Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 10
Edit: Mạn Già La
*
Trong vài giây chờ đợi đó, tim tôi đập bịch bịch.
Cho đến vài phút sau, sau khi chắc chắn sẽ không có ai trả lời, tôi thả lỏng người.
Ôi trời, tôi suy nghĩ gì thế này, bây giờ là ban đêm rồi, đã hết thời gian diễn. Ai lại rảnh hơi đi kéo màn ra để nhìn coi mấy con búp bê trong vở diễn có đang bí mật di chuyển không chứ?
...... Đúng rồi.
Búp bê.
Tôi vào WC, nhìn mình qua gương phòng vệ sinh.
Tôi cũng là búp bê ư?
Tôi sẽ là búp bê gì nhỉ?
Sau khi tôi ngủ sẽ trở nên rất đáng sợ giống như ABC ư?
Tôi chợt nhận ra, tôi cảm thấy hình thái của ABC vào ban đêm rất đáng sợ, rất có thể cũng sẽ xuất hiện trên người tôi sau khi tôi ngủ say.
Chỉ là bản thân tôi không biết mà thôi.
Tôi đến cầm lấy con dao trên bàn của mình.
Tôi không hề do dự, tôi thật sự rất muốn biết bản thân rốt cuộc là thứ gì.
Tôi cắt một đường lên cánh tay mình, sau đó nhắm hai mắt lại.
Tôi thật sự rất sợ, sợ nhìn thấy bông gòn trào ra từ cánh tay, hoặc là thân thể của mình đột nhiên xẹp vào, hoặc là đột nhiên vỡ thành từng miếng.
Điều này có nghĩa, đời này tôi không còn cơ hội ra khỏi cái nhà này nữa, tôi thật sự chỉ là một con búp bê tình cờ có ý thức riêng mà thôi.
Tôi thật sự không phải người ư?
Tôi run như cầy sấy mở mắt ra, lần đầu tiên thấy màu đỏ mà phấn khích như thế.
Là máu, là màu đỏ máu!!!!!! Tôi là người!!!!! Tôi thật sự là một con người!!!!! Tôi không phải một con búp bê!!!!!!! Tôi vẫn còn cơ hội!!!!! Tôi vẫn còn cơ hội trở về thế giới hiện thực!!!!!!
Nhưng......
Đột ngột sinh ra ý nghĩ muốn trở về thế giới hiện thực khiến tôi ngây ngẩn cả người.
Tôi là người, nhưng —— tôi là ai?
“Người” tóm lại sẽ có một thân phận, cho dù là một trẻ em mồ côi hay vô gia cư, thì thân phận “vô gia cư” của hắn cũng là một loại chứng nhận xã hội.
Nhưng còn tôi thì sao?
Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện một chuyện rất đáng sợ, cho dù tôi biết được thế giới quan trước đây của tôi là sai lầm, cho dù tôi nhớ được chính xác thế giới quan của con người, tôi cũng vẫn không nhớ được chuyện này vào một trăm ngày trước.
...... Giống như một trăm ngày trước, đột nhiên có người nói tiếng “Bắt đầu quay” với tôi, sau đó cuộc đời của tôi liền bắt đầu trình diễn.
Rõ ràng là có sự hiểu biết hoàn chỉnh về thế giới này (cho dù nó sai), nhưng ký ức lại rời rạc, điều này thật sự quá kỳ lạ. Khi tôi nhận ra thế giới quan của mình là sai, tôi chưa từng nghĩ tới điều này. Khi tôi nhớ đến “tôi rất nhát gan, trước đây tôi đi chơi mật thất đều cần người khác đi cùng”, tôi chưa từng nhận ra đây có thể là “thiết lập nhân vật” do thế giới này cho tôi, chưa từng nhận ra ký ức này vô cùng phẳng phiu, bởi vì tôi căn bản không nghĩ ra cột mốc cụ thể tôi đi chơi mật thất cả, và người đi chơi mật thất với tôi.
Tất cả những ký ức cụ thể và sống động của tôi, đều bắt đầu với ký túc xá này, đều bắt đầu với ngày có sương mù đó.
Tức là, ngay từ đầu, tôi vốn không hề ra khỏi ký túc xá để đi học, rất có thể trong bộ phim búp bê này, cảnh tượng bên ngoài ký túc xá vốn không hề dựng, tất cả cảnh tượng đều chỉ giới hạn trong ký túc xá này thôi.
Càng nghĩ càng thấy bực, lúc này tôi mới nhận ra suốt một trăm ngày này, bản thân bị một bàn tay vô hình chơi đùa. Nó tự tiện thay đổi thế giới quan của tôi, thay đổi ký ức của tôi, khiến tôi cho rằng mình đang cố gắng sinh tồn, nhưng thật ra tôi lại không thể bắt được nó lòng bàn tay.
..... Từ từ, thay đổi?
Nhất định là thay đổi ư?
Tôi đột nhiên nhận ra, cũng giống như lúc đầu tôi cho rằng búp bê A là da người vậy, cho dù tôi có máu có thịt, nhưng sao tôi dám chắc chắn bản thân nhất định là một người, mà không phải búp bê dùng thịt người nặn ra chứ?
Ký ức của tôi, thế giới quan của tôi được người khác tạo ra, nhìn sao đi chăng nữa, cũng giống như một con búp bê bị người ta chơi đùa.
Tim tôi lạnh buốt.
*
Còn nữa, dựa vào đâu tôi cho rằng thế giới quan “không cần ăn cơm, không cần sạc pin” bây giờ của tôi là sai, trong khi thế giới quan “con người cần ăn cơm” là chính xác chứ? Nếu chân tướng thật sự là con người không cần ăn cơm, mà bây giờ đầu tôi xuất hiện “người cần ăn cơm” mới là quan niệm sai lầm người khác cưỡng ép nhét chứ?
Tôi cảm thấy trên lưng mình toát mồ hôi lạnh.
Đây là điểm chết người. Bởi vì tôi phát hiện mình không thể xác nhận “cái nào là đúng, cái nào là sai”.
Nếu thế giới này chính là thế giới búp bê, và con người là trí tưởng tượng của tôi thì sao?
Tôi khụy gối, tuyệt vọng ôm lấy bản thân, cứ thế ngủ luôn trên giường A lúc nào không hay.
“Cậu, cậu đang làm gì trên giường tôi thế?” Mở mắt, đập vào mắt tôi chính là gương mặt hơi đỏ lên của A.
Tôi giật mình.
Không hề quay về, cho dù tôi ngủ rồi, cũng không hề trở lại trên giường mình, mà vẫn cứ ngủ trên giường A.
Tôi cực kỳ vui mừng, ngồi bật dậy.
Vậy có nghĩa, người điều khiển lời nói và việc làm của tôi từ xa đã biến mất rồi!
Người có thể ấn cái nút chuyển đổi kia cũng đã biến mất!!
Bởi vậy, mức độ tự do của tôi ngay lập tức tăng lên một bậc. Tôi có thể giống một con người thật sự, trong một thế giới thật sự, dừng lại ở nơi mình muốn dừng lại, làm những gì mình muốn làm. Tôi gần như muốn rớt nước mắt hạnh phúc.
Tôi thử thử bọn họ.
“A. Cậu cảm thấy tên của cậu......” Tôi cẩn thận vươn móng vuốt.
“A? Ừm! Tôi rất thích!” A đúng lý hợp tình trả lời, “Làm sao, bộ cậu không thích tên của tôi à?”
Tôi lắc đầu. Trong lòng có chút khổ sở.
Nếu...... nếu bọn họ đều không thể nhận ra tên của mình quái dị vô cùng, thì rất có thể, bọn họ cũng chỉ đơn thuần là mấy con búp bê mà thôi.
Cũng giống như buổi tối bọn họ lộ ra gương mặt thật vậy, chỉ là mấy con búp bê bị hỏng. Tuy ban ngày tung tăng nhảy nhót như người thật, nhưng đó cũng chỉ là do ban ngày ở trong phòng búp bê mà thôi —— vở diễn búp bê được trình diễn ban ngày mà.
Cho đến bây giờ, cho dù tôi không có chứng cứ, tôi vẫn còn đang cho rằng mình là một con người chân thật, không biết sao lại bị quăng vào đây. Nếu bọn họ đều không phải người...... Vậy sau này tôi còn có thể nhìn thấy bọn họ không?
Trong đầu tôi tưởng tượng hình ảnh sau khi mình ra ngoài, một con người cao bằng búp bê, đối mặt với mấy con búp bê hỏng hóc rách nát, im lặng thật lâu.
Thật giống như một giấc mộng hoàng lương*.
* “Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng.
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
“Này, nghĩ gì đó?” B thò qua, dùng tay quơ quơ trước mặt tôi, “Hồi hồn đê.”
Tôi nhăn mày.
Nhưng...... nhưng dù thế nào, bây giờ xem ra bọn họ hình như không khác con người là mấy.
Đều có tính cách, hành vi của mình, thậm chí còn có thể...... còn có thể quan hệ tình dục.
Nếu búp bê đều có thể làm được những việc này, vậy thì ngoại trừ búp bê không có máu thịt, thì chúng nó có khác gì con người đâu?
Tôi có thể dẫn bọn họ cùng nhau chạy khỏi chỗ này không?
Sau khi bọn họ ra ngoài sẽ biến thành dáng vẻ gì đây? Sẽ lộ nguyên hình, hay là hóa thành con người?
Còn bản thân tôi thì sao?
Có rất nhiều khả năng có thể xảy ra sau khi ra ngoài, tôi đếm cũng không hết nổi. Liệu tôi và ABC sẽ nhớ lại tên của mình, lần nữa trở thành con người, hay là, trong khoảng khắc khi bước ra cửa sẽ mất hết ý thức, giống như cô bé lọ lem không có giày thủy tinh vậy, vĩnh viễn biến thành một con búp bê không có suy ý.
Hoặc là, sau khi ra ngoài, phát hiện toàn bộ thế giới thật ra là thế giới của búp bê —— mà khái niệm “con người” này thật ra vốn không hề tồn tại.
*
Trong vài giây chờ đợi đó, tim tôi đập bịch bịch.
Cho đến vài phút sau, sau khi chắc chắn sẽ không có ai trả lời, tôi thả lỏng người.
Ôi trời, tôi suy nghĩ gì thế này, bây giờ là ban đêm rồi, đã hết thời gian diễn. Ai lại rảnh hơi đi kéo màn ra để nhìn coi mấy con búp bê trong vở diễn có đang bí mật di chuyển không chứ?
...... Đúng rồi.
Búp bê.
Tôi vào WC, nhìn mình qua gương phòng vệ sinh.
Tôi cũng là búp bê ư?
Tôi sẽ là búp bê gì nhỉ?
Sau khi tôi ngủ sẽ trở nên rất đáng sợ giống như ABC ư?
Tôi chợt nhận ra, tôi cảm thấy hình thái của ABC vào ban đêm rất đáng sợ, rất có thể cũng sẽ xuất hiện trên người tôi sau khi tôi ngủ say.
Chỉ là bản thân tôi không biết mà thôi.
Tôi đến cầm lấy con dao trên bàn của mình.
Tôi không hề do dự, tôi thật sự rất muốn biết bản thân rốt cuộc là thứ gì.
Tôi cắt một đường lên cánh tay mình, sau đó nhắm hai mắt lại.
Tôi thật sự rất sợ, sợ nhìn thấy bông gòn trào ra từ cánh tay, hoặc là thân thể của mình đột nhiên xẹp vào, hoặc là đột nhiên vỡ thành từng miếng.
Điều này có nghĩa, đời này tôi không còn cơ hội ra khỏi cái nhà này nữa, tôi thật sự chỉ là một con búp bê tình cờ có ý thức riêng mà thôi.
Tôi thật sự không phải người ư?
Tôi run như cầy sấy mở mắt ra, lần đầu tiên thấy màu đỏ mà phấn khích như thế.
Là máu, là màu đỏ máu!!!!!! Tôi là người!!!!! Tôi thật sự là một con người!!!!! Tôi không phải một con búp bê!!!!!!! Tôi vẫn còn cơ hội!!!!! Tôi vẫn còn cơ hội trở về thế giới hiện thực!!!!!!
Nhưng......
Đột ngột sinh ra ý nghĩ muốn trở về thế giới hiện thực khiến tôi ngây ngẩn cả người.
Tôi là người, nhưng —— tôi là ai?
“Người” tóm lại sẽ có một thân phận, cho dù là một trẻ em mồ côi hay vô gia cư, thì thân phận “vô gia cư” của hắn cũng là một loại chứng nhận xã hội.
Nhưng còn tôi thì sao?
Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện một chuyện rất đáng sợ, cho dù tôi biết được thế giới quan trước đây của tôi là sai lầm, cho dù tôi nhớ được chính xác thế giới quan của con người, tôi cũng vẫn không nhớ được chuyện này vào một trăm ngày trước.
...... Giống như một trăm ngày trước, đột nhiên có người nói tiếng “Bắt đầu quay” với tôi, sau đó cuộc đời của tôi liền bắt đầu trình diễn.
Rõ ràng là có sự hiểu biết hoàn chỉnh về thế giới này (cho dù nó sai), nhưng ký ức lại rời rạc, điều này thật sự quá kỳ lạ. Khi tôi nhận ra thế giới quan của mình là sai, tôi chưa từng nghĩ tới điều này. Khi tôi nhớ đến “tôi rất nhát gan, trước đây tôi đi chơi mật thất đều cần người khác đi cùng”, tôi chưa từng nhận ra đây có thể là “thiết lập nhân vật” do thế giới này cho tôi, chưa từng nhận ra ký ức này vô cùng phẳng phiu, bởi vì tôi căn bản không nghĩ ra cột mốc cụ thể tôi đi chơi mật thất cả, và người đi chơi mật thất với tôi.
Tất cả những ký ức cụ thể và sống động của tôi, đều bắt đầu với ký túc xá này, đều bắt đầu với ngày có sương mù đó.
Tức là, ngay từ đầu, tôi vốn không hề ra khỏi ký túc xá để đi học, rất có thể trong bộ phim búp bê này, cảnh tượng bên ngoài ký túc xá vốn không hề dựng, tất cả cảnh tượng đều chỉ giới hạn trong ký túc xá này thôi.
Càng nghĩ càng thấy bực, lúc này tôi mới nhận ra suốt một trăm ngày này, bản thân bị một bàn tay vô hình chơi đùa. Nó tự tiện thay đổi thế giới quan của tôi, thay đổi ký ức của tôi, khiến tôi cho rằng mình đang cố gắng sinh tồn, nhưng thật ra tôi lại không thể bắt được nó lòng bàn tay.
..... Từ từ, thay đổi?
Nhất định là thay đổi ư?
Tôi đột nhiên nhận ra, cũng giống như lúc đầu tôi cho rằng búp bê A là da người vậy, cho dù tôi có máu có thịt, nhưng sao tôi dám chắc chắn bản thân nhất định là một người, mà không phải búp bê dùng thịt người nặn ra chứ?
Ký ức của tôi, thế giới quan của tôi được người khác tạo ra, nhìn sao đi chăng nữa, cũng giống như một con búp bê bị người ta chơi đùa.
Tim tôi lạnh buốt.
*
Còn nữa, dựa vào đâu tôi cho rằng thế giới quan “không cần ăn cơm, không cần sạc pin” bây giờ của tôi là sai, trong khi thế giới quan “con người cần ăn cơm” là chính xác chứ? Nếu chân tướng thật sự là con người không cần ăn cơm, mà bây giờ đầu tôi xuất hiện “người cần ăn cơm” mới là quan niệm sai lầm người khác cưỡng ép nhét chứ?
Tôi cảm thấy trên lưng mình toát mồ hôi lạnh.
Đây là điểm chết người. Bởi vì tôi phát hiện mình không thể xác nhận “cái nào là đúng, cái nào là sai”.
Nếu thế giới này chính là thế giới búp bê, và con người là trí tưởng tượng của tôi thì sao?
Tôi khụy gối, tuyệt vọng ôm lấy bản thân, cứ thế ngủ luôn trên giường A lúc nào không hay.
“Cậu, cậu đang làm gì trên giường tôi thế?” Mở mắt, đập vào mắt tôi chính là gương mặt hơi đỏ lên của A.
Tôi giật mình.
Không hề quay về, cho dù tôi ngủ rồi, cũng không hề trở lại trên giường mình, mà vẫn cứ ngủ trên giường A.
Tôi cực kỳ vui mừng, ngồi bật dậy.
Vậy có nghĩa, người điều khiển lời nói và việc làm của tôi từ xa đã biến mất rồi!
Người có thể ấn cái nút chuyển đổi kia cũng đã biến mất!!
Bởi vậy, mức độ tự do của tôi ngay lập tức tăng lên một bậc. Tôi có thể giống một con người thật sự, trong một thế giới thật sự, dừng lại ở nơi mình muốn dừng lại, làm những gì mình muốn làm. Tôi gần như muốn rớt nước mắt hạnh phúc.
Tôi thử thử bọn họ.
“A. Cậu cảm thấy tên của cậu......” Tôi cẩn thận vươn móng vuốt.
“A? Ừm! Tôi rất thích!” A đúng lý hợp tình trả lời, “Làm sao, bộ cậu không thích tên của tôi à?”
Tôi lắc đầu. Trong lòng có chút khổ sở.
Nếu...... nếu bọn họ đều không thể nhận ra tên của mình quái dị vô cùng, thì rất có thể, bọn họ cũng chỉ đơn thuần là mấy con búp bê mà thôi.
Cũng giống như buổi tối bọn họ lộ ra gương mặt thật vậy, chỉ là mấy con búp bê bị hỏng. Tuy ban ngày tung tăng nhảy nhót như người thật, nhưng đó cũng chỉ là do ban ngày ở trong phòng búp bê mà thôi —— vở diễn búp bê được trình diễn ban ngày mà.
Cho đến bây giờ, cho dù tôi không có chứng cứ, tôi vẫn còn đang cho rằng mình là một con người chân thật, không biết sao lại bị quăng vào đây. Nếu bọn họ đều không phải người...... Vậy sau này tôi còn có thể nhìn thấy bọn họ không?
Trong đầu tôi tưởng tượng hình ảnh sau khi mình ra ngoài, một con người cao bằng búp bê, đối mặt với mấy con búp bê hỏng hóc rách nát, im lặng thật lâu.
Thật giống như một giấc mộng hoàng lương*.
* “Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng.
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
“Này, nghĩ gì đó?” B thò qua, dùng tay quơ quơ trước mặt tôi, “Hồi hồn đê.”
Tôi nhăn mày.
Nhưng...... nhưng dù thế nào, bây giờ xem ra bọn họ hình như không khác con người là mấy.
Đều có tính cách, hành vi của mình, thậm chí còn có thể...... còn có thể quan hệ tình dục.
Nếu búp bê đều có thể làm được những việc này, vậy thì ngoại trừ búp bê không có máu thịt, thì chúng nó có khác gì con người đâu?
Tôi có thể dẫn bọn họ cùng nhau chạy khỏi chỗ này không?
Sau khi bọn họ ra ngoài sẽ biến thành dáng vẻ gì đây? Sẽ lộ nguyên hình, hay là hóa thành con người?
Còn bản thân tôi thì sao?
Có rất nhiều khả năng có thể xảy ra sau khi ra ngoài, tôi đếm cũng không hết nổi. Liệu tôi và ABC sẽ nhớ lại tên của mình, lần nữa trở thành con người, hay là, trong khoảng khắc khi bước ra cửa sẽ mất hết ý thức, giống như cô bé lọ lem không có giày thủy tinh vậy, vĩnh viễn biến thành một con búp bê không có suy ý.
Hoặc là, sau khi ra ngoài, phát hiện toàn bộ thế giới thật ra là thế giới của búp bê —— mà khái niệm “con người” này thật ra vốn không hề tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất