Chương 13: Cơn ghen
Tư Đồ Lạc Kiếm đã bảo Mộc Từ mua rất nhiều quà để Cung Tiểu Khê chọn, nhưng Cung Tiểu Khê vì bị lời lẽ của Đường Linh Nhi tác động, không còn tâm tình nào mà chọn tỉ mỉ. Hắn chỉ sơ vài món quà cho là thích hợp rồi viện cớ mệt, cuối cùng để Tư Đồ Lạc Kiếm gửi một phần cho sư phụ hắn ở đại mạc, phần còn lại đích thân y cùng Mộc Từ đến trao cho Các lão đầu. Đến chiều, Tư Đồ Lạc Kiếm trở về, Cung Tiểu Khê đã nằm bệnh thành một đống trên giường.
Đại phu đến khám qua, nói hắn bị cảm lạnh nhẹ, nhưng Cung Tiểu Khê tự biết thể chất hắn rất tốt, chút cảm lạnh này không thấm tháp vào đâu. Thứ khiến cho hắn bệnh là tâm. Tạm thời hắn và Tư Đồ Lạc Kiếm sinh hoạt chung một chỗ rất vui. Hắn cũng rất tin tưởng vào tình cảm y dành cho mình. Thế nhưng mười năm nữa, rồi hai mươi năm nữa sẽ thế nào khi mà hắn không thể nào sinh cho y một đứa con? Lẽ nào lúc đó hắn cần phải mắt nhắm mắt mở cho y đi nạp thiếp? Cung Tiểu Khê hắn tự biết ích kỷ, chia sẻ chung phu quân với người khác là chuyện không làm được.
Tư Đồ Lạc Kiếm đợi nấu thuốc xong thì tự tay bưng lên cho hắn. Y gọi hắn dậy nhưng hắn cứ muốn nằm lì ra đó không động đậy.
“Tiểu Khê, đại phu nói rồi, thuốc phải uống lúc nóng mới tốt. Ngươi ngoan đi, dậy uống thuốc nào!”
Cung Tiểu Khê miễn cưỡng ngồi dậy, uống xong chén thuốc Tư Đồ Lạc Kiếm đút thì ôm đầu gối nhìn y. Tư Đồ Lạc Kiếm đoán hắn có vấn đề, hỏi: “Ngươi sao vậy? Khó chịu chỗ nào thì nói ra với ta.”
Cung Tiểu Khê chỉ vào tim. Tư Đồ Lạc Kiếm khó hiểu: “Ngươi bị cảm thì liên quan gì đến tim?”
“Trong thất xuất bao gồm không con cái, dâm loạn, không thờ cha mẹ chồng, nói nhiều, trộm cắp, ghen tuông, và mắc bệnh khó chữa.”
Tư Đồ Lạc Kiếm càng khó hiểu hơn nữa: “Rồi sao?”
“Hình như ta đều phạm phải cả, chỉ trừ mỗi chuyện mắc bệnh khó chữa. Ta hay xem xuân cung đồ, đó là dâm loạn. Ta không hòa hợp với ngũ bá phụ ngươi, cũng có thể xem như không tôn trọng gia đình bên chồng. Ta thích nói nhiều, huyên thuyên suốt ngày. Ta từng trộm đồ trong mấy vụ làm ăn, còn trộm rất chuyên nghiệp. Ta thấy Đường Linh Nhi đã không ưa nổi, cũng tính là ghen tuông đi. Nhưng quan trọng hơn cả, nàng ta nói đúng, ta không thể nào sinh con được. Đây là điều to tát nhất trong thất xuất còn gì?”
Tư Đồ Lạc Kiếm đột nhiên cười lớn: “Lý lẽ gì thế này?”
“Ngươi còn cười. Ta có phải là nói đùa đâu?”
Tư Đồ Lạc Kiếm cốc vào trán Cung Tiểu Khê: “Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Đường Linh Nhi nói gì thì mặc kệ nàng ta đi, đều là lời trẻ con cả thôi. Chuyện nối dõi đã có đại ca và đại tẩu, ngươi giành phần làm gì? Còn về năm tội kia, ta không chấp với ngươi, ngươi còn tự vạch ra rất khôi hài. Tiểu Khê, chúng ta trưởng thành bên nhau, ngươi nên hiểu tính ta. Ta không phải loại nam nhân thích xét nét những điều đó. Ngươi khiếm khuyết thì ta cũng chưa hẳn hoàn hảo. Chúng ta ở bên nhau, cần nhất là tin tưởng và khoan dung cho nhau, vậy mới có thể bước cùng nhau đến ngày răng long đầu bạc. Ngươi nếu cứ nghi này nghi nọ không yên lòng như vậy, chính là nói ngươi không tin tưởng ta.”
Cung Tiểu Khê mím môi. Hắn rất tin tưởng Tư Đồ Lạc Kiếm. Phải nói Tư Đồ Lạc Kiếm chính là cái đầu gỗ, khi đã xác định chuyện gì thì sẽ cố chấp không bao giờ đổi. Tuy vậy, hắn vẫn còn chút bất an nho nhỏ: “Ta dù thế nào thì ngươi cũng sẽ không hưu ta, không nạp thiếp?”
“Không! Ta không có hứng thú với ai khác ngoài ngươi, được chưa?”
“Thế mà không chỉ có Đường Linh Nhi, cả Vũ Lý cô nương ở Thúy Các Lâu còn tự nhận là người của ngươi.”
Tư Đồ Lạc Kiếm sa sầm mặt: “Ta không bao giờ đến thanh lâu, ngươi rõ mà. Làm sao có thể quen ai ở đó? Cô nương ấy rõ ràng đang muốn lợi dụng thanh danh của ta. Ta nhất định sẽ trừng phạt cô ta.”
Cung Tiểu Khê chỉ là thuận miệng nói ra, không có ý định truy cứu gì cả: “Bỏ đi! Người ta kiếm cơm ở nơi ấy đã không dễ gì rồi. Cho ngươi một cái danh phong lưu chính là đang khen ngợi ngươi đó. Nam nhân càng phong lưu chứng minh là càng có bản lĩnh mà.”
Tư Đồ Lạc Kiếm bóp miệng hắn: “Vậy nên khi không có ta ngươi mặc sức phong lưu đấy nhỉ? Ngược lại ta cảm thấy người nên lo lắng phải là ta.”
“?” Cung Tiểu Khê giương cặp mắt to tròn như hai quả trứng.
“Từ nhỏ ngươi đối với nữ nhân đã rất thương tiếc và ngọt miệng. Gì mà tên của ngươi rất đẹp, gì mà đại tẩu mời thì đều bỏ mặc cả. Ta còn chưa nói là muốn đi đâu.” Tư Đồ Lạc Kiếm thu tay lại.
Cung Tiểu Khê chớp mắt: “Ngươi ghen sao?”
“Ta đương nhiên có tư cách ghen.”
Cung Tiểu Khê bật cười. Lòng hắn vui đến nở hoa, những điều phiền muộn đều bị thổi bay. Hắn chép chép miệng: “Ái chà chà, ngươi như thế là cũng phạm vào tội ghen tuông của thất xuất rồi, coi chừng ta bỏ ngươi.”
Tư Đồ Lạc Kiếm sáp gần: “Ngươi bỏ ai? Nói lại xem.”
Hai người lăn lộn một hồi trên giường ôm hôn thì vấn đề gì cũng được giải tỏa, kể cả bệnh của Cung Tiểu Khê cũng không còn đáng ngại. Đến tối, bọn họ lại vui vẻ dắt nhau đi tham dự tiệc nhỏ của Hà Hoan.
Một hôm, Cung Tiểu Khê về thăm nhà, sẵn tiện ôm về Tư Đồ phủ con ngựa gỗ đáng hoài niệm của hai người. Tư Đồ Lạc Kiếm bận việc ở bên ngoài, còn về khuya hơn cả hắn. Lúc bước vào phòng, thấy hắn đang ngồi chật vật trên con ngựa gỗ nhỏ thì không nhịn được cười:
“Con ngựa đó giờ không chịu nổi sức nặng của ngươi đâu.”
“Gì chứ? Nói cho ngươi biết. Ta nhìn như vậy thôi nhưng rất nhẹ đó.”
“Mỗi lần ta ôm ngươi lên giường đều không cảm thấy nhẹ.” Tư Đồ Lạc Kiếm nhìn quanh người hắn từ trên xuống dưới rồi đưa ra lời nhận xét.
Cung Tiểu Khê điên tiết liếc Tư Đồ Lạc Kiếm và lắc mạnh con ngựa gỗ cho bỏ tức.
Tư Đồ Lạc Kiếm nhắc nhở: “Cẩn thận con ngựa vỡ ra.”
Cung Tiểu Khê quát lên: “Ngươi thôi nha!”
“Ta chỉ sợ ngươi ngã thôi.”
Cung Tiểu Khê hừ lạnh: “Ngươi đi đâu từ sáng đến giờ mới về? Ta ở Cung gia ăn ngủ cả một buổi mà vẫn về sớm hơn cả ngươi.”
“Triều đình có chút biến. Tam vương gia và ngũ vương gia tranh giành ngôi vị thái tử đến mức sứt đầu mẻ trán, lục công chúa thì gả đi Mông Cổ hòa hôn.”
Cung Tiểu Khê không quan tâm lắm đến chuyện giành ngôi, bởi vì triều nào mà chẳng có? Hắn cười lạnh: “Thế thì đại ca ngươi thất vọng rồi.”
“Đại ca mê muội hư vinh cũng không phải là lần đầu.”
“Hắn mê muội cái gì thì kệ hắn, ta chỉ không thích hắn làm khó ngươi thôi.”
“Cũng không tính là làm khó được ta. Mấy trò mà đại ca nghĩ ra đều vặt vãnh không đáng nhắc. Triều đình thế cuộc không yên, có lẽ nhờ vậy mà Thiên Du Thành của chúng ta lại được yên.”
Cung Tiểu Khê gật gù: “Cũng phải! Để bọn họ đấu đá nhiều một chút, tâm tư với Thiên Du Thành cũng sẽ bớt một chút.”
“Thật ra từ lúc tổ tiên Tư Đồ gia đến Thiên Du Thành này, mọi thứ đã được trù bị rất kỹ càng. Tổ tiên thừa biết thánh ân của đế vương là thứ dễ cho mà cũng dễ lấy lại, không thể tin chắc lâu dài. Họ dạy cho mọi người trong thành võ nghệ. Hằng năm luôn tổ chức những cuộc so tài tuyển thêm trụ cột cho Tư Đồ gia. Không những vậy, họ còn dùng số tiền lớn mua lại bí phương chế tạo hỏa dược từ người ngoại lai, ngày đêm hoàn thiện hơn cách chế tạo đó, đến khi đạt được kết quả hoàn hảo mới thôi. Số lượng hỏa dược làm ra chỉ bán cho triều đình một nửa, một nửa vẫn giữ lại để phòng khi cần thiết. Nếu không nhờ tổ tiên suy tính nhiều như thế, có thể nói Thiên Du thành đã sớm rơi vào tay triều đình.”
Cung Tiểu Khê thắc mắc: “Không phải triều đình vài năm gần đây cũng bắt đầu tự chế tạo hỏa dược rồi sao?”
Tư Đồ Lạc Kiếm lắc đầu: “Nếu so về sức công phá thì vẫn kém một nửa so với hỏa dược của chúng ta. Đó là chưa kể quan lại của triều đình tham nhũng, đã rút bớt không ít tiền của và vật liệu mà triều đình đưa xuống.”
“Thật là đáng chết. Thứ dùng cho quân đội, để bảo vệ lãnh thổ quốc gia mà bọn họ cũng ăn chặn?”
“Đám quan kia không nghĩ được nhiều như vậy. Đối với bọn họ, của cải trước mắt mới là thứ hấp dẫn nhất. Ở ngoài chiến trận ai chết thì mặc kệ, miễn không phải bọn họ chết là được. Còn nhớ Đồng đại nhân mà ngươi từng nói với ta không?”
Cung Tiểu Khê gật đầu. Tư Đồ Lạc Kiếm lại nói tiếp: “Ông ta nổi tiếng là tham quan bậc nhất trong triều. Ông ta có một phủ đệ bí mật ngoài kinh thành, đồ dùng trong đó xa xỉ không khác gì hoàng cung. Mà thôi, đây đều là những chuyện của người ngoài. Khi nãy ta đi thỉnh an hai vị bá phụ đúng lúc nghe được một tin vui. Đại tẩu có hỉ rồi.”
Cung Tiểu Khê kinh ngạc đứng dậy khỏi ngựa gỗ: “Lúc chiều ta có gặp đại tẩu, không nghe nói gì mà.”
“Chỉ vừa biết được lúc nãy. Dạo gần đây tâm tình của đại tẩu không vui, ăn uống kém đi nên ban đầu không nhận ra. Một canh giờ trước, đại tẩu đột nhiên thấy khó chịu, mời đại phu đến bắt mạch mới hay là tin vui. Hai vị bá phụ đã đến từ đường cảm tạ tổ tiên.”
“Đúng là chuyện đáng mừng. Đại ca ngươi phản ứng thế nào?”
“Đại ca khá thích trẻ con, chắc vì đứa bé mà quan hệ giữa bọn họ sẽ dịu lại thôi.”
Cung Tiểu Khê khinh bỉ nói: “Thế là yêu con ghét mẹ sao? Tồi tệ thật mà. Nhưng thai của đại tẩu đã được mấy tháng rồi?”
“Nghe nói là ba tháng.”
Cung Tiểu Khê làm nét mặt ủ dột, rồi bỗng cười rộ làm Tư Đồ Lạc Kiếm khó hiểu: “Ngươi nghĩ gì vậy?”
“Lúc đầu ta nghĩ người ta có con rồi, chúng ta không có, thật buồn. Nhưng sau đó ta nghĩ may mà đại tẩu có hỉ, ngươi không cần gánh vác trách nhiệm khai chi tán diệp cho Tư Đồ gia, chúng ta được tự do, thế cũng tốt.”
“Nghĩ linh ta linh tinh!” Tư Đồ Lạc Kiếm đến gần cởi bỏ lớp áo ngoài cho Cung Tiểu Khê: “Chơi đến đổ mồ hôi đầy người rồi. Mau đi tắm rồi ngủ, không còn sớm nữa.”
“Được!”
Đại phu đến khám qua, nói hắn bị cảm lạnh nhẹ, nhưng Cung Tiểu Khê tự biết thể chất hắn rất tốt, chút cảm lạnh này không thấm tháp vào đâu. Thứ khiến cho hắn bệnh là tâm. Tạm thời hắn và Tư Đồ Lạc Kiếm sinh hoạt chung một chỗ rất vui. Hắn cũng rất tin tưởng vào tình cảm y dành cho mình. Thế nhưng mười năm nữa, rồi hai mươi năm nữa sẽ thế nào khi mà hắn không thể nào sinh cho y một đứa con? Lẽ nào lúc đó hắn cần phải mắt nhắm mắt mở cho y đi nạp thiếp? Cung Tiểu Khê hắn tự biết ích kỷ, chia sẻ chung phu quân với người khác là chuyện không làm được.
Tư Đồ Lạc Kiếm đợi nấu thuốc xong thì tự tay bưng lên cho hắn. Y gọi hắn dậy nhưng hắn cứ muốn nằm lì ra đó không động đậy.
“Tiểu Khê, đại phu nói rồi, thuốc phải uống lúc nóng mới tốt. Ngươi ngoan đi, dậy uống thuốc nào!”
Cung Tiểu Khê miễn cưỡng ngồi dậy, uống xong chén thuốc Tư Đồ Lạc Kiếm đút thì ôm đầu gối nhìn y. Tư Đồ Lạc Kiếm đoán hắn có vấn đề, hỏi: “Ngươi sao vậy? Khó chịu chỗ nào thì nói ra với ta.”
Cung Tiểu Khê chỉ vào tim. Tư Đồ Lạc Kiếm khó hiểu: “Ngươi bị cảm thì liên quan gì đến tim?”
“Trong thất xuất bao gồm không con cái, dâm loạn, không thờ cha mẹ chồng, nói nhiều, trộm cắp, ghen tuông, và mắc bệnh khó chữa.”
Tư Đồ Lạc Kiếm càng khó hiểu hơn nữa: “Rồi sao?”
“Hình như ta đều phạm phải cả, chỉ trừ mỗi chuyện mắc bệnh khó chữa. Ta hay xem xuân cung đồ, đó là dâm loạn. Ta không hòa hợp với ngũ bá phụ ngươi, cũng có thể xem như không tôn trọng gia đình bên chồng. Ta thích nói nhiều, huyên thuyên suốt ngày. Ta từng trộm đồ trong mấy vụ làm ăn, còn trộm rất chuyên nghiệp. Ta thấy Đường Linh Nhi đã không ưa nổi, cũng tính là ghen tuông đi. Nhưng quan trọng hơn cả, nàng ta nói đúng, ta không thể nào sinh con được. Đây là điều to tát nhất trong thất xuất còn gì?”
Tư Đồ Lạc Kiếm đột nhiên cười lớn: “Lý lẽ gì thế này?”
“Ngươi còn cười. Ta có phải là nói đùa đâu?”
Tư Đồ Lạc Kiếm cốc vào trán Cung Tiểu Khê: “Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Đường Linh Nhi nói gì thì mặc kệ nàng ta đi, đều là lời trẻ con cả thôi. Chuyện nối dõi đã có đại ca và đại tẩu, ngươi giành phần làm gì? Còn về năm tội kia, ta không chấp với ngươi, ngươi còn tự vạch ra rất khôi hài. Tiểu Khê, chúng ta trưởng thành bên nhau, ngươi nên hiểu tính ta. Ta không phải loại nam nhân thích xét nét những điều đó. Ngươi khiếm khuyết thì ta cũng chưa hẳn hoàn hảo. Chúng ta ở bên nhau, cần nhất là tin tưởng và khoan dung cho nhau, vậy mới có thể bước cùng nhau đến ngày răng long đầu bạc. Ngươi nếu cứ nghi này nghi nọ không yên lòng như vậy, chính là nói ngươi không tin tưởng ta.”
Cung Tiểu Khê mím môi. Hắn rất tin tưởng Tư Đồ Lạc Kiếm. Phải nói Tư Đồ Lạc Kiếm chính là cái đầu gỗ, khi đã xác định chuyện gì thì sẽ cố chấp không bao giờ đổi. Tuy vậy, hắn vẫn còn chút bất an nho nhỏ: “Ta dù thế nào thì ngươi cũng sẽ không hưu ta, không nạp thiếp?”
“Không! Ta không có hứng thú với ai khác ngoài ngươi, được chưa?”
“Thế mà không chỉ có Đường Linh Nhi, cả Vũ Lý cô nương ở Thúy Các Lâu còn tự nhận là người của ngươi.”
Tư Đồ Lạc Kiếm sa sầm mặt: “Ta không bao giờ đến thanh lâu, ngươi rõ mà. Làm sao có thể quen ai ở đó? Cô nương ấy rõ ràng đang muốn lợi dụng thanh danh của ta. Ta nhất định sẽ trừng phạt cô ta.”
Cung Tiểu Khê chỉ là thuận miệng nói ra, không có ý định truy cứu gì cả: “Bỏ đi! Người ta kiếm cơm ở nơi ấy đã không dễ gì rồi. Cho ngươi một cái danh phong lưu chính là đang khen ngợi ngươi đó. Nam nhân càng phong lưu chứng minh là càng có bản lĩnh mà.”
Tư Đồ Lạc Kiếm bóp miệng hắn: “Vậy nên khi không có ta ngươi mặc sức phong lưu đấy nhỉ? Ngược lại ta cảm thấy người nên lo lắng phải là ta.”
“?” Cung Tiểu Khê giương cặp mắt to tròn như hai quả trứng.
“Từ nhỏ ngươi đối với nữ nhân đã rất thương tiếc và ngọt miệng. Gì mà tên của ngươi rất đẹp, gì mà đại tẩu mời thì đều bỏ mặc cả. Ta còn chưa nói là muốn đi đâu.” Tư Đồ Lạc Kiếm thu tay lại.
Cung Tiểu Khê chớp mắt: “Ngươi ghen sao?”
“Ta đương nhiên có tư cách ghen.”
Cung Tiểu Khê bật cười. Lòng hắn vui đến nở hoa, những điều phiền muộn đều bị thổi bay. Hắn chép chép miệng: “Ái chà chà, ngươi như thế là cũng phạm vào tội ghen tuông của thất xuất rồi, coi chừng ta bỏ ngươi.”
Tư Đồ Lạc Kiếm sáp gần: “Ngươi bỏ ai? Nói lại xem.”
Hai người lăn lộn một hồi trên giường ôm hôn thì vấn đề gì cũng được giải tỏa, kể cả bệnh của Cung Tiểu Khê cũng không còn đáng ngại. Đến tối, bọn họ lại vui vẻ dắt nhau đi tham dự tiệc nhỏ của Hà Hoan.
Một hôm, Cung Tiểu Khê về thăm nhà, sẵn tiện ôm về Tư Đồ phủ con ngựa gỗ đáng hoài niệm của hai người. Tư Đồ Lạc Kiếm bận việc ở bên ngoài, còn về khuya hơn cả hắn. Lúc bước vào phòng, thấy hắn đang ngồi chật vật trên con ngựa gỗ nhỏ thì không nhịn được cười:
“Con ngựa đó giờ không chịu nổi sức nặng của ngươi đâu.”
“Gì chứ? Nói cho ngươi biết. Ta nhìn như vậy thôi nhưng rất nhẹ đó.”
“Mỗi lần ta ôm ngươi lên giường đều không cảm thấy nhẹ.” Tư Đồ Lạc Kiếm nhìn quanh người hắn từ trên xuống dưới rồi đưa ra lời nhận xét.
Cung Tiểu Khê điên tiết liếc Tư Đồ Lạc Kiếm và lắc mạnh con ngựa gỗ cho bỏ tức.
Tư Đồ Lạc Kiếm nhắc nhở: “Cẩn thận con ngựa vỡ ra.”
Cung Tiểu Khê quát lên: “Ngươi thôi nha!”
“Ta chỉ sợ ngươi ngã thôi.”
Cung Tiểu Khê hừ lạnh: “Ngươi đi đâu từ sáng đến giờ mới về? Ta ở Cung gia ăn ngủ cả một buổi mà vẫn về sớm hơn cả ngươi.”
“Triều đình có chút biến. Tam vương gia và ngũ vương gia tranh giành ngôi vị thái tử đến mức sứt đầu mẻ trán, lục công chúa thì gả đi Mông Cổ hòa hôn.”
Cung Tiểu Khê không quan tâm lắm đến chuyện giành ngôi, bởi vì triều nào mà chẳng có? Hắn cười lạnh: “Thế thì đại ca ngươi thất vọng rồi.”
“Đại ca mê muội hư vinh cũng không phải là lần đầu.”
“Hắn mê muội cái gì thì kệ hắn, ta chỉ không thích hắn làm khó ngươi thôi.”
“Cũng không tính là làm khó được ta. Mấy trò mà đại ca nghĩ ra đều vặt vãnh không đáng nhắc. Triều đình thế cuộc không yên, có lẽ nhờ vậy mà Thiên Du Thành của chúng ta lại được yên.”
Cung Tiểu Khê gật gù: “Cũng phải! Để bọn họ đấu đá nhiều một chút, tâm tư với Thiên Du Thành cũng sẽ bớt một chút.”
“Thật ra từ lúc tổ tiên Tư Đồ gia đến Thiên Du Thành này, mọi thứ đã được trù bị rất kỹ càng. Tổ tiên thừa biết thánh ân của đế vương là thứ dễ cho mà cũng dễ lấy lại, không thể tin chắc lâu dài. Họ dạy cho mọi người trong thành võ nghệ. Hằng năm luôn tổ chức những cuộc so tài tuyển thêm trụ cột cho Tư Đồ gia. Không những vậy, họ còn dùng số tiền lớn mua lại bí phương chế tạo hỏa dược từ người ngoại lai, ngày đêm hoàn thiện hơn cách chế tạo đó, đến khi đạt được kết quả hoàn hảo mới thôi. Số lượng hỏa dược làm ra chỉ bán cho triều đình một nửa, một nửa vẫn giữ lại để phòng khi cần thiết. Nếu không nhờ tổ tiên suy tính nhiều như thế, có thể nói Thiên Du thành đã sớm rơi vào tay triều đình.”
Cung Tiểu Khê thắc mắc: “Không phải triều đình vài năm gần đây cũng bắt đầu tự chế tạo hỏa dược rồi sao?”
Tư Đồ Lạc Kiếm lắc đầu: “Nếu so về sức công phá thì vẫn kém một nửa so với hỏa dược của chúng ta. Đó là chưa kể quan lại của triều đình tham nhũng, đã rút bớt không ít tiền của và vật liệu mà triều đình đưa xuống.”
“Thật là đáng chết. Thứ dùng cho quân đội, để bảo vệ lãnh thổ quốc gia mà bọn họ cũng ăn chặn?”
“Đám quan kia không nghĩ được nhiều như vậy. Đối với bọn họ, của cải trước mắt mới là thứ hấp dẫn nhất. Ở ngoài chiến trận ai chết thì mặc kệ, miễn không phải bọn họ chết là được. Còn nhớ Đồng đại nhân mà ngươi từng nói với ta không?”
Cung Tiểu Khê gật đầu. Tư Đồ Lạc Kiếm lại nói tiếp: “Ông ta nổi tiếng là tham quan bậc nhất trong triều. Ông ta có một phủ đệ bí mật ngoài kinh thành, đồ dùng trong đó xa xỉ không khác gì hoàng cung. Mà thôi, đây đều là những chuyện của người ngoài. Khi nãy ta đi thỉnh an hai vị bá phụ đúng lúc nghe được một tin vui. Đại tẩu có hỉ rồi.”
Cung Tiểu Khê kinh ngạc đứng dậy khỏi ngựa gỗ: “Lúc chiều ta có gặp đại tẩu, không nghe nói gì mà.”
“Chỉ vừa biết được lúc nãy. Dạo gần đây tâm tình của đại tẩu không vui, ăn uống kém đi nên ban đầu không nhận ra. Một canh giờ trước, đại tẩu đột nhiên thấy khó chịu, mời đại phu đến bắt mạch mới hay là tin vui. Hai vị bá phụ đã đến từ đường cảm tạ tổ tiên.”
“Đúng là chuyện đáng mừng. Đại ca ngươi phản ứng thế nào?”
“Đại ca khá thích trẻ con, chắc vì đứa bé mà quan hệ giữa bọn họ sẽ dịu lại thôi.”
Cung Tiểu Khê khinh bỉ nói: “Thế là yêu con ghét mẹ sao? Tồi tệ thật mà. Nhưng thai của đại tẩu đã được mấy tháng rồi?”
“Nghe nói là ba tháng.”
Cung Tiểu Khê làm nét mặt ủ dột, rồi bỗng cười rộ làm Tư Đồ Lạc Kiếm khó hiểu: “Ngươi nghĩ gì vậy?”
“Lúc đầu ta nghĩ người ta có con rồi, chúng ta không có, thật buồn. Nhưng sau đó ta nghĩ may mà đại tẩu có hỉ, ngươi không cần gánh vác trách nhiệm khai chi tán diệp cho Tư Đồ gia, chúng ta được tự do, thế cũng tốt.”
“Nghĩ linh ta linh tinh!” Tư Đồ Lạc Kiếm đến gần cởi bỏ lớp áo ngoài cho Cung Tiểu Khê: “Chơi đến đổ mồ hôi đầy người rồi. Mau đi tắm rồi ngủ, không còn sớm nữa.”
“Được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất