Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập
Chương 69: Chỉ cần nói người trong video là con
Gọi điện thoại xong, Khúc Úc Sơn lại trở về bên Thôi Nịnh, nước truyền còn hơn nửa chai, hắn ngước lên nhìn dòng chất lỏng trong suốt đang chảy dọc theo ống truyền, nghĩ bụng cốt truyện lại bị đi lệch rồi.
Đúng lý ra mà nói thì hành động tối nay của hắn sẽ khiến Thôi Nịnh ghê tởm hắn, rồi xong, kết quả là bây giờ chẳng có vẻ gì là ghê tởm cả, hơn nữa người ta còn phải đi truyền dịch.
Cả cái hot seach ban tối nữa, với cái hotseach này thì giá cổ phiếu của công ty hắn tụt là cái chắc. Ngày mai hắn sẽ phải đến nhà họ Chu trước, sau đó mới quay về công ty để giải quyết chuyện này.
Cơ mà, giá cổ phiếu sẽ tụt?
Này có phải chính là điềm báo phá sản không?
Sau khi truyền dịch xong, Khúc Úc Sơn không đưa Thôi Nịnh về trường mà đưa thẳng đến căn hộ của hắn. Giờ Thôi Nịnh hiển nhiên không thích hợp trở lại trường học, e là chuyện đã đang cực hot trong trường rồi. Đoạn video kia có post kèm cả tên trường, với cả tốc độ lan truyền tin hot trong giới học sinh thì đúng là nhanh như tên lửa.
Về căn hộ rồi Khúc Úc Sơn cũng không trả lại điện thoại cho Thôi Nịnh mà giục cậu đi ngủ luôn. Nhưng hắn nào hay biết là khi mà hắn vào thư phòng để xử lý mọi chuyện, Thôi Nịnh trong phòng đã bật máy tính lên dùng.
Ánh sáng xanh từ máy tính hắt lên mặt, ánh mắt Thôi Nịnh dần thay đổi khi đoạn video được phát, cậu tùy tiện kéo xuống xem một vài comment, comment được đẩy lên top đầu đều là những lời chửi bới Khúc Úc Sơn.
Khi mà giang cư mận thấy một người đàn ông thành đạt và một cậu học sinh yêu nhau, thì suy nghĩ của họ chắc chắn sẽ là gã đàn ông đó đã dụ dỗ cậu học sinh còn chưa nếm trải mùi đời.
Thôi Nịnh cũng nhìn thấy những comment chửi cậu, mắng cậu không biết tự trọng. Cậu không quan tâm đến những lời mắng mỏ cậu, mà chỉ tải video xuống rồi cẩn thận nghiên cứu.
Góc quay rất gian xảo, video cũng đã bị cắt ghép chỉnh sửa để nhắm vào cậu. Chỉ là sau khi bị tung ra thì phần lớn mọi người đều chỉ trích mỗi Khúc Úc Sơn.
Video được post từ trường của cậu, cậu nghĩ đó hẳn là người có quen biết cậu, những người cậu quen khi làm việc trong quán bar đều không biết cậu là học sinh trường nào.
Thôi Nịnh lại nhấp vào Tieba của trường, mặc dù bài đăng gốc đã bị admin xóa vì lý do xấu, nhưng cậu thấy vẫn còn kha khá kẻ đang vui mừng hớn hở bàn tán về chuyện này.
Khác với Weibo, tất thảy người ở đây đều đang thảo luận về Thôi Nịnh.
Cũng có vài người đặt câu hỏi tại sao lại phát tán video này ra ngoài làm tổn hại đến danh tiếng của trường.
Thôi Nịnh lướt qua rất nhiều post và chú ý đến một tài khoản, mỗi khi chủ đề này có dấu hiệu chìm xuống thì tài khoản đó sẽ trồi lên post lại.
Nhấp vào thì thấy đó là một tài khoản mới hoạt động.
Thôi Nịnh inbox cho tài khoản đó.
“Mình cũng đang có video tương tự nhưng không dám post.”
Khoảng độ chục phút sau, đối phương trả lời: “Của Thôi Nịnh hả? Bạn có thể gửi cho tôi xem trước được không?”
“Vid này hơi nặng nên không gửi được qua inbox, cho mình mail mình gửi qua mail cho bạn nhé.” Thôi Nịnh trả lời.
Đối phương gửi một địa chỉ mail qua, Thôi Nịnh liền gửi một file qua đó, nhưng nó không phải là video mà là virus. Ngay sau khi bên kia tải xuống virus, mật khẩu của mail đó liền được gửi đến phía Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh login mail của đối phương và bắt đầu tìm kiếm thông tin hữu dụng, tuy rằng hộp thư này chưa từng gửi mail đi và cũng chỉ mới nhận vài mail quảng cáo, thế nhưng sổ địa chỉ lại lộ ra liên lạc.
Cậu thấy được tên của Triển Hạo.
Thằng ngu.
Thôi Nịnh nghĩ.
———-
Sáng hôm sau, Khúc Úc Sơn ra khỏi phòng ngủ với đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, nhìn thấy Thôi Nịnh đã dậy và thậm chí còn nấu xong cả bữa sáng.
Vừa thấy hắn, gương mặt hơi tái của Thôi Nịnh hơi hé ra nụ cười, “Khúc tiên sinh đến ăn sáng đi.”
“Ừa.” Khúc Úc Sơn ngồi xuống, đang định ăn, bỗng nghe thấy Thôi Nịnh bảo.
“Lát nữa em sẽ về trường, điện thoại em anh vẫn đang cầm.”
Khúc Úc Sơn khẽ siết cái thìa trong tay, “Qua mới truyền nước xong mà, nay cứ nghỉ thêm một hôm đi, đừng về trường làm gì, ở đây học bài cũng vậy cả thôi.”
“Nhưng giáo viên yêu cầu cuối tuần cũng phải đến lớp tự học.”
“Tôi sẽ gọi cho thầy giáo cậu nói rõ tình hình, cứ yên tâm.” Khúc Úc Sơn lảng sang chuyện khác, “Ăn sáng trước đi không là nguội bây giờ.”
Ăn sáng xong, Khúc Úc Sơn cũng ra ngoài luôn. Hắn vẫn không trả điện thoại cho Thôi Nịnh mà lái xe về biệt thự, đậu xe xong vào chào hỏi ba Khúc rồi mới đi bộ sang nhà họ Chu bên cạnh.
Phong cách trang trí của nhà họ Chu không cùng một dạng với nhà họ Khúc.
Kiểu trang trí của nhà họ Khúc là chú trọng đến bốn chữ – học đòi nghệ thuật, còn nhà họ Chu là thở ra nghệ thuật thực sự. Từ dãy cây thông chào đón ở cửa đến hồ cá cảnh trước sân nhà, từ cây mẫu đơn trong nhà kính cho đến chòi nghỉ ở sân vườn phía sau, không một nơi nào là không lộ ra được sự chăm chút tỉ mẩn của chủ nhân đối với ngôi nhà.
Đến cả phòng trà của cha Chu cũng vậy. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa chớp bằng trúc hình đuôi phượng, trên chiếc bàn trà bằng gỗ đàn hương đỏ dài gần ba mét là một bộ ấm trà tử sa. Bức tranh thủy mặc “Ông lão câu cá giữa lòng sông” trên bức tường phía đông tương phản với bức tranh thư pháp tĩnh lặng ở phía tây.
Lúc Khúc Úc Sơn bước vào phòng trà, cha Chu đã ngồi sẵn ở đó, thấy Khúc Úc Sơn đến, ông gật đầu tỏ ý rồi bảo: “Trà pha sáng nay là Đại Hồng Bào[1], không biết con có uống quen không?”
[1] Trà Đại Hồng Bào là một loại của trà ô long có xuất xứ từ Vũ Di Sơn, Phúc Kiến. Đây là một trong thập đại danh trà nổi tiếng Trung Quốc.
“Dạ được ạ.” Khúc Úc Sơn đáp.
“Vậy thì tốt.” Cha Chu rót trà cho Khúc Úc Sơn.
Một ly trà xuống bụng, câu chuyện cũng bắt đầu.
Cha Chu khe khẽ thở dài, “Nói đến thật xấu hổ, nay bác hẹn Tiểu Úc đến đây cũng là vì chuyện đứa nhỏ tên Thôi Nịnh, thằng bé là con trai của bác.”
Khúc Úc Sơn đã biết chuyện này lâu rồi, chỉ là hắn không ngờ cha Chu lại nói thẳng với hắn một cách thản nhiên như vậy.
“Trước kia bác không biết mẹ Thôi Nịnh đã mang thai nó, nếu không phải hôm qua… có lẽ bác cũng không biết đến sự tồn tại của thằng bé. Tiểu Úc à, bác có thể hỏi con điều này được không, quan hệ của con với thằng bé đúng như trên mạng đã nói sao?”
Quả thật là con riêng.
Khúc Úc Sơn cân nhắc thiệt hơn xong thì gật đầu.
Tất nhiên là câu trả lời mà hắn dành cho cha Chu không thể giống câu trả lời cho ba hắn trước đó được. Nếu hắn xác nhận chuyện hắn bao nuôi Thôi Nịnh thì rất có thể sẽ đẩy nhanh tiến độ phá sản.
Nghe thấy câu trả lời này, cha Chu nhìn chằm chằm Khúc Úc Sơn độ chục giây rồi mới khẽ thở dài một hơi, bảo: “Đã vậy thì bác cũng mong chuyện này có thể kết thúc tại đây, Tiểu Úc à, bác cũng đã nhìn con lớn lên, biết con là một đứa trẻ ngoan, nhưng thằng bé kia năm nay mới có mười tám, nó còn quá nhỏ. Con nghĩ sao?”
Khúc Úc Sơn còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa trượt của phòng trà đã bị đẩy ra.
Đứng bên ngoài là Chu Vọng Trác.
Cha Chu hơi biến sắc khi nhìn thấy Chu Vọng Trác, song ông hồi phục rất nhanh, “Vọng Trác à, sao còn chưa đến bệnh viện với mẹ?”
“Ba, ba gọi Tiểu Úc qua đây nói chuyện gì vậy?” Chu Vọng Trác không trả lời câu hỏi của cha Chu mà là hỏi vặn lại. Anh bước vào phòng trà, ngồi xuống bên cạnh Khúc Úc Sơn.
“Chuyện mà hai bác cháu đang nói chưa chắc con sẽ thấy hứng thú đâu, Vọng Trác…”
Chu Vọng Trác lạnh nhạt ngắt lời cha Chu, “Không, chuyện mà hai người đang nói chắc chắn con sẽ thấy hứng thú đấy, về đoạn video tối hôm qua và về em trai con. Ba à, ba định xử lý thế nào?”
Sắc mặt cha Chu tức thì xám ngoét, ông ngồi im không nói nên lời.
Còn Chu Vọng Trác thì chẳng hề sợ hãi chút nào, anh quay sang cười dịu dàng với Khúc Úc Sơn, “Tiểu Úc ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Khúc Úc Sơn cảm thấy Chu Vọng Trác lúc này có hơi đáng sợ, cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không nữa.
“Ừm.” Chu Vọng Trác vươn tay cầm lấy bàn tay Khúc Úc Sơn đang đặt trên bàn trà, “Tiểu Úc à, em còn nhớ em đã nói gì với anh ở Minsk không? Tại sao em lại ở bên cậu ta?”
Bởi vì Thôi Nịnh trông giống Chu Vọng Trác.
Này là thiết lập trong tiểu thuyết nhá.
Khúc Úc Sơn nghĩ hình như hắn nhận ra Chu Vọng Trác định làm gì rồi, hắn không khỏi liếc sang cha Chu – người vẫn đang im lặng nãy giờ.
Ngón tay bị nhéo nhẹ một cái, bên tai là tiếng thúc giục của Chu Vọng Trác, “Tiểu Úc.”
“Bởi vì cậu ấy trông giống anh.” Khúc Úc Sơn không dám nhìn vào mắt cha Chu sau khi nói xong.
Vì mê đắm người anh nên hắn đã tìm đến một thế thân, nhưng thật trùng hợp làm sao, thế thân này lại chính là em trai của người anh. Hắn nghĩ, nếu hắn mà là cha Chu thì chắc hẳn sẽ lôi búa ra đập hắn chết tươi luôn.
Nhận được câu trả lời này, Chu Vọng Trác chậm rãi quay sang nhìn cha Chu. Trong ánh ban mai ấm áp, khuôn mặt anh thật trong trẻo và đẹp đẽ, “Con cũng đã xem đoạn video đó rồi. Bây giờ, dù là với Tiểu Úc hay là với cậu ta thì ảnh hưởng của nó cũng đều không nhỏ, nhưng con có một cách giải quyết như này —— “
Khúc Úc Sơn và cha Chu đồng thời quay sang nhìn Chu Vọng Trác.
Cha Chu nhìn chằm chằm vào cậu con trai đã trưởng thành và cứng cáp trước mặt, lông mày khẽ nhíu lại.
“Chỉ cần nói với người ngoài rằng người trong video là con là được.” Chu Vọng Trác nói nốt nửa câu sau.
————
Trước khi lên mười, Chu Vọng Trác vẫn luôn nghĩ gia đình mình là gia đình tuyệt vời nhất trên thế gian này, cậu có một người cha tài giỏi nhất và một người mẹ dịu dàng nhất, và cả hai đều cực kỳ yêu thương nhau.
Nhưng một biến cố bất ngờ xảy đến, đã khiến ảo tưởng gia đình tốt đẹp bấy lâu trong cậu lập tức tan vỡ.
Đó là vào một buổi trưa mưa tầm mưa tã, cậu chính mắt nhìn thấy người cha của mình – hệt như một con dã thú – đè lên người dì ruột của mình.
Đúng lý ra mà nói thì hành động tối nay của hắn sẽ khiến Thôi Nịnh ghê tởm hắn, rồi xong, kết quả là bây giờ chẳng có vẻ gì là ghê tởm cả, hơn nữa người ta còn phải đi truyền dịch.
Cả cái hot seach ban tối nữa, với cái hotseach này thì giá cổ phiếu của công ty hắn tụt là cái chắc. Ngày mai hắn sẽ phải đến nhà họ Chu trước, sau đó mới quay về công ty để giải quyết chuyện này.
Cơ mà, giá cổ phiếu sẽ tụt?
Này có phải chính là điềm báo phá sản không?
Sau khi truyền dịch xong, Khúc Úc Sơn không đưa Thôi Nịnh về trường mà đưa thẳng đến căn hộ của hắn. Giờ Thôi Nịnh hiển nhiên không thích hợp trở lại trường học, e là chuyện đã đang cực hot trong trường rồi. Đoạn video kia có post kèm cả tên trường, với cả tốc độ lan truyền tin hot trong giới học sinh thì đúng là nhanh như tên lửa.
Về căn hộ rồi Khúc Úc Sơn cũng không trả lại điện thoại cho Thôi Nịnh mà giục cậu đi ngủ luôn. Nhưng hắn nào hay biết là khi mà hắn vào thư phòng để xử lý mọi chuyện, Thôi Nịnh trong phòng đã bật máy tính lên dùng.
Ánh sáng xanh từ máy tính hắt lên mặt, ánh mắt Thôi Nịnh dần thay đổi khi đoạn video được phát, cậu tùy tiện kéo xuống xem một vài comment, comment được đẩy lên top đầu đều là những lời chửi bới Khúc Úc Sơn.
Khi mà giang cư mận thấy một người đàn ông thành đạt và một cậu học sinh yêu nhau, thì suy nghĩ của họ chắc chắn sẽ là gã đàn ông đó đã dụ dỗ cậu học sinh còn chưa nếm trải mùi đời.
Thôi Nịnh cũng nhìn thấy những comment chửi cậu, mắng cậu không biết tự trọng. Cậu không quan tâm đến những lời mắng mỏ cậu, mà chỉ tải video xuống rồi cẩn thận nghiên cứu.
Góc quay rất gian xảo, video cũng đã bị cắt ghép chỉnh sửa để nhắm vào cậu. Chỉ là sau khi bị tung ra thì phần lớn mọi người đều chỉ trích mỗi Khúc Úc Sơn.
Video được post từ trường của cậu, cậu nghĩ đó hẳn là người có quen biết cậu, những người cậu quen khi làm việc trong quán bar đều không biết cậu là học sinh trường nào.
Thôi Nịnh lại nhấp vào Tieba của trường, mặc dù bài đăng gốc đã bị admin xóa vì lý do xấu, nhưng cậu thấy vẫn còn kha khá kẻ đang vui mừng hớn hở bàn tán về chuyện này.
Khác với Weibo, tất thảy người ở đây đều đang thảo luận về Thôi Nịnh.
Cũng có vài người đặt câu hỏi tại sao lại phát tán video này ra ngoài làm tổn hại đến danh tiếng của trường.
Thôi Nịnh lướt qua rất nhiều post và chú ý đến một tài khoản, mỗi khi chủ đề này có dấu hiệu chìm xuống thì tài khoản đó sẽ trồi lên post lại.
Nhấp vào thì thấy đó là một tài khoản mới hoạt động.
Thôi Nịnh inbox cho tài khoản đó.
“Mình cũng đang có video tương tự nhưng không dám post.”
Khoảng độ chục phút sau, đối phương trả lời: “Của Thôi Nịnh hả? Bạn có thể gửi cho tôi xem trước được không?”
“Vid này hơi nặng nên không gửi được qua inbox, cho mình mail mình gửi qua mail cho bạn nhé.” Thôi Nịnh trả lời.
Đối phương gửi một địa chỉ mail qua, Thôi Nịnh liền gửi một file qua đó, nhưng nó không phải là video mà là virus. Ngay sau khi bên kia tải xuống virus, mật khẩu của mail đó liền được gửi đến phía Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh login mail của đối phương và bắt đầu tìm kiếm thông tin hữu dụng, tuy rằng hộp thư này chưa từng gửi mail đi và cũng chỉ mới nhận vài mail quảng cáo, thế nhưng sổ địa chỉ lại lộ ra liên lạc.
Cậu thấy được tên của Triển Hạo.
Thằng ngu.
Thôi Nịnh nghĩ.
———-
Sáng hôm sau, Khúc Úc Sơn ra khỏi phòng ngủ với đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, nhìn thấy Thôi Nịnh đã dậy và thậm chí còn nấu xong cả bữa sáng.
Vừa thấy hắn, gương mặt hơi tái của Thôi Nịnh hơi hé ra nụ cười, “Khúc tiên sinh đến ăn sáng đi.”
“Ừa.” Khúc Úc Sơn ngồi xuống, đang định ăn, bỗng nghe thấy Thôi Nịnh bảo.
“Lát nữa em sẽ về trường, điện thoại em anh vẫn đang cầm.”
Khúc Úc Sơn khẽ siết cái thìa trong tay, “Qua mới truyền nước xong mà, nay cứ nghỉ thêm một hôm đi, đừng về trường làm gì, ở đây học bài cũng vậy cả thôi.”
“Nhưng giáo viên yêu cầu cuối tuần cũng phải đến lớp tự học.”
“Tôi sẽ gọi cho thầy giáo cậu nói rõ tình hình, cứ yên tâm.” Khúc Úc Sơn lảng sang chuyện khác, “Ăn sáng trước đi không là nguội bây giờ.”
Ăn sáng xong, Khúc Úc Sơn cũng ra ngoài luôn. Hắn vẫn không trả điện thoại cho Thôi Nịnh mà lái xe về biệt thự, đậu xe xong vào chào hỏi ba Khúc rồi mới đi bộ sang nhà họ Chu bên cạnh.
Phong cách trang trí của nhà họ Chu không cùng một dạng với nhà họ Khúc.
Kiểu trang trí của nhà họ Khúc là chú trọng đến bốn chữ – học đòi nghệ thuật, còn nhà họ Chu là thở ra nghệ thuật thực sự. Từ dãy cây thông chào đón ở cửa đến hồ cá cảnh trước sân nhà, từ cây mẫu đơn trong nhà kính cho đến chòi nghỉ ở sân vườn phía sau, không một nơi nào là không lộ ra được sự chăm chút tỉ mẩn của chủ nhân đối với ngôi nhà.
Đến cả phòng trà của cha Chu cũng vậy. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa chớp bằng trúc hình đuôi phượng, trên chiếc bàn trà bằng gỗ đàn hương đỏ dài gần ba mét là một bộ ấm trà tử sa. Bức tranh thủy mặc “Ông lão câu cá giữa lòng sông” trên bức tường phía đông tương phản với bức tranh thư pháp tĩnh lặng ở phía tây.
Lúc Khúc Úc Sơn bước vào phòng trà, cha Chu đã ngồi sẵn ở đó, thấy Khúc Úc Sơn đến, ông gật đầu tỏ ý rồi bảo: “Trà pha sáng nay là Đại Hồng Bào[1], không biết con có uống quen không?”
[1] Trà Đại Hồng Bào là một loại của trà ô long có xuất xứ từ Vũ Di Sơn, Phúc Kiến. Đây là một trong thập đại danh trà nổi tiếng Trung Quốc.
“Dạ được ạ.” Khúc Úc Sơn đáp.
“Vậy thì tốt.” Cha Chu rót trà cho Khúc Úc Sơn.
Một ly trà xuống bụng, câu chuyện cũng bắt đầu.
Cha Chu khe khẽ thở dài, “Nói đến thật xấu hổ, nay bác hẹn Tiểu Úc đến đây cũng là vì chuyện đứa nhỏ tên Thôi Nịnh, thằng bé là con trai của bác.”
Khúc Úc Sơn đã biết chuyện này lâu rồi, chỉ là hắn không ngờ cha Chu lại nói thẳng với hắn một cách thản nhiên như vậy.
“Trước kia bác không biết mẹ Thôi Nịnh đã mang thai nó, nếu không phải hôm qua… có lẽ bác cũng không biết đến sự tồn tại của thằng bé. Tiểu Úc à, bác có thể hỏi con điều này được không, quan hệ của con với thằng bé đúng như trên mạng đã nói sao?”
Quả thật là con riêng.
Khúc Úc Sơn cân nhắc thiệt hơn xong thì gật đầu.
Tất nhiên là câu trả lời mà hắn dành cho cha Chu không thể giống câu trả lời cho ba hắn trước đó được. Nếu hắn xác nhận chuyện hắn bao nuôi Thôi Nịnh thì rất có thể sẽ đẩy nhanh tiến độ phá sản.
Nghe thấy câu trả lời này, cha Chu nhìn chằm chằm Khúc Úc Sơn độ chục giây rồi mới khẽ thở dài một hơi, bảo: “Đã vậy thì bác cũng mong chuyện này có thể kết thúc tại đây, Tiểu Úc à, bác cũng đã nhìn con lớn lên, biết con là một đứa trẻ ngoan, nhưng thằng bé kia năm nay mới có mười tám, nó còn quá nhỏ. Con nghĩ sao?”
Khúc Úc Sơn còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa trượt của phòng trà đã bị đẩy ra.
Đứng bên ngoài là Chu Vọng Trác.
Cha Chu hơi biến sắc khi nhìn thấy Chu Vọng Trác, song ông hồi phục rất nhanh, “Vọng Trác à, sao còn chưa đến bệnh viện với mẹ?”
“Ba, ba gọi Tiểu Úc qua đây nói chuyện gì vậy?” Chu Vọng Trác không trả lời câu hỏi của cha Chu mà là hỏi vặn lại. Anh bước vào phòng trà, ngồi xuống bên cạnh Khúc Úc Sơn.
“Chuyện mà hai bác cháu đang nói chưa chắc con sẽ thấy hứng thú đâu, Vọng Trác…”
Chu Vọng Trác lạnh nhạt ngắt lời cha Chu, “Không, chuyện mà hai người đang nói chắc chắn con sẽ thấy hứng thú đấy, về đoạn video tối hôm qua và về em trai con. Ba à, ba định xử lý thế nào?”
Sắc mặt cha Chu tức thì xám ngoét, ông ngồi im không nói nên lời.
Còn Chu Vọng Trác thì chẳng hề sợ hãi chút nào, anh quay sang cười dịu dàng với Khúc Úc Sơn, “Tiểu Úc ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Khúc Úc Sơn cảm thấy Chu Vọng Trác lúc này có hơi đáng sợ, cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không nữa.
“Ừm.” Chu Vọng Trác vươn tay cầm lấy bàn tay Khúc Úc Sơn đang đặt trên bàn trà, “Tiểu Úc à, em còn nhớ em đã nói gì với anh ở Minsk không? Tại sao em lại ở bên cậu ta?”
Bởi vì Thôi Nịnh trông giống Chu Vọng Trác.
Này là thiết lập trong tiểu thuyết nhá.
Khúc Úc Sơn nghĩ hình như hắn nhận ra Chu Vọng Trác định làm gì rồi, hắn không khỏi liếc sang cha Chu – người vẫn đang im lặng nãy giờ.
Ngón tay bị nhéo nhẹ một cái, bên tai là tiếng thúc giục của Chu Vọng Trác, “Tiểu Úc.”
“Bởi vì cậu ấy trông giống anh.” Khúc Úc Sơn không dám nhìn vào mắt cha Chu sau khi nói xong.
Vì mê đắm người anh nên hắn đã tìm đến một thế thân, nhưng thật trùng hợp làm sao, thế thân này lại chính là em trai của người anh. Hắn nghĩ, nếu hắn mà là cha Chu thì chắc hẳn sẽ lôi búa ra đập hắn chết tươi luôn.
Nhận được câu trả lời này, Chu Vọng Trác chậm rãi quay sang nhìn cha Chu. Trong ánh ban mai ấm áp, khuôn mặt anh thật trong trẻo và đẹp đẽ, “Con cũng đã xem đoạn video đó rồi. Bây giờ, dù là với Tiểu Úc hay là với cậu ta thì ảnh hưởng của nó cũng đều không nhỏ, nhưng con có một cách giải quyết như này —— “
Khúc Úc Sơn và cha Chu đồng thời quay sang nhìn Chu Vọng Trác.
Cha Chu nhìn chằm chằm vào cậu con trai đã trưởng thành và cứng cáp trước mặt, lông mày khẽ nhíu lại.
“Chỉ cần nói với người ngoài rằng người trong video là con là được.” Chu Vọng Trác nói nốt nửa câu sau.
————
Trước khi lên mười, Chu Vọng Trác vẫn luôn nghĩ gia đình mình là gia đình tuyệt vời nhất trên thế gian này, cậu có một người cha tài giỏi nhất và một người mẹ dịu dàng nhất, và cả hai đều cực kỳ yêu thương nhau.
Nhưng một biến cố bất ngờ xảy đến, đã khiến ảo tưởng gia đình tốt đẹp bấy lâu trong cậu lập tức tan vỡ.
Đó là vào một buổi trưa mưa tầm mưa tã, cậu chính mắt nhìn thấy người cha của mình – hệt như một con dã thú – đè lên người dì ruột của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất