Chương 110
110. Đêm hôm khuya khoắt em góa phụ xinh đẹp không ngủ còn bò lên giường trẫm?
Khi hạ táng Cố Phù Châu, dùng xe cá voi lăn để vận chuyển quan tài, được bọn Sử Phái, Ngô chiến hộ tống đến hoàng lăng, chôn ở lối vào hoàng lăng, ngụ ý sau khi an nghỉ vẫn làm bạn cùng Quân. Sau đó, Lâm Thanh Vũ đích thân mang linh vị của Cố Phù Châu đã làm từ hai năm trước đến thái miếu, vĩnh viễn được hưởng hương hỏa của đời sau.
Ngày hôm đó, quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều tiến cung đưa Cố Phù Châu đoạn đường cuối cùng. Sau khi lễ ở thái miếu kết thúc, Sử Phái, Võ Quốc công, Ngô Chiến, Thẩm Hoài Thức kết bạn rời cung. Khi Cố Phù Châu còn sống qua lại thân quen với bọn họ, bây giờ bọn họ đoàn tụ ở tang lễ của Cố Phù Châu, nói một cách tự nhiên, thì đây là nguyện vọng của Đại tướng quân.
"Đại tướng quân muốn để Lâm đại nhân tái giá á?" Ngô Chiến giật mình, "Thẩm huynh đệ, ngươi chắc mình không nghe lầm chứ?"
Thẩm Hoài Thức không giỏi nói dối. Nhưng vì để nói lời này, hắn đã phải luyện tập không ít, nhưng khi gạt người vẫn có chút không được tự nhiên: "Ta, chắc chắn."
Cũng may Sử Phái tin vào lời này: "Đại tướng quân có tình cảm sâu đậm với Lâm đại nhân, hắn nói lời này ta không ngạc nhiên chút nào."
Thẩm Hoài Thức nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
Ngô Chiến vẫn không thể hiểu nỗi: "Nếu ta chết, ta chắc chắn vẫn mong vợ ta trông ta cả đời. Chỉ nghĩ tới sau khi ta chết có gã khác ôm nàng, con ta phải gọi gã là cha, ta đã sắp tức tới mức phải bật đầu dậy."
Sử Phái thở dài: "Đại tướng quân cũng chẳng phải ngươi. Tính tình của Lâm đại nhân lạnh lùng, không muốn qua lại với ai, lúc thường ngay cả hảo hữu để ngồi uống rượu cùng cũng không có. Đại tướng quân sợ sau khi mình đi rồi, Lâm đại nhân không có ai làm bạn, cô đơn sống hết quãng đời còn lại."
Thẩm Hoài Thức vội vàng phụ họa: "Đại tướng quân còn nói, nếu Lâm đại nhân thật sự cô độc cả đời, hắn có chết cũng sẽ không nhắm mắt."
Võ Quốc công hùng hồn lên tiếng: "Cái này thì dễ thôi. Vị trong nhà ta thích mai mối giúp người khác, để ta nhờ nàng đi hỏi thăm xem, trong kinh có người phù hợp với Lâm đại nhân hay không - nhưng lần này Lâm đại nhân muốn gả hay muốn cưới?"
Sử Phái cười khổ: "Quốc công gia nói lời này sớm quá rồi. Xương cốt của Đại tướng quân còn chưa lạnh, ngài đã sắp xếp tìm người cho Lâm đại nhân, nếu lời này truyền ra ngoài, người ngoài sẽ nhìn Lâm đại nhân thế nào? Ít ra, cũng phải chờ Lâm đại nhân qua một năm hiếu kỳ rồi lại nói."
Sau khi tin Cố Phù Châu chết truyền vào kinh thành, lời đồn khắc chồng của Lâm Thanh Vũ lại xôn xao lần nữa. Lâm Thanh Vũ gả xung hỉ cho Lục Vãn Thừa, mặc dù Lục Vãn Thừa sống thêm được một năm, nhưng Lục gia suýt chút rơi vào cảnh nhà tan cửa nát. Sau này, y tái giá với Cố Phù Châu, nhưng cũng chỉ mới hai năm, Đại tướng quân bất khả chiến bại lại bị y khắc đến chết trận.
Lâm Thanh Vũ có khí chất lạnh lùng, dung mạo lại xinh đẹp đến mức yêu diễm. Mỹ nhân như vậy, dù cho không làm gì, chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt cũng có thể dẫn tới vô số lời lưu ngôn phỉ ngữ, chứ chưa nói đến hai trượng phu đã chết hàng thật giá thật của y, còn y thì nắm đại quyền dưới một người trên vạn người. Có lời nhận xét cực kỳ phiến diện, nói y một lần gả họa nhà, hai lần gả họa quân, lần sau nữa chính là họa nước. Sợ rằng Đại Du sắp vong trong tay yêu thần là y. Chỉ là ngại quyền thế trong tay Lâm Thanh Vũ, không ai dám nghị luận quang minh chính đại mà thôi.
Võ Quốc công chỉ muốn Cố Phù Châu chết được nhắm mắt, nhất thời quên mất mấy chuyện này, vỗ đầu nói: "Xem đầu óc của ta này, già rồi già rồi."
Thẩm Hoài Thức thử thăm dò: "Việc này không gấp được. Nhưng Quốc công gia có thể thừa dịp tìm người thích hợp cho Lâm đại nhân trong một năm này."
Ngô Chiến vẫn cảm thấy khó chịu, tức giận lên tiếng: "Trong triều trừ Đại tướng quân ra, ta thấy không ai xứng với Lâm đại nhân hết."
Mọi người đang nói chuyện, một giọng nói vang lên sau lưng bọn họ: "Chư vị tướng quân."
Ngô chiến quay lại: "Ẩy, Lý đại nhân à."
Lý Sàn hành lễ với mọi người: "Ta ở sau nghe thấy, Thẩm công tử nói Cố đại tướng quân mong Lâm đại nhân tái giá?"
"Đúng vậy." Ngô Chiến gãi đầu, "Không biết hắn nghĩ gì nữa, hầy."
Lý Sàn rung động trong lòng, một hy vọng mong manh hư vô trỗi dậy, rồi lại phỉ nhổ sự hèn hạ vô sỉ của mình ngay lập tức. "Ngô tướng quân nói phải. Ngoài Cố đại tướng quân ra, không ai xứng với Lâm đại nhân."
Thẩm Hoài Thức do dự: "Thật ra..."
"Quốc công gia, Sử tướng quân, Ngô tướng quân, Thẩm công tử xin dừng bước." Tiểu Tùng Tử chạy lon ton tới, đuổi theo mấy người, "Lâm đại nhân mời các vị đến Đại lý tự một chuyến."
Sử Phái hỏi: "Đại lý tự? Lâm đại nhân mời chúng ta đến Đại lý tự làm gì."
Thẩm Hoài Thức lắc đầu, bày tỏ mình cũng không biết."
Ngô Chiến 'á' lên: "Ta biết ta biết, hẳn là vì chuyện kia."
Lý Sàn không nhịn được hỏi: "Không cần ta đi cùng hả?"
Tiểu Tùng Tử cười: "Không cần, Lâm đại nhân chỉ mời bốn vị đại nhân này."
Khi bốn người đến Đại lý tự, Lâm Thanh Vũ đã chờ họ ở đó.
"Ta đã nói, chuyện lương thảo Giang Nam bị cướp, ta sẽ cho tướng sĩ Tây Bắc một câu trả lời thỏa đáng." Lâm Thanh Vũ nói, "Nhân dịp Cố đại tướng quân nhập thổ, ta kết thúc chuyện này ở đây thôi."
Mọi người liếc nhau. Sử Phái lên tiếng: "Ý của Lâm đại nhân là, chỗ lương thảo ngày đó bị Tây Hạ cướp, còn có ẩn tình khác?"
Ngô Chiến nói: "Khi đó chúng ta sợ làm loạn quân tâm của mọi người, nên không nói ra. Chuyện là thế này..."
Bốn người đi theo Lâm Thanh Vũ vào thủy lao. Thủy hình là một trong những cực hình của Đại Du, trên thủy lao có một bồn chứa nước, một khi nó được vận hành, người trong lao sẽ chịu nỗi khổ ngâm nước. Chờ khi đạt đến cực hạn, sẽ cho hắn một chút hy vọng sống, cứ lặp đi lặp lại như thế, làm cho người ta sống không bằng chết.
Hề Dung bị ngâm nửa người dưới trong nước, ướt đẫm cả người, tóc tai bết trên khuôn mặt sưng vù, nghe tiếng bước chân, mắt híp thành một đường nhỏ, khó khăn nhìn về phía người tới. Trong nhất thời, hắn còn tưởng mình gặp ảo giác: "Lâm Thanh Vũ...?"
Sử Phái cũng được xem như là một nửa nho tướng tính tình hiền lành, nhưng lúc này lại trừng muốn rách mí mắt, hận không thể xé xác Hề Dung: "Là ngươi, một tên hoạn quan... Hại chúng ta không có lương thảo, buộc phải công thành. Là ngươi, hại Cố đại tướng quân..."
Lâm Thanh Vũ nhắc: "Sử tướng quân."
Lâm Thanh Vũ cản quá muộn, Hề Dung đã đoán được đôi chút, hứng thú lên tiếng: "Cố Phù Châu đã chết hay là tàn?"
Ngô Chiến hét lên giận dữ: "Đồ chó đéo có chim, ngươi còn dám gọi tên của Cố đại tướng quân!"
Hề Dung mỉm cười, trên mặt vẫn mơ hồ lộ nét xinh đẹp phi giới tính ngày xưa: "Ta nhắc này, Lâm đại nhân muốn xử ta thế nào? Ngoài tra tấn cung hình, thủy hình, còn có gì ta chưa từng trải qua."
Lâm Thanh Vũ lên tiếng: "Nghe Đại lý tự khanh nói, ngươi vẫn không chịu nhận tội."
"Thắng làm vua, thua làm giặc." Hề Dung bình tĩnh, "Nhưng, ta không cảm thấy mình có lỗi gì."
Võ Quốc công giận đến run râu: "Chết đến nơi còn mạnh miệng!"
"Lâm Thanh Vũ coi thường quân thượng, ỷ vào binh quyền trong tay phu quân, hô gió gọi mưa, một tay che trời trên triều đình, không xem thiên tử ra gì. Ta diệt trừ gian nịnh cho Hoàng thượng, thì sai ở đâu?"
Sử Phái run giọng: "Cũng vì ngươi kết cấu với Tây Hạ, mấy vạn tướng sĩ chết dưới thành Ung Lương, ngươi còn cho rằng mình đúng hay sao?"
Hề Dung như nghe được chuyện cười nào đó: "Lâm Thanh Vũ mưu quyền không sai, ta chẳng qua cũng chỉ làm chuyện giống y, vì sao lại thành sai? Cho dù có sai, cũng là vì ta tính sai, thua cả bàn cờ."
Ngô Chiến lên án gay gắt: "Quả báo đồ chó bất nam bất nữ, đây là báo ứng của ngươi!"
"Báo ứng? Ha." Hề Dung nhìn Lâm Thanh Vũ, cong môi cười lạnh, "Nếu thế gian thật sự có quả báo, vậy vì sao Lâm Thanh Vũ vẫn bình yên đứng đây? Máu trên tay Lâm đại nhân, chưa hẳn đã ít hơn ta."
Thẩm Hoài Thức cau mày: "Nói bậy nói bạ."
"Có phải nói bậy hay không, trong lòng Lâm đại nhân hẳn rõ hơn ai hết." Hề Dung nở nụ cười tàn nhẫn, "Lương thị Nam An Hầu phủ điên dại, Lục Kiều Tùng chết thảm, Lục Niệm Đào trong lãnh cung, cùng với Trần quý phi, tiền Thái tử Tiêu Tranh... có ai không thua trên tay ngươi? Ngay cả những người đứng bên cạnh ngươi, ngươi chân thành với họ được bao nhiêu, hay chỉ thấy họ có thể dùng, nên mới nguyện ý nhìn bọn họ nhiều hơn chút ít, nhỉ."
Lâm Thanh Vũ nhìn hắn không bày tỏ gì.
"Lâm Thanh Vũ, ngươi lãnh tính lãnh tình, ích kỷ, vì tư lợi, lúc thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết, ngươi cho rằng ngươi tốt hơn ta chỗ nào? Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là cùng một loại người mà thôi. Nếu như ta gặp báo ứng, thì chắc hẳn ngươi cũng không thoát được. Ngươi xem, không phải Cố Phù Châu đã chết rồi hay sao. Báo mà ngươi gặp, là ứng trên người ngươi yêu thương, Lục Vãn Thừa, Cố Phù Châu... tiếp theo, là ai?"
Thẩm Hoài Thức nhìn Lâm Thanh Vũ, chỉ thấy đôi mắt đối phương bình tĩnh, như thể không xem lời của Hề Dung ra gì.
Ngô Chiến gắt lên: "Đồ chó mất giống chết còn tiện cho nó, cứ để nó ở trong thủy lao này cả đời đi, muốn sống không được muốn chết không xong!"
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt: "Người này giao cho các ngươi xử trí. Trong cung còn có việc, thứ cho ta không thể phụng bồi."
Thẩm Hoài Thức nói: "Lâm đại nhân?"
Lâm Thanh Vũ như không nghe thấy, nhanh chân rời khỏi thủy lao, để lại mọi người hai mắt nhìn nhau.
Hề Dung từ từ nhắm mắt lại, cười khẽ: "Ngươi sợ nhất quả nhiên là cái này. Ngươi cũng có điểm yếu. Chỉ tiếc..."
Chỉ tiếc điểm yếu của Lâm Thanh Vũ cũng là thứ khó nhằn nhất trên đời. Điểm yếu đó sẽ che chở cho Lâm Thanh Vũ, trở thành áo giáp bảo vệ Lâm Thanh Vũ. Mà điểm yếu của người khác, chỉ vẻn vẹn là điểm yếu kéo chân sau.
Lâm Thanh Vũ trở lại hoàng cung, ăn tối với Giang Tỉnh, rồi lại phê duyệt tấu sớ như thường lệ, nhìn qua không có gì khác thường. Nhưng Giang Tỉnh vẫn mơ hồ cảm nhận được tâm trạng của y không ổn lắm, hỏi y y lại nói không có gì, còn bảo Giang Tỉnh đi ngủ sớm, đừng quấy rầy y đọc sớ.
Nửa đêm, Giang Tỉnh thức dậy muốn uống nước, chợt nhìn thấy một mỹ nhân ngồi bên giường mình, mơ màng hỏi: "Thanh Vũ?"
"Là ta." Lâm Thanh Vũ vén chăn, chủ động lên giường, chui vào lòng Giang Tỉnh.
Sau khi Giang Tỉnh được thương mà sợ, còn không quên trêu chọc: "Đêm hôm khuya khoắt em góa phụ xinh đẹp không ngủ còn bò lên giường trẫm hử?"
Lâm Thanh Vũ không cười, chỉ nói khẽ: "Giang Tỉnh."
"Ầy, ta biết huynh có vấn đề mà, huynh còn bảo không sao." Giang Tỉnh kéo mền lên, đắp lên vai Lâm Thanh Vũ, cố nén cơn buồn ngủ nói: "Cưng nói đi, ai chọc cưng?"
Lâm Thanh Vũ mở to mắt hỏi: "Đệ có tin, có quả báo không?"
Giang Tỉnh nói dứt khoát: "Không tin, huynh cũng đừng tin."
"Nhưng, nếu là thật thì sao? Bởi vì chuyện ác nào ta cũng làm, nên mới... mới làm đệ chịu nỗi khổ kịch độc quấn thân, vạn tiễn xuyên tim?" Đôi mắt Lâm Thanh Vũ mờ mịt, nói bất lực, "Tuy ta ghét thế gian này, nhưng ta thích đệ mà - không được ư?"
Khi hạ táng Cố Phù Châu, dùng xe cá voi lăn để vận chuyển quan tài, được bọn Sử Phái, Ngô chiến hộ tống đến hoàng lăng, chôn ở lối vào hoàng lăng, ngụ ý sau khi an nghỉ vẫn làm bạn cùng Quân. Sau đó, Lâm Thanh Vũ đích thân mang linh vị của Cố Phù Châu đã làm từ hai năm trước đến thái miếu, vĩnh viễn được hưởng hương hỏa của đời sau.
Ngày hôm đó, quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều tiến cung đưa Cố Phù Châu đoạn đường cuối cùng. Sau khi lễ ở thái miếu kết thúc, Sử Phái, Võ Quốc công, Ngô Chiến, Thẩm Hoài Thức kết bạn rời cung. Khi Cố Phù Châu còn sống qua lại thân quen với bọn họ, bây giờ bọn họ đoàn tụ ở tang lễ của Cố Phù Châu, nói một cách tự nhiên, thì đây là nguyện vọng của Đại tướng quân.
"Đại tướng quân muốn để Lâm đại nhân tái giá á?" Ngô Chiến giật mình, "Thẩm huynh đệ, ngươi chắc mình không nghe lầm chứ?"
Thẩm Hoài Thức không giỏi nói dối. Nhưng vì để nói lời này, hắn đã phải luyện tập không ít, nhưng khi gạt người vẫn có chút không được tự nhiên: "Ta, chắc chắn."
Cũng may Sử Phái tin vào lời này: "Đại tướng quân có tình cảm sâu đậm với Lâm đại nhân, hắn nói lời này ta không ngạc nhiên chút nào."
Thẩm Hoài Thức nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
Ngô Chiến vẫn không thể hiểu nỗi: "Nếu ta chết, ta chắc chắn vẫn mong vợ ta trông ta cả đời. Chỉ nghĩ tới sau khi ta chết có gã khác ôm nàng, con ta phải gọi gã là cha, ta đã sắp tức tới mức phải bật đầu dậy."
Sử Phái thở dài: "Đại tướng quân cũng chẳng phải ngươi. Tính tình của Lâm đại nhân lạnh lùng, không muốn qua lại với ai, lúc thường ngay cả hảo hữu để ngồi uống rượu cùng cũng không có. Đại tướng quân sợ sau khi mình đi rồi, Lâm đại nhân không có ai làm bạn, cô đơn sống hết quãng đời còn lại."
Thẩm Hoài Thức vội vàng phụ họa: "Đại tướng quân còn nói, nếu Lâm đại nhân thật sự cô độc cả đời, hắn có chết cũng sẽ không nhắm mắt."
Võ Quốc công hùng hồn lên tiếng: "Cái này thì dễ thôi. Vị trong nhà ta thích mai mối giúp người khác, để ta nhờ nàng đi hỏi thăm xem, trong kinh có người phù hợp với Lâm đại nhân hay không - nhưng lần này Lâm đại nhân muốn gả hay muốn cưới?"
Sử Phái cười khổ: "Quốc công gia nói lời này sớm quá rồi. Xương cốt của Đại tướng quân còn chưa lạnh, ngài đã sắp xếp tìm người cho Lâm đại nhân, nếu lời này truyền ra ngoài, người ngoài sẽ nhìn Lâm đại nhân thế nào? Ít ra, cũng phải chờ Lâm đại nhân qua một năm hiếu kỳ rồi lại nói."
Sau khi tin Cố Phù Châu chết truyền vào kinh thành, lời đồn khắc chồng của Lâm Thanh Vũ lại xôn xao lần nữa. Lâm Thanh Vũ gả xung hỉ cho Lục Vãn Thừa, mặc dù Lục Vãn Thừa sống thêm được một năm, nhưng Lục gia suýt chút rơi vào cảnh nhà tan cửa nát. Sau này, y tái giá với Cố Phù Châu, nhưng cũng chỉ mới hai năm, Đại tướng quân bất khả chiến bại lại bị y khắc đến chết trận.
Lâm Thanh Vũ có khí chất lạnh lùng, dung mạo lại xinh đẹp đến mức yêu diễm. Mỹ nhân như vậy, dù cho không làm gì, chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt cũng có thể dẫn tới vô số lời lưu ngôn phỉ ngữ, chứ chưa nói đến hai trượng phu đã chết hàng thật giá thật của y, còn y thì nắm đại quyền dưới một người trên vạn người. Có lời nhận xét cực kỳ phiến diện, nói y một lần gả họa nhà, hai lần gả họa quân, lần sau nữa chính là họa nước. Sợ rằng Đại Du sắp vong trong tay yêu thần là y. Chỉ là ngại quyền thế trong tay Lâm Thanh Vũ, không ai dám nghị luận quang minh chính đại mà thôi.
Võ Quốc công chỉ muốn Cố Phù Châu chết được nhắm mắt, nhất thời quên mất mấy chuyện này, vỗ đầu nói: "Xem đầu óc của ta này, già rồi già rồi."
Thẩm Hoài Thức thử thăm dò: "Việc này không gấp được. Nhưng Quốc công gia có thể thừa dịp tìm người thích hợp cho Lâm đại nhân trong một năm này."
Ngô Chiến vẫn cảm thấy khó chịu, tức giận lên tiếng: "Trong triều trừ Đại tướng quân ra, ta thấy không ai xứng với Lâm đại nhân hết."
Mọi người đang nói chuyện, một giọng nói vang lên sau lưng bọn họ: "Chư vị tướng quân."
Ngô chiến quay lại: "Ẩy, Lý đại nhân à."
Lý Sàn hành lễ với mọi người: "Ta ở sau nghe thấy, Thẩm công tử nói Cố đại tướng quân mong Lâm đại nhân tái giá?"
"Đúng vậy." Ngô Chiến gãi đầu, "Không biết hắn nghĩ gì nữa, hầy."
Lý Sàn rung động trong lòng, một hy vọng mong manh hư vô trỗi dậy, rồi lại phỉ nhổ sự hèn hạ vô sỉ của mình ngay lập tức. "Ngô tướng quân nói phải. Ngoài Cố đại tướng quân ra, không ai xứng với Lâm đại nhân."
Thẩm Hoài Thức do dự: "Thật ra..."
"Quốc công gia, Sử tướng quân, Ngô tướng quân, Thẩm công tử xin dừng bước." Tiểu Tùng Tử chạy lon ton tới, đuổi theo mấy người, "Lâm đại nhân mời các vị đến Đại lý tự một chuyến."
Sử Phái hỏi: "Đại lý tự? Lâm đại nhân mời chúng ta đến Đại lý tự làm gì."
Thẩm Hoài Thức lắc đầu, bày tỏ mình cũng không biết."
Ngô Chiến 'á' lên: "Ta biết ta biết, hẳn là vì chuyện kia."
Lý Sàn không nhịn được hỏi: "Không cần ta đi cùng hả?"
Tiểu Tùng Tử cười: "Không cần, Lâm đại nhân chỉ mời bốn vị đại nhân này."
Khi bốn người đến Đại lý tự, Lâm Thanh Vũ đã chờ họ ở đó.
"Ta đã nói, chuyện lương thảo Giang Nam bị cướp, ta sẽ cho tướng sĩ Tây Bắc một câu trả lời thỏa đáng." Lâm Thanh Vũ nói, "Nhân dịp Cố đại tướng quân nhập thổ, ta kết thúc chuyện này ở đây thôi."
Mọi người liếc nhau. Sử Phái lên tiếng: "Ý của Lâm đại nhân là, chỗ lương thảo ngày đó bị Tây Hạ cướp, còn có ẩn tình khác?"
Ngô Chiến nói: "Khi đó chúng ta sợ làm loạn quân tâm của mọi người, nên không nói ra. Chuyện là thế này..."
Bốn người đi theo Lâm Thanh Vũ vào thủy lao. Thủy hình là một trong những cực hình của Đại Du, trên thủy lao có một bồn chứa nước, một khi nó được vận hành, người trong lao sẽ chịu nỗi khổ ngâm nước. Chờ khi đạt đến cực hạn, sẽ cho hắn một chút hy vọng sống, cứ lặp đi lặp lại như thế, làm cho người ta sống không bằng chết.
Hề Dung bị ngâm nửa người dưới trong nước, ướt đẫm cả người, tóc tai bết trên khuôn mặt sưng vù, nghe tiếng bước chân, mắt híp thành một đường nhỏ, khó khăn nhìn về phía người tới. Trong nhất thời, hắn còn tưởng mình gặp ảo giác: "Lâm Thanh Vũ...?"
Sử Phái cũng được xem như là một nửa nho tướng tính tình hiền lành, nhưng lúc này lại trừng muốn rách mí mắt, hận không thể xé xác Hề Dung: "Là ngươi, một tên hoạn quan... Hại chúng ta không có lương thảo, buộc phải công thành. Là ngươi, hại Cố đại tướng quân..."
Lâm Thanh Vũ nhắc: "Sử tướng quân."
Lâm Thanh Vũ cản quá muộn, Hề Dung đã đoán được đôi chút, hứng thú lên tiếng: "Cố Phù Châu đã chết hay là tàn?"
Ngô Chiến hét lên giận dữ: "Đồ chó đéo có chim, ngươi còn dám gọi tên của Cố đại tướng quân!"
Hề Dung mỉm cười, trên mặt vẫn mơ hồ lộ nét xinh đẹp phi giới tính ngày xưa: "Ta nhắc này, Lâm đại nhân muốn xử ta thế nào? Ngoài tra tấn cung hình, thủy hình, còn có gì ta chưa từng trải qua."
Lâm Thanh Vũ lên tiếng: "Nghe Đại lý tự khanh nói, ngươi vẫn không chịu nhận tội."
"Thắng làm vua, thua làm giặc." Hề Dung bình tĩnh, "Nhưng, ta không cảm thấy mình có lỗi gì."
Võ Quốc công giận đến run râu: "Chết đến nơi còn mạnh miệng!"
"Lâm Thanh Vũ coi thường quân thượng, ỷ vào binh quyền trong tay phu quân, hô gió gọi mưa, một tay che trời trên triều đình, không xem thiên tử ra gì. Ta diệt trừ gian nịnh cho Hoàng thượng, thì sai ở đâu?"
Sử Phái run giọng: "Cũng vì ngươi kết cấu với Tây Hạ, mấy vạn tướng sĩ chết dưới thành Ung Lương, ngươi còn cho rằng mình đúng hay sao?"
Hề Dung như nghe được chuyện cười nào đó: "Lâm Thanh Vũ mưu quyền không sai, ta chẳng qua cũng chỉ làm chuyện giống y, vì sao lại thành sai? Cho dù có sai, cũng là vì ta tính sai, thua cả bàn cờ."
Ngô Chiến lên án gay gắt: "Quả báo đồ chó bất nam bất nữ, đây là báo ứng của ngươi!"
"Báo ứng? Ha." Hề Dung nhìn Lâm Thanh Vũ, cong môi cười lạnh, "Nếu thế gian thật sự có quả báo, vậy vì sao Lâm Thanh Vũ vẫn bình yên đứng đây? Máu trên tay Lâm đại nhân, chưa hẳn đã ít hơn ta."
Thẩm Hoài Thức cau mày: "Nói bậy nói bạ."
"Có phải nói bậy hay không, trong lòng Lâm đại nhân hẳn rõ hơn ai hết." Hề Dung nở nụ cười tàn nhẫn, "Lương thị Nam An Hầu phủ điên dại, Lục Kiều Tùng chết thảm, Lục Niệm Đào trong lãnh cung, cùng với Trần quý phi, tiền Thái tử Tiêu Tranh... có ai không thua trên tay ngươi? Ngay cả những người đứng bên cạnh ngươi, ngươi chân thành với họ được bao nhiêu, hay chỉ thấy họ có thể dùng, nên mới nguyện ý nhìn bọn họ nhiều hơn chút ít, nhỉ."
Lâm Thanh Vũ nhìn hắn không bày tỏ gì.
"Lâm Thanh Vũ, ngươi lãnh tính lãnh tình, ích kỷ, vì tư lợi, lúc thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết, ngươi cho rằng ngươi tốt hơn ta chỗ nào? Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là cùng một loại người mà thôi. Nếu như ta gặp báo ứng, thì chắc hẳn ngươi cũng không thoát được. Ngươi xem, không phải Cố Phù Châu đã chết rồi hay sao. Báo mà ngươi gặp, là ứng trên người ngươi yêu thương, Lục Vãn Thừa, Cố Phù Châu... tiếp theo, là ai?"
Thẩm Hoài Thức nhìn Lâm Thanh Vũ, chỉ thấy đôi mắt đối phương bình tĩnh, như thể không xem lời của Hề Dung ra gì.
Ngô Chiến gắt lên: "Đồ chó mất giống chết còn tiện cho nó, cứ để nó ở trong thủy lao này cả đời đi, muốn sống không được muốn chết không xong!"
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt: "Người này giao cho các ngươi xử trí. Trong cung còn có việc, thứ cho ta không thể phụng bồi."
Thẩm Hoài Thức nói: "Lâm đại nhân?"
Lâm Thanh Vũ như không nghe thấy, nhanh chân rời khỏi thủy lao, để lại mọi người hai mắt nhìn nhau.
Hề Dung từ từ nhắm mắt lại, cười khẽ: "Ngươi sợ nhất quả nhiên là cái này. Ngươi cũng có điểm yếu. Chỉ tiếc..."
Chỉ tiếc điểm yếu của Lâm Thanh Vũ cũng là thứ khó nhằn nhất trên đời. Điểm yếu đó sẽ che chở cho Lâm Thanh Vũ, trở thành áo giáp bảo vệ Lâm Thanh Vũ. Mà điểm yếu của người khác, chỉ vẻn vẹn là điểm yếu kéo chân sau.
Lâm Thanh Vũ trở lại hoàng cung, ăn tối với Giang Tỉnh, rồi lại phê duyệt tấu sớ như thường lệ, nhìn qua không có gì khác thường. Nhưng Giang Tỉnh vẫn mơ hồ cảm nhận được tâm trạng của y không ổn lắm, hỏi y y lại nói không có gì, còn bảo Giang Tỉnh đi ngủ sớm, đừng quấy rầy y đọc sớ.
Nửa đêm, Giang Tỉnh thức dậy muốn uống nước, chợt nhìn thấy một mỹ nhân ngồi bên giường mình, mơ màng hỏi: "Thanh Vũ?"
"Là ta." Lâm Thanh Vũ vén chăn, chủ động lên giường, chui vào lòng Giang Tỉnh.
Sau khi Giang Tỉnh được thương mà sợ, còn không quên trêu chọc: "Đêm hôm khuya khoắt em góa phụ xinh đẹp không ngủ còn bò lên giường trẫm hử?"
Lâm Thanh Vũ không cười, chỉ nói khẽ: "Giang Tỉnh."
"Ầy, ta biết huynh có vấn đề mà, huynh còn bảo không sao." Giang Tỉnh kéo mền lên, đắp lên vai Lâm Thanh Vũ, cố nén cơn buồn ngủ nói: "Cưng nói đi, ai chọc cưng?"
Lâm Thanh Vũ mở to mắt hỏi: "Đệ có tin, có quả báo không?"
Giang Tỉnh nói dứt khoát: "Không tin, huynh cũng đừng tin."
"Nhưng, nếu là thật thì sao? Bởi vì chuyện ác nào ta cũng làm, nên mới... mới làm đệ chịu nỗi khổ kịch độc quấn thân, vạn tiễn xuyên tim?" Đôi mắt Lâm Thanh Vũ mờ mịt, nói bất lực, "Tuy ta ghét thế gian này, nhưng ta thích đệ mà - không được ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất