Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 116: Phiên ngoại Tu Tiên: Mầm Đậu Hà Lan xanh xanh (1)

Trước Sau
“Phì!”

Khúc Úc Sơn phun ra, nó cũng không hiểu sao mình lại ngoạm đuôi rắn nữa, phì xong cái liền lè lưỡi tỏ vẻ ghét bỏ.

Thôi Nịnh nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại của Khúc Úc Sơn thì ánh mắt lại thay đổi, lần này không chỉ có dái tai đỏ nữa mà mặt cũng hơi nóng lên rồi. Đúng lúc này, Khúc Úc Sơn đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.

Sau khi mắt chạm mắt hồi lâu, Khúc Úc Sơn bỗng xít lại gần, “Ngươi…”

Thôi Nịnh lập tức ngoắt mặt sang phía khác, song đã muộn, sự khác thường của y đã bị phát hiện.

Khúc Úc Sơn quay mặt y lại, ngạc nhiên thốt lên: “Ngươi, ngươi… động dục rồi!”

Thôi Nịnh muốn chối, song sự thật là y vẫn bị cái tên Khúc Úc Sơn mà y ghét cay ghét đắng làm cho… dưới tình huống không bị ép uống thuốc.

Đôi mắt rắn ánh lên vẻ xấu hổ, lại ẩn chứa dục vọng và mang theo chút sát khí. Thôi Nịnh cũng hành động luôn theo suy nghĩ, y đột ngột duỗi tay lao đến cổ họng Khúc Úc Sơn, nhưng bàn tay vừa mới chạm tới, đã bị pháp bảo trên người Khúc Úc Sơn đánh bật lại.

Các đầu ngón tay nhanh chóng chuyển sang màu đỏ tím, trông rất kinh người.

Khúc Úc Sơn sững sờ chốc lát mới sực nhận ra đây là Thôi Nịnh muốn giết nó, nó liền vui mừng khôn xiết, vội vã định cởi pháp bảo phòng thân xuống. Nhưng chợt nhớ ra đây chưa phải lúc nó nên chết nên lại dừng tay, cố tình giả trân giận dữ quát lên: “Ngươi thế mà dám giết ta!”

Nó khựng lại rồi mới nói tiếp: “Động vật yêu các ngươi quả nhiên đê tiện, tự nhiên động dục, đã động dục thì thôi đi, đằng này bị ta phát hiện còn định giết đậu diệt khẩu! Ngươi… ngươi chờ đó, chờ xem ta xử lý ngươi thế nào!”

Khúc Úc Sơn trườn xuống khỏi giường rồi chạy vụt đi, chốc sau đã quay lại.

Nó cầm một quyển sách đi vào, nếu pháp thuật của nó cao siêu thì có thể cho sách trình chiếu giữa không trung luôn, cơ mà pháp thuật nó phèn quá nên không làm được, chỉ có thể lật tay từng trang cho Thôi Nịnh xem.

Không gì khác, cuốn sách này chính là cẩm nang 100 phương pháp nấu thịt rắn: rắn nướng, rắn hấp, rắn xào, bánh bao nhân rắn, vân vân và mây mây.

Thôi Nịnh: “…”

Khúc Úc Sơn giơ tay lên giả làm đao, đe Thôi Nịnh: “Hừ, còn dám tùy tiện động dục là ta sẽ xẻo thịt rồi nấu chín ngươi đó!”

Ngay đêm ấy, Thôi Nịnh đã có một giấc mộng.

Trong mơ y cũng bị khóa Thần Liên trói cứng trên giường, nhưng khác với ban ngày ở chỗ đuôi rắn của y đã không còn trong tay Khúc Úc Sơn mà đang quấn quanh người nọ, đầu nhọn thì vươn đến cổ, chỉ khẽ siết chặt một chút, người nọ sẽ lập tức duỗi bàn tay đáng giận ra vuốt ve đuôi rắn của y, còn dâm đãng mở miệng, để lộ đầu lưỡi bên trong.

Đầu lưỡi đỏ ửng, mềm mại tươi mọng như trái cây.

Thôi Nịnh nghiến răng muốn tiếp tục siết chặt, siết chết Khúc Úc Sơn luôn đi. Thế nhưng đuôi rắn lại chẳng nghe lời mà tự tiện chui vào khoang miệng ấm áp ấy.

Không chỉ có cái đuôi không nghe lời, mà ngay cả ngón tay của y cũng hư đốn hệt vậy. Ngón tay y nhéo cằm người nọ, ép người nọ phải há miệng to hơn chút nữa.

Mà đúng lúc này, Thôi Nịnh đột nhiên nghe thấy tiếng chặt thịt, kèm theo giọng nói trầm thấp đáng sợ của Khúc Úc Sơn ——

“Chặt ngươi nấu canh rắn…”

Thôi Nịnh đột ngột tỉnh lại, nhận ra chỉ là một giấc mơ thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau khi yên lặng nằm im trên giường một lúc, sắc mặt y bỗng trở nên cực kỳ khó coi.

Quần áo bị dính bẩn rồi.



Sáng hôm sau, Khúc Úc Sơn vừa gặp Thôi Nịnh đã thấy sắc mặt của Xà yêu nhỏ này cực kỳ xấu, tưởng là lời đe dọa tối qua của mình đã phát huy tác dụng, nó bèn cố ý làm động tác ăn thịt rắn để dọa đối phương.

Thôi Nịnh biến sắc, sau đó quay ngoắt mặt đi, đáy mắt ánh lên những cảm xúc không xác định.

——-

Chuyện Khúc Úc Sơn công khai mang xuân cung đồ đến lớp học bị lan truyền đến tai Khúc trưởng lão – cha Khúc Úc Sơn. Sau khi biết, ông lập tức truyền tin mắng cho nó một trận ra trò. Thế rồi ngay sau đấy lại gửi kèm hai rương xuân cung đồ và một rương đồ chơi đến cho con trai mình.

Khúc Úc Sơn vốn mù tịt không biết cha mình gửi gì đến, vậy nên nó mở luôn rương ngay trước mặt Sở Lâm và Thôi Nịnh. Sở Lâm phản ứng nhanh lẹ, vội vã chuồn khỏi hiện trường, chỉ để lại hai yêu Khúc, Thôi.

Khúc Úc Sơn không phải là hạng yêu quái tép riu dốt nát, dẫu sao thì trước đây nó cũng là một con dê cụ chuyên xem mấy thứ khiêu dâm và thèm muốn sư huynh mình.

Thấy một rương đồ chơi này, Khúc Úc Sơn tức thì run tay, song bắt gặp ánh mắt như nhìn biến thái hạng nặng của Thôi Nịnh, nó lại gượng rặn ra một nụ cười không chịu tỏ ra yếu thế, “Không ngờ cha ta lại chu đáo như vậy, sau này chúng ta có đồ chơi rồi.”

Thế nhưng ngay đêm đó, Khúc Úc Sơn đã đào một cái hố rồi chôn cái rương đồ chơi này đi luôn.

Mà lúc hắn chôn đồ lại tình cờ bị Thôi Nịnh nhìn thấy, Thôi Nịnh đã sống với Khúc Úc Sơn được vài tháng nên rất rõ thói quen thích ngủ trong đất của Khúc Úc Sơn.

Thấy Khúc Úc Sơn kia cố ý giấu đồ chơi trong hang ổ của mình, Thôi Nịnh nghiến tí nữa thì nát cả hàm răng trắng bóc, thấp giọng mắng một câu: “Tên yêu quái dâm dê này! Ta nhất định phải…”

Nói đến từ “phải”, dái tai lại lặng lẽ biến đỏ.

Vì xảy ra trường hợp của Khúc Úc Sơn nên Học viện Yêu tộc quyết định sẽ kiểm soát nghiêm ngặt học sinh. Là người khơi mào, Khúc Úc Sơn lập tức bị lôi ra làm gương và được Hiệu trưởng Tạ Tử An đích thân giáo dục. Bị dạy dỗ chưa đến nửa tháng mà Khúc Úc Sơn đã hốc hác đi trông thấy, hôm nào cũng treo hai cái quầng thâm mắt to đùng lướt về như cô hồn rồi vùi mình vào lòng đất ngủ, ngay cả thời gian đi tìm Thôi Nịnh chọc chơi cũng không có.

Mãi mới có thể đến chọc chơi Thôi Nịnh thì cũng đã gần một tháng trôi qua kể từ hôm sờ đuôi rắn của Thôi Nịnh. Khúc Úc Sơn bò ra khỏi lòng đất, tay cầm theo một cuốn sách.

Đây là cuốn hướng dẫn tu luyện công pháp cấp cao, bản thân Khúc Úc Sơn không thiết tha gì học tập, với cả nó nghĩ nếu yêu lực của Thôi Nịnh càng cao thì càng tăng phần trăm tiễn nó lên đường sớm, bởi vậy mà nó đã tự lập ra kế hoạch cho Thôi Nịnh học tập.

Thôi Nịnh thấy Khúc Úc Sơn cầm sách tới, lại lộ ra dáng vẻ của một chàng rắn trinh tiết, “Ngươi đừng mơ ta sẽ vẽ tiếp mấy thứ đó!”

“Không cần ngươi vẽ mấy thứ đó, cho ngươi đọc cái này.” Khúc Úc Sơn ném sách cho Thôi Nịnh.

Thôi Nịnh nhìn Khúc Úc Sơn bằng ánh mắt nghi ngờ, hồi lâu sau mới nhận sách, mở ra thì thấy đó là một cuốn sách tu luyện công pháp. Y lại tiếp tục nhìn Khúc Úc Sơn bằng ánh mắt thiếu tin tưởng.

Khúc Úc Sơn ho khan một tiếng, “Này viết khó hiểu quá nên ta lệnh cho ngươi tự mình học, học xong rồi thì dạy lại cho ta, nếu không là ta cắt đuôi rắn của ngươi đi ngâm rượu đó.”

Thôi Nịnh bị đe dọa nhưng không hề lộ ra vẻ tức giận như thường ngày, mà là ngó Khúc Úc Sơn một cách quái dị.

Y đang nghi rằng tên Khúc Úc Sơn này lại đang ủ âm mưu xấu xa nào đó, nhưng mà y cũng thực sự muốn học tu luyện công pháp. Từ khi sinh ra y đã không có cha mẹ hay đồng loại, tu luyện được đến ngày hôm nay đều là dựa vào chính mình tập bậy tập bạ. Nếu giờ có thể được tiếp xúc với phương pháp tu luyện chính thống thì quả là không còn gì tuyệt hơn.

Một lát sau, Thôi Nịnh miễn cưỡng nén sự nghi ngờ xuống rồi bắt đầu nghiêm túc học tập.

Mà vừa đọc đến chương cuối của cuốn sách tu luyện, y liền lộ ta vẻ mặt “quả nhiên là thế.”

Bởi chương cuối của cuốn sách này chính là giới thiệu về phương pháp song tu.

Song tu này không phải là phương pháp tu luyện kép có lợi cho cả đôi bên, mà là bên này sẽ hấp thụ sinh khí của bên kia.

Y biết thừa Khúc Úc Sơn nào có tốt như thế, quả nhiên Khúc Úc Sơn nhất định muốn hấp thụ y!



Thôi Nịnh siết ngón tay suýt chút nữa bóp nát trang giấy đó, nhưng một giây sau y đã khôi phục bình tĩnh, chậm rãi đọc kỹ phương pháp song tu kia.

Muốn hấp thụ y? Ha, đến lúc đó chưa biết là ai hấp thụ ai đâu.

Khúc Úc Sơn bên này nào có biết cuốn bí kíp tu luyện công pháp cấp cao còn có phương pháp song tu, nó vốn không xem kỹ đã tiện tay ném cho Thôi Nịnh học để còn đi làm chuyện khác ——

Ra ngoài rèn luyện với các bạn.

Tuy Khúc Úc Sơn rất phế, nhưng thư đồng Sở Lâm của nó lại cực kỳ lợi hại, với cả toàn thân nó cũng trang bị đầy pháp khí phòng thân, thế nên các bạn cùng lớp ngày thường hận không thể trốn Khúc Úc Sơn, lúc này lại nhất loạt vây quanh nó.

Tất nhiên, còn một lý do khác là bọn nó phát hiện ra độ này tính khí Khúc Úc Sơn đã tốt hơn rất nhiều, rất dễ nói chuyện.

Để lấy lòng, lũ yêu quái nhỏ này cũng đua nhau show ra vốn liếng của mình.

Thí dụ như Dây leo yêu có kỹ năng mát xa đỉnh chóp được yêu yêu khen nức nở. Khúc Úc Sơn vừa nghe Dây leo yêu muốn mát xa cho nó thì đồng ý tắp lự, đúng lúc mấy nay đi đường không ngơi nghỉ khiến nó đau lưng eo mỏi rã rời.

“Bạn Khúc Úc Sơn ơi, bọn mình đến lều của bạn hay là đến lều của tớ?” Dây leo yêu là một cậu bé nhút nhát và hay đỏ mặt khi nói chuyện.

Nghĩ Thôi Nịnh bị nó kéo đi cùng giờ đang ngồi trong lều của nó đọc sách, Khúc Úc Sơn bèn bảo: “Đến chỗ bạn đi.”

Đợi đến lúc Thôi Nịnh đọc sách xong và ra khỏi lều thì đã chẳng thấy bóng dáng Khúc Úc Sơn đâu, y liền hỏi: “Khúc Úc Sơn đâu rồi?”

Y đã đọc xong cuốn nó đưa rồi, giờ muốn đổi sang quyển khác.

Thấy Thôi Nịnh không biết lớn nhỏ mà gọi thẳng tên của Khúc Úc Sơn, Sở Lâm liền không đáp lại. Thôi Nịnh cũng chẳng đợi câu trả lời, bèn tự mình đi tìm. Đến lúc tìm được đến chỗ lều của Dây leo yêu, y liền nghe thấy âm thanh rầm rì của Khúc Úc Sơn, lúc thì lên cao, lúc lại hạ xuống, mà ngoài giọng của nó ra còn có cả giọng của một người khác nữa.

“Như này có thoải mải không bạn Khúc Úc Sơn? Có mạnh quá không… thì để tớ làm nhẹ hơn chút…” Giọng nói này vừa ngượng ngùng vừa mang theo vẻ sợ sệt.

Thôi Nịnh bỗng siết chặt nắm tay, quay đầu bỏ đi.

———

Đợi đến khi Khúc Úc Sơn được mát xa phê pha xong thì mặt trăng cũng đã treo quá đỉnh đầu. Nó đỡ eo rồi về lều của mình, gọi Sở Lâm, “Sở Lâm giúp ta tắm rửa phát, ta không nhúc nhích được, đau quá… Chỗ nào cũng dính dịch dây leo, nhớp quá đi mất…” Khựng một chốc, lại thoáng thở dài, “Cơ mà kỹ thuật của nó đỉnh thiệt á.”

Lần sau vẫn muốn tìm Dây leo yêu mát xa cho nữa.

Thôi Nịnh đang ngồi trong góc: “…”

Y biết rõ Khúc Úc Sơn rất dâm loạn, nhưng không ngờ tên này lại không biết xấu hổ đến trình độ này, trước mặt cả y cả Sở Lâm mà dám gióng trống khua chiêng nói như thế, thật là… thật là coi y là người chết hả?!

Độ này Thôi Nịnh đã đọc rất nhiều sách của Khúc Úc Sơn, có lần tình cờ nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết. Kỳ thực y không muốn đọc, nhưng cuốn tiểu thuyết này lại viết về câu chuyện một kẻ có quyền thế đã bắt một người về nuôi dưỡng cấm luyến, thấy vậy y liền chau mày đọc.

Trong truyện thì kẻ có quyền thế đã giam cầm người kia chỉ để phục vụ mục đích duy nhất là quan hệ thân thể. Đằng này Khúc Úc Sơn đã bắt nạt y rồi còn ngày nào cũng chui trong hang ổ lén lút dùng mấy thứ đồ chơi khiến cho cái thây lúc nào trông cũng như thận yếu, giờ lại còn ra ngoài cấu kết làm bậy nữa chứ.

Rồi Thôi Nịnh bỗng nhớ tới độ này Khúc Úc Sơn vẫn luôn không hề làm ra mấy hành động quá thân mật với y, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Chẳng lẽ Khúc Úc Sơn mới nhanh như vậy đã chán y rồi?

Thôi Nịnh quyết định sẽ thử Khúc Úc Sơn để xem sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau