Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 78: Cảm Giác Tự Hào Khó Tả Của Vọng Thiếu Gia

Trước Sau
Trưởng khoa não cởi chiếc khẩu trang màu xanh xuống, quần áo bên trong áo phẫu thuật cũng đã ướt đẫm, không phải do mệt mỏi, ông là một vị bác sĩ may mắn được mở mang kiến thức về kỹ thuật đỉnh cao nhất trên thế giới và không thể kiềm chế được sự kích động và phấn khích.

Nụ cười không ngừng nở trên mặt: “Thành công, ca phẫu thuật rất thành công! Tôi tin rằng cho dù chuyên gia uy tín nhất Bắc Kinh đến đây cũng chưa chắc đã có thể thành công như thế.”

Cố Tam trợn tròn mắt.

Cái gì?

Thành công rồi?

Kiều tiểu thư đã hoàn thành thành công ca phẫu thuật cho chú Trần, còn khiến trưởng khoa não phải thốt lên những lời khen ngợi rằng đến cả chuyên gia Bắc Kinh đến đây cũng chưa hẳn có thể đạt đến trình độ này.

Chuyện này… không thể tưởng tượng nổi luôn đấy?

“Kiều tiểu thư rốt cuộc có lai lịch thế nào? Cô ấy học y thuật từ khi nào?” Cố Tam nghiêng mặt, nghi hoặc nhìn chăm chăm vào anh: “Vọng thiếu gia, chẳng lẽ anh đã biết trước chuyện Kiều tiểu thư biết y thuật sao?”

Đôi môi mỏng của Diệp Vọng Xuyên khẽ mỉm cười, lông mi đen nhánh cụp xuống, che đi đôi mắt sâu thẳm khát máu như thể không hề bất ngờ chút nào.

“Không biết.”

Cố Tam: …

Không biết rằng Vọng thiếu gia lúc nãy của anh còn giúp Kiều tiểu thư, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng Kiều tiểu thư có thể làm được? Lừa đảo à!

“Anh không thể không biết, chắc chắn Kiều tiểu thư đã nói trước với anh rồi.”



“Hứ.”

Ánh mắt sâu xa của Diệp Vọng Xuyên, hai tay chắp sau lưng, không dùng lời lẽ sâu sắc nhưng vẫn nghe được anh ấy hiểu Kiều Niệm đến nhường nào: “Em ấy coi trọng chú Trần hơn cậu nghĩ rất nhiều, cậu cũng không muốn lấy chuyện này ra đùa, nếu em ấy không chắc chắn sẽ không làm. Em ấy nói mình làm được có nghĩa là em ấy đã nắm chắc được tám phần mười rồi, nếu không thì em ấy sẽ nghĩ cách khác để kéo dài thêm thời gian đến khi có người đến giúp.”

Anh chỉ không ngờ Kiều Niệm có thể làm tốt đến thế!

May mắn khi khiến một chuyên gia ở bệnh viện cấp 3 hết lời khen ngợi về trình độ như thế.

Diệp Vọng Xuyên không biết vì sao lòng ngực lại dâng lên một niềm tự hào, còn mãn nguyện hơn so với việc bản thân được người khác khen ngợi.

Trưởng khoa não: “Trên cơ bản người bệnh đã qua cơn nguy kịch, sẽ được chuyển vào phòng chăm sóc tích cực để theo dõi vài ngày, nếu tình trạng ổn định trong những ngày này thì sẽ có thể chuyển về phòng thường rồi.”

Trần Viễn và dì Trần vui mừng khôn xiết, thở phào nhẹ nhõm, không ngừng cảm ơn bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn mọi người.”

Sau đó mọi người đi theo nhân viên y tế đến phòng chăm sóc tích cực.

……

Bác sĩ phẫu thuật não Lưu Viện Viện và những người khác cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

Biểu cảm trên gương mặt họ lúc này không khác Cố Tam là bao, chỉ là so với Cố Tam, họ đã tận mắt chứng kiến Kiều Niệm thực hiện ca phẫu thuật. Ánh mắt họ chất động mạnh hơn và biểu cảm cũng phức tạp hơn.

Đặt biệt là Lưu Viện Viện, cho dù bây giờ không ai chú ý đến cô, mọi người cũng đã quên những lời cô nói lúc nãy rồi, gương mặt cô nóng như thiêu như đốt, dưới chân thì như có đinh đóng chặt xuống, không thể ở lại thêm giây phút nào nữa. Vội vã nói với bạn đồng nghiệp kế bên: “Tôi thấy không khỏe, tôi về phòng trước đây.”



“Được, uống nước ấm vào nhé.”

Cô là bác sĩ nữ nổi tiếng của bệnh viện thành phố lại bị một bác sĩ khác lấp liếm, lúc này Lưu Viện Viện không còn tâm trạng để kiêu ngạo nữa, đành chán nản trốn tránh mọi người rồi rời đi trước.

……

“Vọng thiếu gia, Kiều tiểu thư ra rồi.” Cố Tam nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt Diệp Vọng Xuyên nhanh chóng dán chặt vào cô gái cuối cùng bước ra từ phòng phẫu thuật.

Kiều Niệm cởi quần áo phẫu thuật ra, ném vào thùng rác bên cạnh, đã kiệt sức đến việc giơ tay lên cũng nhọc nhằn.

Liền cảm thấy được có một bóng dáng cao to phủ trên đầu

Ai đang chặn ánh sáng?

Quá mệt mỏi, tâm trạng Kiều Niệm lúc này không hề tốt, đôi lông mày cau lại, thiếu kiên nhẫn.

“Ca phẫu thuật của chú Trần đã thành công, dì Trần và mọi người đã qua đó rồi.”

Kiều Niệm ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt giống như kẻ gây họa của Diệp Vọng Xuyên, ngày nào cô cũng nhìn thấy nên vốn đã miễn nhiễm với nó rồi.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, yếu ớt nói: “Ừm, biết rồi.”

Cô là người cứu chú ấy, ca phẫu thuật có thành công không, cô là người biết rõ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau