Chương 45
Quí Luân dừng tay, hắn chỉ là muốn tìm lí do khi dễ Tô Dịch, hắn một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, huống chi Tô Dịch lúc nãy còn làm cho hắn mất hứng, phải tiếp nhận trừng phạt.
Nhưng mà lão nam nhân này nói thích hắn.
Biết rõ có lẽ lão nam nhân bị dọa phải nói dối, nhưng Quí Luân lại cảm thấy vui vẻ.
Hắn kề đầu lên trán Tô Dịch, lấy khẩu khí trêu chọc hỏi:
“Anh thích tôi?”
Thân thể Tô Dịch cứng lên khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ kia, không dám mở lời.
Quí Luân cố ý không muốn nghe câu trả lời, đem khẩu súng bắn kim đặt lên bên cạnh bắp đùi Tô Dịch, mười phần sặc mùi uy hiếp.
Tô Dịch nhìn thoáng qua vội vàng nói:
“… Thích.”
Quí Luân cuối cùng đem khẩu súng bắn kim vứt vào trong góc, ôn nhu vuốt ve bắp đùi Tô Dịch, làm cho y thoải mái đến phát run.
“Thích điểm nào của tôi?”
Tô Dịch căn bản là bị dụ dỗ nói thích.
Vốn nghĩ muốn nói đại là cái mũi, nhưng mà y nhìn toàn thân trên dưới của Quí Luân, lại cảm thấy hai mắt rất được, làm cho cuối cùng không biết phải nói cái nào. Bề ngoài của Quí Luân nhìn qua rất hoàn mĩ, nếu như không phải ngay từ đầu biết tính cách của người này, người nào cũng chẳng có thuốc chữa mà lao vào yêu hắn.
Bị hai con mắt đầu độc lòng người kia nhìn chăm chú, Tô Dịch không nhìn được nói:
“… Cái gì cũng thích.”
Quí Luân tươi cười rạng rỡ, trong nháy mắt làm cho thiên địa biến sắc, Tô Dịch nhìn ngây ngây dại dại cả người choáng váng, cảm giác được tất cả nỗi khổ phải chịu thời gian qua đều đáng giá.
Quí Luân dựa vào thật gần, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt đỏ bừng của Tô Dịch, ấm áp tê dại.
Hắn đem hai chân Tô Dịch còn đang ngốc lăng tách ra, khóa vào hai bên thắt lưng mình, hai ngón tay lặn lẽ luồn tới hậu huyệt vừa mới bị hung hăng tiến vào, hình như bị chảy máu, khẽ động một chút cũng rất mẫn cảm.
“A!”
Tô Dịch nhắm hai mắt, huyệt khẩu khép chặt ngón tay của Quí Luân, không để cho hắn xâm nhập trở lại.
Quí Luân cười cười rút tay ta, hai tay ngã về sau chống cơ thể mình, nhàn nhã nhìn xuống nam căn của mình nói:
“Anh thích tôi thì tự mình ngồi lên trên đi.”
Tô Dịch trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cúi đầu nhìn quái thú càng lúc càng lớn kia, so với dĩ vãng còn muốn kinh khủng hơn, một ngón tay y còn không chịu nổi, huống chi cái này?
Liều mạng lắc đầu.
Không khí mới hòa bình một chút lại lạnh xuống.
Quí Luân nheo mắt lại:
“Anh không phải thích tôi sao? Ngay cả yêu cầu nhỏ này anh cũng làm không được, có thể thấy anh thích không đủ, hay là làm dấu hiệu cho anh.”
Ánh mắt Quí Luân hướng về súng bắn kim.
Tô Dịch có thể làm sao bây giờ? Dù súng ở xa, Quí Luân muốn lấy lại cũng tốn chút thời gian, vấn đề là đang ở địa bàn của người ta, nếu như y trốn được mà sau đó bị bắt lại, Quí Luân tuyệt đối không buông tha cho y, không có may mắn, nhất định sẽ bị trừng phạt.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, y tự an ủi, nhanh một chút là được rồi, mặc dù căn cứ mấy lần kinh nghiệp, trong lòng cũng biết Quí Luân không có khả năng chỉ làm một chút.
Chung quanh đều là hơi nóng Tô Dịch khẩn trương thở ra, thân thể như từ trong hồ nước mò ra thật ẩm ướt.
Lưng y dựa vào tường, một tay sờ lên nam căn của Quí Luân, chống giữ chân mình định ngồi xuống, nhưng mà có người ngoài cửa vào, liền lạnh toát cả sống lưng, y kinh hoàng đẩy Quí Luân ra, nghiêng người muốn chạy trốn, lộ ra hai cái mông hồng hồng.
Quí Luân làm sao có thể buông tha cho y, bàn tay to chụp tới, đem y ôm vào trong ngực, cố định hay tay y, dùng đầu gối tách đùi y ra, rất nhanh đem cái thứ thật lớn của mình chôn vào cơ thể y.
“A a!”
Nơi nào trước đó bởi vì bị xỏ qua, lần này liền một phát nuốt vào toàn bộ.
Tô Dịch còn chưa có chuẩn bị tốt, Quí Luân đã bắt đầu chuyển động, lợi dụng sức nặng cơ thể của Tô Dịch, mỗi lần tiến vào đều đụng đến điểm kia.
Mỗi ngày đều bị dạy dỗ làm cho Tô Dịch trở nên phi thường mẫn cảm, chỉ cần hơi chạm nhẹ vào tuyến tiền liệt liền có thể đạt tới cao trào, tiểu đệ đệ mới gục đầu xuống không lâu lại bắt đầu ngẩng lên.
Quí Luân vẫn chưa buông tha cho y, từ phía sau thong thả liếm cắn lên cần cổ mẫn cảm của y, nước miếng đọng lại nơi cổ sáng lấp lóa, không bao lâu Tô Dịch rùng mình, lập tức sẽ bắn ra.
Quí Luân đương nhiên cảm giác được, hắn buông tay Tô Dịch ra, vội vàng nắm lấy tiểu đệ đệ màu phấn hồng, ra lệnh:
“Không cho phép bắn.”
Sớm đoán trước y sẽ trộm làm, Quí Luân rút ra sợi dây đã chuẩn bị trước trói chặt tiểu đệ đệ của Tô Dịch tới tận gốc, Tô Dịch bắt đầu bất an xoay eo, hậu huyệt hòa cùng *** thủy co rút lại, phát ra tiếng kêu *** mĩ.
“Thả ra… thả ra…”
Một tiếng rú, Quí Luân trong huyệt động ấm áp bắn ra toàn bộ.
Quí Luân thở sâu, nhẹ nhàng nhéo lên tiểu đệ đệ có chút chuyển qua màu tím, ghé vào lỗ tai y nói:
“Đúng là tiểu huyệt lẳng lơ, càng ngày càng *** đãng.”
Trong lòng Tô Dịch bị kích động làm cho vẻ mặt đỏ bừng, nhưng trước sau không thể bắn tinh, muốn cởi bỏ sợi dây, nhưng mà Quí Luân bắt được tay y, vừa ẩm ướt lại trơn tuột, mấy lần thiếu chút nữa bị y giật ra. Cuối cùng Quí Luân toàn bộ đem y ôm vào trong ngực, ngón tay đan lại đè lên bụng, làm cho y không cách nào nhúc nhích.
Tô Dịch toàn thân bị cố định, chỉ có thể run run rẩy rẩy, không bao lâu lại cảm giác thứ trong cơ thể lại trướng lên, sợ hãi nói “ô ô” muốn chạy nhưng trốn không thoát.
Quí Luân cười nói: “Anh là muốn ép chết tôi sao?”
Một tay còn trống của Quí Luân lục lọi trong hộp đồ của Mặc Khổng sư phụ lấy ra được hai cái khuyên bạc, hắn rút đi cây kim xỏ trên đầu nhũ Tô Dịch, vài giọt máu đỏ tươi tuôn ra theo, lấy ngón tay quệt đi, luồn tới trong miệng Tô Dịch quấy đảo, làm cho y không cách nào nín thở mà phát ra tiếng rên rỉ:
“… Uhm… a…”
Hắn đem hai khuyên bạc đưa đến trước mặt Tô Dịch.
“Thích tôi thì liền tự đeo vào đi.”
Tô Dịch đáng thương ô ô gọi, Quí Luân nắm lấy cổ tay y để trước ngực khống chế, nhưng tại bởi vì khẩn trương cùng không muốn làm cho những ngón tay ngu ra, làm như thế nào cũng không đeo vào được.
Cuối cùng khiến cho xung quanh đầu nhũ toàn là vết thương, hai hạt hồng anh xinh đẹp toàn là vết châm, Quí Luân tức giận nắm lấy đầu nhũ bị thương của y mắng:
“Ngu ngốc.” Không thể làm gì khác hơn là tự mình ra tay.
Lúc khuyên bạc xuyên qua là lúc Tô Dịch nhịn không được mà cái mông lập tức co rút lại.
Quí Luân sung sướng thở dài:
“Bên trong của anh ấm áp làm tôi muốn tan chảy.”
Quí Luân sau khi đeo nhũ hoàn cho y cũng không còn khi dễ y nữa, thậm chí còm có thể nói là ôn nhu, lại còn tháo dây cho y bắn một lần, cho nên Tô Dịch đến cuối cùng mặc dù kiệt sức, nhưng lại vẫn tỉnh táo.
Bởi vì mấy ngày này đêm nào Tô Dịch cũng làm, sức lực cạn kiệt, những lần sau này liền không bắn ra cái gì, chỉ được chút xíu chất lỏng trong suốt.
Quí Luân làm tình với y hai lần rồi tha cho, bất quá sau khi làm xong, ôm dính lấy Tô Dịch không chịu buông tha, hai chân khóa Tô Dịch lại, nam căn đã mềm xuống vẫn để trong hậu huyệt đầy dịch thể không chịu rút ra.
Tô Dịch không thể làm gì khác hơn là nửa ai oán nửa khẩn cầu nói:
“Ra, đi ra đi mà.”
Quí Luân ôm siết lấy y, ghé vào lỗ tai nói: “Thích tôi thì để cho tôi ở bên trong cả đêm.”
Tô Dịch á khẩu không nói gì được nữa, cảm giác như bản thân đã rơi vào bẫy của tên Quí Luân này, chỉ có thể để hắn tự nói tự nghe.
Nhưng mà lão nam nhân này nói thích hắn.
Biết rõ có lẽ lão nam nhân bị dọa phải nói dối, nhưng Quí Luân lại cảm thấy vui vẻ.
Hắn kề đầu lên trán Tô Dịch, lấy khẩu khí trêu chọc hỏi:
“Anh thích tôi?”
Thân thể Tô Dịch cứng lên khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ kia, không dám mở lời.
Quí Luân cố ý không muốn nghe câu trả lời, đem khẩu súng bắn kim đặt lên bên cạnh bắp đùi Tô Dịch, mười phần sặc mùi uy hiếp.
Tô Dịch nhìn thoáng qua vội vàng nói:
“… Thích.”
Quí Luân cuối cùng đem khẩu súng bắn kim vứt vào trong góc, ôn nhu vuốt ve bắp đùi Tô Dịch, làm cho y thoải mái đến phát run.
“Thích điểm nào của tôi?”
Tô Dịch căn bản là bị dụ dỗ nói thích.
Vốn nghĩ muốn nói đại là cái mũi, nhưng mà y nhìn toàn thân trên dưới của Quí Luân, lại cảm thấy hai mắt rất được, làm cho cuối cùng không biết phải nói cái nào. Bề ngoài của Quí Luân nhìn qua rất hoàn mĩ, nếu như không phải ngay từ đầu biết tính cách của người này, người nào cũng chẳng có thuốc chữa mà lao vào yêu hắn.
Bị hai con mắt đầu độc lòng người kia nhìn chăm chú, Tô Dịch không nhìn được nói:
“… Cái gì cũng thích.”
Quí Luân tươi cười rạng rỡ, trong nháy mắt làm cho thiên địa biến sắc, Tô Dịch nhìn ngây ngây dại dại cả người choáng váng, cảm giác được tất cả nỗi khổ phải chịu thời gian qua đều đáng giá.
Quí Luân dựa vào thật gần, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt đỏ bừng của Tô Dịch, ấm áp tê dại.
Hắn đem hai chân Tô Dịch còn đang ngốc lăng tách ra, khóa vào hai bên thắt lưng mình, hai ngón tay lặn lẽ luồn tới hậu huyệt vừa mới bị hung hăng tiến vào, hình như bị chảy máu, khẽ động một chút cũng rất mẫn cảm.
“A!”
Tô Dịch nhắm hai mắt, huyệt khẩu khép chặt ngón tay của Quí Luân, không để cho hắn xâm nhập trở lại.
Quí Luân cười cười rút tay ta, hai tay ngã về sau chống cơ thể mình, nhàn nhã nhìn xuống nam căn của mình nói:
“Anh thích tôi thì tự mình ngồi lên trên đi.”
Tô Dịch trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cúi đầu nhìn quái thú càng lúc càng lớn kia, so với dĩ vãng còn muốn kinh khủng hơn, một ngón tay y còn không chịu nổi, huống chi cái này?
Liều mạng lắc đầu.
Không khí mới hòa bình một chút lại lạnh xuống.
Quí Luân nheo mắt lại:
“Anh không phải thích tôi sao? Ngay cả yêu cầu nhỏ này anh cũng làm không được, có thể thấy anh thích không đủ, hay là làm dấu hiệu cho anh.”
Ánh mắt Quí Luân hướng về súng bắn kim.
Tô Dịch có thể làm sao bây giờ? Dù súng ở xa, Quí Luân muốn lấy lại cũng tốn chút thời gian, vấn đề là đang ở địa bàn của người ta, nếu như y trốn được mà sau đó bị bắt lại, Quí Luân tuyệt đối không buông tha cho y, không có may mắn, nhất định sẽ bị trừng phạt.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, y tự an ủi, nhanh một chút là được rồi, mặc dù căn cứ mấy lần kinh nghiệp, trong lòng cũng biết Quí Luân không có khả năng chỉ làm một chút.
Chung quanh đều là hơi nóng Tô Dịch khẩn trương thở ra, thân thể như từ trong hồ nước mò ra thật ẩm ướt.
Lưng y dựa vào tường, một tay sờ lên nam căn của Quí Luân, chống giữ chân mình định ngồi xuống, nhưng mà có người ngoài cửa vào, liền lạnh toát cả sống lưng, y kinh hoàng đẩy Quí Luân ra, nghiêng người muốn chạy trốn, lộ ra hai cái mông hồng hồng.
Quí Luân làm sao có thể buông tha cho y, bàn tay to chụp tới, đem y ôm vào trong ngực, cố định hay tay y, dùng đầu gối tách đùi y ra, rất nhanh đem cái thứ thật lớn của mình chôn vào cơ thể y.
“A a!”
Nơi nào trước đó bởi vì bị xỏ qua, lần này liền một phát nuốt vào toàn bộ.
Tô Dịch còn chưa có chuẩn bị tốt, Quí Luân đã bắt đầu chuyển động, lợi dụng sức nặng cơ thể của Tô Dịch, mỗi lần tiến vào đều đụng đến điểm kia.
Mỗi ngày đều bị dạy dỗ làm cho Tô Dịch trở nên phi thường mẫn cảm, chỉ cần hơi chạm nhẹ vào tuyến tiền liệt liền có thể đạt tới cao trào, tiểu đệ đệ mới gục đầu xuống không lâu lại bắt đầu ngẩng lên.
Quí Luân vẫn chưa buông tha cho y, từ phía sau thong thả liếm cắn lên cần cổ mẫn cảm của y, nước miếng đọng lại nơi cổ sáng lấp lóa, không bao lâu Tô Dịch rùng mình, lập tức sẽ bắn ra.
Quí Luân đương nhiên cảm giác được, hắn buông tay Tô Dịch ra, vội vàng nắm lấy tiểu đệ đệ màu phấn hồng, ra lệnh:
“Không cho phép bắn.”
Sớm đoán trước y sẽ trộm làm, Quí Luân rút ra sợi dây đã chuẩn bị trước trói chặt tiểu đệ đệ của Tô Dịch tới tận gốc, Tô Dịch bắt đầu bất an xoay eo, hậu huyệt hòa cùng *** thủy co rút lại, phát ra tiếng kêu *** mĩ.
“Thả ra… thả ra…”
Một tiếng rú, Quí Luân trong huyệt động ấm áp bắn ra toàn bộ.
Quí Luân thở sâu, nhẹ nhàng nhéo lên tiểu đệ đệ có chút chuyển qua màu tím, ghé vào lỗ tai y nói:
“Đúng là tiểu huyệt lẳng lơ, càng ngày càng *** đãng.”
Trong lòng Tô Dịch bị kích động làm cho vẻ mặt đỏ bừng, nhưng trước sau không thể bắn tinh, muốn cởi bỏ sợi dây, nhưng mà Quí Luân bắt được tay y, vừa ẩm ướt lại trơn tuột, mấy lần thiếu chút nữa bị y giật ra. Cuối cùng Quí Luân toàn bộ đem y ôm vào trong ngực, ngón tay đan lại đè lên bụng, làm cho y không cách nào nhúc nhích.
Tô Dịch toàn thân bị cố định, chỉ có thể run run rẩy rẩy, không bao lâu lại cảm giác thứ trong cơ thể lại trướng lên, sợ hãi nói “ô ô” muốn chạy nhưng trốn không thoát.
Quí Luân cười nói: “Anh là muốn ép chết tôi sao?”
Một tay còn trống của Quí Luân lục lọi trong hộp đồ của Mặc Khổng sư phụ lấy ra được hai cái khuyên bạc, hắn rút đi cây kim xỏ trên đầu nhũ Tô Dịch, vài giọt máu đỏ tươi tuôn ra theo, lấy ngón tay quệt đi, luồn tới trong miệng Tô Dịch quấy đảo, làm cho y không cách nào nín thở mà phát ra tiếng rên rỉ:
“… Uhm… a…”
Hắn đem hai khuyên bạc đưa đến trước mặt Tô Dịch.
“Thích tôi thì liền tự đeo vào đi.”
Tô Dịch đáng thương ô ô gọi, Quí Luân nắm lấy cổ tay y để trước ngực khống chế, nhưng tại bởi vì khẩn trương cùng không muốn làm cho những ngón tay ngu ra, làm như thế nào cũng không đeo vào được.
Cuối cùng khiến cho xung quanh đầu nhũ toàn là vết thương, hai hạt hồng anh xinh đẹp toàn là vết châm, Quí Luân tức giận nắm lấy đầu nhũ bị thương của y mắng:
“Ngu ngốc.” Không thể làm gì khác hơn là tự mình ra tay.
Lúc khuyên bạc xuyên qua là lúc Tô Dịch nhịn không được mà cái mông lập tức co rút lại.
Quí Luân sung sướng thở dài:
“Bên trong của anh ấm áp làm tôi muốn tan chảy.”
Quí Luân sau khi đeo nhũ hoàn cho y cũng không còn khi dễ y nữa, thậm chí còm có thể nói là ôn nhu, lại còn tháo dây cho y bắn một lần, cho nên Tô Dịch đến cuối cùng mặc dù kiệt sức, nhưng lại vẫn tỉnh táo.
Bởi vì mấy ngày này đêm nào Tô Dịch cũng làm, sức lực cạn kiệt, những lần sau này liền không bắn ra cái gì, chỉ được chút xíu chất lỏng trong suốt.
Quí Luân làm tình với y hai lần rồi tha cho, bất quá sau khi làm xong, ôm dính lấy Tô Dịch không chịu buông tha, hai chân khóa Tô Dịch lại, nam căn đã mềm xuống vẫn để trong hậu huyệt đầy dịch thể không chịu rút ra.
Tô Dịch không thể làm gì khác hơn là nửa ai oán nửa khẩn cầu nói:
“Ra, đi ra đi mà.”
Quí Luân ôm siết lấy y, ghé vào lỗ tai nói: “Thích tôi thì để cho tôi ở bên trong cả đêm.”
Tô Dịch á khẩu không nói gì được nữa, cảm giác như bản thân đã rơi vào bẫy của tên Quí Luân này, chỉ có thể để hắn tự nói tự nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất