Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu

Chương 52: Thành hôn, Quốc Sư gả cho Hoàng Đế

Trước Sau
Sáu năm sau, Quốc Sư đã ở Thừa Tướng Phủ sáu năm, hoàng đế cuối cùng đã mười tám, vẫn luôn tâm tình không tốt. Hôm ấy hai đạo thánh chỉ được mang đến. Đầu tiên là thánh chỉ sắc phong, thái giám đọc:"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Chiếu theo di chiếu của Thái Tổ, Thừa Tướng Cố Thanh Hành có công giúp Thái Tổ lập

Quốc nay sắc phong làm Hoành Vũ Vương, lấy danh hiệu Trấn Quốc Đại Tướng Quân, khâm thử"

Thanh Hành nhận thánh chỉ nói:"Tạ chủ long ân"

Thánh chỉ thứ hai được mở ra, đây là thánh chỉ ban hôn. Thái giám đọc:"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Quốc Sư....Quốc Sư thông minh hiền dịu, có tài trị quốc, là người thích hợp nhất cho ngôi vị hoàng hậu, nay chuẩn bị ngày lành tháng tốt rước vào cung làm hoàng hậu cho phép can thiệp quốc sự và làm việc như cũ"

Thanh Hành nổi giận hét lên: "Đây là có ý gì?"

Thanh Chu nhận lấy nói:"Tạ chủ long ân"

Mộ Chu một thân hắc y bước vào, khoanh tay nhếch môi cười trả lời:"Đương nhiên là thánh chỉ ban hôn rồi"

Thanh Chu cau mày nói:"Còn không mau qua đây"

Y chạy vội đến lao ngay vào vào vòng tay đối phương, ôm chặt không buông. Thanh Chu nói với huynh trưởng:"

Được rồi ca ca, huynh đừng nóng, hắn là thê tử đệ nhặt nuôi từ bé"

Thanh Hành cau mày, hắn thở dài nói:"Về đi ta nói chuyện với huynh ấy chút"

Mộ Chu lắc lắc đầu, khó khăn lắm mới được gặp giờ lại bắt về ai mà chịu được. Thanh Chu ghé tai y bảo:"Về đi lát ta vào cung, chờ ta ở Quốc Sư Điện"

Mộ Chu liền gật đầu đồng ý, hắn kéo huynh trưởng vào trong ngay. Thanh Hành hỏi ngay:"Sao đệ lại đồng ý?"

Thanh Chu đáp:"Đệ sớm đồng ý rồi"

Thanh Hành nói ngay:"Nhưng hắn là hoàng đế, hắn là thư sinh bình thường này nọ ta còn có thể ép hắn một đời một kiếp một mình đệ được hắn là hoàng đế sao ta ép được"



Hắn ôm lấy y nói:"Ta không muốn đệ chịu khổ"

Thanh Chu liền nói:"Huynh không cần ép, hắn tự nguyện rồi, hơn nữa không phải Quốc Pháp đã sớm quy định lấy nam tử làm chính thê thì không được nạp thiếp là nữ tử hay nam tử sao?"

Thanh Hành vẫn cau mày nói:"Ta vẫn không an tâm, lỡ triều thần muốn sửa luật để khai chi tán diệp hoàng thất thì sao? Không được ta không đồng ý đâu"

Y ôm lấy tay đối phương gọi:"Ca"

Y lắc lắc tay đối phương nói:"Đừng mà, đệ muốn hắn, ca ca"

Thanh Hành nói ngay: "Được, ta sẽ dùng quyền lực mình có khống chế hắn, hắn mà phản bội đệ ta liền tiễn hắn đi gặp Thái tổ của hắn luôn"

Lo chuyện chỗ huynh trưởng xong, Thanh Chu vào cung, kiệu khiêng hắn đi Quốc Sư Điện. Mộ Chu đợi sẵn ở đó.

Y ôm lấy hắn nũng nịu: "Thanh Chu, huynh trưởng không thích ta"

Hắn hôn nhẹ lên má y rồi bảo:"Đừng gọi thế, sắp thành hôn rồi gọi phu quân"

Mộ Chu mỉm cười tức thì gọi:"Phu quân"

Chuyện thần sống của Hoa Quốc phải gả cho hoàng đế khiến bách tính phẫn nộ, họ chửi mắng hoàng đế, bảo hắn là nghịch đồ.

Quốc Sư hay tin liền cho người tung tin:"Hoàng đế năm xưa suýt chết dưới tay sinh mẫu là Quốc Sư cứu, thấy ngài có duyên với mình nên ngoài mặt nhận làm đồ đệ dạy dỗ bên trong chính là muốn nuôi thê từ nhỏ"

Tin vừa truyền đi, bách tính không mắng chửi nữa chỉ bảo nhau:"Thì ra là thần muốn có thê rồi nên nuôi hoàng đế"

Hơn một tháng sau, cửa phủ treo đèn lồng. Quốc Sư vận hỉ phục, đầu chùm lên chiếc khăn voan, Thừa Tướng bế y đặt lên vai, bế y ra cổng, vừa đi vừa nói:"Từ nhỏ đến lớn bế đệ như thế đều là vì không nỡ đệ đệ đi đường vấp té mà bị thương nay lại phải bế đệ lên kiệu"



Thanh Chu sau lớp khăn voan mỉm cười bảo:"Duy có chuyện một chuyện chưa từng thay đổi, chính là chuyện người bế ta từ bé đến lớn là huynh, mẫu thân chưa từng bế ta, phụ thân cũng vậy"

Thanh Hành bật cười bảo:"Ca ca cả đời chỉ bế mình đệ chỉ cưng chiều một mình đệ, vĩnh viễn chỉ có mình đệ được như vậy"

Kiệu đỏ vào cung, dân chúng chúc mừng. Lúc bái đường sấm chớp ầm ầm, người tức giận là Thái tổ hồn hắn đang đứng ở đó.

Người hắn mong chờ bao nhiêu năm, muốn cùng y trên giường, muốn y gả cho mình vậy mà không thành ấy thế mà một hậu nhân của hắn lại có thể khiến y cam tâm tình nguyện gả cho.

Y biết hắn ở đây, y nói:"Mộ Vân Thanh, ta biết ngươi ở đây, nếu không an phận ta sẽ bảo sư tỷ ta giết ngươi"

Hắn bật cười lớn hỏi:"Nàng ta thì làm gì được ta? Ta đã chết rồi chỉ còn hồn thôi nàng ta làm gì được?"

Thanh Chu thản nhiên đáp:"Ngươi cứ đợi đi, chút nữa cứ quậy liền biết thôi"

Đại lễ phong hậu cũng là lễ thành hôn, thái tổ muốn phá nhưng chưa kịp làm gì thì Tửu Hy đã tiến tới, vương tay nắm chặt đầu đối phương rồi đập mạnh xuống đất đập mấy cái liền, vừa đập vừa nói:" Từ xa ta đã cảm nhận được ngươi, chỉ đợi ngươi đến thôi"

Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, cả hai cung kính hành lễ với nàng: "Bái kiến thượng thần"

Nàng ném hắn qua cho bọn họ rồi nói:"Ném hắn xuống Vong Xuyên Hà vĩnh viễn không cho hắn lên đầu thai"

Hắc Bạch Vô Thường lập tức nhận mệnh, lệnh nàng là lệnh của Diêm Vương, năm đó hắn vẫn còn là người trong điện nàng, là phụ đế nàng dạy dỗ hắn, trước khi họ mất cũng là lúc Diêm Vương đang cần tìm người kế nhiệm, nàng cũng cần người dưới đó nên ném thẳng hắn xuống dưới. Lúc song phụ nàng mất hắn vẫn đang học chưa lên đó ngồi, hơn trăm năm sau hắn mới ngồi lên được vị trí đó. Ngày hắn lên cũng là ngày cánh tay của nàng vương dài đến Ẩm Phủ sổ sinh tử nàng cũng có thể cầm sửa.

Đại lễ phong hậu kết thúc là lúc yến tiệc diễn ra. Thay vì ở yến tiệc, y giao cho Thái hậu rồi chạy đến Phượng Nghi Cung lật khăn chùm đầu của hắn lên. Thanh Chu cau mày hỏi:"Yến tiệc không tiếp khách lại đến đây là sao?"

Mộ Chu cười bảo:"Muốn cùng người động phòng"

Thanh Chu nổi giận quát:"Ai động phòng giờ này, ra ngoài tiếp văn võ bá quan, đến đúng giờ mới động phòng"

Y bị hắn đá ra khỏi phòng đành lủi thủi quay lại yến tiệc. Thanh Hành đẩy cửa đi vào, mang theo hộp đồ ăn đặt lên bàn. Y đứng dậy lao nhanh đến vui vẻ nói:"Ca ca tốt nhất, đệ biết huynh không nỡ để cho đệ bị bỏ đói mà"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau