Chương 18
18. Đây là phong thái của chính cung đó Thanh Vũ à.
Trong Thanh Đại các, Thường Ương chẩn mạch cho Lục Kiều Tùng, kết quả chẩn bệnh hoàn toàn giống với Lâm Thanh Vũ. Nhưng cậu chàng không nói thẳng thừng ra như Lâm Thanh Vũ, chỉ nói: "Lục tam thiếu gia làm việc quá sức, lại thêm khoảng thời gian này uống không ít rượu, cho nên gây khó chịu cho dạ dày. Cũng may tam thiếu gia còn trẻ khỏe, mấy ngày nay uống thuốc đúng giờ, ăn uống điều độ, thanh tâm quả dục, mấy ngày nữa sẽ khỏi bệnh."
Lục Niệm Đào mỉm cười: "Làm phiền Thường đại phu."
"Vậy ta sẽ viết phương thuốc."
Lục Niệm Đào gật đầu, rồi như tùy ý mà hỏi: "Vừa nãy ta nghe Thường đại phu gọi đại tẩu của ta là sư huynh?"
Thường Ương do dự một chút mới nói: "Không dối gạt nhị tiểu thư, sư phụ của thiếu quân quý phủ và tại hạ là chung một người. Nhưng đã lâu rồi chúng ta không liên lạc."
Lục Niệm Đào cười: "Còn có chuyện trùng hợp cỡ này sao, khó trách Thường đại phu vui mừng khi thấy đại tẩu của ta."
Thường Ương: "..."
Thường Ương kê đơn rồi muốn đi ngay, Lục Niệm Đào nói: "Nếu Thường đại phu đã là sư đệ đồng môn của đại tẩu ta, không bằng đến Lam Phong các gặp đại tẩu chút đi?"
Thường Ương nhớ tới câu 'xong rồi lại nói' của Lâm Thanh Vũ khi nãy, cũng không từ chối: "Đa tạ ý tốt của nhị tiểu thư."
Lục Niệm Đào sai người đưa Thường Ương đến Lam Phong các, rồi lại cho người tìm một đại phu khác đến, lấy thuốc theo đơn thuốc của vị đại phu này. Sau đó, ả tự tay hầm một bát tổ yến và đưa qua cho Nam An Hầu, người đang chìm trong khổ hình của đóng công văn trong ngày nghỉ. Thừa dịp lúc Nam An Hầu vui vẻ, ả ta nói chuyện Lục Kiều Tùng bị bệnh liệt giường, lại nói mẫu thân vì chuyện này không màn cơm nước, lo lắng đến độ sụt cân rất nhiều, đáng thương cho tam đệ bệnh đến mơ hồ còn không ngừng gọi 'mẫu thân'.
Nam An Hầu nghe vậy thì không khỏi động lòng trắc ẩn. Đã hai tháng trôi qua kể từ chuyện thọ lễ của Trần quý phi, Lương thị vẫn luôn đóng cửa hối lỗi, an phận thủ thường. Dù gì bà ta cũng là chính thê Hầu môn, là mẹ cả của ba đứa con, chung quy thì vẫn phải cho bà chút thể diện.
"Mẫu thân của ngươi dưỡng bệnh lâu vậy rồi, hẳn cũng đã khá hơn." Nam An Hầu nhàn nhạt nói, "Nhưng bây giờ sức khỏe nàng yếu, nên không cần phải lo việc nhà."
Sau khi Lương thị được bỏ cấm túc thì đến ngay Thanh Đại các. Lúc biết nguyên nhân thật sự bệnh tình của Lục Kiều Tùng thì giận không chỗ xã: "Sau khi ngươi thi rớt bị Hầu gia dạy dỗ thành dạng gì ngươi quên rồi? Lại còn có gan đi Giáo Phường tư tìm hoan mua vui, ngươi muốn bị mấy con yêu tinh không đàng hoàng kia hút khô hả!"
Lục Kiều Tùng là một người đọc sách, bị mẹ đẻ chĩa mũi mắng như vậy thì thẹn quá thành giận: "Ta vốn không có vấn đề gì nghiêm trọng, là do Lâm Thanh Vũ kia thêm mắm thêm muối, ở trước mặt hạ nhân nói ta... có thể chết không thể nhục, thù này không báo, ta thề không làm người!"
"Đừng nói nữa." Lục Niệm Đào bình tĩnh, "Bây giờ mẫu thân được bỏ cấm túc, đây là chuyện tốt."
"Bỏ cấm túc thì sao chứ." Lương thị thở dài, "Bây giờ phụ thân ngươi không tin ta, bên nhà ngoại lại không dùng được. Sau chuyện lần trước, phụ thân ngươi không tới phòng ta nữa, sợ là toàn đến Miên Nguyệt các."
Lục Niệm Đào bất đắc dĩ: "Mẫu thân, ta đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi, một thiếp thất không con không cái không có uy hiếp gì với ngài. Ngược lại là đại tẩu... Bây giờ việc nhỏ trong phủ là do Phan thị nắm, nhưng chuyện lớn đều nằm trong tay đại tẩu. Mẫu thân muốn giành lại quyền quản gia thì nên tập trung vào đại tẩu."
Lục Kiều Tùng hận thù nói: "Ta không hiểu, Lâm Thanh Vũ là một nam thê xung hỉ, phụ thân cũng chỉ là Viện phán ngũ phẩm của Thái y viện, sao các ngươi lại bị y hành thế này?"
Lục Niệm Đào liếc nhìn Lương thị: "Ta cũng muốn hỏi. Mẫu thân, những chuyện ngài và Lâm ma ma làm, sao không nói với ta trước?"
Lương thị biết nữ nhi cực kỳ thông minh nên không khỏi khúm núm trước mặt ả: "Ta, ta đây không phải là sợ ngươi lo lắng sao."
"Nếu ngài nói trước với ta, ta nhất định sẽ ngăn cản. Ta đã hỏi Trương đại phu, ông ta nói đại ca sẽ không qua khỏi sang năm, chúng ta cứ chờ là được, rốt cuộc thì ngài vội vàng cái gì? Bây giờ thì hay rồi, thậm chí ngài còn chẳng quản được nhà cửa, còn mất lòng tin của phụ thân. Cho dù đại ca có đi thì vẫn còn Phan thị với đại tẩu, làm sao ngài có thể một tay che trời được."
Lương thị nghĩ lại cũng cảm thấy lúc ấy mình bị Lâm ma ma khuyến khích đến mức bị mỡ heo làm cho ngu muội. Lục Kiều Tùng nói: "Việc đã đến nước này, ngươi nói mẫu thân thì có ích gì. Có giỏi thì không bằng nghĩ cách lấy lại quyền quản gia đi. Một tháng có ba trăm lượng, còn không đủ ăn vặt."
Lục Niệm Đào suy nghĩ rồi nói: "Ta có một biện pháp, có thể thử xem."
Lương thị vội vàng: "Biện pháp gì?"
Lục Niệm Đào chậm rãi nói: "Tam đệ bị bệnh cứ tiếp tục để vị Thường đại phu kia chăm sóc đi thôi."
Trong phòng ngủ Lam Phong các, Lâm Thanh Vũ cầm bút, viết một đơn thuốc. Lục Vãn Thừa lim dim muốn ngủ ráng mở mắt ra, nghĩ nhìn mỹ nhân nhiều thêm một chút rồi ngủ.
"Anh đang viết gì đó?"
"Đơn thuốc."
Lục Vãn Thừa mê man: "Ừm? Anh lại cho tôi dùng thuốc mới à? Lần này là thuốc gì."
Lâm Thanh Vũ nheo mắt: "Thuốc trợ hứng."
Lục Vãn Thừa: ?
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Tam đệ của ngươi nói, ta vì không được ngươi thỏa mãn nên mới bôi nhọ gã thận yếu."
Lục Vãn Thừa: ???
Lúc này, Hoa Lộ đến truyền lời cắt ngang sự chấm hỏi của Lục Vãn Thừa. Nàng nói có một đại phu họ Thường xin gặp thiếu quân, bây giờ đang chờ trong viện.
"Là sư đệ của ta," Lâm Thanh Vũ nói, "Ta đi gặp cậu ấy, ngươi ngủ trưa đi."
Lục Vãn Thừa nuốt lại lời muốn nói: "Ò, được rồi."
Hắn nhắm mắt lại lần nữa, nhưng không biết sao lại không ngủ được. Hoa Lộ rón rén đi đến bên giường, muốn dém chăn cho hắn thì bất thình lình nghe thấy một tiếng: "Hoa Lộ."
Hoa Lộ hết hồn: "Thiếu gia? Ngài còn chưa ngủ à." Bình thường giờ này, theo lời thiếu quân nói, thì thiếu gia đã ngủ ngất ngây đi rồi mới phải.
Lục Vãn Thừa ngồi dậy, ôm gối hỏi: "Cô đổi gối nằm thành màu xanh lá khi nào vậy hở? Làm tôi ảo giác trên đầu mình xanh mướt một mảnh."
"Vậy thiếu gia thích gối màu gì, ta đổi cho ngài."
Lục Vãn Thừa nhìn ngoài cửa sổ, trầm ngâm: "Tôi nghĩ đã."
Lâm Thanh Vũ ở sảnh trước tiếp đãi Thường Ương. Trong mấy sư huynh đệ, Lâm Thanh Vũ bái nhập sư môn cùng năm với Thường Ương, quan hệ của họ cũng thân hơn những sư huynh đệ khác. Giờ gặp lại sau hai năm, khi thấy cậu thiếu niên trước mắt đã cao đen hơn, và nghĩ đến hoàn cảnh khác biệt của mình, Lâm Thanh Vũ không tránh khỏi thở dài xúc động.
"Sư đệ cao hơn rồi..." Lâm Thanh Vũ chợt ngừng lại, nhớ đến cách nói 'Cao sư đệ' của người nào đó thì đột nhiên không nói được nữa, thậm chí còn có chút muốn cười.
Chuyện chính thì Lục Vãn Thừa không làm được gì, nhưng tẩy não người khác thì lại rất giỏi.
Thường Ương không biết lực chú ý của Lâm Thanh Vũ đang đặt trên người mình bị cái gì hấp dẫn đi mất, cậu nhìn Lâm Thanh Vũ thật sâu, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Sư huynh vẫn là những gì cậu nhớ, khinh sương thắng tuyết, thanh tuyến lạnh lùng; Rõ ràng là nam tử, nhưng khuôn mặt lại có thể dùng hai chữ lãnh diễm để hình dung. Chỉ tiếc, đúng người sai việc, chẳng qua chỉ mới hai năm, sư huynh cậu ngày nhớ đêm mong nay đã thành nam thê của tiểu Hầu gia ốm yếu, sao có thể không khiến người ta tâm nguyện khó yên cho được.
Nếu cậu biết ngày sau sư huynh sẽ gả làm vợ người, cậu đã ra tay từ sớm, còn nhẫn nhịn mấy năm để làm gì.
Nhưng so với cậu thì Lâm Thanh Vũ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: "Sư đệ đến kinh thành lúc nào?"
Trong lòng Thường Ương trăm mối ngổn ngang: "Cuối năm ngoái ta bái biệt sư phụ, về Lâm An chơi với mẫu thân đến qua năm, rồi ngựa không ngừng vó đến kinh thành. Đầu tiên ta đến Lâm phủ tìm ngươi, phụ thân ngươi lại nói với ta, ngươi đã..."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sư phụ lão nhân gia ông ấy vẫn khỏe chứ."
"Sư phụ vẫn mạnh mẽ hoạt bát, ngông nghênh ngông cuồng lắm. Chỉ là sư huynh ngươi..." Thường Ương hạ giọng, trong mắt không giấu được tình cảm, "Sư huynh, ta biết ngươi bị ép buộc. Một đạo thánh chỉ, làm ngươi buộc phải cam tâm kết hôn."
Cửu biệt trùng phùng, Lâm Thanh Vũ không muốn nói những chuyện này với sư đệ: "Đừng nói nữa."
Thường Ương ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục: "Không ai hiểu sư huynh hơn ta. Ta biết rõ chí hướng của sư huynh, thấy sư huynh sa sút đến mức này, ta đã mấy đêm không nhắm mắt."
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Sư đệ."
"Ta đã nghĩ cách rồi, ta muốn đưa ngươi rời khỏi Hầu phủ. Chúng ta giống như ngày xưa, kết bạn đồng hành, du lịch tứ phương..."
Lâm Thanh Vũ đang muốn ngắt lời thì một giọng nam chen vào: "Mọi người đang nói gì đó, có thể cho tôi nghe với không, tôi cũng muốn nghe."
Hai người theo tiếng nhìn lại, thấy Lục Vãn Thừa áo mũ chỉnh tề, quả nhiên là phong phạm lộng lẫy lịch sự tao nhã của vọng tộc: "Thanh Vũ, không giới thiếu chút à?"
Lâm Thanh Vũ lấy làm lạ: Giờ này, sao Lục Vãn Thừa không ở trên giường. "Sư đệ, đây là tiểu Hầu gia; Tiểu Hầu gia, đây là sư đệ ta."
Một lời giới thiệu đơn giản rõ ràng, không thừa không thiếu.
Thường Ương chắp tay bái: "Chào tiểu Hầu gia."
Lục Vãn Thừa không khách khí, cười nói: "Chào sư đệ."
Một màu sắc khác chợt lóe trong mắt Thường Ương: "Tiểu Hầu gia đừng hiểu lầm," Cậu nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của Lâm Thanh Vũ, "Ngày trước ta với sư huynh lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc, tình nghĩa không giống người khác. Đã lâu không gặp, không để ý chút đã nhiều lời. Thế nhưng đã quấy rầy đến tiểu Hầu gia hay sao?"
Tình như thủ túc? Há, mi khinh ông đây ít đọc tiểu thuyết, không biết sư huynh là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao hả?
Đều là cáo đực nghìn năm cả, định chơi liêu trai gì ở đây.
Lục Vãn Thừa cười: "Hiểu lầm? Tôi có gì để hiểu lầm đâu, sư đệ tuyệt đối đừng hiểu lầm tôi sẽ hiểu lầm."
Lục Vãn Thừa đến, Thường Ương đương nhiên không thể tiếp tục đề tài vừa rồi. Cậu nói: "Đúng rồi sư huynh, lúc sư tôn du lịch ở biển Nam* thì phát hiện một loại thuốc hay có hiệu quả với bệnh lao." (biển Đông)
Sắc mặt của Lâm Thanh Vũ hòa hoãn lại: "Nói nghe nào."
Nói đến y thuật, Lục Vãn Thừa không có cơ hội để xen vào. Hắn không sao cả, dù sao người ngồi cùng vị trí chủ vị nâng chén phẩm trà với Lâm Thanh Vũ là hắn. Càng là những lúc thế, càng phải biểu hiện khoan dung rộng lượng.
Sau khi hai người nói chuyện xong, Lục Vãn Thừa còn nhiệt tình mời Thường Ương ở lại dùng bữa. Thường Ương thấy sự tồn tại của mình không ảnh hưởng đến Lục Vãn Thừa, ngược lại còn làm mình câu nệ không vui, lại không bỏ được sư huynh, nên vẫn uyển chuyển từ chối lời mời của Lục Vãn Thừa. Đáng tiếc hắn còn chưa nói rõ kế hoạch của mình với sư huynh, nhưng việc này cũng không gấp, hắn tìm cơ hội khác là được.
Trước khi đi, Thường Ương đề cập đến bệnh tình của Lục Kiều Tùng, quả thật là do thận yếu, hắn đã kê đơn thuốc phù hợp.
Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng: "Lục Niệm Đào đã biết hai ta có quan hệ sư huynh đệ. Thuốc của sư đệ, sợ là hết tác dụng."
Sau khi Thường Ương cáo từ, khí thế quý công tử trên người Lục Vãn Thừa tan sạch ngay lập tức, ngáp dài: "Buồn ngủ chết mất, tôi phải đi ngủ bù đây."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Buổi trưa không ngủ chạy đến đây nói nhảm nói nhí là muốn làm gì hả."
Lục Vãn Thừa cười: "Không phải do người ta muốn nhiệt tình tiếp đãi sư đệ của anh hay sao."
Lâm Thanh Vũ không rõ nguyên do: "Tại sao?"
Lục Vãn Thừa cười xấu xa: "Đây là phong thái của chính cung đấy Thanh Vũ à. Có phải hoàn toàn khác với hoa dại bên ngoài không?"
Lâm Thanh Vũ: "... Không khác mấy."
Trong Thanh Đại các, Thường Ương chẩn mạch cho Lục Kiều Tùng, kết quả chẩn bệnh hoàn toàn giống với Lâm Thanh Vũ. Nhưng cậu chàng không nói thẳng thừng ra như Lâm Thanh Vũ, chỉ nói: "Lục tam thiếu gia làm việc quá sức, lại thêm khoảng thời gian này uống không ít rượu, cho nên gây khó chịu cho dạ dày. Cũng may tam thiếu gia còn trẻ khỏe, mấy ngày nay uống thuốc đúng giờ, ăn uống điều độ, thanh tâm quả dục, mấy ngày nữa sẽ khỏi bệnh."
Lục Niệm Đào mỉm cười: "Làm phiền Thường đại phu."
"Vậy ta sẽ viết phương thuốc."
Lục Niệm Đào gật đầu, rồi như tùy ý mà hỏi: "Vừa nãy ta nghe Thường đại phu gọi đại tẩu của ta là sư huynh?"
Thường Ương do dự một chút mới nói: "Không dối gạt nhị tiểu thư, sư phụ của thiếu quân quý phủ và tại hạ là chung một người. Nhưng đã lâu rồi chúng ta không liên lạc."
Lục Niệm Đào cười: "Còn có chuyện trùng hợp cỡ này sao, khó trách Thường đại phu vui mừng khi thấy đại tẩu của ta."
Thường Ương: "..."
Thường Ương kê đơn rồi muốn đi ngay, Lục Niệm Đào nói: "Nếu Thường đại phu đã là sư đệ đồng môn của đại tẩu ta, không bằng đến Lam Phong các gặp đại tẩu chút đi?"
Thường Ương nhớ tới câu 'xong rồi lại nói' của Lâm Thanh Vũ khi nãy, cũng không từ chối: "Đa tạ ý tốt của nhị tiểu thư."
Lục Niệm Đào sai người đưa Thường Ương đến Lam Phong các, rồi lại cho người tìm một đại phu khác đến, lấy thuốc theo đơn thuốc của vị đại phu này. Sau đó, ả tự tay hầm một bát tổ yến và đưa qua cho Nam An Hầu, người đang chìm trong khổ hình của đóng công văn trong ngày nghỉ. Thừa dịp lúc Nam An Hầu vui vẻ, ả ta nói chuyện Lục Kiều Tùng bị bệnh liệt giường, lại nói mẫu thân vì chuyện này không màn cơm nước, lo lắng đến độ sụt cân rất nhiều, đáng thương cho tam đệ bệnh đến mơ hồ còn không ngừng gọi 'mẫu thân'.
Nam An Hầu nghe vậy thì không khỏi động lòng trắc ẩn. Đã hai tháng trôi qua kể từ chuyện thọ lễ của Trần quý phi, Lương thị vẫn luôn đóng cửa hối lỗi, an phận thủ thường. Dù gì bà ta cũng là chính thê Hầu môn, là mẹ cả của ba đứa con, chung quy thì vẫn phải cho bà chút thể diện.
"Mẫu thân của ngươi dưỡng bệnh lâu vậy rồi, hẳn cũng đã khá hơn." Nam An Hầu nhàn nhạt nói, "Nhưng bây giờ sức khỏe nàng yếu, nên không cần phải lo việc nhà."
Sau khi Lương thị được bỏ cấm túc thì đến ngay Thanh Đại các. Lúc biết nguyên nhân thật sự bệnh tình của Lục Kiều Tùng thì giận không chỗ xã: "Sau khi ngươi thi rớt bị Hầu gia dạy dỗ thành dạng gì ngươi quên rồi? Lại còn có gan đi Giáo Phường tư tìm hoan mua vui, ngươi muốn bị mấy con yêu tinh không đàng hoàng kia hút khô hả!"
Lục Kiều Tùng là một người đọc sách, bị mẹ đẻ chĩa mũi mắng như vậy thì thẹn quá thành giận: "Ta vốn không có vấn đề gì nghiêm trọng, là do Lâm Thanh Vũ kia thêm mắm thêm muối, ở trước mặt hạ nhân nói ta... có thể chết không thể nhục, thù này không báo, ta thề không làm người!"
"Đừng nói nữa." Lục Niệm Đào bình tĩnh, "Bây giờ mẫu thân được bỏ cấm túc, đây là chuyện tốt."
"Bỏ cấm túc thì sao chứ." Lương thị thở dài, "Bây giờ phụ thân ngươi không tin ta, bên nhà ngoại lại không dùng được. Sau chuyện lần trước, phụ thân ngươi không tới phòng ta nữa, sợ là toàn đến Miên Nguyệt các."
Lục Niệm Đào bất đắc dĩ: "Mẫu thân, ta đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi, một thiếp thất không con không cái không có uy hiếp gì với ngài. Ngược lại là đại tẩu... Bây giờ việc nhỏ trong phủ là do Phan thị nắm, nhưng chuyện lớn đều nằm trong tay đại tẩu. Mẫu thân muốn giành lại quyền quản gia thì nên tập trung vào đại tẩu."
Lục Kiều Tùng hận thù nói: "Ta không hiểu, Lâm Thanh Vũ là một nam thê xung hỉ, phụ thân cũng chỉ là Viện phán ngũ phẩm của Thái y viện, sao các ngươi lại bị y hành thế này?"
Lục Niệm Đào liếc nhìn Lương thị: "Ta cũng muốn hỏi. Mẫu thân, những chuyện ngài và Lâm ma ma làm, sao không nói với ta trước?"
Lương thị biết nữ nhi cực kỳ thông minh nên không khỏi khúm núm trước mặt ả: "Ta, ta đây không phải là sợ ngươi lo lắng sao."
"Nếu ngài nói trước với ta, ta nhất định sẽ ngăn cản. Ta đã hỏi Trương đại phu, ông ta nói đại ca sẽ không qua khỏi sang năm, chúng ta cứ chờ là được, rốt cuộc thì ngài vội vàng cái gì? Bây giờ thì hay rồi, thậm chí ngài còn chẳng quản được nhà cửa, còn mất lòng tin của phụ thân. Cho dù đại ca có đi thì vẫn còn Phan thị với đại tẩu, làm sao ngài có thể một tay che trời được."
Lương thị nghĩ lại cũng cảm thấy lúc ấy mình bị Lâm ma ma khuyến khích đến mức bị mỡ heo làm cho ngu muội. Lục Kiều Tùng nói: "Việc đã đến nước này, ngươi nói mẫu thân thì có ích gì. Có giỏi thì không bằng nghĩ cách lấy lại quyền quản gia đi. Một tháng có ba trăm lượng, còn không đủ ăn vặt."
Lục Niệm Đào suy nghĩ rồi nói: "Ta có một biện pháp, có thể thử xem."
Lương thị vội vàng: "Biện pháp gì?"
Lục Niệm Đào chậm rãi nói: "Tam đệ bị bệnh cứ tiếp tục để vị Thường đại phu kia chăm sóc đi thôi."
Trong phòng ngủ Lam Phong các, Lâm Thanh Vũ cầm bút, viết một đơn thuốc. Lục Vãn Thừa lim dim muốn ngủ ráng mở mắt ra, nghĩ nhìn mỹ nhân nhiều thêm một chút rồi ngủ.
"Anh đang viết gì đó?"
"Đơn thuốc."
Lục Vãn Thừa mê man: "Ừm? Anh lại cho tôi dùng thuốc mới à? Lần này là thuốc gì."
Lâm Thanh Vũ nheo mắt: "Thuốc trợ hứng."
Lục Vãn Thừa: ?
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Tam đệ của ngươi nói, ta vì không được ngươi thỏa mãn nên mới bôi nhọ gã thận yếu."
Lục Vãn Thừa: ???
Lúc này, Hoa Lộ đến truyền lời cắt ngang sự chấm hỏi của Lục Vãn Thừa. Nàng nói có một đại phu họ Thường xin gặp thiếu quân, bây giờ đang chờ trong viện.
"Là sư đệ của ta," Lâm Thanh Vũ nói, "Ta đi gặp cậu ấy, ngươi ngủ trưa đi."
Lục Vãn Thừa nuốt lại lời muốn nói: "Ò, được rồi."
Hắn nhắm mắt lại lần nữa, nhưng không biết sao lại không ngủ được. Hoa Lộ rón rén đi đến bên giường, muốn dém chăn cho hắn thì bất thình lình nghe thấy một tiếng: "Hoa Lộ."
Hoa Lộ hết hồn: "Thiếu gia? Ngài còn chưa ngủ à." Bình thường giờ này, theo lời thiếu quân nói, thì thiếu gia đã ngủ ngất ngây đi rồi mới phải.
Lục Vãn Thừa ngồi dậy, ôm gối hỏi: "Cô đổi gối nằm thành màu xanh lá khi nào vậy hở? Làm tôi ảo giác trên đầu mình xanh mướt một mảnh."
"Vậy thiếu gia thích gối màu gì, ta đổi cho ngài."
Lục Vãn Thừa nhìn ngoài cửa sổ, trầm ngâm: "Tôi nghĩ đã."
Lâm Thanh Vũ ở sảnh trước tiếp đãi Thường Ương. Trong mấy sư huynh đệ, Lâm Thanh Vũ bái nhập sư môn cùng năm với Thường Ương, quan hệ của họ cũng thân hơn những sư huynh đệ khác. Giờ gặp lại sau hai năm, khi thấy cậu thiếu niên trước mắt đã cao đen hơn, và nghĩ đến hoàn cảnh khác biệt của mình, Lâm Thanh Vũ không tránh khỏi thở dài xúc động.
"Sư đệ cao hơn rồi..." Lâm Thanh Vũ chợt ngừng lại, nhớ đến cách nói 'Cao sư đệ' của người nào đó thì đột nhiên không nói được nữa, thậm chí còn có chút muốn cười.
Chuyện chính thì Lục Vãn Thừa không làm được gì, nhưng tẩy não người khác thì lại rất giỏi.
Thường Ương không biết lực chú ý của Lâm Thanh Vũ đang đặt trên người mình bị cái gì hấp dẫn đi mất, cậu nhìn Lâm Thanh Vũ thật sâu, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Sư huynh vẫn là những gì cậu nhớ, khinh sương thắng tuyết, thanh tuyến lạnh lùng; Rõ ràng là nam tử, nhưng khuôn mặt lại có thể dùng hai chữ lãnh diễm để hình dung. Chỉ tiếc, đúng người sai việc, chẳng qua chỉ mới hai năm, sư huynh cậu ngày nhớ đêm mong nay đã thành nam thê của tiểu Hầu gia ốm yếu, sao có thể không khiến người ta tâm nguyện khó yên cho được.
Nếu cậu biết ngày sau sư huynh sẽ gả làm vợ người, cậu đã ra tay từ sớm, còn nhẫn nhịn mấy năm để làm gì.
Nhưng so với cậu thì Lâm Thanh Vũ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: "Sư đệ đến kinh thành lúc nào?"
Trong lòng Thường Ương trăm mối ngổn ngang: "Cuối năm ngoái ta bái biệt sư phụ, về Lâm An chơi với mẫu thân đến qua năm, rồi ngựa không ngừng vó đến kinh thành. Đầu tiên ta đến Lâm phủ tìm ngươi, phụ thân ngươi lại nói với ta, ngươi đã..."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sư phụ lão nhân gia ông ấy vẫn khỏe chứ."
"Sư phụ vẫn mạnh mẽ hoạt bát, ngông nghênh ngông cuồng lắm. Chỉ là sư huynh ngươi..." Thường Ương hạ giọng, trong mắt không giấu được tình cảm, "Sư huynh, ta biết ngươi bị ép buộc. Một đạo thánh chỉ, làm ngươi buộc phải cam tâm kết hôn."
Cửu biệt trùng phùng, Lâm Thanh Vũ không muốn nói những chuyện này với sư đệ: "Đừng nói nữa."
Thường Ương ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục: "Không ai hiểu sư huynh hơn ta. Ta biết rõ chí hướng của sư huynh, thấy sư huynh sa sút đến mức này, ta đã mấy đêm không nhắm mắt."
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Sư đệ."
"Ta đã nghĩ cách rồi, ta muốn đưa ngươi rời khỏi Hầu phủ. Chúng ta giống như ngày xưa, kết bạn đồng hành, du lịch tứ phương..."
Lâm Thanh Vũ đang muốn ngắt lời thì một giọng nam chen vào: "Mọi người đang nói gì đó, có thể cho tôi nghe với không, tôi cũng muốn nghe."
Hai người theo tiếng nhìn lại, thấy Lục Vãn Thừa áo mũ chỉnh tề, quả nhiên là phong phạm lộng lẫy lịch sự tao nhã của vọng tộc: "Thanh Vũ, không giới thiếu chút à?"
Lâm Thanh Vũ lấy làm lạ: Giờ này, sao Lục Vãn Thừa không ở trên giường. "Sư đệ, đây là tiểu Hầu gia; Tiểu Hầu gia, đây là sư đệ ta."
Một lời giới thiệu đơn giản rõ ràng, không thừa không thiếu.
Thường Ương chắp tay bái: "Chào tiểu Hầu gia."
Lục Vãn Thừa không khách khí, cười nói: "Chào sư đệ."
Một màu sắc khác chợt lóe trong mắt Thường Ương: "Tiểu Hầu gia đừng hiểu lầm," Cậu nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của Lâm Thanh Vũ, "Ngày trước ta với sư huynh lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc, tình nghĩa không giống người khác. Đã lâu không gặp, không để ý chút đã nhiều lời. Thế nhưng đã quấy rầy đến tiểu Hầu gia hay sao?"
Tình như thủ túc? Há, mi khinh ông đây ít đọc tiểu thuyết, không biết sư huynh là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao hả?
Đều là cáo đực nghìn năm cả, định chơi liêu trai gì ở đây.
Lục Vãn Thừa cười: "Hiểu lầm? Tôi có gì để hiểu lầm đâu, sư đệ tuyệt đối đừng hiểu lầm tôi sẽ hiểu lầm."
Lục Vãn Thừa đến, Thường Ương đương nhiên không thể tiếp tục đề tài vừa rồi. Cậu nói: "Đúng rồi sư huynh, lúc sư tôn du lịch ở biển Nam* thì phát hiện một loại thuốc hay có hiệu quả với bệnh lao." (biển Đông)
Sắc mặt của Lâm Thanh Vũ hòa hoãn lại: "Nói nghe nào."
Nói đến y thuật, Lục Vãn Thừa không có cơ hội để xen vào. Hắn không sao cả, dù sao người ngồi cùng vị trí chủ vị nâng chén phẩm trà với Lâm Thanh Vũ là hắn. Càng là những lúc thế, càng phải biểu hiện khoan dung rộng lượng.
Sau khi hai người nói chuyện xong, Lục Vãn Thừa còn nhiệt tình mời Thường Ương ở lại dùng bữa. Thường Ương thấy sự tồn tại của mình không ảnh hưởng đến Lục Vãn Thừa, ngược lại còn làm mình câu nệ không vui, lại không bỏ được sư huynh, nên vẫn uyển chuyển từ chối lời mời của Lục Vãn Thừa. Đáng tiếc hắn còn chưa nói rõ kế hoạch của mình với sư huynh, nhưng việc này cũng không gấp, hắn tìm cơ hội khác là được.
Trước khi đi, Thường Ương đề cập đến bệnh tình của Lục Kiều Tùng, quả thật là do thận yếu, hắn đã kê đơn thuốc phù hợp.
Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng: "Lục Niệm Đào đã biết hai ta có quan hệ sư huynh đệ. Thuốc của sư đệ, sợ là hết tác dụng."
Sau khi Thường Ương cáo từ, khí thế quý công tử trên người Lục Vãn Thừa tan sạch ngay lập tức, ngáp dài: "Buồn ngủ chết mất, tôi phải đi ngủ bù đây."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Buổi trưa không ngủ chạy đến đây nói nhảm nói nhí là muốn làm gì hả."
Lục Vãn Thừa cười: "Không phải do người ta muốn nhiệt tình tiếp đãi sư đệ của anh hay sao."
Lâm Thanh Vũ không rõ nguyên do: "Tại sao?"
Lục Vãn Thừa cười xấu xa: "Đây là phong thái của chính cung đấy Thanh Vũ à. Có phải hoàn toàn khác với hoa dại bên ngoài không?"
Lâm Thanh Vũ: "... Không khác mấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất