[Attack On Titan] Thế Giới Siêu Nhàm Chán
Chương 5: Phương thức chiến đấu của con người
Mục tiêu của Lạc Duy là tiến vào Điều Tra binh đoàn, được ra ngoài tường ăn cơm. Nhưng gần đây cậu bắt đầu luyến tiếc các bằng hữu ở Huấn Luyện binh đoàn. Nguyên nhân thứ hai nữa là cậu không có cách nào biến trở về bản thể, nếu phải chiến đấu dưới hình thái con người thì càng không thể không huấn luyện tại Huấn Luyện binh đoàn. Cho nên dù bản thể vẫn luôn kêu gào đói khát, cậu vẫn như cũ ngoan ngoãn ở lại Huấn Luyện binh đoàn.
Ngoài huấn luyện hành quân thông thường, Huấn Luyện binh đoàn còn dạy cho Lạc Duy phương thức chiến đấu. Loài người không có móng vuốt và hàm răng bén nhọn, Lạc Duy vẫn luôn tự hỏi con người chiến đấu như thế nào, cũng vô cùng lo lắng mình săn mồi kiểu gì khi không thể biến trở về bản thể. Huấn luyện cách chiến đấu giúp Lạc Duy có thể khống chế càng tốt thân thể con người của mình, hơn nữa cậu phát hiể ra trong lúc chiến đấu, lực lượng càng ngày càng bền bỉ. Dù sao cũng thuộc tộc Chiến thú mạnh nhất, dù phải sử dụng thân thể nhân loại nhưng cậu vẫn có thể thích ứng với tiết tấu chiến đấu nhanh chóng. Vậy nên tuy bao thầu hết các vị trí đứng nhất từ dưới lên nhưng năng lực chiến đấu của Lạc Duy vẫn luôn tiến bộ, đối với khống chế thân thể con người cũng càng ngày càng thuần thục.
"Cái tên đáng ghét này!" Connie lại lần nữa bị Lạc Duy đánh ngã trên mặt đất: "Bình thường đứng bét đều là giả vờ sao? Chỉ là huấn luyện thôi mà sao cậu đánh đau dữ vậy!"
Đáng tiếc lời của Connie không ai tin cả, mọi người đều cho là cậu cố tình kêu ca vì lười biếng. Bởi vì Lạc Duy huấn luyện hành quân thì đi chót, thành tích văn hóa còn chưa từng trên điểm liệt, huấn luyện với bộ cơ động thì thường xuyên đâm vào cây, nếu không phải Lạc Duy vẫn luôn tiến bộ một chút mỗi ngày thì Keith huấn luyện viên đã sớm đá cậu ra khỏi binh đoàn. Không ai tin cái tên hạng bét này thật sự đánh bại được Connie. Tuy tính cách của Connie không đáng tin cậy, nhưng thành tích cũng là loại khá giỏi top đầu.
"Ê, Connie!" Ví dụ như người nghiêm túc như Eren liền rất bất mãn: "Cậu cũng nghiêm túc một chút, đừng cố ý thua bởi Lạc Duy nữa, nếu không cậu ấy cái gì cũng không học được!"
"Tớ mới không có cố......"
"Tao nói này Eren, mày quản cũng rộng đi." Jean luôn cố gây sự với Eren nói tiếp: "Không phải mỗi người đều phải gia nhập Điều Tra binh đoàn, đừng đem suy nghĩ của mày áp đặt lên người khác."
"Việc tao nói cũng không liên quan đến mày, đồ nhát gan."
"Cái tên vắt mũi chưa sạch này! Mày nói cái gì!"
Hai bên lại cãi nhau lộn tùng phèo lên, lời giải thích yếu ớt của Connie căn bản là không có ai nghe: "Tớ mới không phải cố ý thua."
Lạc Duy biểu tình vừa đáng yêu vừa vô hại: "Connie, đấu thêm hiệp nữa đi~."
"Từ từ...... Oaaaaa!"
Ở Huấn Luyện binh đoàn gần một năm, Lạc Duy đã hoàn toàn thích ứng với phương thức chiến đấu của nhân loại. Không nói đến cái khác, vì đồ ăn, Lạc Duy tàn nhẫn chịu khổ quyết tâm phải dùng được bộ cơ động 3D, thường xuyên bị đâm khiến khắp người bầm tím. Nhưng sau đó bản năng của Chiến thú đã giúp cậu nắm giữ lực cân bằng trên không trung không kém gì so với trên đất bằng.
Đương nhiên, cậu vẫn luôn giữ thói quen bao thầu gần hết giải nhất đếm ngược từ dưới lên.
Bởi vì cảm giác đói khát của bản thể càng ngày càng mạnh, biểu hiện trên thân thể con người trở thành ăn thế nào cũng không đủ no.
Thân thể nhân loại của Lạc Duy rất nhỏ nhắn gầy yếu, mỗi bữa cơm chỉ ăn được rất ít, nhưng lại nhanh đói, thành ra một giờ sau khi ăn xong bụng đã kêu đói lộc cộc. Huấn Luyện binh đoàn mỗi bữa cơm có thể ăn thỏa thích đến khi no nhưng không bữa khuya hay đồ ăn vặt. Lạc Duy luôn bị đói đến không chịu nổi, phải lặn lội xuống kho hàng đi ăn vụng.
Lượng cơm cậu ăn rất ít, cũng không phải mỗi ngày đều đi trộm, quan trọng nhất chính là cậu hành động nhanh nhạy, hoàn mỹ tránh khỏi binh lính tuần tra nên chưa từng bị bắt quả tang.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác.
"Sasha, hôm nay số lượng bánh mì không đúng, có phải cậu lại ăn vụng đúng không?"
"Không nha, hôm nay tớ chỉ ăn vụng khoai lang, không có trộm bánh mì!" Sasha vừa nói đã lộ chuyện.
"Cậu cái đồ tham ăn này...... Quả nhiên là cậu trộm!"
Mỗi lần Sasha bị phạt, Lạc Duy vì áy náy nên đều sẽ ngừng trộm đồ ăn một thời gian, tuy nhiên vẫn không thể tránh cho việc Sasha tự ăn vụng bị bắt.
Buổi tối hôm nay, Lạc Duy lại lần nữa bởi vì đói không chịu nổi bèn lẻn vào kho hàng. Thuận lợi tránh đi binh lính tuần tra, mở ra hòm cất đồ ăn, đột nhiên cậu nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng quát: "Người nào!?"
Sau tiếng gọi là một bóng người hoảng hốt không kịp nhìn đường liền vọt vào. Thị lực ban đêm siêu tốt giúp Lạc Duy liếc mắt một cái liền thấy rõ nàng: "Sasha?"
"Ai?...... A! Lạc Duy!" Sasha kêu to sợ hãi, đèn dầu từ bốn phía đều sáng lên.
Hiện trường ăn vụng bị bắt ngay tại trận, Lạc Duy tuy rằng không sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy oan uổng cực kỳ. Cậu rõ ràng đã tránh thoát được binh lính tuần tra, không ngờ lại bị đánh bậy đánh bạ bắt được.
"Hai cái tên này......" Keith huấn luyện viên xoa trán, gân xanh ở huyệt Thái Dương nhảy dựng lên.
Sasha tạm thời không nói đến, nàng là người ngày đầu tiên đến binh đoàn đã dám ăn vụng, bắt được cũng không ngoài ý muốn. Nhưng mà!! Sao lại bắt được cả Lạc Duy?!
Tuy rằng thành tích xếp cuối nhưng cẩu luôn nghiêm túc nghe lời, không đánh nhau không gây sự, giữa một đàn các loại học sinh tính cách khác nhau tuyệt đối thuộc về nhóm bớt lo nhất. Tuy rằng không thể trở thành một binh lính ưu tú nhưng nếu gia nhập Điều Tra binh đoàn thì cũng coi là một binh lính dễ bảo.
Nhưng mà! Ai có thể ngờ đến cái tên binh lính nghe lời ngoan ngoãn này cư nhiên bị bắt quả tang ăn vụng ngay tại hiện trường!
"Lạc Duy, lúc trước bánh mì bị thiếu có phải do ngươi ăn vụng hay không?"
"Đúng vậy." Lạc Duy thừa nhận rất kiên quyết.
"Á à, ra là cậu!" Sasha phẫn nộ kêu to: "Khó trách mỗi lần tớ bị bắt số lượng thiếu đều không đúng! Đáng ghét, vì sao không gọi thêm tớ đi cùng!"
"......!" Keith huấn luyện viên•đang chuẩn bị ngăn cản binh lính tương tàn• lảo đảo một chút =.=
"Bởi vì cậu quá kém." Lạc Duy ghét bỏ: "Đến binh lính tuần tra cũng không tránh được. Đi cùng cậu rất dễ bị bắt lại."
"Tức ghê nha!" Sasha không cam lòng: "Vậy thế này đi, tớ làm tiên phong cho cậu, khi bị phát hiện thì dẫn dụ binh lính tuần tra rời đi, trộm được đồ ăn thì chia cho tớ một nửa!"
Lạc Duy chống cằm suy xét: "Ý tưởng cũng không tồi......"
"Hai cái tên ngang ngược nàyyyy......!" Trị số tức giận của Keith huấn luyện viên đã đạt Max: "Ngay lập tức đi chạy bộ đến sáng mai thì thôi!"
Huấn luyện ngày hôm sau, Jean với Eren đều nhìn thấy quầng thâm siêu đậm ở mắt Lạc Duy. Bởi vì làn da quá non mềm, quầng thâm mắt ở trên mặt cậu đặc biệt rõ ràng.
"Lạc Duy, cậu tối hôm qua làm cái gì?" Eren hỏi.
"Tối hôm qua đi kho hàng ăn vụng bị bắt được." Lạc Duy ngáp một cái.
"Hở?!"
"Từ từ, mày đi ăn vụng khi nào, sao tao một chút cũng không nhận ra?!" Jean không thể tin nổi, giường Lạc Duy ở ngay bên cạnh hắn, vậy mà hắn một chút động tĩnh gì cũng không nghe thấy, buổi sáng nay còn tưởng rằng Lạc Duy thức dậy sớm.
"Tối hôm qua, bị bắt cùng với Sasha." Lạc Duy dụi dụi khóe mắt, tối hôm qua lúc bị bắt đã là hơn ba giờ sáng, chạy bộ cũng phải thêm ba giờ nữa, không thể không mệt mỏi. Sasha cùng chung số phận cũng ngáp ngắn ngáp dài đi tới vỗ vỗ vai Lạc Duy: "Theo ước định tối hôm qua, về sau cậu đi thì gọi tớ theo cùng nha!"
"Ừm." Lạc Duy gật đầu.
"Chuyện gì thế này Sasha?" Jean vội kéo Lạc Duy về phía sau: "Cậu dẫn hắn cùng nhau ăn vụng?"
"A, cậu đừng dạy hư Lạc Duy, Sasha!" Eren răn dạy.
"Tớ mới không có......"
"Tập hợp!" Keith huấn luyện viên đứng ở trên đài cao, hung hăng trừng mắt nhìn Sasha với Lạc Duy không hề có tý ăn năn hối lỗi nào: "Hôm nay tiết đầu là huấn luyện cách chiến đấu, Eren, Connie một tổ, Ymir, Sasha một tổ......"
Sau khi Keith huấn luyện viên chia tổ xong, Lạc Duy mới vừa ngáp vừa đi vào sân huấn luyện. Tuy rằng cậu chạy không mệt, nhưng một đêm thức trắng cũng rất buồn ngủ, căn bản không nghe rõ Keith huấn luyện viên nói cái gì.
"Ưm...... Đối thủ của tui là ai?"
"Là tớ." Trả lời cậu là một nữ sinh sắc mặt lãnh đạm, mái tóc vàng được buộc gọn gàng sau tai, ánh mắt lạnh băng, bộ dáng kiêu ngạo không thèm để ai vào mắt.
"Cậu là...... Ừm, Annie?" Lạc Duy khá kém nhận biết mặt người, ngoài màu mắt màu tóc không giống nhau thì phân biệt được, những cái khác cậu thấy không có gì khác biệt hết luôn. Cho nên trừ những bạn bè quen biết ra thì cậu cũng không cố gắng ghi nhớ mặt của người khác mà chỉ phân biệt bằng mùi của họ.
"Bắt đầu huấn luyện đi!" Annie ngữ khí lãnh đạm, tấn công về phía Lạc Duy.
"Ưm!" Lạc Duy quá mệt mỏi, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ dựa vào bản năng đánh trả lại Annie, sau đó ngồi bệt mặt đất trực tiếp ngủ luôn.
Annie cũng ngã xuống đất ngu người luôn: "Cậu...... Vậy mà......"
"Aaaaaa! Lạc Duy bị Annie đánh xỉu rồi!" Connie đứng bên kêu to.
"Lạc Duy!" Eren lo lắng chạy tới: "Cậu không sao chứ?"
Jean cũng dừng lại huấn luyện, nhíu mày: "Này Annie, cậu xuống tay cũng quá nặng."
"Câm miệng!" Annie mặt vô cảm đứng dậy rời đi, nắm lấy cánh tay của mình.
Sao có thể! Mình đấu với cái tên đội sổ kia mà bị đánh đến không hề có sức phản kháng?!
Ngoài huấn luyện hành quân thông thường, Huấn Luyện binh đoàn còn dạy cho Lạc Duy phương thức chiến đấu. Loài người không có móng vuốt và hàm răng bén nhọn, Lạc Duy vẫn luôn tự hỏi con người chiến đấu như thế nào, cũng vô cùng lo lắng mình săn mồi kiểu gì khi không thể biến trở về bản thể. Huấn luyện cách chiến đấu giúp Lạc Duy có thể khống chế càng tốt thân thể con người của mình, hơn nữa cậu phát hiể ra trong lúc chiến đấu, lực lượng càng ngày càng bền bỉ. Dù sao cũng thuộc tộc Chiến thú mạnh nhất, dù phải sử dụng thân thể nhân loại nhưng cậu vẫn có thể thích ứng với tiết tấu chiến đấu nhanh chóng. Vậy nên tuy bao thầu hết các vị trí đứng nhất từ dưới lên nhưng năng lực chiến đấu của Lạc Duy vẫn luôn tiến bộ, đối với khống chế thân thể con người cũng càng ngày càng thuần thục.
"Cái tên đáng ghét này!" Connie lại lần nữa bị Lạc Duy đánh ngã trên mặt đất: "Bình thường đứng bét đều là giả vờ sao? Chỉ là huấn luyện thôi mà sao cậu đánh đau dữ vậy!"
Đáng tiếc lời của Connie không ai tin cả, mọi người đều cho là cậu cố tình kêu ca vì lười biếng. Bởi vì Lạc Duy huấn luyện hành quân thì đi chót, thành tích văn hóa còn chưa từng trên điểm liệt, huấn luyện với bộ cơ động thì thường xuyên đâm vào cây, nếu không phải Lạc Duy vẫn luôn tiến bộ một chút mỗi ngày thì Keith huấn luyện viên đã sớm đá cậu ra khỏi binh đoàn. Không ai tin cái tên hạng bét này thật sự đánh bại được Connie. Tuy tính cách của Connie không đáng tin cậy, nhưng thành tích cũng là loại khá giỏi top đầu.
"Ê, Connie!" Ví dụ như người nghiêm túc như Eren liền rất bất mãn: "Cậu cũng nghiêm túc một chút, đừng cố ý thua bởi Lạc Duy nữa, nếu không cậu ấy cái gì cũng không học được!"
"Tớ mới không có cố......"
"Tao nói này Eren, mày quản cũng rộng đi." Jean luôn cố gây sự với Eren nói tiếp: "Không phải mỗi người đều phải gia nhập Điều Tra binh đoàn, đừng đem suy nghĩ của mày áp đặt lên người khác."
"Việc tao nói cũng không liên quan đến mày, đồ nhát gan."
"Cái tên vắt mũi chưa sạch này! Mày nói cái gì!"
Hai bên lại cãi nhau lộn tùng phèo lên, lời giải thích yếu ớt của Connie căn bản là không có ai nghe: "Tớ mới không phải cố ý thua."
Lạc Duy biểu tình vừa đáng yêu vừa vô hại: "Connie, đấu thêm hiệp nữa đi~."
"Từ từ...... Oaaaaa!"
Ở Huấn Luyện binh đoàn gần một năm, Lạc Duy đã hoàn toàn thích ứng với phương thức chiến đấu của nhân loại. Không nói đến cái khác, vì đồ ăn, Lạc Duy tàn nhẫn chịu khổ quyết tâm phải dùng được bộ cơ động 3D, thường xuyên bị đâm khiến khắp người bầm tím. Nhưng sau đó bản năng của Chiến thú đã giúp cậu nắm giữ lực cân bằng trên không trung không kém gì so với trên đất bằng.
Đương nhiên, cậu vẫn luôn giữ thói quen bao thầu gần hết giải nhất đếm ngược từ dưới lên.
Bởi vì cảm giác đói khát của bản thể càng ngày càng mạnh, biểu hiện trên thân thể con người trở thành ăn thế nào cũng không đủ no.
Thân thể nhân loại của Lạc Duy rất nhỏ nhắn gầy yếu, mỗi bữa cơm chỉ ăn được rất ít, nhưng lại nhanh đói, thành ra một giờ sau khi ăn xong bụng đã kêu đói lộc cộc. Huấn Luyện binh đoàn mỗi bữa cơm có thể ăn thỏa thích đến khi no nhưng không bữa khuya hay đồ ăn vặt. Lạc Duy luôn bị đói đến không chịu nổi, phải lặn lội xuống kho hàng đi ăn vụng.
Lượng cơm cậu ăn rất ít, cũng không phải mỗi ngày đều đi trộm, quan trọng nhất chính là cậu hành động nhanh nhạy, hoàn mỹ tránh khỏi binh lính tuần tra nên chưa từng bị bắt quả tang.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác.
"Sasha, hôm nay số lượng bánh mì không đúng, có phải cậu lại ăn vụng đúng không?"
"Không nha, hôm nay tớ chỉ ăn vụng khoai lang, không có trộm bánh mì!" Sasha vừa nói đã lộ chuyện.
"Cậu cái đồ tham ăn này...... Quả nhiên là cậu trộm!"
Mỗi lần Sasha bị phạt, Lạc Duy vì áy náy nên đều sẽ ngừng trộm đồ ăn một thời gian, tuy nhiên vẫn không thể tránh cho việc Sasha tự ăn vụng bị bắt.
Buổi tối hôm nay, Lạc Duy lại lần nữa bởi vì đói không chịu nổi bèn lẻn vào kho hàng. Thuận lợi tránh đi binh lính tuần tra, mở ra hòm cất đồ ăn, đột nhiên cậu nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng quát: "Người nào!?"
Sau tiếng gọi là một bóng người hoảng hốt không kịp nhìn đường liền vọt vào. Thị lực ban đêm siêu tốt giúp Lạc Duy liếc mắt một cái liền thấy rõ nàng: "Sasha?"
"Ai?...... A! Lạc Duy!" Sasha kêu to sợ hãi, đèn dầu từ bốn phía đều sáng lên.
Hiện trường ăn vụng bị bắt ngay tại trận, Lạc Duy tuy rằng không sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy oan uổng cực kỳ. Cậu rõ ràng đã tránh thoát được binh lính tuần tra, không ngờ lại bị đánh bậy đánh bạ bắt được.
"Hai cái tên này......" Keith huấn luyện viên xoa trán, gân xanh ở huyệt Thái Dương nhảy dựng lên.
Sasha tạm thời không nói đến, nàng là người ngày đầu tiên đến binh đoàn đã dám ăn vụng, bắt được cũng không ngoài ý muốn. Nhưng mà!! Sao lại bắt được cả Lạc Duy?!
Tuy rằng thành tích xếp cuối nhưng cẩu luôn nghiêm túc nghe lời, không đánh nhau không gây sự, giữa một đàn các loại học sinh tính cách khác nhau tuyệt đối thuộc về nhóm bớt lo nhất. Tuy rằng không thể trở thành một binh lính ưu tú nhưng nếu gia nhập Điều Tra binh đoàn thì cũng coi là một binh lính dễ bảo.
Nhưng mà! Ai có thể ngờ đến cái tên binh lính nghe lời ngoan ngoãn này cư nhiên bị bắt quả tang ăn vụng ngay tại hiện trường!
"Lạc Duy, lúc trước bánh mì bị thiếu có phải do ngươi ăn vụng hay không?"
"Đúng vậy." Lạc Duy thừa nhận rất kiên quyết.
"Á à, ra là cậu!" Sasha phẫn nộ kêu to: "Khó trách mỗi lần tớ bị bắt số lượng thiếu đều không đúng! Đáng ghét, vì sao không gọi thêm tớ đi cùng!"
"......!" Keith huấn luyện viên•đang chuẩn bị ngăn cản binh lính tương tàn• lảo đảo một chút =.=
"Bởi vì cậu quá kém." Lạc Duy ghét bỏ: "Đến binh lính tuần tra cũng không tránh được. Đi cùng cậu rất dễ bị bắt lại."
"Tức ghê nha!" Sasha không cam lòng: "Vậy thế này đi, tớ làm tiên phong cho cậu, khi bị phát hiện thì dẫn dụ binh lính tuần tra rời đi, trộm được đồ ăn thì chia cho tớ một nửa!"
Lạc Duy chống cằm suy xét: "Ý tưởng cũng không tồi......"
"Hai cái tên ngang ngược nàyyyy......!" Trị số tức giận của Keith huấn luyện viên đã đạt Max: "Ngay lập tức đi chạy bộ đến sáng mai thì thôi!"
Huấn luyện ngày hôm sau, Jean với Eren đều nhìn thấy quầng thâm siêu đậm ở mắt Lạc Duy. Bởi vì làn da quá non mềm, quầng thâm mắt ở trên mặt cậu đặc biệt rõ ràng.
"Lạc Duy, cậu tối hôm qua làm cái gì?" Eren hỏi.
"Tối hôm qua đi kho hàng ăn vụng bị bắt được." Lạc Duy ngáp một cái.
"Hở?!"
"Từ từ, mày đi ăn vụng khi nào, sao tao một chút cũng không nhận ra?!" Jean không thể tin nổi, giường Lạc Duy ở ngay bên cạnh hắn, vậy mà hắn một chút động tĩnh gì cũng không nghe thấy, buổi sáng nay còn tưởng rằng Lạc Duy thức dậy sớm.
"Tối hôm qua, bị bắt cùng với Sasha." Lạc Duy dụi dụi khóe mắt, tối hôm qua lúc bị bắt đã là hơn ba giờ sáng, chạy bộ cũng phải thêm ba giờ nữa, không thể không mệt mỏi. Sasha cùng chung số phận cũng ngáp ngắn ngáp dài đi tới vỗ vỗ vai Lạc Duy: "Theo ước định tối hôm qua, về sau cậu đi thì gọi tớ theo cùng nha!"
"Ừm." Lạc Duy gật đầu.
"Chuyện gì thế này Sasha?" Jean vội kéo Lạc Duy về phía sau: "Cậu dẫn hắn cùng nhau ăn vụng?"
"A, cậu đừng dạy hư Lạc Duy, Sasha!" Eren răn dạy.
"Tớ mới không có......"
"Tập hợp!" Keith huấn luyện viên đứng ở trên đài cao, hung hăng trừng mắt nhìn Sasha với Lạc Duy không hề có tý ăn năn hối lỗi nào: "Hôm nay tiết đầu là huấn luyện cách chiến đấu, Eren, Connie một tổ, Ymir, Sasha một tổ......"
Sau khi Keith huấn luyện viên chia tổ xong, Lạc Duy mới vừa ngáp vừa đi vào sân huấn luyện. Tuy rằng cậu chạy không mệt, nhưng một đêm thức trắng cũng rất buồn ngủ, căn bản không nghe rõ Keith huấn luyện viên nói cái gì.
"Ưm...... Đối thủ của tui là ai?"
"Là tớ." Trả lời cậu là một nữ sinh sắc mặt lãnh đạm, mái tóc vàng được buộc gọn gàng sau tai, ánh mắt lạnh băng, bộ dáng kiêu ngạo không thèm để ai vào mắt.
"Cậu là...... Ừm, Annie?" Lạc Duy khá kém nhận biết mặt người, ngoài màu mắt màu tóc không giống nhau thì phân biệt được, những cái khác cậu thấy không có gì khác biệt hết luôn. Cho nên trừ những bạn bè quen biết ra thì cậu cũng không cố gắng ghi nhớ mặt của người khác mà chỉ phân biệt bằng mùi của họ.
"Bắt đầu huấn luyện đi!" Annie ngữ khí lãnh đạm, tấn công về phía Lạc Duy.
"Ưm!" Lạc Duy quá mệt mỏi, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ dựa vào bản năng đánh trả lại Annie, sau đó ngồi bệt mặt đất trực tiếp ngủ luôn.
Annie cũng ngã xuống đất ngu người luôn: "Cậu...... Vậy mà......"
"Aaaaaa! Lạc Duy bị Annie đánh xỉu rồi!" Connie đứng bên kêu to.
"Lạc Duy!" Eren lo lắng chạy tới: "Cậu không sao chứ?"
Jean cũng dừng lại huấn luyện, nhíu mày: "Này Annie, cậu xuống tay cũng quá nặng."
"Câm miệng!" Annie mặt vô cảm đứng dậy rời đi, nắm lấy cánh tay của mình.
Sao có thể! Mình đấu với cái tên đội sổ kia mà bị đánh đến không hề có sức phản kháng?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất