Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 125: Kiều Sân Xin Lỗi Trong Sự Nhục Nhã
Đến cả Thẩm Thanh Thanh cũng bất ngờ, cô chỉ đứng yên với vẻ mặt ngơ ngác, mỗi người một câu Seven gì đấy, rồi lại đến S, cô thậm chí còn không biết đó là thương hiệu gì.
Chỉ nghe họ nói nhiều như thế, trong đầu cô cũng đã có một vài nhận thức mơ hồ.
Tức là sản phẩm của thương hiệu này rất đắt, chiếc vòng tay trên tay cô còn đắt hơn chiếc Kiều Sân làm mất.
Cô cảm thấy tự tin ngay lập tức.
Cũng thẳng lưng lên.
Kiều Niệm không nói nhảm với Kiều Sân, thờ ơ bước đến, nhìn cô nữ sinh mặc quần áo đẹp với gương mặt trắng bệch nói: “Kiều Sân, xin lỗi đi.”
Kiều Sân đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, cắn chặt môi.
Không phải cô ta đã xin lỗi rồi sao?
Kiều Niệm là đang có ý gì!
Dường như có thể đoán ra cô ta đang nghĩ gì, chiếc cổ trắng như tuyết của Kiều Niệm hơi ngẩng ra sau, rất lạnh lùng, ngông cuồng và đầy khí thế: “Lời xin lỗi vừa nãy của cô không tính.”
“Không ai dạy cô xin lỗi à?”
“Từ đầu đến cuối, cô chưa hề nói một câu xin lỗi, còn bôi nhọ Thẩm Thanh Thanh đeo hàng loại A, bây giờ thì chứng minh được cậu ấy không đeo hàng loại A rồi, chính bản thân cô là người mù quáng thừa nhận sai lầm của mình, cô không nên thành tâm thành ý nói một lời xin lỗi với người ta sao?”
Kiều Sân nắm chặt ngón tay, lông mi khẽ run, còn muốn níu lại chút lòng tự trọng: “Tôi chưa bao giờ nói cô ấy đeo hàng loại A cả.”
Đây là điểm mà Kiều Niệm không thích nhất ở cô ta, cô ta không bao giờ thẳng thắn trong lời nói và việc làm, xảy ra chuyện thì thích trốn tránh trách nhiệm và đổ hết lỗi lên đầu người khác.
Thế nên cô cau mày, cực kì bực mình nói: “Cô không nói ra nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe hiểu được hàm ý trong câu nói của cô.”
“Xin lỗi Thẩm Thanh Thanh đi.”
“Nếu không thì chúng tôi sẽ làm lớn chuyện này lên.”
Giọng nói của cô không lớn thoạt nghe thì rất lạnh lùng nhưng lại có chút khàn và rất thiếu kiên nhẫn trong lời nói.
Nhưng lại mang cảm giác ngột ngạt cho người khác mà một học sinh trung học không thể làm được.
Ngay cả Lương Bác Văn cũng không ngừng nhìn cô, chết tiệt, Niệm tỷ sao thế? Bình thường cô luôn trong bộ dạng uể oải, không quan tâm đến bất cứ điều gì, hôm nay tự dưng lại ngầu lòi không thể tả được.
Trần Viễn đã nhìn thấy một mặt khác của Kiều Niệm, đã lâu lắm rồi không được thấy nó, chán ghét nhìn thấy bộ dạng giả vờ giả vịt của Kiều Sân, thô bạo nói: “Trường Nhất Trung không phải của nhà họ Kiều cô mở, cô bớt giở trò như ở nhà đi, trên thế giới này không phải nơi nào cũng có mẹ cô, có thể nuông chiều việc cô làm đâu!”
Cú tát của Trần Viễn quá thẳng thắn rồi.
Nhất quyết không cho cô chút mặt mũi nào.
Sắc mặt Kiều Sân tím tái, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ nhục nhã và ấm ức.
Kiềm Niệm thì bỏ qua đi, còn Trần Viễn chỉ là con trai của bảo mẫu mà gia đình cô đã từng thuê, dựa vào đâu lại nói cô như thế!
Kiềm Niệm không cho cô ta cơ hội tức giận, thốt lên hai chữ vừa xinh vừa ngầu: “XIN LỖI!”
Cô ta không tìm thấy chiếc vòng tay bị mất của mình, chiếc vòng tay Seven trên tay Thẩm Thanh Thanh lại là hàng thật.
Có thể nói Kiều Sân đâm lao thì phải theo lao, cho dù trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần không muốn nhưng cũng đành phải cúi đầu.
Chịu đựng sự nhực nhã nói nhỏ với Thẩm Thanh Thanh: “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô rồi.”
Kiều Sân cúi đầu nói lời xin lỗi xong, sau khi ngẩng đầu lên, khóe mắt cũng đã đỏ ửng.
Giống hệt như cô ta là người bị hiểu lầm, nhìn chằm chằm vào mặt Kiều Niệm với vẻ nhục nhã và tức giận: “Bây giờ em có thể rời đi rồi chứ?”
Kiều Niệm chỉ đứng thơ ơ, đối lập rõ ràng với vẻ tức giận đùng đùng của cô ta, thờ ơ trả lời câu hỏi của cô ta: “Tôi không có cản đường cô, cô muốn đi thì cứ đi, không cần báo cáo với tôi.”
Khuôn mặt Kiều Sân tối sầm lại.
Đúng đấy, tại sao cô lại phải nói với Kiều Niệm, giống như Kiều Niệm không để cô đi thì cô sẽ không dám rời đi vậy.
Cô ta cắn răng rồi quay người rời đi.
Nhóm người lớp B thấy cô ra rời đi, họ cũng chán nản rời đi theo sau.
(Truyện sẽ được set vip ở chương 130, mong mng ủng hộ nha ~~)
Chỉ nghe họ nói nhiều như thế, trong đầu cô cũng đã có một vài nhận thức mơ hồ.
Tức là sản phẩm của thương hiệu này rất đắt, chiếc vòng tay trên tay cô còn đắt hơn chiếc Kiều Sân làm mất.
Cô cảm thấy tự tin ngay lập tức.
Cũng thẳng lưng lên.
Kiều Niệm không nói nhảm với Kiều Sân, thờ ơ bước đến, nhìn cô nữ sinh mặc quần áo đẹp với gương mặt trắng bệch nói: “Kiều Sân, xin lỗi đi.”
Kiều Sân đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, cắn chặt môi.
Không phải cô ta đã xin lỗi rồi sao?
Kiều Niệm là đang có ý gì!
Dường như có thể đoán ra cô ta đang nghĩ gì, chiếc cổ trắng như tuyết của Kiều Niệm hơi ngẩng ra sau, rất lạnh lùng, ngông cuồng và đầy khí thế: “Lời xin lỗi vừa nãy của cô không tính.”
“Không ai dạy cô xin lỗi à?”
“Từ đầu đến cuối, cô chưa hề nói một câu xin lỗi, còn bôi nhọ Thẩm Thanh Thanh đeo hàng loại A, bây giờ thì chứng minh được cậu ấy không đeo hàng loại A rồi, chính bản thân cô là người mù quáng thừa nhận sai lầm của mình, cô không nên thành tâm thành ý nói một lời xin lỗi với người ta sao?”
Kiều Sân nắm chặt ngón tay, lông mi khẽ run, còn muốn níu lại chút lòng tự trọng: “Tôi chưa bao giờ nói cô ấy đeo hàng loại A cả.”
Đây là điểm mà Kiều Niệm không thích nhất ở cô ta, cô ta không bao giờ thẳng thắn trong lời nói và việc làm, xảy ra chuyện thì thích trốn tránh trách nhiệm và đổ hết lỗi lên đầu người khác.
Thế nên cô cau mày, cực kì bực mình nói: “Cô không nói ra nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe hiểu được hàm ý trong câu nói của cô.”
“Xin lỗi Thẩm Thanh Thanh đi.”
“Nếu không thì chúng tôi sẽ làm lớn chuyện này lên.”
Giọng nói của cô không lớn thoạt nghe thì rất lạnh lùng nhưng lại có chút khàn và rất thiếu kiên nhẫn trong lời nói.
Nhưng lại mang cảm giác ngột ngạt cho người khác mà một học sinh trung học không thể làm được.
Ngay cả Lương Bác Văn cũng không ngừng nhìn cô, chết tiệt, Niệm tỷ sao thế? Bình thường cô luôn trong bộ dạng uể oải, không quan tâm đến bất cứ điều gì, hôm nay tự dưng lại ngầu lòi không thể tả được.
Trần Viễn đã nhìn thấy một mặt khác của Kiều Niệm, đã lâu lắm rồi không được thấy nó, chán ghét nhìn thấy bộ dạng giả vờ giả vịt của Kiều Sân, thô bạo nói: “Trường Nhất Trung không phải của nhà họ Kiều cô mở, cô bớt giở trò như ở nhà đi, trên thế giới này không phải nơi nào cũng có mẹ cô, có thể nuông chiều việc cô làm đâu!”
Cú tát của Trần Viễn quá thẳng thắn rồi.
Nhất quyết không cho cô chút mặt mũi nào.
Sắc mặt Kiều Sân tím tái, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ nhục nhã và ấm ức.
Kiềm Niệm thì bỏ qua đi, còn Trần Viễn chỉ là con trai của bảo mẫu mà gia đình cô đã từng thuê, dựa vào đâu lại nói cô như thế!
Kiềm Niệm không cho cô ta cơ hội tức giận, thốt lên hai chữ vừa xinh vừa ngầu: “XIN LỖI!”
Cô ta không tìm thấy chiếc vòng tay bị mất của mình, chiếc vòng tay Seven trên tay Thẩm Thanh Thanh lại là hàng thật.
Có thể nói Kiều Sân đâm lao thì phải theo lao, cho dù trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần không muốn nhưng cũng đành phải cúi đầu.
Chịu đựng sự nhực nhã nói nhỏ với Thẩm Thanh Thanh: “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô rồi.”
Kiều Sân cúi đầu nói lời xin lỗi xong, sau khi ngẩng đầu lên, khóe mắt cũng đã đỏ ửng.
Giống hệt như cô ta là người bị hiểu lầm, nhìn chằm chằm vào mặt Kiều Niệm với vẻ nhục nhã và tức giận: “Bây giờ em có thể rời đi rồi chứ?”
Kiều Niệm chỉ đứng thơ ơ, đối lập rõ ràng với vẻ tức giận đùng đùng của cô ta, thờ ơ trả lời câu hỏi của cô ta: “Tôi không có cản đường cô, cô muốn đi thì cứ đi, không cần báo cáo với tôi.”
Khuôn mặt Kiều Sân tối sầm lại.
Đúng đấy, tại sao cô lại phải nói với Kiều Niệm, giống như Kiều Niệm không để cô đi thì cô sẽ không dám rời đi vậy.
Cô ta cắn răng rồi quay người rời đi.
Nhóm người lớp B thấy cô ra rời đi, họ cũng chán nản rời đi theo sau.
(Truyện sẽ được set vip ở chương 130, mong mng ủng hộ nha ~~)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất