Chương 5: Đi về
Đã đi đến bước đường này, cậu nắm chặt mặt trang sức trong túi, dứt khoát không để ý đến chuyện bên ngoài, coi như cái gì cũng chưa xảy ra, tuy rằng toàn thân đã đông cứng vào rồi...
ĐI trở về, mồ hôi trên người bị gió lạnh thổi qua, cả người đều run lên.
May mắn là đường trở về cũng không quá xa.
Một lần nữa nhìn thấy phòng bảo vệ, Trần Gia Bạch nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc đã trở về được rồi.
Khi bước qua phòng bảo vệ, cậu cũng không biết vì sao mình lại muốn quay đầu lại nhìn.
Nhưng mà...
Cửa hé mở, khe hở so với lúc cậu đi vào mở to hơn.
Trần Gia Bạch đầu óc ong một tiếng, cố gắng bình tĩnh, muốn tự tẩy não bản thân rằng việc này nhất định là ảo giác.
———— Hoà bình! Dân chủ! Giàu có!
Vì thế cậu chạy nhanh về phía cửa sắt, không quay đầu lại.
May mắn cửa sắt không đóng, duy trì nguyên dạng, gắt gao nắm chặt ngọc bội trong tay, nện bước dồn dập, như là phía sau có người truy đuổi cậu.
Theo hướng đèn pin soi sáng, ánh đèn ở nơi mọi người tụ tập đã hiện lên trước mắt.
Rốt cuộc, thấy được đích về.
Trần Gia Bạch vốn dĩ không thích mấy người bọn họ, nhưng mà lúc này giống như là thấy người thân của mình, thiếu chút nữa nhào lên, một phen nước mũi nước mắt.
Li miêu khoác áo ngoài ngồi trên ghế nhỏ nhìn cậu với ánh mắt an ủi.
[ Cuối cùng cũng về đến, tôi suýt chút nữa bị doạ tiểu.]
[ Phòng phát sóng trực tiếp này rất đặc sắc, vốn tôi không phải người dễ bị dọa đến đâu...]
Trần Gia Bạch thở phào một hơi, chân bắt đầu mềm nhũn ra, tê liệt ngã ngồi trên ghế nhỏ.
Li miêu cùng Cá mực hẳn là về sớm hơn cậu một lúc, sắc mặt hai người trắng bệch, thoạt nhìn cũng bị dọa không nhẹ.
Bàn Đầu Ngư cười gượng một tiếng.
"Ha, Tiểu Bạch rốt cuộc đã trở lại, tuy rằng lần này về chót, nhưng mà dũng khí rất đáng khen!"
Trần Gia Bạch xấu hổ cười một chút, từ trong túi móc ra tín vật.
"Ngư ca, đây là tín vật tôi tìm được."
Bàn Đầu Ngư nhìn cậu một cái, không nhận lấy đồ: "Này... Tín vật thì cậu có thể đem về làm kỷ niệm."
Trần Gia Bạch:...
Bàn Đầu Ngư lập tức đổi đề tài, làm sinh động không khí: "Lần này người về đầu tiên là Li miêu, thứ hai là Cá mực, hôm nay có tất cả là 11 quà tặng, tất cả đều chuyển tới tài khoản của Li miêu!"
Li miêu đã điều chỉnh tốt tâm tình: "Lần này xác thật là bị doạ sợ, xem ra vẫn cần rèn luyện thêm can đảm, hơn nữa tôi thấy Tiểu Bạch ở bên kia đi con đường đáng sợ hơn, không nhẹ nhàng như cái mà tôi chọn."
[ Tôi muốn hỏi một chút Cá mực có đóng cửa sau khi vào không?]
[ Tôi mới xem phòng phát sóng trực tiếp của Cá mực, hình như anh ấy không đóng.]
Cá mực không đáp lại vấn đề trên làn đạn: "Lần này so với năm trước khủng bố hơn nhiều, sang năm tôi sẽ phải suy xét xem có muốn tiếp tục tham gia hay không!"
"Ha ha ~~"
Bàn Đầu Ngư cùng Lư ca rất nể tình cười cổ vũ.
Trần Gia Bạch nằm liệt một lúc, hư nhược cười: "Tôi vốn dĩ lá gan đã rất bé, lần này thi gan đã cố gắng hết sức rồi..."
[ Dm, cậu mà còn nhát gan, tôi đây chẳng phải là nhát như chuột hay sao...]
[ Chủ bá, cậu khiêm tốn rồi!]
[ Xem Tiểu Bạch phát sóng tôi đã sắp bị doạ tiểu cả ra, chờ ngày mai lại xem phát lại, không biết có thể hay không có phát hiện mới.]
Trần Gia Bạch che mặt: "Buông tha tôi đi, tôi vẫn còn là đứa trẻ!"
"Ha ha ha."
Động tác của cậu khiến mấy người cười to, không khí xem như hoàn toàn hòa hoãn.
Bàn Đầu Ngư: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người cũng đều mệt mỏi rồi, ngày mai gặp lại! "
"Ngày mai gặp!"
Mấy người hướng về phía cameras của mình vẫy tay.
Tích một tiếng, cameras tối sầm.
Lập tức, mọi người đều an tĩnh lại.
Lư ca không nói một lời bắt đầu thu dọn đồ, động tác rất nhanh, chỉ là Trần Gia Bạch chú ý đến, anh ta thỉnh thoảng lại nhìn về phía cậu, nhưng khi Trần Gia Bạch nhìn qua thì anh ta lại thu hồi ánh mắt. Truyện Sắc
Li miêu đi tới thu ghế: "Cậu ở chỗ nào, tôi xem thuận đường thì đưa cậu trở về."
Trần Gia Bạch: "Khu phía bắc."
"Cũng khá tiện đường, cậu đợi chút rồi đi chung xe với tôi."
"Vậy cảm ơn anh."
Li miêu gật gật đầu, không nói chuyện, bắt đầu thu đạo cụ.
Trần Gia Bạch nằm liệt một lúc cảm giác khá hơn một chút, cũng giúp đỡ anh ta thu thập, nhưng mồ mô hôi lạnh còn chưa khô, gió lùa vào từ cổ áo, cậu không nhịn được co rúm lại một chút.
"Cậu lên xe trước đi."
Hoạt động thi gan tổ chức to đến thế, cứ như vậy mà an an tĩnh tĩnh kết thúc.
Dọn xong đồ đạc, Trần Gia Bạch lên xe trước, Li miêu đóng lại cốp xe xong cũng ngồi vào, bọn họ là xe cuối cùng rời đi, cũng không biết vì cái gì, thái độ mấy người khác đối Trần Gia Bạch đột nhiên có chút vi diệu.
"Chúng ta đi thôi."
Li miêu khởi động xe, Trần Gia Bạch lúc này mới có chút thả lỏng, đeo vào đai an toàn, nằm liệt trên chỗ ngồi.
"Li miêu ca, các anh lúc trước đều thí gan như vậy sao?"
Li miêu cười: "Lần này đặc biệt khủng bố, tôi suýt chút nữa nửa đường chạy trở về."
Trần Gia Bạch: "Tôi còn tưởng rằng chỉ mình tôi như vậy..."
Li miêu: "Mọi người đều không khác lắm."
Trở lại trên đường nhỏ, vài phút sau đã nhìn thấy đường lớn, xe đi trước đã lên đại lộ, đi thêm một lúc xe bọn họ cũng đã ra đến đường cái.
Trần Gia Bạch có cảm giác trở lại từ nơi thâm sơn cùng cốc, rốt cuộc có thể hoàn toàn thả lỏng.
Đi mười mấy phút, máy phát bên trong xe thu được tín hiệu, bắt đầu truyền phát kênh có truyện cười.
Từ khi lên đường lớn Li miêu vẫn chưa nói một lời, đột nhiên lại mở miệng: "Cậu có đỡ hơn chút nào không?"
Trần Gia Bạch từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn không cảm nhận được sự quan tâm thật lòng, một câu này của Li miêu này làm cậu cảm thấy ấm áp hẳn lên, cảm kích gật đầu: "Vâng, đã không còn cảm thấy lo lắng hoảng sợ như hồi nãy nữa."
"Chuyện ngày hôm nay cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều."
"Được..."
"Còn cái tín vật kia, cậu có thời gian thì mang nó đi vứt đi."
"Vâng?"
Trần Gia Bạch lấy đồ từ trong túi ra, Li miêu liếc mắt nhìn qua, biểu tình có chút kỳ lạ.
Trần Gia Bạch: "Ngư ca bảo tôi giữ làm kỷ niệm."
Li miêu muốn nói lại thôi.
Cảnh tượng bốn phía xung quanh họ bắt đầu có nhà ở, từ phía xa có thể nhìn thấy ánh sáng của thành thị.
Giống như là từ xã hội nguyên thuỷ về đến hiện đại, cảm giác hoàn toàn khác biệt, như là vừa mới trải nghiệm cảm giác xuyên không.
Ra khỏi quốc lộ, đi tới khu nhà phía bắc, Trần Gia Bạch dần thấy được khung cảnh quen thuộc.
Cuối cùng xe dừng lại trước đầu ngõ nhà cậu.
Trần Gia Bạch xuống xe, thật lòng thật dạ mà nói cảm ơn với Li miêu.
Li miêu vẫy tay, ngồi trên ghế điều khiển nhìn thoáng qua ngõ nhỏ: "Cậu ở chỗ này?"
Trần Gia Bạch: "Tôi vẫn còn đang đi học, nơi này cũng tạm được, giá cả lại rẻ."
Li miêu cúi đầu nghĩ nghĩ, ngay tại lúc Trần Gia Bạch cất bước đi vào ngõ nhỏ.
Đột nhiên ngẩng đầu gọi cậu lại: "Tiểu Bạch."
"Dạ? Làm sao vậy Li miêu ca."
"Cái kia... Cậu... Tín vật, cậu vẫn là nhân lúc còn sớm mà vứt đi."
"Làm sao vậy?"
Trần Gia Bạch lại lấy nó ra, ngọc bội cầm trong tay vẫn lạnh lẽo như cũ.
"Lúc nãy tôi có xác nhận với Lư ca, anh ấy không mua ngọc bội."
ĐI trở về, mồ hôi trên người bị gió lạnh thổi qua, cả người đều run lên.
May mắn là đường trở về cũng không quá xa.
Một lần nữa nhìn thấy phòng bảo vệ, Trần Gia Bạch nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc đã trở về được rồi.
Khi bước qua phòng bảo vệ, cậu cũng không biết vì sao mình lại muốn quay đầu lại nhìn.
Nhưng mà...
Cửa hé mở, khe hở so với lúc cậu đi vào mở to hơn.
Trần Gia Bạch đầu óc ong một tiếng, cố gắng bình tĩnh, muốn tự tẩy não bản thân rằng việc này nhất định là ảo giác.
———— Hoà bình! Dân chủ! Giàu có!
Vì thế cậu chạy nhanh về phía cửa sắt, không quay đầu lại.
May mắn cửa sắt không đóng, duy trì nguyên dạng, gắt gao nắm chặt ngọc bội trong tay, nện bước dồn dập, như là phía sau có người truy đuổi cậu.
Theo hướng đèn pin soi sáng, ánh đèn ở nơi mọi người tụ tập đã hiện lên trước mắt.
Rốt cuộc, thấy được đích về.
Trần Gia Bạch vốn dĩ không thích mấy người bọn họ, nhưng mà lúc này giống như là thấy người thân của mình, thiếu chút nữa nhào lên, một phen nước mũi nước mắt.
Li miêu khoác áo ngoài ngồi trên ghế nhỏ nhìn cậu với ánh mắt an ủi.
[ Cuối cùng cũng về đến, tôi suýt chút nữa bị doạ tiểu.]
[ Phòng phát sóng trực tiếp này rất đặc sắc, vốn tôi không phải người dễ bị dọa đến đâu...]
Trần Gia Bạch thở phào một hơi, chân bắt đầu mềm nhũn ra, tê liệt ngã ngồi trên ghế nhỏ.
Li miêu cùng Cá mực hẳn là về sớm hơn cậu một lúc, sắc mặt hai người trắng bệch, thoạt nhìn cũng bị dọa không nhẹ.
Bàn Đầu Ngư cười gượng một tiếng.
"Ha, Tiểu Bạch rốt cuộc đã trở lại, tuy rằng lần này về chót, nhưng mà dũng khí rất đáng khen!"
Trần Gia Bạch xấu hổ cười một chút, từ trong túi móc ra tín vật.
"Ngư ca, đây là tín vật tôi tìm được."
Bàn Đầu Ngư nhìn cậu một cái, không nhận lấy đồ: "Này... Tín vật thì cậu có thể đem về làm kỷ niệm."
Trần Gia Bạch:...
Bàn Đầu Ngư lập tức đổi đề tài, làm sinh động không khí: "Lần này người về đầu tiên là Li miêu, thứ hai là Cá mực, hôm nay có tất cả là 11 quà tặng, tất cả đều chuyển tới tài khoản của Li miêu!"
Li miêu đã điều chỉnh tốt tâm tình: "Lần này xác thật là bị doạ sợ, xem ra vẫn cần rèn luyện thêm can đảm, hơn nữa tôi thấy Tiểu Bạch ở bên kia đi con đường đáng sợ hơn, không nhẹ nhàng như cái mà tôi chọn."
[ Tôi muốn hỏi một chút Cá mực có đóng cửa sau khi vào không?]
[ Tôi mới xem phòng phát sóng trực tiếp của Cá mực, hình như anh ấy không đóng.]
Cá mực không đáp lại vấn đề trên làn đạn: "Lần này so với năm trước khủng bố hơn nhiều, sang năm tôi sẽ phải suy xét xem có muốn tiếp tục tham gia hay không!"
"Ha ha ~~"
Bàn Đầu Ngư cùng Lư ca rất nể tình cười cổ vũ.
Trần Gia Bạch nằm liệt một lúc, hư nhược cười: "Tôi vốn dĩ lá gan đã rất bé, lần này thi gan đã cố gắng hết sức rồi..."
[ Dm, cậu mà còn nhát gan, tôi đây chẳng phải là nhát như chuột hay sao...]
[ Chủ bá, cậu khiêm tốn rồi!]
[ Xem Tiểu Bạch phát sóng tôi đã sắp bị doạ tiểu cả ra, chờ ngày mai lại xem phát lại, không biết có thể hay không có phát hiện mới.]
Trần Gia Bạch che mặt: "Buông tha tôi đi, tôi vẫn còn là đứa trẻ!"
"Ha ha ha."
Động tác của cậu khiến mấy người cười to, không khí xem như hoàn toàn hòa hoãn.
Bàn Đầu Ngư: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người cũng đều mệt mỏi rồi, ngày mai gặp lại! "
"Ngày mai gặp!"
Mấy người hướng về phía cameras của mình vẫy tay.
Tích một tiếng, cameras tối sầm.
Lập tức, mọi người đều an tĩnh lại.
Lư ca không nói một lời bắt đầu thu dọn đồ, động tác rất nhanh, chỉ là Trần Gia Bạch chú ý đến, anh ta thỉnh thoảng lại nhìn về phía cậu, nhưng khi Trần Gia Bạch nhìn qua thì anh ta lại thu hồi ánh mắt. Truyện Sắc
Li miêu đi tới thu ghế: "Cậu ở chỗ nào, tôi xem thuận đường thì đưa cậu trở về."
Trần Gia Bạch: "Khu phía bắc."
"Cũng khá tiện đường, cậu đợi chút rồi đi chung xe với tôi."
"Vậy cảm ơn anh."
Li miêu gật gật đầu, không nói chuyện, bắt đầu thu đạo cụ.
Trần Gia Bạch nằm liệt một lúc cảm giác khá hơn một chút, cũng giúp đỡ anh ta thu thập, nhưng mồ mô hôi lạnh còn chưa khô, gió lùa vào từ cổ áo, cậu không nhịn được co rúm lại một chút.
"Cậu lên xe trước đi."
Hoạt động thi gan tổ chức to đến thế, cứ như vậy mà an an tĩnh tĩnh kết thúc.
Dọn xong đồ đạc, Trần Gia Bạch lên xe trước, Li miêu đóng lại cốp xe xong cũng ngồi vào, bọn họ là xe cuối cùng rời đi, cũng không biết vì cái gì, thái độ mấy người khác đối Trần Gia Bạch đột nhiên có chút vi diệu.
"Chúng ta đi thôi."
Li miêu khởi động xe, Trần Gia Bạch lúc này mới có chút thả lỏng, đeo vào đai an toàn, nằm liệt trên chỗ ngồi.
"Li miêu ca, các anh lúc trước đều thí gan như vậy sao?"
Li miêu cười: "Lần này đặc biệt khủng bố, tôi suýt chút nữa nửa đường chạy trở về."
Trần Gia Bạch: "Tôi còn tưởng rằng chỉ mình tôi như vậy..."
Li miêu: "Mọi người đều không khác lắm."
Trở lại trên đường nhỏ, vài phút sau đã nhìn thấy đường lớn, xe đi trước đã lên đại lộ, đi thêm một lúc xe bọn họ cũng đã ra đến đường cái.
Trần Gia Bạch có cảm giác trở lại từ nơi thâm sơn cùng cốc, rốt cuộc có thể hoàn toàn thả lỏng.
Đi mười mấy phút, máy phát bên trong xe thu được tín hiệu, bắt đầu truyền phát kênh có truyện cười.
Từ khi lên đường lớn Li miêu vẫn chưa nói một lời, đột nhiên lại mở miệng: "Cậu có đỡ hơn chút nào không?"
Trần Gia Bạch từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn không cảm nhận được sự quan tâm thật lòng, một câu này của Li miêu này làm cậu cảm thấy ấm áp hẳn lên, cảm kích gật đầu: "Vâng, đã không còn cảm thấy lo lắng hoảng sợ như hồi nãy nữa."
"Chuyện ngày hôm nay cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều."
"Được..."
"Còn cái tín vật kia, cậu có thời gian thì mang nó đi vứt đi."
"Vâng?"
Trần Gia Bạch lấy đồ từ trong túi ra, Li miêu liếc mắt nhìn qua, biểu tình có chút kỳ lạ.
Trần Gia Bạch: "Ngư ca bảo tôi giữ làm kỷ niệm."
Li miêu muốn nói lại thôi.
Cảnh tượng bốn phía xung quanh họ bắt đầu có nhà ở, từ phía xa có thể nhìn thấy ánh sáng của thành thị.
Giống như là từ xã hội nguyên thuỷ về đến hiện đại, cảm giác hoàn toàn khác biệt, như là vừa mới trải nghiệm cảm giác xuyên không.
Ra khỏi quốc lộ, đi tới khu nhà phía bắc, Trần Gia Bạch dần thấy được khung cảnh quen thuộc.
Cuối cùng xe dừng lại trước đầu ngõ nhà cậu.
Trần Gia Bạch xuống xe, thật lòng thật dạ mà nói cảm ơn với Li miêu.
Li miêu vẫy tay, ngồi trên ghế điều khiển nhìn thoáng qua ngõ nhỏ: "Cậu ở chỗ này?"
Trần Gia Bạch: "Tôi vẫn còn đang đi học, nơi này cũng tạm được, giá cả lại rẻ."
Li miêu cúi đầu nghĩ nghĩ, ngay tại lúc Trần Gia Bạch cất bước đi vào ngõ nhỏ.
Đột nhiên ngẩng đầu gọi cậu lại: "Tiểu Bạch."
"Dạ? Làm sao vậy Li miêu ca."
"Cái kia... Cậu... Tín vật, cậu vẫn là nhân lúc còn sớm mà vứt đi."
"Làm sao vậy?"
Trần Gia Bạch lại lấy nó ra, ngọc bội cầm trong tay vẫn lạnh lẽo như cũ.
"Lúc nãy tôi có xác nhận với Lư ca, anh ấy không mua ngọc bội."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất