Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 27: Thần Tm Mặt Đại Chúng
Anh ấy không muốn ba mình ở lại đây dù chỉ một giây, xua tay, giục bọn họ nhanh chóng rời đi.
“Ai, mọi người đi mau đi đi! Có con ở đây, còn không yên tâm sao? Nếu không, còn có Vọng thiếu gia. Cậu ta ở đây, mọi người yên tâm đi.”
Mấy người ông Giang bị anh ấy đẩy lên xe, Giang Ly đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa.
Cười híp mắt quay đầu lại, một lần nữa bám lấy bả vai Kiều Niệm, kề vai sát cánh, một bộ dáng tốt của hai anh em: "Đi thôi, anh hai dẫn em đi mua quần áo!"
……
Hiệu suất làm việc của Giang Ly rất cao, hai giờ sau, anh ấy mang theo Kiều Niệm xách túi lớn túi nhỏ lái xe về nhà.
Khi xe chạy vào một khu biệt thự liền kề, con ngươi Kiều Niệm càng đen tối, biểu cảm trên mặt cũng trở nên thú vị hơn!
Khu biệt thự này cô biết, lúc mới bắt đầu phiên giao dịch đúng lúc Kiều Vi Dân kiếm được một số tiền lớn, dự định đưa một nhà năm người chen chúc ở căn hộ nhỏ đổi thành biệt thự.
Lúc đó đã nhìn trúng nơi này.
Cô nhớ ngày hôm đó Kiều Vi Dân, Thẩm Quỳnh Chi mang theo Kiều Sân, một nhà ba người vui vẻ ra ngoài xem phòng, để cô một mình ở nhà.
Ngày đầu tiên cô vừa lấy máu cho Kiều Sân, chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe, Kiều Vi Dân bọn họ cả ngày chưa trở về, cô đã bị bỏ đói ở nhà cả ngày.
Buổi tối Kiều Vi Dân mang theo Kiều Sân trở về lúc mười giờ, một nhà ba người đã sớm ở bên ngoài ăn cơm tối...
Ánh mắt Kiều Niệm từ trên cây xanh chằng chịt ánh sáng thu hồi lại, con ngươi xẹt qua một tia mỉa mai, biểu tình trên mặt cô rất nhạt, lộ ra một tia thờ ơ, đã sớm không nhìn thấy cảm xúc bi thương!
"Đến rồi."
Lúc này xe dừng lại.
Giang Ly xuống xe trước, giúp cô mở cửa xe, từ trong cốp xe lấy ra hơn mười túi giấy, tất cả đều là quần áo anh ấy mua cho Kiều Niệm.
"Đây là bất động sản anh đầu tư ở Nhiễu Thành, mua rồi nhưng vẫn chưa về ở được mấy lần. Trong khoảng thời gian này em cứ tạm thời ở đây với anh, anh sẽ bảo bọn họ sắp xếp ít lịch trình năm nay cho anh, thời gian rảnh rỗi sẽ ra ngoài với em."
Kiều Niệm xuống xe ở phía sau, nhìn thấy anh ấy bận trước bận sau, khuôn mặt đẹp trai kia lắc lư vài vòng trước mắt mình, cô khó nhịn được tò mò gọi anh lại: "Cái đó, anh hai..."
Giang Ly nghe cô gọi mình là anh hai, khuôn mặt đẹp trai sắp cười đến chết đi được, sợi tóc nhuộm màu tím nổi bật như cong lên đắc ý, đôi mắt đào hoa chớp chớp nhìn cô: “ Cái gì? Có chuyện gì sao? Mệt không? Có đói không? Hay chỗ xoa thuốc trên cổ lại đau?"
Kiều Niệm: "......
"Đều không phải?" Giang ly kiên nhẫn nói: “Vậy em có chuyện muốn nói với anh sao?”
"Nói đi, cái gì cũng được!"
Kiều Niệm thực sự không ngừng nghi hoặc: “Có phải em đã gặp anh ở đâu không?”
"Đã gặp anh? Nghĩa là sao?"
Kiều Niệm đút hai tay vào túi, mím môi nói: “Chính là...... lúc trước chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không?”
"Em thấy anh có chút quen mắt."
Lúc trước cô đã muốn nói vấn đề này, cô luôn cảm thấy đã gặp mặt Giang Ly ở đâu đó, trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu!
Giang Ly sửng sốt, chỉ vào mũi mình: "Em không biết em đã gặp anh ở đâu?"
“…” Kiều Niệm nhướng mày, đôi mắt trong veo đen láy tựa hồ đang hỏi anh vấn đề gì.
Khuôn mặt đẹp trai của Giang Ly từ đen chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang xanh.
Thằng chó nào dám nói với anh ấy giờ là hot top streamer, nổi tiếng khắp cả nước biết mặt, fan của anh ấy trải dài từ 80 đến 8 tuổi...
Cho nên, trong người cả nước không bao gồm em gái anh ấy?
Giang Ly chưa từ bỏ ý định, chỉ vào khuôn mặt đẹp trai của mình, lần nữa truy hỏi: "Niệm Niệm, em thật sự không biết anh là ai?"
Kiều Niệm đứng không nghiêm chỉnh, khuôn mặt xinh đẹp rất bình tĩnh, gật đầu, gọn gàng lưu loát: “Không biết.”
Mười mấy túi đồ mua sắm trong tay Giang Ly bỗng trở nên nặng trĩu, nhìn đôi mắt lấp lánh tò mò của Kiều Niệm, anh ấy nghẹn ngào nói ra một câu như cổ họng bị nhét bông: "Có lẽ anh có gương mặt nổi tiếng!"
“Ai, mọi người đi mau đi đi! Có con ở đây, còn không yên tâm sao? Nếu không, còn có Vọng thiếu gia. Cậu ta ở đây, mọi người yên tâm đi.”
Mấy người ông Giang bị anh ấy đẩy lên xe, Giang Ly đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa.
Cười híp mắt quay đầu lại, một lần nữa bám lấy bả vai Kiều Niệm, kề vai sát cánh, một bộ dáng tốt của hai anh em: "Đi thôi, anh hai dẫn em đi mua quần áo!"
……
Hiệu suất làm việc của Giang Ly rất cao, hai giờ sau, anh ấy mang theo Kiều Niệm xách túi lớn túi nhỏ lái xe về nhà.
Khi xe chạy vào một khu biệt thự liền kề, con ngươi Kiều Niệm càng đen tối, biểu cảm trên mặt cũng trở nên thú vị hơn!
Khu biệt thự này cô biết, lúc mới bắt đầu phiên giao dịch đúng lúc Kiều Vi Dân kiếm được một số tiền lớn, dự định đưa một nhà năm người chen chúc ở căn hộ nhỏ đổi thành biệt thự.
Lúc đó đã nhìn trúng nơi này.
Cô nhớ ngày hôm đó Kiều Vi Dân, Thẩm Quỳnh Chi mang theo Kiều Sân, một nhà ba người vui vẻ ra ngoài xem phòng, để cô một mình ở nhà.
Ngày đầu tiên cô vừa lấy máu cho Kiều Sân, chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe, Kiều Vi Dân bọn họ cả ngày chưa trở về, cô đã bị bỏ đói ở nhà cả ngày.
Buổi tối Kiều Vi Dân mang theo Kiều Sân trở về lúc mười giờ, một nhà ba người đã sớm ở bên ngoài ăn cơm tối...
Ánh mắt Kiều Niệm từ trên cây xanh chằng chịt ánh sáng thu hồi lại, con ngươi xẹt qua một tia mỉa mai, biểu tình trên mặt cô rất nhạt, lộ ra một tia thờ ơ, đã sớm không nhìn thấy cảm xúc bi thương!
"Đến rồi."
Lúc này xe dừng lại.
Giang Ly xuống xe trước, giúp cô mở cửa xe, từ trong cốp xe lấy ra hơn mười túi giấy, tất cả đều là quần áo anh ấy mua cho Kiều Niệm.
"Đây là bất động sản anh đầu tư ở Nhiễu Thành, mua rồi nhưng vẫn chưa về ở được mấy lần. Trong khoảng thời gian này em cứ tạm thời ở đây với anh, anh sẽ bảo bọn họ sắp xếp ít lịch trình năm nay cho anh, thời gian rảnh rỗi sẽ ra ngoài với em."
Kiều Niệm xuống xe ở phía sau, nhìn thấy anh ấy bận trước bận sau, khuôn mặt đẹp trai kia lắc lư vài vòng trước mắt mình, cô khó nhịn được tò mò gọi anh lại: "Cái đó, anh hai..."
Giang Ly nghe cô gọi mình là anh hai, khuôn mặt đẹp trai sắp cười đến chết đi được, sợi tóc nhuộm màu tím nổi bật như cong lên đắc ý, đôi mắt đào hoa chớp chớp nhìn cô: “ Cái gì? Có chuyện gì sao? Mệt không? Có đói không? Hay chỗ xoa thuốc trên cổ lại đau?"
Kiều Niệm: "......
"Đều không phải?" Giang ly kiên nhẫn nói: “Vậy em có chuyện muốn nói với anh sao?”
"Nói đi, cái gì cũng được!"
Kiều Niệm thực sự không ngừng nghi hoặc: “Có phải em đã gặp anh ở đâu không?”
"Đã gặp anh? Nghĩa là sao?"
Kiều Niệm đút hai tay vào túi, mím môi nói: “Chính là...... lúc trước chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không?”
"Em thấy anh có chút quen mắt."
Lúc trước cô đã muốn nói vấn đề này, cô luôn cảm thấy đã gặp mặt Giang Ly ở đâu đó, trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu!
Giang Ly sửng sốt, chỉ vào mũi mình: "Em không biết em đã gặp anh ở đâu?"
“…” Kiều Niệm nhướng mày, đôi mắt trong veo đen láy tựa hồ đang hỏi anh vấn đề gì.
Khuôn mặt đẹp trai của Giang Ly từ đen chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang xanh.
Thằng chó nào dám nói với anh ấy giờ là hot top streamer, nổi tiếng khắp cả nước biết mặt, fan của anh ấy trải dài từ 80 đến 8 tuổi...
Cho nên, trong người cả nước không bao gồm em gái anh ấy?
Giang Ly chưa từ bỏ ý định, chỉ vào khuôn mặt đẹp trai của mình, lần nữa truy hỏi: "Niệm Niệm, em thật sự không biết anh là ai?"
Kiều Niệm đứng không nghiêm chỉnh, khuôn mặt xinh đẹp rất bình tĩnh, gật đầu, gọn gàng lưu loát: “Không biết.”
Mười mấy túi đồ mua sắm trong tay Giang Ly bỗng trở nên nặng trĩu, nhìn đôi mắt lấp lánh tò mò của Kiều Niệm, anh ấy nghẹn ngào nói ra một câu như cổ họng bị nhét bông: "Có lẽ anh có gương mặt nổi tiếng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất