Chương 42
42. Nào có giống lời một đại tướng quân đứng đắn sẽ thốt ra.
Mấy ngày sau, quả nhiên trong cung truyền ý chỉ của Thánh thượng xuống, tuyên Lâm Thanh Vũ vào cung yết kiến.
Có tầng quan hệ với Hoàng hậu, Lâm Thanh Vũ cũng xem như có quan hệ thân thích với Hoàng đế. Nhưng bản thân y không có quan chức cáo mệnh, lần này chỉ có thể lấy thân phận thứ dân để vào cung.
Hoa Lộ cố tình chọn cho y một bộ đồ màu tối, Lâm Thanh Vũ mặc trên người thanh lịch trong veo như bầu trời sau cơn mưa. Lâm Thanh Vũ nhớ đến lần đầu tiên y tiến cung tạ ơn Hoàng hậu, trước khi đi họ Giang kia không đồng ý tới lui đủ kiểu, hỏi hắn vì sao, họ Giang ấy nói thế nào?
- "Tôi sợ anh bị cái tên Thái tử mắc ói kia chấm. À, ngoại trừ Thái tử, còn phải đề phòng cả Hoàng đế. Mấy lão già hay thích người trẻ tuổi xinh đẹp."
Tiêu Tranh đã xuất hiện trong lời của Giang vậy có phải Hoàng đế cũng...
Lâm Thanh Vũ nói: "Không mặc cái này, lấy bộ đồ màu tím đậm đến đây."
Hoa Lộ kinh ngạc: "Cái thiếu quân nói là món làm năm ngoái ấy ạ?" Nàng nhớ thiếu quân không thích màu tím đậm, lúc đó thiếu gia cũng nói màu này làm bẩn mắt, bảo nàng mau nhét nó dưới đáy hòm.
"Ừm."
"Nhưng thiếu quân còn đang trong hiếu kỳ, vẫn nên ăn mặc đơn giản một chút thì hơn."
"Không sao đâu."
Lâm Thanh Vũ đổi bộ đồ tím, nhưng chỉ nhìn dáng người và khuôn mặt, y vẫn bắt mắt muốn chết, đây đã là giới hạn mà y có thể làm rồi. Khi diện thánh nếu dáng vẻ không hợp, cũng có nguy cơ bị trị tội.
Lâm Thanh Vũ đi theo công công đến phủ tuyên chỉ vào cung, đi bộ một đường tới Cần Chính điện.
"Hoàng thượng đang nghị sự với Thái tử," Công công chưởng sự Cần Chính điện nói, "Xin Lâm thiếu quân hãy chờ ở đây một lát."
Vị chưởng sự công công này tên Tiết Anh, đã hầu hạ bên cạnh Hoàng đế nhiều năm, ngay cả Hoàng hậu cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi. Lâm Thanh Vũ vuốt cằm: "Làm phiền công công."
Tiết Anh là lão nhân trong cung. Hậu cung giai lệ ba ngàn, có mỹ nhân nào hắn chưa từng gặp. Nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm thiếu quân vừa thủ tiết này, vẫn làm hắn bị kinh diễm một phen. Đại Du thịnh hành nam phong, trong hậu cung của Hoàng thượng cũng mấy vị nam thị quân phong tình, nhưng nếu so sánh với Lâm thiếu quân, hiển nhiên là chẳng đủ nhìn. Chỉ là phẩm vị của Hoàng thượng khác lạ, rất thích những mỹ nhân có dung nhan nhẹ nhàng thanh thoát. Lâm thiếu quân ăn mặc tục khí thế này, đi cùng với gương mặt ấy, thì nào có nét nào là thanh lịch.
Tuy nói 'chờ một chút', nhưng Lâm Thanh Vũ chờ một lần chờ hơn nửa canh giờ, cuối cùng mới chờ được Tiêu Tranh đi ra ngoài. Tiêu Tranh nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, mắt lóe lên sự kinh ngạc: "Sao em lại ở đây."
Tiết Anh giải thích: "Bẩm điện hạ, Lâm thiếu quân có công phối đơn thuốc bệnh dịch, Hoàng thượng muốn đích thân luận công ban thưởng cho y."
"Ồ?" Tiêu Tranh nhướng mi, đi quanh Lâm Thanh Vũ, "Cô còn tưởng em không có gì ngoài gương mặt này, nhưng không ngờ em còn có tài như thế. Không hổ là cô coi trọng... " Tiêu Tranh đến gần bên tai Lâm Thanh Vũ, chuyển giọng âm cuối, "Tiểu Thanh Vũ."
Lâm Thanh Vũ lùi lại nửa bước, thành công tránh thoát hơi thở của Tiêu Tranh: "Trước cửa Cần Chính điện, thỉnh điện hạ tự trọng."
Tiêu Tranh như có như không cười cười: "Cô chẳng qua chỉ lên tiếng gọi biểu đệ muội, sao lại không tự trọng?"
Tiết Anh nhìn ra bầu không khí của hai người có gì đó không ổn, mỉm cười giảng hòa: "Điện hạ đã từng nghe nói chuyện Lâm Viện phán thu Cố đại tướng quân làm nghĩa tử chưa? Lâm thiếu quân có Cố đại tướng quân làm nghĩa huynh, thật đúng là phúc phận mà."
Không hổ là người thành tinh trong cung, nhẹ nhàng nói hai ba câu đã giải được cục diện bế tắc. Cố Phù Châu tay cầm ba mươi vạn binh quyền, là võ tướng đứng đầu, cực kỳ có uy vọng trong quân đội. Họ Giang từng nói, trước khi Tiêu Tranh yêu Thẩm Hoài Thức, thì coi trọng nhất là Thái tử vị của gã. Chỉ cần Tiêu Tranh có đầu óc, sẽ không vì một thế thân mà chống đối với Cố Phù Châu.
Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Tranh thu liễm lại không ít. "Cố Phù Châu à..." Tiêu Tranh liếm răng, nói với vẻ thâm ý, "Lâm gia ngược lại còn biết tìm chỗ dựa cho mình. Chỉ tiếc, nay không giống xưa, cho dù là Cố Phù Châu, cũng chưa chắc đáng tin."
Tiêu Tranh nói xong thì đi. Một tiểu thái giám từ Cần Chính điện đi ra nói: "Lâm thiếu quân, xin mời."
Hoàng đế vừa qua bốn mươi, thân thể lúc tốt lúc xấu, xem sớ nửa canh giờ, lại nghị sự với Thái tử một canh giờ, sớm đã mệt mỏi trong người, nhưng Lâm thị có công phối đơn cho bệnh dịch, vẫn phải gặp mặt một lần. Làm lớn chuyện mà nói, công lao của Lâm thị có thể so với Cố Phù châu, một người giúp lão an nội, một người thay lão vẹn ngoài.
Hoàng đế mệt mỏi xoa trán, thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào tím đi vào, quỳ xuống trước mặt: "Thảo dân Lâm Thanh Vũ, tham kiến bệ hạ."
"Bình thân."
Lâm Thanh Vũ đứng lên, dáng vẻ vâng lời hạ mắt, đứng ở nơi ánh sáng không đủ, trông như thể không dám nhìn thẳng thánh nhan. Hoàng đế thấy y ăn vận như vậy, cũng lười không muốn nghiêm túc nhìn y: "Trẫm nghe Thái y thự nói, đơn thuốc bệnh dịch, là do ngươi phối ra?"
Lâm Thanh Vũ rũ mắt: "Vâng, nhưng thảo dân cũng là được ân sư chỉ điểm, mới có thể phối ra đơn thuốc trong thời gian ngắn."
Hoàng đế cảm thấy Lâm Thanh Vũ còn quá trẻ. Người làm nghề y, nặng ở kinh nghiệm và trình độ. "Ân sư của ngươi hiện đang ở đâu?"
"Ân sư vân du tứ hải, không có chỗ ở cố định, hành tung không rõ, thảo dân cũng không biết người đang ở nơi nào."
"Ân sư của ngươi là thế ngoại cao nhân. Đương nhiên ngươi cũng không kém là bao." Hoàng đế nói, "Phụ thân người vừa kéo Cố tướng quân từ quỷ môn quan về cho trẫm, ngươi lại cứu ngàn vạn lê dân bách tính của trẫm, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử."
"Thánh thượng quá khen, thảo dân sợ hãi."
Hoàng đế không muốn mất nhiều thời gian với Lâm Thanh Vũ: "Chuyện bệnh dịch, ngươi có công lớn. Nói nghe xem, ngươi muốn thưởng cái gì?"
Mắt Lâm Thanh Vũ lóe sáng: "Thảo dân... muốn có thể tự do đi lại ở Thái y thự, cùng làm việc với danh y thiên hạ, đọc hết tất cả y thư của thế gian, hiến sức mọn cho giang sơn thiên thu của bệ hạ."
"Ồ?" Giọng điệu Hoàng đế 'Ồ' lên giống Tiêu Tranh đến mấy phần, "Không ngờ ngươi lại có chí hướng này."
Lâm Thanh Vũ không cần chức quan không cần tiền tài, chỉ cần tư cách ra vào Thái y thự, làm Hoàng đế phải lau mắt nhìn: "Ngươi là người tài giỏi, chỉ là ngươi đã lấy thân nam tử gả làm nam thê cho người, không tiện xuất đầu lộ diện."
Lâm Thanh Vũ quỳ xuống lần nữa: "Nam An tiểu Hầu gia chết bệnh, thảo dân đã hết trách nhiệm làm vợ người. Thỉnh bệ hạ xem lại."
"Hôn sự của ngươi và Lục Vãn Thừa, ban đầu là do Hoàng hậu cầu trẫm. Mấy ngày trước Hoàng hậu cũng đã nói. Nam thê dù sao cũng là trái tổ chế, Nam An Hầu phủ cũng vì vậy liên tục có tai họa. Hoàng hậu muốn thả ngươi về Lâm phủ... " Hoàng đế nghĩ sơ qua, "Thôi, anh hùng không hỏi xuất xứ, trẫm cho ngươi chức vụ y sĩ chính thất phẩm, có thể tự do đi lại trong Thái y thự."
Lâm Thanh Vũ lễ bái tạ ơn: "Thần, khấu tạ hoàng ân."
Lâm Thanh Vũ ra khỏi Cần Chính điện, bỗng nhiên có chút muốn cười. Năm trước y không tham gia kỳ thi của Thái y thự, cũng không cần chờ thêm ba năm, cứ thế đã thực hiện được khát vọng y từng có.
Dễ dàng đến có chút buồn cười.
Từ sau khi Lục Vãn Thừa chết, dường như vận mệnh của y đã thay đổi: Có gia sản bạc triệu, khôi phục lại tự do của mình, có một nghĩa huynh từ trên trời rơi xuống, cuối cùng còn vào được Thái y thự y đã muốn từ lâu.
Là... là linh hồn của người không biết từ đâu đến kia phù hộ y sao.
"Chúc mừng Lâm thái y." Tiết Anh cười nói, "Mong rằng sau này Lâm thái y chiếu cố những nô tài như chúng ta nhiều hơn."
Lâm Thanh Vũ cười cười: "Tiết công công khách sáo rồi. Người cần chiếu cố, là ta."
Vào cung, cuối cùng tay y cũng có thể duỗi tới Đông cung.
Lâm Thanh Vũ đi theo thái giám dẫn đường xuất cung, trùng hợp gặp được Hồ Cát vừa xong việc chuẩn bị về phủ. Hai người kết bạn mà đi, Hồ Cát nghe nói Lâm Thanh Vũ được tấn là y sĩ chính thất phẩm, vui vẻ nói: "Vậy là, sau này ta và Lâm thái y chính là đồng liêu."
"Xem như là thế."
"Đúng rồi, Lâm thái y có nghe chuyện lạ của Cố đại tướng quân chưa?"
Lâm Thanh Vũ thấy vẻ mặt Hồ Cát có mấy phần là lạ, giống như muốn cười lại thấy không nên cười. Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao vậy."
"Ta vừa gặp Tiểu Tùng Tử dâng trà ở Cần Chính điện, là hắn nói với ta chuyện buồn cười này." Hồ Cát khó xử, "Cũng không xem là chuyện cười, nhưng sau khi biết chuyện này thì Thánh thượng phát sầu."
Hồ Cát được Trần quý phi và Thái tử đề bạt, có địa vị tương đối cao ở Thái y viện, theo trình độ thì đã có thể bắt mạch xem bệnh cho hậu phi. Nhưng hắn vẫn giống như trước, không ra vẻ ta đây. Nên dù là thái giám, cung nữ, hay thị vệ ma ma, chỉ cần tìm hắn xem bệnh, hắn đều sẽ hết sức chữa trị.
Trong cung, mệnh của nô tài là thứ không có giá trị nhất. Bản ý của Hồ Cát là trị bệnh cứu người, trong lúc vô tình đã thu được rất nhiều nhân tâm. Cho nên nhân duyên của hắn trong cung rất tốt, ngay cả người hậu hạ bên cạnh Thánh thượng cũng lộ ra không ít tin tức cơ mật với hắn.
Có thể dùng hai chữ 'chuyện cười' để hình dung, đương nhiên không phải là chuyện lớn gì, có lẽ lại là vị tần phi nào đó trong hậu cung không có đầu óc tranh sủng tạo thành trò cười. Lâm Thanh Vũ không để ý mấy chuyện này, thuận miệng hỏi một câu: "Là chuyện gì."
"Hôm nay, Phó tướng của quân Chinh Tây, Triệu Minh Uy Triệu tướng quân dâng sớ lên bàn của Thánh thượng."
Quân Chinh Tây, là đại quân tác chiến của Đại Du ở Ung Lương và Tây Hạ, người tác chiến không được liên lạc với bên ngoài, khi tình hình nghiêm trọng thì ngay cả thư nhà cũng không được viết, để tránh tiết lộ quân cơ. Người vi phạm dù có thân phận nào, cũng phải xử theo quân pháp. Có thể nói liên hệ duy nhất của Ung Lương và trong kinh, là long án trong Cần Chính điện. Lâm Thanh Vũ muốn biết tin tức của phụ thân, cũng chỉ có thể dựa vào Hồ Cát để nghe ngóng từ thái giám ở Cần Chính điện.
"Chuyện gì đã xảy ra ở Ung Lương?"
Hồ Cát biết Lâm Thanh Vũ lo lắng chuyện gì: "Lâm thái y yên tâm, trước đây không lâu dưới sự dẫn đầu của Cố đại tướng quân, quân Chinh Tây đã đại thắng quân Tây Hạ, Viện phán đại nhân đương nhiên cũng khỏe mạnh. Triệu tướng quân thượng tấu, là vì buộc tội Cố đại tướng quân."
Triệu tướng quân đi theo Cố Phù Châu mấy năm, sự trung thành và tận tâm với hắn có thể so với núi, đang êm đang đẹp sao lại đột nhiên vạch tội, còn là sau khi đánh thắng trận. "Hắn buộc tội Cố đại tướng quân chuyện gì."
Hồ Cát buồn cười: "Hắn nói Cố đại tướng quân mê giường, suốt ngày nằm ình trên đó, mỗi sớm nghị sự đều là một trận tan tác, cuối cùng các tướng lĩnh không thể không đến trước giường hắn để bàn chuyện quân cơ cần giải quyết. Cố đại tướng quân còn ngại thời gian nghị sức quá lâu, bảo bọn họ đi tắm rồi đi ngủ đi, nói là thế này mới có thể nghỉ ngơi dưỡng sức. Mấy ngày trước, quân địch bất ngờ tập kích ban đêm, rất nguy cấp, Cố đại tướng quân nửa tỉnh nửa ngủ, lúc mơ màng còn quấn chăn leo lên cửa thành, chỉ huy toàn quân trấn thủ. Tuy nói dưới sự hướng dẫn của hắn, cuối cùng quân ta đại thu toàn thắng, nhưng thật sự là... có chút mất mặt."
Lâm Thanh Vũ: "... Cái gì vậy chứ. Thánh thượng nói thế nào."
"Thánh thượng còn chưa nói gì, Cố đại tướng quân lại tự mình dâng sớ, nói là vì chuyện trúng độc, hắn dạo một vòng quanh quỷ môn quan, đã nhìn thấu hồng trần, thân thể và tâm cảnh không còn bằng lúc trước, bất lực ra trận gϊếŧ địch vì Đại Du. Để hắn thống soái tam quân, nhẹ thì trễ quân cơ, nặng thì lầm nước. Bây giờ hắn đã 30 tuổi 'già rồi', không muốn đánh mất khí tiết tuổi già, chuẩn hắn hồi kinh làm người giàu có nhàn tản." Hồ Cát càng nói càng thấy khó tin. Đây đương nhiên không phải là nguyên văn Cố Phù Châu viết trong sớ, mà là do Tiểu Tùng tử ở Cần Chính điện thuật lại có mang thêm phong cách cá nhân, nhưng ý đại thể thì vẫn thế. "Cố đại tướng quân còn đang dâng sớ tiến cử Triệu tướng quân tiếp nhận chức đại tướng quân quân Chinh Tây, liên tục khẩn cầu Thánh thượng chuẩn cho hắn hồi kinh ngay lập tức."
Cố Phù Châu tòng quân năm mười bốn tuổi, lúc mười sáu một trận thành danh, Lâm Thanh Vũ chỉ mới bốn tuổi. Có thể nói, Lâm Thanh Vũ nghe sự tích của Cố Phù Châu mà lớn. Tuy y theo nghề thuốc, nhưng khi niên thiếu cũng khao khát được vượt chiến trường cắt cờ trảm tướng lập công. Người có thể để y khâm phục tôn kính không nhiều, Cố Phù Châu xem như là một trong số đó.
Lời Hồ Cát nói, nào có giống lời một đại tướng quân đứng đắn sẽ thốt ra.
Lâm Thanh Vũ trầm mặc thật lâu, không khỏi hỏi: "Người ngươi nói thật sự là Cố đại tướng quân ư?"
Hoan Đồng đáp: "Viện phán đại nhân đã từng nói, một người đã tự mình trải qua sinh tử, sau khi may mắn sống sót, tâm tính thay đổi lớn là chuyện thường xảy ra. Có lễ Cố đại tướng quân thật sự nghĩ thoáng, muốn hồi kinh hưởng phúc."
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Có lẽ."
Tác giả:
Ủn ỉn công: Bắt tôi đánh trận thật sự là làm khó quá mà.
Mấy ngày sau, quả nhiên trong cung truyền ý chỉ của Thánh thượng xuống, tuyên Lâm Thanh Vũ vào cung yết kiến.
Có tầng quan hệ với Hoàng hậu, Lâm Thanh Vũ cũng xem như có quan hệ thân thích với Hoàng đế. Nhưng bản thân y không có quan chức cáo mệnh, lần này chỉ có thể lấy thân phận thứ dân để vào cung.
Hoa Lộ cố tình chọn cho y một bộ đồ màu tối, Lâm Thanh Vũ mặc trên người thanh lịch trong veo như bầu trời sau cơn mưa. Lâm Thanh Vũ nhớ đến lần đầu tiên y tiến cung tạ ơn Hoàng hậu, trước khi đi họ Giang kia không đồng ý tới lui đủ kiểu, hỏi hắn vì sao, họ Giang ấy nói thế nào?
- "Tôi sợ anh bị cái tên Thái tử mắc ói kia chấm. À, ngoại trừ Thái tử, còn phải đề phòng cả Hoàng đế. Mấy lão già hay thích người trẻ tuổi xinh đẹp."
Tiêu Tranh đã xuất hiện trong lời của Giang vậy có phải Hoàng đế cũng...
Lâm Thanh Vũ nói: "Không mặc cái này, lấy bộ đồ màu tím đậm đến đây."
Hoa Lộ kinh ngạc: "Cái thiếu quân nói là món làm năm ngoái ấy ạ?" Nàng nhớ thiếu quân không thích màu tím đậm, lúc đó thiếu gia cũng nói màu này làm bẩn mắt, bảo nàng mau nhét nó dưới đáy hòm.
"Ừm."
"Nhưng thiếu quân còn đang trong hiếu kỳ, vẫn nên ăn mặc đơn giản một chút thì hơn."
"Không sao đâu."
Lâm Thanh Vũ đổi bộ đồ tím, nhưng chỉ nhìn dáng người và khuôn mặt, y vẫn bắt mắt muốn chết, đây đã là giới hạn mà y có thể làm rồi. Khi diện thánh nếu dáng vẻ không hợp, cũng có nguy cơ bị trị tội.
Lâm Thanh Vũ đi theo công công đến phủ tuyên chỉ vào cung, đi bộ một đường tới Cần Chính điện.
"Hoàng thượng đang nghị sự với Thái tử," Công công chưởng sự Cần Chính điện nói, "Xin Lâm thiếu quân hãy chờ ở đây một lát."
Vị chưởng sự công công này tên Tiết Anh, đã hầu hạ bên cạnh Hoàng đế nhiều năm, ngay cả Hoàng hậu cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi. Lâm Thanh Vũ vuốt cằm: "Làm phiền công công."
Tiết Anh là lão nhân trong cung. Hậu cung giai lệ ba ngàn, có mỹ nhân nào hắn chưa từng gặp. Nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm thiếu quân vừa thủ tiết này, vẫn làm hắn bị kinh diễm một phen. Đại Du thịnh hành nam phong, trong hậu cung của Hoàng thượng cũng mấy vị nam thị quân phong tình, nhưng nếu so sánh với Lâm thiếu quân, hiển nhiên là chẳng đủ nhìn. Chỉ là phẩm vị của Hoàng thượng khác lạ, rất thích những mỹ nhân có dung nhan nhẹ nhàng thanh thoát. Lâm thiếu quân ăn mặc tục khí thế này, đi cùng với gương mặt ấy, thì nào có nét nào là thanh lịch.
Tuy nói 'chờ một chút', nhưng Lâm Thanh Vũ chờ một lần chờ hơn nửa canh giờ, cuối cùng mới chờ được Tiêu Tranh đi ra ngoài. Tiêu Tranh nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, mắt lóe lên sự kinh ngạc: "Sao em lại ở đây."
Tiết Anh giải thích: "Bẩm điện hạ, Lâm thiếu quân có công phối đơn thuốc bệnh dịch, Hoàng thượng muốn đích thân luận công ban thưởng cho y."
"Ồ?" Tiêu Tranh nhướng mi, đi quanh Lâm Thanh Vũ, "Cô còn tưởng em không có gì ngoài gương mặt này, nhưng không ngờ em còn có tài như thế. Không hổ là cô coi trọng... " Tiêu Tranh đến gần bên tai Lâm Thanh Vũ, chuyển giọng âm cuối, "Tiểu Thanh Vũ."
Lâm Thanh Vũ lùi lại nửa bước, thành công tránh thoát hơi thở của Tiêu Tranh: "Trước cửa Cần Chính điện, thỉnh điện hạ tự trọng."
Tiêu Tranh như có như không cười cười: "Cô chẳng qua chỉ lên tiếng gọi biểu đệ muội, sao lại không tự trọng?"
Tiết Anh nhìn ra bầu không khí của hai người có gì đó không ổn, mỉm cười giảng hòa: "Điện hạ đã từng nghe nói chuyện Lâm Viện phán thu Cố đại tướng quân làm nghĩa tử chưa? Lâm thiếu quân có Cố đại tướng quân làm nghĩa huynh, thật đúng là phúc phận mà."
Không hổ là người thành tinh trong cung, nhẹ nhàng nói hai ba câu đã giải được cục diện bế tắc. Cố Phù Châu tay cầm ba mươi vạn binh quyền, là võ tướng đứng đầu, cực kỳ có uy vọng trong quân đội. Họ Giang từng nói, trước khi Tiêu Tranh yêu Thẩm Hoài Thức, thì coi trọng nhất là Thái tử vị của gã. Chỉ cần Tiêu Tranh có đầu óc, sẽ không vì một thế thân mà chống đối với Cố Phù Châu.
Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Tranh thu liễm lại không ít. "Cố Phù Châu à..." Tiêu Tranh liếm răng, nói với vẻ thâm ý, "Lâm gia ngược lại còn biết tìm chỗ dựa cho mình. Chỉ tiếc, nay không giống xưa, cho dù là Cố Phù Châu, cũng chưa chắc đáng tin."
Tiêu Tranh nói xong thì đi. Một tiểu thái giám từ Cần Chính điện đi ra nói: "Lâm thiếu quân, xin mời."
Hoàng đế vừa qua bốn mươi, thân thể lúc tốt lúc xấu, xem sớ nửa canh giờ, lại nghị sự với Thái tử một canh giờ, sớm đã mệt mỏi trong người, nhưng Lâm thị có công phối đơn cho bệnh dịch, vẫn phải gặp mặt một lần. Làm lớn chuyện mà nói, công lao của Lâm thị có thể so với Cố Phù châu, một người giúp lão an nội, một người thay lão vẹn ngoài.
Hoàng đế mệt mỏi xoa trán, thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào tím đi vào, quỳ xuống trước mặt: "Thảo dân Lâm Thanh Vũ, tham kiến bệ hạ."
"Bình thân."
Lâm Thanh Vũ đứng lên, dáng vẻ vâng lời hạ mắt, đứng ở nơi ánh sáng không đủ, trông như thể không dám nhìn thẳng thánh nhan. Hoàng đế thấy y ăn vận như vậy, cũng lười không muốn nghiêm túc nhìn y: "Trẫm nghe Thái y thự nói, đơn thuốc bệnh dịch, là do ngươi phối ra?"
Lâm Thanh Vũ rũ mắt: "Vâng, nhưng thảo dân cũng là được ân sư chỉ điểm, mới có thể phối ra đơn thuốc trong thời gian ngắn."
Hoàng đế cảm thấy Lâm Thanh Vũ còn quá trẻ. Người làm nghề y, nặng ở kinh nghiệm và trình độ. "Ân sư của ngươi hiện đang ở đâu?"
"Ân sư vân du tứ hải, không có chỗ ở cố định, hành tung không rõ, thảo dân cũng không biết người đang ở nơi nào."
"Ân sư của ngươi là thế ngoại cao nhân. Đương nhiên ngươi cũng không kém là bao." Hoàng đế nói, "Phụ thân người vừa kéo Cố tướng quân từ quỷ môn quan về cho trẫm, ngươi lại cứu ngàn vạn lê dân bách tính của trẫm, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử."
"Thánh thượng quá khen, thảo dân sợ hãi."
Hoàng đế không muốn mất nhiều thời gian với Lâm Thanh Vũ: "Chuyện bệnh dịch, ngươi có công lớn. Nói nghe xem, ngươi muốn thưởng cái gì?"
Mắt Lâm Thanh Vũ lóe sáng: "Thảo dân... muốn có thể tự do đi lại ở Thái y thự, cùng làm việc với danh y thiên hạ, đọc hết tất cả y thư của thế gian, hiến sức mọn cho giang sơn thiên thu của bệ hạ."
"Ồ?" Giọng điệu Hoàng đế 'Ồ' lên giống Tiêu Tranh đến mấy phần, "Không ngờ ngươi lại có chí hướng này."
Lâm Thanh Vũ không cần chức quan không cần tiền tài, chỉ cần tư cách ra vào Thái y thự, làm Hoàng đế phải lau mắt nhìn: "Ngươi là người tài giỏi, chỉ là ngươi đã lấy thân nam tử gả làm nam thê cho người, không tiện xuất đầu lộ diện."
Lâm Thanh Vũ quỳ xuống lần nữa: "Nam An tiểu Hầu gia chết bệnh, thảo dân đã hết trách nhiệm làm vợ người. Thỉnh bệ hạ xem lại."
"Hôn sự của ngươi và Lục Vãn Thừa, ban đầu là do Hoàng hậu cầu trẫm. Mấy ngày trước Hoàng hậu cũng đã nói. Nam thê dù sao cũng là trái tổ chế, Nam An Hầu phủ cũng vì vậy liên tục có tai họa. Hoàng hậu muốn thả ngươi về Lâm phủ... " Hoàng đế nghĩ sơ qua, "Thôi, anh hùng không hỏi xuất xứ, trẫm cho ngươi chức vụ y sĩ chính thất phẩm, có thể tự do đi lại trong Thái y thự."
Lâm Thanh Vũ lễ bái tạ ơn: "Thần, khấu tạ hoàng ân."
Lâm Thanh Vũ ra khỏi Cần Chính điện, bỗng nhiên có chút muốn cười. Năm trước y không tham gia kỳ thi của Thái y thự, cũng không cần chờ thêm ba năm, cứ thế đã thực hiện được khát vọng y từng có.
Dễ dàng đến có chút buồn cười.
Từ sau khi Lục Vãn Thừa chết, dường như vận mệnh của y đã thay đổi: Có gia sản bạc triệu, khôi phục lại tự do của mình, có một nghĩa huynh từ trên trời rơi xuống, cuối cùng còn vào được Thái y thự y đã muốn từ lâu.
Là... là linh hồn của người không biết từ đâu đến kia phù hộ y sao.
"Chúc mừng Lâm thái y." Tiết Anh cười nói, "Mong rằng sau này Lâm thái y chiếu cố những nô tài như chúng ta nhiều hơn."
Lâm Thanh Vũ cười cười: "Tiết công công khách sáo rồi. Người cần chiếu cố, là ta."
Vào cung, cuối cùng tay y cũng có thể duỗi tới Đông cung.
Lâm Thanh Vũ đi theo thái giám dẫn đường xuất cung, trùng hợp gặp được Hồ Cát vừa xong việc chuẩn bị về phủ. Hai người kết bạn mà đi, Hồ Cát nghe nói Lâm Thanh Vũ được tấn là y sĩ chính thất phẩm, vui vẻ nói: "Vậy là, sau này ta và Lâm thái y chính là đồng liêu."
"Xem như là thế."
"Đúng rồi, Lâm thái y có nghe chuyện lạ của Cố đại tướng quân chưa?"
Lâm Thanh Vũ thấy vẻ mặt Hồ Cát có mấy phần là lạ, giống như muốn cười lại thấy không nên cười. Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao vậy."
"Ta vừa gặp Tiểu Tùng Tử dâng trà ở Cần Chính điện, là hắn nói với ta chuyện buồn cười này." Hồ Cát khó xử, "Cũng không xem là chuyện cười, nhưng sau khi biết chuyện này thì Thánh thượng phát sầu."
Hồ Cát được Trần quý phi và Thái tử đề bạt, có địa vị tương đối cao ở Thái y viện, theo trình độ thì đã có thể bắt mạch xem bệnh cho hậu phi. Nhưng hắn vẫn giống như trước, không ra vẻ ta đây. Nên dù là thái giám, cung nữ, hay thị vệ ma ma, chỉ cần tìm hắn xem bệnh, hắn đều sẽ hết sức chữa trị.
Trong cung, mệnh của nô tài là thứ không có giá trị nhất. Bản ý của Hồ Cát là trị bệnh cứu người, trong lúc vô tình đã thu được rất nhiều nhân tâm. Cho nên nhân duyên của hắn trong cung rất tốt, ngay cả người hậu hạ bên cạnh Thánh thượng cũng lộ ra không ít tin tức cơ mật với hắn.
Có thể dùng hai chữ 'chuyện cười' để hình dung, đương nhiên không phải là chuyện lớn gì, có lẽ lại là vị tần phi nào đó trong hậu cung không có đầu óc tranh sủng tạo thành trò cười. Lâm Thanh Vũ không để ý mấy chuyện này, thuận miệng hỏi một câu: "Là chuyện gì."
"Hôm nay, Phó tướng của quân Chinh Tây, Triệu Minh Uy Triệu tướng quân dâng sớ lên bàn của Thánh thượng."
Quân Chinh Tây, là đại quân tác chiến của Đại Du ở Ung Lương và Tây Hạ, người tác chiến không được liên lạc với bên ngoài, khi tình hình nghiêm trọng thì ngay cả thư nhà cũng không được viết, để tránh tiết lộ quân cơ. Người vi phạm dù có thân phận nào, cũng phải xử theo quân pháp. Có thể nói liên hệ duy nhất của Ung Lương và trong kinh, là long án trong Cần Chính điện. Lâm Thanh Vũ muốn biết tin tức của phụ thân, cũng chỉ có thể dựa vào Hồ Cát để nghe ngóng từ thái giám ở Cần Chính điện.
"Chuyện gì đã xảy ra ở Ung Lương?"
Hồ Cát biết Lâm Thanh Vũ lo lắng chuyện gì: "Lâm thái y yên tâm, trước đây không lâu dưới sự dẫn đầu của Cố đại tướng quân, quân Chinh Tây đã đại thắng quân Tây Hạ, Viện phán đại nhân đương nhiên cũng khỏe mạnh. Triệu tướng quân thượng tấu, là vì buộc tội Cố đại tướng quân."
Triệu tướng quân đi theo Cố Phù Châu mấy năm, sự trung thành và tận tâm với hắn có thể so với núi, đang êm đang đẹp sao lại đột nhiên vạch tội, còn là sau khi đánh thắng trận. "Hắn buộc tội Cố đại tướng quân chuyện gì."
Hồ Cát buồn cười: "Hắn nói Cố đại tướng quân mê giường, suốt ngày nằm ình trên đó, mỗi sớm nghị sự đều là một trận tan tác, cuối cùng các tướng lĩnh không thể không đến trước giường hắn để bàn chuyện quân cơ cần giải quyết. Cố đại tướng quân còn ngại thời gian nghị sức quá lâu, bảo bọn họ đi tắm rồi đi ngủ đi, nói là thế này mới có thể nghỉ ngơi dưỡng sức. Mấy ngày trước, quân địch bất ngờ tập kích ban đêm, rất nguy cấp, Cố đại tướng quân nửa tỉnh nửa ngủ, lúc mơ màng còn quấn chăn leo lên cửa thành, chỉ huy toàn quân trấn thủ. Tuy nói dưới sự hướng dẫn của hắn, cuối cùng quân ta đại thu toàn thắng, nhưng thật sự là... có chút mất mặt."
Lâm Thanh Vũ: "... Cái gì vậy chứ. Thánh thượng nói thế nào."
"Thánh thượng còn chưa nói gì, Cố đại tướng quân lại tự mình dâng sớ, nói là vì chuyện trúng độc, hắn dạo một vòng quanh quỷ môn quan, đã nhìn thấu hồng trần, thân thể và tâm cảnh không còn bằng lúc trước, bất lực ra trận gϊếŧ địch vì Đại Du. Để hắn thống soái tam quân, nhẹ thì trễ quân cơ, nặng thì lầm nước. Bây giờ hắn đã 30 tuổi 'già rồi', không muốn đánh mất khí tiết tuổi già, chuẩn hắn hồi kinh làm người giàu có nhàn tản." Hồ Cát càng nói càng thấy khó tin. Đây đương nhiên không phải là nguyên văn Cố Phù Châu viết trong sớ, mà là do Tiểu Tùng tử ở Cần Chính điện thuật lại có mang thêm phong cách cá nhân, nhưng ý đại thể thì vẫn thế. "Cố đại tướng quân còn đang dâng sớ tiến cử Triệu tướng quân tiếp nhận chức đại tướng quân quân Chinh Tây, liên tục khẩn cầu Thánh thượng chuẩn cho hắn hồi kinh ngay lập tức."
Cố Phù Châu tòng quân năm mười bốn tuổi, lúc mười sáu một trận thành danh, Lâm Thanh Vũ chỉ mới bốn tuổi. Có thể nói, Lâm Thanh Vũ nghe sự tích của Cố Phù Châu mà lớn. Tuy y theo nghề thuốc, nhưng khi niên thiếu cũng khao khát được vượt chiến trường cắt cờ trảm tướng lập công. Người có thể để y khâm phục tôn kính không nhiều, Cố Phù Châu xem như là một trong số đó.
Lời Hồ Cát nói, nào có giống lời một đại tướng quân đứng đắn sẽ thốt ra.
Lâm Thanh Vũ trầm mặc thật lâu, không khỏi hỏi: "Người ngươi nói thật sự là Cố đại tướng quân ư?"
Hoan Đồng đáp: "Viện phán đại nhân đã từng nói, một người đã tự mình trải qua sinh tử, sau khi may mắn sống sót, tâm tính thay đổi lớn là chuyện thường xảy ra. Có lễ Cố đại tướng quân thật sự nghĩ thoáng, muốn hồi kinh hưởng phúc."
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Có lẽ."
Tác giả:
Ủn ỉn công: Bắt tôi đánh trận thật sự là làm khó quá mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất