Ba Lần Trốn Tìm

Chương 5: Giở đủ trò

Trước Sau
Tư Đồ Lạc Kiếm ghét nhất là cái gì?

Cung Tiểu Khê đi qua đi lại trong phòng suy ngẫm. Hắn không dám thừa nhận là hiểu y toàn vẹn, nhưng chí ít bảy, tám phần cũng không phải là ngoa. Hắn lớn lên bên cạnh y, rõ biết chuyện khiến cho y căm ghét có rất nhiều, nhất thời tìm ra thứ ghét nhất thì không có, bất quá làm nhiều việc mà y ghét cũng đủ để y đuổi cổ hắn rồi.

Cung Tiểu Khê vỗ vỗ hai má phấn chấn. Sao mà hắn lại thông minh đến mức này cơ chứ? Hắn tìm một nha hoàn hỏi: “Thành chủ của các người đi đâu rồi?”

Nha hoàn đáp: “Hình như ra ngoài thị sát dân tình.”

Cung Tiểu Khê xuống bếp, bảo người hầm một thố canh gà. Đợi Tư Đồ Lạc Kiếm về đến, Cung Tiểu Khê bưng thố canh đến cho y, nói: “Ta nghĩ kỹ rồi. Ta đã gả cho ngươi, vậy cũng nên làm tròn bổn phận là chăm lo bữa ăn hằng ngày cho ngươi. Canh này là ta đặc biệt bảo người chuẩn bị. Bên trong có thêm táo đỏ, hồng sâm, linh chi, đều là những thứ tốt cho sức khỏe. Ngươi ăn đi.”

Mặc dù Tư Đồ Lạc Kiếm chưa lần nào nói ra nhưng hắn biết y rất ghét ăn gà. Trong một bữa ăn, nếu như có món làm từ gà thì y tuyệt đối không bao giờ gắp tới mà chỉ ăn những món còn lại. Nếu thế, mỗi ngày hắn đều sẽ mang gà đến cho y, tới khi nào y tức giận đuổi hắn đi mới thôi.

Tư Đồ Lạc Kiếm nhìn thố canh, tránh né nói: “Lát nữa ta sẽ ăn.”

“Sao được chứ? Ngươi xem toàn là tâm ý của ta cả. Ngươi phải ăn lúc nóng cho hiệu quả.” Cung Tiểu Khê cười ngọt múc thịt gà ra chén. Tư Đồ Lạc Kiếm phân vân, nhưng rồi cũng chiều theo ý hắn ăn hết chén canh. Y ăn rất vội, sau đó đứng lên, lập tức đi khỏi. Cung Tiểu Khê lén đi theo, phát hiện y tìm nơi để nôn ra. Cung Tiểu Khê đắc ý: “Ghét tới mức đó sao? Tốt, nhưng đây mới là bước đầu của kế hoạch thôi.”

Cung Tiểu Khê trèo lên cây bạch đàn bắn chim, lúc thấy Tư Đồ Lạc Kiếm nôn xong đi ngang qua bên dưới, hắn gọi to: “Lạc Kiếm, đón lấy ta.” Rồi phóng xuống không do dự.

Tư Đồ Lạc Kiếm nhíu mày đón hắn. Hắn bám chặt trên người y không buông, phồng cho da mặt dày thêm mấy tấc nói: “Bế ta về phòng đi.”

Tư Đồ Lạc Kiếm cứng đờ ra. Hắn biết ngũ bá phụ của y đã nhồi nhét cả đống giáo lý vào đầu óc y, vậy nên chuyện thân mật công khai thế này là điều đại cấm kỵ. Nếu để Tư Đồ Thoại Lương biết được, chắc là ông ta sẽ phun ra máu.

“Tiểu Khê, cái này…”

“Này nọ gì chứ?” Hắn ôm cổ Tư Đồ Lạc Kiếm, thề chết giữ lấy: “Ta mỏi chân rồi, ngươi bế ta không được sao?”

Tư Đồ Lạc Kiếm ho khan, có vẻ rất thiểu não nói: “Được rồi.”

Trên đường về phòng, đám nha hoàn gia đinh mắt lớn mắt nhỏ không ngừng soi mói hắn và Tư Đồ Lạc Kiếm như thể đây lạ chuyện lạ ngàn năm hiếm gặp. Bất quá, lúc bị Tư Đồ Lạc Kiếm quét ánh mắt gươm đao đến, bọn họ liền tản ra ai làm việc nấy.

Tư Đồ Lạc Kiếm thả Cung Tiểu Khê xuống giường rồi đi đến bàn sách ngồi. Cung Tiểu Khê thở dài: “Gần đây buồn chán quá, không có gì xem. Ngươi đi mua vài cuốn xuân cung đồ mang về cho ta được không?”

Tư Đồ Lạc Kiếm như chạm đến giới hạn, gằn giọng gọi tên hắn: “Tiểu Khê!”

Hắn nhởn nhơ hỏi lại: “Sao nào? Ngươi cũng biết Tư Đồ phủ này của ngươi gà không thèm bay, chó không thèm sủa, quanh năm cứ đìu hiu tĩnh lặng thế nào ấy? Ta là người hoạt bát, thích náo nhiệt, ở làm sao quen?”



Tư Đồ Lạc Kiếm xoa xoa thái dương: “Mai sẽ bảo người mua về cho ngươi.”

Cung Tiểu Khê nhíu mày. Sự nhẫn nhịn của y cũng không tồi. Hắn tạm yên lặng cho đến tối.

Tư Đồ Lạc Kiếm vừa cởi áo ngoài lên giường nằm, Cung Tiểu Khê đã bon chen nhích người tới gần. Tư Đồ Lạc Kiếm hé mắt ra nhìn sang: “Ngươi lại muốn gì?”

Cung Tiểu Khê bạo gan túm lấy mép cổ áo Tư Đồ Lạc Kiếm, phả hơi thở vào nói: “Đêm dài thế này, người ta thấy trống vắng nha.”

Tư Đồ Lạc Kiếm dùng một ngón tay đẩy đầu hắn ra xa, nói: “Cơ thể không khỏe.”

Cung Tiểu Khê lại sáp tới trêu: “Ngươi bất lực rồi sao?”

Cung Tiểu Khê cười hì hì trong lòng. Hắn dự đoán được lát nữa sẽ bị Tư Đồ Lạc Kiếm ném xuống giường. Thật ra bị ném không có gì đáng vui. Đáng vui là Tư Đồ Lạc Kiếm lại ghét hắn thêm một chút, cơ hội mà hắn thoát khỏi y lại tăng thêm một chút.

“Ngươi nói thế nào thì là thế nấy.”

Tư Đồ Lạc Kiếm quay mặt vào trong góc giường ngủ. Cung Tiểu Khê bực bội, sao có thể điềm tĩnh thừa nhận như vậy? Nam nhân vốn ghét nhất là bị người khác nói mình bất lực cơ mà?

Hôm sau, Tư Đồ Lạc Kiếm nói y bận việc đến tối mới về. Cung Tiểu Khê dùng xong bữa thì Mộc Từ, thân tín của Tư Đồ Lạc Kiếm ôm một đống xuân cung đồ tới cho hắn. Y nhìn hắn không nhịn được cười nói: “Cung thiếu gia, người lúc nào cũng vậy. Chỉ có người là đủ sức khiến cho thiếu chủ nhà ta phải điêu đứng.”

“Ngươi bớt nói một câu không ai bảo ngươi câm đâu. Xem cùng không?” Cung Tiểu Khê rất phóng khoáng mời.

Mộc Từ xua xua tay: “Cung thiếu gia cứ tự nhiên, ta còn có việc.”

Cung Tiểu Khê không có tâm trạng xem. Hắn thay y phục ra ngoài, tìm nơi cao nhất trong thành rút cái còi giắt ở thắt lưng ra thổi. Giang Trạch Lâm cũng có một cái giống hệt. Chiếc còi này lúc thổi không phát ra âm thanh, nhưng chiếc còi còn lại sẽ cảm ứng được mà kêu lên, càng đến gần vị trí người thổi thì tiếng kêu càng lớn.

Không lâu sau, Giang Trạch Lâm đến, nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ tột cùng: “Tiểu sư đệ, không về Thiên Du Thành thì không biết ngươi là con nhà thế gia nha.”

Cung Tiểu Khê trơ ra bộ mặt đưa đám. Giang Trạch Lâm có lẽ đã nghe ngóng được không ít về hắn rồi. Trước kia theo sư phụ học dịch dung, học trộm cắp đủ kiểu nghề hắc đạo chỉ là vì sở thích. Ông thấy hắn thông minh nên cái gì cũng dạy, nhưng không có hỏi lai lịch hắn, mà hắn cũng lười nói ra. Về sau, hắn nghĩ có lẽ ông cũng dần dần biết được nên mới không thèm hỏi. Lúc theo ông rời Thiên Du Thành đến đại mạc kiếm ăn, tình cờ bọn họ gặp được Giang Trạch Lâm. Giang Trạch Lâm nhập môn sau hắn, bất quá không chịu gọi một đứa nhóc như hắn là sư huynh vì y lớn hơn đến ba tuổi. Bọn họ thi tài trộm cắp định ngôi thứ, hắn thua, vậy nên cam bái hạ phong gọi y một tiếng sư huynh.

“Ta là đại thiếu gia của Cung gia, tại Thiên Du Thành mà nói, đứng sau Tư Đồ gia thì chính là nhà ta.”

“Vậy sao ngươi còn phải cực khổ theo sư phụ và ta lăn lộn khắp nơi kiếm sống mà không yên ấm làm đại thiếu gia của ngươi đi?” Giang Trạch Lâm thật sự không hiểu. Y mà có cả gia tài như vậy thì chắc chỉ nằm dài chỉ tay cho bọn hạ nhân làm hết, không bao giờ muốn lộ mặt ra đầu đường xó chợ.



“Ta có người mà mình không muốn gặp. Đừng nói chuyện của ta nữa. Có tin tức gì về Vân Trung Ngọc Bội không?”

“Ta đã tra hết mấy tiệm đồ cổ đều không có tin tức gì, bất quá lại nghe nói năm ngoái ở Thúy Các Lâu có vị công tử họ Tào dùng một mảnh ngọc bội quý hiếm đấu giá đêm đầu tiên của đệ nhất hoa khôi Mãn Nương, không biết có phải là thứ mà chúng ta đang tìm không?”

“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đến đó xem.”

Giang Trạch Lâm nhướn mày: “Ngươi cũng đi sao?”

“Đương nhiên, chuyện này sư phụ cùng giao cho ta và ngươi mà. Ngươi định một mình lập công hả?”

Giang Trạch Lâm gãi cằm: “Không phải, chỉ là…ngươi với tên thành chủ kia quan hệ thế nào? Lỡ như hắn biết ta kéo ngươi vào thanh lâu thì liệu có làm gì ta không?”

“Ngươi sợ hắn?” Cung Tiểu Khê nháy mắt cười hỏi.

Giang Trạch Lâm đề phòng nói: “Bớt nhảm đi. Cả đội quân của triều đình còn sợ hắn, ta là cái quái gì mà không sợ?”

“Hắn không đáng sợ như bọn họ đồn đại đâu. Đi thôi.”

Cung Tiểu Khê ngụy trang thành tiểu nhị, còn Giang Trạch Lâm ngụy trang thành đả thủ chia nhau lẻn vào Thúy Các Lâu. Do chưa rành ngõ ngách, Cung Tiểu Khê bưng nhầm thức ăn vào một phòng đang tình tự, rối rít xin lỗi quay trở ra. Tuy nhiên, hắn vẫn kịp nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn của người kỹ nữ, suýt nữa là phun máu mũi. Tranh vẽ so với thực tế thì thực tế vẫn là kịch liệt hơn.

Cung Tiểu Khê đi trên dãy hành lang tìm phòng, đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc. Hắn dừng lại, đứng bên ngoài cửa phòng vểnh lỗ tai lên nghe lén.

“Nếu như Đồng đại nhân có thể giúp ta tiến cử một chút trước mặt hoàng thượng, thì những chuyện về sau giữa chúng ta không phải càng dễ nói hơn sao?” Hắn nhận ra người nam nhân đang nói câu này. Y chính là Tư Đồ Thạc Lưu.

Vị Đồng đại nhân kia nói: “Bản quan chưa hiểu ý của ngươi.”

“Ta muốn trở thành phò mã.”

Đồng đại nhân cười: “Ngươi không phải có thê tử rồi sao? Muốn lục công chúa làm thiếp cho ngươi thì quá vọng tưởng rồi.”

“Chỉ cần Đồng đại nhân đồng ý, ta lập tức có thể bỏ thê tử. Ta lấy được lục công chúa thì sẽ không quên công ngài mai mối, nhất định dốc sức khuyên đệ đệ của ta quy thuận triều đình, giúp Đồng đại nhân lập được công lớn.”

Cung Tiểu Khê còn muốn nghe tiếp nhưng Tú ma ma đã dẫn theo vài cô nương đi đến phòng của họ. Bà nhìn hắn thúc giục: “Ngươi còn lề mề ở đây làm gì, sao không mau mang thức ăn đến phòng khách?”

Cung Tiểu Khê vâng dạ đi ngay, trong đầu nghĩ tên Tư Đồ Thạc Lưu bỉ ổi vô sỉ, ám hại Tư Đồ Lạc Kiếm đã đành, giờ còn muốn vì lục công chúa mà hưu thê. Tư Đồ Thoại Lương thích bắt bẻ hắn là thế, lại không dạy nổi người cháu trai này, đúng là quả báo nhãn tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau