Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 34: Mày có biết là đã gây ra chuyện lớn gì rồi không?

Trước Sau
“Tổng giám đốc Khúc, chuyện đâu còn có đó, chúng ta có thể thương lượng với nhau mà đúng không?” Lãnh đạo trường học nhanh chóng đổi xưng hô, vẻ mặt đầy xấu hổ và nịnh nọt, “Nếu tổng giám đốc Khúc không hài lòng với sự sắp xếp của trường chúng tôi thì chúng ta bàn bạc lại nhé.”

“Tôi không còn gì muốn trao đổi với mấy người nữa, đợi lát nữa trời sáng, tôi sẽ bảo luật sư của tôi liên hệ trực tiếp với quý nhà trường. Được rồi, đây là bệnh viện, đừng làm phiền bệnh nhân khác và cũng đừng đi theo tôi nữa.”

Khúc Úc Sơn bước ra khỏi cầu thang, chặn lại những người phía sau vẫn đang gọi hắn ở ngoài.

Đây là một thế giới được xây dựng trong tiểu thuyết, và mỗi cuốn tiểu thuyết đều có một tuyến thời gian khác nhau, đôi khi còn dùng tới cả cỗ máy thời gian, thường xuyên nhảy cóc thời gian chỉ bằng một dòng chữ “x tháng sau.”

Thôi Nịnh từ lúc nhập học vào mùng sáu Tết đến bây giờ vừa khéo là khoảng thời gian nhảy cóc của tác giả, Khúc Úc Sơn ở bên kia cũng không cần đi cốt truyện, nên hắn đã không gọi điện cho Thôi Nịnh, huống chi là gặp mặt.

Có điều, hắn không ngờ rằng chỉ trong một tháng ngắn ngủi thôi mà đã xảy ra một chuyện không hề xảy ra trong cốt truyện gốc – đó là mắt Thôi Nịnh bị thương và tương lai không rõ sẽ hồi phục thế nào.

Khúc Úc Sơn quay lại phòng bệnh, động tác thực khẽ khàng.

Giường Thôi Nịnh được ngăn cách bởi tấm rèm màu xanh lục, Khúc Úc Sơn đoán cậu vẫn còn ngủ nên chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng vén rèm lên.

Thật không ngờ tới, hắn vừa mới vén rèm ra đã bắt gặp ngay ánh mắt mờ nước của Thôi Nịnh.

Gương mặt cậu thiếu niên vừa trải qua ca phẫu thuật trông rất xanh xao, đôi má hơi phúng phính lên được chút giờ đây đã hóp lại, bộ quần áo bệnh nhân cậu mặc cũng rộng thùng thình.

Thấy cậu đã tỉnh, Khúc Úc Sơn khẽ sửng sốt, sau đó bước vào rèm rồi nhỏ giọng hỏi: “Mắt đau không ngủ được à?”

Thôi Nịnh nhẹ nhàng chớp một bên mắt lành lặn, nom có vẻ rất mệt mỏi, “Hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu được. Chỉ là tôi không ngờ Khúc tiên sinh sẽ tới, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi.”

“Giáo viên của cậu gọi cho tôi.”

Câu trả lời này khiến ngón tay dưới lớp chăn của Thôi Nịnh khẽ nhúc nhích. Đầu ngón tay của cậu ấn chặt xuống chăn, nhưng trên mặt chỉ là hơi cụp mắt và không nhìn Khúc Úc Sơn, song khoảnh khắc sau, cậu lại nhanh chóng ngước mắt lên.

“Cậu yên tâm, chuyện lần này sẽ không dễ dàng qua đi như vậy đâu. Bắt nạt bạn học nhất định sẽ phải trả giá.” Khúc Úc Sơn nghĩ học sinh xích mích nhỏ với nhau thì còn có thể chấp nhận, nhưng một khi gây ra chuyện như vậy thì không thể nào tha thứ được.

Vả lại, chuyện có tha thứ hay không cũng không phải do hắn quyết định, mà phải là Thôi Nịnh.

Nghe thấy vậy, khuôn mặt tái nhợt của Thôi Nịnh cũng không “lộ ra” vẻ vui mừng, thay vào đó, cậu lại có vẻ rất sợ hãi mà nói với Khúc Úc Sơn, “Tôi… bọn họ nói…”

“Nói gì?” Khúc Úc Sơn không khỏi ghé sát người vào gần Thôi Nịnh.

Mùi hương quen thuộc truyền tới sau khi xa cách một tháng, Thôi Nịnh càng nghiêng đầu về hướng Khúc Úc Sơn hơn, “Họ nói tốt hơn hết là tôi nên ngậm mồm vào và cấm nói linh tinh gì, Khúc tiên sinh, hay là bỏ qua đi.”

Khuôn mặt gần trong gang tấc, làn da trắng như tuyết phát sáng dưới ánh đèn, đôi mắt ấy đang chiếu vào cậu.

“Bọn nó còn dám uy hiếp cậu? Láo thật sự, bọn nó còn làm gì nữa không? Cậu cứ nói hết với tôi đi, đừng sợ.”

Thôi Nịnh lại chớp chớp mắt, mấy tiếng đồng hồ không ngủ, cộng với bị thương đã khiến cậu cực độ mệt nhọc, song cậu lại không muốn ngủ chút nào, “Tôi có thể tin tưởng Khúc tiên sinh sao?”

“Tất nhiên rồi, tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất, cậu cứ yên tâm, thằng ranh con cố ý làm người bị thương kia nhất định sẽ không thoát được đâu.” Giọng điệu Khúc Úc Sơn kiên định.



“Vậy thì… Khúc tiên sinh có thể ngoắc tay với tôi không?” Thôi Nịnh dè dặt hỏi.

“Hả?” Khúc Úc Sơn sững sờ, ngoắc tay hứa hẹn á? Hắn vốn muốn từ chối hành động trẻ nít ngây thơ này, cơ mà khi đối mặt với ánh mắt ướt át và đáng thương của Thôi Nịnh, hắn lại không đành lòng.

Ánh mắt này của đối phương quả thật rất giống với chú chó mà hắn đã nuôi khi còn nhỏ.

Thôi thì chơi cái trò ngây thơ này với trẻ con đi, dù sao Thôi Nịnh cũng đang bị thương.

Khúc Úc Sơn duỗi tay ra, bởi vì bàn tay Thôi Nịnh vẫn đang ở dưới chăn nên hắn phải vén chăn lên trước, tiếp theo là nắm lấy bàn tay Thôi Nịnh. Ngón út móc vào nhau, và hơi ấm cũng truyền sang cho nhau.

“Còn muốn gì nữa không?” Khúc Úc Sơn hỏi lại.

Thôi Nịnh nhìn chằm chằm vào hai ngón tay đang ngoắc lấy nhau, “Không còn, tôi tin Khúc tiên sinh, Khúc tiên sinh sẽ không lừa gạt tôi.”

Khúc Úc Sơn muốn sửa lại lời nhận xét của Thôi Nịnh, không phải hắn sẽ không lừa dối Thôi Nịnh trong mọi chuyện, nhưng giờ hắn mà nói điều này thì lại quá phá hỏng bầu không khí, vì vậy hắn đành nhịn xuống.

——

Đến giờ làm việc buổi sáng, Khúc Úc Sơn liền đổi cho Thôi Nịnh sang phòng bệnh một người, đồng thời liên hệ với luật sư của mình.

Luật sư riêng của hắn chuyên môn là giải quyết các vấn đề kinh doanh, nhưng luật sư đã giới thiệu Khúc Úc Sơn với đệ nhất đàn anh của mình, người có khả năng xử lý các vụ việc như vậy nhất.

Vị đàn anh kia họ Văn, không sinh sống ở thành phố B, tuy nhiên, tối hôm đó anh ta đã bay ngay đến thành phố B.

Mà lúc này Triển Hạo đã bị đình chỉ ở nhà, và vẫn còn đang nhớ lại dáng vẻ khi bị thương của Thôi Nịnh. Trước kia nó đã từng đánh rất nhiều người, nhưng chưa từng có ai là giống Thôi Nịnh cả.

Bị nó đánh cho thành vậy cũng không kêu đau, mà chỉ cứ nhìn xoáy vào nó bằng con mắt còn nguyên vẹn.

Như là dự báo trước của tử thần.

Nghĩ tới đây, Triển Hạo không khỏi quơ lấy lon coca trên bàn rồi tu ừng ực mấy ngụm lớn, tu nhanh đến mức suýt nữa nôn cả ra ngoài.

“Cái thằng này, làm gì mà uống kinh thế.” Mẹ Triển đang đắp mặt nạ ngồi bên cạnh phê bình.

Triển Hạo nhìn mẹ mình, “Mẹ ơi, liệu con có phải ngồi tù không ạ?”

“Ngồi tù? Tiểu Hạo à con nói đùa gì thế? Chỉ là tranh chấp trẻ con trẻ cái với nhau, sao mà phải vào tù? Con vừa không giết người, mà bố con cũng vừa có tiếng nói, cùng lắm là bồi thường nhiều tiền hơn thôi. Nếu thế mà vẫn không được thì nhà mình cho cái cậu bạn cùng phòng đó của con ra nước ngoài du học. Không phải con nói nhà bạn đó nghèo rớt mùng tơi à?”

Triển Hạo không nói thật với mẹ nó, nó nghĩ Thôi Nịnh nhà nghèo là bởi Thôi Nịnh mỗi lần ăn ở canteen đều gọi đồ ăn rẻ nhất, giày có thể đi đến bạc phếch cũng không chịu thay, mọi thứ đều cực kỳ tiết kiệm, nhưng Thôi Nịnh cũng có một số thứ không hề rẻ chút nào.

Ví dụ như chiếc áo phao màu đỏ đó, ít nhất cũng phải 5 con số trở lên.

Triển Hạo biết thương hiệu đó.



Nó thậm còn không có nổi một bộ quần áo nào của thương hiệu đó, có thể là GATO, hoặc cũng có thể là điều gì khác nên nó đã nói với hai cậu bạn cùng phòng còn lại là: “Xùy, nhất định là hàng fake, chúng mày nhìn nó xem, loại người như thế có thể mặc được hàng auth chắc?”

Lúc ấy Kha Tử Hàng đã ngập ngừng bảo: “Anh Hạo, em nghĩ là hàng auth đấy, tại anh trai đưa Thôi Nịnh đến nhập học ý trông có vẻ giàu lắm, ảnh cho em ít kẹo, toàn là kẹo nhập khẩu không à, lúc sau em tra trên mạng thì thấy giá của nó đắt lắm anh ạ.”

“Mày còn non và xanh lắm, cái loại chuyên dùng đồ fake thích nhất là thể hiện đó, kẹo thì tốn bao nhiêu. Mà ví dụ nhà nó có tiền đi nữa thì nhà tao cũng nghèo đéo đâu, sợ cái đếch gì.”

Lúc đó Triển Hạo đã nói như vậy, sau khi xảy ra chuyện thì mẹ nó đã hỏi gia cảnh cậu bạn kia thế nào, nó đã nói là tép riu.

Nhưng bây giờ nó lại thấy hơi sợ.

Ngộ nhỡ tất cả những điều đó là sự thật thì sao?

Ngộ nhỡ Thôi Nịnh là người mà nó không thể chọc nổi thì sao?

Sẽ không!

Nó sẽ không nhìn sai đâu, Thôi Nịnh đó chính là loại người ghê tởm ngày nào cũng khoác hàng fake lên người, cậy có khuôn mặt đẹp nên luôn đéo thèm để ai vào mắt.

Và ảo tưởng này đã tan tành mây khói bởi cái tát trời giáng của bố nó sau khi tan làm về sớm.

Mẹ Triển thấy chồng về sớm liền vui vẻ đứng dậy, “Chồng yêu, sao hôm nay anh tan làm sớm thế? Công ty xong hết việc rồi ạ? Anh có đói…”

“Chát —— ”

Một cái tát vang dội cắt ngang lời mẹ Triển.

Mẹ Triển đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng đi tới ngăn bố Triển lại, “Anh điên rồi à? Sao lại đánh con như thế?”

Bố Triển tức giận đẩy mẹ Triển ra rồi lại túm lấy Triển Hạo đang ngã ra sofa, tức đến mức như lồi cả con ngươi ra ngoài, “Súc sinh, rốt cuộc mày đã làm gì bên ngoài?! Mày có biết là đã gây ra chuyện lớn gì rồi không?”

Sự sợ hãi kéo dài hai ngày của Triển Hạo cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm, nó nhìn vẻ mặt như ác ma của bố, mắt nó trợn trắng, suýt thì ngất xỉu.

“Con… con…” Nó lắp bắp nói.

Lại một cái tát trời giáng xuống mặt nó.

“Tao đã nói với mày bao nhiêu lần là đừng có gây chuyện bên ngoài rồi, vậy mà mày vẫn cố gây chuyện cho được, hôm nay tao phải đánh chết mày!”

Tiếng quát mắng của bố xen lẫn tiếng gào khóc của mẹ.

Triển Hạo muốn phản bác, rõ ràng từ trước đến nay bố nó đâu có nói như thế. Hồi còn nhỏ nó vẫn hay cướp đồ chơi rồi đánh bạn, lúc ấy bố nó đã khen nó quả nhiên là con nhà họ Triển, từ nhỏ đã là hổ báo trường mẫu giáo, sau này lớn lên nhất định sẽ làm nên đại nghiệp.

Vậy tại sao bây giờ bố nó lại muốn đánh chết nó?

Thôi Nịnh… Rốt cuộc Thôi Nịnh là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau