Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 113: Diệp Vọng Xuyên Là Loại Tuyệt Sắc Thứ Ba
Hai người này… có chuyện gì vậy?
Chuông cảnh báo trong lòng Giang Ly vang lên, lập tức chạy đến đứng trước mặt Kiều Niệm, điệu bộ như đang che chở cho con cái, như sợ bắp cải nhà mình bị lợn ăn mất*.
(*Bắp cải nhà mình bị lợn ăn: nghĩa 1: đồ tốt hoặc người tốt bị người xấu chiếm đoạt và sử dụng. Nghĩa 2: bắp cải chỉ người con gái và lợn chỉ người con trai. Ví dụ, nếu người con trai không đẹp nhưng bạn gái anh ấy lại rất xinh đẹp, cô ấy không thích anh ấy nữa nên cô ấy có thể cảm thấy như bắp cải bị lợn ăn.)
“Vọng thiếu gia, cậu còn chưa xem, sao cậu biết bản thân sẽ thích nó? Nếu không thích thì sao?”
Diệp Vọng Xuyên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Giang Ly bị nhìn đến nỗi trán toát ra cả mồ hôi lạnh, nhưng không hề nhượng bộ, nhìn hắn bằng mắt to mắt nhỏ.
“Quần áo là phải mặc thử qua thì mới viết có đẹp hay không, Niệm Niệm chỉ tình cờ mua được, lỡ như cậu mặc vào trông không hợp với người hoặc là quá rộng quá nhỏ…” Tôi cũng có thể tranh thủ á.
Vài lời còn chưa nói xong.
Diệp Vọng Xuyên đứng ngay trước mặt anh, ngón tay trắng nõn đột nhiên cởi từng cúc áo ra, từng chiếc từng chiếc, từ cổ áo đến bụng dưới, trực tiếp thay bằng bộ quần áo Kiều Niệm mua cho anh ấy.
Mặc chiếc áo sơ mi màu mực lên người, những nét cắt vừa vặn với anh ấy, từ cơ ngực đến eo dường như nhà thiết kế may riêng theo mẫu của anh vậy.
Cúc áo trên cổ áo anh còn chưa được cài hết, tăng thêm vài phần lơ đãng. Vài lọng tóc gãy rủ xuống vầng trán đầy đặn, đôi mắt hẹp sâu, xương quai hàm vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, cả người toát ra vẻ nam tính.
Chiếc sơ mi màu mực vừa vặn trên người anh, cùng với chiếc vòng bạc và chuỗi Phật châu trên cổ tay, cảm giác như một nhân vật trong truyện tranh đã bước ra ngoài đời thực vậy.
Giang Ly thân là con trai cũng không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần.
Vọng thiếu gia trông cũng quá… không chừa người khác con đường sống mà!
Chẳng trách sao trong giới thượng lưu Bắc Kinh lại có một câu phổ biến —— màu trăng và màu nước*, Diệp Vọng Xuyên là loại tuyệt sắc thứ ba
(*màu trăng và màu nước: là hai màu làm chúng ta liên tưởng đến vẻ đẹp thuần khiết và trong trẻo, long lanh lóng lánh lung linh.)
Diệp Vọng Xuyên trực tiếp đi vòng qua anh, đi đến trước mặt Kiều Niệm, anh ấy cao lớn, cổ ngẩng lên với ánh mắt sâu thẳm, hỏi: “Thế nào?”
Hai mắt Kiều Niệm sáng lên.
Hiệu ứng anh ấy mặc lên người giống hệt như những gì cô nhìn thấy trong cửa hàng.
Ai lại không thích những thứ đẹp đẽ chứ?
Kiều Niệm cũng thích người đẹp và vật đẹp nên đã không tiếc lời khen ngợi: “Đẹp lắm, rất hợp với anh. Em thấy làn da anh sáng nên rất hợp với màu này.”
Diệp Vọng Xuyên không khỏi nhếch khóe miệng lên, hạ mí mắt xuống, thở dài rồi nói với giọng trầm thấp quyến rũ: “Sau này anh sẽ bảo họ chuẩn bị nhiều đồ màu này hơn.”
Giang Ly ghen rồi, Vọng thiếu gia cũng cởi áo ra rồi, anh ấy cũng không dám ngăn cản nữa, nhưng khi nghe hai người trò chuyện thì càng nghe anh lại càng thấy khó chịu, không thể năn cản được Diệp Vọng Xuyên nên anh chỉ có thể chạy đến trước mặc Kiều Niệm hỏi: “Niệm Niệm, tại sao em chỉ mua cho Vọng thiếu gia mà không mua cho anh? Của anh đâu?”
Trong lòng Diệp Kỳ Thần đang nằm trên giường bệnh cũng cảm thấy chua xót, cậu sợ Kiều Niệm ghét cậu cho nên dù rất chua chát nhưng cũng không quá lộ liễu như Giang Ly, chỉ nhẹ nhàng nói bên cạnh: “Em cũng muốn được chị mua quần áo.”
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đang thăm dò này, khiến người khác phải mũi lòng.
Diệp Vọng Xuyên liếc đứa bé một cái: “Để hôm khác chú mua cho.”
Haha, Diệp Kỳ Thần bĩu môi, suýt nữa thì bộc lộ bản tính thật rồi nói không cần chú mua cho.
Cũng may rằng Kiều Niệm nghe được, xoay người mân mê mái tóc mềm mại trên đầu cậu, nheo đôi môi đen lại, có chút nham hiểm, nét mặt nhẹ nhàng: “Em muốn mặc kiểu quần áo gì?”
Đôi mắt Diệp Kỳ Thần sáng lên, không chút suy nghĩ mà nắm chặt lấy ống tay áo của cô: “Kiểu đáng yêu ạ!”
Cậu muốn trở nên đáng yêu, kiểu siêu cấp đáng yêu và từ giờ cậu cũng sẽ đi theo con đường trở thành cậu bé đáng yêu như thế này.
Kiều Niệm nhanh chóng đáp lại: “Lần sau chị thấy quần áo đáng yêu, nhất định chị sẽ mua cho em.”
Dù sao thì chúng cũng không đắt, cô cũng có chút tiền.
Nghe thế, trong lòng Giang Ly càng thêm chua xót hơn, không can tâm nên đành phải xoay gương mặt xinh đẹp kia về phía mình, chỉ vào bản thân, vẻ mặt tràn đầy oán trách: “Niệm Niệm, vậy còn anh thì sao?”
Chuông cảnh báo trong lòng Giang Ly vang lên, lập tức chạy đến đứng trước mặt Kiều Niệm, điệu bộ như đang che chở cho con cái, như sợ bắp cải nhà mình bị lợn ăn mất*.
(*Bắp cải nhà mình bị lợn ăn: nghĩa 1: đồ tốt hoặc người tốt bị người xấu chiếm đoạt và sử dụng. Nghĩa 2: bắp cải chỉ người con gái và lợn chỉ người con trai. Ví dụ, nếu người con trai không đẹp nhưng bạn gái anh ấy lại rất xinh đẹp, cô ấy không thích anh ấy nữa nên cô ấy có thể cảm thấy như bắp cải bị lợn ăn.)
“Vọng thiếu gia, cậu còn chưa xem, sao cậu biết bản thân sẽ thích nó? Nếu không thích thì sao?”
Diệp Vọng Xuyên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Giang Ly bị nhìn đến nỗi trán toát ra cả mồ hôi lạnh, nhưng không hề nhượng bộ, nhìn hắn bằng mắt to mắt nhỏ.
“Quần áo là phải mặc thử qua thì mới viết có đẹp hay không, Niệm Niệm chỉ tình cờ mua được, lỡ như cậu mặc vào trông không hợp với người hoặc là quá rộng quá nhỏ…” Tôi cũng có thể tranh thủ á.
Vài lời còn chưa nói xong.
Diệp Vọng Xuyên đứng ngay trước mặt anh, ngón tay trắng nõn đột nhiên cởi từng cúc áo ra, từng chiếc từng chiếc, từ cổ áo đến bụng dưới, trực tiếp thay bằng bộ quần áo Kiều Niệm mua cho anh ấy.
Mặc chiếc áo sơ mi màu mực lên người, những nét cắt vừa vặn với anh ấy, từ cơ ngực đến eo dường như nhà thiết kế may riêng theo mẫu của anh vậy.
Cúc áo trên cổ áo anh còn chưa được cài hết, tăng thêm vài phần lơ đãng. Vài lọng tóc gãy rủ xuống vầng trán đầy đặn, đôi mắt hẹp sâu, xương quai hàm vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, cả người toát ra vẻ nam tính.
Chiếc sơ mi màu mực vừa vặn trên người anh, cùng với chiếc vòng bạc và chuỗi Phật châu trên cổ tay, cảm giác như một nhân vật trong truyện tranh đã bước ra ngoài đời thực vậy.
Giang Ly thân là con trai cũng không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần.
Vọng thiếu gia trông cũng quá… không chừa người khác con đường sống mà!
Chẳng trách sao trong giới thượng lưu Bắc Kinh lại có một câu phổ biến —— màu trăng và màu nước*, Diệp Vọng Xuyên là loại tuyệt sắc thứ ba
(*màu trăng và màu nước: là hai màu làm chúng ta liên tưởng đến vẻ đẹp thuần khiết và trong trẻo, long lanh lóng lánh lung linh.)
Diệp Vọng Xuyên trực tiếp đi vòng qua anh, đi đến trước mặt Kiều Niệm, anh ấy cao lớn, cổ ngẩng lên với ánh mắt sâu thẳm, hỏi: “Thế nào?”
Hai mắt Kiều Niệm sáng lên.
Hiệu ứng anh ấy mặc lên người giống hệt như những gì cô nhìn thấy trong cửa hàng.
Ai lại không thích những thứ đẹp đẽ chứ?
Kiều Niệm cũng thích người đẹp và vật đẹp nên đã không tiếc lời khen ngợi: “Đẹp lắm, rất hợp với anh. Em thấy làn da anh sáng nên rất hợp với màu này.”
Diệp Vọng Xuyên không khỏi nhếch khóe miệng lên, hạ mí mắt xuống, thở dài rồi nói với giọng trầm thấp quyến rũ: “Sau này anh sẽ bảo họ chuẩn bị nhiều đồ màu này hơn.”
Giang Ly ghen rồi, Vọng thiếu gia cũng cởi áo ra rồi, anh ấy cũng không dám ngăn cản nữa, nhưng khi nghe hai người trò chuyện thì càng nghe anh lại càng thấy khó chịu, không thể năn cản được Diệp Vọng Xuyên nên anh chỉ có thể chạy đến trước mặc Kiều Niệm hỏi: “Niệm Niệm, tại sao em chỉ mua cho Vọng thiếu gia mà không mua cho anh? Của anh đâu?”
Trong lòng Diệp Kỳ Thần đang nằm trên giường bệnh cũng cảm thấy chua xót, cậu sợ Kiều Niệm ghét cậu cho nên dù rất chua chát nhưng cũng không quá lộ liễu như Giang Ly, chỉ nhẹ nhàng nói bên cạnh: “Em cũng muốn được chị mua quần áo.”
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đang thăm dò này, khiến người khác phải mũi lòng.
Diệp Vọng Xuyên liếc đứa bé một cái: “Để hôm khác chú mua cho.”
Haha, Diệp Kỳ Thần bĩu môi, suýt nữa thì bộc lộ bản tính thật rồi nói không cần chú mua cho.
Cũng may rằng Kiều Niệm nghe được, xoay người mân mê mái tóc mềm mại trên đầu cậu, nheo đôi môi đen lại, có chút nham hiểm, nét mặt nhẹ nhàng: “Em muốn mặc kiểu quần áo gì?”
Đôi mắt Diệp Kỳ Thần sáng lên, không chút suy nghĩ mà nắm chặt lấy ống tay áo của cô: “Kiểu đáng yêu ạ!”
Cậu muốn trở nên đáng yêu, kiểu siêu cấp đáng yêu và từ giờ cậu cũng sẽ đi theo con đường trở thành cậu bé đáng yêu như thế này.
Kiều Niệm nhanh chóng đáp lại: “Lần sau chị thấy quần áo đáng yêu, nhất định chị sẽ mua cho em.”
Dù sao thì chúng cũng không đắt, cô cũng có chút tiền.
Nghe thế, trong lòng Giang Ly càng thêm chua xót hơn, không can tâm nên đành phải xoay gương mặt xinh đẹp kia về phía mình, chỉ vào bản thân, vẻ mặt tràn đầy oán trách: “Niệm Niệm, vậy còn anh thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất