Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập
Chương 37: Anh lúc nào cũng thế…
“Chờ, chờ đã! Cậu làm cái trò gì thế?!” Khúc Úc Sơn chật vật nghiêng đầu né nụ hôn của Thôi Nịnh, nhưng nụ hôn ấy vẫn rơi xuống, chỉ là địa điểm đáp, thay vì là môi thì đã chuyển sang tai.
Phát hiện ra mình hôn lên tai Khúc Úc Sơn, dái tai Thôi Nịnh cũng lặng lẽ chuyển sang màu đỏ. Hai tay cậu còn đang bị trói nên cả người cậu cũng đang đè hết lên Khúc Úc Sơn, “Không phải anh nói… chơi chút kích thích sao?”
Hồi còn ở Nhật, cậu cũng đã từng đè lên người Khúc Úc Sơn một lần, nhưng tâm trạng lần này của cậu có vẻ đã khác một trời một vực so với lần trước.
Rốt cuộc thì đã bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Là khi được mua cho những bộ quần áo đó?
Hay là sự kiện nơi bể suối nước nóng?
Là cái ôm trên taxi ở một nơi xa lạ?
Hay là những giấc mơ kỳ quái ban đêm?
Hay bởi những tháng ngày sống chung bên nhau?
Lúc đầu, khi mà Thôi Nịnh nhìn thấy những chuyện mà mình làm với Khúc Úc Sơn trong mơ, cậu đã cảm thấy cực kỳ xấu hổ và thậm chí còn thấy như bị sỉ nhục. Cậu không thích đàn ông, vậy nên việc nằm mơ thấy Khúc Úc Sơn đã khiến cậu cảm thấy mình chính là một kẻ cực dơ bẩn, không ngờ cậu lại bị cám dỗ bởi những thủ đoạn cực kỳ hời hợt của Khúc Úc Sơn.
Chỉ là ngồi trên người cậu rồi vặn vẹo eo lưng, chỉ là để lộ da thịt tuyết trắng chọc vào mắt cậu, và chỉ là sắc da nhuốm màu đỏ ửng chậm rãi đong đưa.
Một lần thì có thể nói là bất ngờ, nhưng đến lần thứ hai, khi mà cậu hôn tay Khúc Úc Sơn, thì con rắn vẫn đang ngủ đông trong giấc mơ lại bất ngờ thức tỉnh sau khi nụ hôn kết thúc.
Muốn thừa nhận là có dục vọng đối với đàn ông, không, là đối với Khúc Úc Sơn là một việc rất khó. Cậu đã từng nghĩ tới việc sẽ rời xa Khúc Úc Sơn, và yên lặng chờ thời gian còn lại của hợp đồng trôi qua.
Có điều, nó lại khó khăn hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Trong hơn một tháng ở trường học, cậu buộc mình không được nghĩ đến Khúc Úc Sơn nữa. Song mỗi khi màn đêm buông xuống, Khúc Úc Sơn sẽ lại đến với cậu. Mỗi khi cậu nhắm mắt lại, khuôn mặt của Khúc Úc Sơn sẽ lại hiện ra.
Trong đêm giao thừa ấy, cậu đã cắn lên cổ Khúc Úc Sơn, trong bóng tối mịt mù, làn da bóng loáng của người tỏa ra hương thơm say đắm, người không đẩy cậu ra, mà lại dung túng hành vi của cậu.
Khi ấy, chỉ có hai người họ trong căn phòng mà thôi.
Thôi Nịnh biết mình và Khúc Úc Sơn chính là hai người của hai thế giới, nếu không phải cuộc gặp gỡ tình cờ trong cửa hàng tiện lợi, thì có lẽ cả đời này cậu cũng chẳng thể có cơ hội được tiếp xúc với Khúc Úc Sơn.
Cậu lớn lên trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ hai mẹ con cậu đã phải nương tựa vào nhau mà sống, nhưng mẹ cậu lại rất bận rộn công việc và không thể quan tâm cũng như dành thời gian nhiều cho cậu như những người mẹ khác trên đời. Sau đó mẹ cậu lâm bệnh, và cuối cùng cậu cũng có thể được ở bên mẹ hàng ngày.
Song mẹ cậu lại giống như một quả cam, làn da ngày một khô héo và gầy yếu có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Thời gian về cuối, gần như là một ngày cũng chẳng nói được với cậu mấy câu.
Thế giới của cậu cũng lặng lẽ thay đổi.
Dưới ánh mắt tiếc nuối của bạn học, cậu khoác balo và ôm thùng các tông chứa đầy sách vở rời đi. Vừa bước ra khỏi cổng trường, đã có người đuổi theo gọi cậu lại.
Đó là bạn nữ ngồi trước bàn của cậu.
Bạn nữ nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe, “Thôi Nịnh, cậu sẽ còn quay lại chứ?”
Cậu nhìn dãy nhà dạy học quen thuộc phía sau, dãy nhà dạy học sơn màu trắng lâu đời được tắm trong ánh hoàng hôn ấm áp, thi thoảng sẽ có vài bạn học sinh mặc đồng phục nháo nhác bước xuống hành lang.
“Không biết.” Thôi Nịnh thu hồi tầm mắt, quay lưng bước ra ngoài.
Kể từ khi mẹ cậu bị bệnh, Thôi Nịnh đã tự cảnh báo bản thân không thể gục ngã hay tỏ ra bất kỳ sự mỏi mệt nào trước mặt mẹ.
Nhưng vào mùa đông với cái lạnh thấu da cắt thịt, khi đang chăm mẹ được mấy tháng, một hôm nọ, cậu vội vàng chạy về nhà nấu cơm thì nhận được điện thoại của y tá nói là đã đến hạn phải trả tiền thuốc men, sau khi xin lỗi qua điện thoại xong, cậu lại vội vàng nấu cơm rồi đến ngân hàng rút tiền, cuối cùng là lên xe bus quay lại bệnh viện.
Trên xe bus có rất nhiều người, tất nhiên là chẳng còn chỗ ngồi. Thôi Nịnh ôm chặt hộp cách nhiệt trong tay, nhưng đột nhiên xe bus phanh gấp, cậu không làm chủ được thân thể, lập tức ngã sấp về phía trước.
Cậu và cả những thứ cậu ôm chặt trên tay, toàn bộ đều ngã xuống đất.
Thôi Nịnh thầm biết không ổn, bèn nhanh chóng bò dậy, song mọi chuyện đã quá muộn. Cậu vội ra ngoài nên đã không kiểm tra lại nắp hộp giữ nhiệt xem đã vặn chặt chưa, sau cú ngã ấy, toàn bộ thức ăn đã rơi vãi ra khắp sàn và vung vẩy cả lên người cậu. Những hành khách xung quanh lập tức tránh xa cậu cả mét, và lộ ra ánh mắt hoặc đồng tình, hoặc ghê tởm, hay chỉ đơn giản là cười cợt.
Giây phút ấy, đầu Thôi Nịnh bỗng dưng trống rỗng, đần người đứng đực ra đó. Nhưng cậu chẳng thể nào đứng mãi như vậy được, cậu phải thu dọn hết đống đồ ăn rơi vãi và lau sạch đi vụn thức ăn trên quần áo mình, đợi xuống xe thì sẽ mua một suất cơm rồi vào đút cho mẹ ăn, cuối cùng là xuống quầy lễ tân bệnh viện để xếp hàng đóng tiền.
Có rất nhiều việc đang chờ cậu làm, nhưng cậu thực sự đã rất mệt mỏi.
Tại sao cứ phải là hôm nay bị ngã? Không phải hôm nào cậu cũng kiểm tra nắp vặn trước khi mang đi sao?
Cậu ngồi xuống lau dọn đống thức ăn lúc này chỉ khiến người ta chán ghét vương vãi dưới sàn, nước mắt cũng không kìm được mà trào ra.
Những tháng này sống như vậy đến khi nào mới có thể kết thúc đây? Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cậu như thế?
Sinh nhật mười tám tuổi năm đó, cậu đã trải qua một mình trong bệnh viện.
Không có bánh kem, không có lời chúc, thậm chí đến một chiếc giường êm ái cũng chẳng có. Cậu thần người ngồi trên băng ghế cứng, xung quanh là những tiếng rên rỉ đau đớn của bệnh nhân.
Nơi này là địa ngục, cậu đang ở trong địa ngục.
Tháng đầu tiên sau khi mẹ mất, Thôi Nịnh đã nghĩ đến chuyện tự tử, nhưng cậu vẫn còn đang phải gồng gánh số nợ vay họ hàng nên cậu vẫn phải sống, kéo lê cái xác mà sống với những tháng ngày làm bốn công việc lao động chân tay một ngày.
Mặc dù Khúc Úc Sơn cũng lớn lên trong một gia đình đơn thân, song hắn lại hoàn toàn khác với cậu.
Ngay từ thuở mới lọt lòng, Khúc Úc Sơn đã được đặt sẵn ở vạch đích, thế giới mà hắn đang sống là thế giới mà cậu chưa từng được chạm vào, và gần như có thể dùng hết thảy những mỹ từ trên đời này để hình dung về nó.
Khúc Úc Sơn có thể hưởng thụ tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên đời, còn cậu, ngay cả sống sót thôi cũng là một chuyện phải nỗ lực rất nhiều.
Hai người hoàn toàn khác biệt như thế, ấy vậy mà lại gặp nhau.
Ban đầu cậu rất ghét Khúc Úc Sơn, bởi cậu cảm thấy đối phương quá nông cạn và kiêu ngạo, cho rằng chỉ cần có tiền là có thể mua được hết thảy mọi thứ, kể cả lòng người.
Nhưng theo thời gian trôi qua, cậu lại phát hiện ra rằng từ trước đến nay cậu vẫn luôn ôm thành kiến với Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn giống như chiếc bánh ngọt trong tủ kính mà cậu nhìn thấy trong một đêm đói khát mưa lạnh. Chiếc bánh ấy rất ngon và ngọt ngào, cậu bất tri bất giác bị mê hoặc, nhưng lại không chịu thừa nhận điều đó, mà chỉ chăm chăm nghĩ ra đầy những lời lẽ xấu xí để chê bai chiếc bánh ấy.
Nhưng khi có người qua đường định chạm vào chiếc bánh trong tủ kính ấy, cậu lại sẽ nổi giận.
Thậm chí ngay cả trong mơ, cậu cũng đã tưởng tượng qua nên thưởng thức chiếc bánh ngọt này thế nào.
Dẫu cách xa bánh ngọt, nhưng mùi thơm của bánh lại vẫn cứ mãi vấn vương nơi đầu mũi.
———
Nghe được những lời Thôi Nịnh nói, Khúc Úc Sơn lại thấy tê dại cả đầu, hắn vội vã nói: “Ý tôi không phải kiểu kích thích này, Thôi Nịnh, cậu ngồi dậy trước đã.”
Thôi Nịnh nghe thấy vậy thì chợt dừng lại, sau khi nhận ra mình đã hiểu sai ý thì màu đỏ ở dái tai cậu cũng nhanh chóng nhạt đi, cậu không nói thêm lời nào mà chỉ cứng mặt chuẩn bị ngồi dậy.
Chỉ là hai tay của cậu vẫn đang bị trói nên rất khó dậy được, loay hoay một hồi lại vô tình đè xuống Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn lập tức rên lên một tiếng, hai chân không kìm nổi mà cong lên.
Thôi Nịnh sững sờ, sau đó nhìn vào chỗ mà Khúc Úc Sơn đang che. Dù cho có bình tĩnh đến mấy đi nữa, thì lúc này đây, Thôi Nịnh cũng không tránh khỏi luống ca luống cuống, “Khúc tiên sinh, tôi… anh có sao không?”
Khúc Úc Sơn sau khi rên đau thì tự thấy mất mặt nên không chịu phát ra tiếng nào nữa, song phản ứng này lại càng khiến Thôi Nịnh cảm thấy nghiêm trọng.
Thôi Nịnh không quan tâm đến việc tay còn đang bị trói mà vẫn vươn ra toan cởi thắt lưng của Khúc Úc Sơn.
“Đừng!” Khúc Úc Sơn vội vàng túm chặt lấy tay Thôi Nịnh, khuôn mặt trắng nõn của hắn lúc này đã đỏ tưng bừng, tựa tuyết trắng được nhuộm hoa đỏ, đôi mắt cũng bởi cơn đau bất ngờ mà trở nên ướt át, “Tôi… không sao…”
Có điều, sau khi nói xong cũng chẳng có ai đáp lời. Khúc Úc Sơn thấy Thôi Nịnh đang ngây người nhìn mình, trong lòng bỗng thấy không ổn, hắn vội buông tay Thôi Nịnh ra rồi bất chấp cơn đau mà chống người lên muốn trốn khỏi hiện trường.
Nhưng cậu thiếu niên đang ngồi lại đột nhiên nhào tới.
Thấy một bên mắt còn đang bị thương của Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn đành phải đỡ lấy cậu.
Song lần đỡ lấy này lại đã truyền tới một thông điệp sai cho Thôi Nịnh.
Môi Khúc Úc Sơn lại bị hôn một lần nữa.
Nụ hôn lần này dữ dội hơn trước nhiều, cậu thiếu niên trên người giống như một chú sói con đang thoả thích hết gặm rồi cắn rồi liếm láp cánh môi mềm mại của hắn. Khúc Úc Sơn bị cắn đến thở không ra hơi, còn chưa kịp chửi đã lại bị kẻ đang cắn hắn nghiến răng nghiến lợi trách móc.
“Anh lúc nào cũng thế, cứ quyến rũ tôi.” Vừa trách vừa mút vừa cắn, Khúc Úc Sơn cảm thấy như mình cũng sắp bị ăn tươi nuốt sống đến nơi rồi, “Trong mơ cũng vậy, ngoài mộng cũng thế.”
Khúc Úc Sơn đau đến chịu không nổi, hắn bèn đẩy mạnh Thôi Nịnh ra, lúc này đây hắn đã cực kỳ cáu rồi, “Nói linh tinh cái gì đó, tôi quyến rũ cậu khi nào hả?”
Thôi Nịnh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Khúc Úc Sơn, sau khi ngẫm nghĩ vài giây vẫn là quyết định nuốt chữ “bây giờ” xuống. Cậu quay mặt đi, cúi đầu xuống, che đi ánh mắt vẫn còn dục vọng chưa tan.
“Xin lỗi Khúc tiên sinh, tôi không cố ý.”
Sở Lâm có một tính từ dành riêng cho sếp của y ——
Đó chính là dễ dỗ.
Chuẩn đét, Khúc Úc Sơn quả thực rất dễ dỗ.
Thấy Thôi Nịnh cúi gằm mặt và bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhận lỗi, lửa giận trong lòng hắn cũng dần vơi đi.
Được rồi, có lẽ cũng không thể hoàn toàn trách Thôi Nịnh được, câu mà hắn nói ra quả thực rất dễ gây hiểu nhầm, không, không phải dễ hiểu nhầm, câu nói đó chính là có ma tính.
Nhưng nhãi ranh Thôi Nịnh chết bầm này cũng cắn hắn ác quá, không biết có bị sứt môi không nữa. Khúc Úc Sơn không kìm được sờ sờ môi mình, sau đó lại xuống giường vào WC soi gương.
Sau khi kiểm tra cẩn thận và thấy môi chỉ hơi đỏ lên, cũng không bị rách da, thì cơn tức giận bốc đầu của Khúc Úc Sơn cũng tan thêm chút nữa.
Ngay sau khi cơn giận bốc hơi hoàn toàn, hắn mới chợt nhớ ra mình còn chưa đi cốt truyện.
Lần này Khúc Úc Sơn sẽ không làm gì mà quanh co vòng vèo nữa, hắn quyết định sẽ đánh nhanh thắng nhanh.
Phát hiện ra mình hôn lên tai Khúc Úc Sơn, dái tai Thôi Nịnh cũng lặng lẽ chuyển sang màu đỏ. Hai tay cậu còn đang bị trói nên cả người cậu cũng đang đè hết lên Khúc Úc Sơn, “Không phải anh nói… chơi chút kích thích sao?”
Hồi còn ở Nhật, cậu cũng đã từng đè lên người Khúc Úc Sơn một lần, nhưng tâm trạng lần này của cậu có vẻ đã khác một trời một vực so với lần trước.
Rốt cuộc thì đã bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Là khi được mua cho những bộ quần áo đó?
Hay là sự kiện nơi bể suối nước nóng?
Là cái ôm trên taxi ở một nơi xa lạ?
Hay là những giấc mơ kỳ quái ban đêm?
Hay bởi những tháng ngày sống chung bên nhau?
Lúc đầu, khi mà Thôi Nịnh nhìn thấy những chuyện mà mình làm với Khúc Úc Sơn trong mơ, cậu đã cảm thấy cực kỳ xấu hổ và thậm chí còn thấy như bị sỉ nhục. Cậu không thích đàn ông, vậy nên việc nằm mơ thấy Khúc Úc Sơn đã khiến cậu cảm thấy mình chính là một kẻ cực dơ bẩn, không ngờ cậu lại bị cám dỗ bởi những thủ đoạn cực kỳ hời hợt của Khúc Úc Sơn.
Chỉ là ngồi trên người cậu rồi vặn vẹo eo lưng, chỉ là để lộ da thịt tuyết trắng chọc vào mắt cậu, và chỉ là sắc da nhuốm màu đỏ ửng chậm rãi đong đưa.
Một lần thì có thể nói là bất ngờ, nhưng đến lần thứ hai, khi mà cậu hôn tay Khúc Úc Sơn, thì con rắn vẫn đang ngủ đông trong giấc mơ lại bất ngờ thức tỉnh sau khi nụ hôn kết thúc.
Muốn thừa nhận là có dục vọng đối với đàn ông, không, là đối với Khúc Úc Sơn là một việc rất khó. Cậu đã từng nghĩ tới việc sẽ rời xa Khúc Úc Sơn, và yên lặng chờ thời gian còn lại của hợp đồng trôi qua.
Có điều, nó lại khó khăn hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Trong hơn một tháng ở trường học, cậu buộc mình không được nghĩ đến Khúc Úc Sơn nữa. Song mỗi khi màn đêm buông xuống, Khúc Úc Sơn sẽ lại đến với cậu. Mỗi khi cậu nhắm mắt lại, khuôn mặt của Khúc Úc Sơn sẽ lại hiện ra.
Trong đêm giao thừa ấy, cậu đã cắn lên cổ Khúc Úc Sơn, trong bóng tối mịt mù, làn da bóng loáng của người tỏa ra hương thơm say đắm, người không đẩy cậu ra, mà lại dung túng hành vi của cậu.
Khi ấy, chỉ có hai người họ trong căn phòng mà thôi.
Thôi Nịnh biết mình và Khúc Úc Sơn chính là hai người của hai thế giới, nếu không phải cuộc gặp gỡ tình cờ trong cửa hàng tiện lợi, thì có lẽ cả đời này cậu cũng chẳng thể có cơ hội được tiếp xúc với Khúc Úc Sơn.
Cậu lớn lên trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ hai mẹ con cậu đã phải nương tựa vào nhau mà sống, nhưng mẹ cậu lại rất bận rộn công việc và không thể quan tâm cũng như dành thời gian nhiều cho cậu như những người mẹ khác trên đời. Sau đó mẹ cậu lâm bệnh, và cuối cùng cậu cũng có thể được ở bên mẹ hàng ngày.
Song mẹ cậu lại giống như một quả cam, làn da ngày một khô héo và gầy yếu có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Thời gian về cuối, gần như là một ngày cũng chẳng nói được với cậu mấy câu.
Thế giới của cậu cũng lặng lẽ thay đổi.
Dưới ánh mắt tiếc nuối của bạn học, cậu khoác balo và ôm thùng các tông chứa đầy sách vở rời đi. Vừa bước ra khỏi cổng trường, đã có người đuổi theo gọi cậu lại.
Đó là bạn nữ ngồi trước bàn của cậu.
Bạn nữ nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe, “Thôi Nịnh, cậu sẽ còn quay lại chứ?”
Cậu nhìn dãy nhà dạy học quen thuộc phía sau, dãy nhà dạy học sơn màu trắng lâu đời được tắm trong ánh hoàng hôn ấm áp, thi thoảng sẽ có vài bạn học sinh mặc đồng phục nháo nhác bước xuống hành lang.
“Không biết.” Thôi Nịnh thu hồi tầm mắt, quay lưng bước ra ngoài.
Kể từ khi mẹ cậu bị bệnh, Thôi Nịnh đã tự cảnh báo bản thân không thể gục ngã hay tỏ ra bất kỳ sự mỏi mệt nào trước mặt mẹ.
Nhưng vào mùa đông với cái lạnh thấu da cắt thịt, khi đang chăm mẹ được mấy tháng, một hôm nọ, cậu vội vàng chạy về nhà nấu cơm thì nhận được điện thoại của y tá nói là đã đến hạn phải trả tiền thuốc men, sau khi xin lỗi qua điện thoại xong, cậu lại vội vàng nấu cơm rồi đến ngân hàng rút tiền, cuối cùng là lên xe bus quay lại bệnh viện.
Trên xe bus có rất nhiều người, tất nhiên là chẳng còn chỗ ngồi. Thôi Nịnh ôm chặt hộp cách nhiệt trong tay, nhưng đột nhiên xe bus phanh gấp, cậu không làm chủ được thân thể, lập tức ngã sấp về phía trước.
Cậu và cả những thứ cậu ôm chặt trên tay, toàn bộ đều ngã xuống đất.
Thôi Nịnh thầm biết không ổn, bèn nhanh chóng bò dậy, song mọi chuyện đã quá muộn. Cậu vội ra ngoài nên đã không kiểm tra lại nắp hộp giữ nhiệt xem đã vặn chặt chưa, sau cú ngã ấy, toàn bộ thức ăn đã rơi vãi ra khắp sàn và vung vẩy cả lên người cậu. Những hành khách xung quanh lập tức tránh xa cậu cả mét, và lộ ra ánh mắt hoặc đồng tình, hoặc ghê tởm, hay chỉ đơn giản là cười cợt.
Giây phút ấy, đầu Thôi Nịnh bỗng dưng trống rỗng, đần người đứng đực ra đó. Nhưng cậu chẳng thể nào đứng mãi như vậy được, cậu phải thu dọn hết đống đồ ăn rơi vãi và lau sạch đi vụn thức ăn trên quần áo mình, đợi xuống xe thì sẽ mua một suất cơm rồi vào đút cho mẹ ăn, cuối cùng là xuống quầy lễ tân bệnh viện để xếp hàng đóng tiền.
Có rất nhiều việc đang chờ cậu làm, nhưng cậu thực sự đã rất mệt mỏi.
Tại sao cứ phải là hôm nay bị ngã? Không phải hôm nào cậu cũng kiểm tra nắp vặn trước khi mang đi sao?
Cậu ngồi xuống lau dọn đống thức ăn lúc này chỉ khiến người ta chán ghét vương vãi dưới sàn, nước mắt cũng không kìm được mà trào ra.
Những tháng này sống như vậy đến khi nào mới có thể kết thúc đây? Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cậu như thế?
Sinh nhật mười tám tuổi năm đó, cậu đã trải qua một mình trong bệnh viện.
Không có bánh kem, không có lời chúc, thậm chí đến một chiếc giường êm ái cũng chẳng có. Cậu thần người ngồi trên băng ghế cứng, xung quanh là những tiếng rên rỉ đau đớn của bệnh nhân.
Nơi này là địa ngục, cậu đang ở trong địa ngục.
Tháng đầu tiên sau khi mẹ mất, Thôi Nịnh đã nghĩ đến chuyện tự tử, nhưng cậu vẫn còn đang phải gồng gánh số nợ vay họ hàng nên cậu vẫn phải sống, kéo lê cái xác mà sống với những tháng ngày làm bốn công việc lao động chân tay một ngày.
Mặc dù Khúc Úc Sơn cũng lớn lên trong một gia đình đơn thân, song hắn lại hoàn toàn khác với cậu.
Ngay từ thuở mới lọt lòng, Khúc Úc Sơn đã được đặt sẵn ở vạch đích, thế giới mà hắn đang sống là thế giới mà cậu chưa từng được chạm vào, và gần như có thể dùng hết thảy những mỹ từ trên đời này để hình dung về nó.
Khúc Úc Sơn có thể hưởng thụ tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên đời, còn cậu, ngay cả sống sót thôi cũng là một chuyện phải nỗ lực rất nhiều.
Hai người hoàn toàn khác biệt như thế, ấy vậy mà lại gặp nhau.
Ban đầu cậu rất ghét Khúc Úc Sơn, bởi cậu cảm thấy đối phương quá nông cạn và kiêu ngạo, cho rằng chỉ cần có tiền là có thể mua được hết thảy mọi thứ, kể cả lòng người.
Nhưng theo thời gian trôi qua, cậu lại phát hiện ra rằng từ trước đến nay cậu vẫn luôn ôm thành kiến với Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn giống như chiếc bánh ngọt trong tủ kính mà cậu nhìn thấy trong một đêm đói khát mưa lạnh. Chiếc bánh ấy rất ngon và ngọt ngào, cậu bất tri bất giác bị mê hoặc, nhưng lại không chịu thừa nhận điều đó, mà chỉ chăm chăm nghĩ ra đầy những lời lẽ xấu xí để chê bai chiếc bánh ấy.
Nhưng khi có người qua đường định chạm vào chiếc bánh trong tủ kính ấy, cậu lại sẽ nổi giận.
Thậm chí ngay cả trong mơ, cậu cũng đã tưởng tượng qua nên thưởng thức chiếc bánh ngọt này thế nào.
Dẫu cách xa bánh ngọt, nhưng mùi thơm của bánh lại vẫn cứ mãi vấn vương nơi đầu mũi.
———
Nghe được những lời Thôi Nịnh nói, Khúc Úc Sơn lại thấy tê dại cả đầu, hắn vội vã nói: “Ý tôi không phải kiểu kích thích này, Thôi Nịnh, cậu ngồi dậy trước đã.”
Thôi Nịnh nghe thấy vậy thì chợt dừng lại, sau khi nhận ra mình đã hiểu sai ý thì màu đỏ ở dái tai cậu cũng nhanh chóng nhạt đi, cậu không nói thêm lời nào mà chỉ cứng mặt chuẩn bị ngồi dậy.
Chỉ là hai tay của cậu vẫn đang bị trói nên rất khó dậy được, loay hoay một hồi lại vô tình đè xuống Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn lập tức rên lên một tiếng, hai chân không kìm nổi mà cong lên.
Thôi Nịnh sững sờ, sau đó nhìn vào chỗ mà Khúc Úc Sơn đang che. Dù cho có bình tĩnh đến mấy đi nữa, thì lúc này đây, Thôi Nịnh cũng không tránh khỏi luống ca luống cuống, “Khúc tiên sinh, tôi… anh có sao không?”
Khúc Úc Sơn sau khi rên đau thì tự thấy mất mặt nên không chịu phát ra tiếng nào nữa, song phản ứng này lại càng khiến Thôi Nịnh cảm thấy nghiêm trọng.
Thôi Nịnh không quan tâm đến việc tay còn đang bị trói mà vẫn vươn ra toan cởi thắt lưng của Khúc Úc Sơn.
“Đừng!” Khúc Úc Sơn vội vàng túm chặt lấy tay Thôi Nịnh, khuôn mặt trắng nõn của hắn lúc này đã đỏ tưng bừng, tựa tuyết trắng được nhuộm hoa đỏ, đôi mắt cũng bởi cơn đau bất ngờ mà trở nên ướt át, “Tôi… không sao…”
Có điều, sau khi nói xong cũng chẳng có ai đáp lời. Khúc Úc Sơn thấy Thôi Nịnh đang ngây người nhìn mình, trong lòng bỗng thấy không ổn, hắn vội buông tay Thôi Nịnh ra rồi bất chấp cơn đau mà chống người lên muốn trốn khỏi hiện trường.
Nhưng cậu thiếu niên đang ngồi lại đột nhiên nhào tới.
Thấy một bên mắt còn đang bị thương của Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn đành phải đỡ lấy cậu.
Song lần đỡ lấy này lại đã truyền tới một thông điệp sai cho Thôi Nịnh.
Môi Khúc Úc Sơn lại bị hôn một lần nữa.
Nụ hôn lần này dữ dội hơn trước nhiều, cậu thiếu niên trên người giống như một chú sói con đang thoả thích hết gặm rồi cắn rồi liếm láp cánh môi mềm mại của hắn. Khúc Úc Sơn bị cắn đến thở không ra hơi, còn chưa kịp chửi đã lại bị kẻ đang cắn hắn nghiến răng nghiến lợi trách móc.
“Anh lúc nào cũng thế, cứ quyến rũ tôi.” Vừa trách vừa mút vừa cắn, Khúc Úc Sơn cảm thấy như mình cũng sắp bị ăn tươi nuốt sống đến nơi rồi, “Trong mơ cũng vậy, ngoài mộng cũng thế.”
Khúc Úc Sơn đau đến chịu không nổi, hắn bèn đẩy mạnh Thôi Nịnh ra, lúc này đây hắn đã cực kỳ cáu rồi, “Nói linh tinh cái gì đó, tôi quyến rũ cậu khi nào hả?”
Thôi Nịnh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Khúc Úc Sơn, sau khi ngẫm nghĩ vài giây vẫn là quyết định nuốt chữ “bây giờ” xuống. Cậu quay mặt đi, cúi đầu xuống, che đi ánh mắt vẫn còn dục vọng chưa tan.
“Xin lỗi Khúc tiên sinh, tôi không cố ý.”
Sở Lâm có một tính từ dành riêng cho sếp của y ——
Đó chính là dễ dỗ.
Chuẩn đét, Khúc Úc Sơn quả thực rất dễ dỗ.
Thấy Thôi Nịnh cúi gằm mặt và bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhận lỗi, lửa giận trong lòng hắn cũng dần vơi đi.
Được rồi, có lẽ cũng không thể hoàn toàn trách Thôi Nịnh được, câu mà hắn nói ra quả thực rất dễ gây hiểu nhầm, không, không phải dễ hiểu nhầm, câu nói đó chính là có ma tính.
Nhưng nhãi ranh Thôi Nịnh chết bầm này cũng cắn hắn ác quá, không biết có bị sứt môi không nữa. Khúc Úc Sơn không kìm được sờ sờ môi mình, sau đó lại xuống giường vào WC soi gương.
Sau khi kiểm tra cẩn thận và thấy môi chỉ hơi đỏ lên, cũng không bị rách da, thì cơn tức giận bốc đầu của Khúc Úc Sơn cũng tan thêm chút nữa.
Ngay sau khi cơn giận bốc hơi hoàn toàn, hắn mới chợt nhớ ra mình còn chưa đi cốt truyện.
Lần này Khúc Úc Sơn sẽ không làm gì mà quanh co vòng vèo nữa, hắn quyết định sẽ đánh nhanh thắng nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất