Anti-Fan Số Một

Fan Số Một

Trước Sau
Ngu Thành Hà gõ mấy lần nhưng bên trong vẫn không có phản ứng, anh không tiếp tục gõ nữa, chỉ đứng dựa vào cạnh cửa mà chờ.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, cửa nhà vệ sinh mở ra, Trâu Hàn đi ra.

Trên mặt cậu toàn là nước, viền mắt ửng hồng, tóc mái ướt nhẹp nằm úp sấp trên trán, một đôi mắt to giống như được nước rửa qua, sáng đến kì lạ.

Nhìn thấy Ngu Thành Hà đứng ở cửa, cậu cũng không thấy bất ngờ, dừng một chút, nhanh chóng bày ra vẻ mặt tươi cười, “Thật xấu hổ, em lại mất khống chế nữa.”

Nói xong, cậu liền muốn bỏ qua Ngu Thành Hà mà đi tới phía giường bên kia.

Ngu Thành Hà im lặng không lên tiếng, chợt bước ra một bước, vừa vặn chặn hết đường Trâu Hàn.

Trâu Hàn cúi đầu, đổi hướng.

Ngu Thành Hà trực tiếp bước hai bước về phía cậu, bức người lui về sau, mãi đến tận khi lưng cậu dựa thẳng vào mặt tường.

“Em…”

Trâu Hàn vừa mới mở miệng, Ngu Thành Hà bất thình lình cúi đầu, thô bạo hôn tới.

Trâu Hàn trợn mắt lên, đột nhiên dùng sức đẩy Ngu Thành Hà ra, “Đừng hôn, em chưa có đánh răng…”

Cậu còn chưa dứt lời, Ngu Thành Hà cũng đã dừng động tác, đổi thành nắm lấy vai cậu thật chặt, tầm mắt cố định trên mặt cậu. Khiếp sợ, đau lòng, thống khổ… tất cả đều hỗn tạp trong một ánh mắt.

Trâu Hàn ý thức được, mình nói sai lời rồi, bại lộ bí mật của chính bản thân mình.

Cậu ảo não nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện.

“Em ói?” Nửa ngày sau Ngu Thành Hà mới hỏi ra hai chữ.

Trâu Hàn mím môi, không muốn nói chuyện.

Ngu chết rồi.

Ngu Thành Hà cũng không ép cậu, cúi đầu tiếp tục hôn tới.

Trâu Hàn trốn không được, chỉ có thể cắn răng thật chặt, vô luận Ngu Thành Hà hôn thế nào cũng không chịu mở miệng.

“Là em ép anh…” Ngu Thành Hà bỗng nhiên thấp giọng nói.

Trâu Hàn cả kinh, mới mở mắt ra đã thấy thân thể bay lên không trung.

Cậu không quan tâm đến việc ngậm miệng lại nữa, phát ra một tiếng hô nhẹ, “Anh làm cái gì?”

Ngu Thành Hà không có nhân cơ hội hôn cậu, mà là ôm người đi thẳng tới bên giường.

Thân thể Trâu Hàn vừa mới tiếp xúc với chăn liền muốn rời khỏi ngay, nhưng Ngu Thành Hà một giây cũng không trì hoãn, lập tức đè xuống.

Tư thế này người nằm dưới quá mức yếu thế, dù Trâu Hàn có là đại lực sĩ cũng trốn không thoát.

Cậu bất an giựt giựt.

Cậu không phải muốn chạy trốn, chỉ là không xác định được Ngu Thành Hà rốt cuộc muốn làm gì, cho nên rất bất an.

“Ngu Thành Hà…” Trâu Hàn nỗ lực nói chuyện với anh.

Ngu Thành Hà không lên tiếng, cúi đầu cởi nút buộc trên quần áo Trâu Hàn.



Trâu Hàn theo bản năng túm chặt lấy quần áo, “Anh Ngu, Ngư Ngư… chờ một xíu.”

Ngu Thành Hà không miễn cưỡng cậu, cũng không nói, cứ thế cúi đầu xuống hôn cậu.

Lần này Trâu Hàn do dự một chút, không tiếp tục phản kháng.

Nhưng Ngu Thành Hà không còn đụng đến đôi môi cậu, nơi nào anh cũng hôn, chỉ riêng không động vào môi của cậu.

Trâu Hàn vừa hoảng vừa loạn, tim đập nhanh, tay cũng vô thức buông lỏng ra.

Ngu Thành Hà hôn rất dịu dàng, mang theo hương vị như muốn đầu độc, tinh tế dày đặc, kéo dài không dứt.

Chỗ nào của Trâu Hàn anh cũng hôn qua một lần, chỉ có môi của cậu là không đụng đến.

Trâu Hàn muốn điên rồi, cậu đã sớm không nhớ chuyện vừa xảy ra khi nãy, không nhịn được nữa mà tóm chặt lấy cổ áo Ngu Thành Hà, kéo anh xuống, chính mình đồng thời ngẩng đầu lên chặn lấy bờ môi của anh.

Cứ hôn đến lúc không thể hô hấp nữa, hai người mới buông nhau ra.

Trâu Hàn há miệng thở dốc, hai má đỏ ửng, đôi mắt phủ kín một tầng hơi nước.

Ngu Thành Hà thở ra một hơi, vươn mình kéo Trâu Hàn vào trong lồng ngực, tựa đầu lên gáy cậu.

Qua một hồi lâu, Ngu Thành Hà mới khàn khàn cổ họng hỏi, “Có còn khó chịu không? Muốn ói nữa không?”

Trâu Hàn lắc đầu một cái, thời điểm bị Ngu Thành Hà ôm về trên giường, cậu đã không còn khó chịu nữa.

Ngu Thành Hà ngẩng đầu lên, khẽ vuốt gò má của cậu, “Lúc tâm trạng không tốt thì sẽ mắc ói à?”

“Cũng không phải vậy.” Trâu Hàn lắc đầu một cái, có hơi ngượng ngùng, “Lâu lắm mới bị một lần.”

Ngu Thành Hà cau mày, đây đã là lần thứ ba anh thấy rồi, cũng không tính là “lâu lắm”.

“Em không có lừa anh, đúng là lâu lắm mới bị, trước đây cả năm cũng không bị một lần.” Trâu Hàn biết suy nghĩ trong lòng anh, giải thích nói, “Gần đây có thể là do trải qua nhiều chuyện, tâm trạng dao động lớn.”

Cuộc sống trước đây của cậu là một mình gõ chữ một mình du lịch một mình ngẩn người, đúng là không dễ xuất hiện tình huống chuyển biến tâm trạng.

“Đây là bệnh gì? Em đi khám bác sĩ chưa?” Ngu Thành Hà nhíu mày, “Có thể nói anh nghe nhân tố thúc đẩy phát bệnh là gì không?”

“Quên đi, bác sĩ không khám ra được gì.” Nhiều năm như thế Trâu Hàn đã sớm quen, “Nguyên nhân kích phát bệnh trên cơ bản… là tâm tình kích động, lúc khác thì em chưa từng phát bệnh.”

Ngu Thành Hà nhắm mắt lại, “Là do chuyện khi còn bé à?”

“Chắc vậy, dù sao thì từ khi em có ký ức, em đã bị bệnh này rồi.” Trâu Hàn nhích nhích lại gần lồng ngực anh, “Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, lâu lâu phát tác một lần, ói cái là xong, không ảnh hưởng gì tới cơ thể, không phải chuyện gì ghê gớm. Chỉ là em thấy bệnh này hơi… dị, nên mới không nói cho anh biết.”

Cậu nói qua loa hời hợt, nhưng Ngu Thành Hà lại không cách nào hờ hững.

“Tại sao lại mất trí nhớ?” Ngu Thành Hà nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không kiềm được mà hỏi.

Trạng thái hiện tại của Trâu Hàn rất bình tĩnh, không ngại anh hỏi mấy thứ này.

“Có lẽ là do lần sốt cao đó.” Trâu Hàn lắc đầu một cái, “Thực ra em cũng không rõ lắm, dù sao thì lúc tỉnh lại em đã quên hết mọi chuyện ở Phú Quý Câu.”

Ngu Thành Hà thở dài.

Trâu Hàn không nhớ gì bất cứ chuyện gì, nghĩa là cậu sẽ không tìm được nguyên nhân gây bệnh, vậy thì không có cách nào tìm được biện pháp trị liệu.

“Nhưng mà chuyện lúc trước, em hơi hơi có ấn tượng, lúc ẩn lúc hiện.” Trâu Hàn bỗng nhiên nói.

“Hửm?” Ngu Thành Hà lập tức tinh thần tỉnh táo, lúc ở Phú Quý Câu, anh có hỏi Trâu Hàn chuyện trước khi cậu bị lừa bán, nhưng dường như Trâu Hàn hoàn toàn không nhớ gì hết, “Anh vẫn luôn muốn hỏi, rốt cuộc là sao em lại bị lừa bán vậy?”



Trâu Hàn cân nhắc cách dùng từ một chút, nói, “Hồi trước em có nói với anh là ba mẹ em đều là thương nhân. Chuyện bọn họ thích làm nhất chính là kiếm tiền, lúc đầu bởi lý do đó nên bọn họ mới đồng hành cùng nhau, còn hợp tác mở công ty. Nhưng lý tưởng của bọn họ không hợp, cuối cùng vẫn quyết định ly hôn. Cả hai bọn họ đều muốn ly hôn, phương diện tài sản thương lượng rất nhanh, công ty cái gì đều dễ xử lý. Thứ duy nhất không dễ xử lý là em, ba mẹ em muốn ly hôn nhưng cả hai đều không muốn em. Vì không muốn nhận em mà bọn họ thậm chí đồng ý nhường tài sản lại.”

Tim Ngu Thành Hà như bị người ta dẫm lên mặt đất, sau đó dùng sức đạp cho nát bấy, đau đến không nói được lời nào.

“Hai người bọn họ vẫn cứ không chịu thương lượng việc em sẽ về với ai, không ly hôn được, chỉ có thể tạm thời kéo dài. Sau đó hai người bọn họ ly thân, đã thương lượng mỗi người nuôi em một tháng.” Trâu Hàn kéo khóe miệng cười cười, “Có một lần, đến ngày mẹ đón em về, bà không tới đúng giờ. Sau khi ba* em mang em tới địa điểm chỉ định thì vội vàng đi gọi điện thoại, chắc là bàn chuyện làm ăn. Chính vào lúc đó em bị người ta bắt đi.”

*ở đây Trâu Hàn cũng gọi ba mình là “phụ thân”, kiểu gọi rất xa cách.

Ngu Thành Hà không ngờ cậu nhớ được rõ ràng như thế, anh vẫn cứ cho rằng Trâu Hàn đã quên mất.

“Bị người ta bắt đi?” Ngu Thành Hà thấp giọng lặp lại.

“Đúng thế.” Trâu Hàn biết rõ anh muốn nói cái gì, “Là bắt đi, em la lên nhưng vô dụng, ba không nghe thấy, chung quanh cũng không có ai tới giúp đỡ.”

“Sau khi em bị bắt đi, bọn họ ly hôn thành công.” Trâu Hàn cuối cùng nói.

Ngu Thành Hà ôm thật chặt lấy Trâu Hàn, nói không ra lời, anh thậm chí còn nghĩ, không lẽ ba của Trâu Hàn lại…

“Không sao.” Trâu Hàn vỗ vỗ lưng anh, an ủi ngược lại, “Ba của em không có cố ý ném em đi, sau đó ông ấy cũng rất hối hận, thường xuyên say rượu, uống đến nỗi cơ thể suy sụp, cho nên mới chết sớm như thế. Còn mẹ em xuất ngoại là vì muốn tránh chuyện thương tâm, nhưng bà không từ bỏ việc tìm em, bỏ ra rất nhiều tiền, vẫn luôn tìm kiếm tung tích của em. Sau khi anh cứu em ra, bà lập tức quay về nước, muốn mang em ra nước ngoài sống. Nhưng mà em mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng, không thể xuất ngoại với bà được. Bà ấy muốn ở lại chăm sóc em, nhưng mà em không muốn.”

Trâu Hàn thở dài, “Bà ấy thật tâm muốn bù đắp cho em, nhưng dù em đã quên mất một số chuyện, cũng không thể chấp nhận ở cùng một chỗ với bà ấy nữa, cho nên liền thành ra như bây giờ. Em dùng tiền của bọn họ, đã sớm không còn hận bọn họ nữa. Nhưng mỗi lần nhắc đến, cơ thể vẫn sẽ sinh ra một vài phản ứng không thể nào khống chế được.”

Ngu Thành Hà không biết mình có thể nói cái gì, chỉ có thể mạnh mẽ hôn Trâu Hàn.

Hôn môi quá mức thô bạo kịch liệt, đến cuối cùng, đôi môi của Trâu Hàn bị anh cắn rách.

“Xin lỗi.” Ngu Thành Hà khẽ vuốt ve khóe môi của cậu, tim đau không chịu được.

“Anh thì có lỗi gì?” Trâu Hàn cười hôn một cái lên ngón tay anh, “Nếu khi đó anh không cứu em ra, không biết bây giờ em ra sao… Em mới là người phải nói cảm ơn anh.”

“Năm đó, nếu như anh không đi…” Ngu Thành Hà nói được một nửa liền ngậm miệng.

Anh dựa vào cái gì mà cho là, anh không đi thì Trâu Hàn sẽ thế nào chứ?

Không ai có thể bù đắp được những tổn thương đó.

“Năm đó nếu như anh không đi, em không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.” Trâu Hàn nhìn vào cặp mắt xanh của anh, “Nhưng bây giờ thì em biết.”

Ngu Thành Hà còn chưa phản ứng lại kịp, “Gì cơ?”

“Từ nay về sau, chỉ cần anh không rời đi, thì cái gì em cũng không sợ.” Trâu Hàn mặt hơi đỏ, nhưng vẫn dũng cảm biểu đạt, “Có chuyện lúc trước em vẫn luôn không hiểu, rõ ràng em là người không quan tâm đến bất kỳ thứ gì, tại sao cứ phải có vướng mắc với anh? Bây giờ em đã biết, em đi đoàn phim mò hắc liêu của anh, không phải vì em không cam lòng việc truyện bị khóa, mà là bởi rốt cuộc em đã gặp được người giống nam thần trong mộng của em như đúc. Trong tiềm thức của em, em biết đó không phải là trùng hợp, cho nên em mới phải cố chấp tìm đến anh. Khoảng thời gian đi cùng anh này, em đã trải qua rất nhiều lần tâm trạng dao động, còn phát bệnh mấy lần. Nhưng mà anh biết không? Em thích cảm giác này.”

Ngu Thành Hà ngây ngốc nhìn cậu.

Trâu Hàn nắm lấy tay Ngu Thành Hà, mười ngón đan chặt vào tay anh, “Trước đây, cả năm em cũng không phát bệnh một lần, rất an ổn, nhưng em lại thấy mình sống như xác chết di động vậy. Còn hiện tại, em là một người sống, em thích bản thân em bây giờ hơn, anh có thích không?”

“Thích, phi thường yêu thích.” Ngu Thành Hà ôm chặt lấy người trong ngực, “Bảo bảo, chắc có lẽ em không nhớ rõ, nhưng anh đã từng nói lớn rồi anh sẽ cưới em. Anh không có thất hứa, anh đã trở về rồi. Cho nên em yên tâm đi, anh vĩnh viễn sẽ không rời đi nữa.”

Trâu Hàn ngẩng đầu lên, nhìn Ngu Thành Hà nói, “Anh là đồ lừa đảo.”

Ngu Thành Hà vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc vừa nãy, “Anh…”

“Em nhớ đúng đoạn này.” Trâu Hàn cường điệu, “Là em cưới anh mới đúng, lúc đó anh còn đang bận đồ nữ.”

Ngu Thành Hà: “…”

Anh hôn Trâu Hàn lần nữa, không cần biết là ai cưới ai, bọn họ vĩnh viễn cùng nhau là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau