Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu

Chương 40: Học xấu

Trước Sau
Thanh Chu nhớ lại lời nàng dặn, y nói:"Cố Vân nghe lệnh, cùng ta giết hắn"

Bảo đao trong tay y run lên sung sướng rồi phát ra một luồng Quỷ khí mạnh mẽ, y lao đến cùng đối phương đánh một trận, với tu vi của y nhất định không thể địch lại nhưng bảo đao trong tay y lại là thứ đã trải qua hơn ngàn năm, đi theo Quỷ Vương Cố Tử chinh chiến nhiều năm rất mạnh, nhưng y quá yếu chật vật hơn một canh giờ mới hạ được đối phương.

Ớ Quỷ giới, các Quỷ Vương cũng cùng lúc cảm nhận được sự ra đi của Quỷ Vương thứ năm cũng cảm nhận được

Quỷ khí phát ra xung quanh cái xác của đối phương. Các Quỷ Vương trầm ngâm chỉ trầm ngâm lạnh giọng bảo:"

Là Cố Vân Đao của Cố Tử, là hắn sống lại hay thanh đao kia quay lại?"

Họ rất muốn xem đối phương là kẻ nào mà có thể sở hữu được thanh bảo đao bất khả chiến bại này, nhưng lúc tới thì người đã đi chỉ còn thấy bóng lưng. Vừa về Thanh Chu đã đến Uyển Nghi Điện, y rút bảo đao ra đưa cho nàng,

Tửu Hy chống cằm hỏi:"Làm sao vậy?"

Thanh Chu cúi gầm mặt trả lời:"Ta không dùng được, nó tốn nhiều sức gần như ăn trọn toàn bộ sức lực của ta"

Nàng nhận lấy bảo đao rồi bảo:"Được rồi, ta nhận lại, sau này có việc cần ta sẽ giao nó cho đệ mượn dùng, dù sao dùng nó cũng thuận tiện hơn"

Thanh Chu gật đầu rồi nói:"Còn có....thanh kiếm của đệ gãy rồi"

Nàng nghe xong liền đỡ trán bất lực, nàng đưa tay ra, trên tay tức thì xuất hiện một thanh kiếm, chuôi kiếm treo một miếng bạch ngọc. Nàng giao nó cho hắn rồi bảo:"Đây là Vân Nhạc Kiếm, là bảo kiếm trong kho vũ khí của phụ đế ta, cho đệ mượn dùng tạm, sau này chết thì trả lại, phụ đế ta không thích ai lấy đồ cho mình lắm"

Hắn tức thì nhận lấy rồi hỏi:"Sẽ không sao chứ?"

Nghe xong nàng khẽ cười bảo: "Nếu là đệ thì không chừng y đưa cả chìa khoá kho vũ khí đấy cho đệ luôn ấy"

Hắn không hiểu lắm nhưng đoán chừng sẽ ổn liền cáo lui.

Mộ Chu vẫn còn đang đợi hắn trong điện, ngọn nến vẫn đang cháy, y đang đọc sách. Thanh Chu mở cửa phòng rồi bảo:"Đi ngủ thôi"

Y nghe xong tức thì hạ cuốn sách xuống, bỏ chân xuống đất đứng dậy thổi nến chạy về giường. Hắn đặt kiếm, cởi ngoại bào, tiết khố ra rồi đến bên giường, cởi giày nằm xuống.



Y thấy hắn đã nằm xuống liền cuộn mình rúc vào lòng đối phương rồi hỏi:"Người đi đâu lâu vậy?"

Hắn trả lời:"Ngoại ô có Quỷ, đến giết"

Y nghe xong liền nói:"Quốc Sư từ khi nào lại kiêm luôn vai trò trừ tà ma vậy?"

Thanh Chu xoay người ôm y vào lòng bảo:"Sư tỷ bảo giết thay"

Y dụi dụi trong lòng đối phương nói:"Ngày mai không muốn dậy"

Thanh Chu liền bảo:"Vậy nghỉ triều một buổi, không sao cả"

Hôm sau, hoàng đế không lên triều, A Linh cũng chặn đường thái giám của y do đã được dặn trước, nàng nói:"Bệ hạ không có ở đây, sớm đã đi rồi, Quốc Sư đang nghỉ ngơi"

Thái giám liền rời đi, bởi vì hoàng đế không thượng triều nên triều thần bất mãn kéo nhau đến Quốc Sư Điện cáo trạng, A Linh chặn họ ở ngoài nói rằng:"Đại nhân đang nghỉ ngơi, không được làm phiền"

Triều thần đành đứng bên ngoài chờ, gần ngọ thiện thức ăn được bưng lên, Mộ Chu cũng vừa được Thanh Chu đánh thức, y ôm lấy hắn dụi dụi, hắn thở dài bất lực nhéo nhẹ mũi y bảo:"Mau dậy đi, đã đến ngọ thiện rồi"

Ngọ Thiện dùng xong, hắn đưa sách cho y ngồi gần đó làm bài, bản thân cũng ngồi đó đọc sách, A Linh mở cửa nói:"Đại nhân cho gọi tất cả vào trong"

Triều thần xông vào, bắt đầu cáo trạng:"Quốc sư đại nhân, bệ hạ hôm nay không lên triều, người phải phạt hắn"

Mộ Chu ngồi bên tiểu thư phòng ngay sát bên tức thì khu một tiếng. Quan lại giật nảy mình, Thanh Chu lúc này mới hỏi:"Bệ hạ hôm nay làm sao?"

Quan lại thấy thế liền trả lời:"Hôm ....hôm nay bệ hạ không thượng triều"

Họ hỏi hắn:"Quốc sư giữ bệ hạ học sao?"

Thanh Chu liền hỏi ngược lại:"Các ngươi nghi ngờ ta?"

Triều thần hốt hoảng xua tay bảo:"Không có chúng thần không dám, nếu là giữ lại học vậy thì chúng thần cáo lui"

Toàn bộ văn võ bá quan kéo nhau bỏ chạy, Mộ Chu thấy họ đã đi liền gọi:"Thanh....Thanh Chu"



Hắn khẽ gật đầu rồi nói:"Qua đây"

A Linh đã đi đóng cửa điện, Mộ Chu đứng vội dậy chạy đến, nhào vào lòng đối phương.

Hắn hỏi y:"Không thích thượng triều?"

Y phụng phịu trả lời:"Không thích, sao phải ở liền với đám lão già râu ria nói nhiều đó hơn cả canh giờ nghe mấy lão nói khùng nói điên chứ, vẫn là bên cạnh Thanh Chu của ta tốt hơn"

Hắn bật cười rồi bảo:"Gọi một tiếng phu quân rồi hôn ta một cái, hôm bao nhiêu cái gọi bao nhiêu lần thì từng đó ngày không cần lên thượng triều"

Mộ Chu phồng má bảo:"Người học xấu"

Thanh Chu đáp:"Ta học từ sư tỷ sao có thể xấu"

Năm xưa sư thúc y thường xuyên phải đến học cùng y, đối phương không muốn học, Tửu Hy liền nói:"Gọi nương tử và hôm ta một cái, gọi một lần hôn cái là được nghỉ một ngay"

Sư thúc y là người không thích ôm hôm, gương mặt lạnh như băng vô cảm hôm ấy vừa hôn vừa gọi nương tử mà vành tai đỏ đến lạ.

Y hôn nhẹ lên má hắn rồi gọi:"Phu....phu quân"

Hắn liền đáp:"Ngoan, ta đây"

Vành tai y đỏ lên, lan dần xuống, cả mặt lẫn tai đều đỏ ửng.

Thanh Chu bật cười thành tiếng rồi bảo:"Ta đùa chút thôi, ngươi muốn nghỉ cứ nghỉ ta bao che, một lát nữa ta đến

Uyển Nghi Điện bảo y thượng triều thay ngươi"

Mộ Chu nghe xong liền gật gật đầu. Thanh Chu nhéo nhẹ mũi y nhắc nhở:"Nếu không có người ngoài, từ nay gọi phu quân, có người thì gọi sư phụ, rõ chưa?"

Y gật đầu ngoan ngoãn nghe lời đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau