Chương 20
Trương Siêu đã sớm điều tra về Tô Dịch, từ những chuyện nhỏ như nhóm máu, sinh nhật, tè dầm bao nhiêu lần, cho đến lớn lên y tốt nghiệp loại gì, làm qua bao nhiêu công ti tài liệu lớn nhỏ gì đều có đủ cả, đương nhiên kể cả công việc hiện tại.
Đoạn đường tài xế đem Tô Dịch về tiểu khu xx, vừa đến phòng bảo vệ dưới lầu, liền thấy cả một đống người, Trương Siêu có chút nghi hoặc, vốn nghĩ thả Tô Dịch xuống rồi cho xe đi, nhưng nghĩ đến Quí Luân vẫn còn có hứng thú với y, một nửa tò mò một nửa sợ có chuyện không may, đem Tô Dịch đang bị gói trong khăn trải giường kéo xuống xe, đem y đến tận cửa phòng trên lầu ba.
Tô Dịch đau muốn chết nhưng thà chết cũng không cho Trương Siêu bế y, cẩn cẩn thận thận bò lên cầu thang tầng ba, kết quả nhìn thấy toàn bộ hàng xóm trước nay y không thường liên lạc đều túm tụm hết ngoài cửa phòng hắn.
Mọi người thần sắc quái dì nhìn Tô Dịch chỉ bọc có một cái khăn trải giường trên người, cùng một gã cao lớn bộ lệ tàn nhẫn chắc chắn là xã hội đen Hắc Siêu, hàng xóm y thấy Tô Dịch cũng im lặng như tờ chăm chú nhìn y không nói chuyện, cuối cùng khi Tô Dịch định mở cửa, một vị phu nhân nhỏ nhắn xinh xắn tình cách nói:
“Đợi chút đợi chút! Đợi chút đợi chút! Anh Tô cuối cùng cũng đã về rồi! Mau gọi cảnh sát nói nhà cậu bị trộm đi!”
Tô Dịch trợn to hai mắt, siết chặt khăn trải giường đi vào cửa đã bị phá hết một nửa, đi vào nhìn xung quanh một vòng rồi lại đi ra, xác định đúng là số phòng của mình, toàn thân cứng ngắc bất động.
Trong phòng chỉ là khoảng không trống trơn.
Trừ một chút bụi trên mặt đất còn lại nào là tủ lạnh, ghế salon, TV, giường chiếu chiếm một diện tích lớn trong nhà toàn bộ đều không còn, ngay cả bình hoa y mua hết 100 đồng tuần trước cũng không cánh mà bay.
Hàng xóm ở bên cạnh nói:
“Ai da anh Tô, tám giờ tối hôm qua, có người nhìn thấy nguyên đám xã hội đen quanh quẩn ở khu bên cạnh, nên không dám ra khỏi cửa. Ai biết mới sáu giờ sáng hôm nay, bảo vệ đi kiểm tra, phát hiện cửa nhà cậu bị phá lủng một lỗ lớn, chẳng thấy cái gì bên trong nữa.
Tô Dịch đã không biết phải phản ứng sao nữa rồi.
Y ngơ ngác đi một vòng quanh căn phòng nhỏ, phát hiện một mớ vé số không trúng thưởng nằm trên mặt đất, bất quá tờ duy nhất trúng giải khuyến khích cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thì ra ăn trộm cũng có hứng thú với xổ số nữa a.
Hàng xóm còn đang an ủi y:
“Anh Tô cũng đừng buồn quá, người không có việc gì là tốt rồi, coi còn sót lại cái gì không?”
Tô Dịch quì rạp xuống nền nhà, y mấy nay vì chuyện tiền bạc đem tất cả tiền trong tài khoản cùng bảo hiểm lấy ra, thập chí tài khoản ba trăm vạn cũng rút tiền mặt đem về, đem tất cả đồ quí giá bỏ vào một túi, nghĩ muốn có thể tùy cơ mà chạy trốn, rời xa đuổi giết của Hồng bang.
Bây giờ, bây giờ cái gì cũng không còn nữa rồi!
Tô Dịch té xuống đất khóc òa.
Trương Siêu đã im lặng bỏ đi, chuyện buồn cười như vậy, gã đương nhiên muốn lập tức báo cáo cho Quí Luân.
Nhưng chuyện bi thảm của Tô Dịch còn chưa có kết thúc, y nằm trên sàn nhà khóc thê thảm đến xế chiều, nghe được tiếng đập cựa, nhìn thấy chủ nhà đang đứng bên cạnh cánh cửa phòng bị gãy mất phân nửa.
Tô Dịch lau nước mắt đứng lên, vốn định nói “ngồi xuống trước” nhưng mà trong phòng trống rỗng thì có thể “ngồi xuống” chỗ nào?
Chủ nhà xua tay, tỏ ý không vào trong, sau xấu hổ nói:
“Chuyện này… Anh Tô có gì tôi nói thẳng, chỗ này tôi chỉ cho người đàng hoàng thuê, nhưng mà người bạn sáng nay của anh vốn là xã hội đen…? Ngày hôm qua còn có phần tử đó lảng vảng gần khu chúng ta, hình như cũng là tới tìm anh để đòi nợ, còn có người nhìn thấy anh chỉ quấn khăn trải giường đi ra khỏi xe của một người đàn ông. Tất cả mọi người ở đây sẽ không có cuộc sống an toàn, cho nên khu phố XX mọi người liên hợp lại muốn anh rời đi… Không bằng như vầy, tiền thuê nhà tháng này tôi sẽ không lấy của anh, nhưng mời anh trong vòng hai ngày thì dọn ra ngoài dùm.”
Tô Dịch như bị sét đánh ngang tai, nhìn về căn phòng trống rỗng của mình, nghĩ thầm: bây giờ ngay cả dịch vụ chuyển nhà cũng không cần dùng tới nữa rồi.
Đoạn đường tài xế đem Tô Dịch về tiểu khu xx, vừa đến phòng bảo vệ dưới lầu, liền thấy cả một đống người, Trương Siêu có chút nghi hoặc, vốn nghĩ thả Tô Dịch xuống rồi cho xe đi, nhưng nghĩ đến Quí Luân vẫn còn có hứng thú với y, một nửa tò mò một nửa sợ có chuyện không may, đem Tô Dịch đang bị gói trong khăn trải giường kéo xuống xe, đem y đến tận cửa phòng trên lầu ba.
Tô Dịch đau muốn chết nhưng thà chết cũng không cho Trương Siêu bế y, cẩn cẩn thận thận bò lên cầu thang tầng ba, kết quả nhìn thấy toàn bộ hàng xóm trước nay y không thường liên lạc đều túm tụm hết ngoài cửa phòng hắn.
Mọi người thần sắc quái dì nhìn Tô Dịch chỉ bọc có một cái khăn trải giường trên người, cùng một gã cao lớn bộ lệ tàn nhẫn chắc chắn là xã hội đen Hắc Siêu, hàng xóm y thấy Tô Dịch cũng im lặng như tờ chăm chú nhìn y không nói chuyện, cuối cùng khi Tô Dịch định mở cửa, một vị phu nhân nhỏ nhắn xinh xắn tình cách nói:
“Đợi chút đợi chút! Đợi chút đợi chút! Anh Tô cuối cùng cũng đã về rồi! Mau gọi cảnh sát nói nhà cậu bị trộm đi!”
Tô Dịch trợn to hai mắt, siết chặt khăn trải giường đi vào cửa đã bị phá hết một nửa, đi vào nhìn xung quanh một vòng rồi lại đi ra, xác định đúng là số phòng của mình, toàn thân cứng ngắc bất động.
Trong phòng chỉ là khoảng không trống trơn.
Trừ một chút bụi trên mặt đất còn lại nào là tủ lạnh, ghế salon, TV, giường chiếu chiếm một diện tích lớn trong nhà toàn bộ đều không còn, ngay cả bình hoa y mua hết 100 đồng tuần trước cũng không cánh mà bay.
Hàng xóm ở bên cạnh nói:
“Ai da anh Tô, tám giờ tối hôm qua, có người nhìn thấy nguyên đám xã hội đen quanh quẩn ở khu bên cạnh, nên không dám ra khỏi cửa. Ai biết mới sáu giờ sáng hôm nay, bảo vệ đi kiểm tra, phát hiện cửa nhà cậu bị phá lủng một lỗ lớn, chẳng thấy cái gì bên trong nữa.
Tô Dịch đã không biết phải phản ứng sao nữa rồi.
Y ngơ ngác đi một vòng quanh căn phòng nhỏ, phát hiện một mớ vé số không trúng thưởng nằm trên mặt đất, bất quá tờ duy nhất trúng giải khuyến khích cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thì ra ăn trộm cũng có hứng thú với xổ số nữa a.
Hàng xóm còn đang an ủi y:
“Anh Tô cũng đừng buồn quá, người không có việc gì là tốt rồi, coi còn sót lại cái gì không?”
Tô Dịch quì rạp xuống nền nhà, y mấy nay vì chuyện tiền bạc đem tất cả tiền trong tài khoản cùng bảo hiểm lấy ra, thập chí tài khoản ba trăm vạn cũng rút tiền mặt đem về, đem tất cả đồ quí giá bỏ vào một túi, nghĩ muốn có thể tùy cơ mà chạy trốn, rời xa đuổi giết của Hồng bang.
Bây giờ, bây giờ cái gì cũng không còn nữa rồi!
Tô Dịch té xuống đất khóc òa.
Trương Siêu đã im lặng bỏ đi, chuyện buồn cười như vậy, gã đương nhiên muốn lập tức báo cáo cho Quí Luân.
Nhưng chuyện bi thảm của Tô Dịch còn chưa có kết thúc, y nằm trên sàn nhà khóc thê thảm đến xế chiều, nghe được tiếng đập cựa, nhìn thấy chủ nhà đang đứng bên cạnh cánh cửa phòng bị gãy mất phân nửa.
Tô Dịch lau nước mắt đứng lên, vốn định nói “ngồi xuống trước” nhưng mà trong phòng trống rỗng thì có thể “ngồi xuống” chỗ nào?
Chủ nhà xua tay, tỏ ý không vào trong, sau xấu hổ nói:
“Chuyện này… Anh Tô có gì tôi nói thẳng, chỗ này tôi chỉ cho người đàng hoàng thuê, nhưng mà người bạn sáng nay của anh vốn là xã hội đen…? Ngày hôm qua còn có phần tử đó lảng vảng gần khu chúng ta, hình như cũng là tới tìm anh để đòi nợ, còn có người nhìn thấy anh chỉ quấn khăn trải giường đi ra khỏi xe của một người đàn ông. Tất cả mọi người ở đây sẽ không có cuộc sống an toàn, cho nên khu phố XX mọi người liên hợp lại muốn anh rời đi… Không bằng như vầy, tiền thuê nhà tháng này tôi sẽ không lấy của anh, nhưng mời anh trong vòng hai ngày thì dọn ra ngoài dùm.”
Tô Dịch như bị sét đánh ngang tai, nhìn về căn phòng trống rỗng của mình, nghĩ thầm: bây giờ ngay cả dịch vụ chuyển nhà cũng không cần dùng tới nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất