Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu
Chương 73: Phượng Hoàng Niết Bàn_Chuyện Xưa (6)
Nhân lúc ăn cơm cùng nhau, tam công chúa nói phụ đế mình:"Phụ đế, con có chuyện thắc mắc"
Thiên Đế nghe xong hơi im lặng, mãi một lúc mới bảo:"Ăn cơm không nói, ngủ không nói, lo ăn đi"
Nàng khẽ gật đầu, lúc ăn xong cả hai mới ra vườn ngồi, họ ngồi trên chiếc ghế gỗ, dưới cây đào tiên đang nở hoa, tay Thiên Đế cầm chén trà, ngài hỏi:"Nói đi, con thắc mắc chuyện gì?"
Tam công chúa lúc này mới hỏi:"Tổ mẫu nói khi nào con niết bàn mới được thành hôn, chuyện này là vì sao ạ?"
Thiên Đế im bặt, mãi một lúc mới nói:"Tộc nhân phượng tộc tốt nhất vẫn là không nên yêu đương, bản thân ta cũng sợ chuyện này"
Tam công chúa khó hiểu hỏi:"Tại sao ạ?"
Thiên Đế thở dài trở lời:"Phượng hoàng niết bàn có hai khả năng, nếu đối phương tràn đầy thù hận với thế gian khi niết bàn thành công vẫn sẽ giữ được kí ức, nếu trong tâm không có thù hận thì không có khả năng giữ được kí ức, nàng dặn con như vậy chính là vì sợ con có tiên lữ, cùng đối phương yêu đương ngọt ngào, sau này con niết bàn có được sự công nhận lại quên mất đối phương thì cả hai sẽ đau"
Tam công chúa ngây người rồi hỏi:"Vậy người sợ điều gì?"
Thiên Đế trả lời:"Ta trước nay chỉ độ kiếp chưa từng niết bàn trùng sinh, vậy nên nếu sau này ta niết bàn ta sợ bản thân sẽ quên mất phụ vương con, hơn nữa phượng hoàng niết bàn không hẳn chỉ niết bàn một lần, nhưng đa số chỉ niết bàn một lần, cho dù niết bàn một lần rồi vẫn nên né tránh để bản thân không bị giết lần nữa nếu không sẽ lần nữa quên đi mọi thứ"
Nàng hỏi:"Không có cách nào giữ kí ức lại sao ạ?"
Thiên Đế lắc đầu bảo:"Nếu có thì năm xưa Tinh Thanh Thượng Tôn đã không đau lòng vì tình mà thành kẻ sa đoạ nghiện rượu như hiện tại"
Nàng hỏi ngay:"Tinh Thanh Thượng Tôn ngài ấy từng yêu với người trobg Phượng tộc?"
Thiên Đế hỏi nàng: "Con muốn nghe à?
Tam công chúa gật gật đầu. Thiên Đế buông chén trà rồi kể:"Nhiều năm trước, Tinh Thanh Thượng Tôn được lệnh từ tổ phụ con đến Phượng tộc thay ngài giao một viên đan dược mà tổ mẫu con viết thư bảo cần. Ở đó đã gặp được biểu muội của tổ mẫu con. Hai người họ vừa gặp đã yêu giống như trời định, biểu muội của tổ mẫu con thích tính cách của ngài ấy chính trực lương thiện hiền lành chu đáo, còn ngài ấy thích sự dịu dàng ân cần của người, hai người họ trở thành một đôi ngày ngày ân ân ái ái, rồi chuyện gì đến cũng đến. Tổ mẫu con gả đến Thiên Đình, ngài ngày ngày ở Thiên Đình không quay lại Phượng tộc một thời gian do mang thai ta, tổ phụ không muốn nàng rời đi vì sợ nàng gặp chuyện, mọi thứ đều do một tay người xử lí. Mọi chuyện đều báo cáo đến chỗ ngài. Cũng cùng năm, ma tộc tấn công vào lãnh địa của Phượng tộc cướp đi sinh mạng của rất nhiều tộc nhất. Nàng thân là thánh nữ lại không chịu nổi cú sốc đã sinh ta sớm hơn hai tháng may mắn ta vẫn khỏe mạnh không có bất thường, vừa sinh ta mặc kệ tổ phụ ngăn cản đã chạy về phượng tộc xem tình hình. Trong số những người chết trong trận chiến có biểu muội nàng. Năm ta mười tám, biểu muội nàng trùng sinh sớm nhất, Tinh Thanh Thượng Tôn hay tin đã chạy đến, vốn dĩ ngài ấy về người đã ước hẹn sau này sẽ bái đường, phụ mẫu người cũng đã đồng ý nhưng niết bàn xong người không còn nhớ bất kì ai, tổ mẫu con có giải thích về thân phận của người và từng người một cả Tinh Thanh Thượng Tôn. Vốn tưởng sau khi giải thích mọi chuyện sẽ quay lại như cũ, đáng tiếc người từ hôn với Tinh Thanh Thượng Tôn, người nói rằng người không nhớ gì về ngài ấy cả, người không có chút cảm giác gì về ngài ấy như tổ mẫu con nói nên không muốn gả đi, kể từ sau việc từ hôn ấy họ không còn gặp nhau"
Tam công chúa liền hỏi:"Phụ đế...sau này người nếu niết bàn cũng sẽ quên mất bọn con và phụ vương sao?"
Thiên Đế mỉm cười đáp:"Ta không biết, vẫn chưa biết được rằng ta có quên hay không, mấy đứa đều do ta chịu đau sinh ra, phụ vương mấy đứa lại ở cùng ta từ khi ta mới ba bốn tuổi gì đó, bọn ta ở cạnh nhau lâu như vậy nếu như ta chẳng may quên mất y thì ta cũng không phải không có khả năng quên mấy đứa"
Ngài nói thêm:"Nhưng đó là chuyện của sau này, nếu ta thật sự chết và niết bàn trùng sinh, nhưng hiện ta thì ta còn không biết rằng bản thân sẽ chết hay sống mãi, chuyện tới đâu thì hay tới đây, không ai tính được tương lai sẽ ra sao mà"
Thiên Hậu bước ra, đặt lên bàn một đĩa điểm tâm, đưa tay xoa xoa đầu tam công chúa bảo:"Nếu sau này phụ đế con quên mất phụ tử chúng ta thì chúng ta phải đến nháo một trận, nếu không y sẽ muốn hưu phu bỏ tử lấy kẻ khác"
Tam công chúa liền nói:"Phụ đế không được lấy kẻ khác đâu, nếu như bỏ phụ vương bỏ con nghĩa là người không thương con với phụ vương nữa"
Y cười hỏi:" Từ khi nào ta lại tồi tệ như vậy thế? Cho dù ta có hơi vô tình khi giết kẻ địch thật nhưng cũng chưa đến mức phu mình nhi tử nhi nữ mình cũng dám bỏ đâu"
Thiên Đế nghe xong hơi im lặng, mãi một lúc mới bảo:"Ăn cơm không nói, ngủ không nói, lo ăn đi"
Nàng khẽ gật đầu, lúc ăn xong cả hai mới ra vườn ngồi, họ ngồi trên chiếc ghế gỗ, dưới cây đào tiên đang nở hoa, tay Thiên Đế cầm chén trà, ngài hỏi:"Nói đi, con thắc mắc chuyện gì?"
Tam công chúa lúc này mới hỏi:"Tổ mẫu nói khi nào con niết bàn mới được thành hôn, chuyện này là vì sao ạ?"
Thiên Đế im bặt, mãi một lúc mới nói:"Tộc nhân phượng tộc tốt nhất vẫn là không nên yêu đương, bản thân ta cũng sợ chuyện này"
Tam công chúa khó hiểu hỏi:"Tại sao ạ?"
Thiên Đế thở dài trở lời:"Phượng hoàng niết bàn có hai khả năng, nếu đối phương tràn đầy thù hận với thế gian khi niết bàn thành công vẫn sẽ giữ được kí ức, nếu trong tâm không có thù hận thì không có khả năng giữ được kí ức, nàng dặn con như vậy chính là vì sợ con có tiên lữ, cùng đối phương yêu đương ngọt ngào, sau này con niết bàn có được sự công nhận lại quên mất đối phương thì cả hai sẽ đau"
Tam công chúa ngây người rồi hỏi:"Vậy người sợ điều gì?"
Thiên Đế trả lời:"Ta trước nay chỉ độ kiếp chưa từng niết bàn trùng sinh, vậy nên nếu sau này ta niết bàn ta sợ bản thân sẽ quên mất phụ vương con, hơn nữa phượng hoàng niết bàn không hẳn chỉ niết bàn một lần, nhưng đa số chỉ niết bàn một lần, cho dù niết bàn một lần rồi vẫn nên né tránh để bản thân không bị giết lần nữa nếu không sẽ lần nữa quên đi mọi thứ"
Nàng hỏi:"Không có cách nào giữ kí ức lại sao ạ?"
Thiên Đế lắc đầu bảo:"Nếu có thì năm xưa Tinh Thanh Thượng Tôn đã không đau lòng vì tình mà thành kẻ sa đoạ nghiện rượu như hiện tại"
Nàng hỏi ngay:"Tinh Thanh Thượng Tôn ngài ấy từng yêu với người trobg Phượng tộc?"
Thiên Đế hỏi nàng: "Con muốn nghe à?
Tam công chúa gật gật đầu. Thiên Đế buông chén trà rồi kể:"Nhiều năm trước, Tinh Thanh Thượng Tôn được lệnh từ tổ phụ con đến Phượng tộc thay ngài giao một viên đan dược mà tổ mẫu con viết thư bảo cần. Ở đó đã gặp được biểu muội của tổ mẫu con. Hai người họ vừa gặp đã yêu giống như trời định, biểu muội của tổ mẫu con thích tính cách của ngài ấy chính trực lương thiện hiền lành chu đáo, còn ngài ấy thích sự dịu dàng ân cần của người, hai người họ trở thành một đôi ngày ngày ân ân ái ái, rồi chuyện gì đến cũng đến. Tổ mẫu con gả đến Thiên Đình, ngài ngày ngày ở Thiên Đình không quay lại Phượng tộc một thời gian do mang thai ta, tổ phụ không muốn nàng rời đi vì sợ nàng gặp chuyện, mọi thứ đều do một tay người xử lí. Mọi chuyện đều báo cáo đến chỗ ngài. Cũng cùng năm, ma tộc tấn công vào lãnh địa của Phượng tộc cướp đi sinh mạng của rất nhiều tộc nhất. Nàng thân là thánh nữ lại không chịu nổi cú sốc đã sinh ta sớm hơn hai tháng may mắn ta vẫn khỏe mạnh không có bất thường, vừa sinh ta mặc kệ tổ phụ ngăn cản đã chạy về phượng tộc xem tình hình. Trong số những người chết trong trận chiến có biểu muội nàng. Năm ta mười tám, biểu muội nàng trùng sinh sớm nhất, Tinh Thanh Thượng Tôn hay tin đã chạy đến, vốn dĩ ngài ấy về người đã ước hẹn sau này sẽ bái đường, phụ mẫu người cũng đã đồng ý nhưng niết bàn xong người không còn nhớ bất kì ai, tổ mẫu con có giải thích về thân phận của người và từng người một cả Tinh Thanh Thượng Tôn. Vốn tưởng sau khi giải thích mọi chuyện sẽ quay lại như cũ, đáng tiếc người từ hôn với Tinh Thanh Thượng Tôn, người nói rằng người không nhớ gì về ngài ấy cả, người không có chút cảm giác gì về ngài ấy như tổ mẫu con nói nên không muốn gả đi, kể từ sau việc từ hôn ấy họ không còn gặp nhau"
Tam công chúa liền hỏi:"Phụ đế...sau này người nếu niết bàn cũng sẽ quên mất bọn con và phụ vương sao?"
Thiên Đế mỉm cười đáp:"Ta không biết, vẫn chưa biết được rằng ta có quên hay không, mấy đứa đều do ta chịu đau sinh ra, phụ vương mấy đứa lại ở cùng ta từ khi ta mới ba bốn tuổi gì đó, bọn ta ở cạnh nhau lâu như vậy nếu như ta chẳng may quên mất y thì ta cũng không phải không có khả năng quên mấy đứa"
Ngài nói thêm:"Nhưng đó là chuyện của sau này, nếu ta thật sự chết và niết bàn trùng sinh, nhưng hiện ta thì ta còn không biết rằng bản thân sẽ chết hay sống mãi, chuyện tới đâu thì hay tới đây, không ai tính được tương lai sẽ ra sao mà"
Thiên Hậu bước ra, đặt lên bàn một đĩa điểm tâm, đưa tay xoa xoa đầu tam công chúa bảo:"Nếu sau này phụ đế con quên mất phụ tử chúng ta thì chúng ta phải đến nháo một trận, nếu không y sẽ muốn hưu phu bỏ tử lấy kẻ khác"
Tam công chúa liền nói:"Phụ đế không được lấy kẻ khác đâu, nếu như bỏ phụ vương bỏ con nghĩa là người không thương con với phụ vương nữa"
Y cười hỏi:" Từ khi nào ta lại tồi tệ như vậy thế? Cho dù ta có hơi vô tình khi giết kẻ địch thật nhưng cũng chưa đến mức phu mình nhi tử nhi nữ mình cũng dám bỏ đâu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất