Chương 88
88. Mất đi không đáng sợ, đáng sợ là có được rồi lại mất.
Mấy ngày liên tiếp, bá quan văn võ đều thương nghị chuyện Ung Lương thất thủ trong buổi triều sớm. Ngô Chiến tự đề cử mình lần nữa, ngay cả Võ Quốc công gần tám mươi cũng đứng ra chủ động xin đi.
Hai người sục sôi ý chí chiến đấu, rất có thế đập nồi dìm thuyền, vượt mọi chông gai. Tiêu Giới bị khí thế của hai người lây nhiễm, nhưng không dám tự tiện chủ trương, quay lại hỏi Thái hậu đang ngồi sau rèm: "Mẫu hậu, ngài xem..."
Điều mà các quan đại thần không nghĩ tới chính là, sau bức rèm châu, ngoại trừ Thái hậu, còn có một người đang đứng. Ngươi này mặc quan phục ngũ phẩm, không phải ai khác, chính là Lâm Thanh Vũ đang rất được ân sủng.
Ôn Thái hậu lắc đầu, "Ngô tướng quân thiện thủy chiến, chưa bao giờ chinh chiến ở Tây Bắc; Võ Quốc công cao tuổi, đã dưỡng lão ở kinh thành nhiều năm, chỉ sợ có lòng mà không có sức."
Võ Quốc công không phục: "Danh tướng Liêm Pha của nước Triệu, tám mươi mấy tuổi còn có thể chinh chiến sa trường. Thần chưa đầy tám mươi, thần còn có thể đánh!"
Tiêu Giới đứng ngồi không yên trên long ỷ: "Chẳng lẽ, không còn ai khác hay sao... Ặc, ngoài Cố đại tướng quân."
"Nào còn ai khác. Mấy năm nay, võ tướng của Đại Du người chết kẻ tàn, còn một nhóm lớn thì bị liên lụy vào tù vì tranh vị. Bây giờ tướng tài của Đại Du không có người kế tục, người có thể dùng cũng chỉ có mấy người chúng ta." Ngô Chiến cong môi, "Hoàng thượng, Thái hậu, dù thần chưa đi Tây Bắc, nhưng đánh trận cơ bản cũng giống nhau. Nếu Cố đại tướng quân không muốn đi, thì để thần thử một lần đi."
Không khó để nghe ra, lúc Ngô Chiến nhắc tới "Cố đại tướng quân", giọng điệu đã không còn sùng kính như trước. Năm ngoái, tiên đế muốn để Cố Phù Châu trở về Tây Bắc tiếp nhận vị trí của Triệu Minh Uy, bị Cố Phù Châu lấy lý do dư độc vẫn còn nhã nhặn từ chối. Lúc ấy, dù là Ngô chiến hay Võ Quốc công cũng đứng về phía Cố Phù Châu.
Nhưng nay đã khác xưa, tình hình chiến đấu ở Tây Bắc cấp tốc, Triệu Minh Uy chết nhục, thậm chí còn bị Tây Hạ cắt lưỡi công khai khiêu khích; quân tâm Tây Bắc bất ổn, tính mạng của mấy vạn bách tính nằm trong tay tặc nhân Tây Hạ. Lúc này, phàm là võ tướng phong giả, dù cho chỉ còn một hơi, cũng sẽ nghĩa bất dung từ lao ra chiến trường. Nhưng Cố Phù Châu vẫn giống như năm ngoái, lấy chuyện thân thể khó chịu ra thoái thác, đóng cửa từ chối tiếp khách, thậm chí ngay cả tảo triều cũng không muốn lên.
Cố đại tướng quân... làm cho bọn họ thất vọng rồi.
Thái hậu do dự, nhìn về phía Lâm Thanh Vũ: "Lâm thái y, ngươi thấy thế nào?"
Lâm Thanh Vũ đang muốn mở miệng, Tiểu Tùng Tử bước nhanh cửa hông đến: "Thái hậu, Lâm thái y, Tây Bắc đưa cấp báo tới."
Thái hậu mở tấu, lướt nhanh như gió, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Thủ đô Tây Hạ phát hịch văn tuyên chiến, thề phải báo thù vì Thái tử Tây Hạ chiến tử mười năm trước. Trên hịch văn nói, yêu cầu Đại Du đưa Cố Phù Châu đến tiền tuyến, bọn chúng quang minh chính đại lấy đầu trên cổ người. Nếu không, một tháng sau, quân Tây Hạ sẽ tàn sát thành Ung Lương."
Mười năm trước, Thái tử Tây Hạ chết dưới thương Thanh Vân Cửu Châu của Cố đại tướng quân.
Lâm Thanh Vũ nhận sớ, thứ trên tay như nặng hơn ngàn cân, y không nói một lời, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Thái hậu lên tiếng gọi: "Lâm thái y..." Nàng do dự một lúc rồi lại gọi, "Thanh Vũ?"
Lâm Thanh Vũ "ừm", lúc này mới định thần lại, ý thức được mình còn đang ở trên triều.
"Trong triều không có tướng tài, chỉ có Cố đại tướng quân mới đủ tư cách đảm nhiệm đại tướng Chinh Tây. Huống chi, nếu hắn không đi, chẳng lẽ triều đình phải bỏ mấy vạn bá tánh Ung Lương không màng tới hay sao." Thái hậu thở dài, "Tổ chim bị phá, liệu trứng còn có thể nguyên vẹn hay không. Hôm nay Tây Hạ tàn sát thành Ung Lương, sau này bọn chúng sẽ tàn sát kinh thành."
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Thái hậu đừng nói với thần những đạo lý lớn này. Đạo lý, ai ai cũng hiểu."
Thái hậu chần chờ: "Vậy chuyện này, cần nói cho quần thần hay không?"
Lâm Thanh Vũ phát hiện bây giờ mình không thể nào tĩnh tâm suy nghĩ, chỉ có thể nói bằng trực giác: "Tạm thời đừng để lộ ra."
Sau khi tan triều, Tiểu Tùng Tử tìm gặp Lâm Thanh Vũ, nói cho y biết: "Lâm thái y, vừa rồi nô tài đưa cấp báo đến, trên đường có gặp phải Cố đại tướng quân - Đại tướng quân đã xem cấp báo."
Lâm Thanh Vũ nghẹn trong lòng, hỏi: "Bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Đại tướng quân nói, hắn chờ ngài ở ngự hoa viên."
Khi Lâm Thanh Vũ tìm được Cố Phù Châu, Cố Phù Châu đang ngồi lơ đễnh đút cá ăn bên hồ nước. Hồ nước trong ngự hoa viên nuôi mấy chục con cá chép màu sắc rực rỡ, tô điểm thêm sắc màu cho ngày đông đơn điệu.
Cố Phù Châu rắc một ít thức ăn cho cá, cá chép tranh nhau bơi qua giành ăn. Hắn nhìn thấy hình bóng phản chiếu của Lâm Thanh Vũ trong hồ nước, "Em xem ao cá này, sống ở trong cung, được cho ăn đến mập phì ra, bình thường cũng được cho ăn không ít, nhưng cớ sao vẫn phải cạnh tranh với đồng loại của mình."
Lâm Thanh Vũ nói: "Bởi vì lòng tham là vô hạn."
Cố Phù Châu đồng ý: "Có lý."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Nếu huynh đã tới, vì sao không đi vào triều."
Cố Phù Châu ném phần thức ăn cá còn thừa ra bên ngoài: "Trên Tử Thần điện không có chỗ cho ta ngồi, đứng thì mệt quá."
"Lời này của huynh nếu để người ngoài nghe thấy, sẽ cho rằng huynh có tâm làm phản." Có thể ngồi ở Tử Thần điện, ngoài Hoàng đế, cũng chỉ có Thái hậu buông rèm chấp chính.
Cố Phù Châu cười: "Oan cho ta quá, làm Hoàng đế cực khổ, ta cũng không có hứng thú."
Cố Phù Châu lại nói cười đùa, Lâm Thanh Vũ cũng muốn mỉm cười như thường, nhưng làm sao cũng không cười nổi. Y hỏi: "Huynh xem cấp báo Tây Bắc rồi."
Cố Phù Châu gật đầu thở dài: "Làm sao bây giờ Thanh Vũ, lần này, hình như ta không thể không đi."
Hai chữ 'chưa chắc' kẹt lại trong cổ họng của Lâm Thanh Vũ, không nói ra được.
"Mấy ngày này, trên dưới trong triều đều kín đáo phê bình ta, hôm qua Ngô Chiến còn đến tìm ta, trong lúc nóng nảy, còn chỉ vào ta mắng ta hèn nhát - cười chết mất." Cố Phù Châu nói, còn thật sự cười thành tiếng, như thể đây là chuyện cực kỳ buồn cười, "Tuy rằng, đây là hành vi tự tìm chết của ta, nhưng có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ Ngô Chiến thành thế này, đương nhiên là có người thêm mắm dặm muối."
Lâm Thanh Vũ cũng nghĩ đến chuyện này: "Quả thật."
"Bất kể là ai, mục đích của hắn cũng đã đạt được. Nếu ta không đi Tây Bắc, sẽ dần mất lòng người trong triều, sau này, còn hán tử nhiệt huyết nào dám cống hiến hết mình cho ta. Một tướng quân không ra chiến trường, không có uy vọng trong quân đội, đến ngay cả phu nhân của mình cũng không bảo vệ được." Cố Phù Châu ấn mi tâm, "Bây giờ, Tây Hạ còn lấy tính mạng của bách tính Ung Lương ra uy hiếp - phiền chết mất."
Lâm Thanh Vũ trầm mặc nghe Cố Phù Châu nói: "Vậy nên, huynh muốn đi."
Cố Phù Châu nói: "Không phải ta muốn đi, mà là ta phải đi."
Lâm Thanh Vũ hững hờ: "Lòng huynh còn thật vương vấn lê dân bá tánh."
"Bởi vì em cũng là một trong bá tánh lê dân." Cố Phù Châu không chút nghĩ ngợi, "Ta bảo vệ họ, cũng là bảo vệ em."
Lâm Thanh Vũ dần rũ mắt, thấp giọng: "Ta không cần huynh bảo vệ, ta cũng không muốn làm thánh nhân lòng mang thiên hạ, ta chỉ muốn ở cạnh bên huynh."
Cố Phù Châu kiên nhẫn giải thích: "Dưới thương của Cố đại tướng quân có không biết bao nhiêu vong hồn Tây Hạ, lần này rõ ràng Tây Hạ vì ta mà đến. Trừ khi Tây Hạ đại bại, bằng không ta tránh một lần, nhưng liệu có tránh được cả đời hay không?"
Lâm Thanh Vũ châm chọc: "Huynh cũng muốn nói đạo lý với ta."
"Ta không có..."
Lâm Thanh Vũ lạnh lùng ngắt lời hắn: "Huynh có nghĩ tới chưa, nếu huynh có chuyện gì bất trắc, thì ta phải làm sao?"
Cố Phù Châu sững sờ.
Giọng của Lâm Thanh Vũ khẽ run: "Đêm tuyết hai năm trước, ta quỳ trước xe lăn của huynh, tận mắt nhìn huynh dần dần tắt thở, cảm nhận được sự lạnh dần của huynh trong lòng bàn tay ta. Khi đó, ta chưa hiểu rõ tâm ý của mình, có lẽ còn có thể chịu được nỗi đau tang chồng. Nhưng bây giờ, nếu muốn ta trải qua lần nữa..."
Hầu kết của Cố Phù Châu trượt lên xuống, giọng khàn khàn: "Thanh Vũ..."
"Mất đi không đáng sợ, đáng sợ chính là có được rồi lại mất đi." Lâm Thanh Vũ nhìn hai tay của mình, nói lẩm bẩm, "Đối với ta, chuyện này cũng quá tàn nhẫn."
Cố Phù Châu thấp giọng: "Xin lỗi, Thanh Vũ. Nhưng lần này, ta nhất định sẽ cố gắng trở về. Em xem đi, ta viết giấy cam đoan cho em rồi."
Lâm Thanh Vũ đờ đẫn: "Lúc đó, không phải huynh cũng cố gắng muốn sống lâu đấy sao, kết quả thì thế nào. Trước khi chết, huynh còn xin lỗi ta, xin lỗi rằng, huynh đã rất cố gắng, nhưng không sống được đến ngày Tiêu Tranh chết - Những điều này huynh quên rồi sao."
"Ta không quên. Nhưng lúc đó ta cũng đã bệnh thành vậy rồi, có cố cũng vô dụng. Nhưng bây giờ thì khác, ta có một thân thể khỏe mạnh, cố gắng hẳn có thể làm nên kỳ tích." Cố Phù Châu cười nhẹ, lại nói, "Thanh Vũ ơi, ta còn chưa xuất chinh mà, em nghĩ nhiều như vậy vũng không quá may mắn rồi."
Lâm Thanh Vũ không nhịn được phải hỏi: "Chẳng lẽ huynh không lo lắng chút nào hay sao?"
Cố Phù Châu suy nghĩ rồi nói: "Thật ra, ta vẫn có hơi sợ."
Lâm Thanh Vũ trừng mắt nhìn hắn.
"Ta sợ ta làm không tốt, sợ vì quyết sách sai lầm của ta làm cho những người tin tưởng ta mất mạng. Ta sợ mệt, sợ đau, cũng rất ghét cảm giác thua thiệt, càng sợ..." Giọng hắn đột ngột ngừng lại, lời đến môi Cố Phù Châu lại nuốt về. Hắn nói chầm chậm: "Cho nên, loại người như ta ấy, không bao giờ được làm nhân vật chính."
Lâm Thanh Vũ biết Cố Phù Châu lại dùng bầu không khí làm dịu để dỗ y, nhưng y vẫn không khỏi hỏi theo lời của hắn: "Sao lại nói lời này?"
"Bởi vì nam chính trong truyện, hoặc là cực kỳ mạnh mẽ, có thể nhẹ nhàng nghiền ép đối thủ; Hoặc là có một trái tim trong sáng, biết rằng không thể mà vẫn cố. Còn ta," Cố Phù Châu dang hai tay ra, "Đã không có bao nhiêu thực lực, còn lười, còn nhát gan, khó trách xuyên sách cũng chỉ có thể xuyên vào vai phụ."
"Sai rồi." Lâm Thanh Vũ nói, "Lục Vãn Thừa, Cố Phù Châu có lẽ là vai phụ. Nhưng khi huynh đến, họ sẽ trở thành nhân vật chính."
Đôi mắt của Cố Phù Châu tràn đầy ý cười: "Em thật tốt quá thầy lang Lâm ơi. Nhưng em cũng nói sai rồi, là vì ta đến bên em, đắm mình trong vầng sáng của đại mỹ nhân, nên mới làm cho Lục Vãn Thừa và Cố Phù Châu trở thành nhân vật chính trong truyện. Thanh Vũ, em còn nhớ, nhân vật chính có nghĩa là gì không?"
Lâm Thanh Vũ lặp lại không sai một chữ lời Cố Phù Châu từng nói: "Cái gọi là 'nhân vật chính', chính là dù cho có trải qua bao nhiêu phong ba, gió tanh mưa máu, hay cho dù chui ra từ bùn, thì vẫn luôn chói mắt nhất."
Cố Phù Châu búng tay, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Đúng rồi. Tiêu Tranh đã chết, chúng ta làm nhân vật chính thay gã, vầng hào quang cũng ở trên người chúng ta, cho nên chúng ta sẽ không dễ chết vậy đâu."
Lâm Thanh Vũ không dám gật bừa với cách nói này. Y im lặng một lúc, rồi chợt nhìn về phía Cố Phù Châu: "Từ Quân Nguyện."
Cố Phù Châu nói: "Thanh Vũ có phải em giận đến choáng rồi không, ta là phu quân của em, không phải Từ Quân Nguyện."
Khó được lúc Lâm Thanh Vũ vội vàng: "Năm đó, là Từ Quân Nguyện dùng bát tự của huynh tính ra mạng huynh chưa tận. Chúng ta có thể đi tìm hắn tính một quẻ, tính xem chuyến này huynh có thể đại hoạch toàn thắng, bình yên hồi kinh hay không."
Cố Phù Châu 'à' lên, tựa như cảm thấy việc tìm Từ Quân Nguyện không có tác dụng gì, nhưng vì không muốn làm hỏng hứng thú của Lâm Thanh Vũ, hắn vẫn nói: "Đúng nhỉ."
Lâm Thanh Vũ nói ngay: "Việc này không nên chậm trễ, ta sai người chuẩn bị xe."
Cố Phù Châu cười: "Hai ta đều là quyền thần, đâu cần phải đến chùa Trường Sinh tìm hắn - Người đâu, tuyên Từ Quân Nguyện vào cung, nói Hoàng thượng muốn gặp hắn."
Mấy ngày liên tiếp, bá quan văn võ đều thương nghị chuyện Ung Lương thất thủ trong buổi triều sớm. Ngô Chiến tự đề cử mình lần nữa, ngay cả Võ Quốc công gần tám mươi cũng đứng ra chủ động xin đi.
Hai người sục sôi ý chí chiến đấu, rất có thế đập nồi dìm thuyền, vượt mọi chông gai. Tiêu Giới bị khí thế của hai người lây nhiễm, nhưng không dám tự tiện chủ trương, quay lại hỏi Thái hậu đang ngồi sau rèm: "Mẫu hậu, ngài xem..."
Điều mà các quan đại thần không nghĩ tới chính là, sau bức rèm châu, ngoại trừ Thái hậu, còn có một người đang đứng. Ngươi này mặc quan phục ngũ phẩm, không phải ai khác, chính là Lâm Thanh Vũ đang rất được ân sủng.
Ôn Thái hậu lắc đầu, "Ngô tướng quân thiện thủy chiến, chưa bao giờ chinh chiến ở Tây Bắc; Võ Quốc công cao tuổi, đã dưỡng lão ở kinh thành nhiều năm, chỉ sợ có lòng mà không có sức."
Võ Quốc công không phục: "Danh tướng Liêm Pha của nước Triệu, tám mươi mấy tuổi còn có thể chinh chiến sa trường. Thần chưa đầy tám mươi, thần còn có thể đánh!"
Tiêu Giới đứng ngồi không yên trên long ỷ: "Chẳng lẽ, không còn ai khác hay sao... Ặc, ngoài Cố đại tướng quân."
"Nào còn ai khác. Mấy năm nay, võ tướng của Đại Du người chết kẻ tàn, còn một nhóm lớn thì bị liên lụy vào tù vì tranh vị. Bây giờ tướng tài của Đại Du không có người kế tục, người có thể dùng cũng chỉ có mấy người chúng ta." Ngô Chiến cong môi, "Hoàng thượng, Thái hậu, dù thần chưa đi Tây Bắc, nhưng đánh trận cơ bản cũng giống nhau. Nếu Cố đại tướng quân không muốn đi, thì để thần thử một lần đi."
Không khó để nghe ra, lúc Ngô Chiến nhắc tới "Cố đại tướng quân", giọng điệu đã không còn sùng kính như trước. Năm ngoái, tiên đế muốn để Cố Phù Châu trở về Tây Bắc tiếp nhận vị trí của Triệu Minh Uy, bị Cố Phù Châu lấy lý do dư độc vẫn còn nhã nhặn từ chối. Lúc ấy, dù là Ngô chiến hay Võ Quốc công cũng đứng về phía Cố Phù Châu.
Nhưng nay đã khác xưa, tình hình chiến đấu ở Tây Bắc cấp tốc, Triệu Minh Uy chết nhục, thậm chí còn bị Tây Hạ cắt lưỡi công khai khiêu khích; quân tâm Tây Bắc bất ổn, tính mạng của mấy vạn bách tính nằm trong tay tặc nhân Tây Hạ. Lúc này, phàm là võ tướng phong giả, dù cho chỉ còn một hơi, cũng sẽ nghĩa bất dung từ lao ra chiến trường. Nhưng Cố Phù Châu vẫn giống như năm ngoái, lấy chuyện thân thể khó chịu ra thoái thác, đóng cửa từ chối tiếp khách, thậm chí ngay cả tảo triều cũng không muốn lên.
Cố đại tướng quân... làm cho bọn họ thất vọng rồi.
Thái hậu do dự, nhìn về phía Lâm Thanh Vũ: "Lâm thái y, ngươi thấy thế nào?"
Lâm Thanh Vũ đang muốn mở miệng, Tiểu Tùng Tử bước nhanh cửa hông đến: "Thái hậu, Lâm thái y, Tây Bắc đưa cấp báo tới."
Thái hậu mở tấu, lướt nhanh như gió, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Thủ đô Tây Hạ phát hịch văn tuyên chiến, thề phải báo thù vì Thái tử Tây Hạ chiến tử mười năm trước. Trên hịch văn nói, yêu cầu Đại Du đưa Cố Phù Châu đến tiền tuyến, bọn chúng quang minh chính đại lấy đầu trên cổ người. Nếu không, một tháng sau, quân Tây Hạ sẽ tàn sát thành Ung Lương."
Mười năm trước, Thái tử Tây Hạ chết dưới thương Thanh Vân Cửu Châu của Cố đại tướng quân.
Lâm Thanh Vũ nhận sớ, thứ trên tay như nặng hơn ngàn cân, y không nói một lời, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Thái hậu lên tiếng gọi: "Lâm thái y..." Nàng do dự một lúc rồi lại gọi, "Thanh Vũ?"
Lâm Thanh Vũ "ừm", lúc này mới định thần lại, ý thức được mình còn đang ở trên triều.
"Trong triều không có tướng tài, chỉ có Cố đại tướng quân mới đủ tư cách đảm nhiệm đại tướng Chinh Tây. Huống chi, nếu hắn không đi, chẳng lẽ triều đình phải bỏ mấy vạn bá tánh Ung Lương không màng tới hay sao." Thái hậu thở dài, "Tổ chim bị phá, liệu trứng còn có thể nguyên vẹn hay không. Hôm nay Tây Hạ tàn sát thành Ung Lương, sau này bọn chúng sẽ tàn sát kinh thành."
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Thái hậu đừng nói với thần những đạo lý lớn này. Đạo lý, ai ai cũng hiểu."
Thái hậu chần chờ: "Vậy chuyện này, cần nói cho quần thần hay không?"
Lâm Thanh Vũ phát hiện bây giờ mình không thể nào tĩnh tâm suy nghĩ, chỉ có thể nói bằng trực giác: "Tạm thời đừng để lộ ra."
Sau khi tan triều, Tiểu Tùng Tử tìm gặp Lâm Thanh Vũ, nói cho y biết: "Lâm thái y, vừa rồi nô tài đưa cấp báo đến, trên đường có gặp phải Cố đại tướng quân - Đại tướng quân đã xem cấp báo."
Lâm Thanh Vũ nghẹn trong lòng, hỏi: "Bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Đại tướng quân nói, hắn chờ ngài ở ngự hoa viên."
Khi Lâm Thanh Vũ tìm được Cố Phù Châu, Cố Phù Châu đang ngồi lơ đễnh đút cá ăn bên hồ nước. Hồ nước trong ngự hoa viên nuôi mấy chục con cá chép màu sắc rực rỡ, tô điểm thêm sắc màu cho ngày đông đơn điệu.
Cố Phù Châu rắc một ít thức ăn cho cá, cá chép tranh nhau bơi qua giành ăn. Hắn nhìn thấy hình bóng phản chiếu của Lâm Thanh Vũ trong hồ nước, "Em xem ao cá này, sống ở trong cung, được cho ăn đến mập phì ra, bình thường cũng được cho ăn không ít, nhưng cớ sao vẫn phải cạnh tranh với đồng loại của mình."
Lâm Thanh Vũ nói: "Bởi vì lòng tham là vô hạn."
Cố Phù Châu đồng ý: "Có lý."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Nếu huynh đã tới, vì sao không đi vào triều."
Cố Phù Châu ném phần thức ăn cá còn thừa ra bên ngoài: "Trên Tử Thần điện không có chỗ cho ta ngồi, đứng thì mệt quá."
"Lời này của huynh nếu để người ngoài nghe thấy, sẽ cho rằng huynh có tâm làm phản." Có thể ngồi ở Tử Thần điện, ngoài Hoàng đế, cũng chỉ có Thái hậu buông rèm chấp chính.
Cố Phù Châu cười: "Oan cho ta quá, làm Hoàng đế cực khổ, ta cũng không có hứng thú."
Cố Phù Châu lại nói cười đùa, Lâm Thanh Vũ cũng muốn mỉm cười như thường, nhưng làm sao cũng không cười nổi. Y hỏi: "Huynh xem cấp báo Tây Bắc rồi."
Cố Phù Châu gật đầu thở dài: "Làm sao bây giờ Thanh Vũ, lần này, hình như ta không thể không đi."
Hai chữ 'chưa chắc' kẹt lại trong cổ họng của Lâm Thanh Vũ, không nói ra được.
"Mấy ngày này, trên dưới trong triều đều kín đáo phê bình ta, hôm qua Ngô Chiến còn đến tìm ta, trong lúc nóng nảy, còn chỉ vào ta mắng ta hèn nhát - cười chết mất." Cố Phù Châu nói, còn thật sự cười thành tiếng, như thể đây là chuyện cực kỳ buồn cười, "Tuy rằng, đây là hành vi tự tìm chết của ta, nhưng có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ Ngô Chiến thành thế này, đương nhiên là có người thêm mắm dặm muối."
Lâm Thanh Vũ cũng nghĩ đến chuyện này: "Quả thật."
"Bất kể là ai, mục đích của hắn cũng đã đạt được. Nếu ta không đi Tây Bắc, sẽ dần mất lòng người trong triều, sau này, còn hán tử nhiệt huyết nào dám cống hiến hết mình cho ta. Một tướng quân không ra chiến trường, không có uy vọng trong quân đội, đến ngay cả phu nhân của mình cũng không bảo vệ được." Cố Phù Châu ấn mi tâm, "Bây giờ, Tây Hạ còn lấy tính mạng của bách tính Ung Lương ra uy hiếp - phiền chết mất."
Lâm Thanh Vũ trầm mặc nghe Cố Phù Châu nói: "Vậy nên, huynh muốn đi."
Cố Phù Châu nói: "Không phải ta muốn đi, mà là ta phải đi."
Lâm Thanh Vũ hững hờ: "Lòng huynh còn thật vương vấn lê dân bá tánh."
"Bởi vì em cũng là một trong bá tánh lê dân." Cố Phù Châu không chút nghĩ ngợi, "Ta bảo vệ họ, cũng là bảo vệ em."
Lâm Thanh Vũ dần rũ mắt, thấp giọng: "Ta không cần huynh bảo vệ, ta cũng không muốn làm thánh nhân lòng mang thiên hạ, ta chỉ muốn ở cạnh bên huynh."
Cố Phù Châu kiên nhẫn giải thích: "Dưới thương của Cố đại tướng quân có không biết bao nhiêu vong hồn Tây Hạ, lần này rõ ràng Tây Hạ vì ta mà đến. Trừ khi Tây Hạ đại bại, bằng không ta tránh một lần, nhưng liệu có tránh được cả đời hay không?"
Lâm Thanh Vũ châm chọc: "Huynh cũng muốn nói đạo lý với ta."
"Ta không có..."
Lâm Thanh Vũ lạnh lùng ngắt lời hắn: "Huynh có nghĩ tới chưa, nếu huynh có chuyện gì bất trắc, thì ta phải làm sao?"
Cố Phù Châu sững sờ.
Giọng của Lâm Thanh Vũ khẽ run: "Đêm tuyết hai năm trước, ta quỳ trước xe lăn của huynh, tận mắt nhìn huynh dần dần tắt thở, cảm nhận được sự lạnh dần của huynh trong lòng bàn tay ta. Khi đó, ta chưa hiểu rõ tâm ý của mình, có lẽ còn có thể chịu được nỗi đau tang chồng. Nhưng bây giờ, nếu muốn ta trải qua lần nữa..."
Hầu kết của Cố Phù Châu trượt lên xuống, giọng khàn khàn: "Thanh Vũ..."
"Mất đi không đáng sợ, đáng sợ chính là có được rồi lại mất đi." Lâm Thanh Vũ nhìn hai tay của mình, nói lẩm bẩm, "Đối với ta, chuyện này cũng quá tàn nhẫn."
Cố Phù Châu thấp giọng: "Xin lỗi, Thanh Vũ. Nhưng lần này, ta nhất định sẽ cố gắng trở về. Em xem đi, ta viết giấy cam đoan cho em rồi."
Lâm Thanh Vũ đờ đẫn: "Lúc đó, không phải huynh cũng cố gắng muốn sống lâu đấy sao, kết quả thì thế nào. Trước khi chết, huynh còn xin lỗi ta, xin lỗi rằng, huynh đã rất cố gắng, nhưng không sống được đến ngày Tiêu Tranh chết - Những điều này huynh quên rồi sao."
"Ta không quên. Nhưng lúc đó ta cũng đã bệnh thành vậy rồi, có cố cũng vô dụng. Nhưng bây giờ thì khác, ta có một thân thể khỏe mạnh, cố gắng hẳn có thể làm nên kỳ tích." Cố Phù Châu cười nhẹ, lại nói, "Thanh Vũ ơi, ta còn chưa xuất chinh mà, em nghĩ nhiều như vậy vũng không quá may mắn rồi."
Lâm Thanh Vũ không nhịn được phải hỏi: "Chẳng lẽ huynh không lo lắng chút nào hay sao?"
Cố Phù Châu suy nghĩ rồi nói: "Thật ra, ta vẫn có hơi sợ."
Lâm Thanh Vũ trừng mắt nhìn hắn.
"Ta sợ ta làm không tốt, sợ vì quyết sách sai lầm của ta làm cho những người tin tưởng ta mất mạng. Ta sợ mệt, sợ đau, cũng rất ghét cảm giác thua thiệt, càng sợ..." Giọng hắn đột ngột ngừng lại, lời đến môi Cố Phù Châu lại nuốt về. Hắn nói chầm chậm: "Cho nên, loại người như ta ấy, không bao giờ được làm nhân vật chính."
Lâm Thanh Vũ biết Cố Phù Châu lại dùng bầu không khí làm dịu để dỗ y, nhưng y vẫn không khỏi hỏi theo lời của hắn: "Sao lại nói lời này?"
"Bởi vì nam chính trong truyện, hoặc là cực kỳ mạnh mẽ, có thể nhẹ nhàng nghiền ép đối thủ; Hoặc là có một trái tim trong sáng, biết rằng không thể mà vẫn cố. Còn ta," Cố Phù Châu dang hai tay ra, "Đã không có bao nhiêu thực lực, còn lười, còn nhát gan, khó trách xuyên sách cũng chỉ có thể xuyên vào vai phụ."
"Sai rồi." Lâm Thanh Vũ nói, "Lục Vãn Thừa, Cố Phù Châu có lẽ là vai phụ. Nhưng khi huynh đến, họ sẽ trở thành nhân vật chính."
Đôi mắt của Cố Phù Châu tràn đầy ý cười: "Em thật tốt quá thầy lang Lâm ơi. Nhưng em cũng nói sai rồi, là vì ta đến bên em, đắm mình trong vầng sáng của đại mỹ nhân, nên mới làm cho Lục Vãn Thừa và Cố Phù Châu trở thành nhân vật chính trong truyện. Thanh Vũ, em còn nhớ, nhân vật chính có nghĩa là gì không?"
Lâm Thanh Vũ lặp lại không sai một chữ lời Cố Phù Châu từng nói: "Cái gọi là 'nhân vật chính', chính là dù cho có trải qua bao nhiêu phong ba, gió tanh mưa máu, hay cho dù chui ra từ bùn, thì vẫn luôn chói mắt nhất."
Cố Phù Châu búng tay, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Đúng rồi. Tiêu Tranh đã chết, chúng ta làm nhân vật chính thay gã, vầng hào quang cũng ở trên người chúng ta, cho nên chúng ta sẽ không dễ chết vậy đâu."
Lâm Thanh Vũ không dám gật bừa với cách nói này. Y im lặng một lúc, rồi chợt nhìn về phía Cố Phù Châu: "Từ Quân Nguyện."
Cố Phù Châu nói: "Thanh Vũ có phải em giận đến choáng rồi không, ta là phu quân của em, không phải Từ Quân Nguyện."
Khó được lúc Lâm Thanh Vũ vội vàng: "Năm đó, là Từ Quân Nguyện dùng bát tự của huynh tính ra mạng huynh chưa tận. Chúng ta có thể đi tìm hắn tính một quẻ, tính xem chuyến này huynh có thể đại hoạch toàn thắng, bình yên hồi kinh hay không."
Cố Phù Châu 'à' lên, tựa như cảm thấy việc tìm Từ Quân Nguyện không có tác dụng gì, nhưng vì không muốn làm hỏng hứng thú của Lâm Thanh Vũ, hắn vẫn nói: "Đúng nhỉ."
Lâm Thanh Vũ nói ngay: "Việc này không nên chậm trễ, ta sai người chuẩn bị xe."
Cố Phù Châu cười: "Hai ta đều là quyền thần, đâu cần phải đến chùa Trường Sinh tìm hắn - Người đâu, tuyên Từ Quân Nguyện vào cung, nói Hoàng thượng muốn gặp hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất