Chương 55
55. Nếu là em, kết hôn sớm sinh con sớm cũng chẳng là gì.
Khi Hoàng đế lâm bệnh nặng, Lễ bộ đã chuẩn bị hậu sự cho lão. Nhưng không ngờ Chử Chính Đức đổi một đơn thuốc mới, uống chưa được hai ngày bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, người cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Lão là một Hoàng đế không công không tội, đăng cơ hơn hai mươi năm, không có được công tích vĩ đại nào, cũng như không hoang đàng bại gia, chỉ bảo vệ giang sơn do tổ tiên để lại một cách tầm thường. Tuy đa nghi nhưng cần cù với quốc sự, vừa tỉnh đã gọi Thái tử tới, hỏi thăm tình hình triều đình lúc lão lâm bệnh.
Mọi chuyện không có gì, chỉ có mỗi chuyện của Cố Phù Châu là khó giải quyết nhất. Trước khi Hoàng đế tỉnh lại, dưới áp lực bức bách của đám người, Tiêu Tranh phải thu lại thị vệ Thiên Cơ doanh bên cạnh Cố Phù Châu. Nhưng đám võ tướng kia còn không chịu yên tĩnh, sau khi biết Hoàng đế tỉnh lại, kháo nhau thượng tấu cầu kiến, như thể đã chịu những ngày cực kỳ oan uổng, nhất định phải đến ngự tiền cáo trạng một lần.
Hoàng đế nằm trên long sàng, cầm sớ của Võ Quốc công dâng lên quăng xuống dưới chân Tiêu Tranh: "Xem chuyện tốt mà ngươi làm!"
"Nhi thần không cảm thấy mình sai." Tiêu Tranh nhìn về phía trước, nói cố chấp, "Cố Phù Châu có cực kỳ nhiều điều đáng ngờ, nếu không thể làm rõ chân tướng, thì sao có thể để hắn tự do tự tại, muốn làm gì thì làm ở kinh thành. Phụ hoàng, chẳng lẽ ngài thật sự yên tâm về hắn hay sao."
Hoàng đế cả giận: "Ngươi còn không biết sai!"
Tiêu Tranh quỳ xuống: "Thỉnh phụ hoàng chỉ rõ, nhi thần có tội gì."
Hoàng đế lắc đầu: "Ngươi đó, còn quá trẻ."
Nói đến đa nghi, Hoàng đế cũng chẳng tốt hơn Tiêu Tranh là bao. Nhưng tốt xấu gì lão cũng ngồi trên long ỷ đã lâu, cực kỳ am hiểu thuật cân bằng, mọi thứ phải lấy đại cục làm trọng. Cố Phù Châu có nhiều điểm đáng ngờ là đúng, nhưng bây giờ còn cách rất xa đến lúc vạch mặt với Cố Phù Châu. Tuy bây giờ Cố Phù Châu đang ở kinh thành, nhưng vẫn là võ tướng trong kinh và là người mà ba mươi vạn đại quân Ung Lương hướng tâm đến. Trừ hắn ra, Đại Du cũng không tìm được một chiến thần bách chiến bách thắng thứ hai.
Đại Du và Tây Hạ đánh nhau nhiều năm, gần như đã cạn sạch quốc khố, rất nhiều tướng sĩ tử chiến nơi sa trường. Mọi chuyện lớn nhỏ trước mắt đều phải nhượng bộ trước chiến sự Tây Bắc, cho dù Cố Phù Châu có cuồng vọng khả nghi, chỉ cần hắn có thể đánh thắng trận, thì vẫn chưa phải lúc động tới hắn. Chờ khi Tây Bắc đã bình định, dần dần thanh toán, lật lại từng cái nợ cũ với hắn, còn sợ không định tội được hắn hay sao?
Hoàng đế nhìn người thấu triệt. Ông ta biết Tiêu Tranh ra tay mạnh bạo, không chịu thua thiệt, ngạo mạn tự đại, ngày sau leo lên hoàng vị, tuyệt sẽ không đi con đường minh quân biết nghe lời phải, lấy đức phục người. Dù có thể thống trị thiên hạ, nhưng một khi đã mất lòng võ tướng, thì dù cho có thiên quân vạn mã cũng có lợi ích gì.
Hoàng đế bệnh một trận này, cả tâm cả sức đều mệt mỏi quá độ, mắng hai câu đã không còn tinh thần: "Tranh nhi."
Đồng tử Tiêu Tranh co lại. Gã đã không còn nhớ lần trước Hoàng đế gọi gã như vậy là từ khi nào.
"Phải cân nhắc lòng người cho kỹ." Hoàng đế nói, "Của người khác, cũng của cả chính ngươi."
Lòng người, chẳng qua chỉ thứ vô dụng nhất thế gian mà thôi. Tiêu Tranh cúi đầu xuống, im lặng cong môi cười lạnh: "Nhi thần đa tạ phụ hoàng chỉ điểm."
Tiết Anh nói: "Hoàng thượng, Cố đại tướng quân tới."
Hoàng đế cố gắng chống đỡ: "Để hắn vào đi thôi. Tranh nhi ở lại, theo ta trấn an Cố Phù Châu cho tốt."
Tiêu Tranh nghẹn một hơi: "Vâng, phụ hoàng."
Không bao lâu sau, Cố Phù Châu đi theo thái giám vào trong điện. Người đàn ông cao lớn mặc quân phục, sau lưng là áo choàng đỏ thẫm, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Cố Phù Châu đang muốn quỳ xuống hành lễ, Hoàng đế đã cười nói: "Ái khanh không cần đa lễ. Tiết Anh, ban tọa."
Cố Phù Châu nói: "Tạ bệ hạ."
Nhìn dáng vẻ cười cười của Hoàng đế, Cố Phù Châu đoán được đại khái nguyên nhân nửa đêm không cho hắn thắp nến tâm sự với Lâm Thanh Vũ, gọi hắn tiến cung để làm gì rồi.
Đầu tiên Hoàng đế hỏi về sức khỏe của hắn, biết dư độc của hắn đã hết thì có vẻ rất vui mừng. Sau đó nhắc đến chuyện Thiên Cơ doanh, nói bản ý của Thái tử là bảo vệ hắn chu toàn, ai mà ngờ điều đó lại làm chúng võ tướng bất mãn.
"Thái tử lần đầu giám quốc, khó tránh khỏi có chỗ sơ sẩy. Nếu chuyện đã xong, chúng võ quan bên kia còn phải cần ái khanh giúp đỡ mới được."
Những lời này của Hoàng đế, nghe như thể quan tâm đến hạ thần, nhưng kỳ thực lại che chở cho con trai khắp nơi. Không thể không nói, gừng càng già càng cay. Cố Phù Châu gật đầu, quả nhiên là nội liễm thâm trầm: "Thần hiểu rõ."
Hoàng đế ho khan hai tiếng, nhận trà Tiêu Tranh đưa tới, "Nói đến đây, ái khanh đã có ba mươi rồi nhỉ."
"Năm nay thần ba mươi có một." Cố Phù Châu có dự cảm không tốt. Bình thường mà nói, sau khi hỏi tuổi tác là muốn giục cưới.
Hoàng đế cười nói: "Đã ba mươi mốt rồi à. Lúc trẫm bằng tuổi ngươi đã có mấy vị hoàng tử. Là trẫm giữ ngươi ở Tây Bắc, mới làm cho ngươi trễ nải hôn sự."
Ngay cả câu thúc cưới cũng giống y như hắn dự đoán. Cố Phù Châu nói: "Tây Bắc chưa định, thần không còn lòng dạ cho gia sự."
"Không thể nói vậy được. Ngươi quanh năm xuất chinh bên ngoài, trong phủ không có người thì sao được." Hoàng đế suy nghĩ rồi nói, "Thất công chúa của trẫm đang đương tuổi xuân thì, ái khanh cảm thấy thế nào?"
Tiêu Tranh nhanh chóng hiểu được dụng ý của Hoàng đế. Gả công chúa cho Cố Phù Châu, thứ nhất là để trấn an võ tướng, cho họ thấy Đại Du coi trọng võ tướng; Thứ hai, thả một chính thê bên cạnh Cố Phù Châu, còn hữu dụng hơn nhiều so với thị vệ.
Tiêu Tranh cười như không cười: "Không dối gạt phụ hoàng, Thất muội ngưỡng mộ anh tư của Cố đại tướng quân đã lâu, hẳn sẽ không phản đối việc hôn nhân này."
Cố Phù Châu từ chối thẳng: "Sự ngưỡng mộ của Thất công chúa tâm thần xin nhận, nhưng thần đã có người trong lòng."
"Nói nghe xem, là tiểu thư nhà nào? Trẫm có thể tứ hôn cho các ngươi."
... Mẹ nó lại là cái trò này. Thích tứ hôn như thế thì đừng làm Hoàng đế nữa, đổi nghề làm bà mối là được rồi.
Cố Phù Châu nói: "Vậy thì ta không có nữa."
Tiêu Tranh lạnh mặt: "Cố Phù Châu ngươi đang giỡn đấy à. Nói có là có, nói không là không luôn hả?"
Hoàng đế quát lớn: "Thái tử." Sau khi dừng lại một lúc thì nói tiếp, "Nếu không có, ngày khác trẫm cho ngươi và Thất công chúa gặp mặt một lần. Nếu hai bên không hợp nhãn duyên, trẫm lại nói Hoàng hậu chọn cho ngươi một người mình thích từ trong các quý nữ vọng tộc. Bất kể ngươi có thích ai, trẫm cũng sẽ làm chủ cho ngươi."
Cố Phù Châu còn muốn từ chối, Hoàng đế đã ho khù khụ lên, không cho hắn cơ hội nói chuyện: "Trẫm mệt rồi, ái khanh lui ra đi thôi."
Bệnh của Hoàng đế chuyển biến tốt đẹp, sau khi tịnh dưỡng mấy ngày đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Việc này Chử Chính Đức chiếm công đầu, Hoàng đế vốn muốn thưởng cho ông ta thật to, Chử Chính Đức lại nói với Hoàng đế, phương thuốc mới không phải do ông ta phối, mà là do thái y Lâm Thanh Vũ thất phẩm phối.
Hoàng đế có ấn tượng với cái tên này, hỏi: "Là vị nam thê phối đơn thuốc bệnh dịch đúng không?"
Chử Chính Đức nói: "Chính là người này."
Hoàng đế bệnh lâu ngày, có người chữa được cho ông ta đã khó, thì nào còn quan tâm nam thê hay không nam thê: "Truyền khẩu dụ của trẫm, tấn Lâm Thanh Vũ lên ngự y ngũ phẩm."
Ở Đại Du, kẻ cao nhất trong Thái y viện là Viện phán chính ngũ phẩm, tiếp theo là phó Viện phán ngũ phẩm và ngự y. Lâm Thanh Vũ cứu mệnh thiên tử, thăng liền ba cấp, đã ngang hàng với Chử Chính Đức, chức quan tương đương với Ngự Sử trung thừa của Ngự Sử đài.
Khi Lâm Thanh Vũ đến tẩm cung Hoàng đế tạ ơn, hầu bên cạnh Hoàng đế là một vị nam thị quân. Thị quân kia chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, vóc dáng mảnh mai như thiếu nữ. Hắn ngồi ở dưới giường, rúc đầu trên đầu gối Hoàng đế, ngoan ngoãn đáng yêu, giống như một con thú cưng.
Hoàng đế thấy Lâm Thanh Vũ thì chần chờ hỏi: "Trẫm... trước kia trẫm đã gặp ngươi chưa?" Khuôn mặt thế này, nếu đã gặp, sao lão ta lại không có lấy một chút ấn tượng nào được.
Lâm Thanh Vũ nói: "Nửa năm trước, thần may mắn được nhìn thấy thiên nhan."
Hoàng đế nhìn y hồi lâu: "Sau này ngươi và Chử Chính Đức cùng theo hầu Thánh giá đi."
Cái gọi là theo hầu Thánh giá, nghĩa là mỗi ngày y và Chử Chính Đức đều phải bắt mạch, thi châm, mở đơn thuốc cho Hoàng đế, nghiễm nhiên trở thành cận thần của thiên tử. Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt Hoàng đế nhìn y, Lâm Thanh Vũ lại hi vọng Chử Chính Đức có thể lấy phần công lao này của mình luôn đi. Đáng tiếc, mặc dù lão già kia không cùng chính kiến với y, nhưng lại là người rất có nguyên tắc, coi thường chuyện đoạt công lao của vãn bối.
Hôm đó vừa hết ca trực luân phiên, Lâm Thanh Vũ đi ra Thái y viện, thì thấy Cố Phù Châu đang đứng khoanh tay dựa vào tường cung, mặt mày ủ dột, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
"Tướng quân."
Cố Phù Châu đứng thẳng dậy, nở nụ cười: "Lâm thái y."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao tướng quân lại ở đây."
"Hoàng hậu nương nương mời ta tiến cung ngắm hoa. Sau khi thưởng hoa xong thì ta thuận tiện đến đón Lâm thái y tan tầm."
Đang êm đang đẹp vì sao Hoàng hậu lại mời Cố Phù Châu ngắm hoa. Lần trước nàng mời người ta ngắm hoa, là lúc lựa chọn trắc phi cho Tiêu Tranh.
Hai người vẫy lui thái giám dẫn đường, đến khi nơi này không còn ai. Cố Phù Châu muốn nói lại thôi: "Thanh Vũ."
"Nói."
Cố Phù Châu hít một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi: "Em có đồng ý, cưới ta về nhà không."
Bước chân Lâm Thanh Vũ dừng lại: "Cái gì?"
Cố Phù Châu chắp tay lên trán: "Xin em thương xót, cưới ta về nhà đi."
Lâm Thanh Vũ dùng ánh mắt cân nhắc nhìn hắn, nói không chút do dự: "Không cưới."
Cố Phù Châu đã đoán trước Lâm Thanh Vũ sẽ từ chối, nhưng vẫn nghẹn ngào chưa từ bỏ ý định: "Tại sao?"
Lâm Thanh Vũ không hiểu: "Tại sao ta phải cưới huynh?"
Cố Phù Châu cố gắng tẩy não: "Em bị ta cưới một lần, chẳng lẽ không muốn cưới ta lại một lần, tìm lại tôn nghiêm đàn ông hay sao?"
"Không muốn lắm."
Cố Phù Châu đeo chiếc mặt nạ mang tên đau thương: "Nhưng nếu em không cưới ta, ta lại sắp bị tứ hôn."
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Lại? Tứ hôn?"
Cố Phù Châu kể chuyện Hoàng đế muốn gả Thất công chúa cho hắn cho Lâm Thanh Vũ nghe. Hóa ra, hôm nay Hoàng hậu tổ chức ngắm hoa, là để hắn và Thất công chúa ra mắt.
Lâm Thanh Vũ cười, nhưng mắt lại không có ý cười: "Vậy không phải tốt lắm sao. Huynh không thích nam phong, thì là thích nữ tử. Thất công chúa hoa dung nguyệt mạo, dịu dàng đoan trang, là cành vàng lá ngọc, quá xứng với huynh."
"Vậy không được." Cố Phù Châu nghiêm túc nói, "Tuổi thật của ta mới có mười tám tuổi. Ở quê ta, đàn ông chưa đến hai hai là chưa được kết hôn."
"Nếu đã vậy, thì sao huynh lại có thể kết hôn với ta."
Cố Phù Châu cười: "Nếu là em, kết hôn sớm sinh con sớm cũng chẳng là gì - cứ để luật pháp chế tài ta đi, ta nhận."
Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ hơi mất tự nhiên. Cố Phù Châu thuận cán trèo lên: "Lâm thái y ơi, em suy nghĩ chút đi mà. Cưới chiến thần về nhà, em không thấy rất có thể diện hay sao?"
"Không cưới." Lâm Thanh Vũ lạnh lùng, "Cố đại tướng quân đã chết rồi, hồn phách không biết đi về đâu. Huynh chiếm thân thể của hắn, không kéo dài vinh dự của chiến thần thì cũng thôi đi, còn muốn treo lên lưng hắn một cái danh 'nam thê' hay sao?"
"Tôi cũng không còn cách nào mà." Cố Phù Châu u uất đến mức không nói lý lẽ, "Em cứu Hoàng đế, ông ta chạy tới tứ hôn cho ta, em phải có trách nhiệm với ta."
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Huynh còn mặt mũi mà nói ra. Nếu ta không cứu Hoàng đế, để Tiêu Tranh thuận lợi đăng cơ, tình cảnh của huynh sợ là sẽ càng khó khăn hơn."
Cố Phù Châu thở dài: "Được rồi, vậy em cứ làm việc của em đi, không cần phải để ý đến ta, ta sẽ không làm phiền em nữa. Không sao đâu, ta có thể tự mình nghĩ cách giải quyết việc này. Ta rất ổn."
Lâm Thanh Vũ nhướng giật mày lên: "Huynh có thể đừng dùng gương mặt của Cố đại tướng quân làm dáng vẻ đáng thương này không. Nam tử gả chồng cũng phải bôi son trát phấn, mũ phượng khăn quàng. Nếu như huynh vẫn là Lục Vãn Thừa, làm vậy thì cũng không sao. Nhưng bây giờ huynh là Cố Phù Châu, lấy thân thể của Cố đại tướng quân điểm trang hồng trắng, vẽ hoa giữa mày -" Lâm Thanh Vũ tưởng tượng hình ảnh kia một chốc, khóe miệng nhúc nhích, "Ta sợ khi vén khăn cưới lên sẽ gặp ác mộng."
Cố Phù Châu khẽ giật mình. Hắn trăm triệu không ngờ tới, Lâm Thanh Vũ từ chối hắn không phải là vì mấy lý do linh tinh như 'không thích nam phong', 'hai nam tử thành thân là nghịch thiên mà đi', 'cưới vợ phải lấy vợ hiền, ngươi quá lười' các thứ, mà là... ngại hắn mặc đồ cưới, vẽ hoa xấu?
Cố Phù Châu thử thăm dò Lâm Thanh Vũ, cẩn thận hỏi: "Em không muốn cưới, chẳng lẽ em nguyện ý... tái giá lần nữa?"
Lâm Thanh Vũ như suy tư: "Hoặc là, còn có biện pháp khác."
Cố Phù Châu nhìn thấy ánh mắt ẩn giấu hưng phấn của y, thì biết đại mỹ nhân lại muốn làm chuyện xấu rồi.
"Tối nay, huynh đến phủ ta đi." Lâm Thanh Vũ nói.
Khi Hoàng đế lâm bệnh nặng, Lễ bộ đã chuẩn bị hậu sự cho lão. Nhưng không ngờ Chử Chính Đức đổi một đơn thuốc mới, uống chưa được hai ngày bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, người cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Lão là một Hoàng đế không công không tội, đăng cơ hơn hai mươi năm, không có được công tích vĩ đại nào, cũng như không hoang đàng bại gia, chỉ bảo vệ giang sơn do tổ tiên để lại một cách tầm thường. Tuy đa nghi nhưng cần cù với quốc sự, vừa tỉnh đã gọi Thái tử tới, hỏi thăm tình hình triều đình lúc lão lâm bệnh.
Mọi chuyện không có gì, chỉ có mỗi chuyện của Cố Phù Châu là khó giải quyết nhất. Trước khi Hoàng đế tỉnh lại, dưới áp lực bức bách của đám người, Tiêu Tranh phải thu lại thị vệ Thiên Cơ doanh bên cạnh Cố Phù Châu. Nhưng đám võ tướng kia còn không chịu yên tĩnh, sau khi biết Hoàng đế tỉnh lại, kháo nhau thượng tấu cầu kiến, như thể đã chịu những ngày cực kỳ oan uổng, nhất định phải đến ngự tiền cáo trạng một lần.
Hoàng đế nằm trên long sàng, cầm sớ của Võ Quốc công dâng lên quăng xuống dưới chân Tiêu Tranh: "Xem chuyện tốt mà ngươi làm!"
"Nhi thần không cảm thấy mình sai." Tiêu Tranh nhìn về phía trước, nói cố chấp, "Cố Phù Châu có cực kỳ nhiều điều đáng ngờ, nếu không thể làm rõ chân tướng, thì sao có thể để hắn tự do tự tại, muốn làm gì thì làm ở kinh thành. Phụ hoàng, chẳng lẽ ngài thật sự yên tâm về hắn hay sao."
Hoàng đế cả giận: "Ngươi còn không biết sai!"
Tiêu Tranh quỳ xuống: "Thỉnh phụ hoàng chỉ rõ, nhi thần có tội gì."
Hoàng đế lắc đầu: "Ngươi đó, còn quá trẻ."
Nói đến đa nghi, Hoàng đế cũng chẳng tốt hơn Tiêu Tranh là bao. Nhưng tốt xấu gì lão cũng ngồi trên long ỷ đã lâu, cực kỳ am hiểu thuật cân bằng, mọi thứ phải lấy đại cục làm trọng. Cố Phù Châu có nhiều điểm đáng ngờ là đúng, nhưng bây giờ còn cách rất xa đến lúc vạch mặt với Cố Phù Châu. Tuy bây giờ Cố Phù Châu đang ở kinh thành, nhưng vẫn là võ tướng trong kinh và là người mà ba mươi vạn đại quân Ung Lương hướng tâm đến. Trừ hắn ra, Đại Du cũng không tìm được một chiến thần bách chiến bách thắng thứ hai.
Đại Du và Tây Hạ đánh nhau nhiều năm, gần như đã cạn sạch quốc khố, rất nhiều tướng sĩ tử chiến nơi sa trường. Mọi chuyện lớn nhỏ trước mắt đều phải nhượng bộ trước chiến sự Tây Bắc, cho dù Cố Phù Châu có cuồng vọng khả nghi, chỉ cần hắn có thể đánh thắng trận, thì vẫn chưa phải lúc động tới hắn. Chờ khi Tây Bắc đã bình định, dần dần thanh toán, lật lại từng cái nợ cũ với hắn, còn sợ không định tội được hắn hay sao?
Hoàng đế nhìn người thấu triệt. Ông ta biết Tiêu Tranh ra tay mạnh bạo, không chịu thua thiệt, ngạo mạn tự đại, ngày sau leo lên hoàng vị, tuyệt sẽ không đi con đường minh quân biết nghe lời phải, lấy đức phục người. Dù có thể thống trị thiên hạ, nhưng một khi đã mất lòng võ tướng, thì dù cho có thiên quân vạn mã cũng có lợi ích gì.
Hoàng đế bệnh một trận này, cả tâm cả sức đều mệt mỏi quá độ, mắng hai câu đã không còn tinh thần: "Tranh nhi."
Đồng tử Tiêu Tranh co lại. Gã đã không còn nhớ lần trước Hoàng đế gọi gã như vậy là từ khi nào.
"Phải cân nhắc lòng người cho kỹ." Hoàng đế nói, "Của người khác, cũng của cả chính ngươi."
Lòng người, chẳng qua chỉ thứ vô dụng nhất thế gian mà thôi. Tiêu Tranh cúi đầu xuống, im lặng cong môi cười lạnh: "Nhi thần đa tạ phụ hoàng chỉ điểm."
Tiết Anh nói: "Hoàng thượng, Cố đại tướng quân tới."
Hoàng đế cố gắng chống đỡ: "Để hắn vào đi thôi. Tranh nhi ở lại, theo ta trấn an Cố Phù Châu cho tốt."
Tiêu Tranh nghẹn một hơi: "Vâng, phụ hoàng."
Không bao lâu sau, Cố Phù Châu đi theo thái giám vào trong điện. Người đàn ông cao lớn mặc quân phục, sau lưng là áo choàng đỏ thẫm, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Cố Phù Châu đang muốn quỳ xuống hành lễ, Hoàng đế đã cười nói: "Ái khanh không cần đa lễ. Tiết Anh, ban tọa."
Cố Phù Châu nói: "Tạ bệ hạ."
Nhìn dáng vẻ cười cười của Hoàng đế, Cố Phù Châu đoán được đại khái nguyên nhân nửa đêm không cho hắn thắp nến tâm sự với Lâm Thanh Vũ, gọi hắn tiến cung để làm gì rồi.
Đầu tiên Hoàng đế hỏi về sức khỏe của hắn, biết dư độc của hắn đã hết thì có vẻ rất vui mừng. Sau đó nhắc đến chuyện Thiên Cơ doanh, nói bản ý của Thái tử là bảo vệ hắn chu toàn, ai mà ngờ điều đó lại làm chúng võ tướng bất mãn.
"Thái tử lần đầu giám quốc, khó tránh khỏi có chỗ sơ sẩy. Nếu chuyện đã xong, chúng võ quan bên kia còn phải cần ái khanh giúp đỡ mới được."
Những lời này của Hoàng đế, nghe như thể quan tâm đến hạ thần, nhưng kỳ thực lại che chở cho con trai khắp nơi. Không thể không nói, gừng càng già càng cay. Cố Phù Châu gật đầu, quả nhiên là nội liễm thâm trầm: "Thần hiểu rõ."
Hoàng đế ho khan hai tiếng, nhận trà Tiêu Tranh đưa tới, "Nói đến đây, ái khanh đã có ba mươi rồi nhỉ."
"Năm nay thần ba mươi có một." Cố Phù Châu có dự cảm không tốt. Bình thường mà nói, sau khi hỏi tuổi tác là muốn giục cưới.
Hoàng đế cười nói: "Đã ba mươi mốt rồi à. Lúc trẫm bằng tuổi ngươi đã có mấy vị hoàng tử. Là trẫm giữ ngươi ở Tây Bắc, mới làm cho ngươi trễ nải hôn sự."
Ngay cả câu thúc cưới cũng giống y như hắn dự đoán. Cố Phù Châu nói: "Tây Bắc chưa định, thần không còn lòng dạ cho gia sự."
"Không thể nói vậy được. Ngươi quanh năm xuất chinh bên ngoài, trong phủ không có người thì sao được." Hoàng đế suy nghĩ rồi nói, "Thất công chúa của trẫm đang đương tuổi xuân thì, ái khanh cảm thấy thế nào?"
Tiêu Tranh nhanh chóng hiểu được dụng ý của Hoàng đế. Gả công chúa cho Cố Phù Châu, thứ nhất là để trấn an võ tướng, cho họ thấy Đại Du coi trọng võ tướng; Thứ hai, thả một chính thê bên cạnh Cố Phù Châu, còn hữu dụng hơn nhiều so với thị vệ.
Tiêu Tranh cười như không cười: "Không dối gạt phụ hoàng, Thất muội ngưỡng mộ anh tư của Cố đại tướng quân đã lâu, hẳn sẽ không phản đối việc hôn nhân này."
Cố Phù Châu từ chối thẳng: "Sự ngưỡng mộ của Thất công chúa tâm thần xin nhận, nhưng thần đã có người trong lòng."
"Nói nghe xem, là tiểu thư nhà nào? Trẫm có thể tứ hôn cho các ngươi."
... Mẹ nó lại là cái trò này. Thích tứ hôn như thế thì đừng làm Hoàng đế nữa, đổi nghề làm bà mối là được rồi.
Cố Phù Châu nói: "Vậy thì ta không có nữa."
Tiêu Tranh lạnh mặt: "Cố Phù Châu ngươi đang giỡn đấy à. Nói có là có, nói không là không luôn hả?"
Hoàng đế quát lớn: "Thái tử." Sau khi dừng lại một lúc thì nói tiếp, "Nếu không có, ngày khác trẫm cho ngươi và Thất công chúa gặp mặt một lần. Nếu hai bên không hợp nhãn duyên, trẫm lại nói Hoàng hậu chọn cho ngươi một người mình thích từ trong các quý nữ vọng tộc. Bất kể ngươi có thích ai, trẫm cũng sẽ làm chủ cho ngươi."
Cố Phù Châu còn muốn từ chối, Hoàng đế đã ho khù khụ lên, không cho hắn cơ hội nói chuyện: "Trẫm mệt rồi, ái khanh lui ra đi thôi."
Bệnh của Hoàng đế chuyển biến tốt đẹp, sau khi tịnh dưỡng mấy ngày đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Việc này Chử Chính Đức chiếm công đầu, Hoàng đế vốn muốn thưởng cho ông ta thật to, Chử Chính Đức lại nói với Hoàng đế, phương thuốc mới không phải do ông ta phối, mà là do thái y Lâm Thanh Vũ thất phẩm phối.
Hoàng đế có ấn tượng với cái tên này, hỏi: "Là vị nam thê phối đơn thuốc bệnh dịch đúng không?"
Chử Chính Đức nói: "Chính là người này."
Hoàng đế bệnh lâu ngày, có người chữa được cho ông ta đã khó, thì nào còn quan tâm nam thê hay không nam thê: "Truyền khẩu dụ của trẫm, tấn Lâm Thanh Vũ lên ngự y ngũ phẩm."
Ở Đại Du, kẻ cao nhất trong Thái y viện là Viện phán chính ngũ phẩm, tiếp theo là phó Viện phán ngũ phẩm và ngự y. Lâm Thanh Vũ cứu mệnh thiên tử, thăng liền ba cấp, đã ngang hàng với Chử Chính Đức, chức quan tương đương với Ngự Sử trung thừa của Ngự Sử đài.
Khi Lâm Thanh Vũ đến tẩm cung Hoàng đế tạ ơn, hầu bên cạnh Hoàng đế là một vị nam thị quân. Thị quân kia chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, vóc dáng mảnh mai như thiếu nữ. Hắn ngồi ở dưới giường, rúc đầu trên đầu gối Hoàng đế, ngoan ngoãn đáng yêu, giống như một con thú cưng.
Hoàng đế thấy Lâm Thanh Vũ thì chần chờ hỏi: "Trẫm... trước kia trẫm đã gặp ngươi chưa?" Khuôn mặt thế này, nếu đã gặp, sao lão ta lại không có lấy một chút ấn tượng nào được.
Lâm Thanh Vũ nói: "Nửa năm trước, thần may mắn được nhìn thấy thiên nhan."
Hoàng đế nhìn y hồi lâu: "Sau này ngươi và Chử Chính Đức cùng theo hầu Thánh giá đi."
Cái gọi là theo hầu Thánh giá, nghĩa là mỗi ngày y và Chử Chính Đức đều phải bắt mạch, thi châm, mở đơn thuốc cho Hoàng đế, nghiễm nhiên trở thành cận thần của thiên tử. Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt Hoàng đế nhìn y, Lâm Thanh Vũ lại hi vọng Chử Chính Đức có thể lấy phần công lao này của mình luôn đi. Đáng tiếc, mặc dù lão già kia không cùng chính kiến với y, nhưng lại là người rất có nguyên tắc, coi thường chuyện đoạt công lao của vãn bối.
Hôm đó vừa hết ca trực luân phiên, Lâm Thanh Vũ đi ra Thái y viện, thì thấy Cố Phù Châu đang đứng khoanh tay dựa vào tường cung, mặt mày ủ dột, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
"Tướng quân."
Cố Phù Châu đứng thẳng dậy, nở nụ cười: "Lâm thái y."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao tướng quân lại ở đây."
"Hoàng hậu nương nương mời ta tiến cung ngắm hoa. Sau khi thưởng hoa xong thì ta thuận tiện đến đón Lâm thái y tan tầm."
Đang êm đang đẹp vì sao Hoàng hậu lại mời Cố Phù Châu ngắm hoa. Lần trước nàng mời người ta ngắm hoa, là lúc lựa chọn trắc phi cho Tiêu Tranh.
Hai người vẫy lui thái giám dẫn đường, đến khi nơi này không còn ai. Cố Phù Châu muốn nói lại thôi: "Thanh Vũ."
"Nói."
Cố Phù Châu hít một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi: "Em có đồng ý, cưới ta về nhà không."
Bước chân Lâm Thanh Vũ dừng lại: "Cái gì?"
Cố Phù Châu chắp tay lên trán: "Xin em thương xót, cưới ta về nhà đi."
Lâm Thanh Vũ dùng ánh mắt cân nhắc nhìn hắn, nói không chút do dự: "Không cưới."
Cố Phù Châu đã đoán trước Lâm Thanh Vũ sẽ từ chối, nhưng vẫn nghẹn ngào chưa từ bỏ ý định: "Tại sao?"
Lâm Thanh Vũ không hiểu: "Tại sao ta phải cưới huynh?"
Cố Phù Châu cố gắng tẩy não: "Em bị ta cưới một lần, chẳng lẽ không muốn cưới ta lại một lần, tìm lại tôn nghiêm đàn ông hay sao?"
"Không muốn lắm."
Cố Phù Châu đeo chiếc mặt nạ mang tên đau thương: "Nhưng nếu em không cưới ta, ta lại sắp bị tứ hôn."
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Lại? Tứ hôn?"
Cố Phù Châu kể chuyện Hoàng đế muốn gả Thất công chúa cho hắn cho Lâm Thanh Vũ nghe. Hóa ra, hôm nay Hoàng hậu tổ chức ngắm hoa, là để hắn và Thất công chúa ra mắt.
Lâm Thanh Vũ cười, nhưng mắt lại không có ý cười: "Vậy không phải tốt lắm sao. Huynh không thích nam phong, thì là thích nữ tử. Thất công chúa hoa dung nguyệt mạo, dịu dàng đoan trang, là cành vàng lá ngọc, quá xứng với huynh."
"Vậy không được." Cố Phù Châu nghiêm túc nói, "Tuổi thật của ta mới có mười tám tuổi. Ở quê ta, đàn ông chưa đến hai hai là chưa được kết hôn."
"Nếu đã vậy, thì sao huynh lại có thể kết hôn với ta."
Cố Phù Châu cười: "Nếu là em, kết hôn sớm sinh con sớm cũng chẳng là gì - cứ để luật pháp chế tài ta đi, ta nhận."
Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ hơi mất tự nhiên. Cố Phù Châu thuận cán trèo lên: "Lâm thái y ơi, em suy nghĩ chút đi mà. Cưới chiến thần về nhà, em không thấy rất có thể diện hay sao?"
"Không cưới." Lâm Thanh Vũ lạnh lùng, "Cố đại tướng quân đã chết rồi, hồn phách không biết đi về đâu. Huynh chiếm thân thể của hắn, không kéo dài vinh dự của chiến thần thì cũng thôi đi, còn muốn treo lên lưng hắn một cái danh 'nam thê' hay sao?"
"Tôi cũng không còn cách nào mà." Cố Phù Châu u uất đến mức không nói lý lẽ, "Em cứu Hoàng đế, ông ta chạy tới tứ hôn cho ta, em phải có trách nhiệm với ta."
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Huynh còn mặt mũi mà nói ra. Nếu ta không cứu Hoàng đế, để Tiêu Tranh thuận lợi đăng cơ, tình cảnh của huynh sợ là sẽ càng khó khăn hơn."
Cố Phù Châu thở dài: "Được rồi, vậy em cứ làm việc của em đi, không cần phải để ý đến ta, ta sẽ không làm phiền em nữa. Không sao đâu, ta có thể tự mình nghĩ cách giải quyết việc này. Ta rất ổn."
Lâm Thanh Vũ nhướng giật mày lên: "Huynh có thể đừng dùng gương mặt của Cố đại tướng quân làm dáng vẻ đáng thương này không. Nam tử gả chồng cũng phải bôi son trát phấn, mũ phượng khăn quàng. Nếu như huynh vẫn là Lục Vãn Thừa, làm vậy thì cũng không sao. Nhưng bây giờ huynh là Cố Phù Châu, lấy thân thể của Cố đại tướng quân điểm trang hồng trắng, vẽ hoa giữa mày -" Lâm Thanh Vũ tưởng tượng hình ảnh kia một chốc, khóe miệng nhúc nhích, "Ta sợ khi vén khăn cưới lên sẽ gặp ác mộng."
Cố Phù Châu khẽ giật mình. Hắn trăm triệu không ngờ tới, Lâm Thanh Vũ từ chối hắn không phải là vì mấy lý do linh tinh như 'không thích nam phong', 'hai nam tử thành thân là nghịch thiên mà đi', 'cưới vợ phải lấy vợ hiền, ngươi quá lười' các thứ, mà là... ngại hắn mặc đồ cưới, vẽ hoa xấu?
Cố Phù Châu thử thăm dò Lâm Thanh Vũ, cẩn thận hỏi: "Em không muốn cưới, chẳng lẽ em nguyện ý... tái giá lần nữa?"
Lâm Thanh Vũ như suy tư: "Hoặc là, còn có biện pháp khác."
Cố Phù Châu nhìn thấy ánh mắt ẩn giấu hưng phấn của y, thì biết đại mỹ nhân lại muốn làm chuyện xấu rồi.
"Tối nay, huynh đến phủ ta đi." Lâm Thanh Vũ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất