App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 62: Kinh dị liên hoàn (17)

Trước Sau
Cửa ải thứ ba: Trò chơi trốn tìm (5)

“Trốn và tìm.”

Tạ Trì trầm mặc mấy giây: “Cho nên toàn bộ diện tích mê cung gương mà quy tắc trò chơi nhắc tới bao gồm cả thế giới trong gương của quỷ mạnh, chiếu theo quy tắc của trò chơi, thế giới trong gương cũng nằm trong phạm vi trốn tìm.”

Diện tích trong phạm vi trốn tìm là toàn bộ diện tích mê cung gương chiếm, gương cũng nằm trong phạm vi diện tích mê cung gương chiếm, thế giới trong gương chẳng qua là diện tích ngoài định mức mà gương trong mê cung có được mà thôi.

Hai con quỷ đang chơi trốn tìm với anh, anh ở thế giới hiện thực, một con quỷ ở thế giới hiện thực, một con quỷ ở trong gương, điều này không vi phạm quy tắc trò chơi.

Nghi vấn về phạm vi trốn tìm lại càng chứng tỏ quỷ ở trong gương, nếu không app đã thẳng thắn nói phạm vi anh chơi trốn tìm là “mê cung gương”, chứ không phải là “toàn bộ diện tích mê cung gương”, đây không phải lần đầu tiên anh gặp chuyện app chơi chữ. App vốn làm việc theo nguyên tắc có thể ngắn gọn tuyệt đối không nhiều lời, cũng không lừa gạt, nói dối diễn viên, nhưng nó sẽ chơi chữ, đương nhiên điều kiện tiên quyết khi chơi chữ là cho tin tức nghiêm ngặt.

Giống như trong phó bản đầu tiên, app nói “Không được tấn công bà chủ mang thai”, nhưng bà chủ không hề mang thai, cho nên quy tắc này không tồn tại.

Lần này lại nói rõ phạm vi trốn tìm là toàn bộ diện tích mê cung, điều này nói rõ ngoài mê cung ra, nhất định vẫn còn có nơi khác.

Cũng giống như “Búp bê chỉ dẫn tới một con quỷ”, nó không nói búp bê có dẫn quỷ tới hay không, mà nhấn mạnh rõ ràng búp bê chỉ dẫn tới một con, thực ra cũng đang ám chỉ trong phim ngắn còn một con quỷ khác. Nếu quả thật chỉ có một con quỷ, app nói thẳng trong phim ngắn chỉ có một con quỷ là được rồi, sao phải nói thừa thãi, búp bê chỉ dẫn tới một con quỷ? Như vậy chẳng phải đồng nghĩa nói rằng còn thứ khác dẫn quỷ tới hay sao?

Kiểu chơi chữ như thế này, diễn viên tư duy công thức càng mạnh lại càng dễ bị đánh lừa, nhưng nếu hơi chuyển hướng suy nghĩ, thực ra app chơi chữ cũng đồng thời giúp họ nắm được tin tức bị ẩn đi, đây là điều không thể tránh được, dù sao luôn tồn tại mâu thuẫn, che giấu rồi sẽ bị bại lộ, càng cố gắng che giấu lại càng dễ dàng bại lộ.

Tạ Tinh Lan đột nhiên lên tiếng: “Quỷ mạnh ở trong gương, quỷ mạnh là cái bóng trong gương của quỷ yếu.”

Tạ Trì cũng vừa mới nghĩ thông điều này.

Cũng chỉ như vậy mới giải thích được vì sao bọn họ vào lâu như vậy nhưng vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của quỷ mạnh.

Quỷ mạnh là bóng trong gương của quỷ yếu.

Bất kể nghĩ tiến hay lùi, cũng chỉ có một khả năng này, bọn họ đang chơi trốn tìm với hai con quỷ, một con ở hiện thực, một con ở trong gương, ở thế giới trong gương là quỷ mạnh, ngoài thế giới hiện thực là quỷ yếu.

Quỷ mạnh ẩn trong vô số chiếc bóng của quỷ yếu, đó là nơi ẩn thân an toàn nhất của nó, ban nãy họ tiến vào không hề nghĩ tới việc trong vô số bóng quỷ yếu trên gương lại có một chiếc bóng không thuộc về quỷ yếu.

Với kết luận này, ngoại trừ những ám chỉ kia, thực ra vẫn còn vài ám chỉ nhỏ nhặt khác, ví dụ như trong livestream tên của đại gia là “Em gái Sayaka của chị gái Sadako”, có hai cái tên, trong đó “Sadako” là một con ma nổi tiếng, dường như chỉ sợ anh không biết. Điều này đã vô hình ám chỉ bọn họ đang chơi trốn tìm với hai con quỷ. Ngoài ra, trong tên của đại gia còn có từ “chị em”, trong cuộc sống, ngoại hình của hai chị em cũng có độ giống nhau, có lẽ điều này đang ám chỉ quỷ mạnh và quỷ yếu trông giống nhau, ngụ ý rằng quỷ mạnh là chiếc bóng trong gương của quỷ yếu.

Trong chớp mắt Tạ Trì suy nghĩ, Tạ Tinh Lan lạnh lùng lên tiếng: “Vậy anh phá toàn bộ gương.”

Nếu quỷ mạnh đã ở thế giới trong gương, vậy hắn chỉ cần đập nát toàn bộ gương, quỷ mạnh mất đi ký thể, đương nhiên không còn gây uy hiếp với họ nữa.

Bàn tay hắn đã siết chặt lại thành nắm đấm, muốn đập vỡ mặt kính ngay tức thì, nhưng trong đầu Tạ Trì đột nhiên hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, lập tức gọi hắn lại: “Đừng!”

Tạ Tinh Lan đành phải thu tay lại, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.

Trái tim Tạ Trì đập thình thịch: “Anh à, manh mối là “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại”, anh từng nghĩ tới kết cục nếu đập vỡ gương chưa?”

Tạ Tinh Lan sa sầm mặt lại, “Thế giới trong gương liên thông với hiện thực?”

“Không,” Tạ Trì lắc đầu, “Thế giới trong gương tương đương với một thế giới song song, quỷ mạnh tồn tại trong thế giới kia, không có giao điểm với thế giới của chúng ta, trong thế giới song song, cùng một thời không, chỉ có một “ta” tồn tại, đây là trật tự. Cho nên dù có đập vỡ gương, nó vẫn sống trong thế giới đó, gương chỉ là vật môi giới để chúng ta nhìn thấy nó, nó thấy chúng ta mà thôi. Giống như anh lấy tay bịt tai lại, anh không nghe thấy âm thanh, nhưng âm thanh vẫn tồn tại khách quan, chúng ta không thể hủy diệt môi giới để giết nó.”

Sắc mặt Tạ Tinh Lan hết sức khó coi.

“Quỷ mạnh có thể ngụy trang thành bộ dạng của quỷ yếu trong thế giới hiện thực, xuyên qua gương, giết người ở thế giới hiện thực, đây là năng lực đặc thù của nó, nhưng đồng thời với việc có năng lực, nó không thể tránh sự ràng buộc của quy tắc, anh có từng nghĩ vì sao nó không chạy ra khỏi gương giết chết chúng ta không, như vậy không phải tiện nhất hay sao? Làm một mẻ, khoẻ suốt đời.”

Tạ Trì bật cười: “Bởi vì nó không thể.”

“Vạn vật vạn sự đều có trật tự, cho dù nó có thể xuyên qua mặt gương, cũng chỉ có thể xuyên qua một phần tứ chi, nhất định nó không thể chui cả người ra khỏi gương, nếu nó chỉ xuyên một bộ phận qua hai thời không, thì nó vẫn lệ thuộc vào thời không kia, không vi phạm trật tự, nhưng nó không thể hoàn toàn tới thế giới này.”

“Gương là môi giới bất khả chiến bại, cũng là môi giới hạn chế hoạt động của nó, đây cũng là điểm đối lập nhau.”

“Em đoán có lẽ cách nó giết Mập chỉ là duỗi một bộ phận tứ chi ra kéo cậu ta vào, nhưng nếu nó duỗi hết tứ chi ra không thể chạm vào Mập thì nó không thể giết chết Mập.”

“Về phần tại sao không đập vỡ gương――”

Tạ Trì hỏi: “Anh à, trong mê cung có bao nhiêu mặt gương.”

Tạ Tinh Lan không cần nghĩ ngợi: “1477 mặt.”

Tạ Trì cười: “Đập vỡ rồi thì có bao nhiêu mặt?”

Tạ Tinh Lan cảm thấy lạnh run lên, sắc mặt sa sầm xuống.

Bây giờ là 1477 mặt, đập nát là vô số. Bất kể mẩu gương nhỏ bé chừng nào, thì đó cũng là môi giới của quỷ mạnh, dù nhỏ đến mức chỉ kính hiển vi mới có thể nhìn thấy cũng không thể thay đổi bản chất gương của nó.

Nếu nói gương là môi giới của quỷ mạnh, bây giờ nó chỉ có 1477 môi giới, theo cách nói của Tạ Trì, hắn chỉ cần nghĩ biện pháp trốn vào nơi quỷ mạnh không thể duỗi tứ chi ra với tới hắn là được, còn một khi mặt gương bị đập nát, hắn xác định chết không có đất dung thân, bởi vì khắp trời khắp đất là môi giới của quỷ mạnh.

Có nhiều môi giới, không gian sinh tồn của hắn cũng thu nhỏ đi. Đây chính là điểm đối lập.

Tạ Trì nói: “Bây giờ chúng ta không có bất cứ vật gì có thể che gương và thay đổi tính chất môi giới của nó, cho nên chúng ta muốn tránh cũng không thể tránh được, chúng ta không thể phá gương, nếu không chính là “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại”, đây chính là ám chỉ của manh mối.”

Bây giờ dường như Tạ Trì đã hiểu được phần nào manh mối “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại” ám chỉ điều gì ―― Tất cả quyết định có tư duy công thức đều có thể sai lầm, thoạt nhìn rất thông minh, thực ra vô cùng ngu ngốc, nhưng anh chỉ cần dừng lại một chút, cẩn thận suy nghĩ lại, là có thể xoay chuyển tình thế, tìm được tia hy vọng giữa cảnh khốn cùng.

Tạ Trì nhìn bóng quỷ yếu đang quỳ dưới đất được mặt gương soi, không hiểu rõ ý nghĩa của hành động này, “Anh à, chúng ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chắc hẳn là ban nãy Mập bị quỷ mạnh giết rồi kéo vào trong gương. Nhưng vấn đề bây giờ là vì sao Mập chết rồi, quỷ yếu lại quỳ xuống đất trầm mặc, mái tóc rủ xuống, em không trông thấy được gương mặt, không biết vẻ mặt cô ta thế nào, không thể nào trực tiếp hiểu được cảm xúc của cô ta, nhưng hành động này khiến em cảm thấy sự hối hận sâu sắc, đúng, chính là từ này, hối hận, nói rõ hơn thì, chính là cảm giác bất lực khôn cùng vì bỏ lỡ mất một điều gì đó.”

Tạ Tinh Lan chau mày lại: “Anh cũng cảm thấy có vấn đề, nếu quỷ yếu và quỷ mạnh chỉ đơn thuần là quan hệ cạnh tranh, quỷ mạnh cướp đoạt con mồi của quỷ yếu, hẳn quỷ yếu phải phẫn nộ chứ không quỳ xuống đất trầm mặc.”

Tạ Trì nói: “Quỳ xuống đất như vậy thậm chí khiến em cảm thấy, thực ra cô ta không muốn Mập chết.”



Tạ Tinh Lan nói: “Tạm gác vấn đề này qua một bên, thực ra anh có một điều thắc mắc, Tiểu Trì à, em gọi con quỷ đang quỳ xuống đất là quỷ yếu, anh cảm thấy không thích hợp cho lắm, có thể thay một cách gọi khác.”

“Là gì?”

Tạ Tinh Lan nhấn mạnh rõ ràng: “Người.”

Tạ Trì giật mình, lập tức tỉnh lại.

Tạ Tinh Lan nói: “Dưới góc nhìn của anh, trước mắt cô ta chưa để lộ bất cứ năng lực gì của quỷ, dịch chuyển tức thời, xuyên thường, nhìn xuyên thấu, thăng thiên nhập địa, cô ta không thể làm gì, còn bị đánh lừa thị giác, thậm chí lúc đuổi người còn phát ra tiếng bước chân, giống như lời em nói, vậy mà cô ta lại có cảm xúc hối hận giống như con người, cô ta gần như không có gì khác biệt với con người.”

“Tiểu Trì à, chắc hẳn cô ta nắm rõ bản đồ mê cung, nhưng như ban nãy anh nói, dưới tình huống anh biết rõ bản đồ, anh có thể cam đoan tốc độ chạy của mình nhanh hơn cô ta hai lần trở lên, cô ta đuổi theo với tốc độ bình thường của con gái, cô ta hoàn toàn là một người con gái bình thường.”

Tạ Trì hiểu ý của hắn: “Anh muốn nói là, cô ta đúng là quỷ mà búp bê đưa tới, bởi vì chúng ta đều thấy cảnh búp bê biến thành cô ta, nhưng trừ điểm được búp bê mang tới ra, cô ta không có bất cứ đặc chất gì của quỷ, vẫn giống như con người, phải vậy không?”

“Ừm,” Tạ Tinh Lan nói rõ ràng, “Cô ta quá yếu, yếu không giống quỷ.”

Trong đầu Tạ Trì đột nhiên có một suy nghĩ hết sức đơn sơ, anh nói: “Anh à, cô ta giống như một con người có được thân phận của quỷ.”

“Hửm?” Trái tim Tạ Tinh Lan thắt lại.

Tạ Trì dùng từ hết sức thận trọng: “Cô ta giống như một người có thân phận quỷ để đóng vai quỷ chơi trốn tìm với chúng ta. Nhìn kỹ thì, trong trò chơi trốn tìm này, nếu không có quỷ mạnh trong gương, chúng ta chơi với quỷ yếu, không khác gì đại đa số trò chơi trốn tìm ở hiện thực, mấy người đóng vai bị đi tìm, một người đóng vai quỷ, có thực lực tương đương hoặc không chênh lệch nhau là bao, đều không có năng lực đặc biệt, cũng phát ra tiếng động, chỉ là địa điểm chúng ta chơi là ở trong mê cung gương mà thôi.”

Tạ Tinh Lan khẽ ừ một tiếng, chau mày lại.

Thân phận quỷ…..

Tạ Trì cảm thấy chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, anh có thể nhìn thấy một thứ rất quan trọng.

Quỷ yếu trên mặt gương đã đứng lên, cô ta lại bắt đầu một vòng truy đuổi mới.

Bởi vì Tạ Tinh Lan đuổi theo quỷ nữ, nên vốn cách quỷ nữ không bao xa, bây giờ tiếng bước chân của quỷ yếu lại gần, từng bước từng bước một.

Tạ Tinh Lan nói: “Cô ta sẽ không gây uy hiếp cho anh.”

“Em biết rồi.” Tạ Trì nói.

Bây giờ điều nguy hiểm nhất với họ là quỷ mạnh ở trong gương, dù đã dự đoán được năng lực và quy tắc hạn chế với quỷ mạnh, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thực nó đem lại sự uy hiếp rất lớn, quỷ yếu đã không thể tạo thành uy hiếp với họ.

Tiếng bước chân của quỷ yếu mỗi lúc một lớn, Tạ Tinh Lan nắm rõ ràng bản đồ mê cung, nói rằng: “Cô ta cách chúng ta một ngã ba, chúng ta có tránh xa cô ta không?”

Lần đầu tiên Tạ Trì cảm thấy do dự. Có nên làm theo quy tắc tránh xa quỷ yếu không?

Theo quy tắc mà nói, lúc bọn họ vỗ tay ngăn cản quỷ mạnh, quỷ yếu nghe thấy tiếng sẽ đuổi theo, gây rối cho họ, đương nhiên bọn họ phải càng cách xa quỷ yếu càng tốt, như vậy sẽ giảm độ khó chạy trốn xuống, dù sao đối phó với một con quỷ mạnh đã đủ áp lực rồi, còn phải phân tâm lo con quỷ yếu có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, chuyện này với họ mà nói quá bất lợi.

Nhưng không rõ vì sao, trong lòng anh cảm thấy hơi bất an, cảm giác chẳng lành dần dần tăng lên.

“Chúng ta đừng cách cô ta quá xa, nhưng cũng đừng quá gần.” Cuối cùng Tạ Trì chỉ có thể đưa ra một phương án thận trọng.

Trước bất cứ manh mối nào mới xuất hiện, anh không thể hành động quá quyết đoán cực đoan, điều này có thể dẫn tới kết cục không thể vãn hồi.

“Được rồi.” Tạ Tinh Lan cũng không nhiều lời, thậm chí hắn đứng yên tại chỗ không dịch chuyển, hắn chỉ cố ý điều chỉnh góc độ đứng, để bóng mình trên mặt gương có vẻ cách nơi này xa một chút.

Quỷ yếu bị lừa, lướt qua bọn họ ở lối rẽ đối diện, Tạ Tinh Lan dường như ở ngay bên cạnh cô ta, cô ta lại đi thẳng qua.

Đây là lần đầu tiên Tạ Trì tiếp xúc với quỷ yếu ở khoảng cách gần.

Làn da của quỷ yếu rất trắng, nhưng không trắng bệch như ma, cô ta mặc váy trắng, trên váy không có máu, mái tóc đen dài che mặt, tóc không hề ẩm ướt. Cô ta thực sự rất giống người, thứ duy nhất không giống người là cây kéo trong tay.

Cây kéo kia màu đỏ, màu đỏ cháy chói mắt giống như máu, lưỡi kéo lóe lên tia sáng bạc, vô cùng sắc bén, giống như hung khí đã từng nhuốm rất nhiều máu người, khiến người ta không ngừng liên tưởng tới con thoi khiến nàng công chúa rơi vào giấc ngủ say trong câu chuyện “Nàng công chúa ngủ trong rừng”, dường như chỉ cần đụng phải con thoi tà ác kia, thì sẽ vĩnh viễn rơi vào lời nguyền rủa độc ác, trốn không được mà giãy giụa cũng không thể thoát, lạc lối trong mộng mị.

Giống như mê cung gương này, quỷ yếu ở trong đó ngày qua ngày trằn trọc kiếm tìm, mặc dù là quỷ, mặc dù biết rõ bản đồ, nhưng vẫn không thể tìm được con mồi, vẫn sẽ bị lạc lối quẩn quanh, cứ như vậy không ngừng nghỉ.

Dường như với quỷ yếu truy đuổi con mồi mà nói, trò chơi trốn tìm này là một cơn ác mộng dai dẳng đáng sợ.

Tiếng bước chân của quỷ yếu xa dần, Tạ Tinh Lan che giấu tiếng bước chân, bước về phía cô ta rời đi, duy trì khoảng cách không xa không gần.

“Anh à, anh cho em thêm một chút thời gian nữa.” Tạ Trì cảm thấy anh chỉ còn cách thứ kia một bước, nhưng nhất thời không thể xuyên thủng. Bình thường quỷ sẽ không dồn dập giết người, Mập chết giúp họ tranh thủ được một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng một khi thời gian an toàn qua đi, quỷ mạnh sẽ lại càng tấn công mạnh mẽ.

“Được rồi.” Tạ Tinh Lan không nói gì thêm.

Ý thức được quỷ mạnh có thể duỗi tay ra khỏi gương kéo hắn vào, hoặc thăm dò tấn công về phía hắn bất cứ lúc nào, Tạ Tinh Lan hết sức cẩn thận nhìn chăm chú từng bóng quỷ trên mặt gương, chỉ cần có một điểm không phù hợp với quy luật hiển thị, hắn có thể phản ứng ngay lập tức.

Mỗi con đường trong mê cung gương đều hết sức chật hẹp, dường như cố tình thiết kế như vậy, Tạ Tinh Lan còn duỗi cánh tay ra để đo, hành lang chỉ rộng hơn cánh tay của hắn một chút, chiều dài này vốn không gây chú ý cho họ, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Chiều dài này, không nghi ngờ gì nữa là để tiện cho quỷ mạnh duỗi tay ra khỏi gương bắt người.

Ở sau lưng Tạ Tinh Lan, bóng quỷ yếu dần dần to lên.

Sống lưng đột nhiên lạnh toát, Tạ Tinh Lan lập tức quay đầu lại, trông thấy quỷ mạnh ở trong gương.

Quỷ mạnh từ từ ngẩng đầu lên, mái tóc che trước mặt trượt ra, lộ ra một gương mặt méo mó.

Trên gương mặt quỷ mạnh còn rơm rớm nước mắt, nó duỗi bàn tay trắng bệch về phía Tạ Tinh Lan.

Lối đi chật hẹp, Tạ Tinh Lan muốn tránh cũng không thể tránh được.

Khoảnh khắc nó sắp với tới Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan đột nhiên nghiêng người tránh né.



Một giây sau, đột nhiên có một bàn tay duỗi ra khỏi mặt gương bên cạnh hắn, Tạ Tinh Lan biết được hậu quả nếu bị bắt, nhanh chóng lui về phía sau, lưng lại dán vào một mặt gương khác.

Bàn tay quỷ trước mắt túm vào khoảng không, nhưng sống lưng Tạ Tinh Lan lại lạnh toát.

Quỷ ở khắp mọi nơi, chỉ cần có kính có gương, nó tấn công thất bại có thể lập tức đổi mặt gương khác để bắt hắn, lợi dụng mọi chỗ, không có chỗ trốn, Tạ Tinh Lan chỉ có thể tránh né nguy hiểm hết lần này tới lần khác.

Tạ Tinh Lan chạy nhanh về phía trước, bóng người vụt qua giữa những tia sáng xanh, một cánh tay duỗi ra chắn ngang đường đi của hắn, năm ngón tay đảo nhanh như chân nhện, suýt chút nữa thì Tạ Tinh Lan đụng vào, hắn vội dừng chân, chạy về hướng ngược lại.

Bất chợt một cái đầu chui ra khỏi phía dưới mặt gương, bờ môi nhuốm máu đỏ, răng nanh trắng toát nhe ra khỏi miệng, dường như một giây sau sẽ cắn nát mắt cá chân Tạ Tinh Lan.

Dường như nó đã mất kiên nhẫn, muốn nhoài nửa người ra để kéo Tạ Tinh Lan vào trong gương, bò thật nhanh về phía Tạ Tinh Lan.

Phía sau là đường chết, Tạ Tinh Lan phản ứng nhanh, nhảy bật một cái, vượt qua cơ thể quỷ đang chắn đường đi.

Hắn sợ đầu sợ đuôi, thậm chí còn phải cẩn thận không chế sức mình để không cử động mạnh đập vỡ kính.

【Trời ơi khó quá! Hẹp như thế thì thôi đi! Còn không thể đập vỡ gương!】

Cứ chịu đựng một phút, cuối cùng Tạ Tinh Lan cũng phải sử dụng lần vỗ tay đầu tiên.

Quỷ lập tức lùi vào trong gương.

Mười giây, chỉ có mười giây.

Tạ Trì suy nghĩ nhanh chóng.

Vỗ tay thúc giục quỷ yếu, vỗ tay ngăn chặn quỷ mạnh, ở đây có hai cặp từ trái nghĩa.

Thúc giục trái nghĩa với ngăn chặn, yếu trái nghĩa với mạnh.

Từ đầu phim ngắn tới giờ, có rất nhiều điều đối lập, vô số cặp từ trái nghĩa.

Bóng gương trái nghĩa với hiện thực.

Ẩn giấu trong trò chơi chữ trái nghĩa với bại lộ.

Môi giới bất khả chiến bại trái nghĩa với môi giới bị hạn chế.

Gương bị hủy diệt trái nghĩa với quỷ mạnh được sinh ra.

Ác quỷ trái nghĩa với…

Tạ Trì lấy làm kinh ngạc.

Ác quỷ ở thế giới trong gương, trái ngược với thiện quỷ ở thế giới hiện thực!

Quỷ yếu khóc sụt sịt kia có thể là thiện!

Quy tắc tương phản!

Trò chơi trốn tìm, trốn và tìm là từ trái nghĩa.

Quỷ mạnh ở thế giới trong gương bắt con mồi, theo như quy tắc tương phản, vậy trật tự ở thế giới hiện thực là…

Trái tim Tạ Trì đột nhiên ngừng đập.

Ở thế giới hiện thực là con mồi bắt quỷ yếu!

Đây cũng là trò chơi trốn tìm! Chơi trốn tìm, ai trốn ai tìm?

Trò chơi trốn tìm mà quy tắc chỉ ra là quỷ mạnh ở thế giới trong gương bắt bọn họ, một nửa còn lại tương phản ở thế giới hiện thực là―― bọn họ bắt quỷ yếu!

Quỷ yếu đúng là thiện, ban nãy quỷ mạnh để lộ chân dung, trên gương mặt có nước mắt, nói rõ trước đó quỷ yếu đã khóc! Vì sao quỷ yếu lại khóc? Có khả năng nó là thiện! Nó muốn cứu Mập, Mập lại bị quỷ mạnh nhanh chân giết chết trước!

Vỗ tay thực sự thu hút quỷ yếu, thu hút chính là cơ hội sống.

Lúc livestream đại gia không trả lời câu hỏi, bị quỷ bắt được sẽ thế nào, anh cứ đinh ninh là sẽ chết.

Nhưng manh mối là… thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Đến giờ quy tắc trò chơi chưa từng nói, bị quỷ yếu bắt sẽ chết.

Có lẽ cơ hội rõ ràng chạy tới trước mặt họ, nhưng “trí thông minh” lại đẩy nó ra.

“Anh à, mau đi bắt quỷ yếu!” Tạ Trì quát to.

Chỉ trong chớp mắt, Tạ Tinh Lan phản ứng tức thì, chạy nhanh về phía quỷ yếu.

Cũng may mà bọn họ cách cô ta không xa, cũng may mà họ vẫn còn hai cơ hội vỗ tay.

Tạ Trì còn đang suy nghĩ một chuyện khác.

Trong tay quỷ yếu có một hung khí là cây kéo.

Chiếu theo quy tắc tương phản, như vậy trái với hung khí dồn người vào chỗ chết chính là.. đường sống cứu người giữa lúc nguy nan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau