App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 11: Lấy ai mà chả được!

Trước Sau
Edit: Heo

Vì để buổi tối xem náo nhiệt, hai người phải tìm một chỗ trọ gần đó, lúc này mới nhận ra mình còn quá ít kinh nghiệm đi ra ngoài, trong làng căn bản cũng không có nhà trọ nào, hai người chỉ có thể dựng lều bên ngoài. Cuối cùng phát hiện thấy trên xe chỉ có một chiếc lều. 

Tần Linh không chịu được sống chung với người khác, bất đắc dĩ hai người chơi kéo búa bao, người thắng là Tần Linh ở trong lều, Vương Tử Hoàn chỉ có thể ngủ trong xe.

Nằm trong lều ôm bảo bảo ấm áp, Tần Linh thở dài một hơi, kéo hệ thống đi ra ngoài chà đạp, quá khổ, không cao hứng.

Hệ thống không dám rít gào, ngoan cũng không được, Tần Linh kéo đuôi mèo nói: “Lắc đi.”

Hệ thống nhanh chóng lắc lắc, giống như một chú cún cưng làm nũng. (Từ ngày theo Tần Linh, mặt mũi của hệ thống ra chuồng gà rồi)

Tần Linh khóe miệng giật giật, “Mày sợ ta?” 

Hệ thống nhanh chóng nịnh nọt, “Không có, ông chủ thật hiền lành đẹp trai, không hề dữ tợn!”

Tần Linh nghe được ý tứ khác, đây là di chứng bị cậu làm cho sợ hãi, cậu thật sự là hung tợn như vậy sao?

Hệ thống thấy cậu cau mày, không biết là như thế nào, nhanh chóng nói: “Tôi bây giờ có thể dùng một ngàn lời nói để nói về sự dịu dàng, tốt bụng và hiểu chuyện của ông chủ.”

Tần Linh khóe miệng giật một cái, lại nhét hệ thống về, “Không cần, mày vẫn không nên nói chuyện đi.”

Vương Tử Hoàn xách hai hộp mì gói đưa cho Tần Linh một hộp, “Nếu sau này cứ chạy như thế này thì nên mua một chiếc RV. Tiếc là tôi không có đủ tiền. Ba tôi nhất định sẽ không mua cho tôi. Tôi vẫn phải tìm cách kiếm tiền thôi. “

Tần Linh cầm lấy, lâu lâu mới ăn mì gói, cảm giác mùi vị cũng không tệ lắm.

“Cha tôi có thể mua nó, nhưng tôi không dám nói, nếu nói ra có khả năng ông ấy có thể mua mười chiếc và buộc chúng lại thành một đoàn tàu di động sang trọng.” Khi còn học mẫu giáo, cậu ao ước với những quả bóng bay của những đứa trẻ khác và nói với sư phụ rằng cậu cũng muốn chúng. Sư phụ liền ở trên đường mua cho cậu một quả bóng bay lớn, nhưng cậu còn chưa chơi đã. Cha tan làm về, ông ấy nói rằng nói rằng thứ đồ chơi đó không khí thế, con trai phải chơi những thứ lớn mới được. Cùng ngày hôm đó, người ta đến làm một cái khinh khí cầu, loại có thể chứa được bốn người bay lên trời, Tần Linh đứng trên đó suýt chút nữa bay ra ngoài, nghĩ đến cảnh này, Tần Linh run lên, chuyện này đã để lại bóng ma trong lòng.

Vương Tử Hoàn đặc biệt tò mò về tình hình trong gia đình cậu, “Cha của anh làm nghề gì?”

Tần Linh vừa ăn thịt nguội vừa hỏi: “Cậu muốn cha nào?”

Vương Tử Hoàn sửng sốt, “Anh có bao nhiêu người cha?”

Tần Linh híp mắt, “Đoán xem.”

Vương Tử Hoàn nghiêm túc nói: “Người bình thường chỉ có một.”

“Vậy thì tôi không phải người bình thường,” Tần Linh bí ẩn nói, “Tôi cái gì cũng không có, nhưng có rất nhiều cha. Tôi được sư phụ và cha Úc nuôi dưỡng. Trong nghề của chúng ta, sư phụ giống như cha tôi, thêm một người cha sinh ra tôi vẫn còn sống. Tôi có ba người cha. ” 

“Ồ.” Vương Tử Hoàn nói, nghe có vẻ lộn xộn và phức tạp.

Tần Linh từ trong túi móc ra năm trăm tệ đưa cho cậu ta, “Tôi sẽ trả lại tiền cho cậu.”

“Tiền cho tôi?” Vương Tử Hoàn không tin, “Làm sao tôi có thể lấy lại được? Cao Phú đã bỏ vào túi, không phải là tiền của chính anh sao?

“Đừng lo lắng, tôi có thể giúp, quỷ trảo sắp đến.”

“Thật sự có quỷ à! Tại sao tôi không nhìn thấy?” 

“Cậu lúc đầu không có linh khí, có thể nhìn thấy một số, một số không thể nhìn thấy.” Tần Linh không nói cho cậu ta biết, kỳ thật hệ thống lấy trộm về để trả bớt nợ.

Sau khi hai người họ rời đi, Cao Phú trở nên nghi ngờ, nhìn khắp nơi đều ảm đạm. Hắn mở tất cả các cửa sổ để ánh nắng tràn vào, cố gắng tăng dương khí.

Mẹ của Cao Yến dẫn em trai ra ngoài mua hai bộ quần áo, khi về, bà tức quá chửi: “Ông bệnh à? Trong phòng không có tí hơi nóng nào, muốn chết cóng à.”



Cao Phú hút một điếu thuốc, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, “Bà nói xem, Tiểu Yến sẽ trách chúng ta sao?”

Biểu cảm người phụ nữ sững lại, sau đó tức giận hỏi: “Nói nhảm gì? Đây không phải là chuyện nên làm sao? Em trai nó lớn tuổi rồi một cái mối cũng không có. Nó là chị, đương nhiên nên giúp. Hơn nữa, chết cũng đã chết rồi, trách gì mà trách. ” 

Cao Phú nghe vậy lập tức không sợ, “Đúng vậy, nuôi nó lớn như vậy, không làm tròn chữ hiếu, nó đã chết, chúng ta chỉ có thể trông cậy vào em trai nó, nó đương nhiên phải giúp rồi.”

Cao Tiến cà lơ phất phơ, nghe cha mẹ nói vậy chị gái hắn, cúi đầu thu dọn đồ trên bàn ăn, “Hai người đừng càm ràm nữa, con đói bụng.”

Mẹ hắn dỗ dành: “Mẹ đi nấu ăn ngay”.

Nửa đêm Tần Linh đang chơi game nghe thấy tiếng quỷ khóc, nhận thấy không ổn liền vội vàng chạy tới.

Từ xa, nhìn thấy một cô gái mặc váy cưới khóc, chạy ra từ nhà Cao Yến, theo sau là hai người mặc đồ tân lang, sau khi đuổi kịp, một người nắm lấy cô gái một tay, hai người bắt đầu giành giật.

“Cha mẹ cô ấy đã nhận của hồi môn của tôi! Cô ấy là cô dâu của tôi!”

“Gia đình cô ấy cũng nhận quà cưới của tôi! Đáng lẽ ra là cô dâu của tôi!”

Cô gái bật khóc trong tuyệt vọng, cô là quỷ mới, hai quỷ nam đã chết ít nhất một năm, cả hai quỷ đều mạnh hơn cô. Hơn nữa sau khi làm quỷ, lâu ngày sẽ trở nên hoang tưởng, hai người liều mạng tóm người, không buông tha, muốn xé xác cô gái làm đôi. 

Tần Linh khó chịu xắn tay áo, còn tưởng rằng hai người bọn họ biết mình bị lừa gạt sẽ gây chuyện với cha mẹ vợ, không ngờ lại trực tiếp tóm lấy cô dâu! Khi đến nhà Cao Yến, cậu cũng không nhận thấy sự có mặt của Cao Yến, anh ta không biết ban ngày cô gái đã trốn ở đâu, nhưng bây giờ tại sao đột nhiên cô ấy lại trở về nhà.

Tần Linh đào trong hệ thống, ngoại trừ viên gạch, chỉ có chiếc ô bị hỏng. Cậu lấy nó ra và quất vào hai con ma, không ngờ chiếc ô trông như bị hỏng, lại cứng như một ống thép, có linh khí bám vào, hai con ma không thể chống lại.

Vương Tử Hoàn choáng váng đuổi theo cậu, núp sau gốc cây không dám phát ra tiếng động, ông chủ Tần như mỹ nam trói gà không chặt, bắt đầu đánh nhau dữ dội, chiêu nào chiêu nấy bạo kích, dùng gậy đập vào mặt.

Sau đó Vương Tử Hoàn nhìn thấy Tần Linh một tay túm cổ con quỷ đập đầu xuống đất, ‘bang’ một tiếng, rất nhiều khói đen từ quỷ bay ra.

Vương Tử Hoàn theo bản năng nhắm mắt lại, khó giải thích được thấy đau mặt.

Tần Linh mặt lạnh nhấc bọn họ lên, “Hai người già đầu bắt nạt một cô gái,  không biết xấu hổ sao?”

Hai hồn ma vẫn bị che mắt, mắt bị đập nổ đom đóm, quỷ khí trên cơ thể họ đã tan ra một ít, họ trở nên yếu ớt hơn khi nãy. Bây giờ không dám ngang ngược nữa, chấp niệm gì gì đó đều bị đánh bay hết.

Tần Linh nhìn họ, sau đó, giọng điệu của cậu chợt dịu đi, bóp cổ họ khiến hai người họ mặt đối mặt, “Con gái người ta không muốn, hai người có vừa lòng nhau không, hay là hai người kết thành một cặp đi? “

Hai con quỷ phản ứng lại, nhìn nhau trong hai giây, “Huệ!” (phổ cập cho bạn nào chưa biết, ‘Huệ’ là từ ngữ hoa mỹ để chỉ tiếng nôn đó:))))

Tần Linh bất đắc dĩ, “Nhìn nhau còn không lọt, không có cách nào, nếu đã định rồi, các ngươi tìm cha vợ đòi người đi! Nếu hắn không cho các ngươi mỗi người một cái, thì các ngươi liền nháo cho gia đình bọn họ gà bay chó nhảy không yên!”

Cả hai nhìn Cao Yến, cô gái này không phải đặc biệt ưa nhìn nhưng mắt to, hai mí, lại rất năng động và trẻ trung, giờ tìm một cô gái quỷ chưa chồng khó quá, cả hai đều coi trọng và muốn cô.

Cao Yến sợ đến mức trốn sau lưng Tần Linh, không dám nhìn họ. 

Tần Linh tức giận: “Còn nhìn? Chỉ có một cô gái, các ngươi làm sao chia? Xé thành hai nửa sao? Đi tìm cha vợ đòi đi! Hắn không cho các ngươi thì các ngươi bắt hắn đi, lấy ai mà chả được!”

Khác biệt rất lớn đó biết không! Hai quỷ nam sợ hãi bị đánh, không dám lên tiếng, nhìn thấy Tần Linh như thấy ác quỷ, bọn họ trong nháy mắt xông vào nhà Cao Yến. Mới vừa bị đánh, hơn nữa bị lừa gạt, oán khí đều tuôn ra, nửa đêm, nghe thấy ba tiếng hét của gia đình nhà họ Cao! 

Tần Linh lại nhìn Cao Yến, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, “Cô… Không phải tự sát.”

Cao Yến cúi đầu, nói với câu câu “Cảm ơn”, quay đầu liền chạy.

Vương Tử Hoàn lúc này mới dám ra đây, “Chuyện gì xảy ra vậy?”



Tần Linh sắc mặt khó coi nói: “Cao Yến không phải tự sát, cô ấy bị người khác đẩy xuống sông.”

Vương Tử Hoàn sốt ruột hỏi: “Đây chính là mưu sát, nếu cô ta bỏ chạy thì sao?”

“Không sao, tôi để lại cho cô ấy một tia quỷ khí, bất kể cô ấy ở nơi nào, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cô ấy gọi đến.” Tần Linh thu quỷ khí cẩn thận, “Ngủ đi, để hai chàng rể quỷ đi nháo thôi. Cao gia liên tục gây rắc rối mà không hoàn lại tiền, đầu tiên là lui việc kết hôn của cô, sau đó sẽ giải quyết nguyên nhân cái chết của cô. ” 

Trước khi đi ngủ, Tần Linh lôi hệ thống ra rồi lại giày xéo, trời lạnh, chua xót, ăn không ngon, tâm trạng không vui, không vui, muốn mua xe, không có tiền nên không vui.

Hệ thống vừa nhìn cậu đánh hai con quỷ, lúc này thành thật như chim cút trong tuyết, không dám nhúc nhích hay tranh luận. Cho đến khi Tần Linh ngủ say, hệ thống mới nhìn đến khuôn mặt thanh tú của cậu, duỗi móng vuốt cách trên mặt khua khua hai cái, sau đó kinh sợ thu móng vuốt, cào chính mình hai cái. 

Hối hận, cực kỳ hối hận, ngay từ đầu không nên coi trọng năng lực của Tần Linh. Bây giờ thực sự muốn giải trừu trói buộc, cực kỳ muốn.

Ngày hôm sau, Cao Phú sợ hãi không thôi mời đại tiên từ làng bên cạnh để xem liệu có thể đưa hai quỷ tân lang đi không. Đại tiên đó lúc thường chỉ cho lũ trẻ biết ông ta đáng sợ như thế nào, ông ta không biết gì về Phong Thủy, chứ đừng nói đến việc bắt ma. Lão bấm ngón tay tính toán, bình chân như vại nói: “Phải cần máu gà trống, máu chó đen, nước tiểu đồng tử, gạo nếp, vung trước cửa nhà, những thứ bẩn thỉu không dám vào. “

Nói thật, phương pháp của đại sư này đều đã từng thấy trong phim truyền hình, nhưng nhà họ Cao thực sự tin tưởng. Người nhà lo lắng những cái khác dễ dàng tìm được, nhưng tìm đâu ra máu chó đen? 

Lúc này, Cao Phú mới nhớ ra, “Không phải có một con chó đen nhỏ trong nhà Đại Xuyên Tử sao? Con trai, lấy một cái xúc xích lừa nó đi.”

Cao Tiến từ chối, “Con không dám đi, nó cắn con thì làm sao giờ?”

Cao Phú tức giận nói: “Con  tại sao lại sợ như vậy! Nhanh lên, này cũng là vì con!” 

Cao Tiến không thể không lấy hết can đảm để bắt trộm chó của nhà hàng xóm, đêm qua hắn ta đã bị một con quỷ vồ lấy, trên người mang theo quỷ khí. Khi người ta có thứ này thì thời vận của họ sẽ trở nên rất đen đủi, người thì đặc biệt xui xẻo. Lúc hắn trộm chó, không biết tại sao lại xui như vậy. Đúng lúc chủ nhà vừa trở về, nhìn thấy Cao Tiến ôm con chó của mình, thân làm chủ nhân, anh ta nhất thời cuống lên. 

“Cao Tiến! Mày dám ăn trộm chó của tao!” Người đàn ông cao 1,8m nhặt một viên gạch trên mặt đất lên, đuổi theo Cao Tiến, định đánh nhau.

Cao Tiến được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ thấy điệu bộ này, sợ đến mức ném con chó đi. “Xuyên Tử ca! Tôi không phải trộm chó! Tôi chỉ nhìn con chó của anh thôi! Tôi mới chạm vào nó hai cái!”

“Tao tin cái trứng mày á!” Cao Xuyên đuổi theo Cao Tiến chạy con đường thì cả thôn đều biết chuyện Cao Tiến ăn trộm chó. Người trong thôn truyền nhau, chẳng mấy chốc ai cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Tại sao Cao Tiến trộm chó?” 

“Nghe nói cha mẹ nó trúng tà, bắt trộm chó đen để trừ tà. Hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh, từ nửa đêm qua đã bắt đầu dằn vặt”.

“Làm nhiều chuyện táng tận lương tâm quá mà, Tiểu Yến khi còn sống đã chịu tội, chết rồi còn bị cha mẹ bán, không chừng là Tiểu Yến tìm về đó.” 



Các cụ già nông thôn đều có phần mê tín, khi thấy nhà Cao Phú rắc gạo nếp, càng nói càng thấy quỷ dị.

Đến đêm, cả nhà họ Cao ai cũng run rẩy, không biết gạo nếp ở cổng bị gà mổ, hai con quỷ không chút trở ngại mà chạy vào.

Tần Linh dùng tia quỷ khí triệu hồi Cao Yến trở lại, ngồi xổm trên mặt đất hai tay chống cằm, “Có muốn về nhà xem một chút không? Rất náo nhiệt.”

Cao Yến thờ ơ nói: “Không, tôi không muốn quay lại ngôi nhà đó một lần nào nữa.” 

Từ nhỏ đến giờ, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của mái ấm gia đình, vì là con gái, cô phải vội vàng đi làm, nếu không sẽ bị mắng. Có gì ăn thì cho em trai ăn, không thì bị đánh. Bất cứ điều gì cậu em trai yêu thích, cô đều cho nó, bằng không thì chính là không hiểu chuyện. Bọn họ xưa nay chưa bao giờ yêu cô, chưa bao giờ hiểu được tình cảm của cô. Gia đình này chỉ để lại cho cô những ký ức đau buồn, nếu cô còn sống cũng sẽ không buông tha cho cô, chứ chưa nói cô chết rồi, đây chính là người nhà sao?

Hai quỷ nam càng tức giận, gia đình họ tốn bao nhiêu tiền của để cưới vợ cho bọn họ, còn đặc biệt là vay mượn mỗi nhà một ít, họ vốn là không thể báo hiếu cho cha mẹ nên cảm thấy rất tội lỗi. Để cưới cho họ một người vợ quỷ, cha mẹ họ đều thiếu nợ nước ngoài, lại còn gặp kẻ dối trá lừa đảo! Cả hai quỷ yêu cầu gia đình họ hoàn lại tiền, kết thúc hôn nhân.

Cao Tiến không thể chịu đựng được ở nhà, sợ hãi bỏ cha mẹ, hắn chạy ra ngoài cầm một xô gạo nếp. Từ xa, Tần Linh đã nhìn thấy đường nhân quả giữa hắn và Cao Yến, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Cao Yến, chính là em trai cô đã đẩy cô xuống nước.” 



xe RV: RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là “nhà xe“, bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau