Bá Tổng Cưng Chiều Lấy Tiểu Tổ Tông
Chương 27: Gặp bố và mẹ
Từ sau hôm đi chơi và hội ngộ với chị gái của mình thì cũng được được hai ngày, trong khi cậu rất hưởng thụ thì anh lại có vẻ bồn chồn lo lắng gì đó mà cứ cách vài phút lại hỏi cùng một câu hỏi.
- ''Thật sự là bố mẹ của em ở đây? Anh sẽ đến ra mắt sao?'' Không còn gương mặt lạnh nhạt nữa mà thay vào đó là hồi hộp với nghiêm túc. Cậu gật gật rồi cứ tiếp tục dán mắt vào điện thoại.
- ''Thư giản đi nào, nếu bố mẹ có làm gì anh thì em bảo kê mà, bố mẹ chỉ hơi khó tính chút thôi chứ tuyệt không ăn thịt anh đâu.'' Nghe cậu nói vậy anh cũng nhẹ bớt lòng mà thở phào một cái đầy yên tâm.
Ngay sáng sớm hôm sau không nói không rằng gì cậu đột nhiên dậy rất sớm rồi giục anh dậy.
- ''Hôm nay về nhà, em có địa chỉ rồi." Cậu nói một cách nhỏ nhẹ nhưng lại khiến anh đang ngủ ngon trên giường bỗng chốc giật đứng mình chồm dậy đầy hớt hãi.
Gì vậy trời, Không ngờ Quân Thiên Phong cũng có khuôn mặt này nha. Chắc không phải chỉ vì đi ra mắt nhà cậu thôi đấy Chứ?
Nhìn anh đang lục tung cái vali để chọn cho mình một bộ độ thật trang nghiêm trạng trọng thì môi cậu đột nhiên nhếch lên rồi giật giật vài cái trong ánh mắt cá chết.
- ''Ăn mặc giản dị thôi, Không cần quá Cầu kì đâu Phong à.'' Cậu lắc đầu đầy bất lực mà nói.
- ''Sao... Sao có thể, lỡ bố mẹ em không ưng...'' Giọng nói lí nhí xen chút hồi hộp lẫn lo lắng khiến người nghe tưởng chừng như đang run mà nói lắp.
Sau hơn 2 tiếng thì anh cũng chọn được cho mình một bộ đồ thoải mái. Lúc đầu định khoác lên bộ vest đen nhưng bị cậu kịch liệt phản đối, cuối cùng anh mặc lên chiếc áo thun đen cùng áo khoác màu be mà cậu cọn cùng chiếc quần tây đen.
- ''Được đấy, giản dị nhưng vẫn rất đẹp trai!!'' Một tay vỗ vỗ vai anh một tay giơ ngón cái bật nút like mà cười khì khì cũng làm anh thở hắt một hơi rồi cười theo.
Cuối cùng cả hai ra khỏi khách sạn và lên chiếc xe taxi đã được đặt tê trước rồi đi theo địa chỉ mà cậu đưa. Hơn 30 phút ngồi taxi thì cũng tới, cậu nhìn căn nhà không quá to nhưng đủ để 10 người ở thoải mái đầy trầm trồ. Tấm tắc khen bố mẹ mình trong lòng đầy biết hưởng thụ.
Men theo lối vào, hai bên đều được trồng đầy hoa, phía trước có miếng trống lại được bày một chiếc bàn tròn cùng hai chiếc ghế, Không những thế còn có chiếc dù to để che nắng.
Từ xa cậu đã thấy hai ông bà đứng chờ sẵn ở cửa. Nhanh chút, nhanh chút nữa, từ di chuyển chậm chạp cậu chuyển sang chạy một cách gấp gáp. Cuối cùng lao thẳng vào ôm trầm lấy họ.
- ''Tiểu Mặc nhà ta lớn thật rồi.'' Bà ôm lấy cậu rồi đưa tay lên xoa đầu mái tóc xù kia và nhẹ nhàng cất giọng.
- ''Bố! Mẹ! Thật lâu rồi không gặp.'' Hai hàng lệ cứ vậy chảy dài trên khuôn mặt của cậu, miềng cười thật tươi rồi nói. Đây chính là giọt lệ hạnh phúc, cậu vui mừng khi gặp lại bố mẹ của mình một lần nữa.
Anh đứng kế bên mà nhìn cậu đầy ôn nhu, chắc hẳn là rất lâu rồi cậu mới có thể đoàn tụ cùng gia đình của mình. Cậu vui cũng khiến anh vui lây. Lên giọng nghiêm túc, anh cúi đầu xuống gốc 90 độ chào.
- ''Con chào hai bác!''
Hai ông bà có chút hoang mang với lời chào này. Hai ông bà đứng hình một chút rồi rồi quay qua nhìn cậu với khuôn mặt đang há hốc xen lẫn ngơ ngác nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của đứa con trai cùng lời chào trang trọng góc 90 độ kia thì đã hiểu ra, hoá ra đây là thằng bạn trai mà Mặc Khiết đã nói.
- ''Cậu chào thế này chúng tôi thật không dám nhận.'' Ông lúc này lên tiếng trước rồi vỗ vai bà vài ba cái khiến bà hoàn hồn lại.
- ''À ừm... Mời cậu vào uống miếng nước.'' Bà cất Đi khuôn mặt ngơ ngác, cười gượng mà nói.
- ''Đi nào.'' Cậu cười cười kéo anh vào nhà.
Cả bốn người ngồi xoay quanh chiếc bàn gỗ hình chữ nhật kia, anh và cậu ngồi một bên, hai ông bà ngồi đối diện để dễ nhìn, chẳng ai nói năng gì, cậu thư thả uống trà còn anh thì áp lực chịu ánh mắt đánh giá từ phía hai phụ huynh.
- ''Không biết cậu và con trai tôi đã quen lâu chưa? Cậu biết gì về nó?''
- ''Bản thân tôi có tí con trai nên chưa bao giờ để thằng Bé chịu thiệt gì, tôi cũng không Phải đám người cổ hủ, chỉ cần cậu đủ yêu nó và mang tới cho nó hạnh phúc là được, nhà tôi cũng chẳng phải nghèo nàn không Lo nổi thêm một miệng ăn, cậu nghèo cũng không sao.''
Ông vẻ mặt nghiêm túc nhìn có vẻ rất lạnh lùng ít nói, Không ngờ chưa để bà lên tiếng nói năng gì thì ông đã phun một tràng khiến ba người còn lại bất ngờ tới ngơ ngác, miệng không khỏi co giật vài cái.
- ''Thật sự là bố mẹ của em ở đây? Anh sẽ đến ra mắt sao?'' Không còn gương mặt lạnh nhạt nữa mà thay vào đó là hồi hộp với nghiêm túc. Cậu gật gật rồi cứ tiếp tục dán mắt vào điện thoại.
- ''Thư giản đi nào, nếu bố mẹ có làm gì anh thì em bảo kê mà, bố mẹ chỉ hơi khó tính chút thôi chứ tuyệt không ăn thịt anh đâu.'' Nghe cậu nói vậy anh cũng nhẹ bớt lòng mà thở phào một cái đầy yên tâm.
Ngay sáng sớm hôm sau không nói không rằng gì cậu đột nhiên dậy rất sớm rồi giục anh dậy.
- ''Hôm nay về nhà, em có địa chỉ rồi." Cậu nói một cách nhỏ nhẹ nhưng lại khiến anh đang ngủ ngon trên giường bỗng chốc giật đứng mình chồm dậy đầy hớt hãi.
Gì vậy trời, Không ngờ Quân Thiên Phong cũng có khuôn mặt này nha. Chắc không phải chỉ vì đi ra mắt nhà cậu thôi đấy Chứ?
Nhìn anh đang lục tung cái vali để chọn cho mình một bộ độ thật trang nghiêm trạng trọng thì môi cậu đột nhiên nhếch lên rồi giật giật vài cái trong ánh mắt cá chết.
- ''Ăn mặc giản dị thôi, Không cần quá Cầu kì đâu Phong à.'' Cậu lắc đầu đầy bất lực mà nói.
- ''Sao... Sao có thể, lỡ bố mẹ em không ưng...'' Giọng nói lí nhí xen chút hồi hộp lẫn lo lắng khiến người nghe tưởng chừng như đang run mà nói lắp.
Sau hơn 2 tiếng thì anh cũng chọn được cho mình một bộ đồ thoải mái. Lúc đầu định khoác lên bộ vest đen nhưng bị cậu kịch liệt phản đối, cuối cùng anh mặc lên chiếc áo thun đen cùng áo khoác màu be mà cậu cọn cùng chiếc quần tây đen.
- ''Được đấy, giản dị nhưng vẫn rất đẹp trai!!'' Một tay vỗ vỗ vai anh một tay giơ ngón cái bật nút like mà cười khì khì cũng làm anh thở hắt một hơi rồi cười theo.
Cuối cùng cả hai ra khỏi khách sạn và lên chiếc xe taxi đã được đặt tê trước rồi đi theo địa chỉ mà cậu đưa. Hơn 30 phút ngồi taxi thì cũng tới, cậu nhìn căn nhà không quá to nhưng đủ để 10 người ở thoải mái đầy trầm trồ. Tấm tắc khen bố mẹ mình trong lòng đầy biết hưởng thụ.
Men theo lối vào, hai bên đều được trồng đầy hoa, phía trước có miếng trống lại được bày một chiếc bàn tròn cùng hai chiếc ghế, Không những thế còn có chiếc dù to để che nắng.
Từ xa cậu đã thấy hai ông bà đứng chờ sẵn ở cửa. Nhanh chút, nhanh chút nữa, từ di chuyển chậm chạp cậu chuyển sang chạy một cách gấp gáp. Cuối cùng lao thẳng vào ôm trầm lấy họ.
- ''Tiểu Mặc nhà ta lớn thật rồi.'' Bà ôm lấy cậu rồi đưa tay lên xoa đầu mái tóc xù kia và nhẹ nhàng cất giọng.
- ''Bố! Mẹ! Thật lâu rồi không gặp.'' Hai hàng lệ cứ vậy chảy dài trên khuôn mặt của cậu, miềng cười thật tươi rồi nói. Đây chính là giọt lệ hạnh phúc, cậu vui mừng khi gặp lại bố mẹ của mình một lần nữa.
Anh đứng kế bên mà nhìn cậu đầy ôn nhu, chắc hẳn là rất lâu rồi cậu mới có thể đoàn tụ cùng gia đình của mình. Cậu vui cũng khiến anh vui lây. Lên giọng nghiêm túc, anh cúi đầu xuống gốc 90 độ chào.
- ''Con chào hai bác!''
Hai ông bà có chút hoang mang với lời chào này. Hai ông bà đứng hình một chút rồi rồi quay qua nhìn cậu với khuôn mặt đang há hốc xen lẫn ngơ ngác nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của đứa con trai cùng lời chào trang trọng góc 90 độ kia thì đã hiểu ra, hoá ra đây là thằng bạn trai mà Mặc Khiết đã nói.
- ''Cậu chào thế này chúng tôi thật không dám nhận.'' Ông lúc này lên tiếng trước rồi vỗ vai bà vài ba cái khiến bà hoàn hồn lại.
- ''À ừm... Mời cậu vào uống miếng nước.'' Bà cất Đi khuôn mặt ngơ ngác, cười gượng mà nói.
- ''Đi nào.'' Cậu cười cười kéo anh vào nhà.
Cả bốn người ngồi xoay quanh chiếc bàn gỗ hình chữ nhật kia, anh và cậu ngồi một bên, hai ông bà ngồi đối diện để dễ nhìn, chẳng ai nói năng gì, cậu thư thả uống trà còn anh thì áp lực chịu ánh mắt đánh giá từ phía hai phụ huynh.
- ''Không biết cậu và con trai tôi đã quen lâu chưa? Cậu biết gì về nó?''
- ''Bản thân tôi có tí con trai nên chưa bao giờ để thằng Bé chịu thiệt gì, tôi cũng không Phải đám người cổ hủ, chỉ cần cậu đủ yêu nó và mang tới cho nó hạnh phúc là được, nhà tôi cũng chẳng phải nghèo nàn không Lo nổi thêm một miệng ăn, cậu nghèo cũng không sao.''
Ông vẻ mặt nghiêm túc nhìn có vẻ rất lạnh lùng ít nói, Không ngờ chưa để bà lên tiếng nói năng gì thì ông đã phun một tràng khiến ba người còn lại bất ngờ tới ngơ ngác, miệng không khỏi co giật vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất