Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 74: Cô Giống Như Một Bí Ẩn
Mọi người quay đầu lại thì thấy một cô gái khoảng 18 tuổi đang thở hổn hển đi về phía họ, cô đội mũ và mặc một chiếc quần jean màu xám khói, dưới chân đi một đôi giày da nhỏ, hai chân lộ ra ở giữa thẳng tắp cân đối, người đó có lẽ vội vàng chạy tới nên mồ hôi trên trán còn chưa lau khổ, cô thở hổn hển, hai tay đặt trên đầu gối, trong ánh mắt giống như cánh rừng đang bốc cháy.
“Để tôi.”
Dì Trần ngơ ngác nhìn cô, miệng há to, nước mắt trên khuôn mặt vàng như nến cũng quên lau, vô cùng ngạc nhiên: “Niệm Niệm?”
Cố Tam đi theo phía sau cô cũng choáng váng, ngẩng đầu lên, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra quay mặt sang hỏi người đàn ông bên cạnh: “Vọng thiếu gia, Kiều tiểu thư đang làm gì vậy?”
Hành động dại dột?
Không giống nha!
Kiều Niệm không phải loại con gái thích quậy phá.
Mặc dù cô còn nhỏ nhưng tính tình trầm ổn hơn Giang thiếu gia nhiều.
Nhưng lời này của cô có khác gì đang quậy phá đâu?
“Cô ấy là một học sinh trung học thì làm sao có thể biết y thuật, phẫu thuật cắt sọ lại không phải cắt dưa hấu, dáng vẻ cô ấy nói như thật, đây không phải là gây sự thì là gì?”
Diệp Vọng Xuyên đưa tay xoa lông mày, nâng mi lên cười nói: “Hả?” Thú vị~
Anh còn tưởng rằng thoạt nhìn chỉ là tính cách Kiều Niệm không giống với mấy cô gái bình thường, nhưng bây giờ xem ra đó không phải là ảo giác của anh mà là cô thật sự rất khác biệt.
Kiều Niệm đứng ở nơi đó giống như một bí ẩn!
*
Một nữ sinh trung học nói với một nhóm bác sĩ phẫu thuật não trong một bênh viện rằng cô muốn thực hiện ca phẫu thuật làm mọi người đều ngơ ra.
Lưu Viện Viện được mệnh danh là nữ bác sĩ xinh đẹp nhất trong lĩnh vực phẫu thuật não là người đầu tiên bật cười, nâng cằm kiêu ngạo nhìn cô từ trên xuống dưới: “Để cô? Chuyện mà mấy bác sĩ chúng tôi còn chưa nắm chắc, một học sinh trung học như cô có thể sao, nói để cô là để cô à? Ngộ nhỡ chết người cô có khả năng chịu trách nhiệm không?”
Kiều Niệm giẫm lên ánh sáng trong hành lang, vừa mạnh mẽ vừa hoang tàn nói: “Được, tôi chịu trách nhiệm.”
Lưu Viện Viên nhăn đôi lông mày mỏng, đôi mắt hạnh khó chịu, cô ta chán ghét nói: “Ha ha, cô đang đùa cái gì vậy? Cô chịu trách nhiệm, cô lấy cái gì chịu trách nhiệm? Chữa bệnh và cứu người không phải giả vờ là rượu nhà, nếu cô muốn trở thành anh hùng thì bản thân phải có khả năng này. Bệnh viện không dám nói chịu trách nhiệm về ca phẫu thuật này, cô chịu trách nhiệm nổi không?”
“Tôi lấy cái mạng này chịu trách nhiệm thì sao?”
Kiều Niệm đứng trước mặt bọn họ, hai tay đút trong túi, mồ hôi mỏng trên trán vẫn chưa khô, khi nói chuyện vẫn còn hơi thở hổn hển nhưng cả người lại tràn đầy kiều ngạo và tự tin.
“Nếu ca phẫu thuật thất bại thì tôi sẽ dùng mạng đền cho chú Trần.”
Dì Trần che miệng không muốn cô nói như vậy, điên cuồng lắc đầu: “Con đừng nói thế."
Đôi mắt của Kiều Niệm rất đẹp, hình dáng đôi mắt có chút mắt hoa đào, đuôi mắt hếch lên giống mắt phượng, xem ra cô có vẻ không ngoan lắm, cho dù lúc này cô nhướng mày, nơi xương mày nhô lên cũng hiện ra mười phần nổi loạn.
Hoang dã cực kỳ!
Cô đỡ dì Trần đến chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống, lông mày hạ xuống, lông mi đen rũ xuống tạo thành một cái bóng dưới mắt, khẽ nói: “Trong lòng con biết dì và chú Trần có đáng để làm vậy hay không. Dì đừng lo, con sẽ không để chú Trần chết đâu.”
Hốc mắt dì Trần đỏ lên, nắm lấy tay cô nghẹn ngào không nói ra lời, miệng bà ấy mấp máy, lặp đi lặp một câu: “Niệm Niệm, không đáng, chúng ta không đáng để con làm vậy.”
Kiều Niệm đứng thẳng dậy, vươn tay lau nước mắt trên mặt bà ấy: “Dì đừng khóc.”
Dỗ dành dì Trần xong cô xoay người lại, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt hoang dã chắc chắn: “Chuyển đến bệnh viện khác hay tiếp tục chờ đợi nữa là không thực tế. Bây giờ mọi người không có lựa chọn thứ hai, vậy chi bằng để tôi thử xem sao.”
“Để tôi.”
Dì Trần ngơ ngác nhìn cô, miệng há to, nước mắt trên khuôn mặt vàng như nến cũng quên lau, vô cùng ngạc nhiên: “Niệm Niệm?”
Cố Tam đi theo phía sau cô cũng choáng váng, ngẩng đầu lên, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra quay mặt sang hỏi người đàn ông bên cạnh: “Vọng thiếu gia, Kiều tiểu thư đang làm gì vậy?”
Hành động dại dột?
Không giống nha!
Kiều Niệm không phải loại con gái thích quậy phá.
Mặc dù cô còn nhỏ nhưng tính tình trầm ổn hơn Giang thiếu gia nhiều.
Nhưng lời này của cô có khác gì đang quậy phá đâu?
“Cô ấy là một học sinh trung học thì làm sao có thể biết y thuật, phẫu thuật cắt sọ lại không phải cắt dưa hấu, dáng vẻ cô ấy nói như thật, đây không phải là gây sự thì là gì?”
Diệp Vọng Xuyên đưa tay xoa lông mày, nâng mi lên cười nói: “Hả?” Thú vị~
Anh còn tưởng rằng thoạt nhìn chỉ là tính cách Kiều Niệm không giống với mấy cô gái bình thường, nhưng bây giờ xem ra đó không phải là ảo giác của anh mà là cô thật sự rất khác biệt.
Kiều Niệm đứng ở nơi đó giống như một bí ẩn!
*
Một nữ sinh trung học nói với một nhóm bác sĩ phẫu thuật não trong một bênh viện rằng cô muốn thực hiện ca phẫu thuật làm mọi người đều ngơ ra.
Lưu Viện Viện được mệnh danh là nữ bác sĩ xinh đẹp nhất trong lĩnh vực phẫu thuật não là người đầu tiên bật cười, nâng cằm kiêu ngạo nhìn cô từ trên xuống dưới: “Để cô? Chuyện mà mấy bác sĩ chúng tôi còn chưa nắm chắc, một học sinh trung học như cô có thể sao, nói để cô là để cô à? Ngộ nhỡ chết người cô có khả năng chịu trách nhiệm không?”
Kiều Niệm giẫm lên ánh sáng trong hành lang, vừa mạnh mẽ vừa hoang tàn nói: “Được, tôi chịu trách nhiệm.”
Lưu Viện Viên nhăn đôi lông mày mỏng, đôi mắt hạnh khó chịu, cô ta chán ghét nói: “Ha ha, cô đang đùa cái gì vậy? Cô chịu trách nhiệm, cô lấy cái gì chịu trách nhiệm? Chữa bệnh và cứu người không phải giả vờ là rượu nhà, nếu cô muốn trở thành anh hùng thì bản thân phải có khả năng này. Bệnh viện không dám nói chịu trách nhiệm về ca phẫu thuật này, cô chịu trách nhiệm nổi không?”
“Tôi lấy cái mạng này chịu trách nhiệm thì sao?”
Kiều Niệm đứng trước mặt bọn họ, hai tay đút trong túi, mồ hôi mỏng trên trán vẫn chưa khô, khi nói chuyện vẫn còn hơi thở hổn hển nhưng cả người lại tràn đầy kiều ngạo và tự tin.
“Nếu ca phẫu thuật thất bại thì tôi sẽ dùng mạng đền cho chú Trần.”
Dì Trần che miệng không muốn cô nói như vậy, điên cuồng lắc đầu: “Con đừng nói thế."
Đôi mắt của Kiều Niệm rất đẹp, hình dáng đôi mắt có chút mắt hoa đào, đuôi mắt hếch lên giống mắt phượng, xem ra cô có vẻ không ngoan lắm, cho dù lúc này cô nhướng mày, nơi xương mày nhô lên cũng hiện ra mười phần nổi loạn.
Hoang dã cực kỳ!
Cô đỡ dì Trần đến chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống, lông mày hạ xuống, lông mi đen rũ xuống tạo thành một cái bóng dưới mắt, khẽ nói: “Trong lòng con biết dì và chú Trần có đáng để làm vậy hay không. Dì đừng lo, con sẽ không để chú Trần chết đâu.”
Hốc mắt dì Trần đỏ lên, nắm lấy tay cô nghẹn ngào không nói ra lời, miệng bà ấy mấp máy, lặp đi lặp một câu: “Niệm Niệm, không đáng, chúng ta không đáng để con làm vậy.”
Kiều Niệm đứng thẳng dậy, vươn tay lau nước mắt trên mặt bà ấy: “Dì đừng khóc.”
Dỗ dành dì Trần xong cô xoay người lại, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt hoang dã chắc chắn: “Chuyển đến bệnh viện khác hay tiếp tục chờ đợi nữa là không thực tế. Bây giờ mọi người không có lựa chọn thứ hai, vậy chi bằng để tôi thử xem sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất