Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 93

Trước Sau
Nhan Quan hình như dinh dưỡng quá thừa, cơ thể quá béo nên dừng phát triển, không cao được.

Nó xong tới vốn muốn đẩy Diêm Hàn, nhưng nó quá cồng kềnh, Diêm Hàn nhẹ nhàng lùi hai bước đã tránh được.

Thế nhưng Diêm Hàn sẽ không kỳ thị vẻ bề ngoài của người ta, nguyên nhân cậu kỳ thị người khác vĩnh viễn không nằm ở thân thể.

Thằng nhóc Nhan Quan này từ lúc cậu đi vào vẫn luôn đứng trong viện chơi điện thoại, tùy ý mẹ nó la lối khóc lóc không ra khuyên can, ả ta đứng đây đổi trắng thay đen nói xấu ông bà nội nó cũng không hé răng, loại hành vi này đã rất mất dạy.

Nhưng vì không để dính phải người vô tội, Diêm Hàn vẫn hỏi nó "Nhan Quan, hôm nay mày với mẹ mày đến đây để làm gì?"

"Liên quan gì đến mày?" Nhan Quan dùng đôi mắt béo đến híp thành một đường thẳng nhìn cậu, còn rất cảnh giác.

"Mày biết ba mẹ mày xưa nay chưa từng cho ông bà nội phí phụng dưỡng không, ông bà nội một đống tuổi, ba mày không phụng dưỡng họ còn tới đây đòi tiền, mấy việc này mày có biết không?" Diêm Hàn lại hỏi.

"Phí phụng dưỡng cái gì? Liên quan gì đến tôi? Ông bà nội chỉ thích mày, không cho tao tiền, là bọn họ bất công!"

Diêm Hàn nhìn ả đàn bà cùng thiếu niên đối diện, không khỏi bóp tay kêu canh cách.

Cậu nhe răng với ả "Nhan Quan đã mười sáu, cũng đâu phải trẻ con, đến phí phụng dưỡng còn chưa nghe bao giờ? Bà làm mẹ cũng biết dạy quá nhỉ."

Ánh mắt ả đàn bà có chút trốn tránh, bình thường quả thật ả có nói bậy hai cụ với con mình.

Thật ra ả cũng không thiếu hai vạn đồng kia, chỉ là keo kiệt, không có tiền chịu không được.

Năm đó bị Nhan Hiểu Vũ kia lừa, cho rằng đối phương đẹp trai lại biết kiếm tiền, không chỉ ôn nhu còn đối tốt với ả, gã làm người đàn ông của mình ả cũng sáng mặt sáng mày.

Không ngờ Nhan Hiểu Vũ thật ra là một tên phế vật, không chỉ trong nhà có con vợ trước, cha mẹ còn là người bảo thủ, chính gã lăn lộn ngoài đời nhiều năm cũng chỉ nghèo nàn, tiền không có thì gã lại đòi trong nhà, nhưng lại không ít lần liên lụy ả hao tâm tổn phế, ả cảm thấy ả chịu đủ rồi.

Ả mặc kệ Nhan Hiểu Vũ trộm hay cướp, ả chỉ cần nhà họ Nhan trả mấy năm đã nợ ả lại.

Nếu Nhan Hiểu Vũ không đòi được, thì ả tự tới đòi!

Ả đàn bà cảm thấy nhà họ Nhan thiếu ả, tuy rằng ngoài miệng nói mình mới là con dâu nhà họ Nhan, nhưng căn bản không xem hai cụ là trưởng bối.

Bao nhiêu năm nay bọn họ không nhận Nhan Quan làm cháu, ả đàn bà cũng không quan tâm, ả vốn đã không định để Nhan Quan nhận ông bà nội nó, hôm nay đem Nhan Quan đến vốn định để hai cụ nhìn thấy cháu trai, coi có nhả ra được tí tiền nào hay không.

Nhưng nào ngờ hai cụ còn ngoan cố máu lạnh như vậy!

Về điểm này ban đầu ả còn nghi ngờ, thế mà lại có người trọng nữ khinh nam, đến cháu trai cũng không cần!

Nhưng chờ đến khi thấy Nhan Hàm về, ả lại có chút hiểu ra, không ngờ con bé này không chỉ nẩy nở, tính tình cũng mạnh mẽ hơn, nghe nói còn biết kiếm tiền cho gia đình...

Cúi đầu nhìn thằng con sắp ăn thành núi thịt, ả đàn bà bèn hận không thể mài sắt thành kim.

Nhưng chốc lát lại cảm thấy con mình cũng được, chỉ là có hơi béo, ít ra còn biết đứng ra bảo vệ mẹ nó, không kém con Nhan Hàm kia.

Con của ả sau này sẽ giỏi giang, trưởng thành đứng trên chỗ cao cũng phải phụng dưỡng ngược lại mẹ nó, không giống con Nhan Hàm này, nó chỉ là đứa con hoang không ai quan tâm, nếu không sao ngang ngược được như vậy!

Chờ sau này hai lão chết bầm kia chết xem còn ai để ý tới nó! Mà hai lão chết bầm kia còn sống cũng chẳng có tác dụng gì, một tháng chỉ có bao nhiêu đó tiền hưu, nuôi được đứa nào tốt lành mới là lạ!

Chờ về nhà ả lại đốc xúc Nhan Quan giảm béo... Nhan Quan lúc còn bé trông dễ thương như vậy, chỉ cần gầy xuống chắc chắn cũng sẽ rất đẹp trai...

Sẽ có ngày con mình vượt qua con Nhan Hàm này thôi.

Đánh xong bàn tính trong lòng, ả đàn bà lần nữa lấy lại tự tin, ả chống hai tay lên eo, khôi phục trạng thái mắng mỏ người "Tao dạy con thế nào là chuyện của tao, làm sao, mày quản được à?"

Nói đến đó đám người đứng xem kịch bên ngoài cũng đã hiểu sơ sơ, chuyện đích xác không giống như ban đầu bọn họ nghe nói, chân tướng phải xoay ngược lại mới đúng.

Đám người bắt đầu bàn tán, nhưng ả đàn bà không để bụng, ả chỉ để ý điểm hai cụ bất công, lần nữa kể lể mấy năm nay mình đi theo Nhan Hiểu Vũ ăn bao nhiêu khổ.

"Tôi không muốn phụng dưỡng hai lão à! Là do tôi không có tiền! Nhan Hiểu Vũ đông đầu một hạng mục, tây đầu một hạng mục, tôi khuyên ông ta tìm công việc đứng đắn một chút, ông ta lại không chịu nghe tôi, tôi còn cách nào nữa!" Ả đàn bà nói xong lại định than thở khóc lóc, chỉ là không chảy nổi nước mắt, bèn biến thành gào khan.

"Tôi cũng có con để nuôi, mọi người đi hỏi hai cụ kia xem, ngoài lần này ra tôi đã đòi tiền bọn họ bao giờ chưa! Này không phải là tôi hết đường rồi hay sao! Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con tôi không được đi học à? Thế tôi thành dạng mẹ gì đây!" (Edit: Mẹ mìn =))

Ả một phen khóc lóc kể lể làm người ngoài có hơi động dung, khỏi phải nói, tuy rằng không ép ra nước mắt, nhưng nội dung vẫn có thể khiến người ta cảm động.

Nếu đó không phải là tranh thủ đồng tình tránh nặng tìm nhẹ.

Ít ra có Diêm Hàn hoàn toàn không thấm kiểu này.

Cậu hỏi Nhan Quan "Mày học trường nào?"

"Giống mày thôi." Nhan Quan nói.

"... Cao trung Lộc Trạch?"

Ả đàn bà nghe thấy giọng Diêm Hàn, sắc mặt lại càng không tốt, ả đưa mắt ra hiệu cho Nhan Quan, không cho nó trả lời, ngược lại nói tiếp "Làm thế nào, chỉ mày học được trường đó thôi à? Nhan Quan con tao thì không học được chắc?!"

"Đương nhiên là nó có thể đi, ai cũng đi được hết, nhưng tôi nhớ hình như học phí cao trung Lộc Trạch không đắt mà?" Câu sau là Diêm Hàn hỏi Lâm Kiến Lộc.

Lâm Kiến Lộc gật đầu, khẳng định nói "Học phí là thống nhất với các trường học công lập khác."

"À, có nghĩa là lên cao trung nào chỉ tốn bao nhiêu đó tiền thôi." Diêm Hàn tỏ vẻ đã hiểu "Vậy nên bà xem đi, ông bà nội tôi còn có thể cho tôi đi học được, bà dì với ba tôi là hai người, đều là tráng niên chính trực có tay có chân, nuôi một Nhan Quan hẳn không có vấn đề gì nhỉ?"

Ả đàn bà bị cậu nói cho choáng váng, lại nâng giọng tức giận nói "Tao đã nói không nuôi nổi bao giờ, ý tao là tiền nhập học!"

Diêm Hàn không để ý ả, mà hỏi lại Nhan Quan "Mày học cao trung Lộc Trạch mà còn phải nộp tiền nhập học à!"

"Mày sao mà hiểu được!" Ả đàn bà lần nữa cắt ngang "Nhan Quan là học sinh năng khiếu thổi Sax, học sinh năng khiếu mày hiểu không? Con tao trúng tuyển năng khiếu rồi, miễn thi đầu vào cao trung Lộc Trạch!"

Lúc ả nói câu này, trong giọng còn không giấu được tự đắc.

Những người khác phải thiên quân vạn quả đi qua cầu độc mộc, con ả đã đánh tiếng cửa sau, trước kỳ thi đầu vào hai tháng đã có kết quả rồi!

Khoảng thời gian này ả đàn bà vì chuyện trường học của Nhan Quan còn nổ trước bao nhiêu phụ huynh khác, lúc người khác sứt đầu mẻ tráng vì kỳ thi đầu vào, Nhan Quan nhà bọn họ đã không phải học tập nữa, ai thấy ả cũng phải nói một câu Nhan Quan có tài đấy thôi.

Muốn nói đút lót, trừ người chân chính thi đậu ra có ai mà không đút lót?

Không nói cái khác, nghe nói cao trung Lộc Trạch mỗi năm không có châm chước số lượng học sinh, chẳng sợ chỉ hai vạn, bao nhiêu người muốn đút lót còn vào không được kia kìa!

"À." Vì đón hùa với ả đàn bà đang khoa trương tự đắc, Diêm Hàn còn gật gật đầu, tỏ vẻ mình nghe hiểu rồi, sau đó cậu mới nhìn Lâm Kiến Lộc, hỏi "Tôi không rõ nha, vì sao đã là nhân tài tuyệt thế, học cao trung còn phải tự đóng tiền nhập học vậy? Tôi nhớ không lầm hình như trường mình có học sinh thể dục được nhà trường cho rất nhiều tiền để mời nhập học thì phải?"



Lâm Kiến Lộc hơi cong cong khóe môi, nhìn cậu, cực kỳ phối hợp mà nói "Nhà trường mỗi năm đều sẽ tuyển một số lượng học sinh năng khiếu cùng học sinh thể dục nhất định, một số là miễn học phí, một số là tự trả học phí. Học sinh năng khiếu âm nhạc mỗi năm tuyển từ 30 đến 50 người, được giải từ cấp tỉnh trở lên sẽ được miễn thi đầu vào, nếu đạt được giải cấp quốc gia trở lên mà có ý đến trường chúng ta học, điều kiện còn có thể bàn lại."

"Mày... Mày là đứa nào?! Chuyện nhà tao liên quan gì đến mày?!" Sắc mặt ả đàn bà lại lần nữa xanh mét, ban đầu ả cũng chú ý đến Lâm Kiến Lộc, chỉ là Lâm Kiến Lộc đứng bên cạnh không rên một tiếng, ả cũng lười quan tâm, không để trong bụng.

Nhưng nghe Lâm Kiến Lộc dùng giọng lãnh đạo nói toàn bộ chân tướng con ả trúng tuyển ra, không chỉ nói rõ ràng đại lý, mà còn là sự thật trăm phần trăm, ả đàn bà nháy mắt khó chịu trong lòng.

... Vốn cảm thấy đút lót cũng chẳng sao, chỉ cần có thể chen vào cao trung Lộc Trạch đã là rất ưu tú, bây giờ đột nhiên thấy... Những người có thể miễn thi đầu vào, thậm chí có thể dựa vào tài năng lấy được tiền mới là ưu tú, con ả hoàn toàn chỉ là phế vật mạ vàng?!

Kỳ thật có được hiệu quả như bây giờ cũng là nhờ Lâm Kiến Lộc nói có kỹ xảo, Diêm Hàn rất nhanh đã get được ẩn ý trong đó, lập tức kẻ tung người hứng với hắn "Nói cách khác học sinh năng khiếu muốn vào trường chúng ta cần phải có giải thưởng làm vé, nhưng mỗi năm vẫn có người được vào miễn phí, không phải ai cũng phải bỏ tiền đúng không?"

"Đúng vậy."

Tổng kết của Diêm Hàn hoàn toàn là lời thật, Lâm Kiến Lộc cảm thấy không sai tí nào, cho nên đồng ý cách nói của cậu.

"À..." Diêm Hàn cố ý kéo dài giọng, một lần nữa đối mặt với hai mẹ con kia.

Không chỉ sắc mặt ả đàn bà cực kỳ kém, mà thằng em hờ kia của cậu cũng nghe ra lời châm chọc, không khỏi nhíu mày, trông lại càng thêm xấu.

Nhưng nó lại không biết phản bác thế nào, giận đến thở hổn hà hổn hển, nhưng không nói được câu nào.

Vẫn là ả đàn bà miệng lưỡi sắc bén nói "Con tao cũng đi thi năng khiếu, không phải chỉ là không có giấy chứng nhận thôi sao, mày biết cái thứ đó thi khó bao nhiêu không! Đi thi còn phải tốn một mớ tiền! Học phí học nhạc cũng nhiều, đúng là chỉ biết nói mồm, thằng cha kia của mày không biết cố gắng, mày tưởng Tiểu Quan không muốn đi thi đấu à!"

"Nếu trong nhà không có điều kiện thì học tập cho tốt thi đậu đầu vào không phải là được rồi sao? Tôi cũng tự thi đậu cao trung Lộc Trạch đấy thôi." Diêm Hàn nói.

Ả đàn bà lại lần nữa ngang ngược không chịu nói lý "Mày tự thi đậu thì ghê gớm lắm à! Đậu được đại học nào còn chưa biết đâu, mày có tư cách gì mà xem thường em mày? Hay là mày xem thường học sinh năng khiếu chúng nó?"

"Ai nói tôi xem thường học sinh năng khiếu." Diêm Hàn có chút dở khóc dở cười, tuy có dở khóc dở cười thì mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, mà ả đàn bà đối diện sắp bị cậu làm tức đến méo miệng!

Diêm Hàn nói "Nếu bà không tới moi tiền ông bà nội tôi, tôi cũng chẳng quan tâm nó học cái gì. Nếu bà tới đòi tiền cho nó đi học, tôi không có gì để nói, rõ ràng là có cách đậu trường giỏi ít tốn tiền hơn, miễn là Nhan Quan chịu học hành đàng hoàng thôi."

"Tao học không đàng hoàng liên quan gì đến mày!" Nhan Quan thở hổn hển hét lên với cậu, nhưng người xem náo nhiệt bên ngoài đã nhìn rõ đầu đuôi sự việc, sôi nổi bàn tán.

"Thì ra một đứa tự thi đậu, một đứa phải bỏ tiền mới vào được."

"Hai cụ cho tiền đứa học tốt thì có gì sai, mà thằng bé mập này có cha mẹ nó lo, thời buổi này con cái bất hiếu quá, ăn bám người già còn ăn bám đúng lý hợp tình như vậy."

Lại có người nói "Không phụng dưỡng hai cụ lại còn dám đến đòi tiền, người như vậy sau này kiểu gì cũng gặp báo ứng!"

"Tôi thấy con của bà ta như vậy, trông cũng chẳng giống có tiền đồ là bao."

"Cha mẹ thế nào con thế ấy, chờ bị con mình ăn bám đi!"

Có người dẫn đầu tiếng bàn tán bên ngoài dần dần lớn hơn, ả đàn bà dù có không ngại suy nghĩ của người khác cũng nghe không nổi mấy câu này, vì thế ả quay đầu la hét với mấy người bên ngoài "Có rảnh xem chuyện nhà người ta không bằng về canh nhà mình đi, con nhà mấy người có tiền đồ chắc? Nuôi các người chắc? Nói cho các người biết, phàm là người có tí năng lực, chả có ai thèm ở nơi nát nhè như vầy!"

Giọng ả vừa to vừa vang, phát huy cực hạn hình tượng "người đàn bà đanh đá".

Ả đàn bà sinh hoạt ở thành phố lớn vốn chướng mắt mấy nơi nhỏ bé như huyện này, càng miễn bàn đến cái lỗ như đại viện Hồ gia, bao nhiêu năm còn ở cái nơi cũ mèm thế này, xây nhà xây phòng ở, hễ là người đã dọn lên phố lớn đều sẽ không chọn nơi này, ả khinh thường người sống ở đây từ tận đáy lòng cơ.

Lúc đầu gọi hàng xóm láng giềng tới cũng chỉ là muốn tạo áp lực cho hai cụ, bây giờ Diêm Hàn ở đây, tạo áp lực không thành, ả tức trong lòng liền la hét với mấy người này.

Dù sao ả tới đây là để đòi tiền, không phải để kết bạn.

Giờ khắc này quần chúng ăn dưa cũng ý thức được ả ta lòng lang dạ sói, tá ma giết lừa.

Sao lúc bán thảm tố khổ ả không lợi hại như vậy đi, xem thường họ như vậy đi.

"Có vài người không biết tốt xấu như vậy đấy."

"Hai cụ Nhan đúng là tạo nghiệt, người tốt thế sao lại tìm trúng đứa con dâu như vậy chứ!"

Ả đàn bà không thèm để ý người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, còn bảo bọn họ cút đi, có người bị ả mắng cho chạy, có người lại nhịn không được, bắt đầu mắng tay đôi với ả.

Trong nhà ngoài ngõ nhà họ Nhan loạn thành nồi cháo.

Trong tiếng mắng chửi um xùm, Diêm Hàn trộm quay đầu nhìn anh Đại Lâm, còn chớp chớp mắt với đối phương, tỏ vẻ hợp tác vui vẻ.

Cậu vốn không định nói mồm nói miệng với hai mẹ con nhà này, nói nhiều cậu ngại tốn nước miếng, nhưng cậu không ngại bị người khác mắng, dù sao cũng phải suy xét đến cảm nhận của hai cụ, hai cụ sau này còn phải sinh sống chỗ này, không thể để họ bị người châm chọc mãi.

Bây giờ mọi chuyện rõ ràng, hàng xóm cũng đã biết mặt ghê tởm của ả ta, không chừng chuyện hôm nay sẽ không ảnh hưởng gì tới hai cụ, Diêm Hàn bèn mở miệng hạ lệnh đuổi khách, muốn đuổi người đi.

"Hôm nay không còn sớm nữa, bà dì mau dẫn Nhan Quan về nhà đi, đừng có quậy ở đây, quậy nữa tôi báo cảnh sát." Diêm Hàn nói.

"Báo cảnh sát đi! Mày báo đi!" Ả đàn bà cãi nhau với người ta đã lửa giận phừng phừng, lúc này hoàn toàn rơi vào trạng thái bạo nộ, hô "Cháu trai tới nhà ông nội bà nội còn không vào được cửa! Tao coi cảnh sát nào quản vụ này!"

"Tao không nói với con đĩ mày! Tránh ra cho tao!"

Diêm Hàn "...???"

Có lẽ ông trời đang không ngừng khiêu chiến giới hạn của cậu, sau khi đã quen đủ loại xưng hô "chị Nhan", "mỹ nữ", "cô bé", cậu lại có thêm xưng hô mới, cái gì mà con đĩ? Cái từ kia nghe sao mà ngứa tay, muốn đánh người thế nhỉ?

Thế nhưng ả đàn bà đã lướt qua lằn ranh cho nhau văn minh nói chuyện có lý, ả dứt khoát không nói với Diêm Hàn nữa, muốn lướt qua cậu vào nhà tìm hai cụ nói chuyện.

Nhưng Diêm Hàn sao để ả toại nguyện cho được, vừa phát hiện ý đồ của ả cậu liền kéo cánh tay ả lại.

Sức Diêm Hàn lớn, vừa kéo ả đàn bà muốn nhúc nhích cũng không nổi, nửa bước khó đi.

Ả đỏ cả mắt, dưới tình thế cấp bách cũng không chú ý sức của Diêm Hàn lớn đến kinh người.

Ả muốn tránh đi, nhưng không có kết quả, chỉ có thể kêu vào nhà cho hai cụ nghe "Hai lão già chết bầm! Đi ra ngay cho tao! Làm rùa đen rút đầu hả! Tao nói cho mấy người biết, hôm nay tiền này... Á!"

Ả đàn bà vốn còn đang chửi bậy, lại đột nhiên cảm thấy cái tay bị bắt lấy tê rần, ngay sau đó cả người ả bị Diêm Hàn túm đi, lúc ả không kịp phản ứng thì "bốp" một tiếng, một bàn tay tát vào mặt ả, ả chỉ cảm thấy lỗ tai "ong" một cái, trên mặt đau đến nóng rát, ả trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, bị tát cho ngu người, chỉ biết giương mắt nhìn người tát ả theo bản năng.

Trong tầm nhìn, người đứng kia toàn thân sát khí, ánh mắt tàn khốc như quỷ dữ, giống như khối băng lạnh thấu xương, chỉ nhìn thoáng qua biểu tình của người nọ, ả đàn bà đã bị đông cứng ngắc.

Giờ khắc này cậu không giống học sinh cao trung một chút nào, trông như thể trở mặt không quen người, nơi nơi lộ ra bốn chữ: Không thể trêu vào.

Mà lúc ả đàn bà còn đang kinh hoảng, Diêm Hàn hơi hơi cúi đầu, lăng lăng mà nhìn ả "Tôi vốn không định đánh người, nhưng cái tát này là thay ông bà tôi dạy bà, rửa sạch cái miệng bà, nếu không thì bà không chịu nói chuyện đàng hoàng."

Quy củ của đại ca là mắng cậu thì được, nhưng mắng người của cậu thì không được.

Đặc biệt là ông bà nội một bó tuổi còn bị ả đàn bà này mắng là "lão già chết bầm", Diêm Hàn nào nhịn được, chỉ tát ả một cái đã xem là giơ cao đánh khẽ.



Nhưng mặc dù lý do vô cùng đầy đủ, Tiểu Ngũ vẫn nhắc nhở cậu [Nhớ rõ kế hoạch kiều mị đấy, chỉ còn một ngày thôi.]

"Này không tính là OOC nhỉ?" Nháy mắt kia Diêm Hàn còn rảnh giao lưu với Tiểu Ngũ.

Dù có duy trì hình tượng dịu dàng trước mắt mục tiêu nhân vật, cũng có lúc phải tức giận chứ, mà tức lên liền không khống chế được đi đập người, hơn nữa Diêm Hàn đã tận lực đảm bảo bạt tay kia đâu chỉ sắc bén không, còn có tí ưu nhã nữa...

Đúng thế không sai, đại ca đã tận lực.

... Đến động tác đánh người còn phong tình vạn chúng, còn muốn cậu phải làm sao nữa!

[Không thể nói là không tính, nhưng em sợ anh kích động quá quên mất, dù sao cũng chỉ còn một ngày thôi.] Tiểu Ngũ thấm thía mà nói.

"Không quên đâu." Diêm Hàn nói "Loại khốn nạn này không xứng để anh cưng kích động."

Diêm Hàn vừa mới giao lưu với Tiểu Ngũ xong, Nhan Quan bên kia thấy mẹ nó bị đánh, lập tức vác đống thịt như núi xông về phía Diêm Hàn.

"Không được đánh mẹ tao! Mày dựa vào cái gì mà đánh mẹ tao!" Nhan Quan vừa chạy vừa kêu, trông có vẻ là muốn xô Diêm Hàn.

Tuy rằng vật lý nói người trọng lực lớn xô rất mạnh, nhưng gầy cũng có chỗ tốt, Diêm Hàn lại lần nữa linh hoạt né tránh, nói với Nhan Quan "Mẹ mày vừa mới gọi ông bà nội là cái gì, mày không nghe thấy à?"

Nhan Quan cũng kích động "Lão già chết bầm, bọn họ chết bầm đấy thì sao! Mẹ tao nói đếch sai, mày dựa vào cái gì mà đánh mẹ tao! Mày muốn chết à!"

Thằng nhóc dáng người vừa lùn vừa béo kích động nói, còn hơi chút nức nở, muốn tóm Diêm Hàn lại tóm không được, nó cũng chỉ có thể mắng mồm, Diêm Hàn càng không thích nghe mấy chữ kia nó lại càng phải nói "Lão chết bầm lão chết mầm, thích mắng thì mắng! Mày làm gì được tao!"

Giọng cũng sắp lạc đến nơi, thế nhưng sau khi mắng đến vui sướng đầm đìa, phát hiện cả sân đều yên lặng, không chỉ có tiếng bàn tán bên ngoài bị đè xuống, ngay cả tiếng mẹ nó khóc la cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Trong viện, Diêm Hàn dùng đôi mắt nhìn người chết để nhìn Nhan Quan, bình tĩnh đến không nhìn ra cảm xúc, giọng nói bình đạm lại lộ ra lạnh lẽo.

Cậu trừng Nhan Quan lại không nói gì với nó, mà nói với Lâm Kiến Lộc "Anh Đại Lâm, tôi có việc muốn nhờ cậu."

"Chuyện gì?" Lâm Kiến Lộc hỏi.

"Cậu có thể rời khỏi đây một chút được không? Lát nữa có xảy ra chuyện gì... Cậu đừng nhìn, cũng đừng nghe." Diêm Hàn quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đào đối diện với hắn, cũng không nói vì sao lại thế.

Tuy rằng cậu có thể tùy tiện lấy một cái cớ, tỷ như nói cho Lâm Kiến Lộc biết cậu không muốn hắn thấy màn máu me sắp xảy ra, cậu không muốn hắn thấy cậu tàn bạo như vậy...

Chỉ cần không đề cập đến kế hoạch kiều mị sẽ không tính là phạm quy, nhưng cuối cùng, Diêm Hàn không nói gì cả.

Cậu có một dự cảm, có lẽ mình không cần nói gì, Lâm Kiến Lộc vẫn sẽ hiểu được.

Quả nhiên, Lâm Kiến Lộc chỉ gật gật đầu với cậu, nói "Có chuyện gì thì kêu tôi."

"Cậu cẩn thận đấy."

Hắn nói xong lập tức đi ra bên ngoài.

Người đứng ngoài cửa hóng chuyện còn chưa rời đi, vừa rồi Diêm Hàn tát ả đàn bà kia một cái có thể nói là mát lòng hả dạ, hình ảnh khiến quần chúng ăn dưa thoải mái đến cực độ, mọi người tuy biết như vậy là không tốt, động thủ đánh người là sai, nhưng không chỉ không có ai khuyên can, ngược lại còn hy vọng Diêm Hàn tát ả ta thêm mấy cái nữa.

Nhưng Lâm Kiến Lộc không chỉ đi ra khỏi viện, còn nhân tiện đóng cửa lại luôn, không cho người bên ngoài nhìn.

Hắn tự mang một loại khí chất, cách ăn mặc cũng không giống người nơi này, hắn nói giải tán đi, đừng hóng hớt nữa, mọi người còn đồng thời lùi ra sau một nước, không ai kháng nghị, cũng không ai phản bác.

Vì thế tình thế ngoài viện liền biến thành Lâm Kiến Lộc một thân một mình đưa lưng về phía cửa, nhưng người khác lại vây thành nửa vòng, xì xào với nhau, một bên lắng tai nghe động tĩnh bên trong.

Lúc đầu bên trong không có tiếng gì.

Sau đó truyền ra hai tiếng tát vang dội, rồi vang lên tiếng thằng nhóc mập kia tru lên như heo bị cắt tiết, còn có tiếng kêu sắc nhọn của ả đàn bà, cả sân gà bay chó sủa, tất cả đều là tiếng khóc tiếng mắng của hai mẹ con nhà kia.

Ban đầu trạng thái của đôi mẹ con này còn là chửi đổng, nhưng sau đủ loại tiếng la đau cùng hít khí thì thay đổi, bọn họ nhún nhường, bắt đầu xin tha, nhưng hiển nhiên xin tha đã không còn tác dụng, bọn họ chỉ có thể liên tục khó kêu, lớn tiếng thừa nhận mình sai.

Còn giọng của đứa nhỏ trông thật xinh đẹp kia từ đầu đến cuối không hề nghe thấy.

Người đứng hóng hớt bên ngoài đều bị âm thanh kia dọa cho hết hồn, tiếng bàn tán lại lả tả vang lên, mặc dù biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người đều nhịn không được đi tưởng tượng...

"Còn đoán làm gì? Tôi nhìn thằng nhóc mập kia, tám phần là bị anh của nó đập cho một trận rồi."

"Cụ Nhan có đứa cháu lợi hại vậy à? Hai người mà đánh không lại nó luôn sao? Tôi thấy con đàn bà đanh đá kia đâu giống loại dễ ăn hiếp!"

"Gì mà anh, cô nghe ngóng làm sao thế, con người ta là con gái."

"Hả?! Tôi thấy con bé nó hung hãn như vậy còn tưởng... Há, tôi nói rồi mà, có thằng con trai nào xinh được như vậy..."

Lúc mọi người bàn tán không khỏi có chút tò mò, còn muốn vào xem bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Lúc này phải dùng một câu trong để nói, "Người ngoài thành muốn đi vào, người trong thành muốn đi ra", hợp cảnh chết đi được.

Nhưng Lâm Kiến Lộc đứng ngay cửa, không cần biết người bên ngoài tò mò bao nhiêu, cũng không có ai dám đi thật.

Mà dù bên trong truyền ra âm thanh thế nào, Lâm Kiến Lộc đều quy quy củ củ mà đứng đó, thân hình đĩnh bạc như cây tùng, không hề nhúc nhích, như thể bên trong xảy ra chuyện gì hắn đều không biết.

Mà trên thực tế là vậy thật.

Lâm Kiến Lộc hơi hơi rũ mắt, đang yên lặng đọc tiểu thuyết mà giọng nói trong đầu đề cử với hắn.

Đó là mấy quyển tiểu thuyết mạng với tổng số từ dài hơn một trăm vạn, đều bị Lâm Kiến Lộc xem lướt qua rồi ghi lại trong đầu, định để lúc không có việc gì làm lại lấy phần ký ức này ra, lật xem giải trí. Truyện Linh Dị

Đại não của hắn trừ phương diện sức chứa cùng phân tích vượt qua người thường, còn có một vài công năng khác, mà hạng nhất chính là tập trung tuyệt đối.

Chỉ cần hắn muốn, lúc làm việc có thể tập trung đến mức hoàn toàn xem nhẹ hoản cảnh cùng âm thanh xung quanh.

Vì thế dù đứng đây cũng không cần lo nghe phải cái gì không nên nghe, cái gì nên nghe.

—— Hắn đã đáp ứng Diêm Hàn, hắn sẽ làm được.

Đương nhiên tiền đề để sử dụng công năng này là phải có việc để làm.

Những lúc thế này có thể đi phân tích lý giải mấy quyển tiểu thuyết tình yêu học đường, vai chính đều là nam kia, cũng là lựa chọn không tồi.

Lúc yên lặng đọc tiểu thuyết, Lâm Kiến Lộc còn chừa ra một chút chú ý đám người bên ngoài, lúc này thì thấy một người người đàn ông trung niên đẩy đám người ra, trực tiếp lướt ngang qua người hắn, muốn đi vào bên trong, Lâm Kiến Lộc đột nhiên hoàn hồn.

Mà lúc này Nhan Hiểu Vũ vội vàng chạy tới mở cửa lớn ra, hét lên "Sao lại thế này? Bên trong xảy ra chuyện gì?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau