App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói
Chương 38: Cha, con có một vụ kinh doanh trăm triệu muốn làm cùng cha
Edit: Heo
Tần Linh vội vàng đi tìm trong tủ lạnh, phát hiện trong khu đông lạnh có một bình sứ nhỏ, miệng bình bị oán khí màu đen bịt kín, bên ngoài còn có một lớp sương giá. Hồn phách của Vương Kiến bị phong ấn bên trong, ở trạng thái chân không, không có bất kỳ âm thanh nào, gã nói cái gì cũng sẽ không bị người khác nghe thấy, giống như một địa ngục im lặng.
Mục Huyền Cảnh lạnh lùng nói: “Trước khi ra tòa, hãy để gã yên lặng đóng băng đi, bớt nói những điều vô nghĩa.”
Tần Linh đóng cửa tủ lạnh, “Thực ra thì khá tốt.” Vạn nhất gã nghĩ quẩn đến việc tự tử, điều này sẽ đảm bảo rằng gã còn sống trước khi ra tòa. Anh thật thông minh! “
Mục Huyền Cảnh liếc nhìn bàn cờ cười, “Vẫn là em thông minh.”
Tần Linh cười híp mắt, “Không sao, lần sau anh tiếp tục cố gắng. Nhưng mà, anh cần mua cho tôi một chiếc tủ lạnh khác, tôi thấy tủ lạnh của mình bị nhiễm khuẩn, trong đó còn có đồ ăn vặt, tôi muốn có những cái mới. “
Mục Huyền Cảnh đỡ trán, quên mất.
Mục Huyền Cảnh thực sự đã mua một chiếc tủ lạnh bốn cửa, trong đó chứa đầy những thứ mà ngày thường Tần Linh thích ăn. Điều này làm cho Tần Linh rất nghi ngờ, cái gọi là thiếu tiền của Mục Huyền Cảnh chỉ có thể bám váy đàn bà có mấy phần là thật? Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, Tần Linh xấu hổ đi chơi game, thực sự khiến rất xấu hổ.
Những người đến đòi lý lẽ sau khi rời đi cũng muốn đến gặp cảnh sát, nhưng họ không ngờ rằng, họ xui xẻo đến mức không bắt được taxi, điện thoại bị hỏng, không thể lên xe buýt, mua một chai nước giải khát thì quá hạn sử dụng, bước đi thì còn có thể ngã úp mặt xuống đất, đám người kia lúc này mới biết sợ, bọn họ cũng bị nguyền rủa?!
Ngày hôm sau, họ chạy lại cầu xin Tần Lĩnh gỡ bỏ lời nguyền. Xui xẻo như vậy thật sự rất khó chịu. Tần Linh nghe xong liền buồn cười, nguyền rủa? Cậu cũng không phải là phù thủy, tự mình tìm đường chết, tự mình nhận chứ, lúc tìm đến sao không nghĩ tới hậu quả?
Đáp lại chuyện này, Mục Huyền Cảnh đưa cho bọn họ một chữ: “Cút!”
Sau đó, nhóm người sợ hãi lăn đi.
Lúc vụ án này kết thúc, nhiệm vụ bắt thủy quỷ cũng hoàn thành, thế là hoàn thành hai nhiệm vụ, Tần Linh vui vẻ ấn hệ thống lên bàn, “Bazooka! Bazooka! Bazooka! Đưa bazooka cho ta!”
Hệ thống sợ đưa muộn sẽ bị cậu đánh, nhanh chóng đưa cậu, chơi đi, chơi còn hơn nó bị đánh.
Tần Linh ôm vào trong ngực yêu thích không buông tay, duỗi ra ba ngón tay, “Nhiệm vụ, đưa cho ta thêm ba cái.”
Hệ thống không thể tin được: “Sao cậu lại tích cực như vậy?”
Tần Linh đã tìm ra cách nhanh chóng để hoàn thành nhiệm vụ, “Mày đưa cho ta là được, hoàn thành như thế nào là việc của ta.”
Sau khi hệ thống được, Tần Linh đổi chủ chuyển cho Nhan Khang: Có ai nhận lệnh nhiệm vụ 80.000 không?
Hệ thống đau lòng, biết ngay sẽ không ra ngoài mà!
Nhan Khang gọi điện thoại tới, “Cái giá này ai cũng muốn nhận, nhưng bọn tôi không có đủ nhân viên. Nhiều người đã từ chức rồi, bộ ngành của bọn tôi không còn nhiều nhân viên.”
Tần Linh thúc giục: “Tìm cách tuyển người đi!”
Nhan Khang cũng uất ức: “Không ai trở lại cả!”
Tần Linh: “Giá cao như vậy, thoải mái nhận nhiệm vụ rồi mà còn không quay lại?”
Nhan Khang: “Không trở lại, ngay khi sư phụ ông về hưu, rất nhiều người đã ngừng làm việc. Tôi mới nhậm chức được một thời gian ngắn, tuyển toàn người trẻ, số tiền bối có năng lực quá ít. “
“Sư phụ tôi? Về hưu??” Tần Linh đặt dấu chấm hỏi, trong ký ức cậu, sư phụ không làm chính sự, hoặc là dạy cậu học, hoặc cùng cha cậu đi làm, thỉnh thoảng đi ra ngoài một chuyến cũng không quá ba ngày.
Nhan Khang bất đắc dĩ hỏi: “Bộ trưởng trước chính là chú ấy, chuyện này ông đều quên rồi sao?”
“Fuck!!!” Tần Linh kinh ngạc ôm đầu, sư phụ của cậu nói bộ trưởng kia rất hung dữ, sẽ giam người trong phòng tối, là người loại đặc biệt không nói lý, dù có gây rắc rối cho người đó thì cũng nên có mức độ đừng để người đó quá nổi nóng. Không ngờ loại người hung tàn kia chính là ông ấy.
Nhan Khang đã cho cậu một chủ ý, “Nếu như nhiệm vụ này không có ai làm, ông có thể lên web Linh dị tìm người, ông còn nhớ tài khoản của mình không? Bất kỳ ai đã ở trong bộ ngành sẽ có tài khoản riêng của chính mình, những người đã ở trong bộ phận sẽ nhận nhiệm vụ. Bọn họ đều đã trải qua huấn luyện, tam quan chắc chắn không có vấn đề gì, cũng không làm bừa. “
Tần Linh bĩu môi, cậu thật sự quên mất, “Nếu tôi lừa đảo tài khoản của sư phụ, dùng tài khoản của người để đăng nhiệm vụ, sẽ có nhiều người nhận đơn sao?”
Nhan Khang hiếm thấy trở nên nghiêm túc, im lặng một lúc rồi sâu xa hỏi: “Ông thích gậy màu gì, tôi mua trước cho ông.”
Tần Linh lườm một cái, ghét bỏ nói: “Không cần, cám ơn!”
“Ông sử dụng của Mục sát tinh á, đã được chứng nhận trên web rồi. Nếu anh ta tuyên bố nhiệm vụ, người trong nghề không dám làm bừa. Đừng nghĩ rằng anh ta mỗi ngày đợi ông như bám váy đàn bà, lấy thanh danh tiếng của anh ta ra, ngay cả thế hệ lớn tuổi cũng sẽ cho anh ta một chút thể diện. “
Tần Linh nhìn qua khe cửa, thấy Mục Huyền Cảnh đang ngồi bên ngoài thắp hương, “Anh ấy lợi hại đến vậy sao?”
“Phí lời, ông không thấy anh ta phá quỷ môn một mình à? Sức chiến đấu của anh ta trong toàn ngành đều được phong thần đấy, hơn nữa, công đức của anh ta có thể xếp vào vị trí thứ mười trong số những huyền thuật sư trong nước, người bình thường cũng sẽ không ngốc đến mức xúc phạm anh ta đâu. Ngay cả khi muốn đánh lừa anh ta, cũng phải tự cân nhắc xem mình có thể kháng lại việc bị đánh hay không, dù sao thì Mục sát tinh mang tiếng ác danh, trong mắt không có một hạt cát, vì vậy ông cứ dùng của anh ta đi. ”
Sau khi Tần Linh cúp điện thoại, cậu ngượng ngùng hỏi: “Anh có biết mật khẩu tài khoản của tôi trên web Linh dị không?”
Mục Huyền Cảnh nhíu mày, “Tài khoản của em mỗi ngày đều đổi, tôi không biết cuối cùng thì em dùng cái nào, mật khẩu thì tôi biết, sinh nhật tôi. “
Tần Linh ngượng ngùng đỏ mặt, chuyện này … quá xấu hổ.
Mục Huyền Cảnh thì ổn, “Nếu em muốn kiểm tra thứ gì thì tài khoản của tôi.”
“Tôi không kiểm tra thứ gì đâu, tôi muốn đăng các nhiệm vụ, kiếm chênh lệch giá.”
“Giống nhau, sử dụng cái của tôi.”
Mục Huyền Cảnh không quan tâm đến việc đăng nhập tài khoản của mình, để Tần Linh tự mình làm.
Tần Linh xem qua đại khái, trên mạng không có nhiều người, đều trải qua chứng thực tên thật, có người dùng tên của chính mình. Hầu hết các chia sẻ đều xoay quanh vụ án gần đây, có việc kinh hoàng gì xảy ra. Mục Huyền Cảnh không đăng bất kỳ bài viết nào, lạnh lùng như ảnh đại diện của anh ấy, chỉ là chữ ‘Mục’ huyết sắc viết trên giấy đen, đầy sát khí, nhìn vào kiểu chữ, chính là Tần Linh viết.
Nhưng anh ấy thích rất nhiều, Tần Linh bấm vào xem qua, không khỏi ôm trán, đều like cho cậu, hơn nữa like bài khi cậu đăng chưa quá một phút.
Tần Linh lại một lần nữa cảm thấy không đành lòng. Mối quan hệ của hai người trước đây rốt cuộc tốt như thế nào, sau khi cậu mất trí nhớ, Mục Huyền Cảnh mang theo tâm trạng gì đến bên cậu, chăm lo cho cuộc sống hàng ngày, mỗi ngày nấu ăn cho cậu, cùng cậu trò chuyện, nói những gì cậu thích nghe, cùng anh ấy đi mua những thứ linh tinh đó, đến nỗi anh còn không muốn đi làm.
Tần Linh tâm tình phức tạp hỏi hệ thống: “Giao cho ta thêm một nhiệm vụ khác.”
Hệ thống hiện tại đã phục rồi, chỉ cần cậu có thể làm nhiệm vụ, phương pháp nào cũng không còn quan trọng nữa.
Tần Linh tuyên bố nhiệm vụ, nhiệm vụ 80.000, hoàn thành trong vòng bảy ngày, trước tiên đặt cọc 40.000, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa thêm 40.000 còn lại. Các yêu cầu xử lý cũng giống như các yêu cầu trong bộ ngành.
Tần Linh không ngờ rằng ngay khi gửi nhiệm vụ đã được nhận ngay, người nhận nhiệm vụ còn đăng một bài: Sinh thời! Nhận nhiệm vụ từ thần tượng! Có tiền hay không cũng không thành vấn đề! Đây là lần đầu tiên Mục đại thần đăng bài!
Vô số người theo dõi bên dưới đã tỏ ra ao ước, ghen tị, ứa nước miếng.
Tần Linh đột nhiên cảm thấy trong lòng không vui, dáng vẻ của những người này sùng bái thật là khó coi!
Đến tối, Tần Linh lấy ra bazooka, nhiệt tình mời Mục Huyền Cảnh: “Chúng ta tìm một nơi thoáng đãng, tôi đưa anh đi xem pháo hoa!”
Mục Huyền Cảnh cầm khẩu bazooka trên tay, nhìn thấy nơi truyền linh khí vào. Sau khi nghiên cứu một chút, đổ oán khí vào đó. Bazooka ban đầu màu trắng ngay lập tức chuyển sang màu đen, giống như bị quỷ nhập. Tần Linh giật lấy, “Đừng phá, tôi mới mua đó!”
Mục Huyền Cảnh câu khóe miệng, “Đi ra ngoài thử xem?”
Nửa đêm lúc không có người, hai người họ chơi bazooka, oán khí thả ra ngoài, toàn bộ bầu trời tối sầm, oán khí bay lên cao ngất. Đặt một luồng khí khác để thanh tẩy những oán khí đó, bầu trời trong sáng. Một người thả một cái, cảm thấy nó khá thú vị. Tần Linh chụp lại rồi gửi cho Nhan Khang, “Ra ngoài chơi, bọn tôi đang đốt pháo.”
Nhan Khang thiếu chút nữa tắt thở, “Trời ạ! Hai người đừng má nó đừng tìm thêm việc cho tôi!”
Tần Linh đề nghị: “Chúng ta vẫn nên chặn Nhan Hầu Tử đi, để hắn xem thì sợ hắn giật mất.”
Mục Huyền Cảnh: “Ừm.”
Nhan Khang gọi cho hai người bọn họ nhưng không được, tức giận vỗ bàn nói: “Hai tên cẩu nam nam! Mấy người dám chặn tôi!”
Đêm đó chơi quá muộn, Tần Linh ngủ thẳng buổi trưa mới tỉnh, nằm trên giường chọc điện thoại: Cha, con có có một cuộn giấy vẽ một trăm lá bùa, bùa bình an, bùa phát tài, bùa sự nghiệp thuận buồm xuôi gió… Dù sao cũng có rất nhiều, rất nhiều, con cũng vẽ một bức mãnh hổ xuống núi, đặc biệt uy phong, cha có muốn mua không?
Úc tổng vừa họp xong liền nhìn thấy đứa con trai ngốc nghếch vẽ bùa muốn bán cho mình, tức cười, nhưng cũng nhìn ra Tần Linh thiếu tiền.
Ông trả lời: Con muốn bán bao nhiêu?
Tần Linh: Con muốn mua một tiểu khu bị ám không ai dám ở, bán cũng không được. Một trăm triệu có đủ không ạ?
Trong ấn tượng của Tần Linh, một trăm triệu trong gia đình cậu là số tiền không nhỏ, trước tiên phải có một trăm triệu, nếu không đủ, cậu lại vẽ thêm cho cha bức cao sơn lưu thủy, giá 100 triệu, nhất định sẽ đủ mua một tiểu khu.
Cha cậu vẫn giàu nứt đố đổ vách: Con cứ nói thẳng là tiểu khu nào đi, ta cử người đến mua, mua xong sẽ đổi với con.
*Giàu nứt đố đổ vách là câu thành ngữ chỉ sự giàu có đến mức tiền bạc của cải xếp chất đầy trong nhà, làm đổ cả vách tường nhà.
Tần Linh vui vẻ đáp: Hồi trước, ở trong tường tiểu khu Phỉ Thuý người ta đào ra người chết đấy ạ!
Sau đó bên kia trả lời: Ba ngày nữa thư ký sẽ giao hợp đồng cho con, con hãy kiểm tra kỹ cuộn giấy, ta sẽ mang về nhà đưa cho sư phụ con xem, vẽ sai một nét thì để y đánh con.
Tần Linh: “…”
Xong, cảm giác khủng hoảng khi còn bé bị kiểm tra bài tập về nhà.
Hệ thống không rõ được những gì cậu sẽ làm, “Ông chủ, bỏ nhiệm vụ sang một bên, mua một tiểu khu trống để làm gì? Đó là tiểu khu quỷ mà, mọi người đã dọn đi nơi khác, cũng không thể cho thuê được.”
Tần Linh vuốt đuôi nó, “Cho nên, miếng đất đó sẽ bán rất rẻ, người mua nhà cũng không khó, chỉ cần có thể bán được, bọn họ nhất định không muốn giữ trong tay, như vậy toàn bộ tiểu khu đều là của ta rồi. Ta muốn xây một cái thành quỷ, thành quỷ chân chính, xây công viên phiêu lưu, ta muốn kiếm tiền rồi mua mày về sau này làm việc cho ta. “
Hệ thống đột nhiên quỳ xuống, quá tàn nhẫn! Đây là nếu không làm thì không làm, còn mà làm thì sẽ làm chuyện kinh thiên động địa!
Tần Linh vội vàng đi tìm trong tủ lạnh, phát hiện trong khu đông lạnh có một bình sứ nhỏ, miệng bình bị oán khí màu đen bịt kín, bên ngoài còn có một lớp sương giá. Hồn phách của Vương Kiến bị phong ấn bên trong, ở trạng thái chân không, không có bất kỳ âm thanh nào, gã nói cái gì cũng sẽ không bị người khác nghe thấy, giống như một địa ngục im lặng.
Mục Huyền Cảnh lạnh lùng nói: “Trước khi ra tòa, hãy để gã yên lặng đóng băng đi, bớt nói những điều vô nghĩa.”
Tần Linh đóng cửa tủ lạnh, “Thực ra thì khá tốt.” Vạn nhất gã nghĩ quẩn đến việc tự tử, điều này sẽ đảm bảo rằng gã còn sống trước khi ra tòa. Anh thật thông minh! “
Mục Huyền Cảnh liếc nhìn bàn cờ cười, “Vẫn là em thông minh.”
Tần Linh cười híp mắt, “Không sao, lần sau anh tiếp tục cố gắng. Nhưng mà, anh cần mua cho tôi một chiếc tủ lạnh khác, tôi thấy tủ lạnh của mình bị nhiễm khuẩn, trong đó còn có đồ ăn vặt, tôi muốn có những cái mới. “
Mục Huyền Cảnh đỡ trán, quên mất.
Mục Huyền Cảnh thực sự đã mua một chiếc tủ lạnh bốn cửa, trong đó chứa đầy những thứ mà ngày thường Tần Linh thích ăn. Điều này làm cho Tần Linh rất nghi ngờ, cái gọi là thiếu tiền của Mục Huyền Cảnh chỉ có thể bám váy đàn bà có mấy phần là thật? Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, Tần Linh xấu hổ đi chơi game, thực sự khiến rất xấu hổ.
Những người đến đòi lý lẽ sau khi rời đi cũng muốn đến gặp cảnh sát, nhưng họ không ngờ rằng, họ xui xẻo đến mức không bắt được taxi, điện thoại bị hỏng, không thể lên xe buýt, mua một chai nước giải khát thì quá hạn sử dụng, bước đi thì còn có thể ngã úp mặt xuống đất, đám người kia lúc này mới biết sợ, bọn họ cũng bị nguyền rủa?!
Ngày hôm sau, họ chạy lại cầu xin Tần Lĩnh gỡ bỏ lời nguyền. Xui xẻo như vậy thật sự rất khó chịu. Tần Linh nghe xong liền buồn cười, nguyền rủa? Cậu cũng không phải là phù thủy, tự mình tìm đường chết, tự mình nhận chứ, lúc tìm đến sao không nghĩ tới hậu quả?
Đáp lại chuyện này, Mục Huyền Cảnh đưa cho bọn họ một chữ: “Cút!”
Sau đó, nhóm người sợ hãi lăn đi.
Lúc vụ án này kết thúc, nhiệm vụ bắt thủy quỷ cũng hoàn thành, thế là hoàn thành hai nhiệm vụ, Tần Linh vui vẻ ấn hệ thống lên bàn, “Bazooka! Bazooka! Bazooka! Đưa bazooka cho ta!”
Hệ thống sợ đưa muộn sẽ bị cậu đánh, nhanh chóng đưa cậu, chơi đi, chơi còn hơn nó bị đánh.
Tần Linh ôm vào trong ngực yêu thích không buông tay, duỗi ra ba ngón tay, “Nhiệm vụ, đưa cho ta thêm ba cái.”
Hệ thống không thể tin được: “Sao cậu lại tích cực như vậy?”
Tần Linh đã tìm ra cách nhanh chóng để hoàn thành nhiệm vụ, “Mày đưa cho ta là được, hoàn thành như thế nào là việc của ta.”
Sau khi hệ thống được, Tần Linh đổi chủ chuyển cho Nhan Khang: Có ai nhận lệnh nhiệm vụ 80.000 không?
Hệ thống đau lòng, biết ngay sẽ không ra ngoài mà!
Nhan Khang gọi điện thoại tới, “Cái giá này ai cũng muốn nhận, nhưng bọn tôi không có đủ nhân viên. Nhiều người đã từ chức rồi, bộ ngành của bọn tôi không còn nhiều nhân viên.”
Tần Linh thúc giục: “Tìm cách tuyển người đi!”
Nhan Khang cũng uất ức: “Không ai trở lại cả!”
Tần Linh: “Giá cao như vậy, thoải mái nhận nhiệm vụ rồi mà còn không quay lại?”
Nhan Khang: “Không trở lại, ngay khi sư phụ ông về hưu, rất nhiều người đã ngừng làm việc. Tôi mới nhậm chức được một thời gian ngắn, tuyển toàn người trẻ, số tiền bối có năng lực quá ít. “
“Sư phụ tôi? Về hưu??” Tần Linh đặt dấu chấm hỏi, trong ký ức cậu, sư phụ không làm chính sự, hoặc là dạy cậu học, hoặc cùng cha cậu đi làm, thỉnh thoảng đi ra ngoài một chuyến cũng không quá ba ngày.
Nhan Khang bất đắc dĩ hỏi: “Bộ trưởng trước chính là chú ấy, chuyện này ông đều quên rồi sao?”
“Fuck!!!” Tần Linh kinh ngạc ôm đầu, sư phụ của cậu nói bộ trưởng kia rất hung dữ, sẽ giam người trong phòng tối, là người loại đặc biệt không nói lý, dù có gây rắc rối cho người đó thì cũng nên có mức độ đừng để người đó quá nổi nóng. Không ngờ loại người hung tàn kia chính là ông ấy.
Nhan Khang đã cho cậu một chủ ý, “Nếu như nhiệm vụ này không có ai làm, ông có thể lên web Linh dị tìm người, ông còn nhớ tài khoản của mình không? Bất kỳ ai đã ở trong bộ ngành sẽ có tài khoản riêng của chính mình, những người đã ở trong bộ phận sẽ nhận nhiệm vụ. Bọn họ đều đã trải qua huấn luyện, tam quan chắc chắn không có vấn đề gì, cũng không làm bừa. “
Tần Linh bĩu môi, cậu thật sự quên mất, “Nếu tôi lừa đảo tài khoản của sư phụ, dùng tài khoản của người để đăng nhiệm vụ, sẽ có nhiều người nhận đơn sao?”
Nhan Khang hiếm thấy trở nên nghiêm túc, im lặng một lúc rồi sâu xa hỏi: “Ông thích gậy màu gì, tôi mua trước cho ông.”
Tần Linh lườm một cái, ghét bỏ nói: “Không cần, cám ơn!”
“Ông sử dụng của Mục sát tinh á, đã được chứng nhận trên web rồi. Nếu anh ta tuyên bố nhiệm vụ, người trong nghề không dám làm bừa. Đừng nghĩ rằng anh ta mỗi ngày đợi ông như bám váy đàn bà, lấy thanh danh tiếng của anh ta ra, ngay cả thế hệ lớn tuổi cũng sẽ cho anh ta một chút thể diện. “
Tần Linh nhìn qua khe cửa, thấy Mục Huyền Cảnh đang ngồi bên ngoài thắp hương, “Anh ấy lợi hại đến vậy sao?”
“Phí lời, ông không thấy anh ta phá quỷ môn một mình à? Sức chiến đấu của anh ta trong toàn ngành đều được phong thần đấy, hơn nữa, công đức của anh ta có thể xếp vào vị trí thứ mười trong số những huyền thuật sư trong nước, người bình thường cũng sẽ không ngốc đến mức xúc phạm anh ta đâu. Ngay cả khi muốn đánh lừa anh ta, cũng phải tự cân nhắc xem mình có thể kháng lại việc bị đánh hay không, dù sao thì Mục sát tinh mang tiếng ác danh, trong mắt không có một hạt cát, vì vậy ông cứ dùng của anh ta đi. ”
Sau khi Tần Linh cúp điện thoại, cậu ngượng ngùng hỏi: “Anh có biết mật khẩu tài khoản của tôi trên web Linh dị không?”
Mục Huyền Cảnh nhíu mày, “Tài khoản của em mỗi ngày đều đổi, tôi không biết cuối cùng thì em dùng cái nào, mật khẩu thì tôi biết, sinh nhật tôi. “
Tần Linh ngượng ngùng đỏ mặt, chuyện này … quá xấu hổ.
Mục Huyền Cảnh thì ổn, “Nếu em muốn kiểm tra thứ gì thì tài khoản của tôi.”
“Tôi không kiểm tra thứ gì đâu, tôi muốn đăng các nhiệm vụ, kiếm chênh lệch giá.”
“Giống nhau, sử dụng cái của tôi.”
Mục Huyền Cảnh không quan tâm đến việc đăng nhập tài khoản của mình, để Tần Linh tự mình làm.
Tần Linh xem qua đại khái, trên mạng không có nhiều người, đều trải qua chứng thực tên thật, có người dùng tên của chính mình. Hầu hết các chia sẻ đều xoay quanh vụ án gần đây, có việc kinh hoàng gì xảy ra. Mục Huyền Cảnh không đăng bất kỳ bài viết nào, lạnh lùng như ảnh đại diện của anh ấy, chỉ là chữ ‘Mục’ huyết sắc viết trên giấy đen, đầy sát khí, nhìn vào kiểu chữ, chính là Tần Linh viết.
Nhưng anh ấy thích rất nhiều, Tần Linh bấm vào xem qua, không khỏi ôm trán, đều like cho cậu, hơn nữa like bài khi cậu đăng chưa quá một phút.
Tần Linh lại một lần nữa cảm thấy không đành lòng. Mối quan hệ của hai người trước đây rốt cuộc tốt như thế nào, sau khi cậu mất trí nhớ, Mục Huyền Cảnh mang theo tâm trạng gì đến bên cậu, chăm lo cho cuộc sống hàng ngày, mỗi ngày nấu ăn cho cậu, cùng cậu trò chuyện, nói những gì cậu thích nghe, cùng anh ấy đi mua những thứ linh tinh đó, đến nỗi anh còn không muốn đi làm.
Tần Linh tâm tình phức tạp hỏi hệ thống: “Giao cho ta thêm một nhiệm vụ khác.”
Hệ thống hiện tại đã phục rồi, chỉ cần cậu có thể làm nhiệm vụ, phương pháp nào cũng không còn quan trọng nữa.
Tần Linh tuyên bố nhiệm vụ, nhiệm vụ 80.000, hoàn thành trong vòng bảy ngày, trước tiên đặt cọc 40.000, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa thêm 40.000 còn lại. Các yêu cầu xử lý cũng giống như các yêu cầu trong bộ ngành.
Tần Linh không ngờ rằng ngay khi gửi nhiệm vụ đã được nhận ngay, người nhận nhiệm vụ còn đăng một bài: Sinh thời! Nhận nhiệm vụ từ thần tượng! Có tiền hay không cũng không thành vấn đề! Đây là lần đầu tiên Mục đại thần đăng bài!
Vô số người theo dõi bên dưới đã tỏ ra ao ước, ghen tị, ứa nước miếng.
Tần Linh đột nhiên cảm thấy trong lòng không vui, dáng vẻ của những người này sùng bái thật là khó coi!
Đến tối, Tần Linh lấy ra bazooka, nhiệt tình mời Mục Huyền Cảnh: “Chúng ta tìm một nơi thoáng đãng, tôi đưa anh đi xem pháo hoa!”
Mục Huyền Cảnh cầm khẩu bazooka trên tay, nhìn thấy nơi truyền linh khí vào. Sau khi nghiên cứu một chút, đổ oán khí vào đó. Bazooka ban đầu màu trắng ngay lập tức chuyển sang màu đen, giống như bị quỷ nhập. Tần Linh giật lấy, “Đừng phá, tôi mới mua đó!”
Mục Huyền Cảnh câu khóe miệng, “Đi ra ngoài thử xem?”
Nửa đêm lúc không có người, hai người họ chơi bazooka, oán khí thả ra ngoài, toàn bộ bầu trời tối sầm, oán khí bay lên cao ngất. Đặt một luồng khí khác để thanh tẩy những oán khí đó, bầu trời trong sáng. Một người thả một cái, cảm thấy nó khá thú vị. Tần Linh chụp lại rồi gửi cho Nhan Khang, “Ra ngoài chơi, bọn tôi đang đốt pháo.”
Nhan Khang thiếu chút nữa tắt thở, “Trời ạ! Hai người đừng má nó đừng tìm thêm việc cho tôi!”
Tần Linh đề nghị: “Chúng ta vẫn nên chặn Nhan Hầu Tử đi, để hắn xem thì sợ hắn giật mất.”
Mục Huyền Cảnh: “Ừm.”
Nhan Khang gọi cho hai người bọn họ nhưng không được, tức giận vỗ bàn nói: “Hai tên cẩu nam nam! Mấy người dám chặn tôi!”
Đêm đó chơi quá muộn, Tần Linh ngủ thẳng buổi trưa mới tỉnh, nằm trên giường chọc điện thoại: Cha, con có có một cuộn giấy vẽ một trăm lá bùa, bùa bình an, bùa phát tài, bùa sự nghiệp thuận buồm xuôi gió… Dù sao cũng có rất nhiều, rất nhiều, con cũng vẽ một bức mãnh hổ xuống núi, đặc biệt uy phong, cha có muốn mua không?
Úc tổng vừa họp xong liền nhìn thấy đứa con trai ngốc nghếch vẽ bùa muốn bán cho mình, tức cười, nhưng cũng nhìn ra Tần Linh thiếu tiền.
Ông trả lời: Con muốn bán bao nhiêu?
Tần Linh: Con muốn mua một tiểu khu bị ám không ai dám ở, bán cũng không được. Một trăm triệu có đủ không ạ?
Trong ấn tượng của Tần Linh, một trăm triệu trong gia đình cậu là số tiền không nhỏ, trước tiên phải có một trăm triệu, nếu không đủ, cậu lại vẽ thêm cho cha bức cao sơn lưu thủy, giá 100 triệu, nhất định sẽ đủ mua một tiểu khu.
Cha cậu vẫn giàu nứt đố đổ vách: Con cứ nói thẳng là tiểu khu nào đi, ta cử người đến mua, mua xong sẽ đổi với con.
*Giàu nứt đố đổ vách là câu thành ngữ chỉ sự giàu có đến mức tiền bạc của cải xếp chất đầy trong nhà, làm đổ cả vách tường nhà.
Tần Linh vui vẻ đáp: Hồi trước, ở trong tường tiểu khu Phỉ Thuý người ta đào ra người chết đấy ạ!
Sau đó bên kia trả lời: Ba ngày nữa thư ký sẽ giao hợp đồng cho con, con hãy kiểm tra kỹ cuộn giấy, ta sẽ mang về nhà đưa cho sư phụ con xem, vẽ sai một nét thì để y đánh con.
Tần Linh: “…”
Xong, cảm giác khủng hoảng khi còn bé bị kiểm tra bài tập về nhà.
Hệ thống không rõ được những gì cậu sẽ làm, “Ông chủ, bỏ nhiệm vụ sang một bên, mua một tiểu khu trống để làm gì? Đó là tiểu khu quỷ mà, mọi người đã dọn đi nơi khác, cũng không thể cho thuê được.”
Tần Linh vuốt đuôi nó, “Cho nên, miếng đất đó sẽ bán rất rẻ, người mua nhà cũng không khó, chỉ cần có thể bán được, bọn họ nhất định không muốn giữ trong tay, như vậy toàn bộ tiểu khu đều là của ta rồi. Ta muốn xây một cái thành quỷ, thành quỷ chân chính, xây công viên phiêu lưu, ta muốn kiếm tiền rồi mua mày về sau này làm việc cho ta. “
Hệ thống đột nhiên quỳ xuống, quá tàn nhẫn! Đây là nếu không làm thì không làm, còn mà làm thì sẽ làm chuyện kinh thiên động địa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất