Chương 51: Thay đổi trong nháy mắt
Cấp Dương Quan nguy cấp
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Chuyện trưng binh được giải quyết ổn thỏa, Lưu Trạm quay trở lại thành Tấn Dương phục mệnh đại tướng quân.
Một vạn tân binh ở Đại Châu mà Lưu Trạm trưng được cũng được đưa đến Cấp Dương Quan, còn năm ngàn tân binh của Sầm Châu, vì Lưu Trạm là Sầm Châu úy nên đương nhiên cũng về dưới trướng Lưu Trạm.
Thái độ của Chu Thiền đối với Lưu Trạm vẫn không nóng không lạnh như cũ, Lưu Trạm ở dưới báo cáo, lão ngồi trên uống trà, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
Theo lý mà nói, Lưu Trạm đã hoàn thành nhiệm vụ trưng binh, hẳn là phải được khen thưởng nhưng Chu Thiền không hề đề cập tới chuyện đó với Lưu Trạm, trong lòng hắn hiểu rõ là Chu Thiền đang rối rắm.
Tên Lưu Trạm này dùng rất tốt, có năng lực, bớt lo nhưng biết quá nhiều nội tình, giống như một con dao hai lưỡi, từ đầu đến cuối Chu Thiền vẫn luôn ôm trực giác không yên lòng với Lưu Trạm.
Lúc này, bỗng nhiên Lưu Trạm nói sang chủ đề khác: “Đại tướng quân, chuyến đi này thuộc hạ còn gặp Phái công tử, tiện đường đưa công tử trở về.”
Chu Thiền hơi khựng lại, mất vài giây mới nhớ ra đó là ai: “À, ngươi nói Công Ly hả?”
Trong khoảng thời gian Phái Công Ly không ở đây, những mưu sĩ bên cạnh Chu Thiền đã đổi sang một nhóm mới, gia tộc họ Phái bên kia bị gièm pha quấn thân nên không dám nói thật với Chu Thiền.
Chu Thiền cũng nhận được một bản bí văn của họ Phái, mở rộng tầm mắt đến nỗi nhìn thấy họ Phái là bực bội, nhưng Phái Công Ly ở bên người lão nhiều năm, làm việc không mắc sai lầm, Chu Thiền cũng không nghĩ nhiều gật đầu.
Phái Công Ly lại trở về bên cạnh Chu Thiền.
Lưu Trạm vừa mới bước ra khỏi phủ tướng quân thì một đội nhân mã vội vàng chạy tới: “Thánh chỉ đến!”
Qua một thời gian đấu đá nhau, cuối cùng Tuyên Đế cũng quyết định cách chức Nhan Khải Vanh, cho đệ đệ là Nhan Khải Tu lên làm thái thú Tấn Dương tân nhiệm.
Duệ Vương tạm rời khỏi cuộc vui, thái giám đến tuyên chỉ truyền lại cho bọn họ những tin tức mới nhất trong cung.
Ở phủ đệ lâm thời của Duệ Vương.
Hà công công dùng chất giọng khàn khàn vừa uống trà vừa nói lại một số chuyện trong cung: “Bệ hạ rất nhớ Duệ Vương, thỉnh thoảng có nhắc tới, nhưng mà Duệ Vương ở Bắc Cương quá xa xôi, không thể hầu hạ hằng ngày, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên xa lạ.”
“Không sai, tứ hoàng tử thừa cơ nhảy vào, dạo này rất được sủng ái, thậm chí bệ hạ còn nói thẳng tứ hoàng tử là một thần đồng.”
Năm nay tứ hoàng tử mới mười hai tuổi, là con của Tuyên Đế và một cung nữ trong cung, vì xuất thân quá thấp nên trước nay vẫn luôn không được Tuyên Đế coi trọng.
Nhưng mà từ khi tam hoàng tử chết non, nhị hoàng tử bị biếm tới hoàng lăng, đại hoàng tử làm đốc quân ở Bắc Cương, bên cạnh Tuyên Đế chỉ còn đứa con trai này thôi.
Qua một thời gian tự nhiên sẽ để ý đến, ngay cả tiểu tộc nhà mẹ đẻ của tứ hoàng tử là gia tộc họ Đới cũng được vào cung làm quan.
“Không chỉ vậy, họ Trần và họ Lữ cũng có mối liên hệ mật thiết với tứ hoàng tử, vị tứ hoàng tử này nhỏ tuổi nên ngây thơ thật thà, sao đột nhiên lại biết lấy lòng thánh thượng? Tất nhiên là có cao nhân chỉ điểm rồi, Duệ Vương và đại tướng quân phải đề phòng.”
Sắc mặt Duệ Vương trầm xuống, nếu sau lưng tứ hoàng tử có họ Trần và họ Lữ nâng đỡ, nhỡ đâu tứ hoàng tử thật sự chiếm được thánh tâm, đột nhiên được ngồi vào ghế thái tử thì gã ở Bắc Cương vất vả lăn lộn mấy năm coi như uổng phí.
Duệ Vương gấp đến độ đi qua đi lại: “Không được, ta phải hồi kinh một chuyến, tâm tư của phụ hoàng chẳng ai đoán nổi, nếu ông ấy thật sự coi trọng tứ đệ thì chúng ta phải hết sức cẩn trọng chuyện lập thái tử, giống như tam đệ năm đó vậy.”
“Duệ Vương!” Chu Thiền trầm giọng ngắt lời, cái chết của tam hoàng tử là cấm kỵ, không được đề cập trước mặt người ngoài.
Duệ Vương thức thời, biết mình lỡ miệng nên không nói gì nữa.
Hà công công che miệng cười ha ha: “Duệ Vương không cần phải lo lắng, bây giờ Đại Sở còn đang trông cậy vào Duệ Vương lấy lại phần đất đã mất, nô tài cảm thấy bệ hạ sẽ không ở thời khắc mấu chốt này lập người khác làm thái tử, ngó lơ điện hạ đâu.”
Rất có lý, Tuyên Đế tuy bảo thủ nhưng không ngốc.
Hà công công nói tiếp: “Nhưng mà... Duệ Vương phải lập chiến công, dù sao thánh tâm cũng rất khó dò, chỉ có chiến công hiển hách mới làm cả triều đình kinh sợ. Trung lang tướng dưới trướng Duệ Vương đông đảo như vậy, muốn lập công không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Hà công công đang âm thầm nhắc nhở Duệ Vương không thể tiếp tục suốt ngày đắm chìm trong hoa thơm cỏ lạ, biểu cảm của Duệ Vương hơi hổ thẹn, đúng thật là lâu rồi gã không ra tiền tuyến gặp quân binh.
Điều Duệ Vương sơ xuất bỏ qua chính là khi tầm mắt của gã dời đi, Hà công công và Chu Thiền âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Những lời này đều là Chu Thiền bày mưu tính kế thông qua Hà công công nói cho Duệ Vương nghe, thay vì nói Duệ Vương cần chiến công, gia tộc họ Chu cũng cần chiến công.
Dạo gần đây họ Trần và họ Lữ bắt tay với mấy gia tộc khác, đối nghịch với họ Chu ở trên triều, thậm chí thái độ của Tuyên Đế cũng ngày càng trở nên xa cách, họ Chu cần một chiến công để khiến những kẻ đang ngo ngoe rục rịch kia an phận lại.
Còn có một nguyên nhân nữa là trong vòng một năm qua Duệ Vương trầm mê trong nữ sắc, ở Bắc Cương không có vương phi quản nên càng thêm không kiêng nể gì.
Hậu viện của Duệ Vương đã có mấy mỹ nhân mang thai, Chu Thiền biết tin lại vội vàng sai thái y đưa thuốc phá thai đến.
Mấy cái thai nhỏ đều bị xóa sạch, chỉ có Tào mỹ nhân là tháng quá lớn, không kịp phá nữa nên đành phải giữ lại, tính ngày thì cũng sắp sinh rồi.
Vì việc này mà Duệ Vương và Chu Thiền còn nổi lên một trận xung đột.
Duệ Vương muốn giữ lại đứa trẻ này, Chu Thiền thì cho rằng những mỹ nhân này toàn kỹ nữ, xuất thân tiện tịch, không thể để bọn họ lưu lại dòng máu của hoàng thất.
Nếu Duệ Vương hồi kinh mang về theo vài đứa con trai con gái thì còn ra thể thống gì, nhất định sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành.
Duệ Vương phi là con gái của Chu Thiền, gả cho Duệ Vương ba năm chỉ sinh được một đứa con gái, tiểu quận chúa mới chỉ tròn hai tuổi.
Nữ tử thế gia đối với việc quản lý hậu viện đương nhiên sẽ có cách riêng của mình, trước khi tiểu thế tử được sinh ra, hậu viện của phủ Duệ Vương đừng nói là phụ nữ mang thai, đến một cái trứng chim cũng không được xuất hiện, hiện giờ ở phủ Duệ Vương chỉ có duy nhất một tiểu quận chúa mà thôi.
Lần này Duệ Vương đến Bắc Cương kiếm được kha khá mỹ nhân, rời khỏi sự kiểm soát của Duệ Vương phi phải nói là sản phẩm chất thành đống. Chu Thiền vốn định tìm cách bỏ luôn cả đứa trẻ trong bụng Tào mỹ nhân nhưng bị Duệ Vương tìm mọi cách bảo vệ nên mới để lại.
Việc này cũng khiến Chu Thiền phải cảnh giác hơn, lão không thể tiếp tục để Duệ Vương lêu lổng ở trong phủ nữa, cho nên mới bắt tay với Hà công công dạy dỗ Duệ Vương, muốn mượn việc trong cung để làm Duệ Vương nghe lời.
Mấy ngày sau Lưu Trạm nhận được quân lệnh, một vạn binh lính dưới trướng hắn đi cùng Duệ Vương tới Cấp Dương Quan, ngoài ra còn có thêm một vạn kỵ binh đi theo.
Duệ Vương điều động tổng cộng hai vạn tướng sĩ dưới trướng, chỉ còn lại hai vạn binh mã đóng quân ở Tấn Dương, thứ nhất là để hù dọa họ Nhan thứ hai là để lưu lại một đường lui, phối hợp tiếp ứng.
Lần này gặp Duệ Vương, Lưu Trạm có cảm giác đối phương thay đổi rất nhiều, toàn thân tỏa ra khí áp trầm thấp, giống như một cái ngòi nổ đã được châm lửa, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tính tình của Duệ Vương cũng càng khó nắm bắt hơn.
Ở nha môn trung quân Cấp Dương Quan, Duệ Vương triệu tập chúng tướng tới thảo luận về kế hoạch xuất binh.
Sắc mặt của Từ Mục Viễn không tốt lắm, ông ta vẫn luôn kiên trì bế quan cố thủ, phó tướng dưới trướng Từ Mục Viễn là Viên Nhạc chủ động lên tiếng: “Thiết kỵ quân Yến đánh đâu thắng đó ở bình nguyên Thương Hà, không gì cản nổi, hầu như chẳng có cách nào chống trả được, trước mắt đối với quân ta mà nói, cố thủ Cấp Dương Quan chính là dùng khỏe ứng mệt*, chờ quân Yến tổ chức công thành một lần nữa, hao tổn thêm lực lượng là kế sách tốt nhất.”
(*nguyên văn là 以逸待劳 - dĩ dật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công)
Chư tướng tham gia bàn luận kế sách sôi nổi tán đồng với sách lượng cố thủ của Từ Mục Viễn.
“Kỵ binh quân ta tính sơ chỉ có khoảng ba vạn, nếu cứng đối cứng với thiết kỵ quân Yến, sợ là chỉ một trận chiến thôi cũng đủ mất hết sạch.”
“Đúng vậy, ngựa của quân ta bổ sung quá chậm, năm trước xin ngựa năm sau Binh bộ mới phát cho khoảng năm ngàn con, chiến đấu ở bình nguyên kỵ binh chính là mấu chốt, nếu hao phí toàn bộ ba vạn kỵ binh còn lại kia, sau này sẽ rất bị động.”
“Trước đây họ Nhan có một trại nuôi ngựa quy mô lớn, ngựa nuôi ở Bắc Cương mới thích nghi được với khí hậu Bắc Cương, so với ngựa ở Tây Vực gửi tới thì chịu rét giỏi hơn, họ Nhan là thế gia đầu tiên phát triển nuôi ngựa ở Bắc Cương phục vụ cho quân đội.”
“Nguyên nhân chính Đại Sở nhường nhịn họ Nhan chính là vì coi trọng số kỵ binh và ngựa này của họ Nhan, không ngờ họ Nhan thế hệ sau không bằng thế hệ trước, thẳng tay ném luôn cả bình nguyên Thương Hà.”
Từ khi quân Yến đánh xuống phía nam quấy nhiễu vùng biên giới đến khi chiếm được bình nguyên Thương Hà, họ Nhan không còn đồng cỏ ở Bắc Cương để nuôi ngựa nữa, bây giờ đến cả họ Nhan cũng không có đủ năm ngàn con ngựa.
Chủ đề vẫn tiếp tục quay xung quanh chuyện kỵ binh và ngựa, Lưu Trạm ngồi ở một góc im lặng suy tư.
Đúng lúc này, Duệ Vương bỗng nhiên nổi giận ném lên bàn một cái roi ngựa, tiếng động cực lớn khiến âm thanh nghị luận xôn xao lập tức dừng hết lại.
“Triều đình không phân phối đủ ngựa cho các ngươi nên các ngươi không muốn đánh giặc nữa đúng không?” Duệ Vương lại đá đổ thêm một cái bàn nhỏ ở bên cạnh.
“Lập tức xuất binh cho bổn vương, đánh như thế nào, đánh ở đâu, hôm nay phải bàn cho ra!”
“Ai không muốn xuất binh, không muốn đánh thì lăn về Trung Nguyên cho bổn vương, Đại Sở này cũng không phải chỉ có các ngươi mới biết dẫn binh!”
“Chiếm không được một thành thì lấy về cho bổn vương một huyện, huyện Hòa Thương huyện Lư Phong tiếp giáp với Cấp Dương Quan, cái nào cũng được, ngay lập tức bàn ra kết quả cho bổn vương!”
Nhất thời, trong nha môn trung quân im phăng phắc.
Sắc mặt Từ Mục Viễn xanh mét, ông ta theo phản xạ nhìn về phía Chu Thiền, thấy Chu Thiền dùng thái độ thờ ơ đứng ngoài cuộc, trong lòng cũng tự khắc hiểu.
Hai cậu cháu nhà này lại muốn dùng mạng người để lập quân công, nếu thành, công lao là của bọn họ, nếu bại, trách nhiệm là của chư tướng, đờ mờ hay lắm!
Nếu không có Duệ Vương ở đây, Từ Mục Viễn căn bản cũng không sợ Chu Thiền.
Nhưng mệnh lệnh của Duệ Vương thì lại không thể ngó lơ, một vị hoàng tử có khả năng kế thừa ngôi vị cao nhất, dù thế nào Từ Mục Viễn cũng không muốn đắc tội Duệ Vương.
Chỉ là không ngờ Duệ Vương lại đần độn như vậy, trong lòng Từ Mục Viễn vô cùng căm giận.
Một hoàng tử đang yên ổn sống ở Tấn Dương làm đốc quân, chỉ cần có thể bảo vệ tốt Cấp Dương Quan, ba năm sau xin hồi kinh chẳng phải chuyện khó, hà tất phải gây khó dễ cho bọn họ như vậy.
Cuối cùng, chư tướng quyết định mười ngày sau cướp lấy huyện Hòa Thương, kế hoạch hành quân chi tiết hơn vẫn còn phải để lần sau bàn tiếp.
Lưu Trạm quay về doanh trại, bọn Tào Tráng tức thì xông ra: “Thủ lĩnh, chúng ta sắp xuất binh à?”
“Tạm thời không cần, Duệ Vương chọn Trương Thái Ninh và Âu Dương Kiệt, xuất tổng cộng ba vạn binh mã.” Lưu Trạm ngồi xuống uống một hớp trà.
Hắn nhớ lại sắc mặt của Trương Thái Ninh và Triệu Ngọ Quang, tặc lưỡi “chậc” một tiếng.
Binh doanh quân bắc cũng chia phe phái, một phái do Từ Mục Viễn cầm đầu, một phái là Chu Thiền cầm đầu, Trương Thái Ninh và Âu Dương Kiệt đều thân với Từ Mục Viễn hơn, hai người họ cũng rất tán đồng với sách lược cố thủ trong thành.
Mặt khác, Lưu Trạm đoán không ra trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tính tình của Duệ Vương lại có thay đổi lớn như vậy, trước đây Duệ Vương tuyệt đối sẽ không quát thẳng vào mặt chư tướng.
Nếu còn ở thành Tấn Dương thì Lưu Trạm có thể nhờ thủ hạ tử sĩ của Tống Phượng Lâm đi điều tra, bây giờ hắn lại đang ở Cấp Dương Quan rồi, không thể tự do thư từ tới lui với bên ngoài nữa.
“Đại Tráng, ngày mai theo ta đi phòng thủ cửa thành phía nam.” Lưu Trạm nói.
Vì Trương Thái Ninh và Âu Dương Kiệt phải đi tấn công huyện Hòa Thương nên Lưu Trạm thay thế đi phòng thủ cửa thành phía nam bị trống, hai cửa nam bắc của Cấp Dương Quan ban đầu là do Trương Thái Ninh và Âu Dương Kiệt chia nhau phòng thủ.
Mười ngày sau, ba vạn đại quân xuất chinh, Duệ Vương đích thân ra đứng ở cửa thành đưa tiễn.
Huyện thành huyện Hòa Thương nằm ở phía đông của thung lũng Dương Bắc, đi qua thung lũng Dương Bắc là tới một vùng đồi núi, đứng trên đó nhìn xuống sẽ thấy một vùng bình nguyên có huyện thành Hòa Thương.
Thung lũng Dương Bắc rất thích hợp để mai phục, không thể trực tiếp đi ngang qua, bởi vậy sách lược của Từ Mục Viễn là đi vòng qua mạn phía nam của thung lũng Dương Bắc.
Gió bắc thổi phần phật, đất đai mênh mông, Lưu Trạm đứng trên tường thành phóng tầm mắt xuống một vùng hoang vu bên dưới, chiến loạn kéo dài nhiều năm, đồng ruộng tốt tươi đã biến thành bùn lầy, cỏ dại mọc thành từng cụm, được máu nóng tưới lên nên sinh trưởng càng tươi tốt.
Tới giờ Ngọ, phía chân trời có khói đặc bốc lên cuồn cuộn, chính là hướng của huyện Hòa Thương, chẳng bao lâu sau có thám báo chạy về báo tin quân Sở và quân Yến ở huyện Hòa Thương đã khai chiến ngoài thành, tình hình chiến đấu tạm thời không rõ.
Ròng rã một ngày, trên dưới Cấp Dương Quan chìm trong bầu không khí áp suất cực thấp, từng nhóm từng nhóm thám báo chạy về báo cáo tình hình chiến đấu, tất cả đều là trận chiến vẫn đang tiếp diễn, thế lực ngang nhau.
Cả đêm thức trắng, Lưu Trạm ngồi trên gác mái ở cửa thành phía nam cùng với một tên lính gác, chống cằm suy tư.
Quân Sở phái đi ba vạn binh mã, không nhiều không ít, nếu giao chiến với quân chủ lực của quân Yến thì lúc này hẳn là phải gửi chiến báo cầu tiếp viện về rồi, thế lực hai bên ngang nhau chứng tỏ quân chủ lực của quân Yến không đóng ở huyện Hòa Thương.
Năm ngoái sau khi chiếm được bình nguyên Thương Hà, quân Yến bỏ ra tài lực cực lớn để sửa sang lại bốn huyện ở bình nguyên Thương Hà, bọn họ không thể để mặc huyện Hòa Thương dễ dàng như vậy, nhất định là đang có mưu đồ khác.
Ngón tay Lưu Trạm di chuyển trên bản đồ, trong đầu hắn xuất hiện một suy đoán lớn mật.
“Gọi Tào Tráng qua đây!” Lưu Trạm lớn tiếng hô.
Thân vệ bên ngoài tức tốc chạy xuống gác mái.
“Thủ lĩnh!” Một khắc sau Tào Tráng thở hổn hển chạy tới.
“Lập tức chỉnh đốn và sắp đặt! Triệu tập toàn bộ binh lính dưới trướng tới tường thành phía nam, đi kiểm tra xem dầu hỏa, đá và các thứ đồ khác dùng để thủ thành có còn đặt đúng chỗ không, tất cả cung tiễn thủ lập tức lên tường thành!”
Sắc mặt Lưu Trạm cực lạnh: “Cấp Dương Quan sắp có một trận ác chiến rồi!”
“Tuân lệnh!” Tào Tráng chắp tay hô.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, toàn bộ cửa thành phía nam trở nên bận rộn, Lưu Trạm cũng vội vàng chạy tới nha môn trung quân.
“Thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo đại tướng quân!”
Thủ vệ canh giữ ngăn cản: “Có chuyện gì quan trọng? Đại tướng quân vẫn chưa dậy.”
Lưu Trạm không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng vô cùng tức giận, tình hình chiến đấu ở huyện Hòa Thương vẫn chưa đâu vào đâu, vậy mà Chu Thiền vẫn có thể ngủ được?
“Quân tình khẩn cấp, thỉnh thông truyền một tiếng.” Lưu Trạm kiên trì nói.
Thủ vệ hơi khó xử nhưng cũng không dám nề hà thêm, quay đi chạy vào bên trong thông truyền.
Sắc trời dần rõ ràng, Lưu Trạm nhìn không trung mờ mịt trên đầu, trong lòng càng thêm bất an.
Nếu mục tiêu của quân Yến là Cấp Dương Quan, chỉ cần một đêm thôi cũng đủ để đại quân bao vây hết Cấp Dương Quan rồi.
Thủ vệ đi vào thông truyền chậm chạp không ra, Lưu Trạm chờ không nổi nữa, định tự ý xông vào.
“Báo!!! Đại quân quân Yến xâm phạm!!!” Thám báo cưỡi ngựa chạy trên đường, vừa chạy vừa hô to.
“Báo!!! Đại quân quân Yến xâm phạm!!! Cách Cấp Dương Quan chỉ còn khoảng năm dặm!!! Báo!!!”
Lưu Trạm đen mặt chạy về, trong lòng quay cuồng lửa giận, lúc này hắn đi tìm Chu Thiền chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi!
Đứng trên cửa thành dõi mắt ra xa, binh lính quân Yến đen nghìn nghịt trải từ nam sang bắc, cơ hồ kín hết một vùng đất trống hoang vu.
Đại tướng quân khẩn cấp hạ lệnh, giới nghiêm toàn thành, từng tiếng trống trận vang lên không dứt, toàn bộ Cấp Dương Quan sôi trào như đàn kiến bò trên chảo nóng.
Ở nha môn trung quân.
Lần đầu tiên Chu Thiền lộ ra sắc mặt kinh hãi: “Mau hộ tống Duệ Vương rời khỏi Cấp Dương Quan!”
Lão hoàn toàn không ngờ quân tình có sai lầm, số lượng quân Yến ở bình nguyên Thương Hà thế mà lại vượt qua con số mười lăm vạn!
Quân Yến không chỉ giữ chân được quân Sở ở huyện Hòa Thương mà còn có thể đồng thời tấn công Cấp Dương Quan, mà Duệ Vương thì lại đang ở Cấp Dương Quan, bỏ Cấp Dương Quan là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ Duệ Vương bị bắt... Chu Thiền thực sự không dám tưởng tượng nữa.
Phó tướng sợ hãi đi vào, nói: “Không kịp rồi, đại quân quân Yến đã bao vây toàn thành!”
Sắc mặt Duệ Vương trắng bệch.
Từ Mục Viễn giận dữ xông vào: “Duệ Vương, toàn bộ quan quân phòng thủ của chúng ta không đến sáu vạn người, quân Yến lại có hơn mười vạn người, Cấp Dương Quan nguy cấp! Mạt tướng khẩn cầu Duệ Vương, lập tức hạ lệnh cho quân phòng thủ ở thành Tấn Dương đến chi viện!”
Hai chân Duệ Vương nhũn ra, không nói được gì.
Từ Mục Viễn nói tiếp: “Lệnh cho tử sĩ cầm theo ấn tín của Duệ Vương phá vòng vây!”
Chu Tùy lắc đầu: “Muộn rồi, mười vạn đại quân vây thành, phá vòng vây thế nào được đây!?”
“Dù sao cũng vẫn phải thử!” Từ Mục Viễn rống giận.
Bây giờ có nói nhiều cỡ nào thì cũng đã vô dụng.
“Đại tướng quân, lần này ông không thể thoái thác tội của mình!” Từ Mục Viễn tức giận trừng mắt với Chu Thiền rồi phất tay áo rời đi.
Cửa thành phía nam.
Cung tiễn thủ đã dàn đội hình chỉnh tề trên tường thành, Vi Thành Quý thúc giục binh lính khuân vác càng nhiều đá và dầu hỏa lên tường thành càng tốt. Bên ngoài cách khoảng ba dặm, quân Yến đang từng bước ép sát.
Lưu Trạm đã bố trí toàn bộ một vạn binh lính của mình lên tường thành, sau đó lần lượt có binh lính phòng thủ Cấp Dương Quan chạy tới chi viện.
Ở cửa thành nam có tổng cộng hai vạn quân phòng thủ, mắt thấy sắp phải khai chiến, theo phẩm cấp, Lưu Trạm chỉ là lục phẩm trung lang tướng nên không có tư cách chủ trì trận chiến quan trọng này.
Từ Mục Viễn đã dẫn người đi tới cửa thành phía bắc, Lưu Trạm chờ mãi không thấy Chu Thiền phái tướng lĩnh của mình qua đây tiếp quản cửa nam, thậm chí đến chính Chu Thiền cũng không hiện thân.
Giờ này khắc này, Lưu Trạm chẳng có lòng dạ nào để suy đoán xem Chu Thiền có mục đích gì nữa.
Hắn mặc áo giáp, thắt lưng đeo trường đao, cầm cung tiễn trong tay, tập trung tinh thần nhìn quân Yến càng ngày càng tới gần.
Quân Yến lít nha lít nhít, nhân số đông đảo chẳng khác gì nạn châu chấu ngoài đồng ruộng, một Cấp Dương Quan nội bộ tan rã như tổ kiến nát bét liệu có thủ được không đây?
Bầu không khí căng thẳng liên tục dâng cao, trong nháy mắt, quân tiên phong của quân Yến hò hét xông lên.
Binh lính cầm thuẫn và thang mây ồ ạt hướng về phía Cấp Dương Quan như thủy triều dâng, còn kèm theo không ít xe bắn đá và cọc lớn dùng để công thành.
Lưu Trạm giơ cao trường đao lên, hô to: “Trận này tất thắng!!!”
Một đám binh lính xung quanh đáp lại: “Tất thắng!!!”
Lưu Trạm hạ lệnh: “Bắn!!!”
Mưa tên rậm rạp phóng đi, chớp mắt đã khiến cho quân Yến dày đặc bên kia có vô số người ngã xuống, lớp trước trống ra lớp sau lập tức bổ sung vào, binh lính quân Yến đón mưa tên kiên định tiến về phía trước.
Rầm!!! Một tảng đá bay tới đập trúng tường thành, rơi xuống tạo một cái hố hõm vào cực to, binh lính bị liên lụy không chết thì cũng đi tong nửa cái mạng.
“Đừng sợ! Chuẩn bị máy bắn đá phản kích!” Lưu Trạm rống lên, “Máy bắn đá phải nhắm chuẩn vào vũ khí của quân Yến! Các phương hướng phải tập trung đánh vào vũ khí của quân Yến!”
Máy bắn đá được kéo lên tường thành phía nam, từng tảng đá lớn bay vù vù trên đỉnh đầu, có cái đập trúng người, có cái đập trúng vũ khí của quân Yến.
Rất nhanh quân tiên phong của quân Yến chạy tới chân tường, làn sóng quân Yến đầu tiên bắt đầu dựng thang trèo lên.
Lưu Trạm tiện tay bắt lấy người bên cạnh: “Hoàng Ngọ Thời, ngươi dẫn người đi tiếp viện cửa thành, thúc giục bọn họ tăng tốc độ nung thép, khóa chết cửa thành lại cho ông!”
Hoàng Ngọ Thời lĩnh mệnh rồi chạy vội đi.
Lưu Trạm lại hô lớn: “Đổ dầu!”
Đám lính bưng tới mấy nồi dầu hỏa tưới xuống thang mây, nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Công thành chính là quá trình tiêu hao và bị tiêu hao như vậy, chờ xem bên nào chịu đựng được lâu hơn.
Quân Sở dùng hai mươi vạn sinh mạng mới cướp được Cấp Dương Quan về tay, bây giờ vị trí thay đổi, quân Yến xuất mười vạn binh muốn đoạt lại Cấp Dương Quan. Quân Sở dùng sáu vạn người đánh với quân Yến có hơn mười vạn người, Lưu Trạm cảm thấy trận này vẫn có thể thắng được, chỉ cần chúng tướng một lòng tử thủ.
Nhưng hiện thực tàn khốc vả mặt hắn quá nhanh.
“Đại nhân! Đại tướng quân không cho đóng chết cửa thành, thép lỏng bị dọn đi hết rồi!” Hoàng Ngọ Thời vội vã quay về hồi báo, thở hồng hộc nói: “Đại tướng quân tập kết một vạn kỵ binh ở thao trường, đại nhân, có phải bọn họ muốn mở cửa thành nghênh chiến không?”
Lưu Trạm chỉ cảm thấy đại não đang ong lên, đầu đau muốn nứt ra.
Cái gì mà mở cửa thành nghênh chiến, đây rõ ràng là muốn tìm cơ hội phá vòng vây đào tẩu!
Chưa bàn đến việc Cấp Dương Quan đang trong thời khắc sinh tử, tồn vong chưa rõ, Chu Thiền muốn mang Duệ Vương ra ngoài phá vòng vây cũng phải nhìn xem tình thế ra sao chứ? Quân Yến đã bọc kín Cấp Dương Quan không còn một kẽ hở, so với mạo hiểm phá vòng vây chẳng bằng tử thủ với chư tướng sẽ ổn thỏa hơn.
Lưu Trạm không dám chậm trễ, lập tức đi tìm Chu Thiền: “Cầu xin đại tướng quân cho phép thuộc hạ đóng kín cửa thành, mở cửa nghênh chiến quá nguy hiểm!”
Chu Thiền mặc một thân áo giáp nhung trang, sắc mặt vô cùng khó coi: “Ngươi không phòng thủ trên tường thành chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn bản tướng quân trừng trị ngươi tội tự ý rời khỏi vị trí?”
Lưu Trạm quỳ một gối xuống, chắp tay khẩn thiết nói: “Chúng ta có thể bảo vệ được Cấp Dương Quan, khẩn cầu đại tướng quân nghĩ lại!”
Lưu Trạm không nói rõ ra là Chu Thiền muốn phá vòng vây chạy trốn nhưng Chu Thiền vẫn hiểu hàm nghĩa trong câu của Lưu Trạm, sắc mặt lão tức khắc đen thui.
Duệ Vương ở bên cạnh chỉ biết run rẩy trong hoang mang lo sợ.
“Bản tướng quân tự có tính toán, không tới phiên ngươi nhiều lời!” Chu Thiền hừ một tiếng, “Lập tức quay về, nếu không sẽ xử trí theo quân pháp!”
Giờ đây Lưu Trạm xem như hoàn toàn hiểu rõ, cái tên Chu Thiền này nhát như chuột.
Đừng nhìn lão mặc áo giáp rất ra dáng và tỏ vẻ thâm trầm, thực chất trong lòng đang hoảng loạn, thậm chí không còn tâm trí để phán đoán tình hình và đưa ra quyết sách, đầu óc chỉ còn suy nghĩ muốn giữ mạng mà thôi.
Binh Yến công thành càng thêm mãnh liệt, càng ngày càng nhiều binh lính bò lên trên tường thành, Lưu Trạm phải dẫn binh lính quay về lại tường thành ngăn địch, Chu Thiền nghĩ đến chạy trốn nhưng hắn thì không thể lui về phía sau.
Lưỡi đao trắng bạc bị nhiễm đỏ máu tươi, trên tường thành chồng chất càng ngày càng nhiều thi thể, máu tươi len theo khe đá chảy xuống.
Một mũi tên bay tới bắn trúng áo giáp của Lưu Trạm, vì chất liệu rất cứng nên không thể bắn thủng, hắn nhổ mũi tên trên áo giáp ra, sau lưng lại có một người đánh lén, tiếng lưỡi đao sắc quẹt qua áo giáp vang lên tiếng két chói tai, Lưu Trạm trở tay quay đao về phía sau đâm cho binh Yến đánh lén mất mạng tại chỗ.
Tình thế ở cửa thành nam ngày càng khốc liệt, nhân số quân Yến công thành tính sơ chắc khoảng năm vạn binh, mà quân phòng thủ của Cấp Dương Quan cũng đang dần không chống đỡ nổi, càng ngày càng có nhiều quân Yến nhảy lên được tường thành, mà tiếng cọc lớn tông vào cửa thành một khắc cũng chưa dừng lại.
Mặt trời lên cao tới đỉnh đầu, tường thành Cấp Dương Quan bị máu tươi bao phủ, dưới ánh mặt trời lộ ra màu đỏ thẫm đáng sợ.
Quân Yến vẫn cuồn cuộn công thành, tiếng vũ khí va chạm, tiếng la hét liều chết, tiếng cầu cứu viện vang lên khắp nơi trong Cấp Dương Quan.
Chu Thiền tuy được làm đại tướng quân nhưng chưa từng thực sự dẫn binh bao giờ, cái chức đại tướng quân này của lão chỉ là kết quả của đấu đá quyền lực giữa các thế gia mà thôi.
Trong tình thế sinh tử bị vây khốn, lúc này Chu Thiền mới sâu sắc cảm nhận được sự thay đổi chỉ trong nháy mắt của chiến trường, lão vô cùng hối hận, hối hận vì sao mình lại muốn lên tiền tuyến, vì sao lại chủ động khiêu khích quân Yến.
“Báo!!! Đại tướng quân!!! Tường thành phía đông nguy cấp!!!
“Báo!!! Đại tướng quân!!! Tường thành phía tây nguy cấp!!!
“Báo!!! Đại tướng quân!!! Tường thành phía bắc nguy cấp!!!
“Báo!!! Đại tướng quân!!! Tường thành phía nam nguy cấp!!!
Toàn bộ Cấp Dương Quan đều đang nguy cấp!
Trải qua một buổi chiều tử chiến, bước vào giờ Dậu, tiếng tông cửa và tiếng cửa thành bị đẩy ra ở cửa thành phía nam vang lên không ngừng.
Trái tim Lưu Trạm như rơi vào hầm băng.
Không có thép lỏng khóa chết, cửa thành không chịu được sự va chạm liên tục như vậy, kiên trì được tới bây giờ đã là vất vả lắm rồi.
Cửa thành vừa vỡ ra, ngay sau đó là tiếng hô hét hưng phấn của quân Yến, chỉ trong chớp mắt đã có vô số quân Yến dũng mãnh xông vào Cấp Dương Quan.
Kỵ binh quân Sở đã chờ sẵn ở bên trong cửa thành lập tức ngược dòng lao ra ngoài.
Cửa thành phía nam chìm trong hỗn loạn!
Mắt Lưu Trạm đỏ ngầu, nghiến răng nói: “Đại Tráng, tập hợp quân tinh nhuệ của chúng ta, sau khi kỵ binh lao ra ngoài nhanh chóng đóng lại cửa thành!”
Bất kể thế nào cũng không được để quân Yến tràn vào thành!
[Hết chương 51]
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Chuyện trưng binh được giải quyết ổn thỏa, Lưu Trạm quay trở lại thành Tấn Dương phục mệnh đại tướng quân.
Một vạn tân binh ở Đại Châu mà Lưu Trạm trưng được cũng được đưa đến Cấp Dương Quan, còn năm ngàn tân binh của Sầm Châu, vì Lưu Trạm là Sầm Châu úy nên đương nhiên cũng về dưới trướng Lưu Trạm.
Thái độ của Chu Thiền đối với Lưu Trạm vẫn không nóng không lạnh như cũ, Lưu Trạm ở dưới báo cáo, lão ngồi trên uống trà, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
Theo lý mà nói, Lưu Trạm đã hoàn thành nhiệm vụ trưng binh, hẳn là phải được khen thưởng nhưng Chu Thiền không hề đề cập tới chuyện đó với Lưu Trạm, trong lòng hắn hiểu rõ là Chu Thiền đang rối rắm.
Tên Lưu Trạm này dùng rất tốt, có năng lực, bớt lo nhưng biết quá nhiều nội tình, giống như một con dao hai lưỡi, từ đầu đến cuối Chu Thiền vẫn luôn ôm trực giác không yên lòng với Lưu Trạm.
Lúc này, bỗng nhiên Lưu Trạm nói sang chủ đề khác: “Đại tướng quân, chuyến đi này thuộc hạ còn gặp Phái công tử, tiện đường đưa công tử trở về.”
Chu Thiền hơi khựng lại, mất vài giây mới nhớ ra đó là ai: “À, ngươi nói Công Ly hả?”
Trong khoảng thời gian Phái Công Ly không ở đây, những mưu sĩ bên cạnh Chu Thiền đã đổi sang một nhóm mới, gia tộc họ Phái bên kia bị gièm pha quấn thân nên không dám nói thật với Chu Thiền.
Chu Thiền cũng nhận được một bản bí văn của họ Phái, mở rộng tầm mắt đến nỗi nhìn thấy họ Phái là bực bội, nhưng Phái Công Ly ở bên người lão nhiều năm, làm việc không mắc sai lầm, Chu Thiền cũng không nghĩ nhiều gật đầu.
Phái Công Ly lại trở về bên cạnh Chu Thiền.
Lưu Trạm vừa mới bước ra khỏi phủ tướng quân thì một đội nhân mã vội vàng chạy tới: “Thánh chỉ đến!”
Qua một thời gian đấu đá nhau, cuối cùng Tuyên Đế cũng quyết định cách chức Nhan Khải Vanh, cho đệ đệ là Nhan Khải Tu lên làm thái thú Tấn Dương tân nhiệm.
Duệ Vương tạm rời khỏi cuộc vui, thái giám đến tuyên chỉ truyền lại cho bọn họ những tin tức mới nhất trong cung.
Ở phủ đệ lâm thời của Duệ Vương.
Hà công công dùng chất giọng khàn khàn vừa uống trà vừa nói lại một số chuyện trong cung: “Bệ hạ rất nhớ Duệ Vương, thỉnh thoảng có nhắc tới, nhưng mà Duệ Vương ở Bắc Cương quá xa xôi, không thể hầu hạ hằng ngày, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên xa lạ.”
“Không sai, tứ hoàng tử thừa cơ nhảy vào, dạo này rất được sủng ái, thậm chí bệ hạ còn nói thẳng tứ hoàng tử là một thần đồng.”
Năm nay tứ hoàng tử mới mười hai tuổi, là con của Tuyên Đế và một cung nữ trong cung, vì xuất thân quá thấp nên trước nay vẫn luôn không được Tuyên Đế coi trọng.
Nhưng mà từ khi tam hoàng tử chết non, nhị hoàng tử bị biếm tới hoàng lăng, đại hoàng tử làm đốc quân ở Bắc Cương, bên cạnh Tuyên Đế chỉ còn đứa con trai này thôi.
Qua một thời gian tự nhiên sẽ để ý đến, ngay cả tiểu tộc nhà mẹ đẻ của tứ hoàng tử là gia tộc họ Đới cũng được vào cung làm quan.
“Không chỉ vậy, họ Trần và họ Lữ cũng có mối liên hệ mật thiết với tứ hoàng tử, vị tứ hoàng tử này nhỏ tuổi nên ngây thơ thật thà, sao đột nhiên lại biết lấy lòng thánh thượng? Tất nhiên là có cao nhân chỉ điểm rồi, Duệ Vương và đại tướng quân phải đề phòng.”
Sắc mặt Duệ Vương trầm xuống, nếu sau lưng tứ hoàng tử có họ Trần và họ Lữ nâng đỡ, nhỡ đâu tứ hoàng tử thật sự chiếm được thánh tâm, đột nhiên được ngồi vào ghế thái tử thì gã ở Bắc Cương vất vả lăn lộn mấy năm coi như uổng phí.
Duệ Vương gấp đến độ đi qua đi lại: “Không được, ta phải hồi kinh một chuyến, tâm tư của phụ hoàng chẳng ai đoán nổi, nếu ông ấy thật sự coi trọng tứ đệ thì chúng ta phải hết sức cẩn trọng chuyện lập thái tử, giống như tam đệ năm đó vậy.”
“Duệ Vương!” Chu Thiền trầm giọng ngắt lời, cái chết của tam hoàng tử là cấm kỵ, không được đề cập trước mặt người ngoài.
Duệ Vương thức thời, biết mình lỡ miệng nên không nói gì nữa.
Hà công công che miệng cười ha ha: “Duệ Vương không cần phải lo lắng, bây giờ Đại Sở còn đang trông cậy vào Duệ Vương lấy lại phần đất đã mất, nô tài cảm thấy bệ hạ sẽ không ở thời khắc mấu chốt này lập người khác làm thái tử, ngó lơ điện hạ đâu.”
Rất có lý, Tuyên Đế tuy bảo thủ nhưng không ngốc.
Hà công công nói tiếp: “Nhưng mà... Duệ Vương phải lập chiến công, dù sao thánh tâm cũng rất khó dò, chỉ có chiến công hiển hách mới làm cả triều đình kinh sợ. Trung lang tướng dưới trướng Duệ Vương đông đảo như vậy, muốn lập công không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Hà công công đang âm thầm nhắc nhở Duệ Vương không thể tiếp tục suốt ngày đắm chìm trong hoa thơm cỏ lạ, biểu cảm của Duệ Vương hơi hổ thẹn, đúng thật là lâu rồi gã không ra tiền tuyến gặp quân binh.
Điều Duệ Vương sơ xuất bỏ qua chính là khi tầm mắt của gã dời đi, Hà công công và Chu Thiền âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Những lời này đều là Chu Thiền bày mưu tính kế thông qua Hà công công nói cho Duệ Vương nghe, thay vì nói Duệ Vương cần chiến công, gia tộc họ Chu cũng cần chiến công.
Dạo gần đây họ Trần và họ Lữ bắt tay với mấy gia tộc khác, đối nghịch với họ Chu ở trên triều, thậm chí thái độ của Tuyên Đế cũng ngày càng trở nên xa cách, họ Chu cần một chiến công để khiến những kẻ đang ngo ngoe rục rịch kia an phận lại.
Còn có một nguyên nhân nữa là trong vòng một năm qua Duệ Vương trầm mê trong nữ sắc, ở Bắc Cương không có vương phi quản nên càng thêm không kiêng nể gì.
Hậu viện của Duệ Vương đã có mấy mỹ nhân mang thai, Chu Thiền biết tin lại vội vàng sai thái y đưa thuốc phá thai đến.
Mấy cái thai nhỏ đều bị xóa sạch, chỉ có Tào mỹ nhân là tháng quá lớn, không kịp phá nữa nên đành phải giữ lại, tính ngày thì cũng sắp sinh rồi.
Vì việc này mà Duệ Vương và Chu Thiền còn nổi lên một trận xung đột.
Duệ Vương muốn giữ lại đứa trẻ này, Chu Thiền thì cho rằng những mỹ nhân này toàn kỹ nữ, xuất thân tiện tịch, không thể để bọn họ lưu lại dòng máu của hoàng thất.
Nếu Duệ Vương hồi kinh mang về theo vài đứa con trai con gái thì còn ra thể thống gì, nhất định sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành.
Duệ Vương phi là con gái của Chu Thiền, gả cho Duệ Vương ba năm chỉ sinh được một đứa con gái, tiểu quận chúa mới chỉ tròn hai tuổi.
Nữ tử thế gia đối với việc quản lý hậu viện đương nhiên sẽ có cách riêng của mình, trước khi tiểu thế tử được sinh ra, hậu viện của phủ Duệ Vương đừng nói là phụ nữ mang thai, đến một cái trứng chim cũng không được xuất hiện, hiện giờ ở phủ Duệ Vương chỉ có duy nhất một tiểu quận chúa mà thôi.
Lần này Duệ Vương đến Bắc Cương kiếm được kha khá mỹ nhân, rời khỏi sự kiểm soát của Duệ Vương phi phải nói là sản phẩm chất thành đống. Chu Thiền vốn định tìm cách bỏ luôn cả đứa trẻ trong bụng Tào mỹ nhân nhưng bị Duệ Vương tìm mọi cách bảo vệ nên mới để lại.
Việc này cũng khiến Chu Thiền phải cảnh giác hơn, lão không thể tiếp tục để Duệ Vương lêu lổng ở trong phủ nữa, cho nên mới bắt tay với Hà công công dạy dỗ Duệ Vương, muốn mượn việc trong cung để làm Duệ Vương nghe lời.
Mấy ngày sau Lưu Trạm nhận được quân lệnh, một vạn binh lính dưới trướng hắn đi cùng Duệ Vương tới Cấp Dương Quan, ngoài ra còn có thêm một vạn kỵ binh đi theo.
Duệ Vương điều động tổng cộng hai vạn tướng sĩ dưới trướng, chỉ còn lại hai vạn binh mã đóng quân ở Tấn Dương, thứ nhất là để hù dọa họ Nhan thứ hai là để lưu lại một đường lui, phối hợp tiếp ứng.
Lần này gặp Duệ Vương, Lưu Trạm có cảm giác đối phương thay đổi rất nhiều, toàn thân tỏa ra khí áp trầm thấp, giống như một cái ngòi nổ đã được châm lửa, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tính tình của Duệ Vương cũng càng khó nắm bắt hơn.
Ở nha môn trung quân Cấp Dương Quan, Duệ Vương triệu tập chúng tướng tới thảo luận về kế hoạch xuất binh.
Sắc mặt của Từ Mục Viễn không tốt lắm, ông ta vẫn luôn kiên trì bế quan cố thủ, phó tướng dưới trướng Từ Mục Viễn là Viên Nhạc chủ động lên tiếng: “Thiết kỵ quân Yến đánh đâu thắng đó ở bình nguyên Thương Hà, không gì cản nổi, hầu như chẳng có cách nào chống trả được, trước mắt đối với quân ta mà nói, cố thủ Cấp Dương Quan chính là dùng khỏe ứng mệt*, chờ quân Yến tổ chức công thành một lần nữa, hao tổn thêm lực lượng là kế sách tốt nhất.”
(*nguyên văn là 以逸待劳 - dĩ dật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công)
Chư tướng tham gia bàn luận kế sách sôi nổi tán đồng với sách lượng cố thủ của Từ Mục Viễn.
“Kỵ binh quân ta tính sơ chỉ có khoảng ba vạn, nếu cứng đối cứng với thiết kỵ quân Yến, sợ là chỉ một trận chiến thôi cũng đủ mất hết sạch.”
“Đúng vậy, ngựa của quân ta bổ sung quá chậm, năm trước xin ngựa năm sau Binh bộ mới phát cho khoảng năm ngàn con, chiến đấu ở bình nguyên kỵ binh chính là mấu chốt, nếu hao phí toàn bộ ba vạn kỵ binh còn lại kia, sau này sẽ rất bị động.”
“Trước đây họ Nhan có một trại nuôi ngựa quy mô lớn, ngựa nuôi ở Bắc Cương mới thích nghi được với khí hậu Bắc Cương, so với ngựa ở Tây Vực gửi tới thì chịu rét giỏi hơn, họ Nhan là thế gia đầu tiên phát triển nuôi ngựa ở Bắc Cương phục vụ cho quân đội.”
“Nguyên nhân chính Đại Sở nhường nhịn họ Nhan chính là vì coi trọng số kỵ binh và ngựa này của họ Nhan, không ngờ họ Nhan thế hệ sau không bằng thế hệ trước, thẳng tay ném luôn cả bình nguyên Thương Hà.”
Từ khi quân Yến đánh xuống phía nam quấy nhiễu vùng biên giới đến khi chiếm được bình nguyên Thương Hà, họ Nhan không còn đồng cỏ ở Bắc Cương để nuôi ngựa nữa, bây giờ đến cả họ Nhan cũng không có đủ năm ngàn con ngựa.
Chủ đề vẫn tiếp tục quay xung quanh chuyện kỵ binh và ngựa, Lưu Trạm ngồi ở một góc im lặng suy tư.
Đúng lúc này, Duệ Vương bỗng nhiên nổi giận ném lên bàn một cái roi ngựa, tiếng động cực lớn khiến âm thanh nghị luận xôn xao lập tức dừng hết lại.
“Triều đình không phân phối đủ ngựa cho các ngươi nên các ngươi không muốn đánh giặc nữa đúng không?” Duệ Vương lại đá đổ thêm một cái bàn nhỏ ở bên cạnh.
“Lập tức xuất binh cho bổn vương, đánh như thế nào, đánh ở đâu, hôm nay phải bàn cho ra!”
“Ai không muốn xuất binh, không muốn đánh thì lăn về Trung Nguyên cho bổn vương, Đại Sở này cũng không phải chỉ có các ngươi mới biết dẫn binh!”
“Chiếm không được một thành thì lấy về cho bổn vương một huyện, huyện Hòa Thương huyện Lư Phong tiếp giáp với Cấp Dương Quan, cái nào cũng được, ngay lập tức bàn ra kết quả cho bổn vương!”
Nhất thời, trong nha môn trung quân im phăng phắc.
Sắc mặt Từ Mục Viễn xanh mét, ông ta theo phản xạ nhìn về phía Chu Thiền, thấy Chu Thiền dùng thái độ thờ ơ đứng ngoài cuộc, trong lòng cũng tự khắc hiểu.
Hai cậu cháu nhà này lại muốn dùng mạng người để lập quân công, nếu thành, công lao là của bọn họ, nếu bại, trách nhiệm là của chư tướng, đờ mờ hay lắm!
Nếu không có Duệ Vương ở đây, Từ Mục Viễn căn bản cũng không sợ Chu Thiền.
Nhưng mệnh lệnh của Duệ Vương thì lại không thể ngó lơ, một vị hoàng tử có khả năng kế thừa ngôi vị cao nhất, dù thế nào Từ Mục Viễn cũng không muốn đắc tội Duệ Vương.
Chỉ là không ngờ Duệ Vương lại đần độn như vậy, trong lòng Từ Mục Viễn vô cùng căm giận.
Một hoàng tử đang yên ổn sống ở Tấn Dương làm đốc quân, chỉ cần có thể bảo vệ tốt Cấp Dương Quan, ba năm sau xin hồi kinh chẳng phải chuyện khó, hà tất phải gây khó dễ cho bọn họ như vậy.
Cuối cùng, chư tướng quyết định mười ngày sau cướp lấy huyện Hòa Thương, kế hoạch hành quân chi tiết hơn vẫn còn phải để lần sau bàn tiếp.
Lưu Trạm quay về doanh trại, bọn Tào Tráng tức thì xông ra: “Thủ lĩnh, chúng ta sắp xuất binh à?”
“Tạm thời không cần, Duệ Vương chọn Trương Thái Ninh và Âu Dương Kiệt, xuất tổng cộng ba vạn binh mã.” Lưu Trạm ngồi xuống uống một hớp trà.
Hắn nhớ lại sắc mặt của Trương Thái Ninh và Triệu Ngọ Quang, tặc lưỡi “chậc” một tiếng.
Binh doanh quân bắc cũng chia phe phái, một phái do Từ Mục Viễn cầm đầu, một phái là Chu Thiền cầm đầu, Trương Thái Ninh và Âu Dương Kiệt đều thân với Từ Mục Viễn hơn, hai người họ cũng rất tán đồng với sách lược cố thủ trong thành.
Mặt khác, Lưu Trạm đoán không ra trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tính tình của Duệ Vương lại có thay đổi lớn như vậy, trước đây Duệ Vương tuyệt đối sẽ không quát thẳng vào mặt chư tướng.
Nếu còn ở thành Tấn Dương thì Lưu Trạm có thể nhờ thủ hạ tử sĩ của Tống Phượng Lâm đi điều tra, bây giờ hắn lại đang ở Cấp Dương Quan rồi, không thể tự do thư từ tới lui với bên ngoài nữa.
“Đại Tráng, ngày mai theo ta đi phòng thủ cửa thành phía nam.” Lưu Trạm nói.
Vì Trương Thái Ninh và Âu Dương Kiệt phải đi tấn công huyện Hòa Thương nên Lưu Trạm thay thế đi phòng thủ cửa thành phía nam bị trống, hai cửa nam bắc của Cấp Dương Quan ban đầu là do Trương Thái Ninh và Âu Dương Kiệt chia nhau phòng thủ.
Mười ngày sau, ba vạn đại quân xuất chinh, Duệ Vương đích thân ra đứng ở cửa thành đưa tiễn.
Huyện thành huyện Hòa Thương nằm ở phía đông của thung lũng Dương Bắc, đi qua thung lũng Dương Bắc là tới một vùng đồi núi, đứng trên đó nhìn xuống sẽ thấy một vùng bình nguyên có huyện thành Hòa Thương.
Thung lũng Dương Bắc rất thích hợp để mai phục, không thể trực tiếp đi ngang qua, bởi vậy sách lược của Từ Mục Viễn là đi vòng qua mạn phía nam của thung lũng Dương Bắc.
Gió bắc thổi phần phật, đất đai mênh mông, Lưu Trạm đứng trên tường thành phóng tầm mắt xuống một vùng hoang vu bên dưới, chiến loạn kéo dài nhiều năm, đồng ruộng tốt tươi đã biến thành bùn lầy, cỏ dại mọc thành từng cụm, được máu nóng tưới lên nên sinh trưởng càng tươi tốt.
Tới giờ Ngọ, phía chân trời có khói đặc bốc lên cuồn cuộn, chính là hướng của huyện Hòa Thương, chẳng bao lâu sau có thám báo chạy về báo tin quân Sở và quân Yến ở huyện Hòa Thương đã khai chiến ngoài thành, tình hình chiến đấu tạm thời không rõ.
Ròng rã một ngày, trên dưới Cấp Dương Quan chìm trong bầu không khí áp suất cực thấp, từng nhóm từng nhóm thám báo chạy về báo cáo tình hình chiến đấu, tất cả đều là trận chiến vẫn đang tiếp diễn, thế lực ngang nhau.
Cả đêm thức trắng, Lưu Trạm ngồi trên gác mái ở cửa thành phía nam cùng với một tên lính gác, chống cằm suy tư.
Quân Sở phái đi ba vạn binh mã, không nhiều không ít, nếu giao chiến với quân chủ lực của quân Yến thì lúc này hẳn là phải gửi chiến báo cầu tiếp viện về rồi, thế lực hai bên ngang nhau chứng tỏ quân chủ lực của quân Yến không đóng ở huyện Hòa Thương.
Năm ngoái sau khi chiếm được bình nguyên Thương Hà, quân Yến bỏ ra tài lực cực lớn để sửa sang lại bốn huyện ở bình nguyên Thương Hà, bọn họ không thể để mặc huyện Hòa Thương dễ dàng như vậy, nhất định là đang có mưu đồ khác.
Ngón tay Lưu Trạm di chuyển trên bản đồ, trong đầu hắn xuất hiện một suy đoán lớn mật.
“Gọi Tào Tráng qua đây!” Lưu Trạm lớn tiếng hô.
Thân vệ bên ngoài tức tốc chạy xuống gác mái.
“Thủ lĩnh!” Một khắc sau Tào Tráng thở hổn hển chạy tới.
“Lập tức chỉnh đốn và sắp đặt! Triệu tập toàn bộ binh lính dưới trướng tới tường thành phía nam, đi kiểm tra xem dầu hỏa, đá và các thứ đồ khác dùng để thủ thành có còn đặt đúng chỗ không, tất cả cung tiễn thủ lập tức lên tường thành!”
Sắc mặt Lưu Trạm cực lạnh: “Cấp Dương Quan sắp có một trận ác chiến rồi!”
“Tuân lệnh!” Tào Tráng chắp tay hô.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, toàn bộ cửa thành phía nam trở nên bận rộn, Lưu Trạm cũng vội vàng chạy tới nha môn trung quân.
“Thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo đại tướng quân!”
Thủ vệ canh giữ ngăn cản: “Có chuyện gì quan trọng? Đại tướng quân vẫn chưa dậy.”
Lưu Trạm không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng vô cùng tức giận, tình hình chiến đấu ở huyện Hòa Thương vẫn chưa đâu vào đâu, vậy mà Chu Thiền vẫn có thể ngủ được?
“Quân tình khẩn cấp, thỉnh thông truyền một tiếng.” Lưu Trạm kiên trì nói.
Thủ vệ hơi khó xử nhưng cũng không dám nề hà thêm, quay đi chạy vào bên trong thông truyền.
Sắc trời dần rõ ràng, Lưu Trạm nhìn không trung mờ mịt trên đầu, trong lòng càng thêm bất an.
Nếu mục tiêu của quân Yến là Cấp Dương Quan, chỉ cần một đêm thôi cũng đủ để đại quân bao vây hết Cấp Dương Quan rồi.
Thủ vệ đi vào thông truyền chậm chạp không ra, Lưu Trạm chờ không nổi nữa, định tự ý xông vào.
“Báo!!! Đại quân quân Yến xâm phạm!!!” Thám báo cưỡi ngựa chạy trên đường, vừa chạy vừa hô to.
“Báo!!! Đại quân quân Yến xâm phạm!!! Cách Cấp Dương Quan chỉ còn khoảng năm dặm!!! Báo!!!”
Lưu Trạm đen mặt chạy về, trong lòng quay cuồng lửa giận, lúc này hắn đi tìm Chu Thiền chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi!
Đứng trên cửa thành dõi mắt ra xa, binh lính quân Yến đen nghìn nghịt trải từ nam sang bắc, cơ hồ kín hết một vùng đất trống hoang vu.
Đại tướng quân khẩn cấp hạ lệnh, giới nghiêm toàn thành, từng tiếng trống trận vang lên không dứt, toàn bộ Cấp Dương Quan sôi trào như đàn kiến bò trên chảo nóng.
Ở nha môn trung quân.
Lần đầu tiên Chu Thiền lộ ra sắc mặt kinh hãi: “Mau hộ tống Duệ Vương rời khỏi Cấp Dương Quan!”
Lão hoàn toàn không ngờ quân tình có sai lầm, số lượng quân Yến ở bình nguyên Thương Hà thế mà lại vượt qua con số mười lăm vạn!
Quân Yến không chỉ giữ chân được quân Sở ở huyện Hòa Thương mà còn có thể đồng thời tấn công Cấp Dương Quan, mà Duệ Vương thì lại đang ở Cấp Dương Quan, bỏ Cấp Dương Quan là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ Duệ Vương bị bắt... Chu Thiền thực sự không dám tưởng tượng nữa.
Phó tướng sợ hãi đi vào, nói: “Không kịp rồi, đại quân quân Yến đã bao vây toàn thành!”
Sắc mặt Duệ Vương trắng bệch.
Từ Mục Viễn giận dữ xông vào: “Duệ Vương, toàn bộ quan quân phòng thủ của chúng ta không đến sáu vạn người, quân Yến lại có hơn mười vạn người, Cấp Dương Quan nguy cấp! Mạt tướng khẩn cầu Duệ Vương, lập tức hạ lệnh cho quân phòng thủ ở thành Tấn Dương đến chi viện!”
Hai chân Duệ Vương nhũn ra, không nói được gì.
Từ Mục Viễn nói tiếp: “Lệnh cho tử sĩ cầm theo ấn tín của Duệ Vương phá vòng vây!”
Chu Tùy lắc đầu: “Muộn rồi, mười vạn đại quân vây thành, phá vòng vây thế nào được đây!?”
“Dù sao cũng vẫn phải thử!” Từ Mục Viễn rống giận.
Bây giờ có nói nhiều cỡ nào thì cũng đã vô dụng.
“Đại tướng quân, lần này ông không thể thoái thác tội của mình!” Từ Mục Viễn tức giận trừng mắt với Chu Thiền rồi phất tay áo rời đi.
Cửa thành phía nam.
Cung tiễn thủ đã dàn đội hình chỉnh tề trên tường thành, Vi Thành Quý thúc giục binh lính khuân vác càng nhiều đá và dầu hỏa lên tường thành càng tốt. Bên ngoài cách khoảng ba dặm, quân Yến đang từng bước ép sát.
Lưu Trạm đã bố trí toàn bộ một vạn binh lính của mình lên tường thành, sau đó lần lượt có binh lính phòng thủ Cấp Dương Quan chạy tới chi viện.
Ở cửa thành nam có tổng cộng hai vạn quân phòng thủ, mắt thấy sắp phải khai chiến, theo phẩm cấp, Lưu Trạm chỉ là lục phẩm trung lang tướng nên không có tư cách chủ trì trận chiến quan trọng này.
Từ Mục Viễn đã dẫn người đi tới cửa thành phía bắc, Lưu Trạm chờ mãi không thấy Chu Thiền phái tướng lĩnh của mình qua đây tiếp quản cửa nam, thậm chí đến chính Chu Thiền cũng không hiện thân.
Giờ này khắc này, Lưu Trạm chẳng có lòng dạ nào để suy đoán xem Chu Thiền có mục đích gì nữa.
Hắn mặc áo giáp, thắt lưng đeo trường đao, cầm cung tiễn trong tay, tập trung tinh thần nhìn quân Yến càng ngày càng tới gần.
Quân Yến lít nha lít nhít, nhân số đông đảo chẳng khác gì nạn châu chấu ngoài đồng ruộng, một Cấp Dương Quan nội bộ tan rã như tổ kiến nát bét liệu có thủ được không đây?
Bầu không khí căng thẳng liên tục dâng cao, trong nháy mắt, quân tiên phong của quân Yến hò hét xông lên.
Binh lính cầm thuẫn và thang mây ồ ạt hướng về phía Cấp Dương Quan như thủy triều dâng, còn kèm theo không ít xe bắn đá và cọc lớn dùng để công thành.
Lưu Trạm giơ cao trường đao lên, hô to: “Trận này tất thắng!!!”
Một đám binh lính xung quanh đáp lại: “Tất thắng!!!”
Lưu Trạm hạ lệnh: “Bắn!!!”
Mưa tên rậm rạp phóng đi, chớp mắt đã khiến cho quân Yến dày đặc bên kia có vô số người ngã xuống, lớp trước trống ra lớp sau lập tức bổ sung vào, binh lính quân Yến đón mưa tên kiên định tiến về phía trước.
Rầm!!! Một tảng đá bay tới đập trúng tường thành, rơi xuống tạo một cái hố hõm vào cực to, binh lính bị liên lụy không chết thì cũng đi tong nửa cái mạng.
“Đừng sợ! Chuẩn bị máy bắn đá phản kích!” Lưu Trạm rống lên, “Máy bắn đá phải nhắm chuẩn vào vũ khí của quân Yến! Các phương hướng phải tập trung đánh vào vũ khí của quân Yến!”
Máy bắn đá được kéo lên tường thành phía nam, từng tảng đá lớn bay vù vù trên đỉnh đầu, có cái đập trúng người, có cái đập trúng vũ khí của quân Yến.
Rất nhanh quân tiên phong của quân Yến chạy tới chân tường, làn sóng quân Yến đầu tiên bắt đầu dựng thang trèo lên.
Lưu Trạm tiện tay bắt lấy người bên cạnh: “Hoàng Ngọ Thời, ngươi dẫn người đi tiếp viện cửa thành, thúc giục bọn họ tăng tốc độ nung thép, khóa chết cửa thành lại cho ông!”
Hoàng Ngọ Thời lĩnh mệnh rồi chạy vội đi.
Lưu Trạm lại hô lớn: “Đổ dầu!”
Đám lính bưng tới mấy nồi dầu hỏa tưới xuống thang mây, nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Công thành chính là quá trình tiêu hao và bị tiêu hao như vậy, chờ xem bên nào chịu đựng được lâu hơn.
Quân Sở dùng hai mươi vạn sinh mạng mới cướp được Cấp Dương Quan về tay, bây giờ vị trí thay đổi, quân Yến xuất mười vạn binh muốn đoạt lại Cấp Dương Quan. Quân Sở dùng sáu vạn người đánh với quân Yến có hơn mười vạn người, Lưu Trạm cảm thấy trận này vẫn có thể thắng được, chỉ cần chúng tướng một lòng tử thủ.
Nhưng hiện thực tàn khốc vả mặt hắn quá nhanh.
“Đại nhân! Đại tướng quân không cho đóng chết cửa thành, thép lỏng bị dọn đi hết rồi!” Hoàng Ngọ Thời vội vã quay về hồi báo, thở hồng hộc nói: “Đại tướng quân tập kết một vạn kỵ binh ở thao trường, đại nhân, có phải bọn họ muốn mở cửa thành nghênh chiến không?”
Lưu Trạm chỉ cảm thấy đại não đang ong lên, đầu đau muốn nứt ra.
Cái gì mà mở cửa thành nghênh chiến, đây rõ ràng là muốn tìm cơ hội phá vòng vây đào tẩu!
Chưa bàn đến việc Cấp Dương Quan đang trong thời khắc sinh tử, tồn vong chưa rõ, Chu Thiền muốn mang Duệ Vương ra ngoài phá vòng vây cũng phải nhìn xem tình thế ra sao chứ? Quân Yến đã bọc kín Cấp Dương Quan không còn một kẽ hở, so với mạo hiểm phá vòng vây chẳng bằng tử thủ với chư tướng sẽ ổn thỏa hơn.
Lưu Trạm không dám chậm trễ, lập tức đi tìm Chu Thiền: “Cầu xin đại tướng quân cho phép thuộc hạ đóng kín cửa thành, mở cửa nghênh chiến quá nguy hiểm!”
Chu Thiền mặc một thân áo giáp nhung trang, sắc mặt vô cùng khó coi: “Ngươi không phòng thủ trên tường thành chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn bản tướng quân trừng trị ngươi tội tự ý rời khỏi vị trí?”
Lưu Trạm quỳ một gối xuống, chắp tay khẩn thiết nói: “Chúng ta có thể bảo vệ được Cấp Dương Quan, khẩn cầu đại tướng quân nghĩ lại!”
Lưu Trạm không nói rõ ra là Chu Thiền muốn phá vòng vây chạy trốn nhưng Chu Thiền vẫn hiểu hàm nghĩa trong câu của Lưu Trạm, sắc mặt lão tức khắc đen thui.
Duệ Vương ở bên cạnh chỉ biết run rẩy trong hoang mang lo sợ.
“Bản tướng quân tự có tính toán, không tới phiên ngươi nhiều lời!” Chu Thiền hừ một tiếng, “Lập tức quay về, nếu không sẽ xử trí theo quân pháp!”
Giờ đây Lưu Trạm xem như hoàn toàn hiểu rõ, cái tên Chu Thiền này nhát như chuột.
Đừng nhìn lão mặc áo giáp rất ra dáng và tỏ vẻ thâm trầm, thực chất trong lòng đang hoảng loạn, thậm chí không còn tâm trí để phán đoán tình hình và đưa ra quyết sách, đầu óc chỉ còn suy nghĩ muốn giữ mạng mà thôi.
Binh Yến công thành càng thêm mãnh liệt, càng ngày càng nhiều binh lính bò lên trên tường thành, Lưu Trạm phải dẫn binh lính quay về lại tường thành ngăn địch, Chu Thiền nghĩ đến chạy trốn nhưng hắn thì không thể lui về phía sau.
Lưỡi đao trắng bạc bị nhiễm đỏ máu tươi, trên tường thành chồng chất càng ngày càng nhiều thi thể, máu tươi len theo khe đá chảy xuống.
Một mũi tên bay tới bắn trúng áo giáp của Lưu Trạm, vì chất liệu rất cứng nên không thể bắn thủng, hắn nhổ mũi tên trên áo giáp ra, sau lưng lại có một người đánh lén, tiếng lưỡi đao sắc quẹt qua áo giáp vang lên tiếng két chói tai, Lưu Trạm trở tay quay đao về phía sau đâm cho binh Yến đánh lén mất mạng tại chỗ.
Tình thế ở cửa thành nam ngày càng khốc liệt, nhân số quân Yến công thành tính sơ chắc khoảng năm vạn binh, mà quân phòng thủ của Cấp Dương Quan cũng đang dần không chống đỡ nổi, càng ngày càng có nhiều quân Yến nhảy lên được tường thành, mà tiếng cọc lớn tông vào cửa thành một khắc cũng chưa dừng lại.
Mặt trời lên cao tới đỉnh đầu, tường thành Cấp Dương Quan bị máu tươi bao phủ, dưới ánh mặt trời lộ ra màu đỏ thẫm đáng sợ.
Quân Yến vẫn cuồn cuộn công thành, tiếng vũ khí va chạm, tiếng la hét liều chết, tiếng cầu cứu viện vang lên khắp nơi trong Cấp Dương Quan.
Chu Thiền tuy được làm đại tướng quân nhưng chưa từng thực sự dẫn binh bao giờ, cái chức đại tướng quân này của lão chỉ là kết quả của đấu đá quyền lực giữa các thế gia mà thôi.
Trong tình thế sinh tử bị vây khốn, lúc này Chu Thiền mới sâu sắc cảm nhận được sự thay đổi chỉ trong nháy mắt của chiến trường, lão vô cùng hối hận, hối hận vì sao mình lại muốn lên tiền tuyến, vì sao lại chủ động khiêu khích quân Yến.
“Báo!!! Đại tướng quân!!! Tường thành phía đông nguy cấp!!!
“Báo!!! Đại tướng quân!!! Tường thành phía tây nguy cấp!!!
“Báo!!! Đại tướng quân!!! Tường thành phía bắc nguy cấp!!!
“Báo!!! Đại tướng quân!!! Tường thành phía nam nguy cấp!!!
Toàn bộ Cấp Dương Quan đều đang nguy cấp!
Trải qua một buổi chiều tử chiến, bước vào giờ Dậu, tiếng tông cửa và tiếng cửa thành bị đẩy ra ở cửa thành phía nam vang lên không ngừng.
Trái tim Lưu Trạm như rơi vào hầm băng.
Không có thép lỏng khóa chết, cửa thành không chịu được sự va chạm liên tục như vậy, kiên trì được tới bây giờ đã là vất vả lắm rồi.
Cửa thành vừa vỡ ra, ngay sau đó là tiếng hô hét hưng phấn của quân Yến, chỉ trong chớp mắt đã có vô số quân Yến dũng mãnh xông vào Cấp Dương Quan.
Kỵ binh quân Sở đã chờ sẵn ở bên trong cửa thành lập tức ngược dòng lao ra ngoài.
Cửa thành phía nam chìm trong hỗn loạn!
Mắt Lưu Trạm đỏ ngầu, nghiến răng nói: “Đại Tráng, tập hợp quân tinh nhuệ của chúng ta, sau khi kỵ binh lao ra ngoài nhanh chóng đóng lại cửa thành!”
Bất kể thế nào cũng không được để quân Yến tràn vào thành!
[Hết chương 51]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất