Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập
Chương 80: Cậu thực sự quá yếu, chưa đủ để bảo vệ Khúc Úc Sơn
Chu Vọng Trác nghe xong liền ngây ngẩn, ngay cả bàn tay nắm dao cũng thoáng buông lỏng. Thấy cảm xúc của Chu Vọng Trác đã dịu đi, Khúc Úc Sơn thoắt cái túm lấy con dao rồi lẳng ra thật xa.
Ném xong, hắn vẫn ôm chặt lấy Chu Vọng Trác.
Thú thực là chẳng còn cách nào khác cả, chân cẳng hắn giờ là nhũn như con chi chi rồi, nếu không ôm Chu Vọng Trác, khả năng cao hắn sẽ chìm xuống mất. Khúc Úc Sơn vẫn chưa thoát khỏi một pha hú tim tột độ này, không biết qua bao lâu sau, Chu Vọng Trác mới có động tĩnh.
Anh ôm Khúc Úc Sơn bằng một tay, tay còn lại quạt nước bơi đến thang, rồi ôm Khúc Úc Sơn như ôm em bé leo lên thành bể. Cả hai người đều ướt nhẹp nên ôm nhau thế này lại có cảm giác thân mật quá mức.
Khúc Úc Sơn cũng phát hiện ra, hắn không dám giãy nữa, so với tay tàn chân rủn của hắn thì Chu Vọng Trác rõ ràng là khỏe như voi, hắn đành kệ thây cho đối phương bế mình lên.
Chu Vọng Trác cũng không rời khỏi bể bơi, mà chỉ ngồi xuống bên bờ, vết thương do dao cứa vẫn còn đang rỉ máu, nhưng anh dường như chẳng thèm để ý, chỉ vươn ngón tay vuốt ve mặt Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn cảm thấy có thứ gì đó nhỏ xuống mặt, người khẽ run lên. Sau đó hắn nắm tay Chu Vọng Trác rồi nhẹ nhàng bảo, “Băng vết thương vào trước đi anh.”
Chu Vọng Trác khẽ chớp mắt, “Em vừa gọi anh là gì?”
Khúc Úc Sơn khựng lại, rồi nói cái danh xưng mà mình vừa mới gọi, “Anh.” Hắn lặp lại lần nữa, “Anh ơi, băng vết thương vào trước đã nhé.”
Dứt lời, hắn cũng khẽ khụ khụ hai phát.
Nghe thấy tiếng ho của Khúc Úc Sơn, vẻ mặt Chu Vọng Trác đã hoàn toàn dịu lại, thậm chí còn hiện lên vẻ lo lắng.
Anh bế Khúc Úc Sơn vào phòng rồi lấy quần áo sạch cho hắn thay.
Khúc Úc Sơn nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu của Chu Vọng Trác, không nhịn được nói thêm: “Vết thương còn chưa được xử lý.”
Từ phản ứng của Chu Vọng Trác đối với chữ “anh ơi” thì có lẽ hắn đã đoán được đối phương muốn gì. Chu Vọng Trác là muốn được trở lại thời niên thiếu, vậy nên hắn cũng phải thay đổi thái độ để chiều lòng Chu Vọng Trác.
Nghĩ đến đây, Khúc Úc Sơn bèn cố ý mềm giọng đi, dĩ nhiên là lúc nói thì hắn cũng hơi sờ sợ, sợ rằng Chu Vọng Trác sẽ lại mất khống chế lần nữa.
“Máu của anh nhỏ xuống quần áo em rồi.”
Chu Vọng Trác cụp mắt, nhíu mày, sau đó bắt đầu xin lỗi Khúc Úc Sơn, “Anh xin lỗi Tiểu Úc, giờ anh xử lý ngay đây.”
Trong lúc Chu Vọng Trác cầm máu thì Khúc Úc Sơn vẫn liên tục trộm liếc ra cửa. Sau một hồi xoắn quẩy, hắn quyết định thôi không chạy nữa. Hắn không biết đây là cái chốn nào, với cả vất vả lắm Chu Vọng Trác mới bình tĩnh được xíu, hắn không thể mạo hiểm được.
Chu Vọng Trác băng bó nhanh vết thương rồi quay lại bên cạnh Khúc Úc Sơn. Bấy giờ Khúc Úc Sơn đang ngồi trên giường và đã thay sang quần áo sạch, còn Chu Vọng Trác thì vẫn chưa, vẫn đang mặc bộ đồ ướt sũng.
Anh vừa tới gần, Khúc Úc Sơn liền giơ tay lên cản, bất mãn nói: “Quần áo anh kìa.”
Rõ ràng là giọng điệu rất tệ, nhưng dường như lại khiến tâm trạng Chu Vọng Trác tốt hơn rất nhiều, tựa hồ đã trở lại thành ‘anh trai tốt tính nhà bên’. Anh không chỉ nghe lời hắn thay quần áo, mà còn hỏi Khúc Úc Sơn có đói không.
Bây giờ Khúc Úc Sơn nào có nuốt được cho nổi, song, hắn bỗng nhớ lại hồi nhỏ mỗi khi sang nhà họ Chu chơi, Chu Vọng Trác đều sẽ cho hắn đồ ăn.
Lúc ấy hắn đích thị là một thằng nhóc quỷ đáng ghét, mồm thì nhồm nhoàm nhai đồ ăn Chu Vọng Trác cho, tay lại táy máy nghịch ngợm không cho Chu Vọng Trác học.
Lần nào ăn bánh quy hắn cũng đều làm vãi lung tung khắp nhà, rơi cả xuống vở của Chu Vọng Trác. Có điều, Chu Vọng Trác lại chưa từng tức giận bao giờ, mỗi khi như vậy, ngón tay mảnh khảnh của anh sẽ gạt vụn bánh sang một bên, rút khăn giấy ra lau sạch rồi tiếp tục viết bài.
Khúc Úc Sơn thấy Chu Vọng Trác không cáu không giận xử lý như thế thì lại càng khó chịu, nghĩ bụng ra ngoài chơi với bác Chu còn hơn. Nhưng vừa mới cầm tay nắm cửa, hắn đã bị gọi lại.
“Em biết chơi rubik không, Tiểu Úc?”
Chu Vọng Trác lấy ra một khối rubik mới tinh từ trong ngăn kéo, rồi lại gọi cô giúp việc mang một hộp kem lên.
——–
“Có gì ăn?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Chu Vọng Trác nghĩ một lúc, cuối cùng ôm Khúc Úc Sơn đi vào bếp. Vốn là hễ bị anh ôm thì Khúc Úc Sơn đều sẽ cảm nhận được dòng điện, tối nay còn bị ôm tới ôm lui thế này, thành ra mặt mũi Khúc Úc Sơn cũng đỏ bừng không tự chủ được. Đợi đến lúc được thả xuống kệ bếp, bấy giờ Khúc Úc Sơn mới thầm thở phào một hơi.
Chỉ là hơi thở nhẹ nhõm này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi Chu Vọng Trác đã hâm nóng bánh mì sandwich làm sẵn trong lò vi sóng xong và tự mình đút cho Khúc Úc Sơn ăn.
Khúc Úc Sơn muốn tự ăn, nhưng bị từ chối.
Chu Vọng Trác đút từng miếng từng miếng cho hắn, ánh mắt càng trở nên dịu dàng. Còn Khúc Úc Sơn thì ăn không biết mùi vị gì, Chu Vọng Trác đút thế nào hắn ăn thế nấy. Đút xong sandwich, anh còn cho hắn uống cả sữa.
Khúc Úc Sơn quả thực không chịu nổi nữa, tránh cốc sữa đã được đưa tới bên môi, “Anh ơi, mình đi về nhé.”
Nghe vậy, Chu Vọng Trác bèn cúi đầu nhìn cốc sữa trong tay, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Rồi cũng chẳng bao lâu sau, anh đã lại cứng rắn đưa cốc sữa lên môi Khúc Úc Sơn.
“Tiểu Úc, uống vài ngụm đi đã.” Anh ôn hòa nói với Khúc Úc Sơn.
Đúng lúc này, Khúc Úc Sơn nghe thấy bên ngoài phòng bếp có động tĩnh, Chu Vọng Trác cũng nghe thấy. Anh dừng lại, rồi đặt cốc sữa xuống bàn.
Cốc sữa được đặt xuống chưa bao lâu, đã có người xông vào bếp.
Là Thôi Nịnh.
Vừa thấy Khúc Úc Sơn đang bị Chu Vọng Trác ôm ngồi trên kệ bếp, Thôi Nịnh liền lao tới đấm một phát vào mặt Chu Vọng Trác. Chu Vọng Trác cũng không tránh, hứng trọn cú đấm này.
Mà đúng lúc này lại tiếp tục có người bước vào, lần này là cha Chu.
Cha Chu sa sầm mặt mũi, thấy Thôi Nịnh túm cổ áo Chu Vọng Trác định đánh tiếp, ông bèn cau mày quát lên: “Đủ rồi.”
Nhưng Thôi Nịnh không nghe, vẫn muốn đấm, cha Chu đành phải tiến lên nắm lấy cánh tay Thôi Nịnh, “Nó là anh trai con đấy, con không thể đánh nó.”
“Anh trai đéo gì của tôi?” Thôi Nịnh sôi máu, “Tôi đéo có anh trai, các người cũng đéo phải người nhà của tôi.”
“Không phải người nhà của con, vậy sao tối nay lại tìm ba giúp đỡ?” Lúc cha Chu nói lời này, giọng điệu ông có chút mỉa mai. Thôi Nịnh thở mạnh vài hơi, vài giây sau, cậu vẫn lựa chọn vùng khỏi tay cha Chu rồi tiếp tục đấm Chu Vọng Trác.
Mà khiến cho tất cả mọi người chuẩn bị không kịp, ấy là sau khi bị hất ra khỏi tay Thôi Nịnh, cha Chu càng sầm mặt hơn, sau đó thẳng tay tát Chu Vọng Trác ngay trước mặt mọi người.
“Còn chưa xin lỗi Tiểu Úc?” Cha Chu quát.
Từ đầu đến cuối Chu Vọng Trác đều chỉ nhìn Khúc Úc Sơn, kể cả sau khi ăn trọn cái tát này. Dưới ánh đèn, dường như có giọt nước ánh lên trong mắt anh, lại tựa như chẳng có gì cả.
Đôi môi hé mở, đó là khẩu hình gọi “Tiểu Úc”, song, chẳng hề có thanh âm phát ra.
———-
Khúc Úc Sơn được đưa đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện. Chuyện xảy ra tối nay cũng kinh động đến ba Khúc, nhưng không may là ba Khúc đang đi chơi xa, vừa nghe tin Khúc Úc Sơn mất tích, ông liền vội vàng đặt vé bay về ngay và lúc này đang ngồi chờ ở sân bay.
“Con không sao đâu ba, giờ đang ở bệnh viện rồi ạ, lát sẽ có kết quả kiểm tra, ba không cần tới luôn đâu. Giờ cũng muộn lắm rồi ấy, ba cứ thuê khách sạn gần sân bay ngủ một giấc rồi sáng mai về cũng được.”
Khúc Úc Sơn miễn cưỡng khuyên nhủ ba Khúc vài câu rồi đưa điện thoại cho Thôi Nịnh đang ngồi bên cạnh. Hắn vốn không muốn nằm viện, nhưng Thôi Nịnh cả Sở Lâm đều khăng khăng bắt hắn phải nằm, nhất là sau khi biết hắn đã ăn bánh sandwich do Chu Vọng Trác làm.
“Lỡ anh ta hạ độc cái sandwich đó thì sao ạ.” Sở Lâm vẻ mặt nghiêm túc, “Không được, lát em phải hỏi bác sĩ xem có thể cho anh rửa ruột luôn được không.”
Sở Lâm bước nhanh như gió khiến Khúc Úc Sơn không kịp cản lại. Sở Lâm vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hắn và Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh gần như không nói lời nào trong suốt quãng đường đến bệnh viện. Khúc Úc Sơn biết là cậu đang rất giận, bởi hắn đã đồng ý để cha Chu đưa Chu Vọng Trác về Pháp chữa bệnh.
Cha Chu dặn vệ sĩ đưa Chu Vọng Trác lên xe xong, bèn đi tới nói chuyện riêng với Khúc Úc Sơn.
“Tiểu Úc à, bác biết Vọng Trác làm chuyện này là có lỗi với con, nhưng đây đều là lỗi của bác, là bác đã không dạy dỗ nó tử tế. Biết nó bị bệnh, nhưng lúc đầu bác đã lơ là không để ý, mãi đến lúc sau…” Cha Chu ngừng chốc lát, “Mấy năm nay bác vẫn luôn bắt nó ở Pháp là do bên Pháp có một bác sĩ tâm lý rất giỏi. Tiểu Úc, bác cầu xin con, con cũng đã quen Vọng Trác nhiều năm như vậy rồi, đừng báo cảnh sát, cho bác đưa nó về Pháp điều trị được không con?”
Khúc Úc Sơn im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
——–
“Sao mà vẫn giận người ta thế?” Khúc Úc Sơn muốn làm dịu bầu không khí nên cố ý cười nói di dỏm, nhưng Thôi Nịnh tuyệt không ăn cái này, vẫn cứ mặt cau mày có nhìn hắn chằm chằm, khiến nụ cười của hắn tắt ngúm.
Khúc Úc Sơn cũng trở nên im lặng, không biết phải nói gì, đúng lúc này, Thôi Nịnh liền dang hai tay ra với hắn.
Căn phòng yên tĩnh, cửa sổ đóng lại khiến không khí lạnh và âm thanh ầm ĩ cũng bị cách ly bên ngoài. Ánh đèn nhợt nhạt của bệnh viện chiếu xuống người Thôi Nịnh, sau một hồi do dự, cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng chủ động tiến tới.
Tựa hồ mới vừa đến gần, hắn đã được ôm siết vào lòng.
Ánh đèn trông chẳng mấy ấm áp, thế nhưng lồng ngực cậu trai trẻ lại nóng bỏng cực kỳ.
Thực ra Khúc Úc Sơn nào phải thánh hay nhân vật gì ghê gớm, tiểu thuyết cho hắn cái thân phận bá đạo tổng tài, nhưng chính hắn mới biết thật ra hắn cũng chỉ là một kẻ bình thường có tiền mà thôi.
Giống như hầu hết mọi người, hắn vẫn sẽ biết sợ, biết đau, và biết thấy may mắn khi đại nạn không chết.
Tối nay, rất có thể một hành động hay một câu nói sai lầm nào của hắn thôi, đều có thể khiến hắn bị xóa sổ khỏi thế giới này.
Thời khắc thấy Thôi Nịnh xuất hiện, khỏi nói hắn đã vui mừng như thế nào. Trên đường đi tới đây, hắn không muốn bị người khác nhìn thấy điểm yếu của mình nên đã gắng gượng ổn định cảm xúc, nói với Sở Lâm rằng ông chủ của y không sao, nói với ba hắn rằng con trai của ông không sao, nhưng thực ra hắn đã rất sợ. Hắn thậm chí còn không ngừng nhớ lại vết thương ứa máu trên cổ tay của Chu Vọng Trác.
Máu từ vết thương nhỏ xuống mặt, nóng, ấm và tanh tưởi. Dẫu cho đã rửa sạch, nhưng cảm giác máu của Chu Vọng Trác đọng trên da hắn lại vẫn như giòi bọ trong xương tủy, dính chắc vào đầu như hình với bóng.
Vào một khoảnh khắc nào đó, hắn thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết trong cái bể bơi đó.
Thực tình Khúc Úc Sơn nghĩ Thôi Nịnh không nên an ủi hắn, bởi Thôi Nịnh càng an ủi, hắn sẽ càng muốn khóc. Hắn vốn có thể tự mình chịu đựng và cho qua chuyện của ngày hôm nay như một việc rất đỗi bình thường.
———–
Sở Lâm hỏi xong bác sĩ liền về phòng bệnh, đột nhiên bắt gặp cảnh ông chủ nhà mình vùi mặt trong lòng chim hoàng yến khóc nức nở. Y khựng lại, sau đó nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường, còn tâm lý đóng cả cửa.
Không có chuyện gì khác để làm, Sở Lâm đành đến khu vực hút thuốc, rút hai điếu thuốc, chợt thấy Thôi Nịnh bước tới. Thôi Nịnh từ trước đến nay rất ghét hút thuốc và không thích mùi thuốc lá, nhưng hôm nay cậu lại chủ động đến khu vực hút thuốc và xin Sở Lâm một điếu.
Sở Lâm liếc Thôi Nịnh, không đưa, “Cậu đừng nên hút làm gì, sếp cũng không thích mùi thuốc lá giống cậu đâu. Sếp ngủ rồi à?”
Thấy Thôi Nịnh mặt không cảm xúc gật đầu, Sở Lâm chợt nhớ lại chuyện vừa xảy ra mấy giờ trước.
Lúc nhận được điện thoại của Thôi Nịnh là y đang ở nhà. Biết được Khúc Úc Sơn mất tích, y không kịp thay quần áo lao thẳng ra ngoài. Do nghi ngờ Chu Vọng Trác có tiền án từ trước nên bọn họ đã trực tiếp đến nhà tìm Chu Vọng Trác.
Nhưng không liên lạc được với Chu Vọng Trác, bất động sản trong tay anh ta cũng không thiếu và địa chỉ cụ thể của từng căn cũng không dễ dàng tìm ra trong chốc lát, cuối cùng Thôi Nịnh đành phải gọi điện cho cha Chu.
Bấy giờ Sở Lâm mới biết Thôi Nịnh cả Chu Vọng Trác là anh em.
Y nhìn được Thôi Nịnh không thích gì cha Chu, nhưng để tìm Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh đã kìm nén cảm xúc của mình. Thực ra y có thể đoán được tâm lý của Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh rất ghét cha Chu, nhưng vì Khúc Úc Sơn, cậu buộc phải cúi đầu và chủ động nhờ cha Chu giúp đỡ. Và chắc chắn cậu cũng rất ghét Chu Vọng Trác, nhưng khi Khúc Úc Sơn đồng ý không báo cảnh sát, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận sự lựa chọn của Khúc Úc Sơn.
“Sếp là một người rất mềm lòng, chắc cậu cũng biết.” Sở Lâm dụi tắt tàn thuốc, rồi đột nhiên nói, “Anh ấy cũng thích giấu hết mọi chuyện vào lòng, hôm nay sẵn sàng trút hết nỗi lòng ra trước mặt cậu thế này, quả thật không dễ dàng chút nào.”
Thôi Nịnh nghe vậy thì mặt mày cũng dịu đi rất nhiều, song cậu lại nhanh chóng mím chặt môi.
Cậu thực sự quá yếu, chưa đủ để bảo vệ Khúc Úc Sơn.
Nếu có thể nhanh chóng lớn lên, trưởng thành bằng tốc độ nhanh nhất có thể thì tốt biết mấy.
——–
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đảo mắt đã là đầu tháng sáu.
Sau khi bị giam mười lăm ngày, Shibasaki đã bay trở lại Nhật Bản và cũng không tìm Khúc Úc Sơn gây rối nữa. Khúc Úc Sơn vốn đề phòng Shibasaki trả thù nên đã cố ý bảo Sở Lâm thuê lại quân đoàn vệ sĩ “anh em bà con xa” của hắn, chẳng ngờ cuối cùng lại thành đến bảo vệ cái nỗi cô đơn tịch mịch của hắn.
Khúc Úc Sơn thấy khó hiểu cực kỳ, sau đó tốn công thuê người điều tra mới biết thì ra việc kinh doanh của Shibasaki ở Nhật xảy ra vấn đề nên mới chạy không ngừng nghỉ về Nhật để xử lý công việc, đâm ra không có thời gian trả thù hắn.
Chu Vọng Trác cũng đã sang Pháp chữa bệnh, Shibasaki về Nhật giải quyết công việc kinh doanh, còn Thôi Nịnh thì bận rộn với kỳ thi tuyển sinh đại học. Lần đầu tiên Khúc Úc Sơn thấy mình rảnh rỗi đến vậy.
Thế nên ngoài công việc ra, hắn cũng dành thời gian rảnh để đi cưỡi ngựa, chơi golf, đánh tennis và cùng ba Khúc về quê câu cá và trồng thêm rau.
Ngoài tận hưởng một cuộc sống phong phú, Khúc Úc Sơn còn nghĩ về tác giả nữa.
Kể từ ngày hắn quyết định làm trái lời của tác giả thì bả cũng không còn xuất hiện trong mộng của hắn, ngay cả dòng nguyên văn nhắc nhở cũng mất tăm.
Ngày mùng 8 tháng 6, kỳ thi tuyển sinh đại học của Thôi Nịnh chính thức kết thúc.
Khúc Úc Sơn đứng chờ Thôi Nịnh ngoài cổng trường như bao ông bố bà mẹ chờ con đi thi, bên cạnh đó, hắn còn mang theo cả một số đồ khác nữa.
Chính là bánh ngọt và quà.
Hôm nay vừa khéo là sinh nhật của Thôi Nịnh.
Ném xong, hắn vẫn ôm chặt lấy Chu Vọng Trác.
Thú thực là chẳng còn cách nào khác cả, chân cẳng hắn giờ là nhũn như con chi chi rồi, nếu không ôm Chu Vọng Trác, khả năng cao hắn sẽ chìm xuống mất. Khúc Úc Sơn vẫn chưa thoát khỏi một pha hú tim tột độ này, không biết qua bao lâu sau, Chu Vọng Trác mới có động tĩnh.
Anh ôm Khúc Úc Sơn bằng một tay, tay còn lại quạt nước bơi đến thang, rồi ôm Khúc Úc Sơn như ôm em bé leo lên thành bể. Cả hai người đều ướt nhẹp nên ôm nhau thế này lại có cảm giác thân mật quá mức.
Khúc Úc Sơn cũng phát hiện ra, hắn không dám giãy nữa, so với tay tàn chân rủn của hắn thì Chu Vọng Trác rõ ràng là khỏe như voi, hắn đành kệ thây cho đối phương bế mình lên.
Chu Vọng Trác cũng không rời khỏi bể bơi, mà chỉ ngồi xuống bên bờ, vết thương do dao cứa vẫn còn đang rỉ máu, nhưng anh dường như chẳng thèm để ý, chỉ vươn ngón tay vuốt ve mặt Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn cảm thấy có thứ gì đó nhỏ xuống mặt, người khẽ run lên. Sau đó hắn nắm tay Chu Vọng Trác rồi nhẹ nhàng bảo, “Băng vết thương vào trước đi anh.”
Chu Vọng Trác khẽ chớp mắt, “Em vừa gọi anh là gì?”
Khúc Úc Sơn khựng lại, rồi nói cái danh xưng mà mình vừa mới gọi, “Anh.” Hắn lặp lại lần nữa, “Anh ơi, băng vết thương vào trước đã nhé.”
Dứt lời, hắn cũng khẽ khụ khụ hai phát.
Nghe thấy tiếng ho của Khúc Úc Sơn, vẻ mặt Chu Vọng Trác đã hoàn toàn dịu lại, thậm chí còn hiện lên vẻ lo lắng.
Anh bế Khúc Úc Sơn vào phòng rồi lấy quần áo sạch cho hắn thay.
Khúc Úc Sơn nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu của Chu Vọng Trác, không nhịn được nói thêm: “Vết thương còn chưa được xử lý.”
Từ phản ứng của Chu Vọng Trác đối với chữ “anh ơi” thì có lẽ hắn đã đoán được đối phương muốn gì. Chu Vọng Trác là muốn được trở lại thời niên thiếu, vậy nên hắn cũng phải thay đổi thái độ để chiều lòng Chu Vọng Trác.
Nghĩ đến đây, Khúc Úc Sơn bèn cố ý mềm giọng đi, dĩ nhiên là lúc nói thì hắn cũng hơi sờ sợ, sợ rằng Chu Vọng Trác sẽ lại mất khống chế lần nữa.
“Máu của anh nhỏ xuống quần áo em rồi.”
Chu Vọng Trác cụp mắt, nhíu mày, sau đó bắt đầu xin lỗi Khúc Úc Sơn, “Anh xin lỗi Tiểu Úc, giờ anh xử lý ngay đây.”
Trong lúc Chu Vọng Trác cầm máu thì Khúc Úc Sơn vẫn liên tục trộm liếc ra cửa. Sau một hồi xoắn quẩy, hắn quyết định thôi không chạy nữa. Hắn không biết đây là cái chốn nào, với cả vất vả lắm Chu Vọng Trác mới bình tĩnh được xíu, hắn không thể mạo hiểm được.
Chu Vọng Trác băng bó nhanh vết thương rồi quay lại bên cạnh Khúc Úc Sơn. Bấy giờ Khúc Úc Sơn đang ngồi trên giường và đã thay sang quần áo sạch, còn Chu Vọng Trác thì vẫn chưa, vẫn đang mặc bộ đồ ướt sũng.
Anh vừa tới gần, Khúc Úc Sơn liền giơ tay lên cản, bất mãn nói: “Quần áo anh kìa.”
Rõ ràng là giọng điệu rất tệ, nhưng dường như lại khiến tâm trạng Chu Vọng Trác tốt hơn rất nhiều, tựa hồ đã trở lại thành ‘anh trai tốt tính nhà bên’. Anh không chỉ nghe lời hắn thay quần áo, mà còn hỏi Khúc Úc Sơn có đói không.
Bây giờ Khúc Úc Sơn nào có nuốt được cho nổi, song, hắn bỗng nhớ lại hồi nhỏ mỗi khi sang nhà họ Chu chơi, Chu Vọng Trác đều sẽ cho hắn đồ ăn.
Lúc ấy hắn đích thị là một thằng nhóc quỷ đáng ghét, mồm thì nhồm nhoàm nhai đồ ăn Chu Vọng Trác cho, tay lại táy máy nghịch ngợm không cho Chu Vọng Trác học.
Lần nào ăn bánh quy hắn cũng đều làm vãi lung tung khắp nhà, rơi cả xuống vở của Chu Vọng Trác. Có điều, Chu Vọng Trác lại chưa từng tức giận bao giờ, mỗi khi như vậy, ngón tay mảnh khảnh của anh sẽ gạt vụn bánh sang một bên, rút khăn giấy ra lau sạch rồi tiếp tục viết bài.
Khúc Úc Sơn thấy Chu Vọng Trác không cáu không giận xử lý như thế thì lại càng khó chịu, nghĩ bụng ra ngoài chơi với bác Chu còn hơn. Nhưng vừa mới cầm tay nắm cửa, hắn đã bị gọi lại.
“Em biết chơi rubik không, Tiểu Úc?”
Chu Vọng Trác lấy ra một khối rubik mới tinh từ trong ngăn kéo, rồi lại gọi cô giúp việc mang một hộp kem lên.
——–
“Có gì ăn?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Chu Vọng Trác nghĩ một lúc, cuối cùng ôm Khúc Úc Sơn đi vào bếp. Vốn là hễ bị anh ôm thì Khúc Úc Sơn đều sẽ cảm nhận được dòng điện, tối nay còn bị ôm tới ôm lui thế này, thành ra mặt mũi Khúc Úc Sơn cũng đỏ bừng không tự chủ được. Đợi đến lúc được thả xuống kệ bếp, bấy giờ Khúc Úc Sơn mới thầm thở phào một hơi.
Chỉ là hơi thở nhẹ nhõm này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi Chu Vọng Trác đã hâm nóng bánh mì sandwich làm sẵn trong lò vi sóng xong và tự mình đút cho Khúc Úc Sơn ăn.
Khúc Úc Sơn muốn tự ăn, nhưng bị từ chối.
Chu Vọng Trác đút từng miếng từng miếng cho hắn, ánh mắt càng trở nên dịu dàng. Còn Khúc Úc Sơn thì ăn không biết mùi vị gì, Chu Vọng Trác đút thế nào hắn ăn thế nấy. Đút xong sandwich, anh còn cho hắn uống cả sữa.
Khúc Úc Sơn quả thực không chịu nổi nữa, tránh cốc sữa đã được đưa tới bên môi, “Anh ơi, mình đi về nhé.”
Nghe vậy, Chu Vọng Trác bèn cúi đầu nhìn cốc sữa trong tay, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Rồi cũng chẳng bao lâu sau, anh đã lại cứng rắn đưa cốc sữa lên môi Khúc Úc Sơn.
“Tiểu Úc, uống vài ngụm đi đã.” Anh ôn hòa nói với Khúc Úc Sơn.
Đúng lúc này, Khúc Úc Sơn nghe thấy bên ngoài phòng bếp có động tĩnh, Chu Vọng Trác cũng nghe thấy. Anh dừng lại, rồi đặt cốc sữa xuống bàn.
Cốc sữa được đặt xuống chưa bao lâu, đã có người xông vào bếp.
Là Thôi Nịnh.
Vừa thấy Khúc Úc Sơn đang bị Chu Vọng Trác ôm ngồi trên kệ bếp, Thôi Nịnh liền lao tới đấm một phát vào mặt Chu Vọng Trác. Chu Vọng Trác cũng không tránh, hứng trọn cú đấm này.
Mà đúng lúc này lại tiếp tục có người bước vào, lần này là cha Chu.
Cha Chu sa sầm mặt mũi, thấy Thôi Nịnh túm cổ áo Chu Vọng Trác định đánh tiếp, ông bèn cau mày quát lên: “Đủ rồi.”
Nhưng Thôi Nịnh không nghe, vẫn muốn đấm, cha Chu đành phải tiến lên nắm lấy cánh tay Thôi Nịnh, “Nó là anh trai con đấy, con không thể đánh nó.”
“Anh trai đéo gì của tôi?” Thôi Nịnh sôi máu, “Tôi đéo có anh trai, các người cũng đéo phải người nhà của tôi.”
“Không phải người nhà của con, vậy sao tối nay lại tìm ba giúp đỡ?” Lúc cha Chu nói lời này, giọng điệu ông có chút mỉa mai. Thôi Nịnh thở mạnh vài hơi, vài giây sau, cậu vẫn lựa chọn vùng khỏi tay cha Chu rồi tiếp tục đấm Chu Vọng Trác.
Mà khiến cho tất cả mọi người chuẩn bị không kịp, ấy là sau khi bị hất ra khỏi tay Thôi Nịnh, cha Chu càng sầm mặt hơn, sau đó thẳng tay tát Chu Vọng Trác ngay trước mặt mọi người.
“Còn chưa xin lỗi Tiểu Úc?” Cha Chu quát.
Từ đầu đến cuối Chu Vọng Trác đều chỉ nhìn Khúc Úc Sơn, kể cả sau khi ăn trọn cái tát này. Dưới ánh đèn, dường như có giọt nước ánh lên trong mắt anh, lại tựa như chẳng có gì cả.
Đôi môi hé mở, đó là khẩu hình gọi “Tiểu Úc”, song, chẳng hề có thanh âm phát ra.
———-
Khúc Úc Sơn được đưa đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện. Chuyện xảy ra tối nay cũng kinh động đến ba Khúc, nhưng không may là ba Khúc đang đi chơi xa, vừa nghe tin Khúc Úc Sơn mất tích, ông liền vội vàng đặt vé bay về ngay và lúc này đang ngồi chờ ở sân bay.
“Con không sao đâu ba, giờ đang ở bệnh viện rồi ạ, lát sẽ có kết quả kiểm tra, ba không cần tới luôn đâu. Giờ cũng muộn lắm rồi ấy, ba cứ thuê khách sạn gần sân bay ngủ một giấc rồi sáng mai về cũng được.”
Khúc Úc Sơn miễn cưỡng khuyên nhủ ba Khúc vài câu rồi đưa điện thoại cho Thôi Nịnh đang ngồi bên cạnh. Hắn vốn không muốn nằm viện, nhưng Thôi Nịnh cả Sở Lâm đều khăng khăng bắt hắn phải nằm, nhất là sau khi biết hắn đã ăn bánh sandwich do Chu Vọng Trác làm.
“Lỡ anh ta hạ độc cái sandwich đó thì sao ạ.” Sở Lâm vẻ mặt nghiêm túc, “Không được, lát em phải hỏi bác sĩ xem có thể cho anh rửa ruột luôn được không.”
Sở Lâm bước nhanh như gió khiến Khúc Úc Sơn không kịp cản lại. Sở Lâm vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hắn và Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh gần như không nói lời nào trong suốt quãng đường đến bệnh viện. Khúc Úc Sơn biết là cậu đang rất giận, bởi hắn đã đồng ý để cha Chu đưa Chu Vọng Trác về Pháp chữa bệnh.
Cha Chu dặn vệ sĩ đưa Chu Vọng Trác lên xe xong, bèn đi tới nói chuyện riêng với Khúc Úc Sơn.
“Tiểu Úc à, bác biết Vọng Trác làm chuyện này là có lỗi với con, nhưng đây đều là lỗi của bác, là bác đã không dạy dỗ nó tử tế. Biết nó bị bệnh, nhưng lúc đầu bác đã lơ là không để ý, mãi đến lúc sau…” Cha Chu ngừng chốc lát, “Mấy năm nay bác vẫn luôn bắt nó ở Pháp là do bên Pháp có một bác sĩ tâm lý rất giỏi. Tiểu Úc, bác cầu xin con, con cũng đã quen Vọng Trác nhiều năm như vậy rồi, đừng báo cảnh sát, cho bác đưa nó về Pháp điều trị được không con?”
Khúc Úc Sơn im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
——–
“Sao mà vẫn giận người ta thế?” Khúc Úc Sơn muốn làm dịu bầu không khí nên cố ý cười nói di dỏm, nhưng Thôi Nịnh tuyệt không ăn cái này, vẫn cứ mặt cau mày có nhìn hắn chằm chằm, khiến nụ cười của hắn tắt ngúm.
Khúc Úc Sơn cũng trở nên im lặng, không biết phải nói gì, đúng lúc này, Thôi Nịnh liền dang hai tay ra với hắn.
Căn phòng yên tĩnh, cửa sổ đóng lại khiến không khí lạnh và âm thanh ầm ĩ cũng bị cách ly bên ngoài. Ánh đèn nhợt nhạt của bệnh viện chiếu xuống người Thôi Nịnh, sau một hồi do dự, cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng chủ động tiến tới.
Tựa hồ mới vừa đến gần, hắn đã được ôm siết vào lòng.
Ánh đèn trông chẳng mấy ấm áp, thế nhưng lồng ngực cậu trai trẻ lại nóng bỏng cực kỳ.
Thực ra Khúc Úc Sơn nào phải thánh hay nhân vật gì ghê gớm, tiểu thuyết cho hắn cái thân phận bá đạo tổng tài, nhưng chính hắn mới biết thật ra hắn cũng chỉ là một kẻ bình thường có tiền mà thôi.
Giống như hầu hết mọi người, hắn vẫn sẽ biết sợ, biết đau, và biết thấy may mắn khi đại nạn không chết.
Tối nay, rất có thể một hành động hay một câu nói sai lầm nào của hắn thôi, đều có thể khiến hắn bị xóa sổ khỏi thế giới này.
Thời khắc thấy Thôi Nịnh xuất hiện, khỏi nói hắn đã vui mừng như thế nào. Trên đường đi tới đây, hắn không muốn bị người khác nhìn thấy điểm yếu của mình nên đã gắng gượng ổn định cảm xúc, nói với Sở Lâm rằng ông chủ của y không sao, nói với ba hắn rằng con trai của ông không sao, nhưng thực ra hắn đã rất sợ. Hắn thậm chí còn không ngừng nhớ lại vết thương ứa máu trên cổ tay của Chu Vọng Trác.
Máu từ vết thương nhỏ xuống mặt, nóng, ấm và tanh tưởi. Dẫu cho đã rửa sạch, nhưng cảm giác máu của Chu Vọng Trác đọng trên da hắn lại vẫn như giòi bọ trong xương tủy, dính chắc vào đầu như hình với bóng.
Vào một khoảnh khắc nào đó, hắn thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết trong cái bể bơi đó.
Thực tình Khúc Úc Sơn nghĩ Thôi Nịnh không nên an ủi hắn, bởi Thôi Nịnh càng an ủi, hắn sẽ càng muốn khóc. Hắn vốn có thể tự mình chịu đựng và cho qua chuyện của ngày hôm nay như một việc rất đỗi bình thường.
———–
Sở Lâm hỏi xong bác sĩ liền về phòng bệnh, đột nhiên bắt gặp cảnh ông chủ nhà mình vùi mặt trong lòng chim hoàng yến khóc nức nở. Y khựng lại, sau đó nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường, còn tâm lý đóng cả cửa.
Không có chuyện gì khác để làm, Sở Lâm đành đến khu vực hút thuốc, rút hai điếu thuốc, chợt thấy Thôi Nịnh bước tới. Thôi Nịnh từ trước đến nay rất ghét hút thuốc và không thích mùi thuốc lá, nhưng hôm nay cậu lại chủ động đến khu vực hút thuốc và xin Sở Lâm một điếu.
Sở Lâm liếc Thôi Nịnh, không đưa, “Cậu đừng nên hút làm gì, sếp cũng không thích mùi thuốc lá giống cậu đâu. Sếp ngủ rồi à?”
Thấy Thôi Nịnh mặt không cảm xúc gật đầu, Sở Lâm chợt nhớ lại chuyện vừa xảy ra mấy giờ trước.
Lúc nhận được điện thoại của Thôi Nịnh là y đang ở nhà. Biết được Khúc Úc Sơn mất tích, y không kịp thay quần áo lao thẳng ra ngoài. Do nghi ngờ Chu Vọng Trác có tiền án từ trước nên bọn họ đã trực tiếp đến nhà tìm Chu Vọng Trác.
Nhưng không liên lạc được với Chu Vọng Trác, bất động sản trong tay anh ta cũng không thiếu và địa chỉ cụ thể của từng căn cũng không dễ dàng tìm ra trong chốc lát, cuối cùng Thôi Nịnh đành phải gọi điện cho cha Chu.
Bấy giờ Sở Lâm mới biết Thôi Nịnh cả Chu Vọng Trác là anh em.
Y nhìn được Thôi Nịnh không thích gì cha Chu, nhưng để tìm Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh đã kìm nén cảm xúc của mình. Thực ra y có thể đoán được tâm lý của Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh rất ghét cha Chu, nhưng vì Khúc Úc Sơn, cậu buộc phải cúi đầu và chủ động nhờ cha Chu giúp đỡ. Và chắc chắn cậu cũng rất ghét Chu Vọng Trác, nhưng khi Khúc Úc Sơn đồng ý không báo cảnh sát, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận sự lựa chọn của Khúc Úc Sơn.
“Sếp là một người rất mềm lòng, chắc cậu cũng biết.” Sở Lâm dụi tắt tàn thuốc, rồi đột nhiên nói, “Anh ấy cũng thích giấu hết mọi chuyện vào lòng, hôm nay sẵn sàng trút hết nỗi lòng ra trước mặt cậu thế này, quả thật không dễ dàng chút nào.”
Thôi Nịnh nghe vậy thì mặt mày cũng dịu đi rất nhiều, song cậu lại nhanh chóng mím chặt môi.
Cậu thực sự quá yếu, chưa đủ để bảo vệ Khúc Úc Sơn.
Nếu có thể nhanh chóng lớn lên, trưởng thành bằng tốc độ nhanh nhất có thể thì tốt biết mấy.
——–
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đảo mắt đã là đầu tháng sáu.
Sau khi bị giam mười lăm ngày, Shibasaki đã bay trở lại Nhật Bản và cũng không tìm Khúc Úc Sơn gây rối nữa. Khúc Úc Sơn vốn đề phòng Shibasaki trả thù nên đã cố ý bảo Sở Lâm thuê lại quân đoàn vệ sĩ “anh em bà con xa” của hắn, chẳng ngờ cuối cùng lại thành đến bảo vệ cái nỗi cô đơn tịch mịch của hắn.
Khúc Úc Sơn thấy khó hiểu cực kỳ, sau đó tốn công thuê người điều tra mới biết thì ra việc kinh doanh của Shibasaki ở Nhật xảy ra vấn đề nên mới chạy không ngừng nghỉ về Nhật để xử lý công việc, đâm ra không có thời gian trả thù hắn.
Chu Vọng Trác cũng đã sang Pháp chữa bệnh, Shibasaki về Nhật giải quyết công việc kinh doanh, còn Thôi Nịnh thì bận rộn với kỳ thi tuyển sinh đại học. Lần đầu tiên Khúc Úc Sơn thấy mình rảnh rỗi đến vậy.
Thế nên ngoài công việc ra, hắn cũng dành thời gian rảnh để đi cưỡi ngựa, chơi golf, đánh tennis và cùng ba Khúc về quê câu cá và trồng thêm rau.
Ngoài tận hưởng một cuộc sống phong phú, Khúc Úc Sơn còn nghĩ về tác giả nữa.
Kể từ ngày hắn quyết định làm trái lời của tác giả thì bả cũng không còn xuất hiện trong mộng của hắn, ngay cả dòng nguyên văn nhắc nhở cũng mất tăm.
Ngày mùng 8 tháng 6, kỳ thi tuyển sinh đại học của Thôi Nịnh chính thức kết thúc.
Khúc Úc Sơn đứng chờ Thôi Nịnh ngoài cổng trường như bao ông bố bà mẹ chờ con đi thi, bên cạnh đó, hắn còn mang theo cả một số đồ khác nữa.
Chính là bánh ngọt và quà.
Hôm nay vừa khéo là sinh nhật của Thôi Nịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất