Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 2: Có lẽ đây chính là thú vui của ông chủ

Trước Sau
Khúc Úc Sơn ngó lơ Thôi Nịnh đang ngớ người, hắn lại khoác lên bộ mặt “làm việc thiện, phẩy tay bỏ đi, công lao giấu vào, không cần phô trương”, xách lấy cặp rồi rời khỏi phòng Tổng thống.

Khách sạn này không tệ, giường rất mềm, lần sau có thể quay lại.

Khi đến bãi đậu xe của khách sạn, trợ lý Sở Lâm đã đợi sẵn trên xe từ lâu.

“Vất vả rồi.” Khúc Úc Sơn lên xe.

Sở Lâm đáp không vất vả, sau đó giao máy tính bảng cho Khúc Úc Sơn xem lịch trình làm việc hôm nay. Khúc Úc Sơn vừa nhìn thấy máy tính bảng thì lại không nhịn được mà đưa tay lên xoa bóp ấn đường.

Bởi cuốn truyện gốc vốn là một cuốn tiểu thuyết máu chó, nên gì mà cạnh tranh trong kinh doanh với quản lý công ty, vứt hết, tất thảy cũng chỉ là công cụ để phục vụ cho tình yêu máu chó trong này thôi. Tác giả với vốn kiến thức âm vô cực về giới kinh doanh, cơ bản là không thể miêu tả được công việc chính xác của một ông tổng bá cmn đạo như Khúc Úc Sơn.

Thi thoảng cốt truyện có chuyển đến phần công ty của Khúc Úc Sơn thì mục đích cũng chỉ là để phát triển một số tình tiết mà khó có thể tả nổi, hoặc chỉ đơn giản là phun máu chó. Ví dụ như chim hoàng yến ở nhà bị sốt cao, hắn bỏ mặc cmn luôn đối tác đang ký hợp đồng mà vượt đèn đỏ phi ngay về nhà.

Khúc Úc Sơn sau khi thức tỉnh be like:???

Cơ mà kiểu tình tiết ngu si đần này còn chưa tính là gì đâu, điều mà khiến hắn phải cạn lời nhất, chính là khi hắn phát hiện ra bản hợp đồng mình ký lại méo phải là hợp đồng thật sự.

Chẳng hạn như hợp đồng đấu thầu đã ký cách đây vài ngày.

Một xấp giấy thật dày, chằng chịt nào chữ này chữ nọ, song thực chất nó lại chỉ là một dòng chữ được copy và paste nhiều vô số kể lần – “Tại sao lại hông có ai đọc tiểu thuyết của tui vậy chớ? Thiệt cu đơn, thiệt đau khổ và thiệt là buồn.”

Khúc Úc Sơn nhìn bản hợp đồng trên bàn, lại nhìn về phía nhóm người đang ngồi nghiêm chỉnh trước mặt, do dự hồi lâu mới hỏi: “Đây là hợp đồng?”

Cái con củ cẹc này là hợp đồng???

Dù nhìn ngang nhìn dọc nhìn up nhìn down đi nữa thì cũng chỉ thấy đây là tác giả đang giả đò thôi mà.

Nhưng những người trước mặt lại nhìn lại hắn với ánh mắt kỳ quái, “Đây chính là hợp đồng đó sếp Khúc, sếp thấy nó cần phải sửa chỗ nào ạ?”

Không phải chỗ nào, mà là toàn bộ!

Khúc Úc Sơn cảm thấy những người này không chịu nói thật, vì vậy nói tan họp rồi cho tất cả ra ngoài, sau đó hắn lấy điện thoại ra chụp đống giấy tờ trước mặt mình rồi gửi cho ba hắn: “Ba, đây là dự án mới mà con cần phải làm ạ?”

Không lâu sau, ba hắn nhắn lại: “Ừ, dự án này mà làm xong thì lợi nhuận khá đáng kể đấy.”

Khúc Úc Sơn: “…”

Hắn dường như đã hiểu ra vấn đề rồi, chỉ có hắn mới có thể nhìn được ra thực chất của hợp đồng, còn đâu những người kia bởi còn chưa thức tỉnh nên mới đều cho rằng đây chính là hợp đồng thật sự.

Kể từ khi phát hiện ra không có hợp đồng nào mình đã ký là hợp đồng thật, Khúc Úc Sơn bèn chẳng thèm quan tâm gì đến công việc nữa, nhưng đôi khi nhìn thấy những bản “hợp đồng” đó thì hắn cũng cảm thấy khá thú vị.

Chẳng hạn như hợp đồng được ký ngày hôm qua, trong đó viết là – “Tra công thì dư lào? Tra công chính là đỉnh của chóp nhá, tui thích nhất là xem tra công phải cua lại vợ sml đấy nhá.”

Địch, chó tác giả lươn lẹo, thế mà đâu có thấy sắp xếp cho hắn lên chức.

——-

Khúc Úc Sơn lướt qua một đống lịch trình công việc đã được sắp xếp, cuối cùng cũng nhìn thấy thông tin hữu ích trong lịch trình riêng tư của mình.

Chiều nay sẽ có một trận đấu giao lưu cưỡi ngựa.

Trong nguyên văn, hắn mang theo Thôi Nịnh đến trận giao lưu cưỡi ngựa lần này, nhưng vì hành vi vô nhân tính của hắn vào đêm qua nên Thôi Nịnh đứng thôi cũng đã run lẩy bẩy rồi chứ nói gì đến cưỡi ngựa.

Trên trường đua ngựa, con chim hoàng yến Thôi Nịnh này đã bị mấy bạn mấy bè của hắn ác độc khịa đểu một phen.

Tình tiết cốt truyện kinh điển như vậy thì chắc chắn là phải đi rồi.

Nhưng mà tối qua hắn cũng không có làm chuyện không phù hợp với trẻ em như cốt truyện gốc, mà Thôi Nịnh cũng chỉ phải làm đề thi cả đêm, sáng lại được nghỉ ngơi, như vậy đến chiều có đua ngựa thì chân cậu chắc chắn cũng sẽ chẳng đau đớn gì cả.

Dư vậy thì không được.

“Sở Lâm, cậu có số điện thoại di động của Thôi Nịnh không?” Khúc Úc Sơn hỏi.

Sở Lâm đã lái xe ra khỏi khách sạn Vạn Vinh, nghe vậy bèn liếc nhìn ông chủ của mình qua gương chiếu hậu.

Thần thái sáng láng, không hề thấy chút dấu vết nào của việc đã làm chuyện quá sức vào đêm qua.

Thực lòng mà nói, Sở Lâm cảm thấy nếu dựa vào ngoại hình và gia thế của ông chủ nhà mình, thì hắn hoàn toàn không cần thiết phải làm chuyện kém sang như bao nuôi chim hoàng yến giống những kẻ khác.

Có điều, chắc có lẽ đây chính là thú vui của ông chủ nhà mình.

“Có ạ, chờ lát nữa em sẽ gửi qua điện thoại cho anh.”

Khúc Úc Sơn hài lòng gật đầu, trở lại công ty, trước tiên là thừa nước đục thả câu mà mở ra cuộc họp sáng, sau đó lại ký cái hợp đồng pha ke của cái vị tác giả giả vờ giả vịt kia, chả mấy chốc mà đã đến trưa. Khúc Úc Sơn đoán Thôi Nịnh dù có ngủ bù thì chắc giờ cũng tỉnh rồi, vì vậy hắn bấm điện thoại gọi cho Sở Lâm.

Tuy rằng Khúc Úc Sơn không biết số điện thoại của Thôi Nịnh, nhưng điện thoại di động của Thôi Nịnh lại có lưu số của Khúc Úc Sơn, là số điện thoại mà Sở Lâm cung cấp để Thôi Nịnh tiện liên lạc với Khúc Úc Sơn.

Nhìn thấy tên người đột nhiên hiện lên trên màn hình, đáy mắt Thôi Ninh lóe lên vẻ căm hận.

Sáng nay, sau khi nghe được những lời mà Khúc Úc Sơn nói trước khi đi, cậu đã cảm thấy bị sỉ nhục. Giọng điệu cùng lời nói của người kia là đang chế giễu cậu chứ gì? Từ thiện xóa đói giảm nghèo? Cậu đã sa sút đến mức độ đó rồi sao?

Cuộc gọi đầu tiên cậu không nhận, nhưng cuộc gọi thứ hai cũng vang lên ngay sau đó.

Thôi Nịnh nhắm hai mắt lại, cầm điện thoại lên rồi bước tới chỗ không người, “Alo.”

“Cậu vẫn đang ở khách sạn à?” Giọng nói của Khúc Úc Sơn vang lên.

“Không còn ở đó.” Thôi Nịnh nhanh chóng trả lời.

“Vậy đang đâu?”

“Tôi ở…” Thôi Nịnh khẽ dừng lại trước khi nói tiếp, “Đang tìm việc.”



Mặc dù bị Khúc Úc Sơn bao nuôi, nhưng cậu cũng không muốn dùng tiền của đối phương.

“Cậu không cần tìm việc. Chiều nay tôi sẽ đưa cậu đến một nơi, trước tiên thì cậu lấy di động ra quay một video đã.”

Nghe thấy chữ “Video”, Thôi Nịnh đột nhiên siết chặt lấy điện thoại di động.

Cậu không phải là tấm chiếu mới, mà kinh nghiệm khi còn làm việc trong quán bar đã cho cậu biết rằng, trên đời này có rất nhiều cách chơi hệ bẩn thỉu.

“Bao nhiêu thì ok nhỉ?” Khúc Úc Sơn dường như đang suy nghĩ gì đó, “100? 200? Trước tiên cứ làm trước 150 lần squat đi, sau khi quay vid xong thì gửi lại cho tôi, à còn nữa, lúc squat thì nhớ đi thêm vài bước cho tôi xem nhé.”

Thôi Nịnh: “…?”

Khúc Úc Sơn không nhận ra sự im lặng bất thường của Thôi Nịnh, hắn vẫn còn đang đắm chìm vào suy nghĩ không biết liệu phương pháp này có khả thi hay không.

Hắn đã từng tập qua squat, mấy lần tập quá đà phát là chân liền run như cầy sấy ngay, dựa theo thể chất của chim hoàng yến Thôi Nịnh, hắn cảm thấy nếu làm 150 lần squat thì chân đối phương sẽ run là cái chắc.

Như vậy thì chắc là có thể lừa mấy ông bạn của hắn đấy.

“Khúc tiên sinh.” Thôi Nịnh cuối cùng cũng lên tiếng, “Ngài bảo tôi quay video squat cho ngài xem?”

“Ừ.” Khúc Úc Sơn nói xong thì thấy Sở Lâm đi vào, bởi vì không muốn để cho Sở Lâm nghe được nên hắn nhanh chóng nói với đối phương, “Được rồi, em quay nhanh đi, quay xong thì gửi ngay cho tôi, tôi muốn kiểm tra.”

Nói xong, hắn lập tức cúp điện thoại.

Sở Lâm chỉ nghe được câu nói sau cùng của Khúc Úc Sơn.

Quay? Quay cái gì? Video sao? Kiểm tra?

Trong đầu ‘người trưởng thành’ Sở Lâm xẹt xẹt qua rất nhiều hình ảnh khó có thể tả nổi, nhưng ngoài mặt, y vẫn là một trợ lý đứng đắn đến mức nghiêm túc của sếp tổng, “Ông chủ, hôm nay ăn cơm ở canteen hay là ra ngoài ăn ạ?”

“Canteen đi.” Khúc Úc Sơn đứng dậy đi lấy áo khoác, trời lạnh lắm, hắn lười ra khỏi công ty.

Chậc.

Xem ra là ông chủ rất muốn về văn phòng sớm để xem đoạn video ngắn đó rồi.

Sở Lâm hiểu ý gật đầu, “Vâng, ông chủ.”

Canteen của công ty ở tầng ba, bởi vì đồ ăn khá ngon, lại có cả món Trung và món Tây nên rất nhiều nhân viên cũng hay tới ăn. Hôm nay Sở Lâm bỏ qua thực đơn món Tây hay chuẩn bị trước kia cho Khúc Úc Sơn, trực tiếp bê hai phần cơm rang trứng đến cho hắn.

Khúc Úc Sơn nhìn chằm chằm đĩa cơm rang trứng trước mặt mình, “Anh sắp phá sản rồi à?”

Sở Lâm nhanh chóng tính nhẩm số tiền mà ông chủ bỏ ra để bao Thôi Nịnh một năm, ba năm và năm năm, sau đó y lắc đầu: “Không phải, ông chủ.”

“Vậy cơm rang trứng này là sao?” Mặc dù cơm rang trứng trước mặt nhìn rất ngon, nhưng dù lấy đồ ăn Trung cho hắn thì cũng đâu cần qua loa lấy lệ như vậy chứ.

Sở Lâm nghĩ rằng là một trợ lý thông minh thì có một số việc vẫn không nên giải thích rõ ràng quá, vì vậy y bèn nói vòng nói vo: “Ông chủ, buổi chiều sẽ có trận đấu giao lưu cưỡi ngựa, lát nữa chúng ta còn phải bận giải quyết chuyện khu đất phía Tây thành phố nữa, không nên trì hoãn quá nhiều thời gian cho bữa trưa ạ.”

Khúc Úc Sơn đã nhìn thấu bản chất công tác của sếp tổng bá đạo trong tiểu thuyết máu chó rồi, hắn cầm thìa lên, chậm rãi nói: “Sở Lâm, cậu phải học hỏi ở anh, đừng lúc nào cũng tập trung vào công việc quá, công việc là một chuyện mãi mãi cũng làm không xong được, cậu phải học cách tự cho mình nghỉ ngơi. Nhưng cậu cũng đã mua cơm rang trứng rồi, thôi thì lần này cho qua đi.”

Hắn xúc một thìa cơm rang lên rồi nhét vào trong miệng.

Ngon quá!

Nhanh chóng xúc thêm một thìa nữa.

Do thiết lập cơ thể của sếp tổng bá đạo nên tác giả luôn sắp xếp đồ ăn Tây cho hắn, đối với một kẻ có cái dạ dày Trung Quốc truyền thống như hắn thì đồ Tây ăn chán chết luôn.

Mà Sở Lâm thấy, tuy rằng Khúc Úc Sơn nói là không được có lần sau, nhưng hành động kỳ thực lại rất thành thật, y cảm thấy ông chủ nhà mình đúng là lòng nghĩ một đằng miệng nói một lẻo, một phần cơm rang bình thường thôi mà cũng ăn nhanh đến vậy.

Y lại càng chắc chắn rằng mình đã đoán đúng ——

Ông chủ quả nhiên là rất muốn quay lại để xem video ngắn đó đấy nhá.

Còn về việc học hỏi từ ông chủ…

Chả có nhẽ cũng nuôi một con chim hoàng yến sao?

Sở Lâm âm thầm cau mày, tiền lương của y còn chưa đủ nuôi thân, nếu muốn giống như ông chủ thì y càng phải cố gắng làm việc nhiều hơn nữa mới được.

——-

Khoảng gần hai rưỡi chiều, Khúc Úc Sơn cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Thôi Nịnh.

“Tôi đã quay xong rồi, nhưng SMS không thể gửi được video.”

Khúc Úc Sơn gửi địa chỉ email của mình qua, “Gửi qua mail cho tôi.”

Lại qua thêm mười phút nữa, email của Khúc Úc Sơn nhận được một tin mới từ một người lạ.

Hắn tải tệp đính kèm xuống rồi mở ra.

Là video của Thôi Nịnh.

Có vẻ như Thôi Nịnh đã quay vid ở trong phòng trọ của mình. Căn phòng trọ này trông đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ, mặc dù là ban ngày nhưng ánh sáng trong phòng lại khá tối. Cậu mím chặt đôi môi đỏ mọng của mình lại, không nói tiếng nào, hướng mặt về phía ống kính và bắt đầu squat. Khúc Úc Sơn xem được một phút đầu thì nhanh tay tua đến cuối video.

Cuối video, quả nhiên chân Thôi Nịnh đã run lẩy bẩy, khuôn mặt trắng như tuyết của cậu cũng đỏ tưng bừng. Cậu đứng dậy, thở hổn hển rồi run run rẩy rẩy đi về phía ống kính.

Pơ phệch!

Khúc Úc Sơn xem xong video thì gửi một tin nhắn cho Thôi Nịnh.

“Lát nữa cần phải tới một nơi, cậu gửi địa chỉ của cậu cho Sở Lâm đi.”

Ba giờ chiều, tài xế đậu xe ở gần lối vào một ga tàu điện ngầm.



Thôi Nịnh không gửi vị trí chính xác của mình cho Sở Lâm, chỉ gửi tên một ga tàu điện ngầm.

Tháng mười hai ở thành phố B trời đã rất lạnh, xe còn chưa dừng hẳn, Sở Lâm ngồi trên ghế lái phụ đã thấy cậu thiếu niên ấy đang đứng trong gió lạnh. So với mấy ngày trước, Thôi Nịnh hôm nay trông còn mỏng manh hơn nhiều, cậu mặc một chiếc áo phao đen trông cũng chẳng hề dày dặn, khiến khuôn mặt tái nhợt lại càng thêm không còn chút máu.

Như thể bất cứ lúc nào cậu cũng có thể ngã ngay được xuống.

Sở Lâm hạ cửa kính xe.

“Cậu Thôi, lên xe đi.”

Thôi Nịnh không nói lời nào, chỉ mím nhẹ môi rồi đi về phía ghế sau.

Sở Lâm ánh mắt tinh tường, đã chú ý ngay tới tư thế đi đứng kỳ quái của Thôi Nịnh.

Y lập tức không dấu vết quét mắt về phía ông chủ của mình đang ngồi phía sau.

Chỉ thấy ông chủ của y đang nhìn chằm chằm vào Thôi Nịnh đứng ở bên ngoài, lại còn hài lòng gật đầu một cái nữa chứ.

Chậc chậc.

Ông chủ của y cũng quá là… Quên đi, là ông chủ của y thì làm gì cũng đúng hết.

Khúc Úc Sơn thấy dáng vẻ như bị người ta hung hăng chà đạp của Thôi Ninh thì cực kỳ hài lòng, lúc người ta lên xe, khóe miệng hắn vẫn còn giữ nguyên nụ cười mà chào đón.

Đúng là đi cái gì mà cốt truyện, chả thấy khó khăn tẹo nào, lừa dễ ẹc.

Hắn nhớ ngoài tình tiết Thôi Nịnh bị sỉ nhục ở câu lạc bộ cưỡi ngựa ra thì còn có một tình tiết khác nữa. Đó chính là trong nguyên văn hắn một hai phải đòi dạy Thôi Nịnh cưỡi ngựa, kết quả Thôi Nịnh gặp sự cố trên lưng ngựa, hắn vì bảo vệ Thôi Nịnh mà ngã gãy cả chân.

Khúc Úc Sơn nghĩ bụng mình không thể để gãy chân thật được, đau lắm, lát nữa hắn sẽ giả vờ rằng chân mình bị gãy một cách thật đỉnh.

Hệ thống sưởi trong xe rất đầy đủ, sắc mặt vốn tái nhợt như người bệnh hấp hối của Thôi Nịnh cũng đã hơi hồng hào hơn được chút, hình như cậu cũng chẳng quan tâm là đi đâu, chỉ cúi đầu yên lặng ngồi ở ghế sau.

Cho đến khi đến nơi, khi xe dừng lại, Thôi Nịnh mới mới ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tấm biển “Trường đua ngựa Bình Viễn” nổi bật xuất hiện trong tầm mắt.

Trường đua ngựa? Khúc Úc Sơn đưa cậu đi cưỡi ngựa? Vậy tại sao hắn lại cố ý bắt cậu tập squat?

Trường đua ngựa Bình Viễn có cả trường đua ngựa ngoài trời và trường đua ngựa giữ nhiệt trong nhà, được thiết kế đặc biệt để những kẻ có tiền có thể cưỡi ngựa vào mùa đông.

Sau khi Khúc Úc Sơn xuống xe thì nhìn về phía mấy ông bạn kia của hắn.

Nói một cách chính xác thì mấy ông bạn này của hắn cũng chẳng phải là thân thiết gì cho cam, chỉ là bạn bè thỉnh thoảng đi ăn uống cùng nhau mà thôi.

Mấy ông bạn nhìn thấy Khúc Úc Sơn, cười tươi tiếp đón, chỉ là vừa nở nụ cười thì đã thấy sau lưng Khúc Úc Sơn có thêm một người lạ mặt.

Cẩn thận xem xét, thấy một chút manh mối rồi đây.

Mấy gã này đều là người từng trải, con mắt rất tinh tường, đã bắt đầu có người đứng tại chỗ nói bóng nói gió.

“Yo, sếp Khúc, hôm nay ông còn mang theo bạn mới tới cưỡi ngựa à?”

[Nguyên văn:

“Bạn mới?” Khúc Úc Sơn nhẹ nhàng mỉm cười, “Không phải là bạn.”

Hắn chỉ giải thích câu này một cách mập mờ như vậy rồi không nói thêm gì nữa, thậm chí cả tên hay họ của Thôi Nịnh hắn cũng không nhắc tới. Trong bụng mọi người đều rõ như ban ngày, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cùng đôi chân run lẩy bẩy của Thôi Nịnh, ánh mắt họ không khỏi hiện lên sự khinh thường.]

Khúc Úc Sơn nói xong lời thoại gốc, sau đó chờ bạn bè của mình mở miệng châm chọc.

Nào ngờ Thôi Nịnh vốn im thim thít bỗng nhiên lại lên tiếng.

“Tôi thực sự không phải là bạn của sếp Khúc, sếp Khúc nói mình đang làm từ thiện để xóa đói giảm nghèo, tôi là đối tượng nghèo cần được từ thiện 1:1 của sếp Khúc.”

Các ông bạn: “???”

Phản ứng nhanh, thoắt cái nói: “Sếp Khúc chơi sang thật, thú vị lắm.”

“Chuẩn đấy, mấy người chúng tôi cũng đều không chơi được sang như sếp Khúc đâu, từ thiện xóa đói giảm nghèo 1:1, đây là lần đầu tiên tôi nghe được câu này đấy.”

Khúc Úc Sơn tức.

Ế, nhầm rồi, để cho mấy người chế nhạo Thôi Nịnh chứ không phải chế nhạo hắn đâu nhá!

Chế nhạo hắn, cốt truyện này còn đi nổi nữa không hở?!

Hắn quyết định thật nhanh, dứt khoát kéo Thôi Nịnh đến bên cạnh mình, “Các ông nhìn chân cậu ấy đi.”

Các ông bạn nhìn thoáng qua.

“Thẳng.”

“Dài.”

“Đẹp.”

Khúc Úc Sơn: “?”

Khúc Úc Sơn: “Nhìn lại.”

Mấy ông bạn quay sang nhìn nhau, trong lòng lại thầm chửi.

Định mệnh Khúc Úc Sơn, đã mang đối tượng ‘không thể làm tổn thương’ tới đây rồi lại còn khoe cmn khoang nữa chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau