Chương 9: Hoàn
-
Rạng sáng ngày thứ tư, Chúc Bình Tự lặng lẽ mở mắt, đoạn nghiêng đầu nhìn Tề Thù vừa ngủ say, đáy mắt thấp thoáng nét dịu dàng, hòa với chút cô đơn.
Anh có dự cảm tới rồi, tựa như con voi sắp chết, anh nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy nấm mồ của mình ngay trước mặt.
Anh cẩn thận cầm lấy điện thoại trên đầu giường, ấn nút mở nguồn, vừa đúng hai giờ rưỡi sáng.
Anh phải làm chút gì đó mới được.
Vì thế mà lần đầu tiên Chúc Bình Tự chống chọi được chứng sợ hãi vào đêm, dường như chẳng sợ bóng tối nữa. Anh nhón chân khẽ bước xuống giường bệnh. Một tay anh cầm điện thoại, mở đèn flash phát ra ánh sáng mờ mờ, một tay khoác thêm áo, chân mang giày âm thầm đi ra khỏi phòng bệnh.
Ánh đèn bị tay anh che bớt phân nửa, còn nửa kia chìm vào mặt đất lầy lội – tối qua mưa lớn, người ra kẻ vào khó tránh dính phải bùn đất.
Chúc Bình Tự rời khỏi phòng bệnh thì nhanh như chớp lao ra cửa lớn bệnh viện, không dám chậm trễ bất cứ giây phút nào. Bảo vệ canh cửa đang ngủ say nên không chú ý đến anh, bị tiếng bước chân làm phiền bèn mơ màng ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thoáng thấy một bóng đen lướt qua, thế rồi gật gù tiếp tục nằm sấp xuống.
Bên ngoài bệnh viện trăng sáng sao thưa, gió ấm nhẹ nhàng, màn đêm xa xa lóe lên muôn màu rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.
Chúc Bình Tự đi rất nhanh, nhà anh cách chỗ này không xa, chừng mười phút đã về đến.
Sân nhỏ yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất, xung quanh chỉ còn lại tiếng lá xào xạc, rõ ràng là rất ngọt ngào, nhưng lại giống như một bản giao hưởng ngập tiếng than khóc.
Chúc Bình Tự lẳng lặng đứng trước tòa nhà cũ kỹ, ngẩng đầu nhìn tổ ấm nhỏ đã làm bạn với mình trong những “ngày tháng trốn chạy” suốt hai năm qua.
Nhất chân từng bước lên lầu, cầu thang gỗ vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt, đệm theo tiếng bước chân, đưa Chúc Bình Tự về tới cửa nhà - nhìn từng viên gạch từng mái ngói, nhìn từng chiếc bàn cái ghế, một chiếc giường một ghế sô pha, quen thuộc xiết bao. Chỉ tiếc là cho đến lúc chết, anh cũng không thể quay về thành phố J xem lại một lần.
Hai ngày trước Tề Thù cằn nhằn bóng đèn trong nhà mờ quá nên đã đổi sang bóng sáng hơn, thế nên căn phòng bây giờ không còn dùng từ u ám để hình dung được nữa, chỉ soi rõ gương mặt tiều tụy của Chúc Bình Tự hơn, làm nổi bật lên không khí thê lương tột cùng.
Anh kéo ghế, tựa vào bàn rút ra một cây bút máy và xấp giấy viết thư, lắc nhẹ cây bút hai cái, thân kim loại cứng cáp màu vàng kim dệt nên từng nét chữ trên nền giấy viết thư ngả vàng.
【 Thân ái gửi Tề tiên sinh:
Em yêu anh.
Em cho rằng, phải chăng mình nói với anh sớm hơn vài năm, hoặc nếu anh có thể nói với em ba từ này, chúng ta đều sẽ có kết cục khác nhau.
Sao lại yêu anh nhỉ? Em cũng không biết nói thế nào. Trong khi thấy anh trêu đùa người khác, trong khi cố thử thích một ai khác, em lại phát hiện, em không làm được.
Nếu không, nhìn ai cũng đều có hình bóng của anh.
Bởi vì em là một kẻ ích kỷ, ích kỷ đến mức không muốn thấy anh và người khác hạnh phúc. Rồi lại ấu trí đến viển vông mà hy vọng, hạnh phúc của anh có thể có em tham dự vào. Em không biết phải miêu tả về anh thế nào đây, nhưng lại hiểu rõ anh hơn ai hết. Em hiểu anh, nhưng em không thể đi tiếp cùng anh nổi nữa. Dù là cùng đi tiếp theo nghĩa đen trên mặt chữ hay là sánh vai đi cùng thì cũng đều không nổi nữa.
Ngẫm lại thật quá đáng tiếc.
Nói thật. Em đã rất hoảng loạn, thế nên lúc đặt bút viết những lời này cũng đang run rẩy – em biết em sắp chết, thứ này đã từng là chuyện vô cùng xa xôi, ấy vậy mà giờ đây, ngay giây phút này lại phải đối mặt.
Anh có thể hiểu được không?
Em rất sợ.
Em không hiểu lắm ý nghĩa tên mà mẹ đặt cho em, nhưng bà nội bảo em hãy chấp bút tự tẫn bình sinh (tự viết nên cuộc đời của mình) – nói gì thì tổ tiên em cũng là nhà văn. Có điều những lời chúc tốt đẹp kia của họ có lẽ đã trôi vào đâu đó mất rồi, bản thân em chỉ nhận được mỗi “tự bình sinh gì đó” mà thôi.
Hoặc như anh trêu em hồi xưa, anh nói em là người nhát cáy, cái gì cũng sợ. Sợ sâu, sợ tối, sợ đau, sợ một người.
Mấy năm ở Thượng Hải này vẫn mãi không quen, em thường đi dạo vài vòng quanh phố sau mỗi bữa cơm chiều. Mà nửa đêm thường tập nập ồn ã. Khác hoàn toàn so với thành phố J. Em vốn là người sợ cô đơn, ở một nơi thế này hẳn là như cá gặp nước rồi.
Nhưng cũng chẳng phải cá gặp nước gì cả, trái lại còn cảm thấy bế tắc, không cách nào nguôi ngoai. Cứ mãi trôi nổi trên mặt nước, không chịu lặn xuống.
Em nghĩ rằng, chắc là do nhớ không khí của thành phố J đi, nhớ núi xanh, nước suối….Những thứ ấy rõ ràng gần em đến thế, mà em lại không có can đảm quay về.
Anh nói xem, có phải em yếu đuối lắm không?
Thật ra thì em chưa bao giờ nói với anh. Rằng hồi năm hai, cơm ấy là do em làm, nên em đã rất giận lúc anh nói với em anh thấy Vương Trích khá xinh đẹp. Em giận không phải vì anh khen cậu ấy, mà là anh tự ý gia nhập vào hội học sinh, thậm chí còn quên mất bản thân – nói đến thì như làm ra vẻ chứ thật sự khi đó em đau lòng nhiều hơn, nếu không ai phải chạy xa thật xa để đưa cơm cho anh đây?
Nhưng mà sau khi thành thói quen, cũng chẳng thấy mệt chút nào.
Em cũng chưa nói cho anh, sinh nhật mỗi năm của anh em đều viết một bài hát tặng cho anh, đôi khi là lời, đôi khi là nhạc, còn có hai lần là cả lời và nhạc luôn. Em cũng không biết vì sao mình chưa cảm thấy chán bao giờ.
Nhưng giờ khi lôi những ký ức đó ra, em chợt thấy hối hận. Em hối hận vì trước đây không chơi cho anh nghe.Tiếc hơn nữa là tương lai cũng không còn cơ hội. Lúc ấy chưa lần nào chính thức tặng tụi nó cho anh, do sợ anh ghét bỏ nên đành giấu nhẹm dưới đáy hộp thôi.
Rồi giữ cho đến tận bây giờ.
Nhưng mà em thật sự rất muốn ngồi trước mặt anh mở nắp chiếc hộp ấy ra, kế nữa là dưới ánh mắt ngạc nhiên lẫn vài tia ấm áp của anh, em sẽ đàn cho anh nghe, còn hát cho anh tất cả những bản nhạc vì anh mà sáng tác trong sáu năm qua – tuy là làm như chương trình ca nhạc ấy, tốt xấu gì em cũng từng là trưởng câu lạc bộ văn nghệ hồi đại học mà phải không?
Sáu năm….chính xác hơn là mười một năm.
Đúng rồi, em định lén nói cho anh chuyện này, trừ năm 25 tuổi kia thì từ 26 đến tận giờ, năm nào em cũng đều chuẩn bị quà sinh nhật cho anh hết đấy. Chỉ là chưa kịp đưa cho anh – em nghĩ, đây cũng là một thói quen hình thành vì anh.
Anh nói xem, có phải lòng dạ em cực kỳ ích kỷ không?
Em còn chưa nói với anh, em có một cuốn nhật kỳ rất dày, giờ đây đã cũ đến mức nhìn không ra rồi. May mà sau này cũng không cần dùng nữa. Trong những năm chúng ta sống chung kia, em thường mò dậy lúc nửa đêm, thắp lên ngọn nến để nhớ anh, lúc bước xuống dưới giường còn phải cẩn thận không khéo lại đánh thức anh.
Bắt đầu từ khi ấy em luôn ghi nhớ rất nghiêm túc, em đã tưởng tượng sau khi mình nổi tiếng rồi mất đi. Cuốn nhật ký trên tay em đây sẽ trở thành thứ duy nhất để thế giới có thể hiểu được em- bọn họ chắc sẽ cẩn thận nâng niu chăng, mỗi ảo tưởng đến đó là em lại muốn cười. Tiếp đó, họ thận trọng mở ký ức của em ra, song chỉ thấy đặc kín tên của anh, chắc sẽ ngạc nhiên dữ lắm đây.
Hai năm qua em cũng nhớ rất kỹ, có điều lúc nào nghiêm túc bao nhiêu thì đến giờ lại viết qua loa bấy nhiêu. Ít nhất đây cũng là thói quen không bỏ được.
Lại thêm một thói quen tập thành vì anh.
Tề tiên sinh.
Nếu em bất tử, liệu những bí mật này, những thói quen này tới chừng nào mới bị anh phát hiện ra?
Đời này? Kiếp sau? Hay là chờ đến lúc anh cũng đến chỗ Mạnh Bà rồi mới có thể hồi tưởng lại?
Vậy nên, em phải nói thôi, hơn nữa em muốn anh cảm thấy đau khổ vì em. Dù chỉ một giây thôi cũng được, anh chỉ cần nhớ kỹ, đã từng có một người họ Chúc, vì anh mà tập thành rất nhiều rất nhiều thói quen. Cậu ta còn ngây thơ muốn che giấu hết những thói quen ấy nữa cơ.
Tề tiên sinh.
Em không còn thời gian, hy vọng anh đừng chê em dài dòng. Nhớ mua cho em chỗ nào để an giấc ngàn thu tốt tốt một chút… Ấy mà đáng thương là lại chẳng kịp chụp di ảnh, nếu anh có thời gian thì thay em chọn bức nào đẹp một tí – em cũng không biết nói sao, còn nếu người khác không thích thì chọn đại một tấm lúc làm việc trông đẹp trai nhất cũng được.
Cuối cùng.
Nguyện quân đời này an khang, sống lâu trăm tuổi.
Nguyện quân tìm được tri âm, như ý dài lâu.
— Chúc Bình Tự 】
Chúc Bình Tử thở dài rồi chấm dấu kết câu. Anh xé giấy dán mép thư, đoạn gấp lại nhét vào túi.
Anh vừa nhìn đồng hồ trên tường vừa lắng nghe thời gian đang tích tắc trôi qua. Sau khi suy nghĩ một chút, anh lấy từ dưới đáy hộp ra cuốn nhật ký nhiều năm cùng với bản nhạc kèm lời bài hát đã được chỉnh sửa vô số lần. Ôm hết vào lồng ngực, anh bước vội ra khỏi căn phòng nhỏ. Lúc ra tới cửa còn không quên ngoái đầu lại liếc nhìn hoài niệm, trong đầu không ngăn được hiện lên những kỷ niệm chớp nhoáng trong hai năm - lần đầu tiên thuê nhà, lần đầu tiên dọn dẹp, lần đầu tiên sửa dây điện, lần đầu tiên thông tắc cống... Thành thạo phỏng vấn công việc, bình tĩnh xử lý công việc, niềm vui sướng khi được thông báo thăng chức tăng lương và cả ánh mắt lo lắng của đồng nghiệp khi hay tin anh thôi việc …
Trong vô thức, Chúc Bình Tự đưa tay lau mặt, mới hậu tri hậu giác nhận ra mình vậy mà lại chảy nước mắt rồi.
Thật ra chết cũng không đáng sợ mấy.
Anh đóng cửa lại, lại cúi đầu đờ đẫn hồi lâu mới khép được cánh cửa, xong lê từng bước như người mất hồn đi xuống lầu.
Vất vả lắm mới về tới bệnh viện, anh hầu như kiệt sức. Chúc Bình Tự kéo cổ áo khoác lên, quấn chặt kín mít người đi về phòng bệnh. Hai người trong phòng bệnh của anh vừa rời đi cách đây hai ngày, nghe nói lúc ra đi rất bình yên, nhưng người nhà lại khóc lóc thảm thiết. Cho nên, hôm nay sẽ đến lượt anh.
Chúc Bình Tự bỗng nhớ đến một công thức: sinx + cosx trước sau như một. Năm anh thứ hai lên trung học đã nhớ rất kỹ công thức hàm số này, để rồi giây phút gặp được Tề Thù thì giải thích được. Rõ ràng là bản thân anh rung động trước, vậy nên an phận thua trong cuộc chiến vô nghĩa này.
Bao nhiêu tủi thân đều là thứ phải có.
Đều là tự làm tự chịu.
Có lẽ là bởi vì anh chưa từng nghĩ tới có khi Tề Thù cũng yêu anh, nên mới giả vờ như chẳng biết gì, chẳng rõ điều gì cả. Nhưng anh cũng đã từng yêu thật lòng, luyến tiếc chừng nào anh cũng cảm nhận rõ ràng – Chúc Bình Tự vừa dịu dàng lại vừa bất đắc dĩ ngắm gương mặt say ngủ của Tề Thù.
Nghĩ xong, anh cúi đầu xuống, tự cười nhạo mình có lẽ là loại người chả có đầu óc để đi nói chuyện yêu đương mà.
Ấy thế mà…
Chúc Bình Tự ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Tề Thù rồi khẽ cười.
Nếu kiếp sau còn cơ hội, liệu rằng có ai sẽ yêu Tề Thù như anh yêu hắn ha không, không màng tất cả mà yêu hắn.
Coi như là hy vọng viển vông đi.
Anh đứng trước tủ đầu giường, nhìn Tề Thù đang dựa vào giường bệnh thở đều, cuối cùng cũng gợi lên một nụ cười ấm áp - đây có lẽ là chút dịu dàng cuối cùng anh có thể để lại Tề Thù. Chúc Bình Tự dùng mắt mình miêu tả lông mày của đối phương, như thể muốn khắc sâu mọi thứ vào xương cốt, lưu giữ chúng giữa hai lông mày, không bao giờ thả đi. Sau một lúc lâu, anh cúi xuống đem chồng sách mang hơi ấm trong vòng tay - bức thư, cuốn nhật ký, lời bài hát và bản nhạc, đặt cẩn thận trên chiếc giường lạnh lẽo. Lại vuốt phẳng nếp gấp một lần nữa, rồi mới dứt khoát rời đi.
-
Khoảng chừng bốn giờ, Tề Thù bất chợt mở mắt, vô thức nhìn về phía người nằm trên giường – trống rỗng, không có gì cả. Hệt như trái tim của hắn bỗng chốc bị đào rỗng.
Đến cả nếp gấp cũng bị làm mềm.
Tề Thù bần thần hồi lâu, rồi đột nhiên khóc lên, một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như vậy, chỉ nhìn một mảng giường trống không lại không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Vừa nãy hắn nằm mơ, mơ thấy Chúc Bình Tự vẫy tay nói “Tạm biệt” với hắn. Có điều điệu bộ kia thì lại như đang nói “Không bao giờ gặp lại”!
Tề Thù đứng bật dậy lao ra khỏi phòng bệnh, đầu óc hắn hiện tại tỉnh táo hơn bao giờ hết, trước nhất hắn chạy tới trạm trực an ninh, vỗ mạnh "đùng đùng đùng" vào bàn khiến cô gái trẻ đang trực ban tối nay hoảng sợ không thôi, chốc lát sau cô nàng mới ngờ nghệch choàng tỉnh, lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn thon dài gào lên "Bệnh nhân đâu mất rồi! Kiểm tra cho tôi lẹ lên!"
Trông dáng vẻ sốt ruột của hắn ta còn hoảng loạn hơn cả cai ngục khi phát hiện ra tên sát nhân tâm thần vừa trốn khỏi trại giam.
Vì vậy – cô nàng trực ban bị khí thế của hắn dọa tới mức nảy ra ảo giác, còn tưởng mình đang ở phòng an ninh của nhà tù, gấp đến độ mãi một lúc sau mới nhớ ra là phải gọi cho bảo vệ để xác nhận camera.
Không biết đã gọi bao nhiêu cuộc, đầu bên kia mới vang lên một tiếng lười biếng lẫn chút bực bội “A lô”.
Tề Thù vô cùng muốn khiếu nại cái bệnh viện này.
Đợi đến khi màn hình được phát lên, hai mắt Tề Thù đã đỏ hoe, nương theo ánh đèn lập lòe, hắn gần như dí sát vào màn hình máy tính, không buông tha hình ảnh nhiễu hạt trên màn hình. Sau đó, hắn nhìn thấy Chúc Bình Tự ra vào bệnh viện, rồi tới phòng bệnh, cuối cùng đi lên sân thượng.
……
Sân thượng sao?!
Làm thế nào mà?!
Cả cô gái cùng bác bảo vệ la lên một tiếng, tận đến khi nhìn ra bên ngoài không có thi thể đáng sợ nào.
Mới thả lỏng tim.
Trong khi Tề Thù đã sải một bước năm bậc thang mà chạy về phía sân thượng ở lầu 11.
-
Nửa tiếng trước.
Chúc Bình Tự chậm chập đẩy cửa sân thượng ra, chào đón anh chính là gió lớn thét gào, thổi đến nỗi làm anh loạng choạng sắp té.
Thật ra trong một khoảnh khắc, anh nghĩ mình cứ nhảy đại từ đây xuống cho xong.
Chẳng vì sao hết, chỉ là sự thôi thúc không biết từ đâu ra thôi. Vậy nên anh đứng cách bên mép 1 mét, một mảnh ký ức đã vỡ vụn từ lâu lấp đầy tâm trí anh.
Đó là khi còn nhỏ, bà nội nắm lấy tay anh, đứng trên nóc một ngôi nhà gỗ nhỏ ở vùng nông thôn, ngắm cảnh hoàng hôn lộng lẫy. Anh không hiểu chuyện, muốn đưa tay với tới mặt trời, nên mới tiến lên phía trước hai bước. Bất thình lình, bà nội túm cổ áo kéo anh lại. Đối diện với đôi mắt trong veo đầy ngây thơ của anh, lần đầu tiên bà cúi mặt xuống rồi nói với anh từng chữ: "Ở gần mép mái nhà rất nguy hiểm. Sau này tiểu Tự phải tránh xa nơi này ra biết không."
Lúc ấy Chúc Bình Tự không hiểu gì, lớn lên mới biết trước kia mẹ anh bị bệnh trầm cảm, từng vô số lần muốn nhảy lầu, cuối cùng phải dằn lòng xuống. Ba anh hỏi bà ấy có chuyện gì, bà ấy thản nhiên cong khóe môi, trong mắt dâng lên một tia ấm áp như có như không, bà nói: “Chắc chắn tiểu Tự không muốn thấy mẹ nó ra đi như vậy.”
Chúc Bình Tự ngây người, mặc cho gió lạnh tạt vào mặt anh. Anh trông về hướng phố phường xa hoa đằng kia, rồi lại cúi đầu nhìn mặt đất thu nhỏ gấp mấy lần trước mặt, nhưng vẫn không thể nào hạ được quyết tâm, anh giống như mẹ đã làm vô số lần, dần lùi ra khỏi mép tường.
Ngay sau đó, anh lập tức kiếm cho mình một cái cớ không mấy vẻ vang – dám chắc là vì sợ bệnh viện bị ảnh hưởng nên mới không nhảy thôi.
Thật lòng mà nói thì con người Chúc Bình Tự này đôi khi có hơi quá rối rắm, nhưng phần lớn đều luôn thẳng thắn vô tư – tỷ như hiện giờ, còn có tâm trạng để tìm niềm vui cho mình.
Cơ mà một khi do dự thì sẽ nảy sinh ra vấn đề.
Giống như bây giờ anh muốn quay về, không tìm chết nữa mà nằm trở lại giường bệnh ban đầu, an tâm nhắm mắt lại, nhưng cơ thể nhất thời nổi lên khởi nghĩa, đành quẳng gánh mặc kệ vậy.
Dạ dày quặn thắt như có vô số bàn tay to lớn lôi kéo giày xéo, song lại như có người cầm thanh gỗ đánh trái gõ phải.
Chúc Bình Tự tưởng tượng đủ thứ, vẫn quyết định để mình chết có thể diện đôi chút.
Bây giờ anh không nhúc nhích nổi bước nào, hai chân như dính đầy chì, cơn đau thì ngày càng rõ hơn. Anh cố gắng kìm nén cảm giác muốn nôn mửa, đầu óc ong ong, thậm chí đến đứng vững cũng khó khăn.
Anh nghĩ, đến giờ rồi.
Cuối cùng – người đàn ông trong áo khoác len đen tuyền, đứng chao đảo trên sân thượng, giờ như chiếc lá bị cơn gió lay rụng, trở về với gốc rễ, kèm theo tàn gió rơi trên mặt đất tan nát cõi lòng, một tiếng “Bịch” vang lên.
-
Ở phía bên kia, Tề Thù vừa khóc vừa chạy, theo sau là một nhóm đặc kín người – có ý tá, có bác sĩ, có những bệnh nhân khác lo lắng đi xem, còn có người đi hóng hớt.
Hắn run tay đẩy mạnh cánh cửa nặng trịch trước mặt!
Đập vào mắt hắn là một người tựa thiên sứ ngã xuống, một người đàn ông cứng đờ. Người đó co mình nhắm mắt lại, chỉ có khóe miệng là cong lên.
“….”
Rất rất lâu, vẫn chưa có ai kịp phản ứng.
Mãi đến khi Tề Thù phá vỡ sự im lặng, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía người kia. Rồi quỳ “Bịch” ngày trước mặt đối phương, ôm người nọ vào lòng.
- Tại sao anh không dậy sớm hơn, dù chỉ là nửa khắc! Tại sao không thể nhìn em thêm dù chỉ một giây chứ!
Hắn gào khóc, còn khóc hơn cả đứa trẻ mới sinh, cuối cùng chật vật vùi mặt vào cổ Chúc Bình Tự. Cuối cùng hắn mới nhận ra được, Chúc Bình Tự đi rồi.
Em ấy thật sự đi rồi.
Nếu em ấy còn ở đây, chắc chắn sẽ không thờ ơ khi thấy hắn đau khổ như vậy.
Sau đó cả người Tề Thù đều như kẻ thất hồn lạc phách, các khâu xử lý thi thể này nọ đều giao cho bệnh viện toàn quyền phụ trách. Có lẽ là bị sốc trước cảnh tượng chấn động kia, nên lần này hỏa táng cũng làm vô cùng cẩn thận.
Sau đó nữa, người ta chỉ biết rằng người đàn ông tên Tề Thù đã đọc bức thư và cuốn nhật ký kia rồi khóc đến thở dồn dập. Tiếp đến hắn mang khuôn mặt xanh xao, nhẹ nhàng tổ chức tang lễ cho Chúc Bình Tự - nghe nói người kia là em trai hắn. Rồi từ đó hắn dành 5 năm ăn chay kỵ mặn, thỉnh thoảng có nở nụ cười cũng chỉ là bất đắc dĩ để xã giao mà thôi.
Chỉ những nhân viên thân thuộc mới biết được, người yêu của sếp đã đi rồi.
Mấy năm sau, một ca sĩ vô danh phát hành một album, trong đó bao gồm nhiều bài hát tang, còn có ca khúc chúc mừng sinh nhật, album này tên là 《 Thói quen 》.
Nhân viên trong công ty Tề thị, cùng với Văn Thư Bạch, Lục Tài, cả Vương Trích khi nhìn lại bỗng nhận ra.
Cuối cùng đã kết thúc*.
(*Câu gốc là 终而无续 - Chung mà không tục- Kết thúc mà không tiếp tục(?) - mình không hiểu nghĩa câu này lắm, ai biết giúp mình với nhé.)
- HOÀN CHÍNH VĂN -
Rạng sáng ngày thứ tư, Chúc Bình Tự lặng lẽ mở mắt, đoạn nghiêng đầu nhìn Tề Thù vừa ngủ say, đáy mắt thấp thoáng nét dịu dàng, hòa với chút cô đơn.
Anh có dự cảm tới rồi, tựa như con voi sắp chết, anh nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy nấm mồ của mình ngay trước mặt.
Anh cẩn thận cầm lấy điện thoại trên đầu giường, ấn nút mở nguồn, vừa đúng hai giờ rưỡi sáng.
Anh phải làm chút gì đó mới được.
Vì thế mà lần đầu tiên Chúc Bình Tự chống chọi được chứng sợ hãi vào đêm, dường như chẳng sợ bóng tối nữa. Anh nhón chân khẽ bước xuống giường bệnh. Một tay anh cầm điện thoại, mở đèn flash phát ra ánh sáng mờ mờ, một tay khoác thêm áo, chân mang giày âm thầm đi ra khỏi phòng bệnh.
Ánh đèn bị tay anh che bớt phân nửa, còn nửa kia chìm vào mặt đất lầy lội – tối qua mưa lớn, người ra kẻ vào khó tránh dính phải bùn đất.
Chúc Bình Tự rời khỏi phòng bệnh thì nhanh như chớp lao ra cửa lớn bệnh viện, không dám chậm trễ bất cứ giây phút nào. Bảo vệ canh cửa đang ngủ say nên không chú ý đến anh, bị tiếng bước chân làm phiền bèn mơ màng ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thoáng thấy một bóng đen lướt qua, thế rồi gật gù tiếp tục nằm sấp xuống.
Bên ngoài bệnh viện trăng sáng sao thưa, gió ấm nhẹ nhàng, màn đêm xa xa lóe lên muôn màu rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.
Chúc Bình Tự đi rất nhanh, nhà anh cách chỗ này không xa, chừng mười phút đã về đến.
Sân nhỏ yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất, xung quanh chỉ còn lại tiếng lá xào xạc, rõ ràng là rất ngọt ngào, nhưng lại giống như một bản giao hưởng ngập tiếng than khóc.
Chúc Bình Tự lẳng lặng đứng trước tòa nhà cũ kỹ, ngẩng đầu nhìn tổ ấm nhỏ đã làm bạn với mình trong những “ngày tháng trốn chạy” suốt hai năm qua.
Nhất chân từng bước lên lầu, cầu thang gỗ vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt, đệm theo tiếng bước chân, đưa Chúc Bình Tự về tới cửa nhà - nhìn từng viên gạch từng mái ngói, nhìn từng chiếc bàn cái ghế, một chiếc giường một ghế sô pha, quen thuộc xiết bao. Chỉ tiếc là cho đến lúc chết, anh cũng không thể quay về thành phố J xem lại một lần.
Hai ngày trước Tề Thù cằn nhằn bóng đèn trong nhà mờ quá nên đã đổi sang bóng sáng hơn, thế nên căn phòng bây giờ không còn dùng từ u ám để hình dung được nữa, chỉ soi rõ gương mặt tiều tụy của Chúc Bình Tự hơn, làm nổi bật lên không khí thê lương tột cùng.
Anh kéo ghế, tựa vào bàn rút ra một cây bút máy và xấp giấy viết thư, lắc nhẹ cây bút hai cái, thân kim loại cứng cáp màu vàng kim dệt nên từng nét chữ trên nền giấy viết thư ngả vàng.
【 Thân ái gửi Tề tiên sinh:
Em yêu anh.
Em cho rằng, phải chăng mình nói với anh sớm hơn vài năm, hoặc nếu anh có thể nói với em ba từ này, chúng ta đều sẽ có kết cục khác nhau.
Sao lại yêu anh nhỉ? Em cũng không biết nói thế nào. Trong khi thấy anh trêu đùa người khác, trong khi cố thử thích một ai khác, em lại phát hiện, em không làm được.
Nếu không, nhìn ai cũng đều có hình bóng của anh.
Bởi vì em là một kẻ ích kỷ, ích kỷ đến mức không muốn thấy anh và người khác hạnh phúc. Rồi lại ấu trí đến viển vông mà hy vọng, hạnh phúc của anh có thể có em tham dự vào. Em không biết phải miêu tả về anh thế nào đây, nhưng lại hiểu rõ anh hơn ai hết. Em hiểu anh, nhưng em không thể đi tiếp cùng anh nổi nữa. Dù là cùng đi tiếp theo nghĩa đen trên mặt chữ hay là sánh vai đi cùng thì cũng đều không nổi nữa.
Ngẫm lại thật quá đáng tiếc.
Nói thật. Em đã rất hoảng loạn, thế nên lúc đặt bút viết những lời này cũng đang run rẩy – em biết em sắp chết, thứ này đã từng là chuyện vô cùng xa xôi, ấy vậy mà giờ đây, ngay giây phút này lại phải đối mặt.
Anh có thể hiểu được không?
Em rất sợ.
Em không hiểu lắm ý nghĩa tên mà mẹ đặt cho em, nhưng bà nội bảo em hãy chấp bút tự tẫn bình sinh (tự viết nên cuộc đời của mình) – nói gì thì tổ tiên em cũng là nhà văn. Có điều những lời chúc tốt đẹp kia của họ có lẽ đã trôi vào đâu đó mất rồi, bản thân em chỉ nhận được mỗi “tự bình sinh gì đó” mà thôi.
Hoặc như anh trêu em hồi xưa, anh nói em là người nhát cáy, cái gì cũng sợ. Sợ sâu, sợ tối, sợ đau, sợ một người.
Mấy năm ở Thượng Hải này vẫn mãi không quen, em thường đi dạo vài vòng quanh phố sau mỗi bữa cơm chiều. Mà nửa đêm thường tập nập ồn ã. Khác hoàn toàn so với thành phố J. Em vốn là người sợ cô đơn, ở một nơi thế này hẳn là như cá gặp nước rồi.
Nhưng cũng chẳng phải cá gặp nước gì cả, trái lại còn cảm thấy bế tắc, không cách nào nguôi ngoai. Cứ mãi trôi nổi trên mặt nước, không chịu lặn xuống.
Em nghĩ rằng, chắc là do nhớ không khí của thành phố J đi, nhớ núi xanh, nước suối….Những thứ ấy rõ ràng gần em đến thế, mà em lại không có can đảm quay về.
Anh nói xem, có phải em yếu đuối lắm không?
Thật ra thì em chưa bao giờ nói với anh. Rằng hồi năm hai, cơm ấy là do em làm, nên em đã rất giận lúc anh nói với em anh thấy Vương Trích khá xinh đẹp. Em giận không phải vì anh khen cậu ấy, mà là anh tự ý gia nhập vào hội học sinh, thậm chí còn quên mất bản thân – nói đến thì như làm ra vẻ chứ thật sự khi đó em đau lòng nhiều hơn, nếu không ai phải chạy xa thật xa để đưa cơm cho anh đây?
Nhưng mà sau khi thành thói quen, cũng chẳng thấy mệt chút nào.
Em cũng chưa nói cho anh, sinh nhật mỗi năm của anh em đều viết một bài hát tặng cho anh, đôi khi là lời, đôi khi là nhạc, còn có hai lần là cả lời và nhạc luôn. Em cũng không biết vì sao mình chưa cảm thấy chán bao giờ.
Nhưng giờ khi lôi những ký ức đó ra, em chợt thấy hối hận. Em hối hận vì trước đây không chơi cho anh nghe.Tiếc hơn nữa là tương lai cũng không còn cơ hội. Lúc ấy chưa lần nào chính thức tặng tụi nó cho anh, do sợ anh ghét bỏ nên đành giấu nhẹm dưới đáy hộp thôi.
Rồi giữ cho đến tận bây giờ.
Nhưng mà em thật sự rất muốn ngồi trước mặt anh mở nắp chiếc hộp ấy ra, kế nữa là dưới ánh mắt ngạc nhiên lẫn vài tia ấm áp của anh, em sẽ đàn cho anh nghe, còn hát cho anh tất cả những bản nhạc vì anh mà sáng tác trong sáu năm qua – tuy là làm như chương trình ca nhạc ấy, tốt xấu gì em cũng từng là trưởng câu lạc bộ văn nghệ hồi đại học mà phải không?
Sáu năm….chính xác hơn là mười một năm.
Đúng rồi, em định lén nói cho anh chuyện này, trừ năm 25 tuổi kia thì từ 26 đến tận giờ, năm nào em cũng đều chuẩn bị quà sinh nhật cho anh hết đấy. Chỉ là chưa kịp đưa cho anh – em nghĩ, đây cũng là một thói quen hình thành vì anh.
Anh nói xem, có phải lòng dạ em cực kỳ ích kỷ không?
Em còn chưa nói với anh, em có một cuốn nhật kỳ rất dày, giờ đây đã cũ đến mức nhìn không ra rồi. May mà sau này cũng không cần dùng nữa. Trong những năm chúng ta sống chung kia, em thường mò dậy lúc nửa đêm, thắp lên ngọn nến để nhớ anh, lúc bước xuống dưới giường còn phải cẩn thận không khéo lại đánh thức anh.
Bắt đầu từ khi ấy em luôn ghi nhớ rất nghiêm túc, em đã tưởng tượng sau khi mình nổi tiếng rồi mất đi. Cuốn nhật ký trên tay em đây sẽ trở thành thứ duy nhất để thế giới có thể hiểu được em- bọn họ chắc sẽ cẩn thận nâng niu chăng, mỗi ảo tưởng đến đó là em lại muốn cười. Tiếp đó, họ thận trọng mở ký ức của em ra, song chỉ thấy đặc kín tên của anh, chắc sẽ ngạc nhiên dữ lắm đây.
Hai năm qua em cũng nhớ rất kỹ, có điều lúc nào nghiêm túc bao nhiêu thì đến giờ lại viết qua loa bấy nhiêu. Ít nhất đây cũng là thói quen không bỏ được.
Lại thêm một thói quen tập thành vì anh.
Tề tiên sinh.
Nếu em bất tử, liệu những bí mật này, những thói quen này tới chừng nào mới bị anh phát hiện ra?
Đời này? Kiếp sau? Hay là chờ đến lúc anh cũng đến chỗ Mạnh Bà rồi mới có thể hồi tưởng lại?
Vậy nên, em phải nói thôi, hơn nữa em muốn anh cảm thấy đau khổ vì em. Dù chỉ một giây thôi cũng được, anh chỉ cần nhớ kỹ, đã từng có một người họ Chúc, vì anh mà tập thành rất nhiều rất nhiều thói quen. Cậu ta còn ngây thơ muốn che giấu hết những thói quen ấy nữa cơ.
Tề tiên sinh.
Em không còn thời gian, hy vọng anh đừng chê em dài dòng. Nhớ mua cho em chỗ nào để an giấc ngàn thu tốt tốt một chút… Ấy mà đáng thương là lại chẳng kịp chụp di ảnh, nếu anh có thời gian thì thay em chọn bức nào đẹp một tí – em cũng không biết nói sao, còn nếu người khác không thích thì chọn đại một tấm lúc làm việc trông đẹp trai nhất cũng được.
Cuối cùng.
Nguyện quân đời này an khang, sống lâu trăm tuổi.
Nguyện quân tìm được tri âm, như ý dài lâu.
— Chúc Bình Tự 】
Chúc Bình Tử thở dài rồi chấm dấu kết câu. Anh xé giấy dán mép thư, đoạn gấp lại nhét vào túi.
Anh vừa nhìn đồng hồ trên tường vừa lắng nghe thời gian đang tích tắc trôi qua. Sau khi suy nghĩ một chút, anh lấy từ dưới đáy hộp ra cuốn nhật ký nhiều năm cùng với bản nhạc kèm lời bài hát đã được chỉnh sửa vô số lần. Ôm hết vào lồng ngực, anh bước vội ra khỏi căn phòng nhỏ. Lúc ra tới cửa còn không quên ngoái đầu lại liếc nhìn hoài niệm, trong đầu không ngăn được hiện lên những kỷ niệm chớp nhoáng trong hai năm - lần đầu tiên thuê nhà, lần đầu tiên dọn dẹp, lần đầu tiên sửa dây điện, lần đầu tiên thông tắc cống... Thành thạo phỏng vấn công việc, bình tĩnh xử lý công việc, niềm vui sướng khi được thông báo thăng chức tăng lương và cả ánh mắt lo lắng của đồng nghiệp khi hay tin anh thôi việc …
Trong vô thức, Chúc Bình Tự đưa tay lau mặt, mới hậu tri hậu giác nhận ra mình vậy mà lại chảy nước mắt rồi.
Thật ra chết cũng không đáng sợ mấy.
Anh đóng cửa lại, lại cúi đầu đờ đẫn hồi lâu mới khép được cánh cửa, xong lê từng bước như người mất hồn đi xuống lầu.
Vất vả lắm mới về tới bệnh viện, anh hầu như kiệt sức. Chúc Bình Tự kéo cổ áo khoác lên, quấn chặt kín mít người đi về phòng bệnh. Hai người trong phòng bệnh của anh vừa rời đi cách đây hai ngày, nghe nói lúc ra đi rất bình yên, nhưng người nhà lại khóc lóc thảm thiết. Cho nên, hôm nay sẽ đến lượt anh.
Chúc Bình Tự bỗng nhớ đến một công thức: sinx + cosx trước sau như một. Năm anh thứ hai lên trung học đã nhớ rất kỹ công thức hàm số này, để rồi giây phút gặp được Tề Thù thì giải thích được. Rõ ràng là bản thân anh rung động trước, vậy nên an phận thua trong cuộc chiến vô nghĩa này.
Bao nhiêu tủi thân đều là thứ phải có.
Đều là tự làm tự chịu.
Có lẽ là bởi vì anh chưa từng nghĩ tới có khi Tề Thù cũng yêu anh, nên mới giả vờ như chẳng biết gì, chẳng rõ điều gì cả. Nhưng anh cũng đã từng yêu thật lòng, luyến tiếc chừng nào anh cũng cảm nhận rõ ràng – Chúc Bình Tự vừa dịu dàng lại vừa bất đắc dĩ ngắm gương mặt say ngủ của Tề Thù.
Nghĩ xong, anh cúi đầu xuống, tự cười nhạo mình có lẽ là loại người chả có đầu óc để đi nói chuyện yêu đương mà.
Ấy thế mà…
Chúc Bình Tự ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Tề Thù rồi khẽ cười.
Nếu kiếp sau còn cơ hội, liệu rằng có ai sẽ yêu Tề Thù như anh yêu hắn ha không, không màng tất cả mà yêu hắn.
Coi như là hy vọng viển vông đi.
Anh đứng trước tủ đầu giường, nhìn Tề Thù đang dựa vào giường bệnh thở đều, cuối cùng cũng gợi lên một nụ cười ấm áp - đây có lẽ là chút dịu dàng cuối cùng anh có thể để lại Tề Thù. Chúc Bình Tự dùng mắt mình miêu tả lông mày của đối phương, như thể muốn khắc sâu mọi thứ vào xương cốt, lưu giữ chúng giữa hai lông mày, không bao giờ thả đi. Sau một lúc lâu, anh cúi xuống đem chồng sách mang hơi ấm trong vòng tay - bức thư, cuốn nhật ký, lời bài hát và bản nhạc, đặt cẩn thận trên chiếc giường lạnh lẽo. Lại vuốt phẳng nếp gấp một lần nữa, rồi mới dứt khoát rời đi.
-
Khoảng chừng bốn giờ, Tề Thù bất chợt mở mắt, vô thức nhìn về phía người nằm trên giường – trống rỗng, không có gì cả. Hệt như trái tim của hắn bỗng chốc bị đào rỗng.
Đến cả nếp gấp cũng bị làm mềm.
Tề Thù bần thần hồi lâu, rồi đột nhiên khóc lên, một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như vậy, chỉ nhìn một mảng giường trống không lại không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Vừa nãy hắn nằm mơ, mơ thấy Chúc Bình Tự vẫy tay nói “Tạm biệt” với hắn. Có điều điệu bộ kia thì lại như đang nói “Không bao giờ gặp lại”!
Tề Thù đứng bật dậy lao ra khỏi phòng bệnh, đầu óc hắn hiện tại tỉnh táo hơn bao giờ hết, trước nhất hắn chạy tới trạm trực an ninh, vỗ mạnh "đùng đùng đùng" vào bàn khiến cô gái trẻ đang trực ban tối nay hoảng sợ không thôi, chốc lát sau cô nàng mới ngờ nghệch choàng tỉnh, lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn thon dài gào lên "Bệnh nhân đâu mất rồi! Kiểm tra cho tôi lẹ lên!"
Trông dáng vẻ sốt ruột của hắn ta còn hoảng loạn hơn cả cai ngục khi phát hiện ra tên sát nhân tâm thần vừa trốn khỏi trại giam.
Vì vậy – cô nàng trực ban bị khí thế của hắn dọa tới mức nảy ra ảo giác, còn tưởng mình đang ở phòng an ninh của nhà tù, gấp đến độ mãi một lúc sau mới nhớ ra là phải gọi cho bảo vệ để xác nhận camera.
Không biết đã gọi bao nhiêu cuộc, đầu bên kia mới vang lên một tiếng lười biếng lẫn chút bực bội “A lô”.
Tề Thù vô cùng muốn khiếu nại cái bệnh viện này.
Đợi đến khi màn hình được phát lên, hai mắt Tề Thù đã đỏ hoe, nương theo ánh đèn lập lòe, hắn gần như dí sát vào màn hình máy tính, không buông tha hình ảnh nhiễu hạt trên màn hình. Sau đó, hắn nhìn thấy Chúc Bình Tự ra vào bệnh viện, rồi tới phòng bệnh, cuối cùng đi lên sân thượng.
……
Sân thượng sao?!
Làm thế nào mà?!
Cả cô gái cùng bác bảo vệ la lên một tiếng, tận đến khi nhìn ra bên ngoài không có thi thể đáng sợ nào.
Mới thả lỏng tim.
Trong khi Tề Thù đã sải một bước năm bậc thang mà chạy về phía sân thượng ở lầu 11.
-
Nửa tiếng trước.
Chúc Bình Tự chậm chập đẩy cửa sân thượng ra, chào đón anh chính là gió lớn thét gào, thổi đến nỗi làm anh loạng choạng sắp té.
Thật ra trong một khoảnh khắc, anh nghĩ mình cứ nhảy đại từ đây xuống cho xong.
Chẳng vì sao hết, chỉ là sự thôi thúc không biết từ đâu ra thôi. Vậy nên anh đứng cách bên mép 1 mét, một mảnh ký ức đã vỡ vụn từ lâu lấp đầy tâm trí anh.
Đó là khi còn nhỏ, bà nội nắm lấy tay anh, đứng trên nóc một ngôi nhà gỗ nhỏ ở vùng nông thôn, ngắm cảnh hoàng hôn lộng lẫy. Anh không hiểu chuyện, muốn đưa tay với tới mặt trời, nên mới tiến lên phía trước hai bước. Bất thình lình, bà nội túm cổ áo kéo anh lại. Đối diện với đôi mắt trong veo đầy ngây thơ của anh, lần đầu tiên bà cúi mặt xuống rồi nói với anh từng chữ: "Ở gần mép mái nhà rất nguy hiểm. Sau này tiểu Tự phải tránh xa nơi này ra biết không."
Lúc ấy Chúc Bình Tự không hiểu gì, lớn lên mới biết trước kia mẹ anh bị bệnh trầm cảm, từng vô số lần muốn nhảy lầu, cuối cùng phải dằn lòng xuống. Ba anh hỏi bà ấy có chuyện gì, bà ấy thản nhiên cong khóe môi, trong mắt dâng lên một tia ấm áp như có như không, bà nói: “Chắc chắn tiểu Tự không muốn thấy mẹ nó ra đi như vậy.”
Chúc Bình Tự ngây người, mặc cho gió lạnh tạt vào mặt anh. Anh trông về hướng phố phường xa hoa đằng kia, rồi lại cúi đầu nhìn mặt đất thu nhỏ gấp mấy lần trước mặt, nhưng vẫn không thể nào hạ được quyết tâm, anh giống như mẹ đã làm vô số lần, dần lùi ra khỏi mép tường.
Ngay sau đó, anh lập tức kiếm cho mình một cái cớ không mấy vẻ vang – dám chắc là vì sợ bệnh viện bị ảnh hưởng nên mới không nhảy thôi.
Thật lòng mà nói thì con người Chúc Bình Tự này đôi khi có hơi quá rối rắm, nhưng phần lớn đều luôn thẳng thắn vô tư – tỷ như hiện giờ, còn có tâm trạng để tìm niềm vui cho mình.
Cơ mà một khi do dự thì sẽ nảy sinh ra vấn đề.
Giống như bây giờ anh muốn quay về, không tìm chết nữa mà nằm trở lại giường bệnh ban đầu, an tâm nhắm mắt lại, nhưng cơ thể nhất thời nổi lên khởi nghĩa, đành quẳng gánh mặc kệ vậy.
Dạ dày quặn thắt như có vô số bàn tay to lớn lôi kéo giày xéo, song lại như có người cầm thanh gỗ đánh trái gõ phải.
Chúc Bình Tự tưởng tượng đủ thứ, vẫn quyết định để mình chết có thể diện đôi chút.
Bây giờ anh không nhúc nhích nổi bước nào, hai chân như dính đầy chì, cơn đau thì ngày càng rõ hơn. Anh cố gắng kìm nén cảm giác muốn nôn mửa, đầu óc ong ong, thậm chí đến đứng vững cũng khó khăn.
Anh nghĩ, đến giờ rồi.
Cuối cùng – người đàn ông trong áo khoác len đen tuyền, đứng chao đảo trên sân thượng, giờ như chiếc lá bị cơn gió lay rụng, trở về với gốc rễ, kèm theo tàn gió rơi trên mặt đất tan nát cõi lòng, một tiếng “Bịch” vang lên.
-
Ở phía bên kia, Tề Thù vừa khóc vừa chạy, theo sau là một nhóm đặc kín người – có ý tá, có bác sĩ, có những bệnh nhân khác lo lắng đi xem, còn có người đi hóng hớt.
Hắn run tay đẩy mạnh cánh cửa nặng trịch trước mặt!
Đập vào mắt hắn là một người tựa thiên sứ ngã xuống, một người đàn ông cứng đờ. Người đó co mình nhắm mắt lại, chỉ có khóe miệng là cong lên.
“….”
Rất rất lâu, vẫn chưa có ai kịp phản ứng.
Mãi đến khi Tề Thù phá vỡ sự im lặng, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía người kia. Rồi quỳ “Bịch” ngày trước mặt đối phương, ôm người nọ vào lòng.
- Tại sao anh không dậy sớm hơn, dù chỉ là nửa khắc! Tại sao không thể nhìn em thêm dù chỉ một giây chứ!
Hắn gào khóc, còn khóc hơn cả đứa trẻ mới sinh, cuối cùng chật vật vùi mặt vào cổ Chúc Bình Tự. Cuối cùng hắn mới nhận ra được, Chúc Bình Tự đi rồi.
Em ấy thật sự đi rồi.
Nếu em ấy còn ở đây, chắc chắn sẽ không thờ ơ khi thấy hắn đau khổ như vậy.
Sau đó cả người Tề Thù đều như kẻ thất hồn lạc phách, các khâu xử lý thi thể này nọ đều giao cho bệnh viện toàn quyền phụ trách. Có lẽ là bị sốc trước cảnh tượng chấn động kia, nên lần này hỏa táng cũng làm vô cùng cẩn thận.
Sau đó nữa, người ta chỉ biết rằng người đàn ông tên Tề Thù đã đọc bức thư và cuốn nhật ký kia rồi khóc đến thở dồn dập. Tiếp đến hắn mang khuôn mặt xanh xao, nhẹ nhàng tổ chức tang lễ cho Chúc Bình Tự - nghe nói người kia là em trai hắn. Rồi từ đó hắn dành 5 năm ăn chay kỵ mặn, thỉnh thoảng có nở nụ cười cũng chỉ là bất đắc dĩ để xã giao mà thôi.
Chỉ những nhân viên thân thuộc mới biết được, người yêu của sếp đã đi rồi.
Mấy năm sau, một ca sĩ vô danh phát hành một album, trong đó bao gồm nhiều bài hát tang, còn có ca khúc chúc mừng sinh nhật, album này tên là 《 Thói quen 》.
Nhân viên trong công ty Tề thị, cùng với Văn Thư Bạch, Lục Tài, cả Vương Trích khi nhìn lại bỗng nhận ra.
Cuối cùng đã kết thúc*.
(*Câu gốc là 终而无续 - Chung mà không tục- Kết thúc mà không tiếp tục(?) - mình không hiểu nghĩa câu này lắm, ai biết giúp mình với nhé.)
- HOÀN CHÍNH VĂN -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất