Chương 64
64. Con người sống là vì cái gì, đương nhiên là vì để cưới vợ đẹp rồi.
Cuối cùng Hoàng đế vẫn cắn răng đồng ý cuộc hôn nhân của Cố Phù Châu và Lâm Thanh Vũ. Tây Bắc lại hỗn loạn, lão nhất định phải trấn an được Cố Phù Châu. Hơn nữa, Từ Quân Nguyện cũng đã nói hôn sự của hai người là điềm lành xuất hiện. Vì đại cục, lão chỉ có thể đè lại ham muốn ích kỷ của bản thân. Lão là vua của một nước, giang sơn mỹ nhân bên nào nặng bên nào nhẹ, lão vẫn phân biệt được.
Hoàng đế chỉ ngầm đồng ý, vẫn chưa tứ hôn, nhưng lão thả lời: Vì nam thê là vợ của người, nên không thể vào triều làm quan.
Cố Phù Châu nghe vậy thì muốn tìm Hoàng đế để lý luận. Lâm Thanh Vũ lại ngăn hắn: "Yên tâm, Hoàng đế sẽ sớm mời ta về."
Cố Phù Châu ra vẻ phàn nàn: "Thầy lang Lâm làm chuyện xấu lại không rủ ta theo."
Lâm Thanh Vũ nói: "Đây cũng đâu tính là chuyện xấu."
Hôm Lâm Thanh Vũ rời cung, đại đa số đồng liêu trong Thái y viện đều thờ ơ lạnh nhạt, ngoại trừ Hồ Cát tiễn y ra ngoài, còn có Chử Chính Đức cũng đến tiễn.
Ông già này vẫn làm vẻ mặt phụng phịu, giọng điệu nói chuyện cũng quái gở: "Nói gả là gả, ngươi có xứng với tài năng của bản thân hay không?"
Lâm Thanh Vũ bình tĩnh như không: "Bởi vì có tài, thỉnh thoảng chậm một chút cũng không sao."
Chử Chính Đức nghẹn lại, tức muốn hộc máu: "Đi nhanh đi nhanh đi, thấy ngươi là thấy xui xẻo."
Lâm Thanh Vũ cũng không đi vội - một thái giám Đông cung đến tìm y, nói Thái tử cho mời.
Sau nhiều ngày, Lâm Thanh Vũ lại gặp Tiêu Tranh lần nữa, xuýt chút không nhịn được bật cười.
Dạo một vòng trên bờ sống chết, Tiêu Tranh và dáng vẻ hăng hái lúc trước của gã như hai người khác nhau. Gã gầy đi mất một nửa, hai má hóp lại, sắc môi tái nhợt, dù có mặc trang phục hoa lệ, cũng không giấu được vẻ chật vật. Thậm chí Lâm Thanh Vũ còn cảm thấy, gã cũng chả khá hơn Thẩm Hoài Thức ngày đó gặp ở chùa Trường Sinh bao nhiêu.
Khi đôi mắt đó nhìn Lâm Thanh Vũ, y không còn thấy sự ngạo mạn nhưng lý trí ngày trước, chỉ còn lại tự đại đa nghi, chỉ còn lại ánh mắt cố chấp và oán hận.
Lâm Thanh Vũ hành lễ theo quy củ: "Hạ quan tham kiến điện hạ."
Ánh mắt của Tiêu Tranh không còn khóa chặt lấy y giống như quá khứ, gã vào thẳng vấn đề: "Ngươi có tin tức của Thẩm Hoài Thức không?"
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Thẩm thị vệ là thị vệ riêng của điện hạ, sao điện hạ lại hỏi ta tin tức của hắn?"
Tiêu Tranh mím chặt môi. Đã lâu rồi Thiên Cơ doanh không còn chưa dò được hành tung của Thẩm Hoài Thức. Gã nôn nóng cáu kỉnh không có chỗ để xã, cả ngày chỉ ở trong Đông cung, đập hết đồ đạc cũng không làm dịu được. Cho đến khi ám vệ của Thiên Cơ doanh nơm nớp lo sợ hỏi một câu: "Xin hỏi điện hạ, Thẩm thị vệ có bằng hữu thân thích gì không? Chúng ta có thể bắt đầu từ những người này."
Tiêu Tranh hơi giật mình, suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ đến Lâm Thanh Vũ.
Tất cả thân nhân, bạn bè của Thẩm Hoài Thức đều trong Thiên Ngục môn, đã biến mất từ ba năm trước. Trong ba năm qua, ngoại trừ gã, dường như Thẩm Hoài Thức chỉ từng gặp Lâm Thanh Vũ. Nếu không, ngày sinh nhật của Tĩnh Thuần hôm ấy hắn cũng sẽ không hiện thân cầu tình cho Lâm Thanh Vũ.
"Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của cô. Chuyện khác, cô cho phép ngươi hỏi chưa."
Lâm Thanh Vũ nói: "Lần trước hạ quan nhìn thấy Thẩm thị vệ, là ở Thái y thự. Không biết hắn làm chuyện gì cho điện hạ, làm cho bản thân thân đầy rẫy vết thương. Hạ quan phối cho hắn mấy đơn thuốc, chỉ thế mà thôi."
"Hắn có nói gì với ngươi không?" Tiêu Tranh cũng không ôm hi vọng gì từ Lâm Thanh Vũ, nhưng gã thật sự... đã hết cách. Có thể có bất kỳ tin tức gì, dù chỉ là chuyện râu ria, gã cũng phải nắm cho thật chặt.
Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi nói: "Hắn nhắc tới Tĩnh Thuần quận chúa."
"Tĩnh Thuần?" Tiêu Tranh gấp gáp, "Hắn nói thế nào?"
"Hắn nói, hắn và Tĩnh Thuần quận chúa lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ. Nắm đó quận chúa bị ép hòa thân với Bắc Cảnh, cũng không biết ba năm qua sống thế nào."
Tiêu Tranh hỏi: "Hắn nói hắn muốn đi Bắc Cảnh?"
Cố gắng dẫn dắt sẽ làm gã hoài nghi. Lâm Thanh Vũ nói: "Hắn không nói như thế. Hắn nói hắn là ảnh vệ của điện hạ, đương nhiên phải luôn ở bên cạnh điện hạ."
Tiêu Tranh nheo mắt: "Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa."
Trước khi đi, Lâm Thanh Vũ hỏi: "Điện hạ có biết hôn sự của ta và Cố đại tướng quân hay chưa?"
"Biết." Tiêu Tranh đùa cợt, "Xương cốt của Lục Vãn Thừa còn chưa lạnh đã vội vã tái giá. Lâm Thanh Vũ , ngươi quả là không thể thiếu đàn ông. Nhưng, một quân nhân như Cố Phù Châu thì biết tình thú gì, Lục Vãn Thừa ốm yếu cũng không thỏa mãn được ngươi. Nếu trước kia ngươi theo cô, e rằng đã được sớm ăn ngon quen mùi."
Lâm Thanh Vũ có thể nói rằng, Tiêu Tranh chẳng qua chỉ là kẻ lanh mồm lanh miệng. Với tình trạng bây giờ của gã, cho dù là Tĩnh Thuần quận chúa về, chưa chắc gã đã có phản ứng gì.
"Trước đó điện hạ đối tốt với ta, ta còn cho rằng điện hạ tìm ta là vì việc này. Không nghĩ tới điện hạ không nhắc một lời về hôn sự của ta và Cố đại tướng quân. Chỉ quan tâm tung tích của Thẩm thị vệ." Lâm Thanh Vũ cười khẽ thành tiếng, "Xem ra, ở trong lòng điện hạ, ta cũng không quan trọng bằng Thẩm thị vệ."
Tiêu Tranh chợt sững sờ, như thể bây giờ mới nhận ra điều này, sau đó như đang cố gắng thuyết phục bản thân: "Cô quan tâm tung tích của hắn, là vì trị tội hắn, để hắn sớm ngày nhận quả đắng."
Lâm Thanh Vũ nói: "Điện hạ nói sao thì là vậy - Hạ quan cáo lui."
Mặc dù lời đồn bay đầy trời ngoài kia, nhưng hôn sự của Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu cuối cùng cũng được quyết định. Chuyện hôn sự đến vội vàng, nhưng dưới sự lo liệu của Lâm mẫu và Viên Dần, từ nạp thải đến thỉnh kỳ, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ đâu vào đấy.
Lần trước Lâm Thanh Vũ kết hôn, gần như là không cần phải chuẩn bị đồ cưới. Lần này, Lâm mẫu soạn ra một danh sách của hồi môn cho y, y lại nói: "Có thể nhiều hơn chút nữa."
Lâm mẫu xấu hổ: "Thanh Vũ, phụ thân con nhập sĩ nhiều năm nhưng vẫn luôn liêm khiết thanh bạch, gia sản tích cóp được chỉ có nhiêu đây."
Lâm Thanh Vũ cười nói: "Mẹ hiểu lầm rồi. Con lấy chồng, đương nhiên con sẽ tự chuẩn bị đồ cưới, nào có thể dùng tiền tiết kiệm của cha mẹ. Mẹ yên tâm, việc này con sẽ giao cho người bên ngoài đi làm."
Lâm mẫu lo lắng: "Tự con chuẩn bị đồ cưới? Con mới nhập sĩ bao lâu chứ."
"Để Lục tiểu Hầu gia giúp con là được." Lục Vãn Thừa cho y rất nhiều tài sản, y còn đang lo không có chỗ để tiêu.
Lâm mẫu lấy làm kinh hãi: "Chuyện này, chuyện này không hay lắm đâu."
"Không sao đâu mẹ." Lâm Thanh Vũ mỉm cười, "Lục tiểu Hầu gia dưới suối vàng có biết, không chừng còn mong con mang nhiều thêm đến phủ tướng quân."
Lâm mẫu chỉ cảm thấy càng ngày càng không hiểu được trưởng tử. Xưa nay bà không bao giờ xen vào quyết định của Lâm Thanh Vũ, nên cuối cùng vẫn chiều theo ý của y.
Trước ngày đại hôn, vợ chồng chưa cưới không thể lén gặp nhau. Cố Phù Châu không được gặp người, cũng không chịu ở yên một chỗ, lục tục tặng hết thứ này đến thứ nọ. Ví dụ như ngày đại hôn hôm đó, y phải mặc đồ cưới do tự tay Cố Phù Châu lựa chọn, được Viên Dần mang đến Lâm phủ.
Lâm Thanh Vũ biết Cố Phù Châu có một loại chấp niệm không thể giải thích với chuyện y mặc đồ cưới. Y vốn còn tưởng Cố Phù Châu sẽ chọn áo cưới còn rườm rà hơn so với lần đầu cưới, nhưng không ngờ đồ cưới đưa tới lại là loại gấm xuất sắc nhất, trên đó không thêu thùa nhiều thứ, chỉ đơn giản là một màu đỏ tươi, giống như một ngọn lửa thuần khiết đang cháy.
Lâm Thanh Vũ chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, chiếc nhẫn được khắc cũng rất đơn giản. Mắt nhìn và thẩm mỹ của Cố Phù Châu cũng rất tốt, bản thân hắn cũng không thích quần áo lòe loẹt.
Gửi cùng với đồ cưới, còn có một bức thư của Cố Phù Châu. Đầy trang giấy chỉ là những lời bình thường, nói mấy ngày nay hắn vừa mệt vừa đói, sắp không chịu được nữa. Rồi còn cảm thán nhân sinh, sống không có ý nghĩa, không được ăn thịt không bằng nhảy hồ vân vân.
Lâm Thanh Vũ khó hiểu: "Tướng quân mệt thì cũng thôi đi, nhưng sao lại đói?"
Viên Dần bất đắc dĩ: "Đại tướng quân vì đốc thúc mình luyện công, nên cố y sửa đồ cưới lại nhỏ một chút. Mấy ngày nay cơm cũng không ăn, chỉ ăn rau xanh củ cải sống cho qua ngày. Hôm qua còn nắm lấy ta để hỏi, con người sống là vì cái gì, chẳng phải là để cưới vợ đẹp hay sao, nhân gian không đáng..."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Thật ra dáng người của Cố Phù Châu bây giờ rất được, vai rộng chân dài, không quá cường tráng nhưng mọi thứ đều vừa phải. Lâm Thanh Vũ cố ý nói cơ bụng hắn nhão cũng là vì đốc thúc hắn siêng năng lên, vận động nhiều cũng không phải là chuyện xấu. Không ngờ điều đó lại đả kích Cố Phù Châu lớn như vậy.
Lâm Thanh Vũ bật cười: "Nói với hắn, ta cũng không thích nam tử quá gầy, bảo hắn lo ăn cơm đi."
Tác giả: Cuối cùng cũng được gả lần hai ~!
Cuối cùng Hoàng đế vẫn cắn răng đồng ý cuộc hôn nhân của Cố Phù Châu và Lâm Thanh Vũ. Tây Bắc lại hỗn loạn, lão nhất định phải trấn an được Cố Phù Châu. Hơn nữa, Từ Quân Nguyện cũng đã nói hôn sự của hai người là điềm lành xuất hiện. Vì đại cục, lão chỉ có thể đè lại ham muốn ích kỷ của bản thân. Lão là vua của một nước, giang sơn mỹ nhân bên nào nặng bên nào nhẹ, lão vẫn phân biệt được.
Hoàng đế chỉ ngầm đồng ý, vẫn chưa tứ hôn, nhưng lão thả lời: Vì nam thê là vợ của người, nên không thể vào triều làm quan.
Cố Phù Châu nghe vậy thì muốn tìm Hoàng đế để lý luận. Lâm Thanh Vũ lại ngăn hắn: "Yên tâm, Hoàng đế sẽ sớm mời ta về."
Cố Phù Châu ra vẻ phàn nàn: "Thầy lang Lâm làm chuyện xấu lại không rủ ta theo."
Lâm Thanh Vũ nói: "Đây cũng đâu tính là chuyện xấu."
Hôm Lâm Thanh Vũ rời cung, đại đa số đồng liêu trong Thái y viện đều thờ ơ lạnh nhạt, ngoại trừ Hồ Cát tiễn y ra ngoài, còn có Chử Chính Đức cũng đến tiễn.
Ông già này vẫn làm vẻ mặt phụng phịu, giọng điệu nói chuyện cũng quái gở: "Nói gả là gả, ngươi có xứng với tài năng của bản thân hay không?"
Lâm Thanh Vũ bình tĩnh như không: "Bởi vì có tài, thỉnh thoảng chậm một chút cũng không sao."
Chử Chính Đức nghẹn lại, tức muốn hộc máu: "Đi nhanh đi nhanh đi, thấy ngươi là thấy xui xẻo."
Lâm Thanh Vũ cũng không đi vội - một thái giám Đông cung đến tìm y, nói Thái tử cho mời.
Sau nhiều ngày, Lâm Thanh Vũ lại gặp Tiêu Tranh lần nữa, xuýt chút không nhịn được bật cười.
Dạo một vòng trên bờ sống chết, Tiêu Tranh và dáng vẻ hăng hái lúc trước của gã như hai người khác nhau. Gã gầy đi mất một nửa, hai má hóp lại, sắc môi tái nhợt, dù có mặc trang phục hoa lệ, cũng không giấu được vẻ chật vật. Thậm chí Lâm Thanh Vũ còn cảm thấy, gã cũng chả khá hơn Thẩm Hoài Thức ngày đó gặp ở chùa Trường Sinh bao nhiêu.
Khi đôi mắt đó nhìn Lâm Thanh Vũ, y không còn thấy sự ngạo mạn nhưng lý trí ngày trước, chỉ còn lại tự đại đa nghi, chỉ còn lại ánh mắt cố chấp và oán hận.
Lâm Thanh Vũ hành lễ theo quy củ: "Hạ quan tham kiến điện hạ."
Ánh mắt của Tiêu Tranh không còn khóa chặt lấy y giống như quá khứ, gã vào thẳng vấn đề: "Ngươi có tin tức của Thẩm Hoài Thức không?"
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Thẩm thị vệ là thị vệ riêng của điện hạ, sao điện hạ lại hỏi ta tin tức của hắn?"
Tiêu Tranh mím chặt môi. Đã lâu rồi Thiên Cơ doanh không còn chưa dò được hành tung của Thẩm Hoài Thức. Gã nôn nóng cáu kỉnh không có chỗ để xã, cả ngày chỉ ở trong Đông cung, đập hết đồ đạc cũng không làm dịu được. Cho đến khi ám vệ của Thiên Cơ doanh nơm nớp lo sợ hỏi một câu: "Xin hỏi điện hạ, Thẩm thị vệ có bằng hữu thân thích gì không? Chúng ta có thể bắt đầu từ những người này."
Tiêu Tranh hơi giật mình, suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ đến Lâm Thanh Vũ.
Tất cả thân nhân, bạn bè của Thẩm Hoài Thức đều trong Thiên Ngục môn, đã biến mất từ ba năm trước. Trong ba năm qua, ngoại trừ gã, dường như Thẩm Hoài Thức chỉ từng gặp Lâm Thanh Vũ. Nếu không, ngày sinh nhật của Tĩnh Thuần hôm ấy hắn cũng sẽ không hiện thân cầu tình cho Lâm Thanh Vũ.
"Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của cô. Chuyện khác, cô cho phép ngươi hỏi chưa."
Lâm Thanh Vũ nói: "Lần trước hạ quan nhìn thấy Thẩm thị vệ, là ở Thái y thự. Không biết hắn làm chuyện gì cho điện hạ, làm cho bản thân thân đầy rẫy vết thương. Hạ quan phối cho hắn mấy đơn thuốc, chỉ thế mà thôi."
"Hắn có nói gì với ngươi không?" Tiêu Tranh cũng không ôm hi vọng gì từ Lâm Thanh Vũ, nhưng gã thật sự... đã hết cách. Có thể có bất kỳ tin tức gì, dù chỉ là chuyện râu ria, gã cũng phải nắm cho thật chặt.
Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi nói: "Hắn nhắc tới Tĩnh Thuần quận chúa."
"Tĩnh Thuần?" Tiêu Tranh gấp gáp, "Hắn nói thế nào?"
"Hắn nói, hắn và Tĩnh Thuần quận chúa lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ. Nắm đó quận chúa bị ép hòa thân với Bắc Cảnh, cũng không biết ba năm qua sống thế nào."
Tiêu Tranh hỏi: "Hắn nói hắn muốn đi Bắc Cảnh?"
Cố gắng dẫn dắt sẽ làm gã hoài nghi. Lâm Thanh Vũ nói: "Hắn không nói như thế. Hắn nói hắn là ảnh vệ của điện hạ, đương nhiên phải luôn ở bên cạnh điện hạ."
Tiêu Tranh nheo mắt: "Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa."
Trước khi đi, Lâm Thanh Vũ hỏi: "Điện hạ có biết hôn sự của ta và Cố đại tướng quân hay chưa?"
"Biết." Tiêu Tranh đùa cợt, "Xương cốt của Lục Vãn Thừa còn chưa lạnh đã vội vã tái giá. Lâm Thanh Vũ , ngươi quả là không thể thiếu đàn ông. Nhưng, một quân nhân như Cố Phù Châu thì biết tình thú gì, Lục Vãn Thừa ốm yếu cũng không thỏa mãn được ngươi. Nếu trước kia ngươi theo cô, e rằng đã được sớm ăn ngon quen mùi."
Lâm Thanh Vũ có thể nói rằng, Tiêu Tranh chẳng qua chỉ là kẻ lanh mồm lanh miệng. Với tình trạng bây giờ của gã, cho dù là Tĩnh Thuần quận chúa về, chưa chắc gã đã có phản ứng gì.
"Trước đó điện hạ đối tốt với ta, ta còn cho rằng điện hạ tìm ta là vì việc này. Không nghĩ tới điện hạ không nhắc một lời về hôn sự của ta và Cố đại tướng quân. Chỉ quan tâm tung tích của Thẩm thị vệ." Lâm Thanh Vũ cười khẽ thành tiếng, "Xem ra, ở trong lòng điện hạ, ta cũng không quan trọng bằng Thẩm thị vệ."
Tiêu Tranh chợt sững sờ, như thể bây giờ mới nhận ra điều này, sau đó như đang cố gắng thuyết phục bản thân: "Cô quan tâm tung tích của hắn, là vì trị tội hắn, để hắn sớm ngày nhận quả đắng."
Lâm Thanh Vũ nói: "Điện hạ nói sao thì là vậy - Hạ quan cáo lui."
Mặc dù lời đồn bay đầy trời ngoài kia, nhưng hôn sự của Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu cuối cùng cũng được quyết định. Chuyện hôn sự đến vội vàng, nhưng dưới sự lo liệu của Lâm mẫu và Viên Dần, từ nạp thải đến thỉnh kỳ, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ đâu vào đấy.
Lần trước Lâm Thanh Vũ kết hôn, gần như là không cần phải chuẩn bị đồ cưới. Lần này, Lâm mẫu soạn ra một danh sách của hồi môn cho y, y lại nói: "Có thể nhiều hơn chút nữa."
Lâm mẫu xấu hổ: "Thanh Vũ, phụ thân con nhập sĩ nhiều năm nhưng vẫn luôn liêm khiết thanh bạch, gia sản tích cóp được chỉ có nhiêu đây."
Lâm Thanh Vũ cười nói: "Mẹ hiểu lầm rồi. Con lấy chồng, đương nhiên con sẽ tự chuẩn bị đồ cưới, nào có thể dùng tiền tiết kiệm của cha mẹ. Mẹ yên tâm, việc này con sẽ giao cho người bên ngoài đi làm."
Lâm mẫu lo lắng: "Tự con chuẩn bị đồ cưới? Con mới nhập sĩ bao lâu chứ."
"Để Lục tiểu Hầu gia giúp con là được." Lục Vãn Thừa cho y rất nhiều tài sản, y còn đang lo không có chỗ để tiêu.
Lâm mẫu lấy làm kinh hãi: "Chuyện này, chuyện này không hay lắm đâu."
"Không sao đâu mẹ." Lâm Thanh Vũ mỉm cười, "Lục tiểu Hầu gia dưới suối vàng có biết, không chừng còn mong con mang nhiều thêm đến phủ tướng quân."
Lâm mẫu chỉ cảm thấy càng ngày càng không hiểu được trưởng tử. Xưa nay bà không bao giờ xen vào quyết định của Lâm Thanh Vũ, nên cuối cùng vẫn chiều theo ý của y.
Trước ngày đại hôn, vợ chồng chưa cưới không thể lén gặp nhau. Cố Phù Châu không được gặp người, cũng không chịu ở yên một chỗ, lục tục tặng hết thứ này đến thứ nọ. Ví dụ như ngày đại hôn hôm đó, y phải mặc đồ cưới do tự tay Cố Phù Châu lựa chọn, được Viên Dần mang đến Lâm phủ.
Lâm Thanh Vũ biết Cố Phù Châu có một loại chấp niệm không thể giải thích với chuyện y mặc đồ cưới. Y vốn còn tưởng Cố Phù Châu sẽ chọn áo cưới còn rườm rà hơn so với lần đầu cưới, nhưng không ngờ đồ cưới đưa tới lại là loại gấm xuất sắc nhất, trên đó không thêu thùa nhiều thứ, chỉ đơn giản là một màu đỏ tươi, giống như một ngọn lửa thuần khiết đang cháy.
Lâm Thanh Vũ chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, chiếc nhẫn được khắc cũng rất đơn giản. Mắt nhìn và thẩm mỹ của Cố Phù Châu cũng rất tốt, bản thân hắn cũng không thích quần áo lòe loẹt.
Gửi cùng với đồ cưới, còn có một bức thư của Cố Phù Châu. Đầy trang giấy chỉ là những lời bình thường, nói mấy ngày nay hắn vừa mệt vừa đói, sắp không chịu được nữa. Rồi còn cảm thán nhân sinh, sống không có ý nghĩa, không được ăn thịt không bằng nhảy hồ vân vân.
Lâm Thanh Vũ khó hiểu: "Tướng quân mệt thì cũng thôi đi, nhưng sao lại đói?"
Viên Dần bất đắc dĩ: "Đại tướng quân vì đốc thúc mình luyện công, nên cố y sửa đồ cưới lại nhỏ một chút. Mấy ngày nay cơm cũng không ăn, chỉ ăn rau xanh củ cải sống cho qua ngày. Hôm qua còn nắm lấy ta để hỏi, con người sống là vì cái gì, chẳng phải là để cưới vợ đẹp hay sao, nhân gian không đáng..."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Thật ra dáng người của Cố Phù Châu bây giờ rất được, vai rộng chân dài, không quá cường tráng nhưng mọi thứ đều vừa phải. Lâm Thanh Vũ cố ý nói cơ bụng hắn nhão cũng là vì đốc thúc hắn siêng năng lên, vận động nhiều cũng không phải là chuyện xấu. Không ngờ điều đó lại đả kích Cố Phù Châu lớn như vậy.
Lâm Thanh Vũ bật cười: "Nói với hắn, ta cũng không thích nam tử quá gầy, bảo hắn lo ăn cơm đi."
Tác giả: Cuối cùng cũng được gả lần hai ~!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất