Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập
Chương 41: Ninja Rùa
Phòng tắm hoàn toàn tối om, xung quanh cũng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở của Khúc Úc Sơn. Hắn im lặng một lúc, lấy khăn tắm trên móc quấn quanh thân dưới rồi lần mò men theo tường ra ngoài.
Trời hôm nay xấu, không có ánh trăng và tầm nhìn trong nhà cũng thấp đến đáng sợ.
Ra khỏi phòng tắm chính là phòng thay đồ, dựa vào trí nhớ, Khúc Úc Sơn tìm chỗ tủ quần áo rồi lấy bừa một bộ ra mặc.
Trên đời không có ma đâu, hắn không được tự dọa chính mình.
Khúc Úc Sơn thầm an ủi cõi lòng, đương lúc chuẩn bị đi ngủ, còn chưa kịp đi đến bên giường, trên trần nhà đột nhiên vọng xuống tiếng viên bi rơi xuống sàn.
Hắn lập tức nhớ đến những cuốn tiểu thuyết kinh dị mà hắn đã đọc hồi còn mài đít trên ghế nhà trường ——
“Tầng dưới hôm nào cũng đều có thể nghe thấy tiếng bi rơi, cậu tưởng là trẻ con ở tầng trên nghịch ngợm, sau khi hết chịu nổi, cậu quyết định đi lên tầng trên gõ cửa để bảo hàng xóm dạy bảo lại con mình, nhưng cậu gõ rất lâu rất lâu, lại chẳng có ai ra mở cửa.
Rõ ràng cậu có nghe thấy tiếng bi rơi mà, cậu cho rằng nhà này cố ý trốn tránh cậu nên đành nhòm vào nhà thông qua mắt mèo ngoài cửa để xem bên trong có ánh sáng hay không.
Bên trong mắt mèo tối om.
Không thấy ánh đèn nên cậu đành phải bỏ cuộc đi về, song cậu lại cảm thấy hơi là lạ.
Nếu không bật đèn thì cũng không đến nỗi tối om như vậy chứ?
Cậu quay lại lần nữa, và lần này cậu lại nhìn vào trong qua mắt mèo, song lại thấy chẳng còn tối om như trước, mà hình như có thể thoáng thấy thứ gì đó.
Đang lúc nghiên cứu, cánh cửa trước mặt bỗng mở ra một khe nhỏ, sau đó lại vang lên tiếng viên bi rơi xuống đất.
Cậu định đẩy cửa ra để bảo chủ nhà bảo ban con mình, có điều cậu lại nghe thấy tiếng viên bi càng ngày càng gần chỗ cậu.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, đó là một viên nhãn cầu đang lăn dưới chân cậu.”
…
Khúc Úc Sơn hít một hơi thật sâu, cũng không đoái hoài gì mà vả mặt nữa, lập tức lần mò đến phòng Thôi Nịnh.
Hình như Thôi Nịnh đã ngủ, hắn thấy trong chăn gồ lên một khối.
Khúc Úc Sơn gắng mò mẫm tới bên giường nhờ vào ánh sáng ít ỏi, “Thôi Nịnh?”
Thôi Nịnh không đáp lời hắn.
Khúc Úc Sơn xoắn quẩy vài giây rồi cuối cùng vẫn vén chăn lên chui vào. Hơi ấm trong chăn khiến Khúc Úc Sơn an tâm hơn rất nhiều, hắn đang định nhắm mắt ngủ thì người bên cạnh đột nhiên trở mình.
Thôi Nịnh vươn tay một cái rồi ôm lấy Khúc Úc Sơn.
Mà không chỉ ôm đâu, cậu còn kéo cả Khúc Úc Sơn vào lòng mình.
Trước khi Khúc Úc Sơn kịp phản ứng, Thôi Nịnh dường như đã tỉnh lại trước. Giọng ngái ngủ của cậu vang lên, “Khúc tiên sinh, sao anh lại ở trên giường tôi?”
Khúc Úc Sơn lúng ta lúng túng chẳng biết nên thốt gì cho phải.
Nói là do sợ ma thì lại mất mặt quá. Sau khi do dự một hồi, hắn mới nhớ ra Thôi Nịnh có bảo với hắn rằng cậu sợ tối, vì vậy hắn bèn lấy luôn chuyện này làm cớ.
“Cậu sợ tối còn gì? Tôi tới để ngủ cùng cho cậu đỡ sợ đó.”
Vừa nói, hắn vừa kéo tay Thôi Nịnh ra khỏi eo hắn.
Nhưng dị biến đột ngột phát sinh.
Thôi Nịnh trực tiếp đè toàn thân lên người hắn rời mơ hồ nói: “Khúc tiên sinh sẽ không qua ngủ với em vì em sợ tối đâu. Em lại đang mơ đúng không? Nhưng giấc mơ đêm nay lại giống thật quá.”
Vừa nói xong, cậu cũng đã cúi đầu ngậm lấy đôi môi Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn nổi hết cả da gà da vịt, hắn lập tức đẩy cậu thiếu niên trên người mình ra.
Thôi Nịnh bị đẩy sang một bên, sau vài giây, giọng nói của cậu cũng trở nên rõ ràng hơn, “Khúc… tiên sinh, là anh thật ư?”
Khúc Úc Sơn lấy mu bàn tay lau môi dưới, có phần xấu hổ đáp một tiếng.
Thôi Nịnh ngồi dậy, giọng nói đầy hối lỗi và hoảng sợ, “Xin lỗi Khúc tiên sinh, tôi… tôi không biết đó là anh, tôi tưởng… tưởng là đang nằm mơ.”
Mơ?
Khúc Úc Sơn nhớ tới dáng vẻ hôn quen thuộc của đối phương vừa rồi, theo bản năng cảm thấy giấc mơ mà Thôi Nịnh đang nói đến chắc hẳn không phải thứ gì hay ho, có điều đối tượng nằm mơ của đối phương lại là hắn, điều này khiến hắn không khỏi tò mò.
“Cậu mơ gì thế?”
Thôi Nịnh im lặng hồi lâu mới bảo: “Tôi không dám nói.”
“Sao lại không dám nói?” Khúc Úc Sơn truy hỏi.
Thôi Nịnh nhìn đăm đăm vào người đang ngồi trên giường mình, đặt nhẹ giọng: “Bởi vì là một giấc mớ rất kỳ lạ, tôi mơ thấy Khúc tiên sinh đã làm chút chuyện.”
Ý thức được mối nguy bảo Khúc Úc Sơn không nên hỏi thêm nữa, vì vậy hắn gắng kìm lại sự tò mò của mình, “Thôi được rồi, coi như tôi chưa hỏi gì đi, ngủ thôi.”
Nhưng Thôi Ninh lại lên tiếng, “Khúc tiên sinh không muốn biết thật sao?”
Muốn!
Khúc Úc Sơn mím môi dưới, vẫn là lắc đầu, “Không muốn.”
“Được rồi.” Thôi Nịnh lại nằm xuống và không đề cập đến giấc mơ nữa, song Khúc Úc Sơn thấy cậu cứ vậy mà nằm lại không khỏi sửng sốt. Hắn nhìn cậu thiếu niên đang say ngủ bên cạnh, cơn tò mò trong lòng lại không ngừng quậy phá.
Sau nhiều lần vật lộn, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng chiến thắng.
Ngay tại lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, hắn cảm thấy có người vỗ nhẹ vào mình.
“Hồi tối anh đi đâu?”
“Đi uống với Sở Lâm.” Khúc Úc Sơn buồn ngủ đáp lại.
Thôi Nịnh khẽ cau mày khi nghe câu trả lời này, song thấy Khúc Úc Sơn buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt thì cậu cũng không hỏi nữa.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Khúc Úc Sơn lại nhìn thấy mình đang ôm Thôi Nịnh.
Chăn mền trên người đã không cánh mà bay, hình như do hắn thấy lạnh nên mới ôm chặt cậu thiếu niên bên cạnh.
Thôi Nịnh thể nhiệt nên người nóng như cái lò ấy.
Mà ôm thì cũng thôi đi, đằng này hắn còn thò cả tay vào trong quần Thôi Nịnh nữa chứ.
Lông mày Khúc Úc Sơn nhảy dựng lên, hắn muốn làm như không có chuyện gì mà nhẹ nhàng rút tay ra, cơ mà đột nhiên Thôi Nịnh lại trở mình, hai người trực tiếp mặt đối mặt, mà tay của Khúc Úc Sơn lại theo động tác của Thôi Nịnh mà trượt xuống một cái.
Trước khi Khúc Úc Sơn kịp rút tay về, Thôi Nịnh đã tỉnh dậy.
Sau khi mắt đối mắt đắm đuối một hồi, Khúc Úc Sơn bỗng nhiên thời tới cản không kịp mà nghĩ ra một câu trả lời tuyệt cmn vời. Hắn chậm rãi rút tay về rồi nói rất tỉnh bơ: “Xin lỗi, thói quen sờ thôi.”
Đểu cáng không đểu cáng không!
Hắn học được trong tiểu thuyết đó muahahah.
Y như dự đoán, Khúc Úc Sơn thấy sắc mặt Thôi Nịnh biến xoạch một cái. Đang lúc thầm đắc ý, môi hắn đã bị cắn một phát.
“Cậu cắn tôi làm gì?” Khúc Úc Sơn vội vàng ngồi dậy.
Thôi Nịnh rất bình tĩnh đáp lại, “Xin lỗi, thói quen cắn thôi.”
Khúc Úc Sơn: “…”
Khúc Úc Sơn lặng lẽ đứng lên, có vẻ làm tra công có tâm với nghề cũng chẳng dễ dàng như thế đâu. Vậy nên hắn lại tiếp tục cuộc hành trình sáng đi làm tối vác thây rượu về nhà, cơ mà Thôi Nịnh cũng chẳng hỏi hắn là đi đâu nữa.
Mỗi ngày khi hắn trở về, Thôi Nịnh đều sẽ pha cho hắn một cốc nước mật ong, sau đó luôn tìm cơ hội hôn hắn mặc cho hắn có lạnh lùng thế nào.
Sau vài ngày, cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng không kiên trì nổi nữa, vốn dĩ hắn cũng chẳng ham hố rượu chè và cũng chẳng muốn phải ngủ muộn. Thế nên hắn đành phải gọi lại cho Tạ Tử An.
“Thầy Tạ ơi, phương án về muộn có vẻ toang rồi.”
Tạ Tử An đang họp thì đột ngột nhận được điện thoại của Khúc Úc Sơn, gã lặng lẽ trợn mắt rồi ra dấu cho thư ký của mình, thư ký hiểu ý liền kêu mọi người rời khỏi phòng họp.
“Cậu có nói chuyện lạnh nhạt với cậu ta không?”
“Nói rồi nhưng cũng vô dụng ấy.” Khúc Úc Sơn thấy chính mình đã quá lạnh lùng rồi ý chứ. Hiện tại ngày nào hắn cũng đốc thúc Thôi Nịnh đi học, một khi Thôi Nịnh muốn nói chuyện với hắn là hắn sẽ bảo Thôi Nịnh đi học ngay, cơ mà Thôi Nịnh lại chẳng hề tức giận tẹo nào.
“Sao mà cậu vô dụng thế được nhỉ? Quên đi, dù gì cậu cũng gọi tôi một tiếng thầy rồi, Khúc Úc Sơn, tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này. Tôi mới kiếm được em sugar baby mới, tôi sẽ cho cậu mượn vài ngày cho cậu đưa về nhà.”
Người mà Tạ Tử An giới thiệu là một chàng trai học khiêu vũ, cậu ta có đôi chân dài và thân hình mềm mại. Vừa thoáng thấy mặt Khúc Úc Sơn, cậu ta đã trìu mến gọi một tiếng “Anh Tiểu Úc.”
Khúc Úc Sơn không ngờ Tạ Tử An lại giới thiệu cho hắn với người tỏ vẻ như đã quen thân lâu như vậy, hắn không khỏi nhìn lại Tạ Tử An. Bắt được ánh mắt của hắn, Tạ Tử An lại hiểu sai ý của Khúc Úc Sơn, gã ghé sát người Khúc Úc Sơn rồi cảnh cáo: “Chỉ là cho mượn thôi đấy, cấm xớ rớ nghe chưa?”
“Tôi không chạm vào đâu, ý tôi là sao cậu này lại nhiệt tình quá thế?” Khúc Úc Sơn bối rối bảo.
“Nhiệt tình không tốt à? Chính loại nhiệt tình này mới có thể thu phục được vị kia nhà cậu đấy.” Tạ Tử An nhếch môi cười đểu, “Em ấy ra tay đảm bảo gạo xay ra cám, còn nếu mà vẫn không giải quyết được thì thầy cậu sẽ đích thân ra tay.”
Nghe được câu “đích thân ra tay” của Tạ Tử An, Khúc Úc Sơn không khỏi liếc gã, “Không cần đâu, hai chúng ta là cùng ‘kiểu’.”:)))))))))
Tạ Tử An: “…”
Tạ Tử An chửi um lên, “Đm nhà cậu, đích thân ra tay mà tôi nói là tôi sẽ chính tay câu cái vị đó nhà cậu! Gì, ánh mắt đéo gì thế, cậu đéo tin đúng không? Tôi nhất định phải đích thân ra tay!”
Chả hiểu ra làm sao, Khúc Úc Sơn thế mà đã đưa Tạ Tử An về nhà mình rồi.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tử An đến nhà Khúc Úc Sơn, chính gã cũng cảm thấy dị vì không hiểu vì lý do gì mà gã lại thân cận với kẻ thù của mình như thế, hơn nữa còn đến cả nhà người ta.
Cơ mà đến thì cũng đến rồi, gã sẽ xem sugar baby mà Khúc Úc Sơn nói đến là người như nào.
Không thấy thì không sao, thấy một cái lập tức khiến gã giật bắn cả mình.
Người này trông quá giống Chu Vọng Trác!
Trong khi Tạ Tử An quan sát Thôi Nịnh, Thôi Nịnh cũng đang quan sát Tạ Tử An. Cậu rất nhạy cảm với mặt mũi, bởi vậy nên cậu đã lập tức nhận ra đối phương chính là người cậu đã gặp trước cửa trung tâm thương mại. Lúc đó Sở Lâm đã nói với cậu là đối phương và Khúc Úc Sơn không hợp nhau.
Có điều lúc ấy cậu lại không nghĩ vậy, bởi lúc ấy Khúc Úc Sơn đã cùng người này tay trong tay lôi lôi kéo kéo, giờ đây Khúc Úc Sơn lại đưa người này về, điều đó càng khẳng định suy nghĩ của cậu. ngôn tình sủng
Vì vậy, trước khi Tạ Tử An kịp há mồm phun chữ, Thôi Nịnh đã ghét Tạ Tử An và liệt kê gã vào danh sách đối tượng tình địch cần tiêu diệt.
Bên này, Tạ Tử An vẫn còn đang hồn nhiên không hay, thấy người ta nhìn chằm chằm mình thì lại tưởng do mình hấp dẫn quá, thế là gã bật mode tươi cười rồi đưa tay ra, “Xin chào, tôi là Tạ Tử An, là bạn của sếp Khúc.”
Thôi Nịnh không bắt tay Tạ Tử An mà chỉ thờ ơ báo danh, “Thôi Nịnh.”
“Thôi Nịnh? Tên rất hay, tôi có thể gọi em là Tiểu Nịnh được không?”
“Không.”
Tạ Tử An khựng lại, “Được rồi, Thôi Nịnh à, bình thường ở nhà em hay làm gì thế?”
“Làm đề thi.”
Gã cứ không ngừng hỏi han, còn Thôi Nịnh thì chỉ đáp mấy chữ cơ bản, hơn nữa thái độ còn cực kỳ thờ ơ.
Khúc Úc Sơn không nghĩ Tạ Tử An có thể quyến rũ được Thôi Nịnh, thậm chí ban đầu hắn còn không muốn đưa Tạ Tử An đến cơ, song hắn lại chợt nhớ ra Tạ Tử An là bạn học của Chu Vọng Trác.
Với kiểu người mồm hà bá như Tạ Tử An, một khi phát hiện ra hắn nuôi một người tình bé bỏng trông rất giống Chu Vọng Trác thì nhất định gã sẽ bô bô cái mồm ra ngay, với cả quá nửa Tạ Tử An còn sẽ ngộ ra là Thôi Nịnh thích hắn.
Chu Vọng Trác phát hiện người yêu của mình lại đi yêu người khác thì còn có thể ngồi yên ở Pháp được nữa chắc?
Nếu vẫn còn có thể ngồi yên thì Khúc Úc Sơn cũng chỉ có thể bội phục mà gọi anh là ——
“Ninja Rùa.”
Trong phòng, Tạ Tử An liên tục cứng họng cũng không khỏi mất mặt, xong lại thấy Khúc Úc Sơn vẫn cứ ngồi im một bên nghe trộm thì suy nghĩ của gã bèn chuyển hướng, “Sếp Khúc, cậu có thể giúp tôi pha tách cà phê được không?”
Khúc Úc Sơn tưởng là Tạ Tử An muốn ra chiêu cao nhất để quyến rũ Thôi Nịnh, và chiêu này không tiện cho hắn ở lại, vậy nên hắn bèn đồng ý rồi ra ngoài.
Khúc Úc Sơn vừa đi, Tạ Tử An đã thu hồi lại ý cười trên mặt, gã hơi ngả người ra sau rồi thản nhiên nhìn Thôi Nịnh, “Nhóc con, cậu không cần phải tỏ thù địch với tôi. Cậu thích cậu ấy, tôi biết, nhưng cậu biết không? Người giống như cậu tôi đã thấy quá nhiều rồi, tưởng rằng có một khuôn mặt ưa nhìn là có thể một bước lên trời ư.”
Tạ Tử An thấy sắc mặt dần trở nên khó coi của Thôi Nịnh thì cảm giác ngột ngạt vừa rồi trong gã cũng vơi bớt đi nhiều. Gã nhìn về hướng Khúc Úc Sơn rời đi, sau khi thấy hắn sẽ không về được ngay bèn quyết định bịa chuyện chọc ngoáy một phen.
“Thực ra tôi cũng thấy thật tiếc cho cậu, cậu tìm ai không tìm lại tìm sếp Khúc làm kim chủ thì đúng là dở rồi. Sếp Khúc không thích kiểu người như cậu đâu.”
Mặt Thôi Nịnh tái nhợt vì câu nói của Tạ Tử An, ánh mắt cậu thoáng cái sa sầm, “Ý của anh là gì?”
“Thật ra sếp Khúc là… phía dưới ấy.”
Này thì nói gã với hắn là cùng ‘kiểu’, ban nãy Thôi Nịnh lạnh lùng đáp khiến gã cạn cả lời, thế mà Khúc Úc Sơn ngồi bên cạnh lại dám cười trộm, đừng tưởng gã không thấy đấy nhé!
Thấy ánh mắt sững sờ của Thôi Nịnh, Tạ Tử An ngẫm nghĩ một chút, quyết định thôi không đề cập đến chuyện đối phương chỉ là thế thân nữa.
Có điều sau khi rời khỏi nhà Khúc Úc Sơn, gã đã chim lợn ngay cho Chu Vọng Trác.
“Chu Vọng Trác ơi, nhóc con thanh mai trúc mã với ông đang bao nuôi một sugar baby trông rất giống ông đấy, ông biết không?”
Tạ Tử An đang chờ Chu Vọng Trác tức giận rồi chửi Khúc Úc Sơn là đồ ghê tởm, cơ mà gã lại không ngờ Chu Vọng Trác lại hỏi lại gã bằng một giọng rất đỗi dịu dàng.
“Sao cậu biết? Cậu tới nhà em ấy?”
Trời hôm nay xấu, không có ánh trăng và tầm nhìn trong nhà cũng thấp đến đáng sợ.
Ra khỏi phòng tắm chính là phòng thay đồ, dựa vào trí nhớ, Khúc Úc Sơn tìm chỗ tủ quần áo rồi lấy bừa một bộ ra mặc.
Trên đời không có ma đâu, hắn không được tự dọa chính mình.
Khúc Úc Sơn thầm an ủi cõi lòng, đương lúc chuẩn bị đi ngủ, còn chưa kịp đi đến bên giường, trên trần nhà đột nhiên vọng xuống tiếng viên bi rơi xuống sàn.
Hắn lập tức nhớ đến những cuốn tiểu thuyết kinh dị mà hắn đã đọc hồi còn mài đít trên ghế nhà trường ——
“Tầng dưới hôm nào cũng đều có thể nghe thấy tiếng bi rơi, cậu tưởng là trẻ con ở tầng trên nghịch ngợm, sau khi hết chịu nổi, cậu quyết định đi lên tầng trên gõ cửa để bảo hàng xóm dạy bảo lại con mình, nhưng cậu gõ rất lâu rất lâu, lại chẳng có ai ra mở cửa.
Rõ ràng cậu có nghe thấy tiếng bi rơi mà, cậu cho rằng nhà này cố ý trốn tránh cậu nên đành nhòm vào nhà thông qua mắt mèo ngoài cửa để xem bên trong có ánh sáng hay không.
Bên trong mắt mèo tối om.
Không thấy ánh đèn nên cậu đành phải bỏ cuộc đi về, song cậu lại cảm thấy hơi là lạ.
Nếu không bật đèn thì cũng không đến nỗi tối om như vậy chứ?
Cậu quay lại lần nữa, và lần này cậu lại nhìn vào trong qua mắt mèo, song lại thấy chẳng còn tối om như trước, mà hình như có thể thoáng thấy thứ gì đó.
Đang lúc nghiên cứu, cánh cửa trước mặt bỗng mở ra một khe nhỏ, sau đó lại vang lên tiếng viên bi rơi xuống đất.
Cậu định đẩy cửa ra để bảo chủ nhà bảo ban con mình, có điều cậu lại nghe thấy tiếng viên bi càng ngày càng gần chỗ cậu.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, đó là một viên nhãn cầu đang lăn dưới chân cậu.”
…
Khúc Úc Sơn hít một hơi thật sâu, cũng không đoái hoài gì mà vả mặt nữa, lập tức lần mò đến phòng Thôi Nịnh.
Hình như Thôi Nịnh đã ngủ, hắn thấy trong chăn gồ lên một khối.
Khúc Úc Sơn gắng mò mẫm tới bên giường nhờ vào ánh sáng ít ỏi, “Thôi Nịnh?”
Thôi Nịnh không đáp lời hắn.
Khúc Úc Sơn xoắn quẩy vài giây rồi cuối cùng vẫn vén chăn lên chui vào. Hơi ấm trong chăn khiến Khúc Úc Sơn an tâm hơn rất nhiều, hắn đang định nhắm mắt ngủ thì người bên cạnh đột nhiên trở mình.
Thôi Nịnh vươn tay một cái rồi ôm lấy Khúc Úc Sơn.
Mà không chỉ ôm đâu, cậu còn kéo cả Khúc Úc Sơn vào lòng mình.
Trước khi Khúc Úc Sơn kịp phản ứng, Thôi Nịnh dường như đã tỉnh lại trước. Giọng ngái ngủ của cậu vang lên, “Khúc tiên sinh, sao anh lại ở trên giường tôi?”
Khúc Úc Sơn lúng ta lúng túng chẳng biết nên thốt gì cho phải.
Nói là do sợ ma thì lại mất mặt quá. Sau khi do dự một hồi, hắn mới nhớ ra Thôi Nịnh có bảo với hắn rằng cậu sợ tối, vì vậy hắn bèn lấy luôn chuyện này làm cớ.
“Cậu sợ tối còn gì? Tôi tới để ngủ cùng cho cậu đỡ sợ đó.”
Vừa nói, hắn vừa kéo tay Thôi Nịnh ra khỏi eo hắn.
Nhưng dị biến đột ngột phát sinh.
Thôi Nịnh trực tiếp đè toàn thân lên người hắn rời mơ hồ nói: “Khúc tiên sinh sẽ không qua ngủ với em vì em sợ tối đâu. Em lại đang mơ đúng không? Nhưng giấc mơ đêm nay lại giống thật quá.”
Vừa nói xong, cậu cũng đã cúi đầu ngậm lấy đôi môi Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn nổi hết cả da gà da vịt, hắn lập tức đẩy cậu thiếu niên trên người mình ra.
Thôi Nịnh bị đẩy sang một bên, sau vài giây, giọng nói của cậu cũng trở nên rõ ràng hơn, “Khúc… tiên sinh, là anh thật ư?”
Khúc Úc Sơn lấy mu bàn tay lau môi dưới, có phần xấu hổ đáp một tiếng.
Thôi Nịnh ngồi dậy, giọng nói đầy hối lỗi và hoảng sợ, “Xin lỗi Khúc tiên sinh, tôi… tôi không biết đó là anh, tôi tưởng… tưởng là đang nằm mơ.”
Mơ?
Khúc Úc Sơn nhớ tới dáng vẻ hôn quen thuộc của đối phương vừa rồi, theo bản năng cảm thấy giấc mơ mà Thôi Nịnh đang nói đến chắc hẳn không phải thứ gì hay ho, có điều đối tượng nằm mơ của đối phương lại là hắn, điều này khiến hắn không khỏi tò mò.
“Cậu mơ gì thế?”
Thôi Nịnh im lặng hồi lâu mới bảo: “Tôi không dám nói.”
“Sao lại không dám nói?” Khúc Úc Sơn truy hỏi.
Thôi Nịnh nhìn đăm đăm vào người đang ngồi trên giường mình, đặt nhẹ giọng: “Bởi vì là một giấc mớ rất kỳ lạ, tôi mơ thấy Khúc tiên sinh đã làm chút chuyện.”
Ý thức được mối nguy bảo Khúc Úc Sơn không nên hỏi thêm nữa, vì vậy hắn gắng kìm lại sự tò mò của mình, “Thôi được rồi, coi như tôi chưa hỏi gì đi, ngủ thôi.”
Nhưng Thôi Ninh lại lên tiếng, “Khúc tiên sinh không muốn biết thật sao?”
Muốn!
Khúc Úc Sơn mím môi dưới, vẫn là lắc đầu, “Không muốn.”
“Được rồi.” Thôi Nịnh lại nằm xuống và không đề cập đến giấc mơ nữa, song Khúc Úc Sơn thấy cậu cứ vậy mà nằm lại không khỏi sửng sốt. Hắn nhìn cậu thiếu niên đang say ngủ bên cạnh, cơn tò mò trong lòng lại không ngừng quậy phá.
Sau nhiều lần vật lộn, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng chiến thắng.
Ngay tại lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, hắn cảm thấy có người vỗ nhẹ vào mình.
“Hồi tối anh đi đâu?”
“Đi uống với Sở Lâm.” Khúc Úc Sơn buồn ngủ đáp lại.
Thôi Nịnh khẽ cau mày khi nghe câu trả lời này, song thấy Khúc Úc Sơn buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt thì cậu cũng không hỏi nữa.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Khúc Úc Sơn lại nhìn thấy mình đang ôm Thôi Nịnh.
Chăn mền trên người đã không cánh mà bay, hình như do hắn thấy lạnh nên mới ôm chặt cậu thiếu niên bên cạnh.
Thôi Nịnh thể nhiệt nên người nóng như cái lò ấy.
Mà ôm thì cũng thôi đi, đằng này hắn còn thò cả tay vào trong quần Thôi Nịnh nữa chứ.
Lông mày Khúc Úc Sơn nhảy dựng lên, hắn muốn làm như không có chuyện gì mà nhẹ nhàng rút tay ra, cơ mà đột nhiên Thôi Nịnh lại trở mình, hai người trực tiếp mặt đối mặt, mà tay của Khúc Úc Sơn lại theo động tác của Thôi Nịnh mà trượt xuống một cái.
Trước khi Khúc Úc Sơn kịp rút tay về, Thôi Nịnh đã tỉnh dậy.
Sau khi mắt đối mắt đắm đuối một hồi, Khúc Úc Sơn bỗng nhiên thời tới cản không kịp mà nghĩ ra một câu trả lời tuyệt cmn vời. Hắn chậm rãi rút tay về rồi nói rất tỉnh bơ: “Xin lỗi, thói quen sờ thôi.”
Đểu cáng không đểu cáng không!
Hắn học được trong tiểu thuyết đó muahahah.
Y như dự đoán, Khúc Úc Sơn thấy sắc mặt Thôi Nịnh biến xoạch một cái. Đang lúc thầm đắc ý, môi hắn đã bị cắn một phát.
“Cậu cắn tôi làm gì?” Khúc Úc Sơn vội vàng ngồi dậy.
Thôi Nịnh rất bình tĩnh đáp lại, “Xin lỗi, thói quen cắn thôi.”
Khúc Úc Sơn: “…”
Khúc Úc Sơn lặng lẽ đứng lên, có vẻ làm tra công có tâm với nghề cũng chẳng dễ dàng như thế đâu. Vậy nên hắn lại tiếp tục cuộc hành trình sáng đi làm tối vác thây rượu về nhà, cơ mà Thôi Nịnh cũng chẳng hỏi hắn là đi đâu nữa.
Mỗi ngày khi hắn trở về, Thôi Nịnh đều sẽ pha cho hắn một cốc nước mật ong, sau đó luôn tìm cơ hội hôn hắn mặc cho hắn có lạnh lùng thế nào.
Sau vài ngày, cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng không kiên trì nổi nữa, vốn dĩ hắn cũng chẳng ham hố rượu chè và cũng chẳng muốn phải ngủ muộn. Thế nên hắn đành phải gọi lại cho Tạ Tử An.
“Thầy Tạ ơi, phương án về muộn có vẻ toang rồi.”
Tạ Tử An đang họp thì đột ngột nhận được điện thoại của Khúc Úc Sơn, gã lặng lẽ trợn mắt rồi ra dấu cho thư ký của mình, thư ký hiểu ý liền kêu mọi người rời khỏi phòng họp.
“Cậu có nói chuyện lạnh nhạt với cậu ta không?”
“Nói rồi nhưng cũng vô dụng ấy.” Khúc Úc Sơn thấy chính mình đã quá lạnh lùng rồi ý chứ. Hiện tại ngày nào hắn cũng đốc thúc Thôi Nịnh đi học, một khi Thôi Nịnh muốn nói chuyện với hắn là hắn sẽ bảo Thôi Nịnh đi học ngay, cơ mà Thôi Nịnh lại chẳng hề tức giận tẹo nào.
“Sao mà cậu vô dụng thế được nhỉ? Quên đi, dù gì cậu cũng gọi tôi một tiếng thầy rồi, Khúc Úc Sơn, tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này. Tôi mới kiếm được em sugar baby mới, tôi sẽ cho cậu mượn vài ngày cho cậu đưa về nhà.”
Người mà Tạ Tử An giới thiệu là một chàng trai học khiêu vũ, cậu ta có đôi chân dài và thân hình mềm mại. Vừa thoáng thấy mặt Khúc Úc Sơn, cậu ta đã trìu mến gọi một tiếng “Anh Tiểu Úc.”
Khúc Úc Sơn không ngờ Tạ Tử An lại giới thiệu cho hắn với người tỏ vẻ như đã quen thân lâu như vậy, hắn không khỏi nhìn lại Tạ Tử An. Bắt được ánh mắt của hắn, Tạ Tử An lại hiểu sai ý của Khúc Úc Sơn, gã ghé sát người Khúc Úc Sơn rồi cảnh cáo: “Chỉ là cho mượn thôi đấy, cấm xớ rớ nghe chưa?”
“Tôi không chạm vào đâu, ý tôi là sao cậu này lại nhiệt tình quá thế?” Khúc Úc Sơn bối rối bảo.
“Nhiệt tình không tốt à? Chính loại nhiệt tình này mới có thể thu phục được vị kia nhà cậu đấy.” Tạ Tử An nhếch môi cười đểu, “Em ấy ra tay đảm bảo gạo xay ra cám, còn nếu mà vẫn không giải quyết được thì thầy cậu sẽ đích thân ra tay.”
Nghe được câu “đích thân ra tay” của Tạ Tử An, Khúc Úc Sơn không khỏi liếc gã, “Không cần đâu, hai chúng ta là cùng ‘kiểu’.”:)))))))))
Tạ Tử An: “…”
Tạ Tử An chửi um lên, “Đm nhà cậu, đích thân ra tay mà tôi nói là tôi sẽ chính tay câu cái vị đó nhà cậu! Gì, ánh mắt đéo gì thế, cậu đéo tin đúng không? Tôi nhất định phải đích thân ra tay!”
Chả hiểu ra làm sao, Khúc Úc Sơn thế mà đã đưa Tạ Tử An về nhà mình rồi.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tử An đến nhà Khúc Úc Sơn, chính gã cũng cảm thấy dị vì không hiểu vì lý do gì mà gã lại thân cận với kẻ thù của mình như thế, hơn nữa còn đến cả nhà người ta.
Cơ mà đến thì cũng đến rồi, gã sẽ xem sugar baby mà Khúc Úc Sơn nói đến là người như nào.
Không thấy thì không sao, thấy một cái lập tức khiến gã giật bắn cả mình.
Người này trông quá giống Chu Vọng Trác!
Trong khi Tạ Tử An quan sát Thôi Nịnh, Thôi Nịnh cũng đang quan sát Tạ Tử An. Cậu rất nhạy cảm với mặt mũi, bởi vậy nên cậu đã lập tức nhận ra đối phương chính là người cậu đã gặp trước cửa trung tâm thương mại. Lúc đó Sở Lâm đã nói với cậu là đối phương và Khúc Úc Sơn không hợp nhau.
Có điều lúc ấy cậu lại không nghĩ vậy, bởi lúc ấy Khúc Úc Sơn đã cùng người này tay trong tay lôi lôi kéo kéo, giờ đây Khúc Úc Sơn lại đưa người này về, điều đó càng khẳng định suy nghĩ của cậu. ngôn tình sủng
Vì vậy, trước khi Tạ Tử An kịp há mồm phun chữ, Thôi Nịnh đã ghét Tạ Tử An và liệt kê gã vào danh sách đối tượng tình địch cần tiêu diệt.
Bên này, Tạ Tử An vẫn còn đang hồn nhiên không hay, thấy người ta nhìn chằm chằm mình thì lại tưởng do mình hấp dẫn quá, thế là gã bật mode tươi cười rồi đưa tay ra, “Xin chào, tôi là Tạ Tử An, là bạn của sếp Khúc.”
Thôi Nịnh không bắt tay Tạ Tử An mà chỉ thờ ơ báo danh, “Thôi Nịnh.”
“Thôi Nịnh? Tên rất hay, tôi có thể gọi em là Tiểu Nịnh được không?”
“Không.”
Tạ Tử An khựng lại, “Được rồi, Thôi Nịnh à, bình thường ở nhà em hay làm gì thế?”
“Làm đề thi.”
Gã cứ không ngừng hỏi han, còn Thôi Nịnh thì chỉ đáp mấy chữ cơ bản, hơn nữa thái độ còn cực kỳ thờ ơ.
Khúc Úc Sơn không nghĩ Tạ Tử An có thể quyến rũ được Thôi Nịnh, thậm chí ban đầu hắn còn không muốn đưa Tạ Tử An đến cơ, song hắn lại chợt nhớ ra Tạ Tử An là bạn học của Chu Vọng Trác.
Với kiểu người mồm hà bá như Tạ Tử An, một khi phát hiện ra hắn nuôi một người tình bé bỏng trông rất giống Chu Vọng Trác thì nhất định gã sẽ bô bô cái mồm ra ngay, với cả quá nửa Tạ Tử An còn sẽ ngộ ra là Thôi Nịnh thích hắn.
Chu Vọng Trác phát hiện người yêu của mình lại đi yêu người khác thì còn có thể ngồi yên ở Pháp được nữa chắc?
Nếu vẫn còn có thể ngồi yên thì Khúc Úc Sơn cũng chỉ có thể bội phục mà gọi anh là ——
“Ninja Rùa.”
Trong phòng, Tạ Tử An liên tục cứng họng cũng không khỏi mất mặt, xong lại thấy Khúc Úc Sơn vẫn cứ ngồi im một bên nghe trộm thì suy nghĩ của gã bèn chuyển hướng, “Sếp Khúc, cậu có thể giúp tôi pha tách cà phê được không?”
Khúc Úc Sơn tưởng là Tạ Tử An muốn ra chiêu cao nhất để quyến rũ Thôi Nịnh, và chiêu này không tiện cho hắn ở lại, vậy nên hắn bèn đồng ý rồi ra ngoài.
Khúc Úc Sơn vừa đi, Tạ Tử An đã thu hồi lại ý cười trên mặt, gã hơi ngả người ra sau rồi thản nhiên nhìn Thôi Nịnh, “Nhóc con, cậu không cần phải tỏ thù địch với tôi. Cậu thích cậu ấy, tôi biết, nhưng cậu biết không? Người giống như cậu tôi đã thấy quá nhiều rồi, tưởng rằng có một khuôn mặt ưa nhìn là có thể một bước lên trời ư.”
Tạ Tử An thấy sắc mặt dần trở nên khó coi của Thôi Nịnh thì cảm giác ngột ngạt vừa rồi trong gã cũng vơi bớt đi nhiều. Gã nhìn về hướng Khúc Úc Sơn rời đi, sau khi thấy hắn sẽ không về được ngay bèn quyết định bịa chuyện chọc ngoáy một phen.
“Thực ra tôi cũng thấy thật tiếc cho cậu, cậu tìm ai không tìm lại tìm sếp Khúc làm kim chủ thì đúng là dở rồi. Sếp Khúc không thích kiểu người như cậu đâu.”
Mặt Thôi Nịnh tái nhợt vì câu nói của Tạ Tử An, ánh mắt cậu thoáng cái sa sầm, “Ý của anh là gì?”
“Thật ra sếp Khúc là… phía dưới ấy.”
Này thì nói gã với hắn là cùng ‘kiểu’, ban nãy Thôi Nịnh lạnh lùng đáp khiến gã cạn cả lời, thế mà Khúc Úc Sơn ngồi bên cạnh lại dám cười trộm, đừng tưởng gã không thấy đấy nhé!
Thấy ánh mắt sững sờ của Thôi Nịnh, Tạ Tử An ngẫm nghĩ một chút, quyết định thôi không đề cập đến chuyện đối phương chỉ là thế thân nữa.
Có điều sau khi rời khỏi nhà Khúc Úc Sơn, gã đã chim lợn ngay cho Chu Vọng Trác.
“Chu Vọng Trác ơi, nhóc con thanh mai trúc mã với ông đang bao nuôi một sugar baby trông rất giống ông đấy, ông biết không?”
Tạ Tử An đang chờ Chu Vọng Trác tức giận rồi chửi Khúc Úc Sơn là đồ ghê tởm, cơ mà gã lại không ngờ Chu Vọng Trác lại hỏi lại gã bằng một giọng rất đỗi dịu dàng.
“Sao cậu biết? Cậu tới nhà em ấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất