Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 67: Bọn Họ Nhất Định Sẽ Đồng Ý
Thẩm Quỳnh Chi nhìn cô uống canh gà, nhận lấy chiếc bát trống rỗng, thản nhiên trả lời: “Con tìm ba con làm gì? Mấy ngày nay ông ấy bận, tối nay có cuộc họp, có thể sẽ về muộn một chút.”
"Ồh."
Kiều Sân cũng không có gì ngạc nhiên, mấy năm nay gia đình họ phát triển tốt, công ty thành công đưa ra thị trường như diều gặp gió, ba cô bận rộn là chuyện bình thường.
Cô nhớ lại lời Phó Tư Nam nói chuyện với mình vào buổi tối, thản nhiên nói: “Anh Tư Nam nghe nói gia đình ta có quan hệ tốt với tập đoàn Thừa Phong, muốn nhờ con một chuyện. Anh ấy nói rằng mấy ngày trước anh ấy đã đến một cuộc đấu giá, ông chủ của tập đoàn Thừa Phong đã chụp một một loại thuốc Trung Quốc quý giá, một ông lớn ở Bắc Kinh cũng muốn dược liệu đó, anh ấy muốn chúng ta nói với tập đoàn Thừa Phong một tiếng, xem liệu tập đoàn Thừa Phong có thể đưa dược liệu đó cho nhà họ Phó hay không."
Cô đã ở bên Phó Qua lâu như vậy, người nhà họ Phó vẫn luôn đối xử thờ ơ với cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận thân phận của cô, thái độ rất mơ hồ.
Khó khăn lắm Phó Tư Nam mới nhờ cô một chuyện, cô nhất định phải làm thật tốt, để có thể mở mày mở mặt trước mặt nhà họ Phó.
Kiều Sân rất coi trọng chuyện này, hỏi mẹ: “Mẹ, chờ tối ba về, nhất định phải nói cho ông ấy biết chuyện này, bảo ông ấy xin người của tập đoàn Thừa Phong đồng ý nhường loại thuốc đó, bù thêm bao nhiêu tiền chúng ta cũng bằng lòng."
Thẩm Quỳnh Chi cũng không thật sự để tâm, vỗ vỗ mu bàn tay của cô, an ủi: “Đừng lo, chúng ta vẫn luôn có quan hệ rất tốt với tập đoàn Thừa Phong, tất cả rạp chiếu phim của họ đều giao cho chúng ta xây dựng tu sửa, đây chỉ là chuyện nhỏ, họ nhất định sẽ đồng ý.”
Cuối cùng Kiều Sân cũng lộ ra nụ cười hài lòng, nói với mẹ: “Mẹ, con đi tắm rửa rồi đi ngủ đây.”
“Đi đi.”
Thẩm Quỳnh Chi nhìn cô đi lên lầu, xoay người đi đến điện thoại trong nhà, do dự một lát, gọi điện cho Kiều Vi Dân, nói cho ông biết chuyện Kiều Sân nhờ cậy.
.
Ngày hôm sau.
Văn phòng hiệu trưởng trường trung học số 1.
Sáng sớm Thẩm Tuệ đã nhận được tin, không đi giám sát buổi sáng nên chạy đến phòng hiệu trưởng trước.
"Cốc cốc."
Cô gõ cửa hai lần, giọng hiệu trưởng vang lên từ bên trong.
"Mời vào."
Thẩm Tuệ mở cửa bước vào.
"Hiệu trưởng, chính thầy đã đồng ý cho Trần Viễn lớp tôi đang bị đình chỉ được tiếp tục đi học lại sao?"
Hiệu trưởng Vu nhìn thấy cô đi vào với vẻ mặt tức giận, đặt cây bút trên tay xuống, tựa lưng vào ghế da cười: “ Cô Thẩm, đừng căng thẳng như vậy. Điểm số của Trần Viễn trước đây không tệ, chỉ là học thiếu mấy môn. Từ từ học bổ sung, rồi sẽ đủ thôi."
Gân xanh trên trán Thẩm Tuệ giật giật, cô cố gắng kháng nghị: “Hiệu trưởng!”
"Không phải Trần Viễn chỉ nghỉ có một hai buổi, mà em ấy đã nghỉ học được khoảng 3 tháng!"
Hiệu trưởng Vu vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười như Phật Di Lặc: “Mới có ba tháng thôi, sẽ sớm bù lại được thôi mà.”
"Nhưng kỳ thi ở trường sắp bắt đầu rồi!"
"Khi đó các lớp đều sẽ có điểm, lớp chúng tôi đã có Kiều Niệm, lại còn có thêm Trần Viễn đã nghỉ học 3 tháng kia, thầy nói chúng tôi phải thi như thế nào đây? Lớp A vẫn luôn là lớp tốt nhất ở trường. Tôi còn mặt mũi nào mà để tiếp tục đứng ở lớp A đây?”
Cô nói đầy phẫn nộ, hiệu trưởng Vu không thể chỉ nói ha ha với cô một cách chiếu lệ, ông thở dài và phải nói cho cô biết sự thật: "Cô giáo Thẩm à, Trần Viễn nhất định phải tiếp tục đi học lại và còn phải trở về đúng lớp cũ, chuyện này không thể thương lượng. Tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi cũng không làm chủ được.”
Nhà họ Vệ ở Bắc Kinh đích thân tìm đến ông, yêu cầu nhà trường cho họ thể diện, ai dám nói gì không?
"Ồh."
Kiều Sân cũng không có gì ngạc nhiên, mấy năm nay gia đình họ phát triển tốt, công ty thành công đưa ra thị trường như diều gặp gió, ba cô bận rộn là chuyện bình thường.
Cô nhớ lại lời Phó Tư Nam nói chuyện với mình vào buổi tối, thản nhiên nói: “Anh Tư Nam nghe nói gia đình ta có quan hệ tốt với tập đoàn Thừa Phong, muốn nhờ con một chuyện. Anh ấy nói rằng mấy ngày trước anh ấy đã đến một cuộc đấu giá, ông chủ của tập đoàn Thừa Phong đã chụp một một loại thuốc Trung Quốc quý giá, một ông lớn ở Bắc Kinh cũng muốn dược liệu đó, anh ấy muốn chúng ta nói với tập đoàn Thừa Phong một tiếng, xem liệu tập đoàn Thừa Phong có thể đưa dược liệu đó cho nhà họ Phó hay không."
Cô đã ở bên Phó Qua lâu như vậy, người nhà họ Phó vẫn luôn đối xử thờ ơ với cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận thân phận của cô, thái độ rất mơ hồ.
Khó khăn lắm Phó Tư Nam mới nhờ cô một chuyện, cô nhất định phải làm thật tốt, để có thể mở mày mở mặt trước mặt nhà họ Phó.
Kiều Sân rất coi trọng chuyện này, hỏi mẹ: “Mẹ, chờ tối ba về, nhất định phải nói cho ông ấy biết chuyện này, bảo ông ấy xin người của tập đoàn Thừa Phong đồng ý nhường loại thuốc đó, bù thêm bao nhiêu tiền chúng ta cũng bằng lòng."
Thẩm Quỳnh Chi cũng không thật sự để tâm, vỗ vỗ mu bàn tay của cô, an ủi: “Đừng lo, chúng ta vẫn luôn có quan hệ rất tốt với tập đoàn Thừa Phong, tất cả rạp chiếu phim của họ đều giao cho chúng ta xây dựng tu sửa, đây chỉ là chuyện nhỏ, họ nhất định sẽ đồng ý.”
Cuối cùng Kiều Sân cũng lộ ra nụ cười hài lòng, nói với mẹ: “Mẹ, con đi tắm rửa rồi đi ngủ đây.”
“Đi đi.”
Thẩm Quỳnh Chi nhìn cô đi lên lầu, xoay người đi đến điện thoại trong nhà, do dự một lát, gọi điện cho Kiều Vi Dân, nói cho ông biết chuyện Kiều Sân nhờ cậy.
.
Ngày hôm sau.
Văn phòng hiệu trưởng trường trung học số 1.
Sáng sớm Thẩm Tuệ đã nhận được tin, không đi giám sát buổi sáng nên chạy đến phòng hiệu trưởng trước.
"Cốc cốc."
Cô gõ cửa hai lần, giọng hiệu trưởng vang lên từ bên trong.
"Mời vào."
Thẩm Tuệ mở cửa bước vào.
"Hiệu trưởng, chính thầy đã đồng ý cho Trần Viễn lớp tôi đang bị đình chỉ được tiếp tục đi học lại sao?"
Hiệu trưởng Vu nhìn thấy cô đi vào với vẻ mặt tức giận, đặt cây bút trên tay xuống, tựa lưng vào ghế da cười: “ Cô Thẩm, đừng căng thẳng như vậy. Điểm số của Trần Viễn trước đây không tệ, chỉ là học thiếu mấy môn. Từ từ học bổ sung, rồi sẽ đủ thôi."
Gân xanh trên trán Thẩm Tuệ giật giật, cô cố gắng kháng nghị: “Hiệu trưởng!”
"Không phải Trần Viễn chỉ nghỉ có một hai buổi, mà em ấy đã nghỉ học được khoảng 3 tháng!"
Hiệu trưởng Vu vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười như Phật Di Lặc: “Mới có ba tháng thôi, sẽ sớm bù lại được thôi mà.”
"Nhưng kỳ thi ở trường sắp bắt đầu rồi!"
"Khi đó các lớp đều sẽ có điểm, lớp chúng tôi đã có Kiều Niệm, lại còn có thêm Trần Viễn đã nghỉ học 3 tháng kia, thầy nói chúng tôi phải thi như thế nào đây? Lớp A vẫn luôn là lớp tốt nhất ở trường. Tôi còn mặt mũi nào mà để tiếp tục đứng ở lớp A đây?”
Cô nói đầy phẫn nộ, hiệu trưởng Vu không thể chỉ nói ha ha với cô một cách chiếu lệ, ông thở dài và phải nói cho cô biết sự thật: "Cô giáo Thẩm à, Trần Viễn nhất định phải tiếp tục đi học lại và còn phải trở về đúng lớp cũ, chuyện này không thể thương lượng. Tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi cũng không làm chủ được.”
Nhà họ Vệ ở Bắc Kinh đích thân tìm đến ông, yêu cầu nhà trường cho họ thể diện, ai dám nói gì không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất