Chương 14
14. Đại mỹ nhân sẽ không nói tình nói lý với phàm nhân.
Sau khi Lâm Thanh Vũ nắm giữ một nửa quyền quản lý, mỗi ngày người đến tìm y không dứt.
Chuyện thiếu quân hạ độc người khác lan truyền khắp phủ, đám người chợt hiểu cái gì gọi là 'mỹ nhân rắn rết', ánh mắt nhìn thiếu quân cũng lộ ra vẻ kính sợ. Mọi người đều tự biết, chuyện lớn như tiền tiêu hàng tháng, đến chuyện nhỏ như muốn trồng hoa gì trong viện, tất cả đều phải bẩm báo với thiếu quân, hoàn toàn không ai dám tự động quyết định.
Lâm Thanh Vũ phiền muộn không thôi, y không có hứng thú gì với công việc lặt vặt trong phủ. Mấy chuyện nho nhỏ như hoa gì, đồ ăn nhẹ chuẩn bị cho mỗi phòng cứ giao hết cho Phan thị là được. Còn mấy chuyện quan trọng khác, nếu có thể tự mình nắm thì cũng coi như là chuyện tốt.
Lâm Thanh Vũ đi tới xích đu tìm người nào đó đang nằm nhắm mắt nghe mưa, dặn dò: "Ngươi tìm thêm mấy người quản sự đáng tin cậy, giúp quản lý công việc trong phủ."
Lục Vãn Thừa mở mắt ra trêu: "Ồ? Tôi nhớ lúc đầu anh có vẻ không đồng ý với cách làm này mà --- gì mà 'mọi chuyện không thể cứ dựa vào người khác. Sau này lúc ngươi lười ăn, lười ngủ, lười cưới vợ sinh con, có phải cũng muốn nhờ người khác làm giùm không?'"
Lâm Thanh Vũ dừng lại, bình tĩnh nói: "Trước khác nay khác."
Lục Vãn Thừa cười: "Chuyện này thì dễ xử lý, tôi lại... viết thư cho ông ngoại."
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Viết đi."
"Vậy anh mài mực cho tôi nhé."
Lục Vãn Thừa chỉ thuận miệng nói đùa, còn tưởng rằng sẽ bị Lâm Thanh Vũ từ chối một cách vô tình. Nhưng không ngờ Lâm Thanh Vũ chỉ hơi do dự một chốc, đã đáp: "Được."
Lục Vãn Thừa được thương mà sợ.
Thư phòng, Lục Vãn Thừa đứng ngay cái bàn trước cửa sổ, tay cầm bút; Lâm Thanh Vũ đứng kế bên, tự mình mài mực cho hắn.
Hương mực đậm đà, nhưng Lục Vãn Thừa vẫn có thể bắt được mùi thuốc nhẹ nhàng trên người Lâm Thanh Vũ, không khỏi tự hỏi từ khi nào thì mũi mình thì thính như vậy.
Ngày xuân nhiều mưa, mấy ngày nay trời mưa mãi không dứt. Mưa xuân rả rích ngoài cửa sổ, bay bay phấp phới như tơ tình đan quấn vào nhau.
Lục Vãn Thừa viết rất chậm, có vẻ như hắn không thường viết, nhưng chữ lại rất đẹp. Thư tín là vật rất riêng tư, Lâm Thanh Vũ không cố ý đọc, chỉ vô tình nhìn thấy.
Người ta hay nói chữ cũng như người. Chữ của Lục Vãn Thừa vội vàng, như nước chảy mây trôi, rất khó tưởng được nó lại xuất phát từ tay của một người bị bệnh kinh niên.
Mới viết mấy câu Lục Vãn Thừa đã bắt đầu phát lười: "Ầy, đau tay quá, tôi mệt quá."
Lâm Thanh Vũ nói: "Ngươi có thể ngồi xuống mà viết."
"Vậy thì không được. Ngồi xuống viết không thanh lịch chút nào."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Hoan Đồng đi vào đưa điểm tâm, mắt thấy một màn tiểu Hầu gia viết chữ, thiếu gia nhà cậu 'thanh tụ thiêm hương*', thì không khỏi bị sốc, phải mất một lúc lâu mới nhớ ra mình tới để làm gì: "Thiếu gia, bên phòng bếp đưa một hộp bánh hoa quế đến." (*gốc hồng tụ thiêm hương: chỉ hành động vén ống tay áo châm lư hương của người con gái, hành động thanh lịch nhã nhặn.)
Lâm Thanh Vũ: "Để đấy đi."
Hoan Đồng để bánh hoa quế lên bàn, nhìn thấy chữ của Lục Vãn Thừa thì không khỏi kinh ngạc: "Tiểu Hầu gia người lười thế mà sao chữ đẹp vậy!"
Lục Vãn Thừa khiêm tốn: "Quá khen quá khen, cũng đẹp bình thường thôi."
Lâm Thanh Vũ chậm rãi nói: "Nhìn nét chữ của ngươi, xem ra là cố ý luyện tập."
"Đúng đó."
Luyện chữ không phải là việc trong một ngày, chữ của Lục Vãn Thừa ít nhất cũng phải luyện mấy năm. Lâm Thanh Vũ không khỏi chất vấn: "Viết mấy chữ đã kêu đau tay, ngươi còn nhàn hạ thoải mái luyện chữ?"
"Ài, không phải do bị ép sao. Khi còn nhỏ tôi hơi bị hoạt bát hiếu động, mẹ tôi nghe nói luyện chữ có thể giúp tĩnh tâm, thế là bà mời đại gia thư pháp với giá cao để chuyên dạy tôi viết đọc cổ văn." Lục Vãn Thừa rũ mắt, nỗi nhớ và nỗi đau hiện lên trên mặt, "Mẹ tôi là một người rất mạnh mẽ, bản thân mạnh mẽ thì cũng thôi đi, còn bắt tôi phải thông thạo mọi thứ cầm kỳ thi họa, cái gì cũng phải đứng nhất. Thật tôi nghiệp cho tôi hồi bé, không học lớp này thì cũng học lớp kia, thậm chí tôi còn không được ngủ đủ giấc..."
Hoan Đồng cảm thông: "Tiểu Hầu gia thảm quá đi à! Sức khỏe không tốt còn bị hành hạ như thế, so với làm hạ nhân như chúng ta còn không bằng."
Lâm Thanh Vũ hờ hững: "Hắn đang nói dốc đấy."
Hoan Đồng trợn mắt: "Ả?"
"Ngươi thấy hắn gọi Lương thị là 'mẹ' hồi nào?"
Hoan Đồng gãi đầu: "Đúng ha."
Lục Vãn Thừa cũng không phản bác, chỉ cười: "Hầy, bị nhìn thấu rồi."
Thư viết được một nửa, Lục Vãn Thừa có câu không chắc ngữ pháp, thế là ngừng viết suy ngẫm. Suy ngẫm một hồi thì thất thần, ánh mắt dần tan rã, tư thế cầm bút cũng thay đổi. Chỉ thấy hắn hững hờ cầm cán bút, dùng lực, cây bút xoay tròn một vòng trên bốn ngón tay của hắn hết một lượt, lưu loát mạch lạt.
Trong phút chốc, bút và mực bay tứ tung, chủ tớ Lâm Thanh Vũ đứng cạnh hắn bị dính chưởng nặng nề. Lâm Thanh Vũ còn đỡ, chỉ bị vảy một vài vết mực. Chỉ có Hoan Đồng là thảm nhất, một vệt mực quẹt thẳng lên nửa khuôn mặt. Cậu chàng còn đang há mồm vì sốc, tới khi nếm được vị mực mới phun 'phèo phèo phèo' ra ngoài.
Lục Vãn Thừa ý thức được sai lầm của mình, nhanh chóng đặt bút xuống, xin lỗi hai người: "Xin lỗi, tôi nhất thời quên mất đây là bút lông chấm mực..."
Mặt mày Lâm Thanh Vũ vô cảm: "Ngươi có thể làm người bình thường được không?"
Lục Vãn Thừa có chút buồn cười. Nhưng lúc này hắn cười thì cũng hơi không đúng. Hắn nín: "Thật sự không phải cố ý... Tôi lau cho anh nhé." Nói rồi thì giơ tay lên.
Vài vết mực đó tình cờ vẩy ngay dưới mắt Lâm Thanh Vũ, hòa vào nốt ruồi lệ của y. Lâm Thanh Vũ chớp mắt theo bản năng khi bàn tay kia đưa đến, lông mi dài như cánh bướm hơi đong đưa, nhẹ nhàng quét qua đầu ngón tay của Lục Vãn Thừa.
Hơi ngứa và mềm.
Động tác của Lục Vãn Thừa khẽ dừng lại, đúng hơn là đờ ra, hơi thở cũng ứ đọng.
Lâm Thanh Vũ không để ý đến sự khác thường của hắn, chỉ đẩy tay hắn ra, giọng lành lạnh: "Mực nước dùng tay lau là hết à?"
"À, đúng." Lục Vãn Thừa hoàn hồn, quay đầu dặn, "Hoan Đồng, mau đem khăn đến lau sạch cho thiếu gia nhà cậu."
Hoan Đồng hét lên: "Ta còn chưa phun sạch hết mực trong miệng đây này!"
Hoa Lộ mang nước ấm tới, Lâm Thanh Vũ dùng khăn ướt lau mặt sạch sẽ. Lúc này, tỳ nữ Hàm Xảo bên cạnh Phan thị tới tìm Lâm Thanh Vũ: "Thiếu quân, di nương của chúng ta mời ngài qua sảnh trước một chuyến."
Lâm Thanh Vũ đáp: "Đã biết."
Y và Phan thị nam nữ khác biệt, tuy cùng quản việc nhà nhưng lại rất ít khi gặp mặt, có chuyện gì đều cho hạ nhân truyền lời. Phan thị chợt đến mời, hẳn là có chuyện cần gặp mặt để nói.
Lâm Thanh Vũ nói với Lục Vãn Thừa: "Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi lo mà viết thư cho xong rồi nhanh chóng sai người đưa đến phủ Quốc công."
Lục Vãn Thừa lơ đễnh đáp. Quay lại trước cửa sổ, nhìn bóng lưng Lâm Thanh Vũ bung dù trong màn mưa, lại cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, lẩm bẩm cười nhẹ: "... Cái quái gì."
Phan thị cũng là tiểu thư nhà quan, chỉ tiếc gia đình sa sút, vì cuộc sống, không thể không ủy thân làm thiếp. Gia thế yếu lại còn không có con cái để nhờ, nàng có thể được Nam An Hầu sủng ái, ngoại trừ gốc vốn là dung mạo, thì còn vì tính tình nàng điềm tĩnh, không tranh giành, không lắm lời ở trước mặt Nam An Hầu. Chuyện trên triều đã đủ cho người ta phiền lòng, Nam An Hầu về phủ chỉ muốn được an bình chốc lát, chỗ của Phan thị không thể nghi ngờ là chỗ tốt nhất để đến.
Để tránh tị hiềm, khi Lâm Thanh Vũ và Phan thị gặp nhau đều mang theo rất nhiều người, lần này cũng thế. Xưa nay Lâm Thanh Vũ không có hảo cảm với người của Nam An Hầu phủ, nhưng vì món quà cưới Phan thị đã tặng y và Lục Vãn Thừa, cả thuốc dán lúc y bị trật chân, y cũng không tính là ghét người này, đơn thuần chỉ là không có cảm giác gì mà thôi.
Lâm Thanh Vũ kiên nhẫn nói vài câu khách sáo với nàng: "Di nương có chuyện gì quan trọng thì có thể nói thẳng."
Phan thị khẽ gật đầu: "Mấy ngày nữa là đến tiết Thanh Minh. Quê quán của Lục gia ở Lâm An, chuyện tế tổ đều do dòng bên Lục thị lo liệu. Hầu gia là người hiếu thuận, ở chùa Trường Sinh ngoại ô kinh thành có thắp hai ngọn đèn chonh cho song thân. Vốn lúc trước phu nhân sẽ đi chùa Trường Sinh dâng hương cầu phúc, cầu được tổ tông phù hộ. Nhưng bây giờ bệnh của phu nhân chưa lành, Hầu gia cũng..." Phan thị dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Sau chuyện thọ lễ của Trần quý phi, Lương thị hiếm khi lộ diện trước mặt người khác. Nói là dưỡng bệnh nhưng thật ra là cấm túc. Nam An Hầu quanh năm ở vị trí cao, tâm cao khí ngạo, không thể chịu được khi bị người khác diễn kịch lừa gạt. Lỗi của Lương thị nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Nhưng bà ta phạm phải điều kiêng kị nhất của Nam An Hầu, đương nhiên là phải chịu quả đắng.
Lâm Thanh Vũ nói: "Nếu đã vậy, chuyện cầu phúc làm phiền di nương."
Phan thị lắc đầu: "Ta chẳng qua chỉ là một thiếp thất, không thể dâng hương thay phu nhân. Dâng hương cho tông tộc Lục thị, ngoại trừ phu nhân, thì chỉ có ngươi là thiếu quân Hầu phủ cưới hỏi đàng hoàng mới có thể đi."
Lâm Thanh Vũ từ chối cho ý kiến. Để y đi dâng hương cho tổ tông Lục gia, y sợ mình đập luôn ngọn đèn Nam An Hầu đã chong được chục năm.
Nhưng, nếu có thể nhân cơ hội này đi chùa Trường Sinh một chuyến, dâng hương cầu phúc cho người nhà mình thì cũng không tệ.
Lâm Thanh Vũ đáp: "Được, ta sẽ sắp xếp."
Phan thị: "Ngày mưa đường trơn, thiếu quân đợi mưa tạnh rồi hãy đi."
Lâm Thanh Vũ gật đầu cáo từ. Phan thị đưa mắt tiễn y rồi chợt gọi: "Thiếu quân xin dừng bước."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Còn việc gì à?"
Phan thị bước tới trước, làm một cái lễ với Lâm Thanh Vũ: "Mười năm trước ta chưa vào phủ, sống nương tựa với mẫu thân, dựa vào giặt quần áo dệt vải mà sống. Mùa đông giá lạnh, mẫu thân ta trúng gió cảm lạnh, nhiều ngày không khỏi, hơi thở thoi thóp, nhưng nhà chỉ có bốn bức tường, vốn không có đủ tiền để xem bệnh mua thuốc. Ta mang theo mấy đồng tiền chờ ở hiệu thuốc Thường Hi Hòa muốn nhờ, lại bị một tên yêu râu xanh đi ngang qua quấy rối. Lúc đó Lâm Viện phán đang chọn thuốc ở tiệm, may mắn được ông ra tay cứu giúp. Không những thế Lâm Viện phán còn theo ta về nhà xem bệnh cho mẫu thân, còn thanh toán tiền thuốc giúp chúng ta. Ông ấy... là ân nhân cứu mạng." Phan thị nói xong đã nghẹn ngào.
Lâm Thanh Vũ cười nhạt: "Đây quả thật là chuyện phụ thân sẽ làm."
Phan thị nghiêng mình gạt lệ, ngượng ngùng nói: "Để thiếu quân chê cười rồi. Ta chỉ muốn nói, ngày sau nếu thiếu quân có chuyện cần đến ta, ta sẽ gắng hết sức để giúp thiếu quân, báo ân cứu mạng."
Chất giọng lạnh lùng của Lâm Thanh Vũ ấm lên mấy phần: "Di nương khách sáo rồi."
Quay về Lam Phong các, Lục Vãn Thừa sai người chuẩn bị cho chuyến Thanh Minh. Nhưng mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, trời cũng âm u mấy ngày liền, trong phòng cũng ẩm ướt, bên ngoài đi đến đâu là nước mưa đến đó, tâm trạng của mọi người cũng trầm xuống một cách không giải thích được.
Lục Vãn Thừa buồn bực không vui hết mấy ngày, Lâm Thanh Vũ hỏi hắn làm sao hắn cũng không nói, chỉ tiếp tục cáu kỉnh nhìn mưa thở dài. Lâm Thanh Vũ hỏi một lần không được thì cũng lười không hỏi nữa, tùy hắn muốn sao thì muốn.
Hôm ấy, Lục Vãn Thừa đang nằm ngây ngốc trên giường, Hoa Lộ mang thuốc tới, gọi hắn uống thuốc hắn cũng không đáp lại, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Hoa Lộ quay đầu nhìn Lâm Thanh Vũ xin giúp đỡ: "Thiếu quân, này..."
Lâm Thanh Vũ nói: "Để ta, ngươi đi xuống đi."
Sau khi Hoa Lộ đi rồi, Lâm Thanh Vũ bước đến bên giường, nhìn Lục Vãn Thừa từ trên cao xuống hỏi: "Cuối cùng thì ngươi làm sao."
Lục Vãn Thừa: "..."
Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ không vui, uy hiếp: "Nếu ngươi không nói, mỗi ngày trời vừa sáng ta sẽ cho Hoan Đồng lấy chăn của ngươi."
Lục Vãn Thừa nghẹn ngào: "Tôi đã thế này rồi, anh có thể thông cảm chút được không?"
"Ngươi thế nào."
Lục Vãn Thừa hai tay che mặt, thống khổ nói: "Mẹ nó chứ, hình như sắp không được rồi."
Lâm Thanh Vũ: ?
"Sắp không được là sao."
Lục Vãn Thừa có vẻ khó nói: "Là không được á. Vốn trước đây khi chúng ta tỉnh ngủ, tỉnh ngủ thì kiểu gì cũng sẽ... Anh hiểu mà."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Lục Vãn Thừa cúi đầu nhìn dưới quần mình, giọng điệu vô cùng đau thương: "Mấy ngày nay, nó không hót."
Lâm Thanh Vũ: "À, chuyện này bình thường."
Lục Vãn Thừa chợt ngẩng đầu: "Bình thường?"
"Vì cái thiện đơn thuốc, ta thêm khá nhiều rễ sắn dây (Pueraria lobata), tam thất (Panax notoginseng)." Lâm Thanh Vũ hời hợt, như thể chỉ đang bàn chuyện tối nay ăn gì, "Việc dùng hỗn hợp này lâu dài sẽ khiến đàn ông... chịu chút ảnh hưởng. Dù sao thì ngươi cũng không dùng nó được, đừng quan tâm làm gì."
Không dùng được?
Đừng quan tâm??
Lục Vãn Thừa suýt chút phun một búng máu ra ngoài, nhất thời không biết nên phản bác chuyện này thế nào. Nổi nóng với Lâm Thanh Vũ, chọc người ta giận hắn còn phải đi dỗ đấy; nói tình nói lý -- mọi người cũng biết mà, đại mỹ nhân sẽ không nói tình nói lý với phàm nhân.
Lục Vãn Thừa nghẹn nửa ngày mới nói: "Tôi không dùng. Nhưng có dùng hay không, với có được hay không là hai chuyện khác nhau."
Lâm Thanh Vũ không dám gật bừa: "Chuyện liên quan đến sống chết, ngươi có thể dẹp bỏ lòng tự trọng vô dụng kia của mình được không. Sống thêm nửa năm còn quan trọng hơn đấy."
Lục Vãn Thừa giãy nãy: "Nhưng..."
Lâm Thanh Vũ không kiên nhẫn: "Không có nhưng nhị gì hết. Tiểu Hầu gia, ngươi là bệnh nhân, chuyện duy nhất là phải nghe lời thấy thuốc -- uống thuốc đi."
Lục Vãn Thừa cúi đầu nhìn chén thuốc đen thùi, muốn nói lại thôi, lại thôi rồi muốn nói, cuối cùng bật ngón cái với Lâm Thanh Vũ, miệng thốt hai chữ Lâm Thanh Vũ nghe không hiểu: "... Ngầu vãi."
Rêu: Ỉn đã lười chỉ còn mỗi con chim là chịu hót, nay chim cũng tắt đài thì ỉn còn cái quần giắt lưng ((((. = buồn của Ỉn.
Sau khi Lâm Thanh Vũ nắm giữ một nửa quyền quản lý, mỗi ngày người đến tìm y không dứt.
Chuyện thiếu quân hạ độc người khác lan truyền khắp phủ, đám người chợt hiểu cái gì gọi là 'mỹ nhân rắn rết', ánh mắt nhìn thiếu quân cũng lộ ra vẻ kính sợ. Mọi người đều tự biết, chuyện lớn như tiền tiêu hàng tháng, đến chuyện nhỏ như muốn trồng hoa gì trong viện, tất cả đều phải bẩm báo với thiếu quân, hoàn toàn không ai dám tự động quyết định.
Lâm Thanh Vũ phiền muộn không thôi, y không có hứng thú gì với công việc lặt vặt trong phủ. Mấy chuyện nho nhỏ như hoa gì, đồ ăn nhẹ chuẩn bị cho mỗi phòng cứ giao hết cho Phan thị là được. Còn mấy chuyện quan trọng khác, nếu có thể tự mình nắm thì cũng coi như là chuyện tốt.
Lâm Thanh Vũ đi tới xích đu tìm người nào đó đang nằm nhắm mắt nghe mưa, dặn dò: "Ngươi tìm thêm mấy người quản sự đáng tin cậy, giúp quản lý công việc trong phủ."
Lục Vãn Thừa mở mắt ra trêu: "Ồ? Tôi nhớ lúc đầu anh có vẻ không đồng ý với cách làm này mà --- gì mà 'mọi chuyện không thể cứ dựa vào người khác. Sau này lúc ngươi lười ăn, lười ngủ, lười cưới vợ sinh con, có phải cũng muốn nhờ người khác làm giùm không?'"
Lâm Thanh Vũ dừng lại, bình tĩnh nói: "Trước khác nay khác."
Lục Vãn Thừa cười: "Chuyện này thì dễ xử lý, tôi lại... viết thư cho ông ngoại."
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Viết đi."
"Vậy anh mài mực cho tôi nhé."
Lục Vãn Thừa chỉ thuận miệng nói đùa, còn tưởng rằng sẽ bị Lâm Thanh Vũ từ chối một cách vô tình. Nhưng không ngờ Lâm Thanh Vũ chỉ hơi do dự một chốc, đã đáp: "Được."
Lục Vãn Thừa được thương mà sợ.
Thư phòng, Lục Vãn Thừa đứng ngay cái bàn trước cửa sổ, tay cầm bút; Lâm Thanh Vũ đứng kế bên, tự mình mài mực cho hắn.
Hương mực đậm đà, nhưng Lục Vãn Thừa vẫn có thể bắt được mùi thuốc nhẹ nhàng trên người Lâm Thanh Vũ, không khỏi tự hỏi từ khi nào thì mũi mình thì thính như vậy.
Ngày xuân nhiều mưa, mấy ngày nay trời mưa mãi không dứt. Mưa xuân rả rích ngoài cửa sổ, bay bay phấp phới như tơ tình đan quấn vào nhau.
Lục Vãn Thừa viết rất chậm, có vẻ như hắn không thường viết, nhưng chữ lại rất đẹp. Thư tín là vật rất riêng tư, Lâm Thanh Vũ không cố ý đọc, chỉ vô tình nhìn thấy.
Người ta hay nói chữ cũng như người. Chữ của Lục Vãn Thừa vội vàng, như nước chảy mây trôi, rất khó tưởng được nó lại xuất phát từ tay của một người bị bệnh kinh niên.
Mới viết mấy câu Lục Vãn Thừa đã bắt đầu phát lười: "Ầy, đau tay quá, tôi mệt quá."
Lâm Thanh Vũ nói: "Ngươi có thể ngồi xuống mà viết."
"Vậy thì không được. Ngồi xuống viết không thanh lịch chút nào."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Hoan Đồng đi vào đưa điểm tâm, mắt thấy một màn tiểu Hầu gia viết chữ, thiếu gia nhà cậu 'thanh tụ thiêm hương*', thì không khỏi bị sốc, phải mất một lúc lâu mới nhớ ra mình tới để làm gì: "Thiếu gia, bên phòng bếp đưa một hộp bánh hoa quế đến." (*gốc hồng tụ thiêm hương: chỉ hành động vén ống tay áo châm lư hương của người con gái, hành động thanh lịch nhã nhặn.)
Lâm Thanh Vũ: "Để đấy đi."
Hoan Đồng để bánh hoa quế lên bàn, nhìn thấy chữ của Lục Vãn Thừa thì không khỏi kinh ngạc: "Tiểu Hầu gia người lười thế mà sao chữ đẹp vậy!"
Lục Vãn Thừa khiêm tốn: "Quá khen quá khen, cũng đẹp bình thường thôi."
Lâm Thanh Vũ chậm rãi nói: "Nhìn nét chữ của ngươi, xem ra là cố ý luyện tập."
"Đúng đó."
Luyện chữ không phải là việc trong một ngày, chữ của Lục Vãn Thừa ít nhất cũng phải luyện mấy năm. Lâm Thanh Vũ không khỏi chất vấn: "Viết mấy chữ đã kêu đau tay, ngươi còn nhàn hạ thoải mái luyện chữ?"
"Ài, không phải do bị ép sao. Khi còn nhỏ tôi hơi bị hoạt bát hiếu động, mẹ tôi nghe nói luyện chữ có thể giúp tĩnh tâm, thế là bà mời đại gia thư pháp với giá cao để chuyên dạy tôi viết đọc cổ văn." Lục Vãn Thừa rũ mắt, nỗi nhớ và nỗi đau hiện lên trên mặt, "Mẹ tôi là một người rất mạnh mẽ, bản thân mạnh mẽ thì cũng thôi đi, còn bắt tôi phải thông thạo mọi thứ cầm kỳ thi họa, cái gì cũng phải đứng nhất. Thật tôi nghiệp cho tôi hồi bé, không học lớp này thì cũng học lớp kia, thậm chí tôi còn không được ngủ đủ giấc..."
Hoan Đồng cảm thông: "Tiểu Hầu gia thảm quá đi à! Sức khỏe không tốt còn bị hành hạ như thế, so với làm hạ nhân như chúng ta còn không bằng."
Lâm Thanh Vũ hờ hững: "Hắn đang nói dốc đấy."
Hoan Đồng trợn mắt: "Ả?"
"Ngươi thấy hắn gọi Lương thị là 'mẹ' hồi nào?"
Hoan Đồng gãi đầu: "Đúng ha."
Lục Vãn Thừa cũng không phản bác, chỉ cười: "Hầy, bị nhìn thấu rồi."
Thư viết được một nửa, Lục Vãn Thừa có câu không chắc ngữ pháp, thế là ngừng viết suy ngẫm. Suy ngẫm một hồi thì thất thần, ánh mắt dần tan rã, tư thế cầm bút cũng thay đổi. Chỉ thấy hắn hững hờ cầm cán bút, dùng lực, cây bút xoay tròn một vòng trên bốn ngón tay của hắn hết một lượt, lưu loát mạch lạt.
Trong phút chốc, bút và mực bay tứ tung, chủ tớ Lâm Thanh Vũ đứng cạnh hắn bị dính chưởng nặng nề. Lâm Thanh Vũ còn đỡ, chỉ bị vảy một vài vết mực. Chỉ có Hoan Đồng là thảm nhất, một vệt mực quẹt thẳng lên nửa khuôn mặt. Cậu chàng còn đang há mồm vì sốc, tới khi nếm được vị mực mới phun 'phèo phèo phèo' ra ngoài.
Lục Vãn Thừa ý thức được sai lầm của mình, nhanh chóng đặt bút xuống, xin lỗi hai người: "Xin lỗi, tôi nhất thời quên mất đây là bút lông chấm mực..."
Mặt mày Lâm Thanh Vũ vô cảm: "Ngươi có thể làm người bình thường được không?"
Lục Vãn Thừa có chút buồn cười. Nhưng lúc này hắn cười thì cũng hơi không đúng. Hắn nín: "Thật sự không phải cố ý... Tôi lau cho anh nhé." Nói rồi thì giơ tay lên.
Vài vết mực đó tình cờ vẩy ngay dưới mắt Lâm Thanh Vũ, hòa vào nốt ruồi lệ của y. Lâm Thanh Vũ chớp mắt theo bản năng khi bàn tay kia đưa đến, lông mi dài như cánh bướm hơi đong đưa, nhẹ nhàng quét qua đầu ngón tay của Lục Vãn Thừa.
Hơi ngứa và mềm.
Động tác của Lục Vãn Thừa khẽ dừng lại, đúng hơn là đờ ra, hơi thở cũng ứ đọng.
Lâm Thanh Vũ không để ý đến sự khác thường của hắn, chỉ đẩy tay hắn ra, giọng lành lạnh: "Mực nước dùng tay lau là hết à?"
"À, đúng." Lục Vãn Thừa hoàn hồn, quay đầu dặn, "Hoan Đồng, mau đem khăn đến lau sạch cho thiếu gia nhà cậu."
Hoan Đồng hét lên: "Ta còn chưa phun sạch hết mực trong miệng đây này!"
Hoa Lộ mang nước ấm tới, Lâm Thanh Vũ dùng khăn ướt lau mặt sạch sẽ. Lúc này, tỳ nữ Hàm Xảo bên cạnh Phan thị tới tìm Lâm Thanh Vũ: "Thiếu quân, di nương của chúng ta mời ngài qua sảnh trước một chuyến."
Lâm Thanh Vũ đáp: "Đã biết."
Y và Phan thị nam nữ khác biệt, tuy cùng quản việc nhà nhưng lại rất ít khi gặp mặt, có chuyện gì đều cho hạ nhân truyền lời. Phan thị chợt đến mời, hẳn là có chuyện cần gặp mặt để nói.
Lâm Thanh Vũ nói với Lục Vãn Thừa: "Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi lo mà viết thư cho xong rồi nhanh chóng sai người đưa đến phủ Quốc công."
Lục Vãn Thừa lơ đễnh đáp. Quay lại trước cửa sổ, nhìn bóng lưng Lâm Thanh Vũ bung dù trong màn mưa, lại cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, lẩm bẩm cười nhẹ: "... Cái quái gì."
Phan thị cũng là tiểu thư nhà quan, chỉ tiếc gia đình sa sút, vì cuộc sống, không thể không ủy thân làm thiếp. Gia thế yếu lại còn không có con cái để nhờ, nàng có thể được Nam An Hầu sủng ái, ngoại trừ gốc vốn là dung mạo, thì còn vì tính tình nàng điềm tĩnh, không tranh giành, không lắm lời ở trước mặt Nam An Hầu. Chuyện trên triều đã đủ cho người ta phiền lòng, Nam An Hầu về phủ chỉ muốn được an bình chốc lát, chỗ của Phan thị không thể nghi ngờ là chỗ tốt nhất để đến.
Để tránh tị hiềm, khi Lâm Thanh Vũ và Phan thị gặp nhau đều mang theo rất nhiều người, lần này cũng thế. Xưa nay Lâm Thanh Vũ không có hảo cảm với người của Nam An Hầu phủ, nhưng vì món quà cưới Phan thị đã tặng y và Lục Vãn Thừa, cả thuốc dán lúc y bị trật chân, y cũng không tính là ghét người này, đơn thuần chỉ là không có cảm giác gì mà thôi.
Lâm Thanh Vũ kiên nhẫn nói vài câu khách sáo với nàng: "Di nương có chuyện gì quan trọng thì có thể nói thẳng."
Phan thị khẽ gật đầu: "Mấy ngày nữa là đến tiết Thanh Minh. Quê quán của Lục gia ở Lâm An, chuyện tế tổ đều do dòng bên Lục thị lo liệu. Hầu gia là người hiếu thuận, ở chùa Trường Sinh ngoại ô kinh thành có thắp hai ngọn đèn chonh cho song thân. Vốn lúc trước phu nhân sẽ đi chùa Trường Sinh dâng hương cầu phúc, cầu được tổ tông phù hộ. Nhưng bây giờ bệnh của phu nhân chưa lành, Hầu gia cũng..." Phan thị dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Sau chuyện thọ lễ của Trần quý phi, Lương thị hiếm khi lộ diện trước mặt người khác. Nói là dưỡng bệnh nhưng thật ra là cấm túc. Nam An Hầu quanh năm ở vị trí cao, tâm cao khí ngạo, không thể chịu được khi bị người khác diễn kịch lừa gạt. Lỗi của Lương thị nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Nhưng bà ta phạm phải điều kiêng kị nhất của Nam An Hầu, đương nhiên là phải chịu quả đắng.
Lâm Thanh Vũ nói: "Nếu đã vậy, chuyện cầu phúc làm phiền di nương."
Phan thị lắc đầu: "Ta chẳng qua chỉ là một thiếp thất, không thể dâng hương thay phu nhân. Dâng hương cho tông tộc Lục thị, ngoại trừ phu nhân, thì chỉ có ngươi là thiếu quân Hầu phủ cưới hỏi đàng hoàng mới có thể đi."
Lâm Thanh Vũ từ chối cho ý kiến. Để y đi dâng hương cho tổ tông Lục gia, y sợ mình đập luôn ngọn đèn Nam An Hầu đã chong được chục năm.
Nhưng, nếu có thể nhân cơ hội này đi chùa Trường Sinh một chuyến, dâng hương cầu phúc cho người nhà mình thì cũng không tệ.
Lâm Thanh Vũ đáp: "Được, ta sẽ sắp xếp."
Phan thị: "Ngày mưa đường trơn, thiếu quân đợi mưa tạnh rồi hãy đi."
Lâm Thanh Vũ gật đầu cáo từ. Phan thị đưa mắt tiễn y rồi chợt gọi: "Thiếu quân xin dừng bước."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Còn việc gì à?"
Phan thị bước tới trước, làm một cái lễ với Lâm Thanh Vũ: "Mười năm trước ta chưa vào phủ, sống nương tựa với mẫu thân, dựa vào giặt quần áo dệt vải mà sống. Mùa đông giá lạnh, mẫu thân ta trúng gió cảm lạnh, nhiều ngày không khỏi, hơi thở thoi thóp, nhưng nhà chỉ có bốn bức tường, vốn không có đủ tiền để xem bệnh mua thuốc. Ta mang theo mấy đồng tiền chờ ở hiệu thuốc Thường Hi Hòa muốn nhờ, lại bị một tên yêu râu xanh đi ngang qua quấy rối. Lúc đó Lâm Viện phán đang chọn thuốc ở tiệm, may mắn được ông ra tay cứu giúp. Không những thế Lâm Viện phán còn theo ta về nhà xem bệnh cho mẫu thân, còn thanh toán tiền thuốc giúp chúng ta. Ông ấy... là ân nhân cứu mạng." Phan thị nói xong đã nghẹn ngào.
Lâm Thanh Vũ cười nhạt: "Đây quả thật là chuyện phụ thân sẽ làm."
Phan thị nghiêng mình gạt lệ, ngượng ngùng nói: "Để thiếu quân chê cười rồi. Ta chỉ muốn nói, ngày sau nếu thiếu quân có chuyện cần đến ta, ta sẽ gắng hết sức để giúp thiếu quân, báo ân cứu mạng."
Chất giọng lạnh lùng của Lâm Thanh Vũ ấm lên mấy phần: "Di nương khách sáo rồi."
Quay về Lam Phong các, Lục Vãn Thừa sai người chuẩn bị cho chuyến Thanh Minh. Nhưng mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, trời cũng âm u mấy ngày liền, trong phòng cũng ẩm ướt, bên ngoài đi đến đâu là nước mưa đến đó, tâm trạng của mọi người cũng trầm xuống một cách không giải thích được.
Lục Vãn Thừa buồn bực không vui hết mấy ngày, Lâm Thanh Vũ hỏi hắn làm sao hắn cũng không nói, chỉ tiếp tục cáu kỉnh nhìn mưa thở dài. Lâm Thanh Vũ hỏi một lần không được thì cũng lười không hỏi nữa, tùy hắn muốn sao thì muốn.
Hôm ấy, Lục Vãn Thừa đang nằm ngây ngốc trên giường, Hoa Lộ mang thuốc tới, gọi hắn uống thuốc hắn cũng không đáp lại, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Hoa Lộ quay đầu nhìn Lâm Thanh Vũ xin giúp đỡ: "Thiếu quân, này..."
Lâm Thanh Vũ nói: "Để ta, ngươi đi xuống đi."
Sau khi Hoa Lộ đi rồi, Lâm Thanh Vũ bước đến bên giường, nhìn Lục Vãn Thừa từ trên cao xuống hỏi: "Cuối cùng thì ngươi làm sao."
Lục Vãn Thừa: "..."
Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ không vui, uy hiếp: "Nếu ngươi không nói, mỗi ngày trời vừa sáng ta sẽ cho Hoan Đồng lấy chăn của ngươi."
Lục Vãn Thừa nghẹn ngào: "Tôi đã thế này rồi, anh có thể thông cảm chút được không?"
"Ngươi thế nào."
Lục Vãn Thừa hai tay che mặt, thống khổ nói: "Mẹ nó chứ, hình như sắp không được rồi."
Lâm Thanh Vũ: ?
"Sắp không được là sao."
Lục Vãn Thừa có vẻ khó nói: "Là không được á. Vốn trước đây khi chúng ta tỉnh ngủ, tỉnh ngủ thì kiểu gì cũng sẽ... Anh hiểu mà."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Lục Vãn Thừa cúi đầu nhìn dưới quần mình, giọng điệu vô cùng đau thương: "Mấy ngày nay, nó không hót."
Lâm Thanh Vũ: "À, chuyện này bình thường."
Lục Vãn Thừa chợt ngẩng đầu: "Bình thường?"
"Vì cái thiện đơn thuốc, ta thêm khá nhiều rễ sắn dây (Pueraria lobata), tam thất (Panax notoginseng)." Lâm Thanh Vũ hời hợt, như thể chỉ đang bàn chuyện tối nay ăn gì, "Việc dùng hỗn hợp này lâu dài sẽ khiến đàn ông... chịu chút ảnh hưởng. Dù sao thì ngươi cũng không dùng nó được, đừng quan tâm làm gì."
Không dùng được?
Đừng quan tâm??
Lục Vãn Thừa suýt chút phun một búng máu ra ngoài, nhất thời không biết nên phản bác chuyện này thế nào. Nổi nóng với Lâm Thanh Vũ, chọc người ta giận hắn còn phải đi dỗ đấy; nói tình nói lý -- mọi người cũng biết mà, đại mỹ nhân sẽ không nói tình nói lý với phàm nhân.
Lục Vãn Thừa nghẹn nửa ngày mới nói: "Tôi không dùng. Nhưng có dùng hay không, với có được hay không là hai chuyện khác nhau."
Lâm Thanh Vũ không dám gật bừa: "Chuyện liên quan đến sống chết, ngươi có thể dẹp bỏ lòng tự trọng vô dụng kia của mình được không. Sống thêm nửa năm còn quan trọng hơn đấy."
Lục Vãn Thừa giãy nãy: "Nhưng..."
Lâm Thanh Vũ không kiên nhẫn: "Không có nhưng nhị gì hết. Tiểu Hầu gia, ngươi là bệnh nhân, chuyện duy nhất là phải nghe lời thấy thuốc -- uống thuốc đi."
Lục Vãn Thừa cúi đầu nhìn chén thuốc đen thùi, muốn nói lại thôi, lại thôi rồi muốn nói, cuối cùng bật ngón cái với Lâm Thanh Vũ, miệng thốt hai chữ Lâm Thanh Vũ nghe không hiểu: "... Ngầu vãi."
Rêu: Ỉn đã lười chỉ còn mỗi con chim là chịu hót, nay chim cũng tắt đài thì ỉn còn cái quần giắt lưng ((((. = buồn của Ỉn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất