Chương 20: Con ly hôn với Tử Du đi.
“Đây là lời mời công ty chúng tôi đưa ra cho cô.” Lâm Thiên Hạo là người vừa nãy đã kéo cô lên, anh chính là anh trai của Lâm Phong. Anh đưa cho cô một tờ giấy rồi quay qua nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
“Anh định tuyển tôi thật à? Không sợ tôi gây rắc rối cho anh à?” Bạch Tử Du khó hiểu nhìn anh.
“Tôi biết rõ tình hình của cô, hơn nữa Lâm Phong nói với tôi rồi công ty chúng tôi sắp cho ra một nhãn hàng mỹ phẩm đúng lúc cần một blogger review có thể nói thật như cô.”
“...”
“Anh muốn tuyển Du Du thật à?” Lâm Phong thấy Bạch Tử Du đến công ty cùng anh trai mình thì liền vui vẻ chạy đến chỗ cô.
“Cuối cùng cậu cũng rời xa thằng khốn Âu Trạch Dương đấy rồi, bây giờ cả giới đồn ầm lên rồi họ nó nói cậu sắp ly hôn đồ.”
“Nhanh thế à?” Bạch Tử Du không tỏ ra biểu cảm gì cô chỉ hỏi một câu vu vơ cho có vậy thôi.
Nhưng xem ra thì cũng đứng là có hơi nhanh thật, chuyện cô với hắn sắp ly hôn cũng chỉ vừa lộ ra ngoài lúc sáng vậy mà giờ đã lan chuyền khắp nới rồi, quả thực mạng xã hội thật khiến người khác bất ngờ mà.
Trong lúc Du đang suy nghĩ vu vơ thì Lâm Phong đã lôi điện thoại ra, cậu ấn ấn một lúc rồi đưa cho cô xem, miệng cậu còn không ngừng luyên thuyên trước mặt cô.
“Thì là vì Tĩnh Hạ đó chứ gì, cậu chưa xem bài đăng của cô ta à? Mình cho cậu xem nhìn này. ‘Quay đi quẩn lại vẫn không quên được anh.’ Nhìn đi hình ảnh còn là ảnh tự sướng của cô ta bên dưới đều đoán Âu Trạch Dương sắp ly hôn.”
...
Nhà chính Âu gia.
Âu phu nhân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, trên tay bà còn đang cầm tách trà nóng hổi, bà vừa nhâm nhi trà vừa ngồi đợi đứa con trai đáng quý của bà trở về. Vừa thấy mặt Âu Trạch Dương bước vào cửa bà liền đặt ly trà xuống bàn nhìn hắn với khuôn mặt điềm tĩnh nhất có thể rồi lên tiếng hỏi.
“Mẹ nghe nói con sắp ly hôn với Tử Du?”
“Ai nói với mẹ?”
“Ai nói với mẹ à? Bà đăng của Tĩnh Hạ là thế nào Trạch Dương nếu con thích Tĩnh Hạ thật lòng con nên ly hôn với Tử Du nhanh đi rồi đền bù người ta nhiều vào, cô ấy cũng vất vả lắm.”
“Mẹ con không định ly hôn.” Hắn nhìn bà với vẻ mặt chắc nịch nói.
“Vì sao con không định ly hôn nữa?”
“Vì sao con phải ly hôn?” Âu Trạch Dương không trả lời câu hỏi của bà mà hắn lại hỏi ngược lại nhủ thể hắn không biết lý do mà Bạch Tử Du muốn ly hôn với hắn vậy.
“Con thích Tĩnh Hạ còn gì?” Âu phu nhân nhìn đứa con trai trời đánh của mình nghiêm giọng nói.
“Mẹ, mẹ đừng nhúng tay vào việc của con.”
“Con đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Con không cho mẹ nhúng tay mẹ không thèm nhúng tay đâu. Nếu con cho mẹ bé cháu trai cháu gái con yêu ai kệ xác con, dù con có thích đàn ông mẹ cũng mặc kệ.”
Âu phu nhân nói rồi đứng dậy bỏ lên lầu. Âu Trạch Dương vẫn đứng thất thần ở đấy với khuôn mặt đen xì xì người khác nhìn vào chắc dạo họ sợ chạy hết mất.
Âu Trạch Dương ngồi dưới phòng khách một lúc thì Bạch Tử Du trở về. Cô vào nhà liền thấy hắn ngồi một cục ở đấy, nhưng cô không thèm quan tâm đến hắn mà đi lướt qua hắn để lên phòng, hắn thấy cô xem mình như là không khí như vậy thì càng bực mình hơn, người hắn tỏa ra một khí lạnh đáng sợ, khi cô đi qua người hắn còn có thể cảm nhận được một cách rõ rệt vậy mà.
“Còn biết về à?” Hắn đứng dậy rồi đi lại gần chỗ cô.
Bạch Tử Du không trả lời hắn, cô chỉ đứng ngây ra đó nhìn hắn, khi cô vừa định bước lên phòng hắn liền ngăn lại. Bạch Tử Du nhíu mày nhìn hắn đầy khó chịu, cô quay người bước ra ngoài cửa định rời đi tiếp hắn lại nhanh chóng chạy lại nắm lấy tay cô kéo ngược lại.
“Cô tính đi đâu nữa?”
“Liên quan gì tới anh.”
“Công ty đang rất nhiều việc đừng hở chút lại chạy đi lung tung.”
“Tôi đã xin nghỉ việc rồi.” Cô nhìn hắn một cách vu vơ nói.
“Tôi cho phép chưa?” Hắn tức giận nắm chặt lấy tay cô.
“Không phải tôi đã báo với anh tôi xin nghỉ việc rồi sao. Là nghiêm túc.” Bạch Tử Du nhấm mạnh từng chữ để hắn nghe cho kỹ.
“Tử Du làm loạn cũng phải có mức độ, lần này cô vượt quá giới hạn của tôi rồi.”
“Dựa vào đâu mà anh luôn nghĩ tôi đang giận rỗi Âu Trạch Dương tôi chịu đủ rồi tôi không chỉ nghỉ việc tôi còn muốn ly hôn.”
“Có phải hai anh em Lâm Phong lại nói gì với cô không? Tôi nói với cô bao lần rồi đừng qua lại với họ, vì sao lại lén gặp họ sau lưng tôi?”
“Anh còn cho Tĩnh Hạ vào phòng anh còn gì, anh kệ xác tôi.”
“Cô là vợ tôi, tôi không quản lý được à?”
“Anh định tuyển tôi thật à? Không sợ tôi gây rắc rối cho anh à?” Bạch Tử Du khó hiểu nhìn anh.
“Tôi biết rõ tình hình của cô, hơn nữa Lâm Phong nói với tôi rồi công ty chúng tôi sắp cho ra một nhãn hàng mỹ phẩm đúng lúc cần một blogger review có thể nói thật như cô.”
“...”
“Anh muốn tuyển Du Du thật à?” Lâm Phong thấy Bạch Tử Du đến công ty cùng anh trai mình thì liền vui vẻ chạy đến chỗ cô.
“Cuối cùng cậu cũng rời xa thằng khốn Âu Trạch Dương đấy rồi, bây giờ cả giới đồn ầm lên rồi họ nó nói cậu sắp ly hôn đồ.”
“Nhanh thế à?” Bạch Tử Du không tỏ ra biểu cảm gì cô chỉ hỏi một câu vu vơ cho có vậy thôi.
Nhưng xem ra thì cũng đứng là có hơi nhanh thật, chuyện cô với hắn sắp ly hôn cũng chỉ vừa lộ ra ngoài lúc sáng vậy mà giờ đã lan chuyền khắp nới rồi, quả thực mạng xã hội thật khiến người khác bất ngờ mà.
Trong lúc Du đang suy nghĩ vu vơ thì Lâm Phong đã lôi điện thoại ra, cậu ấn ấn một lúc rồi đưa cho cô xem, miệng cậu còn không ngừng luyên thuyên trước mặt cô.
“Thì là vì Tĩnh Hạ đó chứ gì, cậu chưa xem bài đăng của cô ta à? Mình cho cậu xem nhìn này. ‘Quay đi quẩn lại vẫn không quên được anh.’ Nhìn đi hình ảnh còn là ảnh tự sướng của cô ta bên dưới đều đoán Âu Trạch Dương sắp ly hôn.”
...
Nhà chính Âu gia.
Âu phu nhân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, trên tay bà còn đang cầm tách trà nóng hổi, bà vừa nhâm nhi trà vừa ngồi đợi đứa con trai đáng quý của bà trở về. Vừa thấy mặt Âu Trạch Dương bước vào cửa bà liền đặt ly trà xuống bàn nhìn hắn với khuôn mặt điềm tĩnh nhất có thể rồi lên tiếng hỏi.
“Mẹ nghe nói con sắp ly hôn với Tử Du?”
“Ai nói với mẹ?”
“Ai nói với mẹ à? Bà đăng của Tĩnh Hạ là thế nào Trạch Dương nếu con thích Tĩnh Hạ thật lòng con nên ly hôn với Tử Du nhanh đi rồi đền bù người ta nhiều vào, cô ấy cũng vất vả lắm.”
“Mẹ con không định ly hôn.” Hắn nhìn bà với vẻ mặt chắc nịch nói.
“Vì sao con không định ly hôn nữa?”
“Vì sao con phải ly hôn?” Âu Trạch Dương không trả lời câu hỏi của bà mà hắn lại hỏi ngược lại nhủ thể hắn không biết lý do mà Bạch Tử Du muốn ly hôn với hắn vậy.
“Con thích Tĩnh Hạ còn gì?” Âu phu nhân nhìn đứa con trai trời đánh của mình nghiêm giọng nói.
“Mẹ, mẹ đừng nhúng tay vào việc của con.”
“Con đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Con không cho mẹ nhúng tay mẹ không thèm nhúng tay đâu. Nếu con cho mẹ bé cháu trai cháu gái con yêu ai kệ xác con, dù con có thích đàn ông mẹ cũng mặc kệ.”
Âu phu nhân nói rồi đứng dậy bỏ lên lầu. Âu Trạch Dương vẫn đứng thất thần ở đấy với khuôn mặt đen xì xì người khác nhìn vào chắc dạo họ sợ chạy hết mất.
Âu Trạch Dương ngồi dưới phòng khách một lúc thì Bạch Tử Du trở về. Cô vào nhà liền thấy hắn ngồi một cục ở đấy, nhưng cô không thèm quan tâm đến hắn mà đi lướt qua hắn để lên phòng, hắn thấy cô xem mình như là không khí như vậy thì càng bực mình hơn, người hắn tỏa ra một khí lạnh đáng sợ, khi cô đi qua người hắn còn có thể cảm nhận được một cách rõ rệt vậy mà.
“Còn biết về à?” Hắn đứng dậy rồi đi lại gần chỗ cô.
Bạch Tử Du không trả lời hắn, cô chỉ đứng ngây ra đó nhìn hắn, khi cô vừa định bước lên phòng hắn liền ngăn lại. Bạch Tử Du nhíu mày nhìn hắn đầy khó chịu, cô quay người bước ra ngoài cửa định rời đi tiếp hắn lại nhanh chóng chạy lại nắm lấy tay cô kéo ngược lại.
“Cô tính đi đâu nữa?”
“Liên quan gì tới anh.”
“Công ty đang rất nhiều việc đừng hở chút lại chạy đi lung tung.”
“Tôi đã xin nghỉ việc rồi.” Cô nhìn hắn một cách vu vơ nói.
“Tôi cho phép chưa?” Hắn tức giận nắm chặt lấy tay cô.
“Không phải tôi đã báo với anh tôi xin nghỉ việc rồi sao. Là nghiêm túc.” Bạch Tử Du nhấm mạnh từng chữ để hắn nghe cho kỹ.
“Tử Du làm loạn cũng phải có mức độ, lần này cô vượt quá giới hạn của tôi rồi.”
“Dựa vào đâu mà anh luôn nghĩ tôi đang giận rỗi Âu Trạch Dương tôi chịu đủ rồi tôi không chỉ nghỉ việc tôi còn muốn ly hôn.”
“Có phải hai anh em Lâm Phong lại nói gì với cô không? Tôi nói với cô bao lần rồi đừng qua lại với họ, vì sao lại lén gặp họ sau lưng tôi?”
“Anh còn cho Tĩnh Hạ vào phòng anh còn gì, anh kệ xác tôi.”
“Cô là vợ tôi, tôi không quản lý được à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất