Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 60: Thứ Kiều Tiểu Thư Cầm Trên Tay Là Thái Tuế Phải Không?
Nhiễu Thành là một thành phố tuyến hai nhưng hoạt động kinh doanh của bệnh viện thành phố lại rất tốt.
Lúc Kiều Niệm bắt taxi đến bệnh viện thành phố đã gần sáu giờ chiều, ánh mặt trời bên ngoài bắt đầu ngả dần về phía tây, những ánh nắng chiếu lên người cô vẫn còn nóng rực.
Cô xách theo chiếc túi ni lông vừa mang từ tòa nhà bảo vệ về, trên chiếc túi ni lông màu trắng còn in tên cửa hàng trái cây nào đó, bên trong chứa một thứ gì đó thoạt nhìn vừa trông giống như nấm vừa giống thịt, lắc lư trong túi.
Cố Tam và Diệp Vọng Xuyên đi tìm bác sĩ của Diệp Kỳ Thần ở tầng dưới, tinh mắt phát hiện ra người mang theo túi trái cây đang đi về phía khu nội trú.
“Đó chẳng phải là Kiều tiểu thư sao?”
Diệp Vọng Xuyên hai tay đút túi, cắn điếu thuốc, trên mặt tràn ngập vẻ thiếu kiên nhẫn và tức giận khát máu, nhướng mày nhìn sang.
Quả nhiên, anh nhìn thấy thân hình cao gầy mảnh khảnh đó ở lối vào thang máy.
Cố Tam tò mò hỏi: "Kiều tiểu thư cũng có người quen nằm viện ở đây ư?”
Thật trùng hợp.
Diệp Vọng Xuyên nhớ tới đêm qua cô dẫn mình đi ăn Malalang, trong lòng hiểu rõ, giọng nói trầm trầm, chậm rãi: "Hẳn là một người lớn tuổi nào đó mà cô ấy quen.”
Cố Tam lập tức nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc.
Đậu má, Vọng thiếu gia, ngay cả cái này cậu cũng biết?!
Đáng tiếc Diệp Vọng Xuyên không để ý đến anh ta, từ khi Kiều Niệm xuất hiện, ánh mắt anh chưa rời khỏi một khắc.
Cô gái đứng ở cửa chờ thang máy, trên người mặc mặc chiếc áo hoodie anh mua cho cô, chiếc áo hoodie màu xanh dài đến đùi, bên trong mặc quần short, để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp xinh đẹp. Màu xanh lại tôn màu da, làn da cô gái trắng trẻo tới mức như phát sáng giữa đám đông, tấm lưng có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người…
Chậc.
Diệp Vọng Xuyên nheo mắt lại, đè nén vài tia khó chịu trong đáy mắt.
Trong lòng thầm tính toán, anh nói với Cố Tam: "Hãy trở về chuẩn bị quần jean nữ mang đến biệt thự.”
“Hả?" Tại sao Vọng thiếu gia lại nói về quần jean?
Hòa thượng Cố Tam bối rối, nhưng vẫn gật đầu tuân lệnh: "Tôi hiểu rồi.”
Anh ta nhìn về phía Kiều Niệm, đột nhiên như để ý thấy điều gì đó, anh ta chỉ vào chiếc túi trong tay Kiều Niệm với vẻ mặt kinh ngạc: "Vọng thiếu gia, anh có thấy vật trong tay Kiều tiểu thư trông giống như Thái Tuế không?"
Hôm đó anh cũng đến phòng đấu giá.
Tận mắt nhìn thấy nấm linh chi trong truyền thuyết.
Thứ đó trông rất giống thứ trong túi ny lông Kiều Niệm đang xách.
Nhưng cách xa, anh cũng không chắc chắn lắm.
Ngoài miệng lầm bầm. “... Không thể nào? Làm sao Kiều tiểu thư có được Thái Tuế chứ, vật kia không phải bị tổng giám đốc tập đoàn Thừa Phong lấy đi rồi sao? Nhưng nhìn giống quá.”
Nếu quả thật đó là nấm linh chi có giá 1000 vạn (~30 tỏi 3), liệu Kiều tiểu thư có lấy một cái túi ny lông không biết nhặt được từ đâu tùy tiện cất vào không?
Lúc anh ta đang nói, Diệp Vọng Xuyên cũng đang nhìn, ánh mắt dừng lại trên túi ny lông Kiều Niệm xách theo ở xa xa, đồ vật bên trong thoạt nhìn quả thực rất giống Thái Tuế.
Tuy nhiên, anh và Cố Tam có suy nghĩ giống nhau, cảm thấy Kiều Niệm không có khả năng có được nấm linh chi.
Nhưng anh lại nghĩ nhiều hơn, nói với Cố Tam: "Cậu đi kiểm tra xem, gần đây có một ít Thái Tuế được bán đấu giá ở chợ đen."
Cố Tam gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, thang máy đã đến.
Bọn họ nhìn Kiều Niệm xách túi ny lông từ cửa hàng trái cây đi vào thang máy cùng với đám người, không kịp đi tới chào hỏi cũng không kịp nhìn xem cô đang cầm cái gì...
Trên mặt Cố Tam có chút tiếc nuối, mặc dù không chắc trong tay Kiều Niệm là Thái Tuế quý giá, nhưng anh vẫn muốn đi tới nhìn xem, liền ngẩng đầu nói với chàng trai tuấn tú bên cạnh: "Vọng thiếu gia, chúng ta có nên trực tiếp đến gặp tiểu thiếu gia sau khi gặp bác sĩ không?"
Hừ, tiểu thiếu gia cũng thật đáng thương, khi còn nhỏ đã mất mẹ, ba lại là một tên cặn bã thích nịnh hót người khác, nếu không vì ông chủ và Vọng thiếu gia đã cưu mang cậu bé, buộc cậu phải đổi sang họ mẹ, nuôi dưỡng cậu, không biết nếu như tiểu thiếu gia đi theo ba ruột sẽ phải khổ sở thế nào.
Nhưng những người đó vẫn muốn lợi dụng tiểu thiếu gia để kết thân với nhà họ Diệp.
Nghĩ đến người trong phòng lúc này, Diệp Vọng Xuyên càng thiếu kiên nhẫn, không nể mặt trả lời: "Chờ bọn họ rời đi rồi nói!"
"Đi kiểm tra, xem Kiều Niệm lên tầng nào."
Lúc Kiều Niệm bắt taxi đến bệnh viện thành phố đã gần sáu giờ chiều, ánh mặt trời bên ngoài bắt đầu ngả dần về phía tây, những ánh nắng chiếu lên người cô vẫn còn nóng rực.
Cô xách theo chiếc túi ni lông vừa mang từ tòa nhà bảo vệ về, trên chiếc túi ni lông màu trắng còn in tên cửa hàng trái cây nào đó, bên trong chứa một thứ gì đó thoạt nhìn vừa trông giống như nấm vừa giống thịt, lắc lư trong túi.
Cố Tam và Diệp Vọng Xuyên đi tìm bác sĩ của Diệp Kỳ Thần ở tầng dưới, tinh mắt phát hiện ra người mang theo túi trái cây đang đi về phía khu nội trú.
“Đó chẳng phải là Kiều tiểu thư sao?”
Diệp Vọng Xuyên hai tay đút túi, cắn điếu thuốc, trên mặt tràn ngập vẻ thiếu kiên nhẫn và tức giận khát máu, nhướng mày nhìn sang.
Quả nhiên, anh nhìn thấy thân hình cao gầy mảnh khảnh đó ở lối vào thang máy.
Cố Tam tò mò hỏi: "Kiều tiểu thư cũng có người quen nằm viện ở đây ư?”
Thật trùng hợp.
Diệp Vọng Xuyên nhớ tới đêm qua cô dẫn mình đi ăn Malalang, trong lòng hiểu rõ, giọng nói trầm trầm, chậm rãi: "Hẳn là một người lớn tuổi nào đó mà cô ấy quen.”
Cố Tam lập tức nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc.
Đậu má, Vọng thiếu gia, ngay cả cái này cậu cũng biết?!
Đáng tiếc Diệp Vọng Xuyên không để ý đến anh ta, từ khi Kiều Niệm xuất hiện, ánh mắt anh chưa rời khỏi một khắc.
Cô gái đứng ở cửa chờ thang máy, trên người mặc mặc chiếc áo hoodie anh mua cho cô, chiếc áo hoodie màu xanh dài đến đùi, bên trong mặc quần short, để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp xinh đẹp. Màu xanh lại tôn màu da, làn da cô gái trắng trẻo tới mức như phát sáng giữa đám đông, tấm lưng có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người…
Chậc.
Diệp Vọng Xuyên nheo mắt lại, đè nén vài tia khó chịu trong đáy mắt.
Trong lòng thầm tính toán, anh nói với Cố Tam: "Hãy trở về chuẩn bị quần jean nữ mang đến biệt thự.”
“Hả?" Tại sao Vọng thiếu gia lại nói về quần jean?
Hòa thượng Cố Tam bối rối, nhưng vẫn gật đầu tuân lệnh: "Tôi hiểu rồi.”
Anh ta nhìn về phía Kiều Niệm, đột nhiên như để ý thấy điều gì đó, anh ta chỉ vào chiếc túi trong tay Kiều Niệm với vẻ mặt kinh ngạc: "Vọng thiếu gia, anh có thấy vật trong tay Kiều tiểu thư trông giống như Thái Tuế không?"
Hôm đó anh cũng đến phòng đấu giá.
Tận mắt nhìn thấy nấm linh chi trong truyền thuyết.
Thứ đó trông rất giống thứ trong túi ny lông Kiều Niệm đang xách.
Nhưng cách xa, anh cũng không chắc chắn lắm.
Ngoài miệng lầm bầm. “... Không thể nào? Làm sao Kiều tiểu thư có được Thái Tuế chứ, vật kia không phải bị tổng giám đốc tập đoàn Thừa Phong lấy đi rồi sao? Nhưng nhìn giống quá.”
Nếu quả thật đó là nấm linh chi có giá 1000 vạn (~30 tỏi 3), liệu Kiều tiểu thư có lấy một cái túi ny lông không biết nhặt được từ đâu tùy tiện cất vào không?
Lúc anh ta đang nói, Diệp Vọng Xuyên cũng đang nhìn, ánh mắt dừng lại trên túi ny lông Kiều Niệm xách theo ở xa xa, đồ vật bên trong thoạt nhìn quả thực rất giống Thái Tuế.
Tuy nhiên, anh và Cố Tam có suy nghĩ giống nhau, cảm thấy Kiều Niệm không có khả năng có được nấm linh chi.
Nhưng anh lại nghĩ nhiều hơn, nói với Cố Tam: "Cậu đi kiểm tra xem, gần đây có một ít Thái Tuế được bán đấu giá ở chợ đen."
Cố Tam gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, thang máy đã đến.
Bọn họ nhìn Kiều Niệm xách túi ny lông từ cửa hàng trái cây đi vào thang máy cùng với đám người, không kịp đi tới chào hỏi cũng không kịp nhìn xem cô đang cầm cái gì...
Trên mặt Cố Tam có chút tiếc nuối, mặc dù không chắc trong tay Kiều Niệm là Thái Tuế quý giá, nhưng anh vẫn muốn đi tới nhìn xem, liền ngẩng đầu nói với chàng trai tuấn tú bên cạnh: "Vọng thiếu gia, chúng ta có nên trực tiếp đến gặp tiểu thiếu gia sau khi gặp bác sĩ không?"
Hừ, tiểu thiếu gia cũng thật đáng thương, khi còn nhỏ đã mất mẹ, ba lại là một tên cặn bã thích nịnh hót người khác, nếu không vì ông chủ và Vọng thiếu gia đã cưu mang cậu bé, buộc cậu phải đổi sang họ mẹ, nuôi dưỡng cậu, không biết nếu như tiểu thiếu gia đi theo ba ruột sẽ phải khổ sở thế nào.
Nhưng những người đó vẫn muốn lợi dụng tiểu thiếu gia để kết thân với nhà họ Diệp.
Nghĩ đến người trong phòng lúc này, Diệp Vọng Xuyên càng thiếu kiên nhẫn, không nể mặt trả lời: "Chờ bọn họ rời đi rồi nói!"
"Đi kiểm tra, xem Kiều Niệm lên tầng nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất