Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 62

Trước Sau
62. Vậy tôi không nghiêm túc cầu hôn nữa.

Sau khi Tiêu Tranh bị ám sát, Hoàng đế đang bệnh phải cố gắng xử lý chính vụ, chứng đau đầu cũng ngày một nặng hơn, chỉ có thể dựa vào thuật châm cứu của Lâm gia để làm dịu lại. Mỗi lần đến phiến Lâm Thanh Vũ trực, hầu như y đều túc trực trong tẩm cung của Hoàng đế. Cho dù là đang nghỉ ngơi trong phủ, thỉnh thoảng cũng bị Hoàng đế gọi vào cung.

Trong mắt Hoàng đế, Lâm Thanh Vũ tính tình dịu dàng, không nói lời thừa thãi, trên người còn mang theo mùi thơm nhẹ nhàng của thuốc. Mùi này trên người Chử Chính Đức cũng có, nhưng lão ngửi vào chỉ cảm thấy gay mũi, nhưng khi đặt trên người Lâm Thanh Vũ, lại trở nên thấm đẫm lòng người. Đặc biệt là khi y xoa huyệt trên đầu, mỹ nhân buông mắt, yên tĩnh không nói lời nào, da thịt không tì vết lung linh dưới ánh đèn hoàng cung.

Nhìn Lâm Thanh Vũ lâu ngày, rồi lại nhìn những mỹ nhân khác trong hậu cung, lão luôn cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Đáng tiếc bây giờ tinh thần lão không tốt, Đông cung lại xảy ra chuyện lớn, lão không còn tâm tư để nghĩ đến những chuyện khác. Thỉnh thoảng được Lâm Thanh Vũ xinh đẹp liếc nhìn một cái động lòng, cũng chỉ có thể ngắm người than thở.

Bây giờ lão cũng không cần tần phi hầu bệnh, chỉ giữ lại một Tiết Anh, một Lâm Thanh Vũ, còn lại đều an tĩnh.

Ngày hôm đó, Lâm Thanh Vũ phụng mệnh đến tẩm cung của Hoàng đế, đến cửa thì bị Tiết Anh ngăn lại. "Lâm thái y dừng bước, Hoàng thượng đang nghị sự bên trong, làm phiền Lâm Thanh Vũ chờ một lát."

"Thừa tướng đại nhân đang ở trong đó sao?" Lần này do Thừa tướng nắm quyến triều chính, quần thần có chuyện gì quan trọng cần dâng tấu chương thiên thính, đều do hắn thay mặt truyền đạt lại.

Tiết Anh và Lâm Thanh Vũ cùng hầu hạ Hoàng thượng lâu ngày, quan hệ cũng dần thân quen hơn. Tiết Anh cũng không giấu y: "Là thủ lĩnh của Thiên Cơ doanh, Tạ đại nhân."

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh: "Ra là thế."

Chuyện Tiêu Tranh bị ám sát. Ngay sau khi gã vừa xảy ra chuyện, Thẩm Hoài Thức đã mất tích, chắc chắn Thiên Cơ doanh đã thuận theo manh mối này để truy đuổi. Cũng không biết họ đã tra đến đâu.

Chờ Tạ đại nhân cáo lui, Lâm Thanh Vũ mới tiến vào tẩm điện. Hoàng đế ngồi sau long án, vẻ mặt nghiêm túc, xem ra Thiên Cơ doanh không mang đến tin tốt lành gì cho lão.

Hoàng đế miễn lễ cho Lâm Thanh Vũ, yếu ớt nói: "Chứng đau đầu của trẫm lại tái phát, ngươi qua đây xoa bóp cho trẫm."

Lâm Thanh Vũ đi đến sau lưng Hoàng đế, ấn niết thái dương cho ông ta. Sắc mặt Hoàng đế hòa hoãn lại, nhắm mắt hưởng thụ: "Thủ pháp này của ngươi, quả thật không tệ."

Lâm Thanh Vũ nói: "Đây đều là thần học được từ gia phụ. Thủ pháp của thần, không bằng một phần của gia phụ."

"Lâm Nhữ Thiện?" Hoàng đế nhớ lại tiền Viện phán bị giáng chức, "Ông ấy là một nhân tài, chỉ là cả gan, Thái tử phạt cũng không có gì sai, nhưng không cho ông ấy đi chẩn bệnh quả thực là nhân tài không được trọng dụng. Bây giờ đang là lúc dùng người ở Thái y viện... Thôi, truyền ý chỉ của trẫm, phục vị cho Lâm Nhữ Thiện làm Viện phán Thái y viện."

Lâm Thanh Vũ muốn quỳ xuống tạ ơn cho cha, lại bị Hoàng đế nắm tay: "Không cần đa lễ, cứ xoa ấn cho trẫm."

Tiêu Tranh còn sống một ngày, Hoàng đế cũng không thể chết được. Lâm Thanh Vũ cố nén cơn buồn nôn, cư xử kính cẩn nghe lời. Dưới sự xoa bóp của y, đầu của Hoàng đế cũng không còn quá đau, vì vậy lại lật sớ ra, ráng sức mà đọc.

Lâm Thanh Vũ nói: "Long thể bệ hạ không an, không nên quá lo lắng."

Hoàng đế thở dài: "Bây giờ Thái tử cũng bệnh, trẫm không lo, thì ai có thể lo cho trẫm."

"Hoàng thượng đâu chỉ có mỗi Thái tử là hoàng tử."

Hoàng đế híp mắt đầy nguy hiểm: "Ngươi nói gì?"

Lâm Thanh Vũ bày ra dáng vẻ hoảng sợ quỳ xuống: "Vi thần lỡ lời, xin Hoàng thượng giáng tội."

Hoàng đế thấy mỹ nhân bị mình dọa cho hoa dung thất sắc, cảm thấy mình đa nghi. Một thái y mà thôi, có thể có được bao nhiêu tâm tư. "Đứng dậy đi. Ngươi nói, cũng không phải không có lý. Chỉ tiếc, hai hoàng tử còn lại của trẫm..." Nghĩ đến những chuyện này, Hoàng đế lại bắt đầu thấy đau đầu, chữ trên sớ cũng nhìn không thấy rõ.

Lâm Thanh Vũ thấy vẻ mặt ông ta sầu khổ, nói: "Long thể quan trọng, Hoàng thượng nên đi nghỉ trước mới ổn."

Hoàng đế gật đầu: "Cũng được. Vậy thì ngươi đến hầu hạ trẫm đi ngủ đi."

Lâm Thanh Vũ nhìn chằm chằm yết hầu của Hoàng đế: "Vâng."

Lâm Thanh Vũ đỡ hoàng đế dậy, đi đến long sàng, bỗng nói: "Thần có một chuyện, muốn thỉnh tội với Hoàng thượng."

"Ồ? Ngươi phạm tội gì?"



Lâm Thanh Vũ nói: "Mấy ngày gần đây, thân thể gia mẫu không được khỏe, thần và nghĩa huynh Cố đại tướng quân cùng đến chùa Trường Sinh dâng hương cầu phúc cho người, ngẫu nhiên gặp được Ngự Sử trung thừa, Dương Canh Dương đại nhân ở cửa chùa. Dương đại nhân nói nam thê là điềm gở, thần còn đang trong hiếu kỳ, không nên kết thân với nam nhân khác, nếu lại mang chuyện xấu đến cho Cố đại tướng quân, thân chết muôn lần không tạ hết tội."

Hoàng đế hồi hộp không thôi. Thảm trạng của Nam An Hầu phủ còn rõ mồn một trước mắt, sau khi Lâm Thanh Vũ rời khỏi Nam An Hầu phủ mọi chuyện mới dần chuyển biến tốt đẹp. Loại chuyện này, thà rằng tin có, chứ không thể không tin.

"Ngươi lui xuống trước đi," Hoàng đế nói, "Để Tiết Anh vào đây hầu hạ."

Lâm Thanh Vũ bước ra khỏi tẩm điện, nhìn thấy Tiết Anh đối diện đang vội vàng đi tới, hỏi: "Tiết công công, có chuyện gì gấp vậy?"

Tiết Anh vui vẻ nói: "Là Thái tử - Thái tử tỉnh rồi!"

Lâm Thanh Vũ bật cười: "Chuyện này... đúng là chuyện vui."

Khi trở lại Thái y viện, Hồ Cát nói với Lâm Thanh Vũ, tuy Thái tử đã tỉnh, nhưng thân thể đã yếu hơn phân nửa, có thể hồi phục đến mức nào còn phụ thuộc vào tĩnh dưỡng trong tương lai. Sau khi gã tỉnh lại, tính khí còn trở nên thất thường cáu gắt hơn trước. Một thị thiếp hầu bệnh có chân tay hơi thô một tí, cũng bị gã tống vào lãnh cung, làm bạn với vị Lục trắc phi trong kia.

Hồ Cát còn gặp được Tạ đại nhân của Thiên Cơ doanh trong Đông cung, tình cờ nghe được đối thoại của hắn và Thái tử. Thái tử hầu như không hỏi đến chuyện triều chính, bỏ mặc tất cả muốn tróc nã thích khách hồi kinh, còn liên tục nhấn mạnh phải bắt sống.

Sau khi Lâm Thanh Vũ xuất cung, y đi thẳng đến phủ tướng quân. Viên Dần đón y vào phủ, nói: "Đại tướng quân đang luyện công ở võ đài."

Lâm Thanh Vũ đi vào võ đài, thấy Cố Phù Châu đang trần nửa thân trên, nằm chống đẩy trên đất, thân thể căng thành một đường thẳng, chống đẩy lên xuống, miệng lẩm bẩm: "Bảy mươi bảy, bảy mươi tám, bảy mươi chín..."

"Đại tướng quân," Viên Dần nói, "Lâm thái y đến."

"Tám mươi...!" Cố Phù Châu thở phào một hơi, đứng dậy cầm áo hạ nhân đưa tới, khoác đại lên người, cười đùa, "Ấy, bị Lâm thái y thấy rồi, ngại quá."

Tâm trạng đang không vui vì chuyện Tiêu Tranh tỉnh lại của Lâm Thanh Vũ được giảm đi không ít: "Tắm cho huynh ta cũng tắm rồi, có chỗ nào mà chưa thấy."

Cố Phù Châu đuổi hạ nhân đi, "Đó là thân thể trước kia, thân thể bây giờ em chưa thấy."

"Vậy ta không được nhìn à?"

Cố Phù Châu u oán: "Không phải em chê cơ bụng ta lỏng lẻo hay sao, chờ tôi tập đẹp lại rồi cho em nhìn." Cố Phù Châu vén áo lau mồ hôi, "Mệt chết tía - mệt chết ta mà, lúc trước chơi bóng nửa ngày cũng chẳng mệt như bây giờ, thời gian không tha một ai..."

Lâm Thanh Vũ ngắt lời hắn: "Tiêu Tranh tỉnh rồi."

Cố Phù Châu nhướng mày, không ngạc nhiên chút nào: "Ta đã nói mà, Tiêu Tranh có vầng sáng, không dễ chết đâu. Nhưng chúng ta cũng không hoàn toàn thất bại. Hoàng đế chưa hẳn cho phép một kẻ ốm yếu nhiều bệnh, vô tâm với triều đình làm Thái tử. Sau này ra sao, phải xem Tiêu Tranh có biết cố gắng hay không."

Nhưng những điều này phải đến ngày sau mới biết.

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi nói: "Chuyện cưới lần hai, huynh nên làm càng nhanh càng tốt."

Cố Phù Châu khựng lại, khóe môi cong lên cười: "Sao bây giờ lại vội vàng rồi?"

Nhớ lại đủ loại hành vi của Hoàng đế, Lâm Thanh Vũ nói: "Nếu đã quyết định, thì tránh cho đêm dài lắm mộng. Hay là, huynh đổi ý, muốn thành hôn với Thất công chúa?"

"Đương nhiên là không rồi. Em suy nghĩ kỹ rồi?"

Lâm Thanh Vũ hỏi người: "Nhìn ta giống như chưa nghĩ kỹ lắm hay sao?"

"Ý ta là, em đã nghĩ đến chuyện, sau khi kết hôn chúng ta phải làm sao...

Giọng điệu của Cố Phù Châu có chút mất tự nhiên, "Ặc, phải sống chung thế nào chưa."

Lâm Thanh Vũ bị hỏi đến giật mình, do dự nói: "Chúng ta kết hôn lần nữa cũng là vì bất đắc dĩ. Bây giờ ở chung thế nào, sau này đương nhiên cũng ở chung thế ấy... nhỉ."



Cố Phù Châu cong môi, thấp giọng nói: "Nếu em đã vậy, thì ta sẽ không nghiêm túc cầu hôn nữa."

Lâm Thanh Vũ không hiểu: "Cầu gì?"

"Em cầm cái này đi."

Cố Phù Châu tung tay, một vật thể màu vàng bay lên không trung, được Lâm Thanh Vũ vững vàng bắt lấy.

Là một chiếc nhẫn vàng nguyên chất, mỏng hơn nhẫn ban chỉ bình thường rất nhiều, trên nhẫn được chạm khắc những phù điêu đơn giản, nhỏ nhắn tinh tế.

Lâm Thanh Vũ ngơ ngác nhìn Cố Phù Châu: "Ý gì đây."

Cố Phù Châu giải thích: "Ở quê hương của ta, khi kết hôn nhất định phải đeo nhẫn ở ngón áp út, đó là một truyền thống."

"Thế à." Lâm Thanh Vũ thường nghe Cố Phù Châu nói về quê hương của hắn. Đó là một thế giới kỳ lạ: Mùa hè có thứ gọi là 'điều hòa', cứu mạng Cố Phù Châu trong hơn nửa năm; Ở quê hương của hắn, từ Ung Lương đến kinh thành xa xôi, đi nhanh nhất chỉ mất nửa canh giờ; Nam tử mười tám là trưởng thành, hai mươi hai tuổi mới được thành thân. Nếu y theo Cố Phù Châu về nhà, chắc sẽ không ai thừa nhận nhân duyên của bọn họ.

Từ khi gặp nhau đến nay, đều là do Cố Phù Châu nhập gia tùy tục, thỉnh thoảng y cũng nên tôn trọng quy củ quê nhà của Cố Phù Châu.

Lâm Thanh Vũ cầm nhẫn muốn đeo lên ngón áp út của mình, lại bị Cố Phù Châu lớn tiếng ngăn lại: "Em làm gì vậy?"

Lâm Thanh Vũ khó hiểu: "Không phải nói phải đeo vào hay sao?"

Cố Phù Châu bật cười: "Em không thể tự đeo được, phải là ta đeo cho em."

"Đây cũng là quy củ của quê hương huynh?"

"Ừm."

"Phiền phức." Lâm Thanh Vũ đưa tay trái ra, "Vậy huynh đeo đi."

Vẻ mặt Cố Phù Châu chợt trở nên nghiêm túc hơn. Hắn cúi đầu chăm chú nhìn bàn tay của Lâm Thanh Vũ, nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi lấy khăn lau tay, sau đó mới cẩn thận cầm nhẫn lên.

Tay của hắn như hơi run rẩy. Hắn đang căng thẳng.

Lâm Thanh Vũ chưa bao giờ thấy Cố Phù Châu trịnh trọng như vậy, như thể hắn đang hoàn thành chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Thấy hắn như thế, Lâm Thanh Vũ cũng trở nên căng thẳng theo.

Chiếc nhẫn hẳn đã được Cố Phù Châu nắm trong tay rất lâu, nó ấm áp, được đẩy từ từ vào ngón tay y, để lại dư ảnh chói mắt dưới ánh mặt trời.

Đây là một loại cảm giác kỳ lạ. Sau khi đeo nhẫn xong, trong lúc nhất thời không ai nói gì.

Lâm Thanh Vũ lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Xong chưa?"

"Chờ chút, lúc này mới nói thì có hơi già mồm. Để ta ngẫm lại đã..." Cố Phù Châu hít sâu một hơi, nắm lấy tay Lâm Thanh Vũ để lên ngực mình, nói một cách đầy ắp nồng nàn, "Vậy thì Thanh Vũ, ta giao nửa đời còn lại của mình cho em."

Nửa đời? Không cưới vợ sinh con, ở cạnh Cố Phù Châu, chọc ghẹo nhau, vui cười giận mắng, thỉnh thoảng còn âm mưu làm chuyện xấu với nhau, giúp nhau vượt qua quãng đời còn lại?

Dường như... có thể chấp nhận được.

"Ừm."

Nghe Lâm Thanh Vũ đáp lại mình, Cố Phù Châu không khỏi kích động bước lên một bước: "Vậy em hứa với ta, dù cho sau này ta có hói đầu, phát tướng, bụng phệ, em cũng không được ghét bỏ ta, được không?"

Lâm Thanh Vũ nhanh chóng tỉnh táo lại, tàn nhẫn rút tay về: "Không thể."

Tác giả: Giang ủn ỉn, một nam sinh cấp ba xuyên đến thế giới khác cũng không quên duy trì truyền thống của quê hương mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau