Chương 109
109. Thiên tử nói năng hành động kỳ dị.
Giang Tỉnh không thể ra khỏi cung quá lâu, sau khi hôn em gỏa phụ xong thì đi gặp Cố nhị tiểu thư và Cố tam công tử. Lúc cậu đi Tây Bắc, hai cái cục này chỉ to bằng móng tay, bây giờ đã to bự thành ngón tay rồi, có thể thấy Lâm Thanh Vũ đã yêu thương bọn chúng thế nào. Sau đó, Giang Tỉnh thừa dịp bóng đêm quay về hoàng cung.
Tiểu Tùng Tử hầu hạ cậu thay quần áo. Ngay cả Lâm Thanh Vũ cũng khen Tiểu Tùng Tử quá trời, cho rằng tiểu thái giám này có thể dùng, đương nhiên cậu cũng tin tưởng y. "Tiểu Tùng Tử."
Tiểu Tùng Tử thưa: "Hoàng thượng."
"Gọi Thẩm Hoài Thức đến đây cho trẫm."
Tiểu Tùng Tử choáng váng. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Thánh thượng nói một hơi dài thế này, giọng điệu cũng không còn non nớt như ngày xưa, mà là không khác gì những người khác. Hoàng thượng khỏe hẳn cả rồi?
Giang Tỉnh mỉm cười: "Sao vậy, nghe không hiểu à?"
Tiểu Tùng Tử tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Nô tài đi liền."
"Còn nữa," Giọng Giang Tỉnh ôn hòa, nhưng lại mang theo chút cảnh cáo, "Những gì trẫm nói trẫm làm trong cung, hi vọng ngoài Lâm đại nhân ra thì không ai được biết."
Tiểu Tùng Tử nuốt nước miếng cái ực: "Nô tài tuân chỉ."
Từ trước đến nay Thẩm Hoài Thức luôn xuất quỷ nhập thần, dù cho có khẩu dụ của thiên tử, Tiểu Tùng Tử cũng phải tốn rất nhiều công sức để đưa hắn vào cung. Khi chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến hừng đông, Thẩm Hoài Thức phụng mệnh đi vào Hưng Khánh cung. Người truyền lời nói rằng chính thiên tử tuyên triệu, nhưng sao Hoàng thượng lại tự dưng muốn gặp hắn, nhất định là Lâm Thanh Vũ mượn danh thiên tử để truyền.
Lâm Thanh Vũ, thiên tử... Nhớ đến cảnh tượng vừa thấy, hai mắt Thẩm Hoài Thức giăng đầy sương mù, yên lặng siết chặt hai tay.
Khó trách Lâm Thanh Vũ lại bình tĩnh đến thế khi biết tin Cố đại tướng quân chết. Nghĩ lại thì, hẳn là y đã sớm... với tân đế, trước khi Cố đại tướng quân chết trận.
Nhưng tướng quân vẫn nghĩ đến Lâm Thanh Vũ, trước khi đi cũng toàn nghĩ đến Lâm Thanh Vũ.
Thẩm Hoài Thức mạnh mẽ kìm nén cơn phẫn uất bước vào trong điện. Hắn cho rằng mình sẽ thấy Lâm Thanh Vũ trong Hưng Khánh cung, nhưng không ngờ trong điện chỉ có một mình thiên tử. Chỉ thấy thiếu niên thiên tử mặc long bào đen, ngồi trên long y, tay đỡ trán, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Tùng Tử nói: "Hoàng thượng, Thẩm công tử đến rồi."
Giang Tỉnh mở mắt ra, cười nói: "Thẩm công tử thật sự để trẫm chờ lâu."
Thẩm Hoài Thức hơi nhíu mày. Chuyện chứng mất hồn của thiên tử có chuyển biến hắn đã từng nghe qua, nhưng nếu muốn khỏi hẳn thì nào phải chuyện của một ngày. Mà thiên tử trước mặt hắn, đâu giống người thiếu hụt trí tuệ
Thẩm Hoài Thức vén vạt áo quỳ xuống trong tràn đầy nghi ngờ: "Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng."
Giang Tỉnh nói với Tiểu Tùng Tử: "Ngươi mời quốc sư đến đây."
Sau khi Tiểu Tùng Tử rời đi, Giang Tỉnh đánh giá Thẩm Hoài Thức: "Sắc mặt của Thẩm công tử có vẻ không được tốt lắm. Hôm nay Lâm đại nhân về phủ lo liệu tang sự cho Cố đại tướng quân, hẳn Thẩm công tử cũng đã đi phúng viếng. Trẫm có chút tò mò, ngươi đã nhìn thấy gì?"
Đôi mắt của Thẩm Hoài Thức ảm đạm, khàn giọng: "Thuộc hạ... không thấy gì hết."
"Tốt." Giang Tỉnh đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, nhìn mặt trời bắt đầu ló dạng, chợt nói: "Trời sáng rồi à? Thật tốt."
Thẩm Hoài Thức hơi khựng lại, ngửa đầu nhìn về phía thiên tử đang nói năng hành động kỳ dị.
Đây là câu cuối cùng Cố đại tướng quân nói trước khi chết, chỉ có một mình hắn biết. Nửa đêm thiên tử triệu kiến hắn, còn nói câu này, là trùng hợp, hay là có thâm ý khác?
Thẩm Hoài Thức nhanh chóng cho ra đáp án. Câu này rất bình thường, huống chi trời quả thật sắp sáng, Hoàng thượng nói câu này cũng không có gì sai.
Giang Tỉnh bắt được nét do dự trên mặt Thẩm Hoài Thức, cười nói: "Có một vấn đề, trẫm đã từng hỏi ngươi một lần, ngươi chưa trả lời trẫm. Không biết sao, trẫm lại rất muốn biết đáp án, cho nên mới gọi ngươi tiến cung."
Trán Thẩm Hoài Thức thấm mồ hôi hột: "Thuộc hạ ngu dốt, xin bệ hạ nói rõ."
Giang Tỉnh nói: "Thuốc giả chết ngày đó phu nhân ta đưa cho ngươi, ngươi đã dùng chưa?"
Thẩm Hoài Thức toát mồ hôi lạnh cả người, nặn ra một câu: "... Hoàng thượng?"
Giang Tỉnh thu lại nụ cười, khó được lúc đứng đắn: "Hoài Thức, đoạn đường này, vất vả rồi."
Thẩm Hoài Thức ngây người toàn tập, hắn vốn đã kiệm lời, bây giờ lại càng sốc đến tắt tiếng. Phản ứng của hắn nằm trong dự liệu của Giang Tỉnh, chuyện hồn phách đổi chủ, người bình thường sẽ không tin, giải thích cũng rất phiền phức mệt mọi. Vừa hay Từ Quân Nguyện đã tới, nên nhiệm vụ giải thích cho Thẩm Hoài Thức rơi xuống đầu hắn.
Từ Quân Nguyện không ngờ rằng nửa đêm thiên tử gọi mình tới là vì chuyện này, sau khi dở khóc dở cười, hắn kể rõ đầu đuôi mọi chuyện sau khi Cố Phù Châu chết hồn về cố thể cho Thẩm Hoài Thức nghe.
Sau khi Thẩm Hoài Thức nghe xong ngơ người choáng váng. Chuyện này quá là kỳ lạ, chỉ khi nào trực tiếp trải qua, thì những điều bất thường cũng lần lượt có đáp án.
Vì sao chứng mất hồn của tân đế đột nhiên chuyển biến tốt hơn, vì sao Lâm Thanh Vũ quá bình tĩnh với chuyện Cố Phù Châu chết, vì sao Lâm Thanh Vũ lại... thiên tử ở linh tiền của Cố Phù Châu.
Nhưng hồn phách dời thể? Trên đời thật sự có chuyện lạ kỳ như vậy hay sao?
"Có thật." Hoàng thượng nói, "Nếu ngươi không tin, có thể hỏi mấy vấn đề chỉ có Cố Phù Châu biết đáp án."
Dưới những chấn động liên tiếp, Thẩm Hoài Thức bắt đầu trở nên chậm chạp, nửa ngày sau mới nói: "Trước lúc công thành, Võ tướng quân bắt được hai binh sĩ đoạn tụ..."
"Ngươi hỏi tên của hai người đó? Giang Thời Việt, Lâm Lan." Nhắc tới đây, tâm tình của Giang Tỉnh cũng nặng nề, nghĩ rằng xong chuyện sẽ nói với Lâm Thanh Vũ về vấn đề trợ cấp cho tướng sĩ đã hi sinh.
Vẻ mặt của Thẩm Hoài Thức càng trở nên hoảng hốt, nhìn biểu cảm của hắn, hẳn là cảm thấy thế giới này không chân thật.
Giang Tỉnh lại nói: "Hoài Thức, ngươi là người đồng hành với Cố đại tướng quân đến cuối cùng, trước khi chết hắn nói những gì chỉ có ngươi mới biết. Ngươi có thể nói cho trẫm, hắn nói gì hay không."
Thẩm Hoài Thức nói theo bản năng: "Tướng quân nói hắn không muốn chết, nói... nói Lâm thái y đang chờ hắn."
Giang Tỉnh lắc đầu: "Ngươi nhớ sai rồi. Trước khi chết Cố đại tướng quân nói rằng, hắn đã không cầm cự được nữa. Hắn không muốn làm lỡ cả đời của Lâm thái y, chỉ mong y tìm được lương duyên, tìm được người trong lòng, bạc đầu bên nhau - Đây mới là nguyện vọng của Cố đại tướng quân khi còn sống. Nếu như Lâm thái y thật sự cô độc cả quãng đời còn lại vì hắn, hắn có chết cũng sẽ không nhắm mắt." Giang Tỉnh khẽ thở dài, "Trẫm nghe quốc sư nói, người có chấp niệm trong lòng, chết không nhắm mắt, không thể nào đi vào luân hồi chuyển thế, chỉ có thể biến thành cô hồn dã quỷ, ngay cả hương hỏa cũng không được hưởng. Chậc, thật thê thảm."
Từ Quân Nguyện như bừng tỉnh cơn mơ, cười nói: "Hoàng thượng anh minh. Thần còn đang thắc mắc vì sao Hoàng thượng không thẳng thắn với Thái hậu, mà lại nói sự thật cho Thẩm công tử, hóa ra là vì thế."
Đầu óc của người thành thật Thẩm Hoài Thức vẫn chưa quay về: "Nhưng Cố đại tướng quân không có nói vậy."
Giang Tỉnh mỉm cười: "Hắn nói thế."
Nửa tháng sau, di thể của Cố Phù Châu được Sử Phái hộ tống đến kinh thành. Lâm Thanh Vũ và người của Lễ bộ tự mình ra khỏi thành đón nhận, dùng quốc lễ để đối đãi.
Khi xuất chinh, tư thế hào hùng, bi ca vang vọng, dữ dội mênh mông. Khi trở về, chỉ còn lại một thi thể nằm yên không trọn vẹn.
Sử Phái mang theo một nhóm thân tín, hộ tống quan tài của Cố Phù Châu từ Tây Bắc về kinh. Lúc nhìn thấy cổng thành, những hán tử nhiệt huyết sa trường cũng tràn đầy nước mắt, thổn thức cảm thán: "Tướng quân, cuối cùng chúng ta cũng đưa được ngài về nhà."
Cố Phù Châu không cha không mẹ, cũng không ai biết mộ tổ của hắn ở đâu. Thái hậu niệm công huân, chuẩn cho an táng vào hoàng lăng. Hắn là thần tử đầu tiên nhận được vinh dự này kể từ khi Đại Du lập quốc.
Sử Phái đưa cây thương Thanh Vân Cửu Châu cho Lâm Thanh Vũ, khàn giọng hỏi: "Phu nhân có muốn nhìn tướng quân lần cuối không?"
Lâm Thanh Vũ nhìn quan tài chằm chằm, do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng quấy rầy sự thanh tịnh của tướng quân, cứ để cây thương này ở cùng với tướng quân, sớm ngày nhập thổ cho an đi thôi."
Chuyện quá khứ không cần nhớ mãi. Chấp mê bất ngộ, sẽ chỉ càng thêm phiền nào. Giang Tỉnh hy vọng y có thể thoát ra, y cũng nhất định phải thoát ra.
Y sẽ cáo biệt Cố Phù Châu, giống như lúc trước cáo biệt Lục Vãn Thừa. Từ nay về sau, làm bạn cùng y, chỉ có Giang Tỉnh.
Giang Tỉnh không thể ra khỏi cung quá lâu, sau khi hôn em gỏa phụ xong thì đi gặp Cố nhị tiểu thư và Cố tam công tử. Lúc cậu đi Tây Bắc, hai cái cục này chỉ to bằng móng tay, bây giờ đã to bự thành ngón tay rồi, có thể thấy Lâm Thanh Vũ đã yêu thương bọn chúng thế nào. Sau đó, Giang Tỉnh thừa dịp bóng đêm quay về hoàng cung.
Tiểu Tùng Tử hầu hạ cậu thay quần áo. Ngay cả Lâm Thanh Vũ cũng khen Tiểu Tùng Tử quá trời, cho rằng tiểu thái giám này có thể dùng, đương nhiên cậu cũng tin tưởng y. "Tiểu Tùng Tử."
Tiểu Tùng Tử thưa: "Hoàng thượng."
"Gọi Thẩm Hoài Thức đến đây cho trẫm."
Tiểu Tùng Tử choáng váng. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Thánh thượng nói một hơi dài thế này, giọng điệu cũng không còn non nớt như ngày xưa, mà là không khác gì những người khác. Hoàng thượng khỏe hẳn cả rồi?
Giang Tỉnh mỉm cười: "Sao vậy, nghe không hiểu à?"
Tiểu Tùng Tử tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Nô tài đi liền."
"Còn nữa," Giọng Giang Tỉnh ôn hòa, nhưng lại mang theo chút cảnh cáo, "Những gì trẫm nói trẫm làm trong cung, hi vọng ngoài Lâm đại nhân ra thì không ai được biết."
Tiểu Tùng Tử nuốt nước miếng cái ực: "Nô tài tuân chỉ."
Từ trước đến nay Thẩm Hoài Thức luôn xuất quỷ nhập thần, dù cho có khẩu dụ của thiên tử, Tiểu Tùng Tử cũng phải tốn rất nhiều công sức để đưa hắn vào cung. Khi chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến hừng đông, Thẩm Hoài Thức phụng mệnh đi vào Hưng Khánh cung. Người truyền lời nói rằng chính thiên tử tuyên triệu, nhưng sao Hoàng thượng lại tự dưng muốn gặp hắn, nhất định là Lâm Thanh Vũ mượn danh thiên tử để truyền.
Lâm Thanh Vũ, thiên tử... Nhớ đến cảnh tượng vừa thấy, hai mắt Thẩm Hoài Thức giăng đầy sương mù, yên lặng siết chặt hai tay.
Khó trách Lâm Thanh Vũ lại bình tĩnh đến thế khi biết tin Cố đại tướng quân chết. Nghĩ lại thì, hẳn là y đã sớm... với tân đế, trước khi Cố đại tướng quân chết trận.
Nhưng tướng quân vẫn nghĩ đến Lâm Thanh Vũ, trước khi đi cũng toàn nghĩ đến Lâm Thanh Vũ.
Thẩm Hoài Thức mạnh mẽ kìm nén cơn phẫn uất bước vào trong điện. Hắn cho rằng mình sẽ thấy Lâm Thanh Vũ trong Hưng Khánh cung, nhưng không ngờ trong điện chỉ có một mình thiên tử. Chỉ thấy thiếu niên thiên tử mặc long bào đen, ngồi trên long y, tay đỡ trán, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Tùng Tử nói: "Hoàng thượng, Thẩm công tử đến rồi."
Giang Tỉnh mở mắt ra, cười nói: "Thẩm công tử thật sự để trẫm chờ lâu."
Thẩm Hoài Thức hơi nhíu mày. Chuyện chứng mất hồn của thiên tử có chuyển biến hắn đã từng nghe qua, nhưng nếu muốn khỏi hẳn thì nào phải chuyện của một ngày. Mà thiên tử trước mặt hắn, đâu giống người thiếu hụt trí tuệ
Thẩm Hoài Thức vén vạt áo quỳ xuống trong tràn đầy nghi ngờ: "Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng."
Giang Tỉnh nói với Tiểu Tùng Tử: "Ngươi mời quốc sư đến đây."
Sau khi Tiểu Tùng Tử rời đi, Giang Tỉnh đánh giá Thẩm Hoài Thức: "Sắc mặt của Thẩm công tử có vẻ không được tốt lắm. Hôm nay Lâm đại nhân về phủ lo liệu tang sự cho Cố đại tướng quân, hẳn Thẩm công tử cũng đã đi phúng viếng. Trẫm có chút tò mò, ngươi đã nhìn thấy gì?"
Đôi mắt của Thẩm Hoài Thức ảm đạm, khàn giọng: "Thuộc hạ... không thấy gì hết."
"Tốt." Giang Tỉnh đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, nhìn mặt trời bắt đầu ló dạng, chợt nói: "Trời sáng rồi à? Thật tốt."
Thẩm Hoài Thức hơi khựng lại, ngửa đầu nhìn về phía thiên tử đang nói năng hành động kỳ dị.
Đây là câu cuối cùng Cố đại tướng quân nói trước khi chết, chỉ có một mình hắn biết. Nửa đêm thiên tử triệu kiến hắn, còn nói câu này, là trùng hợp, hay là có thâm ý khác?
Thẩm Hoài Thức nhanh chóng cho ra đáp án. Câu này rất bình thường, huống chi trời quả thật sắp sáng, Hoàng thượng nói câu này cũng không có gì sai.
Giang Tỉnh bắt được nét do dự trên mặt Thẩm Hoài Thức, cười nói: "Có một vấn đề, trẫm đã từng hỏi ngươi một lần, ngươi chưa trả lời trẫm. Không biết sao, trẫm lại rất muốn biết đáp án, cho nên mới gọi ngươi tiến cung."
Trán Thẩm Hoài Thức thấm mồ hôi hột: "Thuộc hạ ngu dốt, xin bệ hạ nói rõ."
Giang Tỉnh nói: "Thuốc giả chết ngày đó phu nhân ta đưa cho ngươi, ngươi đã dùng chưa?"
Thẩm Hoài Thức toát mồ hôi lạnh cả người, nặn ra một câu: "... Hoàng thượng?"
Giang Tỉnh thu lại nụ cười, khó được lúc đứng đắn: "Hoài Thức, đoạn đường này, vất vả rồi."
Thẩm Hoài Thức ngây người toàn tập, hắn vốn đã kiệm lời, bây giờ lại càng sốc đến tắt tiếng. Phản ứng của hắn nằm trong dự liệu của Giang Tỉnh, chuyện hồn phách đổi chủ, người bình thường sẽ không tin, giải thích cũng rất phiền phức mệt mọi. Vừa hay Từ Quân Nguyện đã tới, nên nhiệm vụ giải thích cho Thẩm Hoài Thức rơi xuống đầu hắn.
Từ Quân Nguyện không ngờ rằng nửa đêm thiên tử gọi mình tới là vì chuyện này, sau khi dở khóc dở cười, hắn kể rõ đầu đuôi mọi chuyện sau khi Cố Phù Châu chết hồn về cố thể cho Thẩm Hoài Thức nghe.
Sau khi Thẩm Hoài Thức nghe xong ngơ người choáng váng. Chuyện này quá là kỳ lạ, chỉ khi nào trực tiếp trải qua, thì những điều bất thường cũng lần lượt có đáp án.
Vì sao chứng mất hồn của tân đế đột nhiên chuyển biến tốt hơn, vì sao Lâm Thanh Vũ quá bình tĩnh với chuyện Cố Phù Châu chết, vì sao Lâm Thanh Vũ lại... thiên tử ở linh tiền của Cố Phù Châu.
Nhưng hồn phách dời thể? Trên đời thật sự có chuyện lạ kỳ như vậy hay sao?
"Có thật." Hoàng thượng nói, "Nếu ngươi không tin, có thể hỏi mấy vấn đề chỉ có Cố Phù Châu biết đáp án."
Dưới những chấn động liên tiếp, Thẩm Hoài Thức bắt đầu trở nên chậm chạp, nửa ngày sau mới nói: "Trước lúc công thành, Võ tướng quân bắt được hai binh sĩ đoạn tụ..."
"Ngươi hỏi tên của hai người đó? Giang Thời Việt, Lâm Lan." Nhắc tới đây, tâm tình của Giang Tỉnh cũng nặng nề, nghĩ rằng xong chuyện sẽ nói với Lâm Thanh Vũ về vấn đề trợ cấp cho tướng sĩ đã hi sinh.
Vẻ mặt của Thẩm Hoài Thức càng trở nên hoảng hốt, nhìn biểu cảm của hắn, hẳn là cảm thấy thế giới này không chân thật.
Giang Tỉnh lại nói: "Hoài Thức, ngươi là người đồng hành với Cố đại tướng quân đến cuối cùng, trước khi chết hắn nói những gì chỉ có ngươi mới biết. Ngươi có thể nói cho trẫm, hắn nói gì hay không."
Thẩm Hoài Thức nói theo bản năng: "Tướng quân nói hắn không muốn chết, nói... nói Lâm thái y đang chờ hắn."
Giang Tỉnh lắc đầu: "Ngươi nhớ sai rồi. Trước khi chết Cố đại tướng quân nói rằng, hắn đã không cầm cự được nữa. Hắn không muốn làm lỡ cả đời của Lâm thái y, chỉ mong y tìm được lương duyên, tìm được người trong lòng, bạc đầu bên nhau - Đây mới là nguyện vọng của Cố đại tướng quân khi còn sống. Nếu như Lâm thái y thật sự cô độc cả quãng đời còn lại vì hắn, hắn có chết cũng sẽ không nhắm mắt." Giang Tỉnh khẽ thở dài, "Trẫm nghe quốc sư nói, người có chấp niệm trong lòng, chết không nhắm mắt, không thể nào đi vào luân hồi chuyển thế, chỉ có thể biến thành cô hồn dã quỷ, ngay cả hương hỏa cũng không được hưởng. Chậc, thật thê thảm."
Từ Quân Nguyện như bừng tỉnh cơn mơ, cười nói: "Hoàng thượng anh minh. Thần còn đang thắc mắc vì sao Hoàng thượng không thẳng thắn với Thái hậu, mà lại nói sự thật cho Thẩm công tử, hóa ra là vì thế."
Đầu óc của người thành thật Thẩm Hoài Thức vẫn chưa quay về: "Nhưng Cố đại tướng quân không có nói vậy."
Giang Tỉnh mỉm cười: "Hắn nói thế."
Nửa tháng sau, di thể của Cố Phù Châu được Sử Phái hộ tống đến kinh thành. Lâm Thanh Vũ và người của Lễ bộ tự mình ra khỏi thành đón nhận, dùng quốc lễ để đối đãi.
Khi xuất chinh, tư thế hào hùng, bi ca vang vọng, dữ dội mênh mông. Khi trở về, chỉ còn lại một thi thể nằm yên không trọn vẹn.
Sử Phái mang theo một nhóm thân tín, hộ tống quan tài của Cố Phù Châu từ Tây Bắc về kinh. Lúc nhìn thấy cổng thành, những hán tử nhiệt huyết sa trường cũng tràn đầy nước mắt, thổn thức cảm thán: "Tướng quân, cuối cùng chúng ta cũng đưa được ngài về nhà."
Cố Phù Châu không cha không mẹ, cũng không ai biết mộ tổ của hắn ở đâu. Thái hậu niệm công huân, chuẩn cho an táng vào hoàng lăng. Hắn là thần tử đầu tiên nhận được vinh dự này kể từ khi Đại Du lập quốc.
Sử Phái đưa cây thương Thanh Vân Cửu Châu cho Lâm Thanh Vũ, khàn giọng hỏi: "Phu nhân có muốn nhìn tướng quân lần cuối không?"
Lâm Thanh Vũ nhìn quan tài chằm chằm, do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng quấy rầy sự thanh tịnh của tướng quân, cứ để cây thương này ở cùng với tướng quân, sớm ngày nhập thổ cho an đi thôi."
Chuyện quá khứ không cần nhớ mãi. Chấp mê bất ngộ, sẽ chỉ càng thêm phiền nào. Giang Tỉnh hy vọng y có thể thoát ra, y cũng nhất định phải thoát ra.
Y sẽ cáo biệt Cố Phù Châu, giống như lúc trước cáo biệt Lục Vãn Thừa. Từ nay về sau, làm bạn cùng y, chỉ có Giang Tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất