Bá Tổng Cưng Chiều Lấy Tiểu Tổ Tông
Chương 26: Gặp chị gái!
Cuộc họp của anh diễn ra sớm hơn và thành công nhanh hơn dự kiến nên còn dư giả không ít thời gian, Nhân cơ hội hỏi ý Kiến thư kí xem nên đưa cậu đi đâu đó chơi.
- ''Chơi chiếc gì, ông chủ à công việc của anh chất cao như núi kia kìa, cậu Mặc cũng lớn rồi cần gì chơi.'' Anh hỏi thư kí với một niềm tin câu trả lời sẽ làm anh hài lòng nhưng không, thư kí Chu vả thẳng mặt anh cái bốp với sấp công việc đang chờ.
- ''Chọn cậu làm thư kí không phải để cậu ngồi không ăn lương, biến về giải quyết hết cho tôi!'' Rất thằng tay và thẳng chân túm lấy thư kí rồi đá ra, trước đó không quên đưa tiền vé máy bay cho cậu ta.
- ''Nếu làm tốt tôi thăng lương.''
Nghe tới hai từ thăng lương cậu ta trở mặt ngay lập tức, không còn vẻ mặt bất mãn nữa mà thay vào đó là khuôn mặt thoả mãn.
- ''Chúc ông chủ và cậu Mặc chơi vui vẻ, công việc cứ để Chu Kim tôi Lo.'' Nói xong cậu ta tự động cuốn gói đi luôn, một ánh mắt do dự cũng không có. Quả thật sức ảnh hưởng của đồng Tiền thật đáng kinh ngạc.
Công việc đã được bàn giao lại cho thư kí Chu, anh yên tâm dắt cậu đi chơi. Nào là đi tham quan những nơi nổi tiếng, đi bảo tảng, di tích... v.v... Cuối cùng dừng lại tại một Nhà hàng nổi tiếng để dùng bữa.
Khu nhà hàng này rất nổi tiếng, Kiến trúc cũng rất đẹp, màu chủ đạo là màu đỏ đất, cậu rất thích màu này. Bố trí có khá là nhiều tầng, mỗi tầng tầm mười phòng mà một phòng khoảng chừng năm cái bàn tròn mà mỗi bàn tròn gồm có tám cái ghế.
- ''Được đấy nhưng điểm trừ là sẽ phải ngồi cùng phòng nhưng không cùng bàn với người lạ.''
- ''Nếu không thích chúng ta sẽ đi nơi khác?'' Anh rất chiều ý cậu mà lên tiếng nói.
Gì chứ kiếm một nơi phong cảnh đẹp lại có màu cậu thích thì khó lắm, dù sao thì ngồi cùng một phòng thôi ai rảnh hơi đâu mà liếc nhìn nhau nên chẳng việc gì phải đi nơi khác cả. Cái cậu thấy không tự nhiên là có người nhìn chằm chằm khi ăn nên cậu mới cho nó điểm trừ nhưng người lịch sự ai chẳng biết liếc là không tốt. Cuối cùng là vẫn ở quán này, hai người chọn một bàn rồi ngồi xuống gọi món.
Quả là quán nổi tiếng, mới chốc mà đã đông nghẹt khách, nếu cậu và anh đi trễ chút nữa sợ là chẳng còn bàn mà ngồi. Thảnh thơi ngồi chờ món thì có cặp vợ chồng đi tới.
- ''Ôi, hết bàn rồi.'' Người phụ nữ tiếc nuối mà lên tiếng. Người đàn ông kia thì nhàn nhạt mà đáp lại.
- ''Đi quán khác thôi em.''
- ''Nhưng em lại Thích màu chủ đạo của quán này.'' Cô ấy thở dài mà đáp lại.
Nghe thấy có người cũng thích màu giống mình cậu vểnh tai lên hóng hớt. Nhân viên đi tới hỏi chuyện đôi vợ chồng kia.
- ''Dạ thật xin lỗi, tầm giờ này quán chúng tôi khá đông đấy ạ. Nếu anh chị không phiền có thể hỏi những người xung quanh rồi ngồi ghép bàn ạ.'' Bạn Nhân viên kia cười lịch sự mà nói.
Thấy vậy cô vợ kia cũng đảo măth nhìn xung quanh nhưng căn bản bàn nào cũng đủ người đủ ghế cả. Cuối cùng nhìn vào phía cuối cũng chính là bàn cậu, nhận thấy chỉ có hai người nên cô ấy đi tới hỏi.
- ''Xin chào, tôi thấy chỉ có hai người thôi, có thể ghép bàn với chúng tôi không?''
- ''Được không?'' Cậu không dám tự ý quyết định mà hỏi lại anh. Anh lạnh nhạt phun ra một chữ ''Tùy'' cậu cũng hiểu ý mà nhìn cô gái kia rồi gật đầu với nụ cười của thương mại.
Nhưng kì lạ là cô gái kia nhìn cậu chằm chằm, biểu cảm trên gương mặt thay đổi liên tục khiến cậu không khỏi thắc mắc.
- ''Ôi vãi!! Thằng oắt Mặc này!! Sao mày Nhảy qua nước Anh rồi?!'' Đơ một lúc cô gái kia đột nhiên hốt hoảng rồi chỉ vào mặt cậu hét lên.
Cậu nhíu mày đầy không vui khi có người lại không lịch sự mà chỉ thẳng vào mặt cậu hét lên thế này nhưng chợt nhận ra người kia vừa thốt lên ba chữ ''thằng oắt Mặc" cậu liền nhìn lại đối phương với ánh mắt kinh ngạc.
- ''Hở bà già Mặc Khiết!! Sao trông già như bà cụ 50 tuổi thế? Lại còn chồng chồng vợ vợ gì? Á à lấy chồng không báo đúng không hả? Tôi mách bố mẹ!!'' Đập bàn đứng dậy cậu hét lên, khuôn mặt không thể nào bất ngờ hơn được nữa.
Quân Thiên Phong và chồng của Mặc Khiết ngơ ngác nhìn hai người, dù hoang mang nhưng nét lạnh lùng Trên mặt vẫn không có dấu hiệu mờ hay giảm.
- ''Cái quần đùi! Chị mày là được bố mẹ cho phép đàng hoàng cả, gặp mày ở đây đúng là hoang mang. À nói mày nghe, bố mẹ cũng ở đây, nào rảnh qua chào cái kìa.''
Không ngờ tới vì đi công tác với Quân Thiên Phong mà cậu lại gặp cả nhà mình ở nước Anh.
- ''Câu chuyện hoang mang này có tên là ''Bất chợt đi công tác cùng người yêu tôi gặo gia đình lúc nào không hay''.'' Cậu cười đầy bất lực mà nói.
- ''Được đấy, có người yêu à, sẵn dẫn về ra mắt bố mẹ cho nó nóng.''
Nghe tới ra mắt Quân Thiên Phong đơ hẳn người ra, anh chưa từng nghĩ tới việc ra mắt bố mẹ cậu. Giờ tự nhiên nói lại có chút hồi hộp không thôi. Trái lại với anh cậu rất thản nhiên mà gật đầu đồng ý.
- ''Chơi chiếc gì, ông chủ à công việc của anh chất cao như núi kia kìa, cậu Mặc cũng lớn rồi cần gì chơi.'' Anh hỏi thư kí với một niềm tin câu trả lời sẽ làm anh hài lòng nhưng không, thư kí Chu vả thẳng mặt anh cái bốp với sấp công việc đang chờ.
- ''Chọn cậu làm thư kí không phải để cậu ngồi không ăn lương, biến về giải quyết hết cho tôi!'' Rất thằng tay và thẳng chân túm lấy thư kí rồi đá ra, trước đó không quên đưa tiền vé máy bay cho cậu ta.
- ''Nếu làm tốt tôi thăng lương.''
Nghe tới hai từ thăng lương cậu ta trở mặt ngay lập tức, không còn vẻ mặt bất mãn nữa mà thay vào đó là khuôn mặt thoả mãn.
- ''Chúc ông chủ và cậu Mặc chơi vui vẻ, công việc cứ để Chu Kim tôi Lo.'' Nói xong cậu ta tự động cuốn gói đi luôn, một ánh mắt do dự cũng không có. Quả thật sức ảnh hưởng của đồng Tiền thật đáng kinh ngạc.
Công việc đã được bàn giao lại cho thư kí Chu, anh yên tâm dắt cậu đi chơi. Nào là đi tham quan những nơi nổi tiếng, đi bảo tảng, di tích... v.v... Cuối cùng dừng lại tại một Nhà hàng nổi tiếng để dùng bữa.
Khu nhà hàng này rất nổi tiếng, Kiến trúc cũng rất đẹp, màu chủ đạo là màu đỏ đất, cậu rất thích màu này. Bố trí có khá là nhiều tầng, mỗi tầng tầm mười phòng mà một phòng khoảng chừng năm cái bàn tròn mà mỗi bàn tròn gồm có tám cái ghế.
- ''Được đấy nhưng điểm trừ là sẽ phải ngồi cùng phòng nhưng không cùng bàn với người lạ.''
- ''Nếu không thích chúng ta sẽ đi nơi khác?'' Anh rất chiều ý cậu mà lên tiếng nói.
Gì chứ kiếm một nơi phong cảnh đẹp lại có màu cậu thích thì khó lắm, dù sao thì ngồi cùng một phòng thôi ai rảnh hơi đâu mà liếc nhìn nhau nên chẳng việc gì phải đi nơi khác cả. Cái cậu thấy không tự nhiên là có người nhìn chằm chằm khi ăn nên cậu mới cho nó điểm trừ nhưng người lịch sự ai chẳng biết liếc là không tốt. Cuối cùng là vẫn ở quán này, hai người chọn một bàn rồi ngồi xuống gọi món.
Quả là quán nổi tiếng, mới chốc mà đã đông nghẹt khách, nếu cậu và anh đi trễ chút nữa sợ là chẳng còn bàn mà ngồi. Thảnh thơi ngồi chờ món thì có cặp vợ chồng đi tới.
- ''Ôi, hết bàn rồi.'' Người phụ nữ tiếc nuối mà lên tiếng. Người đàn ông kia thì nhàn nhạt mà đáp lại.
- ''Đi quán khác thôi em.''
- ''Nhưng em lại Thích màu chủ đạo của quán này.'' Cô ấy thở dài mà đáp lại.
Nghe thấy có người cũng thích màu giống mình cậu vểnh tai lên hóng hớt. Nhân viên đi tới hỏi chuyện đôi vợ chồng kia.
- ''Dạ thật xin lỗi, tầm giờ này quán chúng tôi khá đông đấy ạ. Nếu anh chị không phiền có thể hỏi những người xung quanh rồi ngồi ghép bàn ạ.'' Bạn Nhân viên kia cười lịch sự mà nói.
Thấy vậy cô vợ kia cũng đảo măth nhìn xung quanh nhưng căn bản bàn nào cũng đủ người đủ ghế cả. Cuối cùng nhìn vào phía cuối cũng chính là bàn cậu, nhận thấy chỉ có hai người nên cô ấy đi tới hỏi.
- ''Xin chào, tôi thấy chỉ có hai người thôi, có thể ghép bàn với chúng tôi không?''
- ''Được không?'' Cậu không dám tự ý quyết định mà hỏi lại anh. Anh lạnh nhạt phun ra một chữ ''Tùy'' cậu cũng hiểu ý mà nhìn cô gái kia rồi gật đầu với nụ cười của thương mại.
Nhưng kì lạ là cô gái kia nhìn cậu chằm chằm, biểu cảm trên gương mặt thay đổi liên tục khiến cậu không khỏi thắc mắc.
- ''Ôi vãi!! Thằng oắt Mặc này!! Sao mày Nhảy qua nước Anh rồi?!'' Đơ một lúc cô gái kia đột nhiên hốt hoảng rồi chỉ vào mặt cậu hét lên.
Cậu nhíu mày đầy không vui khi có người lại không lịch sự mà chỉ thẳng vào mặt cậu hét lên thế này nhưng chợt nhận ra người kia vừa thốt lên ba chữ ''thằng oắt Mặc" cậu liền nhìn lại đối phương với ánh mắt kinh ngạc.
- ''Hở bà già Mặc Khiết!! Sao trông già như bà cụ 50 tuổi thế? Lại còn chồng chồng vợ vợ gì? Á à lấy chồng không báo đúng không hả? Tôi mách bố mẹ!!'' Đập bàn đứng dậy cậu hét lên, khuôn mặt không thể nào bất ngờ hơn được nữa.
Quân Thiên Phong và chồng của Mặc Khiết ngơ ngác nhìn hai người, dù hoang mang nhưng nét lạnh lùng Trên mặt vẫn không có dấu hiệu mờ hay giảm.
- ''Cái quần đùi! Chị mày là được bố mẹ cho phép đàng hoàng cả, gặp mày ở đây đúng là hoang mang. À nói mày nghe, bố mẹ cũng ở đây, nào rảnh qua chào cái kìa.''
Không ngờ tới vì đi công tác với Quân Thiên Phong mà cậu lại gặp cả nhà mình ở nước Anh.
- ''Câu chuyện hoang mang này có tên là ''Bất chợt đi công tác cùng người yêu tôi gặo gia đình lúc nào không hay''.'' Cậu cười đầy bất lực mà nói.
- ''Được đấy, có người yêu à, sẵn dẫn về ra mắt bố mẹ cho nó nóng.''
Nghe tới ra mắt Quân Thiên Phong đơ hẳn người ra, anh chưa từng nghĩ tới việc ra mắt bố mẹ cậu. Giờ tự nhiên nói lại có chút hồi hộp không thôi. Trái lại với anh cậu rất thản nhiên mà gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất