Chương 81
81. Không ăn cơm thì lấy đâu ra sức để mưu tài hại mệnh.
Trần quý phi bị phế, Thái tử lại bị Hoàng đế đay nghiến một phen, trên triều có thể nói là thần hồn nát thần tính. Lâm Thanh Vũ đạt được mục đích, tạm thời dừng tay lại, làm việc khiêm tốn, ngoài hoàng cung ra thì không đi bất cứ nơi nào khác. Ngày thường chỉ ở phủ đọc sách, chế độc, nuôi cổ.
Ngay từ khi y quyết định nâng đỡ tân đế, y đã bắt đầu nuôi cuổi, chờ thời cơ thích hợp để thiên tử lệnh chư hầu. Cổ này khác với cổ thông thường của Nam Cương, nó có khả năng tránh khỏi mắt của các thái y. Thái y viện mỗi người mỗi vẻ, muốn không bị bọn họ phát giác cũng không phải chuyện dễ. Sau khi Lâm Thanh Vũ dùng thử, cổ trùng y nuôi chết hết đám này đến đám nọ, cuối cùng cũng đạt được một số thành quả vào mùa xuân năm nay.
Đó là một con bọ cạp mẹ Nam Cương, đầu của nó chỉ cỡ ngón út, nhưng lại vượt năm ải, chém sáu tướng, trổ hết tài năng trong đám đủ các loại cổ trùng y nuôi. Nó thừa dịp lúc người ta đang ngủ, lặng yên chui vào trong cơ thể đẻ trứng. Mà những trứng trùng này chính là cổ đã được gieo trồng.
Lâm Thanh Vũ một lòng trầm mê trong cổ, việc đầu tiên y làm khi thức dậy là kiểm tra tình trạng của cổ, ngay cả thời gian để đưa Cố Phù Châu vào triều cũng không có. Khi Cố Phù Châu về phủ, cũng không thấy phu nhân xinh đẹp ra đón mình. Hắn đến thư phòng tìm người, thì thấy Lâm Thanh Vũ cầm một cái kẹp nhỏ tinh xảo, đút mấy bé trùng ăn thịt băm đặc biệt. Dịu dàng kiên nhẫn, hết sức chăm chú, ngay cả phu quân về cũng không biết.
Cố Phù Châu có chút muốn cười. Lần cuối hắn được Lâm Thanh Vũ đút ăn là khi vẫn còn làm Lục Vãn Thừa, quyền lợi này đã bao lâu rồi hắn không được hưởng, mấy con trùng nho nhỏ này lại được đại mỹ nhân đút ăn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, thể hiện sự tồn tại của mình. Lâm Thanh Vũ không ngẩng đầu, tiếp tục động tác trên tay: "Về rồi."
Cố Phù Châu tiện tay cởi cổ áo quan phục, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ ngồi ngay ngắn, hắn thì ngồi ngược lại, tựa lưng vào bàn ngửa đầu nhìn y: "Ta đói."
Lâm Thanh Vũ nói: "Đói thì đi tìm đầu bếp, ta cũng không biết nấu cơm."
Cố Phù Châu nghẹn họng, xoay người lại, đặt cằm mình lên vai Lâm Thanh Vũ: "Ta muốn ăn cùng em."
"Ta rất bận." Cố Phù Châu đè vậy làm tay phải của Lâm Thanh Vũ không tiện hoạt động. Đút trùng ăn là việc làm cần sự tỉ mỉ, Lâm Thanh Vũ chê Cố Phù Châu cản đường cản lối, đuổi người đi: "Huynh tự đi ăn trước đi, đừng ở đây cản ta làm việc."
Cố Phù Châu nhìn mấy còn trùng xấu xí trong vò đang ăn đến vui vẻ, không khỏi xót xa: "Nếu ta còn cơ hội sống lại, thì cứ chuyển sinh thành mấy con này luôn thì hay rồi. Cả ngày ngoài ăn thì là ngủ, ăn còn có mỹ nhân đút. Nhìn ta bây giờ xem, thượng triều chính sự nâng tạ, ngày nào cũng đi sớm về trễ, mệt như chó, quả nhiên là sống còn không bằng trùng."
Cuối cùng Lâm Thanh Vũ cũng chịu đưa mắt nhìn hắn, nói một cách không vui: "Đừng nói mấy lời ngớ ngẩn này nữa, huynh sẽ không trọng sinh."
Muốn trọng sinh, trước tiên phải chết cái đã. Cố Phù Châu nhận ra mình nói sai, vô tình đụng đến chuyện Lâm Thanh Vũ quan tâm nhất, thế là đổi chủ đề ngay: "Đúng rồi Thanh Vũ, ta đã sai người sắp xếp cho cung nữ tên Ô Nhã kia ở một nơi không bí mật, rồi phái thân tín âm thầm canh giữ, bây giờ chỉ xem khi nào Tiêu Tranh tìm tới cửa."
Lâm Thanh Vũ khẽ gật đầu: "Bên phía Hoàng đế, cũng sắp kết thúc."
Vào mùa thu năm ngoái, y là người kéo Hoàng đế đang hấp hối từ quỷ môn quan trở về. Bây giờ vận số của Tiêu Tranh sắp hết, Hoàng đế cũng hết giá trị lợi dụng, cũng nên về quỷ môn quan báo cáo.
Lâm Thanh Vũ cười khẽ nhìn bé trùng: "Con trai, con phải cố gắng giống cha này."
Cố Phù Châu: "..."
Lâm Thanh Vũ thích con trùng này đến mức, y gần như sắp quên luôn mình còn có một phu quân vừa mới yêu không lâu. Cố Phù Châu từng nghi ngờ Lâm Thanh Vũ muốn ôm lọ trùng này đi ngủ, nhưng may thay Lâm Thanh Vũ không quá đáng như thế. Cố Phù Châu cũng có thể hiểu được loại hành vi này, Lâm Thanh Vũ trút hết tâm huyết vào đám cổ, thất bại vô số lần mới đổi được một con trùng nho nhỏ. Cũng giống như người đang nghiên cứu học thuật ở quê hương hắn, vất vả lắm mới có chút thành quả nghiên cứu, đương nhiên là che chở nó như che chở bé con.
Ngày hôm đó, lúc Lâm Thanh Vũ đang cho cổ trùng uống máu gà, vô ý làm dính máu lên tay. Y không thích mùi này, nên đi rửa tay ngay lập tức. Chờ khi y quay về, y mới phát hiện mình quên đóng nắp, trùng bên trong lọ cũng không còn.
Trong phút chốc, tim Lâm Thanh Vũ như thắt lại, y miễn cưỡng duy trì bình tĩnh. Y rửa tay chỉ mất một ít thời gian, bé trùng hẳn là bò không xa, tất nhiên vẫn còn ở trong gian phòng này. Y tìm kiếm từ gần đến xa, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào. Nhưng cổ trùng thật sự quá nhỏ, chỉ sơ suất một chút sẽ tìm không thấy.
Lâm Thanh Vũ đang định gọi hạ nhân vào cùng tìm, mắt bỗng liếc thấy một cục đen nhỏ xíu bò ở cửa. Y thở phào một hơi, cầm lọ sứ chuẩn bị bắt thằng cu con bỏ nhà ra đi về lại. Mắt thấy thành công sắp tới, một cái chân đập vào mắt y -
"Thiếu gia, bữa tối ngươi muốn ăn gì?"
Lâm Thanh Vũ trơ mắt nhìn cổ trùng mình phí hết công sức nuôi dưỡng biến mất dưới đế giày của Hoan Đồng, sắc mặt y tái mét, chết sững tại chỗ.
Hoan Đồng không biết một bước của mình giẫm chết 'con trai' của thiếu gia, ngờ ngợ hỏi: "Thiếu gia?"
Lâm Thanh Vũ nhắm nghiền hai mắt. Như thể không nhìn thấy, mọi chuyện sẽ không phải là thật.
Thấy Lâm Thanh Vũ không nói lời nào, Hoan Đồng càng thêm thấp thỏm lo âu: "Thiếu gia, xảy ra chuyện gì ạ?"
Từ trước đến nay Lâm Thanh Vũ luôn kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt, lần này cũng không ngoại lệ. Lúc y mở miệng cũng coi như còn tỉnh táo: "Ngươi giẫm chết cổ trùng của ta."
"Á!" Hoan Đồng nhảy bật về sau theo bản năng, quả nhiên nhìn thấy chỗ mình vừa đứng có thi thể của một con bọ cạp. Hoan Đồng biết tầm quan trọng của cổ, bị dọa đến giọng run run: "Thiếu gia, ta, ta không cố ý, ta không biết nó ở đây."
Lâm Thanh Vũ nhìn bé cưng không còn nhúc nhích, khẽ thở dài.
Hoan Đồng quỳ bịch xuống một cái: "Thiếu gia, đây đều là lỗi của ta, ngươi phạt ta đi! Phạt ta ba mươi đại bản, còn trừ một tháng... không, ba tháng tiền tiêu. Ngài đừng buồn..."
Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt: "Chuyện phạt thì quên đi, nhặt xác cho nó là được. Xác nó cũng có độc, ngươi cẩn thận một chút."
Hoan Đồng gói xác bé cạp kỹ càng trong khăn, chôn dưới gốc cây ở vườn sau nhà. Sau khi làm xong những chuyện này, cậu chàng thấy Lâm Thanh Vũ đang đọc sách như không có chuyện gì, thận trọng đi qua: "Thiếu gia."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Xử lý xong chưa?"
"Xong rồi." Hoan Đồng ấp úng, "Thiếu gia, ta vẫn nên đến chỗ Viên quản gia lĩnh ba mươi đại bản thôi."
"Không cần."
"Nhưng đó là cổ ngài vất vả lắm mới nuôi được, ngài thật sự không thèm để ý ạ?"
"Chuyện đã đến nước này, để ý thì có ích gì." Lâm Thanh Vũ nói một cách tâm bình khí hòa, "Độc cổ chết rồi, ta giận, hay phạt ngươi, thì nó cũng không sống lại được."
Hoan Đồng cảm thấy hổ thẹn: "Thiếu gia, rất xin lỗi."
"Thôi, việc này cũng không thể trách hết lên ngươi."
Lâm Thanh Vũ luôn bao che khuyết điểm, đối với người không liên quan y mặc kệ, nhưng đối với người của mình, y sẽ luôn mềm lòng đôi chút. Hơn nữa, nếu không phải y quên đóng nắp, cổ cũng sẽ không bị Hoan Đồng giẫm chết. Chuyện này, trách nhiệm là do y.
Sau đó, Hoan Đồng vẫn luôn canh giữ bên cạnh Lâm Thanh Vũ, thấy y không có gì bất thường mới yên tâm hơn.
Gần đến bữa tối, bên ngoài truyền đến tiếng 'tướng quân về phủ', Lâm Thanh Vũ buông y thư xuống, nhanh chân ra khỏi thư phòng.
Cố Phù Châu vừa bước vào sân đã thấy phu nhân xinh đẹp của hắn đang vội vàng đi về phía mình, mấy bước cuối còn chạy tới. Điều này làm cho hắn được thương mà sợ, sự mệt mỏi của ngày hôm nay cũng được cuốn đi sạch sành sanh.
Lâm Thanh Vũ đứng trước mặt hắn: "Huynh về rồi."
Cố Phù Châu nhìn mặt Lâm Thanh Vũ là biết đã xảy ra chuyện: "Thanh Vũ?"
Lâm Thanh Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Phù Châu, cuối cùng cũng không bình tĩnh được nữa, nói khẽ: "Bé con chết rồi."
Trong giọng nói mang theo vẻ tủi thân không giấu được.
Cố Phù Châu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Đầu tiên hắn ôm đại mỹ nhân mong manh vào lòng, sau đó hỏi: "Sao lại vậy?"
"Ta nhất thời quên đóng nắp, để nó bò từ lọ xuống đất. Sau đó..." Giọng của Lâm Thanh Vũ run run, "Sau đó nó bị Hoan Đồng giẫm chết."
Cố Phù Châu đau lòng, bàn tay to lớn đưa lên vuốt tóc Lâm Thanh Vũ: "Được rồi được rồi, không sao, ta nghĩ cách giúp em -lần này em không gọi ta là 'chồng' ta cũng sẽ nghĩ cách, đừng buồn."
Lâm Thanh Vũ vùi mặt vào lòng Cố Phù Châu. Buổi chiều Cố Phù Châu đến thiết kỵ doanh, mặc khôi giáp lạnh lẽo, giống như tâm trạng của y lúc này.
"Huynh có cách gì chứ." Lâm Thanh Vũ lên án, "Chết cũng chết rồi, không cứu được. Ta nuôi ròng rã một tháng mới nuôi lớn được thế này, nhưng chỉ giẫm một cái đã xong đời."
Cố Phù Châu nói: "Vậy chúng ta nuôi lại một con khác?"
"Nói thì dễ. Cũng không phải huynh không biết, ta thử nhiều lần mới nuôi sống được một con."
Việc này quả thực hơi khó. Cố Phù Châu không rảnh lo nhiều thứ, chuyện ưu tiên bây giờ là dỗ dành đại mỹ nhân trước đã. Lâm Thanh Vũ không có khẩu vị, Cố Phù Châu sẽ chịu đói theo y. Hắn đưa Lâm Thanh Vũ về phòng, cho hạ nhân lui hết.
Lâm Thanh Vũ đờ đẫn ngồi vào bàn. Không có người ngoài ở đây, y cũng không cần phải kiềm chế cảm xúc. Trước mặt Cố Phù Châu, y luôn có thể không cần phải kiêng nể gì cả.
Cố Phù Châu nhìn chằm chằm Lâm Thanh Vũ dưới ánh đèn. Lâm Thanh Vũ thật sự rất buồn, đuôi mắt đỏ ửng. Đại mỹ nhân luôn bình tĩnh tự chủ trước mặt người khác, lúc hạ độc cũng không nương tay, lúc này lại có ý vị nhìn thấy mà thương.
Lâm Thanh Vũ bị hắn nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên: "Huynh nhìn ta làm gì."
Cố Phù Châu nói chầm chậm: "Hoắc Khứ Bệnh 17 tuổi phong hầu, Tôn Sách 18 tuổi xưng bá Giang Đông, thầy lang Lâm của chúng ta 20 tuổi vì cổ chết, cáu kỉnh không chịu ăn."
Lâm Thanh Vũ giận dỗi: "Có phải huynh thấy mình hài hước lắm không?"
Cố Phù Châu cười: "Ta cũng không thể phiền muộn theo em được. Nếu ta cũng ủ rũ giống em, thì ai sẽ dỗ em."
Lâm Thanh Vũ híp mắt: "Huynh còn cười."
"Cổ chết ta cũng rất khó chịu, nhưng cổ chết rồi không thể sống lại, hai ta phải nghĩ thoáng hơn." Cố Phù Châu dẫn dắt từng bước, "Nhất định phải ăn cơm cho ngon, không ăn lấy đâu ra sức để mưu tài hại mệnh."
"Đạo lý ta hiểu hết." Mặt Lâm Thanh Vũ không chút cảm xúc, "Nhưng bây giờ ta không muốn ăn."
Cố Phù Châu lấy ra đòn sát thủ: "Vậy ta cho em sờ cơ bụng?"
Lâm Thanh Vũ liếc hắn: "Huynh lại vờ vịt."
"Bây giờ trời vẫn còn lạnh, ta sẵn sàng cởi đồ cho em sờ cơ bụng mà còn chưa đủ hả." Cố Phù Châu dừng lại, "Hay là, ta cho em chơi cái lưỡi nho nhỏ của bản tướng quân nhé?"
Lâm Thanh Vũ nhướng mày: "Chơi thế nào."
Môi chợt bị hôn lên một cái, y nghe Cố Phù Châu nói: "Em muốn chơi thế nào hửm thầy lang Lâm."
Số lần hai người thân mật không tính là nhiều, Lâm Thanh Vũ vẫn chưa hoàn toàn quen với kiểu đụng chạm thế này. Tim y lỡ nhịp, bất giác lùi người về sau. Cố Phù Châu đưa tay ôm đầu y, không cho y tránh.
Lâm Thanh Vũ bỗng nhiên đối mắt với hắn, chỉ thấy cặp mắt ấy sáng như sao, sáng rực phản chiếu dung nhan của y.
Lâm Thanh Vũ thất thần một lúc, nghe được một tiếng cười khẽ. Khi Cố Phù Châu cúi đầu về phía y, giọng của Viên Dần vang lên bên ngoài: "Tướng quân, phu nhân, bên Ô Nhã có động tĩnh."
Cmt: Có phải sau khi chơi lưỡi thì sẽ chơi cái gì đó xấu lứm đúng khum ���
Có cmt Tấn Giang =>
Trần quý phi bị phế, Thái tử lại bị Hoàng đế đay nghiến một phen, trên triều có thể nói là thần hồn nát thần tính. Lâm Thanh Vũ đạt được mục đích, tạm thời dừng tay lại, làm việc khiêm tốn, ngoài hoàng cung ra thì không đi bất cứ nơi nào khác. Ngày thường chỉ ở phủ đọc sách, chế độc, nuôi cổ.
Ngay từ khi y quyết định nâng đỡ tân đế, y đã bắt đầu nuôi cuổi, chờ thời cơ thích hợp để thiên tử lệnh chư hầu. Cổ này khác với cổ thông thường của Nam Cương, nó có khả năng tránh khỏi mắt của các thái y. Thái y viện mỗi người mỗi vẻ, muốn không bị bọn họ phát giác cũng không phải chuyện dễ. Sau khi Lâm Thanh Vũ dùng thử, cổ trùng y nuôi chết hết đám này đến đám nọ, cuối cùng cũng đạt được một số thành quả vào mùa xuân năm nay.
Đó là một con bọ cạp mẹ Nam Cương, đầu của nó chỉ cỡ ngón út, nhưng lại vượt năm ải, chém sáu tướng, trổ hết tài năng trong đám đủ các loại cổ trùng y nuôi. Nó thừa dịp lúc người ta đang ngủ, lặng yên chui vào trong cơ thể đẻ trứng. Mà những trứng trùng này chính là cổ đã được gieo trồng.
Lâm Thanh Vũ một lòng trầm mê trong cổ, việc đầu tiên y làm khi thức dậy là kiểm tra tình trạng của cổ, ngay cả thời gian để đưa Cố Phù Châu vào triều cũng không có. Khi Cố Phù Châu về phủ, cũng không thấy phu nhân xinh đẹp ra đón mình. Hắn đến thư phòng tìm người, thì thấy Lâm Thanh Vũ cầm một cái kẹp nhỏ tinh xảo, đút mấy bé trùng ăn thịt băm đặc biệt. Dịu dàng kiên nhẫn, hết sức chăm chú, ngay cả phu quân về cũng không biết.
Cố Phù Châu có chút muốn cười. Lần cuối hắn được Lâm Thanh Vũ đút ăn là khi vẫn còn làm Lục Vãn Thừa, quyền lợi này đã bao lâu rồi hắn không được hưởng, mấy con trùng nho nhỏ này lại được đại mỹ nhân đút ăn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, thể hiện sự tồn tại của mình. Lâm Thanh Vũ không ngẩng đầu, tiếp tục động tác trên tay: "Về rồi."
Cố Phù Châu tiện tay cởi cổ áo quan phục, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ ngồi ngay ngắn, hắn thì ngồi ngược lại, tựa lưng vào bàn ngửa đầu nhìn y: "Ta đói."
Lâm Thanh Vũ nói: "Đói thì đi tìm đầu bếp, ta cũng không biết nấu cơm."
Cố Phù Châu nghẹn họng, xoay người lại, đặt cằm mình lên vai Lâm Thanh Vũ: "Ta muốn ăn cùng em."
"Ta rất bận." Cố Phù Châu đè vậy làm tay phải của Lâm Thanh Vũ không tiện hoạt động. Đút trùng ăn là việc làm cần sự tỉ mỉ, Lâm Thanh Vũ chê Cố Phù Châu cản đường cản lối, đuổi người đi: "Huynh tự đi ăn trước đi, đừng ở đây cản ta làm việc."
Cố Phù Châu nhìn mấy còn trùng xấu xí trong vò đang ăn đến vui vẻ, không khỏi xót xa: "Nếu ta còn cơ hội sống lại, thì cứ chuyển sinh thành mấy con này luôn thì hay rồi. Cả ngày ngoài ăn thì là ngủ, ăn còn có mỹ nhân đút. Nhìn ta bây giờ xem, thượng triều chính sự nâng tạ, ngày nào cũng đi sớm về trễ, mệt như chó, quả nhiên là sống còn không bằng trùng."
Cuối cùng Lâm Thanh Vũ cũng chịu đưa mắt nhìn hắn, nói một cách không vui: "Đừng nói mấy lời ngớ ngẩn này nữa, huynh sẽ không trọng sinh."
Muốn trọng sinh, trước tiên phải chết cái đã. Cố Phù Châu nhận ra mình nói sai, vô tình đụng đến chuyện Lâm Thanh Vũ quan tâm nhất, thế là đổi chủ đề ngay: "Đúng rồi Thanh Vũ, ta đã sai người sắp xếp cho cung nữ tên Ô Nhã kia ở một nơi không bí mật, rồi phái thân tín âm thầm canh giữ, bây giờ chỉ xem khi nào Tiêu Tranh tìm tới cửa."
Lâm Thanh Vũ khẽ gật đầu: "Bên phía Hoàng đế, cũng sắp kết thúc."
Vào mùa thu năm ngoái, y là người kéo Hoàng đế đang hấp hối từ quỷ môn quan trở về. Bây giờ vận số của Tiêu Tranh sắp hết, Hoàng đế cũng hết giá trị lợi dụng, cũng nên về quỷ môn quan báo cáo.
Lâm Thanh Vũ cười khẽ nhìn bé trùng: "Con trai, con phải cố gắng giống cha này."
Cố Phù Châu: "..."
Lâm Thanh Vũ thích con trùng này đến mức, y gần như sắp quên luôn mình còn có một phu quân vừa mới yêu không lâu. Cố Phù Châu từng nghi ngờ Lâm Thanh Vũ muốn ôm lọ trùng này đi ngủ, nhưng may thay Lâm Thanh Vũ không quá đáng như thế. Cố Phù Châu cũng có thể hiểu được loại hành vi này, Lâm Thanh Vũ trút hết tâm huyết vào đám cổ, thất bại vô số lần mới đổi được một con trùng nho nhỏ. Cũng giống như người đang nghiên cứu học thuật ở quê hương hắn, vất vả lắm mới có chút thành quả nghiên cứu, đương nhiên là che chở nó như che chở bé con.
Ngày hôm đó, lúc Lâm Thanh Vũ đang cho cổ trùng uống máu gà, vô ý làm dính máu lên tay. Y không thích mùi này, nên đi rửa tay ngay lập tức. Chờ khi y quay về, y mới phát hiện mình quên đóng nắp, trùng bên trong lọ cũng không còn.
Trong phút chốc, tim Lâm Thanh Vũ như thắt lại, y miễn cưỡng duy trì bình tĩnh. Y rửa tay chỉ mất một ít thời gian, bé trùng hẳn là bò không xa, tất nhiên vẫn còn ở trong gian phòng này. Y tìm kiếm từ gần đến xa, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào. Nhưng cổ trùng thật sự quá nhỏ, chỉ sơ suất một chút sẽ tìm không thấy.
Lâm Thanh Vũ đang định gọi hạ nhân vào cùng tìm, mắt bỗng liếc thấy một cục đen nhỏ xíu bò ở cửa. Y thở phào một hơi, cầm lọ sứ chuẩn bị bắt thằng cu con bỏ nhà ra đi về lại. Mắt thấy thành công sắp tới, một cái chân đập vào mắt y -
"Thiếu gia, bữa tối ngươi muốn ăn gì?"
Lâm Thanh Vũ trơ mắt nhìn cổ trùng mình phí hết công sức nuôi dưỡng biến mất dưới đế giày của Hoan Đồng, sắc mặt y tái mét, chết sững tại chỗ.
Hoan Đồng không biết một bước của mình giẫm chết 'con trai' của thiếu gia, ngờ ngợ hỏi: "Thiếu gia?"
Lâm Thanh Vũ nhắm nghiền hai mắt. Như thể không nhìn thấy, mọi chuyện sẽ không phải là thật.
Thấy Lâm Thanh Vũ không nói lời nào, Hoan Đồng càng thêm thấp thỏm lo âu: "Thiếu gia, xảy ra chuyện gì ạ?"
Từ trước đến nay Lâm Thanh Vũ luôn kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt, lần này cũng không ngoại lệ. Lúc y mở miệng cũng coi như còn tỉnh táo: "Ngươi giẫm chết cổ trùng của ta."
"Á!" Hoan Đồng nhảy bật về sau theo bản năng, quả nhiên nhìn thấy chỗ mình vừa đứng có thi thể của một con bọ cạp. Hoan Đồng biết tầm quan trọng của cổ, bị dọa đến giọng run run: "Thiếu gia, ta, ta không cố ý, ta không biết nó ở đây."
Lâm Thanh Vũ nhìn bé cưng không còn nhúc nhích, khẽ thở dài.
Hoan Đồng quỳ bịch xuống một cái: "Thiếu gia, đây đều là lỗi của ta, ngươi phạt ta đi! Phạt ta ba mươi đại bản, còn trừ một tháng... không, ba tháng tiền tiêu. Ngài đừng buồn..."
Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt: "Chuyện phạt thì quên đi, nhặt xác cho nó là được. Xác nó cũng có độc, ngươi cẩn thận một chút."
Hoan Đồng gói xác bé cạp kỹ càng trong khăn, chôn dưới gốc cây ở vườn sau nhà. Sau khi làm xong những chuyện này, cậu chàng thấy Lâm Thanh Vũ đang đọc sách như không có chuyện gì, thận trọng đi qua: "Thiếu gia."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Xử lý xong chưa?"
"Xong rồi." Hoan Đồng ấp úng, "Thiếu gia, ta vẫn nên đến chỗ Viên quản gia lĩnh ba mươi đại bản thôi."
"Không cần."
"Nhưng đó là cổ ngài vất vả lắm mới nuôi được, ngài thật sự không thèm để ý ạ?"
"Chuyện đã đến nước này, để ý thì có ích gì." Lâm Thanh Vũ nói một cách tâm bình khí hòa, "Độc cổ chết rồi, ta giận, hay phạt ngươi, thì nó cũng không sống lại được."
Hoan Đồng cảm thấy hổ thẹn: "Thiếu gia, rất xin lỗi."
"Thôi, việc này cũng không thể trách hết lên ngươi."
Lâm Thanh Vũ luôn bao che khuyết điểm, đối với người không liên quan y mặc kệ, nhưng đối với người của mình, y sẽ luôn mềm lòng đôi chút. Hơn nữa, nếu không phải y quên đóng nắp, cổ cũng sẽ không bị Hoan Đồng giẫm chết. Chuyện này, trách nhiệm là do y.
Sau đó, Hoan Đồng vẫn luôn canh giữ bên cạnh Lâm Thanh Vũ, thấy y không có gì bất thường mới yên tâm hơn.
Gần đến bữa tối, bên ngoài truyền đến tiếng 'tướng quân về phủ', Lâm Thanh Vũ buông y thư xuống, nhanh chân ra khỏi thư phòng.
Cố Phù Châu vừa bước vào sân đã thấy phu nhân xinh đẹp của hắn đang vội vàng đi về phía mình, mấy bước cuối còn chạy tới. Điều này làm cho hắn được thương mà sợ, sự mệt mỏi của ngày hôm nay cũng được cuốn đi sạch sành sanh.
Lâm Thanh Vũ đứng trước mặt hắn: "Huynh về rồi."
Cố Phù Châu nhìn mặt Lâm Thanh Vũ là biết đã xảy ra chuyện: "Thanh Vũ?"
Lâm Thanh Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Phù Châu, cuối cùng cũng không bình tĩnh được nữa, nói khẽ: "Bé con chết rồi."
Trong giọng nói mang theo vẻ tủi thân không giấu được.
Cố Phù Châu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Đầu tiên hắn ôm đại mỹ nhân mong manh vào lòng, sau đó hỏi: "Sao lại vậy?"
"Ta nhất thời quên đóng nắp, để nó bò từ lọ xuống đất. Sau đó..." Giọng của Lâm Thanh Vũ run run, "Sau đó nó bị Hoan Đồng giẫm chết."
Cố Phù Châu đau lòng, bàn tay to lớn đưa lên vuốt tóc Lâm Thanh Vũ: "Được rồi được rồi, không sao, ta nghĩ cách giúp em -lần này em không gọi ta là 'chồng' ta cũng sẽ nghĩ cách, đừng buồn."
Lâm Thanh Vũ vùi mặt vào lòng Cố Phù Châu. Buổi chiều Cố Phù Châu đến thiết kỵ doanh, mặc khôi giáp lạnh lẽo, giống như tâm trạng của y lúc này.
"Huynh có cách gì chứ." Lâm Thanh Vũ lên án, "Chết cũng chết rồi, không cứu được. Ta nuôi ròng rã một tháng mới nuôi lớn được thế này, nhưng chỉ giẫm một cái đã xong đời."
Cố Phù Châu nói: "Vậy chúng ta nuôi lại một con khác?"
"Nói thì dễ. Cũng không phải huynh không biết, ta thử nhiều lần mới nuôi sống được một con."
Việc này quả thực hơi khó. Cố Phù Châu không rảnh lo nhiều thứ, chuyện ưu tiên bây giờ là dỗ dành đại mỹ nhân trước đã. Lâm Thanh Vũ không có khẩu vị, Cố Phù Châu sẽ chịu đói theo y. Hắn đưa Lâm Thanh Vũ về phòng, cho hạ nhân lui hết.
Lâm Thanh Vũ đờ đẫn ngồi vào bàn. Không có người ngoài ở đây, y cũng không cần phải kiềm chế cảm xúc. Trước mặt Cố Phù Châu, y luôn có thể không cần phải kiêng nể gì cả.
Cố Phù Châu nhìn chằm chằm Lâm Thanh Vũ dưới ánh đèn. Lâm Thanh Vũ thật sự rất buồn, đuôi mắt đỏ ửng. Đại mỹ nhân luôn bình tĩnh tự chủ trước mặt người khác, lúc hạ độc cũng không nương tay, lúc này lại có ý vị nhìn thấy mà thương.
Lâm Thanh Vũ bị hắn nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên: "Huynh nhìn ta làm gì."
Cố Phù Châu nói chầm chậm: "Hoắc Khứ Bệnh 17 tuổi phong hầu, Tôn Sách 18 tuổi xưng bá Giang Đông, thầy lang Lâm của chúng ta 20 tuổi vì cổ chết, cáu kỉnh không chịu ăn."
Lâm Thanh Vũ giận dỗi: "Có phải huynh thấy mình hài hước lắm không?"
Cố Phù Châu cười: "Ta cũng không thể phiền muộn theo em được. Nếu ta cũng ủ rũ giống em, thì ai sẽ dỗ em."
Lâm Thanh Vũ híp mắt: "Huynh còn cười."
"Cổ chết ta cũng rất khó chịu, nhưng cổ chết rồi không thể sống lại, hai ta phải nghĩ thoáng hơn." Cố Phù Châu dẫn dắt từng bước, "Nhất định phải ăn cơm cho ngon, không ăn lấy đâu ra sức để mưu tài hại mệnh."
"Đạo lý ta hiểu hết." Mặt Lâm Thanh Vũ không chút cảm xúc, "Nhưng bây giờ ta không muốn ăn."
Cố Phù Châu lấy ra đòn sát thủ: "Vậy ta cho em sờ cơ bụng?"
Lâm Thanh Vũ liếc hắn: "Huynh lại vờ vịt."
"Bây giờ trời vẫn còn lạnh, ta sẵn sàng cởi đồ cho em sờ cơ bụng mà còn chưa đủ hả." Cố Phù Châu dừng lại, "Hay là, ta cho em chơi cái lưỡi nho nhỏ của bản tướng quân nhé?"
Lâm Thanh Vũ nhướng mày: "Chơi thế nào."
Môi chợt bị hôn lên một cái, y nghe Cố Phù Châu nói: "Em muốn chơi thế nào hửm thầy lang Lâm."
Số lần hai người thân mật không tính là nhiều, Lâm Thanh Vũ vẫn chưa hoàn toàn quen với kiểu đụng chạm thế này. Tim y lỡ nhịp, bất giác lùi người về sau. Cố Phù Châu đưa tay ôm đầu y, không cho y tránh.
Lâm Thanh Vũ bỗng nhiên đối mắt với hắn, chỉ thấy cặp mắt ấy sáng như sao, sáng rực phản chiếu dung nhan của y.
Lâm Thanh Vũ thất thần một lúc, nghe được một tiếng cười khẽ. Khi Cố Phù Châu cúi đầu về phía y, giọng của Viên Dần vang lên bên ngoài: "Tướng quân, phu nhân, bên Ô Nhã có động tĩnh."
Cmt: Có phải sau khi chơi lưỡi thì sẽ chơi cái gì đó xấu lứm đúng khum ���
Có cmt Tấn Giang =>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất