Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 2
"Tôi đây, cậu là ai?"
Giữa sân có nam sinh vóc dáng cao lớn, đầu đinh, biểu tình hung dữ, nhưng không tính là khó nhìn.
Diêm Hàn bĩu môi cười một cái, một tay ôm bóng đi đến trước mặt cậu ta, cậu lùn hơn Ngụy Ninh Hâm một chút, nhưng khí thế cao hơn đối phương cả đoạn. Diêm Hàn chậm rãi nói "Vừa rồi là cậu đập trúng người ta, có nên xin lỗi không."
Đập người là không đúng, nhưng phải xin lỗi trước bao nhiều người không phải là chuyện Ngụy Ninh Hâm nhịn được, cậu ta ngang ngược hỏi "Đậu, tôi có đập vào ai à?"
Cậu ta là người kiêu ngạo ương ngạnh, mở miệng ngậm miệng đều là lời thô tục, vốn còn định phun thêm hai ba câu chửi tục, nhưng khi ánh mắt dừng trên người Diêm Hàn, đột nhiên chuyển giọng, nói "Cú vừa rồi không phải cậu tiếp rồi sao? Tôi cảm ơn, được chưa?"
Diêm Hàn lại không chịu bỏ qua, cậu chỉ chỉ đầu mình nói "Buổi chiều cậu đập trúng đầu tôi."
Ngụy Ninh Hâm "..."
Cậu ta theo đuổi nữ thần bạch nguyệt quang, nhưng nữ thần lại lãnh đạm với cậu ta, cậu ta tâm tình khó chịu không ăn trưa nổi nên gọi người đi đánh bóng.
Không ngờ vừa mới bắt đầu được ba phút, có một nữ sinh khờ khờ đứng dưới rổ không biết tránh, trực tiếp đập trúng luôn.
Nhưng trong ấn tượng của cậu ta nữ sinh kia hình như rất bình thường? Dù sao thì cũng tuyệt đối không giống người trước mặt chút nào... Nếu không cậu ta cũng chẳng lười quản đâu.
Cảm giác bóng rổ đập trúng người cũng không tệ lắm, Ngụy Ninh Hâm chỉ kêu hai bạn nữ đưa nữ sinh kia đến phòng y tế.
Nhưng lúc ấy giữa trưa tâm tình không tốt, nên không nhìn kỹ lắm, không ngờ người mình đập trúng lại là... Ngụy Ninh Hâm nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy không nên nói nặng lời với người này.
Cậu ta nói "Thật ngại quá, tôi chơi bóng đập trúng cậu, bạn học bây giờ có ổn không? Có chỗ nào khó chịu không, hay là tôi đưa cậu đi bệnh viện? Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không quỵt nợ..."
Diêm Hàn híp híp mắt, không ngờ tên Ngụy Ninh Hâm này lật mặt nhanh như vậy.
Sân thể dục này lớn như vậy, nếu đối phương không cố tình đập trúng thì chỉ cần tới nói một câu mình không cố ý mà thôi, thế nhưng cậu ta đập xong cái mặt cũng không ló, lại còn ngang ngược, nếu là "Nhan Hàm" thì chắc chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng Diêm Hàn mặc kệ.
Cái sân bóng rổ to như vậy còn không đủ cho cậu ta phát huy sao, tức giận lên còn đánh bóng ra khỏi sân, tên này bóng phẩm không được, chắc là kỹ năng cũng không được nốt.
Cậu lơ Ngụy Ninh Hâm, xoay người chạy tới vạch ba điểm, nhanh nhẹn nhún gối nhảy lên, động tác liền mạch lưu loát ném bóng vào giữa rổ.
"Bộp!"
Bóng rổ nhanh chóng xuyên qua túi lưới nện xuống mặt đất, túi lưới chỉ đong đưa vài cái đã đứng yên trở lại.
Diêm Hàn lúc này mới xoay người nói với Ngụy Ninh Hâm "Bạn học này nếu có rảnh vẫn nên luyện ném rổ đi, đừng ném loạn nữa, mất công ông đi ngang qua rổ lại bị cậu đập trúng."
Lời này vừa nói, đám người liền tuôn ra vài tiếng cười to.
Người thì bị ngữ khí của cậu chọc cười.
Người thì... Có người trêu được Ngụy Ninh Hâm kìa!
"Mẹ nó mày nói cái gì!" Ngụy Ninh Hâm bị xấu mặt, sắc mặt nháy mắt biến thành màu gan heo, cậu ta vốn khó ở, lại là đội trưởng đội bóng rổ, từ trước đến nay lấy bóng rổ đánh bóng tên tuổi, đã bao giờ bị nữ sinh nhục nhã kỹ thuật trước mặt mọi người?!
Biểu tình của Ngụy Ninh Hâm cực độ hung ác, cậu ta muốn tiến lên, những người khác trong đội bóng tự nhiên phải chạy lên kéo cậu ta lại.
Bóng bay khỏi sân nhưng trận đấu vẫn phải tiếp tục, trọng tài cùng đội đối thủ đã chờ đến mất hết kiên nhẫn.
Nhưng Ngụy Ninh Hâm là ai?
Không chỉ bối cảnh thâm sâu, còn là người ngang ngược không nói lý.
Ngày thường cùng nhau chơi bóng cậu ta còn thường xuyên nhăn mặt tức giận cơ mà, lúc này bọn họ cũng chỉ dám cản như vậy thôi, ngoài miệng khuyên một hai câu, chứ chẳng ai dám xuất đầu lộ diện.
Mắt thấy đối phương giương nanh múa vuốt muốn tới, Diêm Hàn theo bản năng mà thủ thế.
Muốn đánh nhau, được chứ!
Từ bé đến lớn cậu còn chưa đánh thua ai đâu.
Ngụy Ninh Hâm thấy Diêm Hàn không có chút sợ hãi, còn bày ra tư thế chuyên nghiệp, không khỏi cảm thấy mặt mũi bị khiêu khích.
Sao mà cậu ta nhịn cho được!
"Thôi mà Ngụy Ninh Hâm, chơi tiếp thôi."
"Đúng đó đừng so đo với nhỏ, chúng ta tiếp tục chơi bóng."
Những người khác muốn khuyên bảo, nhưng mà hai bên giằng co ai cũng không muốn nhường một bước, trọng tài chính cũng không biết phải làm gì, đám người vây xem đột nhiên xáo động "Lâm Kiến Lộc kìa..."
Cùng với thanh âm ấy, mấy học sinh mang đồng phục ngay ngắn thẳng thóm đã đi tới, so với hình ảnh "tình sắc" lộ tay lộ chân trong sân thì là một phong cách hoàn toàn khác.
Không biết có phải do dụ hoặc đến từ đồng phục hay không, mà đám người này vừa xuất hiện liền gây xôn xao.
Diêm Hàn theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy tướng mạo của người dẫn đầu vô cùng bắt mắt, chân dài, còn muốn cao hơn cả Ngụy Ninh Hâm, mặt không biểu tình trông rất trầm ổn, hơn nữa còn vô cùng tuấn tú.
Một người có thể đẹp trai tới trình độ nào?
Người thì đẹp trai theo kiểu ngũ quan tuấn lãng vô khuyết, người thì đẹp trai theo kiểu khí chất lỗi lạc phong tư tiêu sái.
Nhưng người này... Mẹ nó Diềm Hàn cũng hơi thấy ghen tỵ rồi!
Diêm Hàn nghe thấy đám người nhỏ giọng lại không ức chế được kích động "Thật sự là Lâm Kiến Lộc! Sao cậu ấy lại tới đây!"
"Giờ thì hay rồi, xem Ngụy Ninh Hâm còn kiêu ngạo được nữa không!"
"A... Ban nãy tôi còn sợ chị đẹp bị đánh đấy, may thật..."
Diêm Hàn "???"
"Làm sao đây? Sao lại đánh nhau nữa rồi?"
Người dẫn đầu không nói chuyện, mà là nam sinh dáng người có hơi quá mức tinh tế bên cạnh hắn, nhìn trái nhìn phải một hồi, cười nói "Ngụy Ninh Hâm cậu lại làm sao đây? Không vui cũng đừng lấy nữ sinh ra trêu đùa chứ!"
Diêm Hàn "..."
Diêm Hàn không biết người tới là ai, nhưng cậu vừa đến đây còn chưa có nhập diễn, thình lình nghe thấy có người kêu mình là em gái, nhân cách nhỏ của cậu siết chặt tay suýt nữa lao lên đập xỉu người ta.
Nhưng cậu không động, người đang nói chuyện cũng không ý thức được nguy cơ sắp đến, ánh mắt của cậu ta dừng trên mặt Diêm Hàn, thậm chí có chút kinh diễm mà đi đến trước mặt cậu "Ui bạn học! Cậu lớp nào? Năm nhất hả? Cậu không sao chứ?"
Vẻ mặt vô cùng ân cần, chọc cho Ngụy Ninh Hâm đang khó chịu bên cạnh chề môi ra.
Ngụy Ninh Hâm táo bạo nói "Đừng có nói bừa, con mắt nào của cậu thấy ông đùa cậu ta!"
Diêm Hàn "..."
Diêm Hàn nỗ lực nhắc nhở chính mình nhớ kỹ hình tượng.
"Đại Bồi, quay về." Lúc này người dẫn đầu đột nhiên động, hắn đi đến trước mặt Diêm Hàn, ánh mắt cũng đồng dạng dừng trên mặt cậu không xê dịch, kỹ lưỡng quan sát cậu.
Khí chất người này quá mức trầm ổn, nhưng độ tồn tại rất cao, hắn không nói gì, người xung quanh cũng không dám hô một tiếng.
Ngay cả Diêm Hàn bị nhìn chằm chằm cũng có chút không được tự nhiên.
Tự nhiên thấy hơi bực bội.
Nhưng ngay khi Diêm Hàn không đủ kiên nhẫn nữa, đối phương bỗng nhiên nói "Bạn học cậu không sao chứ? Có cần đến phòng y tế không?"
Diêm Hàn cũng không biết có phải ảo giác hay không, cậu phát hiện người này vừa mở miệng, Ngụy Ninh Hâm liền thành thật hẳn.
Tiếng nói khe khẽ xung quanh càng lúc càng tăng, thậm chí còn có người hưng phấn nhảy cẩng lên kêu tên Lâm Kiến Lộc, hiển nhiên nhân khí của hắn cao hơn Ngụy Ninh Hâm nhiều.
Đến gần một chút, cậu thấy trên đồng phục của đối phương có một huy hiệu lóe sáng, bên trên viết hai chữ "kỷ luật".
... Hèn gì.
Nội quy của cao trung Lộc Trạch tuy nhiều nhưng vẫn tương đối cởi mở, để học sinh tự quản lý nhau, mỗi khối sẽ bầu ra vài học sinh có học lực phẩm chất tốt làm ủy viên kỷ luật, thay phiên nhau tuần tra, ngăn chặn và loại bỏ các hành động có khuynh hướng ẩu đả.
Mà những ủy viên kỷ luật này rất khó lường, quả thật chính là đội tuyển cán bộ dự bị, sau này những chuyện tốt như thi thố hay giao lưu này nọ đều là bọn họ đi đầu.
Họ cũng không phải đèn cạn dầu.
Diêm Hàn biết ngôi trường này tương đối nghiêm khắc với những trường hợp ẩu đả đánh nhau, cậu mới đến, cũng không nên gây chuyện thị phi.
Cậu nhẹ nhàng nâng khóe miệng, cười cười, nụ cười còn chói mắt hơn hoàng hôn đỏ thẫm.
"Đi ngang qua thôi, không sao cả. Tôi cũng được xin lỗi rồi, chỗ này không còn chuyện của tôi."
Chung quanh vang lên một trận hít khí khe khẽ, một khuôn mặt không biết phải nói là ngây thơ hay yêu diễm, nhưng dù sao đi nữa, nụ cười tự tin phóng khoáng treo trên một khuôn mặt xinh đẹp sẽ đem đến hiệu quả thế nào?
Hôm nay bọn họ được chiêm ngưỡng rồi.
So với những người khác kinh diễm đến không dời được mắt, Lâm Kiến Lâm phản ứng tốt hơn nhiều, xác định cậu không bị gì thì gật gật đầu, lại nói với trọng tài cũng đội bóng "Vậy mọi người tiếp tục đi."
Vừa dứt lời, hắn làm tư thế "mời" với Diêm Hàn.
Hiển nhiên là muốn đích thân dẫn cậu ra khỏi đám người.
Nhưng nhiều người nhìn như vậy, Ngụy Ninh Hâm không buông mặt mũi xuống được.
"Chờ một chút!" Tuy rằng cậu ta kiên kị Lâm Kiến Lộc, nhưng vẫn đi đến bên người Diêm Hàn, giọng căm hận nói "Cậu biết chơi bóng đúng không? Có muốn đấu với tôi một trận không?"
"Được thôi." Diêm Hàn bé ngoan gật đầu.
Ngụy Ninh Hâm "..."
Vẻ mặt Ngụy Ninh Hâm cứ đổi đi đổi lại, vừa nãy cậu ta chỉ nghĩ chơi bóng hay, chơi bóng giói chứ không nghĩ đến chuyện này, không biết mình bị đứt cọng dây thần kinh nào mới đi hạ chiến thư với một nữ sinh.
Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại, cậu ta tàn nhẫn nói "Cậu chờ đấy!"
Diêm Hàn không sao cả mà nhún vai, sau đó đi theo Lâm Kiến Lộc ra khỏi sân.
Tuy nhiều năm rồi không chạm vào bóng rổ, nhưng cảm giác ném rổ khi nãy vẫn còn, cậu biết mình không lạ tay nữa.
Vóc dáng Diêm Hàn tuy không cao, nhưng thể dục vẫn luôn là điểm mạnh của cậu, xét về độ linh hoạt cùng sức bật thì cậu luôn xếp hạng nhất.
Nếu Ngụy Ninh Hâm thật sự đến tìm cậu, cậu cũng không bận tâm mặt mũi của đối phương nữa.
"Vừa nãy là con nhỏ bốn mắt thật hả?!"
Diêm Hàn rời đi chẳng những Ngụy Ninh Hâm sắc mặt khó coi, nhóm fan của cậu ta cũng bị kích thích đến hoa dung thất sắc.
"Không phải chứ, tôi nhớ lúc trước nó không có như vậy đâu... Tháo mắt kính thôi mà khác biệt như vậy? Nó trang điểm phải không!"
"Xí, có gì hơn người đâu, không phải chỉ biết chơi bóng rổ thôi sao!"
"Nó biết chơi bóng rổ còn bị bóng rổ đập trúng à, toàn là kịch bản! Chắc chắn là nó muốn quyến rũ Ngụy Ninh Hâm!"
"Không phải đâu..."
"Sao mà không phải, cậu xem nó thành công khiến Ngụy Ninh Hâm chú ý rồi đấy thôi? Hẹn cùng nhau chơi bóng rồi kìa!"
Chuyện ở sân thể dục với Diêm Hàn mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm.
Sau khi tách khỏi đám người cậu cùng Lâm Kiến Lộc liền đường ai nấy đi.
Tuy là nói muốn quyết tâm sửa đỗi lỗi lầm, nhưng đứng bên cạnh cái người học lực thượng phẩm trong truyền thuyết như hắn cậu thấy cả người không thoải mái.
Đầu tiên cậu đến nhà ăn ăn chút gì đó, lại về phòng học, sờ sờ chỗ ngồi của "Nhan Hàm" xong, mở sách giáo khoa bắt đầu ôn tập... Ôi thiên thư.
......
Trước kia thành tích của Diêm Hàn cũng không tốt, cho dù lần nữa quyết tâm học hành đàng hoàng, nhưng bây giờ nhìn sách giáo khoa cứ như nhìn người xa lạ.
Thứ nhất là vì cậu đã ngưng học từ rất lâu, đầu óc đã rỉ sét.
Thứ hai chính là hiện tại bọn họ đã qua học kỳ hai, chương trình của nửa học kỳ trước là gì Diêm Hàn một chút cũng không biết, hiện tại hai mắt đen thui, hận không thể đập đầu chết trên bàn học.
Cứ như vậy buồn rầu đến hết tiết tự học buổi tối, Diêm Hàn ôm sách vở về ký túc xá.
Trước giờ độ tồn tại của "Nhan Hàm" cực thấp, ở trong cái lớp này cứ như người trong suốt, càng đáng sợ hơn chính là một phòng ngủ thường có bốn người, nhưng phân đến cậu lại thành một mình một phòng, đừng nói bạn bè, đến bạn cùng phòng cũng không có nổi một đứa.
Đương nhiên đây có lẽ là một giả thiết của Chủ Thần.
Nếu mà để cậu ngủ chung một phòng với mấy em gái... Hình ảnh đó rất chi là đáng sợ.
Việc đầu tiên sau khi quay về phòng ngủ chính là chui vào toilet xả lũ.
Cậu vẫn không thể tiếp thu được sự thật là mình phải mặc váy, đại ca giang hồ vậy mà cũng có lúc khiếp đảm như vậy – Vào toilet cũng không dám soi gương, Diêm Hàn đứng trước bồn xầu rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn phải duỗi tay xốc váy lên, cởi quần leggings bên trong ra.
Hiện giờ trời vẫn còn hơi lạnh, cậu đang mang quần leggings dày, còn bó rất sát.
Diêm Hàn cởi nửa ngày mới cởi được ra, chủ yếu là do mang vào không thoải mái, rất khó chịu!
Cậu tự lăn lộn ra một thân mồ hôi.
"Ôi chao."
Thở phào một hơi, Diêm Hàn run run, dứt khoác lột váy xuống, quần leggings nữ tính cũng bị vứt trong góc.
... Thoải mái.
Xả lũ xong lại đến bồn mở vòi rửa tay.
Dòng này chảy ra, Diêm Hàn cả người sung sướng mà rửa rửa rửa, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào sai sai...
Khuôn mặt trong gương không thể nghi ngờ chính là gương mặt cậu.
Chỉ là hai mắt có thần hơn, mũi cũng cao hơn thẳng hơn, gương mặt cùng đường nét cũng trở nên lưu loát hoàn mỹ, thậm chí là độ cong của lông mày cũng như được người ta chuyên nghiệp thiết kế, trông vô cùng nghệ thuật...
Diêm Hàn không biết phải dùng ngôn ngữ như nào để hình dung nữa rồi.
Lúc trên mặt không có sẹo cậu quả thật rất đẹp, gương mặt nhợt nhạt này tuy là gương mặt của cậu, nhưng trông có vẻ còn dễ nhìn hơn lúc cậu còn ở trên đỉnh cao nhan sắc nhỉ?!
[Đó là hiệu quả của kỹ năng <vẻ đẹp đối thượng> nha.]
Một âm thanh vui sướng như trên hoạt hình vang lên trong đầu cậu, còn có một đoạn nhạc phim hoạt hình chiến đấu sinh động vô cùng, sau đó Diêm Hàn nghe thấy một giọng nói như con nít trong mình mình. (Edit: *nhạc minh họa* Gao ồ gao ồ gáo!)
[Chào mừng đến với thế giới mộng đẹp, em là hệ thống năm mục toàn năng đức trí thể mỹ lao, từ hôm nay em sẽ làm bạn với ngài! Anh có thể kêu em là năm mục toàn năng, hay là toàn năng cũng được.]
Diêm Hàn "..."
[Anh cũng có thể kêu nhũ danh của em.]
"À, chào em."
Diêm Hàn soi gương khảy khảy tóc mình, nghĩ thầm kỹ năng này thật thần kỳ, ban đầu quả tóc này của cậu rất thô, bây giờ nhìn thế nào cũng không thấy xấu...
[Anh không tò mò nhũ danh của em là gì sao?] Giọng con nít tiếp tục vang lên.
"Nhũ danh của em là gì?" Một bên đánh giá dung mạo của mình, một bên thuận miệng hỏi một câu.
[Mỹ Mỹ.]
......
Mỹ cái con quỷ!
Diêm Hàn nổi một thân da gà da vịt.
[À, thì, Đức Đức? Trí Trí? Thể Thể?] giọng trẻ con có hơi do dự.
Diêm Hàn "..."
Tâm tình có hơi suy sụp, ban nãy Chủ Thần nói để cậu sinh hoạt ở đây thuận tiên hơn, sẽ an bài cho cậu một hệ thống phụ trợ.
Nhưng cái hệ thống hiện tại so với cái loại trí năng cao cấp mà Diêm hàn được kể... hình như có hơi sai.
[Thể Thể cùng Lao Lao nghe cứ quái quái, vậy thì Đức Đức hay Trí Trí thì được nhỉ. Ây da, mau mau giúp em nghĩ xem, kêu cái nào thì hay hơn...] Giọng con nít lải nhải.
"Kêu thiểu năng trí tuệ có vẻ hay." Diêm Hàn mặt lạnh tanh nói.
[...]
Giữa sân có nam sinh vóc dáng cao lớn, đầu đinh, biểu tình hung dữ, nhưng không tính là khó nhìn.
Diêm Hàn bĩu môi cười một cái, một tay ôm bóng đi đến trước mặt cậu ta, cậu lùn hơn Ngụy Ninh Hâm một chút, nhưng khí thế cao hơn đối phương cả đoạn. Diêm Hàn chậm rãi nói "Vừa rồi là cậu đập trúng người ta, có nên xin lỗi không."
Đập người là không đúng, nhưng phải xin lỗi trước bao nhiều người không phải là chuyện Ngụy Ninh Hâm nhịn được, cậu ta ngang ngược hỏi "Đậu, tôi có đập vào ai à?"
Cậu ta là người kiêu ngạo ương ngạnh, mở miệng ngậm miệng đều là lời thô tục, vốn còn định phun thêm hai ba câu chửi tục, nhưng khi ánh mắt dừng trên người Diêm Hàn, đột nhiên chuyển giọng, nói "Cú vừa rồi không phải cậu tiếp rồi sao? Tôi cảm ơn, được chưa?"
Diêm Hàn lại không chịu bỏ qua, cậu chỉ chỉ đầu mình nói "Buổi chiều cậu đập trúng đầu tôi."
Ngụy Ninh Hâm "..."
Cậu ta theo đuổi nữ thần bạch nguyệt quang, nhưng nữ thần lại lãnh đạm với cậu ta, cậu ta tâm tình khó chịu không ăn trưa nổi nên gọi người đi đánh bóng.
Không ngờ vừa mới bắt đầu được ba phút, có một nữ sinh khờ khờ đứng dưới rổ không biết tránh, trực tiếp đập trúng luôn.
Nhưng trong ấn tượng của cậu ta nữ sinh kia hình như rất bình thường? Dù sao thì cũng tuyệt đối không giống người trước mặt chút nào... Nếu không cậu ta cũng chẳng lười quản đâu.
Cảm giác bóng rổ đập trúng người cũng không tệ lắm, Ngụy Ninh Hâm chỉ kêu hai bạn nữ đưa nữ sinh kia đến phòng y tế.
Nhưng lúc ấy giữa trưa tâm tình không tốt, nên không nhìn kỹ lắm, không ngờ người mình đập trúng lại là... Ngụy Ninh Hâm nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy không nên nói nặng lời với người này.
Cậu ta nói "Thật ngại quá, tôi chơi bóng đập trúng cậu, bạn học bây giờ có ổn không? Có chỗ nào khó chịu không, hay là tôi đưa cậu đi bệnh viện? Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không quỵt nợ..."
Diêm Hàn híp híp mắt, không ngờ tên Ngụy Ninh Hâm này lật mặt nhanh như vậy.
Sân thể dục này lớn như vậy, nếu đối phương không cố tình đập trúng thì chỉ cần tới nói một câu mình không cố ý mà thôi, thế nhưng cậu ta đập xong cái mặt cũng không ló, lại còn ngang ngược, nếu là "Nhan Hàm" thì chắc chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng Diêm Hàn mặc kệ.
Cái sân bóng rổ to như vậy còn không đủ cho cậu ta phát huy sao, tức giận lên còn đánh bóng ra khỏi sân, tên này bóng phẩm không được, chắc là kỹ năng cũng không được nốt.
Cậu lơ Ngụy Ninh Hâm, xoay người chạy tới vạch ba điểm, nhanh nhẹn nhún gối nhảy lên, động tác liền mạch lưu loát ném bóng vào giữa rổ.
"Bộp!"
Bóng rổ nhanh chóng xuyên qua túi lưới nện xuống mặt đất, túi lưới chỉ đong đưa vài cái đã đứng yên trở lại.
Diêm Hàn lúc này mới xoay người nói với Ngụy Ninh Hâm "Bạn học này nếu có rảnh vẫn nên luyện ném rổ đi, đừng ném loạn nữa, mất công ông đi ngang qua rổ lại bị cậu đập trúng."
Lời này vừa nói, đám người liền tuôn ra vài tiếng cười to.
Người thì bị ngữ khí của cậu chọc cười.
Người thì... Có người trêu được Ngụy Ninh Hâm kìa!
"Mẹ nó mày nói cái gì!" Ngụy Ninh Hâm bị xấu mặt, sắc mặt nháy mắt biến thành màu gan heo, cậu ta vốn khó ở, lại là đội trưởng đội bóng rổ, từ trước đến nay lấy bóng rổ đánh bóng tên tuổi, đã bao giờ bị nữ sinh nhục nhã kỹ thuật trước mặt mọi người?!
Biểu tình của Ngụy Ninh Hâm cực độ hung ác, cậu ta muốn tiến lên, những người khác trong đội bóng tự nhiên phải chạy lên kéo cậu ta lại.
Bóng bay khỏi sân nhưng trận đấu vẫn phải tiếp tục, trọng tài cùng đội đối thủ đã chờ đến mất hết kiên nhẫn.
Nhưng Ngụy Ninh Hâm là ai?
Không chỉ bối cảnh thâm sâu, còn là người ngang ngược không nói lý.
Ngày thường cùng nhau chơi bóng cậu ta còn thường xuyên nhăn mặt tức giận cơ mà, lúc này bọn họ cũng chỉ dám cản như vậy thôi, ngoài miệng khuyên một hai câu, chứ chẳng ai dám xuất đầu lộ diện.
Mắt thấy đối phương giương nanh múa vuốt muốn tới, Diêm Hàn theo bản năng mà thủ thế.
Muốn đánh nhau, được chứ!
Từ bé đến lớn cậu còn chưa đánh thua ai đâu.
Ngụy Ninh Hâm thấy Diêm Hàn không có chút sợ hãi, còn bày ra tư thế chuyên nghiệp, không khỏi cảm thấy mặt mũi bị khiêu khích.
Sao mà cậu ta nhịn cho được!
"Thôi mà Ngụy Ninh Hâm, chơi tiếp thôi."
"Đúng đó đừng so đo với nhỏ, chúng ta tiếp tục chơi bóng."
Những người khác muốn khuyên bảo, nhưng mà hai bên giằng co ai cũng không muốn nhường một bước, trọng tài chính cũng không biết phải làm gì, đám người vây xem đột nhiên xáo động "Lâm Kiến Lộc kìa..."
Cùng với thanh âm ấy, mấy học sinh mang đồng phục ngay ngắn thẳng thóm đã đi tới, so với hình ảnh "tình sắc" lộ tay lộ chân trong sân thì là một phong cách hoàn toàn khác.
Không biết có phải do dụ hoặc đến từ đồng phục hay không, mà đám người này vừa xuất hiện liền gây xôn xao.
Diêm Hàn theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy tướng mạo của người dẫn đầu vô cùng bắt mắt, chân dài, còn muốn cao hơn cả Ngụy Ninh Hâm, mặt không biểu tình trông rất trầm ổn, hơn nữa còn vô cùng tuấn tú.
Một người có thể đẹp trai tới trình độ nào?
Người thì đẹp trai theo kiểu ngũ quan tuấn lãng vô khuyết, người thì đẹp trai theo kiểu khí chất lỗi lạc phong tư tiêu sái.
Nhưng người này... Mẹ nó Diềm Hàn cũng hơi thấy ghen tỵ rồi!
Diêm Hàn nghe thấy đám người nhỏ giọng lại không ức chế được kích động "Thật sự là Lâm Kiến Lộc! Sao cậu ấy lại tới đây!"
"Giờ thì hay rồi, xem Ngụy Ninh Hâm còn kiêu ngạo được nữa không!"
"A... Ban nãy tôi còn sợ chị đẹp bị đánh đấy, may thật..."
Diêm Hàn "???"
"Làm sao đây? Sao lại đánh nhau nữa rồi?"
Người dẫn đầu không nói chuyện, mà là nam sinh dáng người có hơi quá mức tinh tế bên cạnh hắn, nhìn trái nhìn phải một hồi, cười nói "Ngụy Ninh Hâm cậu lại làm sao đây? Không vui cũng đừng lấy nữ sinh ra trêu đùa chứ!"
Diêm Hàn "..."
Diêm Hàn không biết người tới là ai, nhưng cậu vừa đến đây còn chưa có nhập diễn, thình lình nghe thấy có người kêu mình là em gái, nhân cách nhỏ của cậu siết chặt tay suýt nữa lao lên đập xỉu người ta.
Nhưng cậu không động, người đang nói chuyện cũng không ý thức được nguy cơ sắp đến, ánh mắt của cậu ta dừng trên mặt Diêm Hàn, thậm chí có chút kinh diễm mà đi đến trước mặt cậu "Ui bạn học! Cậu lớp nào? Năm nhất hả? Cậu không sao chứ?"
Vẻ mặt vô cùng ân cần, chọc cho Ngụy Ninh Hâm đang khó chịu bên cạnh chề môi ra.
Ngụy Ninh Hâm táo bạo nói "Đừng có nói bừa, con mắt nào của cậu thấy ông đùa cậu ta!"
Diêm Hàn "..."
Diêm Hàn nỗ lực nhắc nhở chính mình nhớ kỹ hình tượng.
"Đại Bồi, quay về." Lúc này người dẫn đầu đột nhiên động, hắn đi đến trước mặt Diêm Hàn, ánh mắt cũng đồng dạng dừng trên mặt cậu không xê dịch, kỹ lưỡng quan sát cậu.
Khí chất người này quá mức trầm ổn, nhưng độ tồn tại rất cao, hắn không nói gì, người xung quanh cũng không dám hô một tiếng.
Ngay cả Diêm Hàn bị nhìn chằm chằm cũng có chút không được tự nhiên.
Tự nhiên thấy hơi bực bội.
Nhưng ngay khi Diêm Hàn không đủ kiên nhẫn nữa, đối phương bỗng nhiên nói "Bạn học cậu không sao chứ? Có cần đến phòng y tế không?"
Diêm Hàn cũng không biết có phải ảo giác hay không, cậu phát hiện người này vừa mở miệng, Ngụy Ninh Hâm liền thành thật hẳn.
Tiếng nói khe khẽ xung quanh càng lúc càng tăng, thậm chí còn có người hưng phấn nhảy cẩng lên kêu tên Lâm Kiến Lộc, hiển nhiên nhân khí của hắn cao hơn Ngụy Ninh Hâm nhiều.
Đến gần một chút, cậu thấy trên đồng phục của đối phương có một huy hiệu lóe sáng, bên trên viết hai chữ "kỷ luật".
... Hèn gì.
Nội quy của cao trung Lộc Trạch tuy nhiều nhưng vẫn tương đối cởi mở, để học sinh tự quản lý nhau, mỗi khối sẽ bầu ra vài học sinh có học lực phẩm chất tốt làm ủy viên kỷ luật, thay phiên nhau tuần tra, ngăn chặn và loại bỏ các hành động có khuynh hướng ẩu đả.
Mà những ủy viên kỷ luật này rất khó lường, quả thật chính là đội tuyển cán bộ dự bị, sau này những chuyện tốt như thi thố hay giao lưu này nọ đều là bọn họ đi đầu.
Họ cũng không phải đèn cạn dầu.
Diêm Hàn biết ngôi trường này tương đối nghiêm khắc với những trường hợp ẩu đả đánh nhau, cậu mới đến, cũng không nên gây chuyện thị phi.
Cậu nhẹ nhàng nâng khóe miệng, cười cười, nụ cười còn chói mắt hơn hoàng hôn đỏ thẫm.
"Đi ngang qua thôi, không sao cả. Tôi cũng được xin lỗi rồi, chỗ này không còn chuyện của tôi."
Chung quanh vang lên một trận hít khí khe khẽ, một khuôn mặt không biết phải nói là ngây thơ hay yêu diễm, nhưng dù sao đi nữa, nụ cười tự tin phóng khoáng treo trên một khuôn mặt xinh đẹp sẽ đem đến hiệu quả thế nào?
Hôm nay bọn họ được chiêm ngưỡng rồi.
So với những người khác kinh diễm đến không dời được mắt, Lâm Kiến Lâm phản ứng tốt hơn nhiều, xác định cậu không bị gì thì gật gật đầu, lại nói với trọng tài cũng đội bóng "Vậy mọi người tiếp tục đi."
Vừa dứt lời, hắn làm tư thế "mời" với Diêm Hàn.
Hiển nhiên là muốn đích thân dẫn cậu ra khỏi đám người.
Nhưng nhiều người nhìn như vậy, Ngụy Ninh Hâm không buông mặt mũi xuống được.
"Chờ một chút!" Tuy rằng cậu ta kiên kị Lâm Kiến Lộc, nhưng vẫn đi đến bên người Diêm Hàn, giọng căm hận nói "Cậu biết chơi bóng đúng không? Có muốn đấu với tôi một trận không?"
"Được thôi." Diêm Hàn bé ngoan gật đầu.
Ngụy Ninh Hâm "..."
Vẻ mặt Ngụy Ninh Hâm cứ đổi đi đổi lại, vừa nãy cậu ta chỉ nghĩ chơi bóng hay, chơi bóng giói chứ không nghĩ đến chuyện này, không biết mình bị đứt cọng dây thần kinh nào mới đi hạ chiến thư với một nữ sinh.
Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại, cậu ta tàn nhẫn nói "Cậu chờ đấy!"
Diêm Hàn không sao cả mà nhún vai, sau đó đi theo Lâm Kiến Lộc ra khỏi sân.
Tuy nhiều năm rồi không chạm vào bóng rổ, nhưng cảm giác ném rổ khi nãy vẫn còn, cậu biết mình không lạ tay nữa.
Vóc dáng Diêm Hàn tuy không cao, nhưng thể dục vẫn luôn là điểm mạnh của cậu, xét về độ linh hoạt cùng sức bật thì cậu luôn xếp hạng nhất.
Nếu Ngụy Ninh Hâm thật sự đến tìm cậu, cậu cũng không bận tâm mặt mũi của đối phương nữa.
"Vừa nãy là con nhỏ bốn mắt thật hả?!"
Diêm Hàn rời đi chẳng những Ngụy Ninh Hâm sắc mặt khó coi, nhóm fan của cậu ta cũng bị kích thích đến hoa dung thất sắc.
"Không phải chứ, tôi nhớ lúc trước nó không có như vậy đâu... Tháo mắt kính thôi mà khác biệt như vậy? Nó trang điểm phải không!"
"Xí, có gì hơn người đâu, không phải chỉ biết chơi bóng rổ thôi sao!"
"Nó biết chơi bóng rổ còn bị bóng rổ đập trúng à, toàn là kịch bản! Chắc chắn là nó muốn quyến rũ Ngụy Ninh Hâm!"
"Không phải đâu..."
"Sao mà không phải, cậu xem nó thành công khiến Ngụy Ninh Hâm chú ý rồi đấy thôi? Hẹn cùng nhau chơi bóng rồi kìa!"
Chuyện ở sân thể dục với Diêm Hàn mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm.
Sau khi tách khỏi đám người cậu cùng Lâm Kiến Lộc liền đường ai nấy đi.
Tuy là nói muốn quyết tâm sửa đỗi lỗi lầm, nhưng đứng bên cạnh cái người học lực thượng phẩm trong truyền thuyết như hắn cậu thấy cả người không thoải mái.
Đầu tiên cậu đến nhà ăn ăn chút gì đó, lại về phòng học, sờ sờ chỗ ngồi của "Nhan Hàm" xong, mở sách giáo khoa bắt đầu ôn tập... Ôi thiên thư.
......
Trước kia thành tích của Diêm Hàn cũng không tốt, cho dù lần nữa quyết tâm học hành đàng hoàng, nhưng bây giờ nhìn sách giáo khoa cứ như nhìn người xa lạ.
Thứ nhất là vì cậu đã ngưng học từ rất lâu, đầu óc đã rỉ sét.
Thứ hai chính là hiện tại bọn họ đã qua học kỳ hai, chương trình của nửa học kỳ trước là gì Diêm Hàn một chút cũng không biết, hiện tại hai mắt đen thui, hận không thể đập đầu chết trên bàn học.
Cứ như vậy buồn rầu đến hết tiết tự học buổi tối, Diêm Hàn ôm sách vở về ký túc xá.
Trước giờ độ tồn tại của "Nhan Hàm" cực thấp, ở trong cái lớp này cứ như người trong suốt, càng đáng sợ hơn chính là một phòng ngủ thường có bốn người, nhưng phân đến cậu lại thành một mình một phòng, đừng nói bạn bè, đến bạn cùng phòng cũng không có nổi một đứa.
Đương nhiên đây có lẽ là một giả thiết của Chủ Thần.
Nếu mà để cậu ngủ chung một phòng với mấy em gái... Hình ảnh đó rất chi là đáng sợ.
Việc đầu tiên sau khi quay về phòng ngủ chính là chui vào toilet xả lũ.
Cậu vẫn không thể tiếp thu được sự thật là mình phải mặc váy, đại ca giang hồ vậy mà cũng có lúc khiếp đảm như vậy – Vào toilet cũng không dám soi gương, Diêm Hàn đứng trước bồn xầu rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn phải duỗi tay xốc váy lên, cởi quần leggings bên trong ra.
Hiện giờ trời vẫn còn hơi lạnh, cậu đang mang quần leggings dày, còn bó rất sát.
Diêm Hàn cởi nửa ngày mới cởi được ra, chủ yếu là do mang vào không thoải mái, rất khó chịu!
Cậu tự lăn lộn ra một thân mồ hôi.
"Ôi chao."
Thở phào một hơi, Diêm Hàn run run, dứt khoác lột váy xuống, quần leggings nữ tính cũng bị vứt trong góc.
... Thoải mái.
Xả lũ xong lại đến bồn mở vòi rửa tay.
Dòng này chảy ra, Diêm Hàn cả người sung sướng mà rửa rửa rửa, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào sai sai...
Khuôn mặt trong gương không thể nghi ngờ chính là gương mặt cậu.
Chỉ là hai mắt có thần hơn, mũi cũng cao hơn thẳng hơn, gương mặt cùng đường nét cũng trở nên lưu loát hoàn mỹ, thậm chí là độ cong của lông mày cũng như được người ta chuyên nghiệp thiết kế, trông vô cùng nghệ thuật...
Diêm Hàn không biết phải dùng ngôn ngữ như nào để hình dung nữa rồi.
Lúc trên mặt không có sẹo cậu quả thật rất đẹp, gương mặt nhợt nhạt này tuy là gương mặt của cậu, nhưng trông có vẻ còn dễ nhìn hơn lúc cậu còn ở trên đỉnh cao nhan sắc nhỉ?!
[Đó là hiệu quả của kỹ năng <vẻ đẹp đối thượng> nha.]
Một âm thanh vui sướng như trên hoạt hình vang lên trong đầu cậu, còn có một đoạn nhạc phim hoạt hình chiến đấu sinh động vô cùng, sau đó Diêm Hàn nghe thấy một giọng nói như con nít trong mình mình. (Edit: *nhạc minh họa* Gao ồ gao ồ gáo!)
[Chào mừng đến với thế giới mộng đẹp, em là hệ thống năm mục toàn năng đức trí thể mỹ lao, từ hôm nay em sẽ làm bạn với ngài! Anh có thể kêu em là năm mục toàn năng, hay là toàn năng cũng được.]
Diêm Hàn "..."
[Anh cũng có thể kêu nhũ danh của em.]
"À, chào em."
Diêm Hàn soi gương khảy khảy tóc mình, nghĩ thầm kỹ năng này thật thần kỳ, ban đầu quả tóc này của cậu rất thô, bây giờ nhìn thế nào cũng không thấy xấu...
[Anh không tò mò nhũ danh của em là gì sao?] Giọng con nít tiếp tục vang lên.
"Nhũ danh của em là gì?" Một bên đánh giá dung mạo của mình, một bên thuận miệng hỏi một câu.
[Mỹ Mỹ.]
......
Mỹ cái con quỷ!
Diêm Hàn nổi một thân da gà da vịt.
[À, thì, Đức Đức? Trí Trí? Thể Thể?] giọng trẻ con có hơi do dự.
Diêm Hàn "..."
Tâm tình có hơi suy sụp, ban nãy Chủ Thần nói để cậu sinh hoạt ở đây thuận tiên hơn, sẽ an bài cho cậu một hệ thống phụ trợ.
Nhưng cái hệ thống hiện tại so với cái loại trí năng cao cấp mà Diêm hàn được kể... hình như có hơi sai.
[Thể Thể cùng Lao Lao nghe cứ quái quái, vậy thì Đức Đức hay Trí Trí thì được nhỉ. Ây da, mau mau giúp em nghĩ xem, kêu cái nào thì hay hơn...] Giọng con nít lải nhải.
"Kêu thiểu năng trí tuệ có vẻ hay." Diêm Hàn mặt lạnh tanh nói.
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất