Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 71: Lo Lắng Cho Cô Ấy Chi Bằng Lo Cho Chính Mình Kìa
Không ai trong lớp A tin lời Kiều Niệm nói là thật, ngay cả Lương Bác Văn và Thẩm Thanh Thanh cũng cho rằng thành tích của cô thật sự quá kém, chỉ ngại nói ra.
Mọi người đều cố gắng hết sức học tập.
Họ quyết tâm thi cao hơn một vài điểm để nâng điểm trung bình giúp Kiều Niệm.
Thoắt cái đã đến ngày thi, cả lớp A hẹn nhau cùng đi tìm phòng thi. Kiều Niệm nhìn số phòng thi của mình.
1102, vốn tưởng rằng rất xa, không ngờ lại là phòng của lớp B kế bên.
"Mình ở 1204, bên Lương Bác Văn ở 1605, Kiều Niệm, cậu ở phòng nào?" Thẩm Thanh Thanh đi theo sau cô ra khỏi lớp học, vừa đi đến lớp B, thấy cô đang cầm tờ giấy chia phòng thi vừa được phát xuống, tò mò hỏi cô.
Kiều Niệm vò giấy thành một cục ném nó vào thùng rác từ xa, trong mắt cô có một chút mỉa mai: "1102, số 1."
Thẩm Thanh Thanh sửng sốt, thật trùng hợp, đó không phải là hàng đầu đầu tiên của lớp B sao?
Cô ấy không khỏi cảm thấy thất vọng, ban đầu cô ấy còn chuẩn bị đưa cho Kiều Niệm mấy bản sao công thức thường dùng, nhưng giờ thì không còn chỗ nào để sử dụng nữa.
Lúc này, các bạn học sinh lớp B cũng thu dọn đồ đạc cầm theo số báo danh thi của mình ra ngoài tìm phòng thi.
Kiều Sân được đám người Triệu Tĩnh Vi vây quanh giống như mọi người đang ôm trăng đi ra.
Triệu Tĩnh Vi nhìn thấy Kiều Niệm thì xanh cả mắt, như một con gà trống điên cuồng dựng hết lông lên: "Ha ha, xem ai đây nào? Không phải là Kiều Niệm, người đứng đầu kỳ thi khảo sát chia lớp của chúng ta sao? Tôi nghe nói lần này cô ta tuyên bố sẽ thi nhất lớp? Ha ha, lớp A đã lưu lạc thảm như vậy, lại còn để cho một kẻ gian lận đi cửa sau đứng nhất?"
Thẩm Thanh Thanh đứng bên cạnh Kiều Niệm lập tức đứng ra, mặt đỏ bừng vì tức giận: "Triệu Tĩnh Vi, miệng cô sạch sẽ một chút đi!"
"Tôi nói sự thật sao lại không sạch? Có cô ta, kẻ níu chân này ở đây, tôi chờ xem các bạn lớp A sẽ trao danh hiệu lớp ưu tú cho chúng tôi!" Triệu Tĩnh Vi không chịu thua, cô ta cao lớn, lại hay cãi vã, về vóc dáng và khí thế đều áp đảo Thẩm Thanh Thanh, vài câu nói to tiếng đã khiến các bạn học sinh lớp A đi ngang qua tức giận đến mức muốn đi lên lý luận với cô ta.
Kiều Niệm nhắm mắt lại, thu lại con ngươi đen nhánh ngông cuồng, vươn tay ngăn Thẩm Thanh Thanh lại hận không thể xông lên đánh nhau với mấy người kia, nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của Triệu Tĩnh Vi, lạnh lùng nói: "Tôi chờ cô đến lấy."
Lấy gì?
Danh hiệu lớp ưu tú.
Triệu Tĩnh Vi vốn có khí thế rất lớn, bị câu nói của cô đè xuống, lại trở nên giống một người đàn bà thô lỗ, vốn dĩ cô ta còn muốn châm chọc Kiều Niệm thêm vài câu nữa, nhưng lúc này, Kiều Sân kéo cô ta một cái, giọng nói dịu dàng: "Được rồi, Tĩnh Vi, sắp thi rồi, đừng gây rối nữa, cậu tìm được phòng thi chưa? Tìm phòng thi trước đi."
Khi cô ta lên tiếng, Triệu Tĩnh Vi không cam tâm, cô ta hét lên với mấy người Kiều Niệm: "Coi như cô may mắn!
Một bên nắm lấy tay Kiều Sân, cô ta ngạo nghễ ngẩng đầu lên: "Sân Sân, chúng ta đi thôi."
Lúc Kiều Sân đi ngang qua đám người Kiều Niệm, cô ta mỉm cười dịu dàng, nhỏ giọng nói: "Chị, cố lên, em tin chị sẽ làm được, em chờ thành tích thi của chị."
Khi họ lên cầu thang, Thẩm Thanh Thanh mặt mới xanh mét, có vẻ bị bộ dạng kinh tởm đó, nói: "Nhỏ Kiều Sân này có ý gì? Sao tớ thấy thái độ của nó còn ghê tởm hơn Triệu Tĩnh Vi vậy nhỉ? Cứ như là chắc chắn cậu sẽ thi trượt ấy."
"Miệng nó thì nói tin cậu sẽ làm được, chỉ cần nói một câu 'cố lên, thi tốt' là được rồi, sao lại phải nói gì mà 'Em đợi điểm thi của chị' " Câu này nói ra nghe cứ như đang đợi xem cô thi trượt vậy.
Khi tiếng chuông báo hiệu bắt đầu thi vang lên, trong lòng Thẩm Thanh Thanh vẫn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng không kịp nói, cô ấy vỗ vai Kiều Niệm, cố gắng nặn ra một nụ cười, động viên cô: "Kiều Niệm, cậu đừng có áp lực, dù cậu thi thế nào thì mọi người cũng sẽ không trách cậu, cậu cứ cố gắng phát huy hết khả năng của mình là được."
Kiều Niệm lơ đãng đáp: "Ừ, tớ sẽ cố gắng."
Trần Viễn, người cuối cùng rời khỏi lớp học, vừa lúc nghe thấy cô ấy đang động viên Kiều Niệm, anh nhếch mép, kéo lấy tay áo Thẩm Thanh Thanh kéo cô ấy lên lầu: "Đi thôi, mau đi tìm phòng thi của mình đi, cậu ấy không cần cậu lo lắng, cậu lo lắng cậu ấy còn không bằng lo lắng cho chính mình!"
Kiều Niệm, có cần học sinh trung học bình thường như bọn họ lo lắng không?
Mọi người đều cố gắng hết sức học tập.
Họ quyết tâm thi cao hơn một vài điểm để nâng điểm trung bình giúp Kiều Niệm.
Thoắt cái đã đến ngày thi, cả lớp A hẹn nhau cùng đi tìm phòng thi. Kiều Niệm nhìn số phòng thi của mình.
1102, vốn tưởng rằng rất xa, không ngờ lại là phòng của lớp B kế bên.
"Mình ở 1204, bên Lương Bác Văn ở 1605, Kiều Niệm, cậu ở phòng nào?" Thẩm Thanh Thanh đi theo sau cô ra khỏi lớp học, vừa đi đến lớp B, thấy cô đang cầm tờ giấy chia phòng thi vừa được phát xuống, tò mò hỏi cô.
Kiều Niệm vò giấy thành một cục ném nó vào thùng rác từ xa, trong mắt cô có một chút mỉa mai: "1102, số 1."
Thẩm Thanh Thanh sửng sốt, thật trùng hợp, đó không phải là hàng đầu đầu tiên của lớp B sao?
Cô ấy không khỏi cảm thấy thất vọng, ban đầu cô ấy còn chuẩn bị đưa cho Kiều Niệm mấy bản sao công thức thường dùng, nhưng giờ thì không còn chỗ nào để sử dụng nữa.
Lúc này, các bạn học sinh lớp B cũng thu dọn đồ đạc cầm theo số báo danh thi của mình ra ngoài tìm phòng thi.
Kiều Sân được đám người Triệu Tĩnh Vi vây quanh giống như mọi người đang ôm trăng đi ra.
Triệu Tĩnh Vi nhìn thấy Kiều Niệm thì xanh cả mắt, như một con gà trống điên cuồng dựng hết lông lên: "Ha ha, xem ai đây nào? Không phải là Kiều Niệm, người đứng đầu kỳ thi khảo sát chia lớp của chúng ta sao? Tôi nghe nói lần này cô ta tuyên bố sẽ thi nhất lớp? Ha ha, lớp A đã lưu lạc thảm như vậy, lại còn để cho một kẻ gian lận đi cửa sau đứng nhất?"
Thẩm Thanh Thanh đứng bên cạnh Kiều Niệm lập tức đứng ra, mặt đỏ bừng vì tức giận: "Triệu Tĩnh Vi, miệng cô sạch sẽ một chút đi!"
"Tôi nói sự thật sao lại không sạch? Có cô ta, kẻ níu chân này ở đây, tôi chờ xem các bạn lớp A sẽ trao danh hiệu lớp ưu tú cho chúng tôi!" Triệu Tĩnh Vi không chịu thua, cô ta cao lớn, lại hay cãi vã, về vóc dáng và khí thế đều áp đảo Thẩm Thanh Thanh, vài câu nói to tiếng đã khiến các bạn học sinh lớp A đi ngang qua tức giận đến mức muốn đi lên lý luận với cô ta.
Kiều Niệm nhắm mắt lại, thu lại con ngươi đen nhánh ngông cuồng, vươn tay ngăn Thẩm Thanh Thanh lại hận không thể xông lên đánh nhau với mấy người kia, nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của Triệu Tĩnh Vi, lạnh lùng nói: "Tôi chờ cô đến lấy."
Lấy gì?
Danh hiệu lớp ưu tú.
Triệu Tĩnh Vi vốn có khí thế rất lớn, bị câu nói của cô đè xuống, lại trở nên giống một người đàn bà thô lỗ, vốn dĩ cô ta còn muốn châm chọc Kiều Niệm thêm vài câu nữa, nhưng lúc này, Kiều Sân kéo cô ta một cái, giọng nói dịu dàng: "Được rồi, Tĩnh Vi, sắp thi rồi, đừng gây rối nữa, cậu tìm được phòng thi chưa? Tìm phòng thi trước đi."
Khi cô ta lên tiếng, Triệu Tĩnh Vi không cam tâm, cô ta hét lên với mấy người Kiều Niệm: "Coi như cô may mắn!
Một bên nắm lấy tay Kiều Sân, cô ta ngạo nghễ ngẩng đầu lên: "Sân Sân, chúng ta đi thôi."
Lúc Kiều Sân đi ngang qua đám người Kiều Niệm, cô ta mỉm cười dịu dàng, nhỏ giọng nói: "Chị, cố lên, em tin chị sẽ làm được, em chờ thành tích thi của chị."
Khi họ lên cầu thang, Thẩm Thanh Thanh mặt mới xanh mét, có vẻ bị bộ dạng kinh tởm đó, nói: "Nhỏ Kiều Sân này có ý gì? Sao tớ thấy thái độ của nó còn ghê tởm hơn Triệu Tĩnh Vi vậy nhỉ? Cứ như là chắc chắn cậu sẽ thi trượt ấy."
"Miệng nó thì nói tin cậu sẽ làm được, chỉ cần nói một câu 'cố lên, thi tốt' là được rồi, sao lại phải nói gì mà 'Em đợi điểm thi của chị' " Câu này nói ra nghe cứ như đang đợi xem cô thi trượt vậy.
Khi tiếng chuông báo hiệu bắt đầu thi vang lên, trong lòng Thẩm Thanh Thanh vẫn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng không kịp nói, cô ấy vỗ vai Kiều Niệm, cố gắng nặn ra một nụ cười, động viên cô: "Kiều Niệm, cậu đừng có áp lực, dù cậu thi thế nào thì mọi người cũng sẽ không trách cậu, cậu cứ cố gắng phát huy hết khả năng của mình là được."
Kiều Niệm lơ đãng đáp: "Ừ, tớ sẽ cố gắng."
Trần Viễn, người cuối cùng rời khỏi lớp học, vừa lúc nghe thấy cô ấy đang động viên Kiều Niệm, anh nhếch mép, kéo lấy tay áo Thẩm Thanh Thanh kéo cô ấy lên lầu: "Đi thôi, mau đi tìm phòng thi của mình đi, cậu ấy không cần cậu lo lắng, cậu lo lắng cậu ấy còn không bằng lo lắng cho chính mình!"
Kiều Niệm, có cần học sinh trung học bình thường như bọn họ lo lắng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất