Chương 4
“Ồ?” Kẻ đi đầu kia khựng lại nhìn anh, “Không ngờ lớp 10-5 còn rất đoàn kết.”
Khâu Minh cong môi: “Chưa nói tới đoàn kết, chỉ là có chút giáo dưỡng mà thôi.”
“Nói ai không có giáo dưỡng đó?” Có người tiến lên một bước.
Khâu Minh lười biếng vươn vai: “Châm chọc mỉa mai đã nửa ngày như vậy, cậu xem Giang Vãn người ta có phản ứng các cậu nửa tiếng không? Phàm là người thức thời, có chút tự tôn sẽ không tự mình tìm mất mặt như vậy, một đám con trai lải nhải dài dòng nửa ngày chẳng khác gì đàn bà, không ngại mất mặt hay sao? Tôi coi như đã hiểu vì sao Giang Vãn không vào lớp chọn, chính bởi đầu óc cậu ấy bình thường, có giáo dưỡng lại kiệm lời!”
Mấy nam sinh bị chọc giận ngay lập tức, vây Khâu Minh lại bên mép giường.
Khâu Minh cười lạnh: “Hóa ra lớp chọn không có nghĩa là học hành tốt, đầu óc nhanh nhạy mà là mồm mép nhanh, tay nhanh. Được thôi, khi tôi ở Tam trung đánh nhau làm thiên hạ vô địch thủ, các cậu có khi vẫn còn đang ở lớp học bổ túc đấy.”
Nam sinh trẻ tuổi mới bị nói một câu liền bị chọc tức, đứa đi đầu kia đã giơ nắm đấm lên, Khâu Minh tai thính mắt tinh, đã chọn xong chỗ yếu hại của đối phương, chỉ chờ đối phương động thủ trước.
Giường trên lắc lư, Giang Vãn vừa rồi vẫn luôn trầm mặc nhảy xuống, duỗi tay kéo Khâu Minh ra sau lưng mình: “Không phải việc của cậu, chuyện của tôi, tôi tự mình xử lí.”
Khâu Minh nhìn sườn mặt của cậu, không biết là bởi khẩn trương hay là phẫn nộ mà làn da tái nhợt đã có chút huyết sắc, nhìn giống một người sống hơn ngày thường.
Cửa phòng ngủ không biết đã bị người đóng lại từ khi nào, rất có bộ dáng bắt ba ba trong rọ, ngoài bốn năm nam sinh vây quanh họ ra, những người khác đều mang vẻ mặt xem kịch vui.
“Từng đánh người bao giờ chưa?” Khâu Minh thấp giọng hỏi Giang Vãn.
Giang Vãn lắc đầu: “Đó là hành vi dã man.”
Khâu Minh ai thán: “Người Nguyên diệt Tống, Mãn Thanh diệt Minh, làm nên cường quốc, hóa ra đều là hành vi dã man.”
Giang Vãn như khẽ cười: “Tôi đây còn muốn nói Chu Minh diệt Nguyên, Tôn Văn cộng hòa, khai quốc như vậy đều là tà không áp nổi chính đấy.”
Mấy kẻ kia như hổ rình mồi, hai người họ còn có thời gian rảnh uống rượu luận sử sách, bất tri bất giác tâm tình khẩn trương cũng nhạt đi không ít, rất có cảm giác chuẩn bị lấy ít địch nhiều, cầu người được người.
Ngay thời điểm châm ngòi là nổ, Tề Ninh chầm chậm đi tới, kéo một đám xúm đông xúm đỏ kia ra.
“Người không biết đây là lớp hai còn tưởng là hội tam hợp, bang phủ đầu gì đó đấy.” Tề Ninh không đổi sắc mặt, ánh mắt lại sắc bén, “Được rồi, ở xa tới là khách, vẫn nên khách khí một chút với họ. Trước đó tôi đã nói rồi, nếu thực sự đánh nhau, người đi tìm thầy báo cáo chắc chắn là tôi, khỏi cần phải đoán ai đã mách lẻo.”
“Tề Ninh cậu!” Nam sinh đi đầu có chút tức giận.
Tề Ninh quay đầu nhìn cậu ta, cười như không cười: “Ồ xem ra Phùng Phong cậu ngay cả tôi cũng muốn đánh?”
Mọi người đang giằng co, Giang Vãn mở miệng: “Không khí bên này quá ô trọc, tôi không muốn ở lại đây lắm, Khâu Minh cậu thì sao?”
Khâu Minh xách ba lô lên: “Lúc nãy tôi đã nghe Phạm Kiến nói các thầy giáo ở bốn người một phòng, phòng thầy Mạnh hình như chỉ có hai người, không bằng chúng ta tới ở nhờ?”
Hai người liếc nhìn nhau, đi thẳng tới cửa, người lớp hai cũng không ngăn lại, khi sắp ra tới cửa, Khâu Minh nghe được Tề Ninh không nặng không nhẹ nói câu: “Tạm biệt không tiễn.”
Khâu Minh quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đa tạ khoản đãi, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, có duyên gặp lại.”
Mạnh Lâm Vĩ cũng không hỏi họ nguyên nhân, nhưng đám con trai tuổi này muốn ở cùng thầy giáo cả bảy ngày cũng không muốn ở chung với bạn học, đã có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề. Mỗi khi tiếp xúc với ánh mắt của thầy, Khâu Minh đều cảm thấy người này tựa như đã hiểu mọi chuyện rõ như lòng bàn tay mình.
Nơi tập quân sự chỉ gói gọn ở một địa điểm, nghìn vạn sinh viên, học sinh cấp hai cấp ba, không phân biệt là nam nữ đứng dưới ánh mặt trời, đủ các loại biên chế mọi quân doanh, mồ hôi đổ như mưa, cảnh tượng rất đồ sộ, làm chấn động lòng người, khó trách CIA của Mỹ thường giám sát các binh đoàn khổng lồ trên cả nước vào đầu tháng chín, để rồi đại kinh thất sắc.
Cũng là quân phục ấy, các binh lính mặc vào chính là anh khí bức người, đám trẻ ranh như họ này mặc vào lại có mùi thổ phỉ làm người ta sợ hãi, không trách được các nữ sinh đều vây quanh giáo quan hỏi han, làm lơ các thiếu niên đẹp như hoa của 26 lớp.
Kỷ Tiểu Hiên đeo kính dày như đít chai đã lắc lư sắp ngã, cậu ta đứng trước mấy người Khâu Minh, bởi trước đó quá nhỏ gầy nên bị thầy Mạnh gọi tên phân cho làm ủy viên thể dục.
“Vẫn còn ổn chứ?” Khâu Minh ngóc đầu quan tâm.
Kỷ Tiểu Hiên thở dài: “Còn thừa một hơi.”
Khâu Minh quay sang trái nhìn: “Lớp trưởng cậu thì sao?”
“Vẫn chưa hy sinh…” Phạm Kiến khẽ mấp máy môi.
Quay sang phải, Giang Vãn mang sắc mặt trắng bệch đang đứng bên cạnh, nhấp môi.
“Này, người anh em cậu không sao chứ?” Khâu Minh nhân lúc giáo quan không chú ý, kéo kéo tay áo cậu.
Giang Vãn không đáp lời, hơi quơ quơ tay.
Khâu Minh lập tức giơ tay: “Giáo quan! Bạn học Giang Vãn…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Giang Vãn đạp cho một cái, Giang Vãn ngẩng đầu lên nói: “Giáo quan, em không sao!”
Giáo quan đi tới: “Thực sự không sao?”
Giang Vãn cắn răng: “Không sao cả.”
“Vậy lớn tiếng lên một chút!”
Giang Vãn cau mày: “Em không sao!”
Khẩu khí vang tận trời, có chút khiếp người.
Hát xong bài “Bắn bia trở về*”, ăn cơm tắm rửa xong, nằm lại trên giường đã là chuyện của tám giờ tối.
*Bắn bia trở về: bài hát về quân đội nổi tiếng được Vương Vĩnh Tuyền sáng tác năm 1960 trong lúc đang làm bộ đội.
Khâu Minh dựa vào song sắt cửa sổ, nhìn Giang Vãn nhíu chặt mày ghé vào trên giường.
“Cậy mạnh như vậy làm gì, đến cuối cùng còn không phải là cái sĩ diện làm khổ cái thân.”
Giang Vãn không để ý tới anh, Khâu Minh bất đắc dĩ rót cốc nước ấm cho cậu: “Được rồi, tớ biết tớ nói nhiều, cậu nghỉ ngơi đi, tớ không quấy rầy cậu nữa.”
Một lát sau, các thầy giáo có lẽ đã chơi đánh bài xong, Mạnh Lâm Vĩ đẩy cửa bước vào.
Khâu Minh đứng dậy chào: “Thầy Mạnh.”
Mạnh Lâm Vĩ cười cười: “Huấn luyện được một ngày, cảm thấy thế nào?”
Khâu Minh trả lời theo phản xạ: “Sống không bằng chết…” Chú ý tới ánh mắt bất thiện của Mạnh Lâm Vĩ, anh khó khăn sửa miệng, “Sinh long hoạt hổ.”
Giang Vãn miễn cưỡng ngồi dậy: “Thầy Mạnh.”
“Ừ, có thể kiên trì thì kiên trì, nếu thật sự không kiên trì nổi thì phải nghỉ ngơi, đừng miễn cưỡng quá.” Mạnh Lâm Vĩ vẫn luôn trưng ra vẻ mặt ôn hòa đối với những học sinh mũi nhọn.
Khâu Minh cười cười: “Thầy ơi, em qua phòng bên cạnh chơi chút.”
Đóng cửa lại, anh thở phào, đi tới phòng của mấy người Phạm Kiến: “Các đồng chí, người anh em số khổ của các cậu đã về rồi!”
Anh được tập thể các nam sinh do lớp trưởng dẫn đầu nhiệt liệt hoan nghênh, Đổng Hiệp rú lên: “Sao rồi? Ở cùng một phòng với Diêm vương và đóa hoa cao lãnh, cảm giác có phải là cực kì mĩ diệu không?”
Khâu Minh ra vẻ ngây thơ: “Có thể cho tớ biết hai cái nickname này cái nào là của người nào không? Tớ không hiểu á.”
Đổng Hiệp kéo anh vào trong phòng: “Có giả vờ nữa cũng không trốn được rượu đâu, nào, tới đây, buổi tụ họp lớp 10-5 chính thức bắt đầu!”
Khâu Minh cong môi: “Chưa nói tới đoàn kết, chỉ là có chút giáo dưỡng mà thôi.”
“Nói ai không có giáo dưỡng đó?” Có người tiến lên một bước.
Khâu Minh lười biếng vươn vai: “Châm chọc mỉa mai đã nửa ngày như vậy, cậu xem Giang Vãn người ta có phản ứng các cậu nửa tiếng không? Phàm là người thức thời, có chút tự tôn sẽ không tự mình tìm mất mặt như vậy, một đám con trai lải nhải dài dòng nửa ngày chẳng khác gì đàn bà, không ngại mất mặt hay sao? Tôi coi như đã hiểu vì sao Giang Vãn không vào lớp chọn, chính bởi đầu óc cậu ấy bình thường, có giáo dưỡng lại kiệm lời!”
Mấy nam sinh bị chọc giận ngay lập tức, vây Khâu Minh lại bên mép giường.
Khâu Minh cười lạnh: “Hóa ra lớp chọn không có nghĩa là học hành tốt, đầu óc nhanh nhạy mà là mồm mép nhanh, tay nhanh. Được thôi, khi tôi ở Tam trung đánh nhau làm thiên hạ vô địch thủ, các cậu có khi vẫn còn đang ở lớp học bổ túc đấy.”
Nam sinh trẻ tuổi mới bị nói một câu liền bị chọc tức, đứa đi đầu kia đã giơ nắm đấm lên, Khâu Minh tai thính mắt tinh, đã chọn xong chỗ yếu hại của đối phương, chỉ chờ đối phương động thủ trước.
Giường trên lắc lư, Giang Vãn vừa rồi vẫn luôn trầm mặc nhảy xuống, duỗi tay kéo Khâu Minh ra sau lưng mình: “Không phải việc của cậu, chuyện của tôi, tôi tự mình xử lí.”
Khâu Minh nhìn sườn mặt của cậu, không biết là bởi khẩn trương hay là phẫn nộ mà làn da tái nhợt đã có chút huyết sắc, nhìn giống một người sống hơn ngày thường.
Cửa phòng ngủ không biết đã bị người đóng lại từ khi nào, rất có bộ dáng bắt ba ba trong rọ, ngoài bốn năm nam sinh vây quanh họ ra, những người khác đều mang vẻ mặt xem kịch vui.
“Từng đánh người bao giờ chưa?” Khâu Minh thấp giọng hỏi Giang Vãn.
Giang Vãn lắc đầu: “Đó là hành vi dã man.”
Khâu Minh ai thán: “Người Nguyên diệt Tống, Mãn Thanh diệt Minh, làm nên cường quốc, hóa ra đều là hành vi dã man.”
Giang Vãn như khẽ cười: “Tôi đây còn muốn nói Chu Minh diệt Nguyên, Tôn Văn cộng hòa, khai quốc như vậy đều là tà không áp nổi chính đấy.”
Mấy kẻ kia như hổ rình mồi, hai người họ còn có thời gian rảnh uống rượu luận sử sách, bất tri bất giác tâm tình khẩn trương cũng nhạt đi không ít, rất có cảm giác chuẩn bị lấy ít địch nhiều, cầu người được người.
Ngay thời điểm châm ngòi là nổ, Tề Ninh chầm chậm đi tới, kéo một đám xúm đông xúm đỏ kia ra.
“Người không biết đây là lớp hai còn tưởng là hội tam hợp, bang phủ đầu gì đó đấy.” Tề Ninh không đổi sắc mặt, ánh mắt lại sắc bén, “Được rồi, ở xa tới là khách, vẫn nên khách khí một chút với họ. Trước đó tôi đã nói rồi, nếu thực sự đánh nhau, người đi tìm thầy báo cáo chắc chắn là tôi, khỏi cần phải đoán ai đã mách lẻo.”
“Tề Ninh cậu!” Nam sinh đi đầu có chút tức giận.
Tề Ninh quay đầu nhìn cậu ta, cười như không cười: “Ồ xem ra Phùng Phong cậu ngay cả tôi cũng muốn đánh?”
Mọi người đang giằng co, Giang Vãn mở miệng: “Không khí bên này quá ô trọc, tôi không muốn ở lại đây lắm, Khâu Minh cậu thì sao?”
Khâu Minh xách ba lô lên: “Lúc nãy tôi đã nghe Phạm Kiến nói các thầy giáo ở bốn người một phòng, phòng thầy Mạnh hình như chỉ có hai người, không bằng chúng ta tới ở nhờ?”
Hai người liếc nhìn nhau, đi thẳng tới cửa, người lớp hai cũng không ngăn lại, khi sắp ra tới cửa, Khâu Minh nghe được Tề Ninh không nặng không nhẹ nói câu: “Tạm biệt không tiễn.”
Khâu Minh quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đa tạ khoản đãi, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, có duyên gặp lại.”
Mạnh Lâm Vĩ cũng không hỏi họ nguyên nhân, nhưng đám con trai tuổi này muốn ở cùng thầy giáo cả bảy ngày cũng không muốn ở chung với bạn học, đã có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề. Mỗi khi tiếp xúc với ánh mắt của thầy, Khâu Minh đều cảm thấy người này tựa như đã hiểu mọi chuyện rõ như lòng bàn tay mình.
Nơi tập quân sự chỉ gói gọn ở một địa điểm, nghìn vạn sinh viên, học sinh cấp hai cấp ba, không phân biệt là nam nữ đứng dưới ánh mặt trời, đủ các loại biên chế mọi quân doanh, mồ hôi đổ như mưa, cảnh tượng rất đồ sộ, làm chấn động lòng người, khó trách CIA của Mỹ thường giám sát các binh đoàn khổng lồ trên cả nước vào đầu tháng chín, để rồi đại kinh thất sắc.
Cũng là quân phục ấy, các binh lính mặc vào chính là anh khí bức người, đám trẻ ranh như họ này mặc vào lại có mùi thổ phỉ làm người ta sợ hãi, không trách được các nữ sinh đều vây quanh giáo quan hỏi han, làm lơ các thiếu niên đẹp như hoa của 26 lớp.
Kỷ Tiểu Hiên đeo kính dày như đít chai đã lắc lư sắp ngã, cậu ta đứng trước mấy người Khâu Minh, bởi trước đó quá nhỏ gầy nên bị thầy Mạnh gọi tên phân cho làm ủy viên thể dục.
“Vẫn còn ổn chứ?” Khâu Minh ngóc đầu quan tâm.
Kỷ Tiểu Hiên thở dài: “Còn thừa một hơi.”
Khâu Minh quay sang trái nhìn: “Lớp trưởng cậu thì sao?”
“Vẫn chưa hy sinh…” Phạm Kiến khẽ mấp máy môi.
Quay sang phải, Giang Vãn mang sắc mặt trắng bệch đang đứng bên cạnh, nhấp môi.
“Này, người anh em cậu không sao chứ?” Khâu Minh nhân lúc giáo quan không chú ý, kéo kéo tay áo cậu.
Giang Vãn không đáp lời, hơi quơ quơ tay.
Khâu Minh lập tức giơ tay: “Giáo quan! Bạn học Giang Vãn…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Giang Vãn đạp cho một cái, Giang Vãn ngẩng đầu lên nói: “Giáo quan, em không sao!”
Giáo quan đi tới: “Thực sự không sao?”
Giang Vãn cắn răng: “Không sao cả.”
“Vậy lớn tiếng lên một chút!”
Giang Vãn cau mày: “Em không sao!”
Khẩu khí vang tận trời, có chút khiếp người.
Hát xong bài “Bắn bia trở về*”, ăn cơm tắm rửa xong, nằm lại trên giường đã là chuyện của tám giờ tối.
*Bắn bia trở về: bài hát về quân đội nổi tiếng được Vương Vĩnh Tuyền sáng tác năm 1960 trong lúc đang làm bộ đội.
Khâu Minh dựa vào song sắt cửa sổ, nhìn Giang Vãn nhíu chặt mày ghé vào trên giường.
“Cậy mạnh như vậy làm gì, đến cuối cùng còn không phải là cái sĩ diện làm khổ cái thân.”
Giang Vãn không để ý tới anh, Khâu Minh bất đắc dĩ rót cốc nước ấm cho cậu: “Được rồi, tớ biết tớ nói nhiều, cậu nghỉ ngơi đi, tớ không quấy rầy cậu nữa.”
Một lát sau, các thầy giáo có lẽ đã chơi đánh bài xong, Mạnh Lâm Vĩ đẩy cửa bước vào.
Khâu Minh đứng dậy chào: “Thầy Mạnh.”
Mạnh Lâm Vĩ cười cười: “Huấn luyện được một ngày, cảm thấy thế nào?”
Khâu Minh trả lời theo phản xạ: “Sống không bằng chết…” Chú ý tới ánh mắt bất thiện của Mạnh Lâm Vĩ, anh khó khăn sửa miệng, “Sinh long hoạt hổ.”
Giang Vãn miễn cưỡng ngồi dậy: “Thầy Mạnh.”
“Ừ, có thể kiên trì thì kiên trì, nếu thật sự không kiên trì nổi thì phải nghỉ ngơi, đừng miễn cưỡng quá.” Mạnh Lâm Vĩ vẫn luôn trưng ra vẻ mặt ôn hòa đối với những học sinh mũi nhọn.
Khâu Minh cười cười: “Thầy ơi, em qua phòng bên cạnh chơi chút.”
Đóng cửa lại, anh thở phào, đi tới phòng của mấy người Phạm Kiến: “Các đồng chí, người anh em số khổ của các cậu đã về rồi!”
Anh được tập thể các nam sinh do lớp trưởng dẫn đầu nhiệt liệt hoan nghênh, Đổng Hiệp rú lên: “Sao rồi? Ở cùng một phòng với Diêm vương và đóa hoa cao lãnh, cảm giác có phải là cực kì mĩ diệu không?”
Khâu Minh ra vẻ ngây thơ: “Có thể cho tớ biết hai cái nickname này cái nào là của người nào không? Tớ không hiểu á.”
Đổng Hiệp kéo anh vào trong phòng: “Có giả vờ nữa cũng không trốn được rượu đâu, nào, tới đây, buổi tụ họp lớp 10-5 chính thức bắt đầu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất