Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập
Chương 89: Hắn nhất định phải phản công!
Thình lình bị hôn khiến Khúc Úc Sơn bàng hoàng tỉnh lại, sau khi biết mình mới nói gì, khuôn mặt vốn đã hồng hào của hắn giờ càng thêm đỏ lựng. Hắn nghiêm khắc lườm Thôi Nịnh, lập tức muốn đứng dậy.
Chỉ là người ngợm vẫn đau nhức nhối, ngủ một giấc rồi cũng chẳng khá lên được bao nhiêu. Vừa mới động đậy vài cái đã khiến hắn phải hít mạnh một hơi. Thôi Nịnh vội vàng quỳ xuống giường bế Khúc Úc Sơn lên.
“Để em bế anh ra.”
Khúc Úc Sơn đầu tiên là hãi hùng vì bị bếch lên cao, thứ hai là không thể tin được khi thấy Thôi Nịnh bế hắn một mạch ra tận bếp mà tay không hề run rẩy tí nào. Tuy hắn không béo nhưng tạng người cao nên không thể nhẹ nhàng gì cho cam.
Năm ngoái hắn gãy chân, Thôi Nịnh bế hắn mà tay chân run như cầy sấy, giờ mới qua một năm thôi mà không ngờ cậu đã khỏe vượt trội như vậy?
Thực ra Khúc Úc Sơn không biết, hồi Thôi Nịnh còn ở bệnh viện chăm sóc mẹ, đôi khi cậu cũng sẽ nhận chăm sóc những bệnh nhân khác để kiếm thêm chút tiền. Bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân không tiện đi lại và cần người bế di chuyển, nhờ đó mà lực tay của cậu đã được luyện thành. Lúc ấy tay chân cậu run là do cậu ghét Khúc Úc Sơn nên mới cố tình làm thế để dọa hắn.
Ghế phòng ăn là ghế có đệm lót, Khúc Úc Sơn nhìn một bàn đồ ăn phong phú, bụng không đói cùng thành kêu ọt ọt.
Hôm nay Thôi Nịnh chỉ nấu món nước và thanh đạm, trong đó có hai bát cháo táo đỏ đã thu hút sự chú ý của Khúc Úc Sơn.
Trong ấn tượng của hắn thì Thôi Nịnh không thích ăn đồ ngọt cho lắm, trước giờ nấu cháo cậu cũng chưa từng nấu cháo ngọt, nay sao lại nấu ngọt nhỉ? Khúc Úc Sơn vừa nghĩ vừa múc một bát rồi ăn mấy miếng, đang ăn thì Thôi Nịnh bước tới.
Cậu ngồi xổm xuống, lau sạch bàn chân trần đang giẫm trên sàn nhà của Khúc Úc Sơn rồi mới xỏ dép cho hắn. Động tác của Thôi Nịnh vô cùng tự nhiên khiến Khúc Úc Sơn không biết phải thốt gì.
Khúc Úc Sơn nuốt miếng cháo xuống rồi mới bảo: “Cậu không cần phải làm thế.”
Thôi Nịnh ngẩng lên, cậu vẫn đang ngồi xổm, giờ ngẩng đầu nhìn Khúc Úc Sơn thế này, tự nhiên biến thành một tư thế phục tùng, “Nhưng em thích chăm sóc anh như thế.”
Nghe vậy, Khúc Úc Sơn bèn vội quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn Thôi Nịnh nữa. Hắn cắm mặt cắm mũi ăn mấy hớp cháo táo đỏ rồi mới nhớ ăn những món khác.
Thôi Nịnh xỏ dép cho Khúc Úc Sơn xong mới ngồi xuống bàn ăn. Cậu không xới cơm cho mình mà chỉ ăn cháo táo đỏ, thi thoảng ngước lên ngắm Khúc Úc Sơn.
Sau khi ăn xong, Khúc Úc Sơn bắt đầu đuổi cổ Thôi Nịnh đi, chân Thôi Nịnh như dính chặt vào gạch lát sàn, không chịu nhúc nhích, lưu luyến nhìn Khúc Úc Sơn, còn nhỏ giọng gọi “Úc Úc.”
“Đừng gọi tôi, đi ra ngay!” Khúc Úc Sơn chực đẩy Thôi Nịnh, nhưng do người ngợm vứt đi nên lực bất tòng tâm, trái lại còn bị Thôi Nịnh nắm lấy tay.
“Úc Úc, em…” Thôi Nịnh thoáng dừng, giọng bất giác nhỏ dần, “Em mang theo thuốc mỡ tới, anh cho em nhìn qua một xíu thôi được không ạ?”
Tối qua lúc rời đi, hình như cậu loáng thoáng nhìn thấy chỗ đó có hơi sưng đỏ.
Câu này vừa được phun ra, Khúc Úc Sơn tức thì phát cáu.
Tối qua chính Thôi Nịnh đã dùng những lời lẽ như thế mà lừa hắn, nói cái vẹo gì mà sợ chảy máu nên muốn xem một tí thôi. Cuối cùng thì sao, hắn ngu ngốc rơi tọt vào bẫy, để rồi bị ăn sạch sành sanh không sót cả một cọng lông.
Khúc Úc Sơn ngoắt người về phòng, nhưng đã bị ôm ghì lấy. Thôi Nịnh dường như đã biến thành keo con chó với khả năng super kết dính, “Anh đừng giận mà, em chỉ xem cả bôi thuốc thôi, em không làm gì đâu em thề, em biết sai rồi Úc Úc ơi. Nếu chỗ đó vẫn sưng thì anh sẽ thấy khó chịu lắm.”
Khúc Úc Sơn mặt đỏ phừng phừng nghiến răng nghiến lợi, chìa tay ra với Thôi Nịnh, “Cậu đưa thuốc đây, tôi tự bôi.”
Thôi Nịnh nào có muốn, nhưng thấy Khúc Úc Sơn lườm cháy khét, đành phải thành thật đưa thuốc, sau đó bị đuổi thẳng cổ.
Thôi Nịnh bước một bước lưu luyến hai bước, ngoái đầu, cực kỳ chờ mong Khúc Úc Sơn sẽ giữ mình ở lại, ai dè Khúc úc Sơn liếc còn chẳng buồn, cậu đành chán nản cúi đầu cầm túi rác ở cửa rồi đi.
Sáng hôm sau, Thôi Nịnh đã có mặt ở nhà Khúc Úc Sơn khi mà hắn vẫn còn đang say giấc nồng. Cậu đứng chờ ở cửa và đợi cho đến khi Khúc Úc Sơn dậy thì mới bấm chuông. Hôm qua phát hiện Khúc Úc Sơn đã đổi mật khẩu cả xóa vân tay, Thôi Nịnh cũng không dám hỏi mật khẩu mới, cậu tính khi nào dỗ người ta ngon lành cành đào xong thì sẽ hỏi sau.
Khúc Úc Sơn vừa mở cửa, Thôi Nịnh đã dâng cặp lồng giữ nhiệt lên cho hắn, “Úc Úc, em mua cháo cho anh rồi ạ, vẫn còn nóng.”
Cháo được mua ở tiệm Hào Nam Thành, cửa hàng tuy không lớn nhưng đã có thâm niên hơn chục năm và rất ngon, ngày nào cũng có rất nhiều người xếp hàng mua cháo.
Trời còn chưa sáng bảnh, Thôi Nịnh đã ra khỏi trường và bắt xe lên đây mua cháo, còn cẩn thận đựng bằng bình giữ nhiệt mới mua hôm qua, bây giờ mà ăn là vừa khéo nóng ngon.
Thôi Nịnh đưa cháo xong, lại một bước đi hai bước ngoảnh lưu luyến đi về.
Tối đó, Khúc Úc Sơn đi làm về nhà đã thấy cơm nước xong xuôi, hắn vừa nếm thử một miếng đã nhận ra đó không phải là do cô giúp việc nấu. Đúng lúc cô giúp việc chưa đi, Khúc Úc Sơn liền hỏi thẳng cô ấy.
Cô giúp việc bật cười: “Là Thôi Nịnh nấu đấy. Ai dà thằng bé cũng thiệt là, đang học quân sự mà vẫn cất công chạy đến đây nấu cơm, nấu xong lại vội vã chạy về, bảo tối nay có kiểm tra nên không thể đến muộn được.”
Khúc Úc Sơn khẽ mím môi, lặng thinh không nói gì và cơm.
Sáng hôm sau, Khúc Úc Sơn lại nhận được bữa sáng từ Thôi Nịnh, nhưng trong giờ làm hắn đã nhắn cho cô giúp việc báo tối sẽ về biệt thự, không về căn hộ ăn cơm.
Ba Khúc thấy Khúc Úc Sơn liền hỏi ngay cho nóng, “Nọ có đưa đồ cho thằng bé không thế?”
Lại là Thôi Nịnh.
Khúc Úc Sơn thả người xuống sofa, “Đưa rồi ạ.”
Dù gì cũng nuôi từ bé đến nhớn nên ba Khúc còn lạ gì Khúc Úc Sơn, vừa thấy cái biểu hiện này của hắn, ông liền biết ngay chắc chắn có chuyện gì rồi.
“Sao thế? Ai chọc mày?” Ba Khúc bưng cốc trà Câu kỷ tử, ngồi xuống bên cạnh Khúc Úc Sơn.
“Đâu có ạ.” Khúc Úc Sơn lảng sang chuyện khác, “Tối ăn gì thế ba?”
“Đều là món mày thích đó con.” Đáng tiếc là ba Khúc chỉ bị lái chủ đề được một chốc. Lúc ăn cơm, ông lại nhắc đến câu chuyện vừa rồi, còn hỏi Khúc Úc Sơn bao giờ Thôi Nịnh học xong quân sự để đến đây ăn cơm.
“Ba, sao ba cứ nhắc đến Thôi Nịnh mãi thế ạ?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Ba Khúc đáp: “Ba hỏi thằng bé không phải là vì mày à, nói ba coi, có phải hai đứa bay lại cãi nhau rồi không? Nọ ba bẩu mày mang đồ cho Thôi Nịnh đã thấy cái mặt mày cau có rồi, hôm nay trông còn khắm hơn, lúc đỏ lúc trắng, mày định hát tuồng à con?”
Lần này đúng thật là cãi nhau, cơ mà…
Khúc Úc Sơn nào có mặt dày mà bảo với ba lý do hắn giận Thôi Nịnh là do bị nằm dưới rồi bị đó đó chứ?
Nói ra chỉ tổ cho thấy hắn quá là bụng dạ hẹp hòi.
Nhưng hắn đúng thực là vì chuyện này mà phát giận.
Khúc Úc Sơn không muốn nói thật, ba Khúc cũng đành từ bỏ.
Ăn tối xong, Khúc Úc Sơn đang đọc tạp chí tài chính số mới trong phòng thì di động bỗng dưng đổ chuông.
Là Thôi Nịnh gửi tin nhắn tới.
“Úc Úc, em tới biệt thự rồi, anh có thể gặp em một lúc được không ạ?”
Khúc Úc Sơn dừng ngón tay trên bàn phím một hồi, cuối cùng không trả lời. Một lúc sau, cửa phòng hắn bị gõ vài tiếng.
Lần này là giọng Thôi Nịnh phát ra từ ngoài cửa, Khúc Úc Sơn đoán hơn nửa chính ba hắn đã mở cửa cho cậu vào.
“Úc Úc ơi.” Thôi Nịnh gọi.
Khúc Úc Sơn coi như điếc.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng động vẳng đến từ bên ngoài cửa sổ.
Khúc Úc Sơn còn chưa kịp phản ứng, cửa sổ đã bị một bàn tay đẩy ra. Khoảnh khắc thấy mặt Thôi Nịnh ló vào, hắn bàng hoàng trợn mắt. Tầng hắn ở cao đến tận mấy mét lận, Thôi Nịnh leo lên kiểu quái gì vậy? Không sợ chết hả trời?
Khúc Úc Sơn vội vã bước tới cửa sổ kéo cậu vào.
Ngay khi chân Thôi Nịnh tiếp đất, Khúc Úc Sơn liền quát ầm cả lên: “Cậu bị điên à? Sao lại làm ra chuyện nguy hiểm như thế được hả? Tiệc sinh nhật lần trước cậu cũng leo cửa sổ khách sạn, không sợ ngã xuống thành nhân thịt bánh bao nát bét hả?”
Thôi Nịnh bị quát cho im re, không dám ho he tiếng nào, đợi Khúc Úc Sơn quay đi, cậu mới lại bước tới rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Khúc Úc Sơn, “Tại em muốn gặp anh.”
“Muốn gặp tôi là có thể leo lên cửa sổ cao như thế hả?” Khúc Úc Sơn ngoảnh lại lườm cậu.
Mặc dù bị mắng nhưng Thôi Nịnh lại thấy vui cực kỳ, có điều cậu cũng không dám lộ vẻ mừng rỡ này, mà chỉ ỉu xìu xìu nhận sai, “Em sai rồi Úc Úc, lần sau em sẽ không leo thế nữa, nhưng anh đừng tránh mặt em nữa nhé.” Ngắt một lát, thanh âm trở nên trầm thấp, “Nếu anh vẫn còn tức vì chuyện hôm đó, vậy hôm nay em sẽ để cho anh làm.”
Ánh mắt Khúc Úc Sơn thoắt cái biến đổi, nhanh chóng liếc sang Thôi Nịnh, cứ thấy có mùi là lạ quanh đây, “Cậu lại định giở trò gì?”
Thôi Nịnh lắc đầu, “Không có đâu ạ, em nói thật mà Úc Úc, em thật sự cho anh làm, làm bao nhiêu lần cũng được.”
Thấy cậu nói chân thành như thế cũng khiến Khúc Úc Sơn có phần rung rinh, lại bỗng bắt gặp vẻ xinh đẹp và trẻ trung động lòng người dưới ánh đèn của Thôi Nịnh. Một lát sau, hai má Khúc Úc Sơn lặng im đỏ lựng, hắn hếch cằm chỉ vào toilet, “Cậu vào tắm trước đi.”
Thôi Nịnh nghe lời đi tắm, để đảm bảo cuộc phản công tối nay thành công rực rỡ, Khúc Úc Sơn bèn tìm kiếm công cụ phụ trợ cho mình. Hôm nay hắn quyết định sẽ chặn mồm Thôi Nịnh lại, cả tay chân cũng trói gô luôn.
Bằng cách đó, hắn không tin Thôi Nịnh còn có thể lật hắn lại được.
Hắn nhất định phải phản công!
Chỉ là người ngợm vẫn đau nhức nhối, ngủ một giấc rồi cũng chẳng khá lên được bao nhiêu. Vừa mới động đậy vài cái đã khiến hắn phải hít mạnh một hơi. Thôi Nịnh vội vàng quỳ xuống giường bế Khúc Úc Sơn lên.
“Để em bế anh ra.”
Khúc Úc Sơn đầu tiên là hãi hùng vì bị bếch lên cao, thứ hai là không thể tin được khi thấy Thôi Nịnh bế hắn một mạch ra tận bếp mà tay không hề run rẩy tí nào. Tuy hắn không béo nhưng tạng người cao nên không thể nhẹ nhàng gì cho cam.
Năm ngoái hắn gãy chân, Thôi Nịnh bế hắn mà tay chân run như cầy sấy, giờ mới qua một năm thôi mà không ngờ cậu đã khỏe vượt trội như vậy?
Thực ra Khúc Úc Sơn không biết, hồi Thôi Nịnh còn ở bệnh viện chăm sóc mẹ, đôi khi cậu cũng sẽ nhận chăm sóc những bệnh nhân khác để kiếm thêm chút tiền. Bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân không tiện đi lại và cần người bế di chuyển, nhờ đó mà lực tay của cậu đã được luyện thành. Lúc ấy tay chân cậu run là do cậu ghét Khúc Úc Sơn nên mới cố tình làm thế để dọa hắn.
Ghế phòng ăn là ghế có đệm lót, Khúc Úc Sơn nhìn một bàn đồ ăn phong phú, bụng không đói cùng thành kêu ọt ọt.
Hôm nay Thôi Nịnh chỉ nấu món nước và thanh đạm, trong đó có hai bát cháo táo đỏ đã thu hút sự chú ý của Khúc Úc Sơn.
Trong ấn tượng của hắn thì Thôi Nịnh không thích ăn đồ ngọt cho lắm, trước giờ nấu cháo cậu cũng chưa từng nấu cháo ngọt, nay sao lại nấu ngọt nhỉ? Khúc Úc Sơn vừa nghĩ vừa múc một bát rồi ăn mấy miếng, đang ăn thì Thôi Nịnh bước tới.
Cậu ngồi xổm xuống, lau sạch bàn chân trần đang giẫm trên sàn nhà của Khúc Úc Sơn rồi mới xỏ dép cho hắn. Động tác của Thôi Nịnh vô cùng tự nhiên khiến Khúc Úc Sơn không biết phải thốt gì.
Khúc Úc Sơn nuốt miếng cháo xuống rồi mới bảo: “Cậu không cần phải làm thế.”
Thôi Nịnh ngẩng lên, cậu vẫn đang ngồi xổm, giờ ngẩng đầu nhìn Khúc Úc Sơn thế này, tự nhiên biến thành một tư thế phục tùng, “Nhưng em thích chăm sóc anh như thế.”
Nghe vậy, Khúc Úc Sơn bèn vội quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn Thôi Nịnh nữa. Hắn cắm mặt cắm mũi ăn mấy hớp cháo táo đỏ rồi mới nhớ ăn những món khác.
Thôi Nịnh xỏ dép cho Khúc Úc Sơn xong mới ngồi xuống bàn ăn. Cậu không xới cơm cho mình mà chỉ ăn cháo táo đỏ, thi thoảng ngước lên ngắm Khúc Úc Sơn.
Sau khi ăn xong, Khúc Úc Sơn bắt đầu đuổi cổ Thôi Nịnh đi, chân Thôi Nịnh như dính chặt vào gạch lát sàn, không chịu nhúc nhích, lưu luyến nhìn Khúc Úc Sơn, còn nhỏ giọng gọi “Úc Úc.”
“Đừng gọi tôi, đi ra ngay!” Khúc Úc Sơn chực đẩy Thôi Nịnh, nhưng do người ngợm vứt đi nên lực bất tòng tâm, trái lại còn bị Thôi Nịnh nắm lấy tay.
“Úc Úc, em…” Thôi Nịnh thoáng dừng, giọng bất giác nhỏ dần, “Em mang theo thuốc mỡ tới, anh cho em nhìn qua một xíu thôi được không ạ?”
Tối qua lúc rời đi, hình như cậu loáng thoáng nhìn thấy chỗ đó có hơi sưng đỏ.
Câu này vừa được phun ra, Khúc Úc Sơn tức thì phát cáu.
Tối qua chính Thôi Nịnh đã dùng những lời lẽ như thế mà lừa hắn, nói cái vẹo gì mà sợ chảy máu nên muốn xem một tí thôi. Cuối cùng thì sao, hắn ngu ngốc rơi tọt vào bẫy, để rồi bị ăn sạch sành sanh không sót cả một cọng lông.
Khúc Úc Sơn ngoắt người về phòng, nhưng đã bị ôm ghì lấy. Thôi Nịnh dường như đã biến thành keo con chó với khả năng super kết dính, “Anh đừng giận mà, em chỉ xem cả bôi thuốc thôi, em không làm gì đâu em thề, em biết sai rồi Úc Úc ơi. Nếu chỗ đó vẫn sưng thì anh sẽ thấy khó chịu lắm.”
Khúc Úc Sơn mặt đỏ phừng phừng nghiến răng nghiến lợi, chìa tay ra với Thôi Nịnh, “Cậu đưa thuốc đây, tôi tự bôi.”
Thôi Nịnh nào có muốn, nhưng thấy Khúc Úc Sơn lườm cháy khét, đành phải thành thật đưa thuốc, sau đó bị đuổi thẳng cổ.
Thôi Nịnh bước một bước lưu luyến hai bước, ngoái đầu, cực kỳ chờ mong Khúc Úc Sơn sẽ giữ mình ở lại, ai dè Khúc úc Sơn liếc còn chẳng buồn, cậu đành chán nản cúi đầu cầm túi rác ở cửa rồi đi.
Sáng hôm sau, Thôi Nịnh đã có mặt ở nhà Khúc Úc Sơn khi mà hắn vẫn còn đang say giấc nồng. Cậu đứng chờ ở cửa và đợi cho đến khi Khúc Úc Sơn dậy thì mới bấm chuông. Hôm qua phát hiện Khúc Úc Sơn đã đổi mật khẩu cả xóa vân tay, Thôi Nịnh cũng không dám hỏi mật khẩu mới, cậu tính khi nào dỗ người ta ngon lành cành đào xong thì sẽ hỏi sau.
Khúc Úc Sơn vừa mở cửa, Thôi Nịnh đã dâng cặp lồng giữ nhiệt lên cho hắn, “Úc Úc, em mua cháo cho anh rồi ạ, vẫn còn nóng.”
Cháo được mua ở tiệm Hào Nam Thành, cửa hàng tuy không lớn nhưng đã có thâm niên hơn chục năm và rất ngon, ngày nào cũng có rất nhiều người xếp hàng mua cháo.
Trời còn chưa sáng bảnh, Thôi Nịnh đã ra khỏi trường và bắt xe lên đây mua cháo, còn cẩn thận đựng bằng bình giữ nhiệt mới mua hôm qua, bây giờ mà ăn là vừa khéo nóng ngon.
Thôi Nịnh đưa cháo xong, lại một bước đi hai bước ngoảnh lưu luyến đi về.
Tối đó, Khúc Úc Sơn đi làm về nhà đã thấy cơm nước xong xuôi, hắn vừa nếm thử một miếng đã nhận ra đó không phải là do cô giúp việc nấu. Đúng lúc cô giúp việc chưa đi, Khúc Úc Sơn liền hỏi thẳng cô ấy.
Cô giúp việc bật cười: “Là Thôi Nịnh nấu đấy. Ai dà thằng bé cũng thiệt là, đang học quân sự mà vẫn cất công chạy đến đây nấu cơm, nấu xong lại vội vã chạy về, bảo tối nay có kiểm tra nên không thể đến muộn được.”
Khúc Úc Sơn khẽ mím môi, lặng thinh không nói gì và cơm.
Sáng hôm sau, Khúc Úc Sơn lại nhận được bữa sáng từ Thôi Nịnh, nhưng trong giờ làm hắn đã nhắn cho cô giúp việc báo tối sẽ về biệt thự, không về căn hộ ăn cơm.
Ba Khúc thấy Khúc Úc Sơn liền hỏi ngay cho nóng, “Nọ có đưa đồ cho thằng bé không thế?”
Lại là Thôi Nịnh.
Khúc Úc Sơn thả người xuống sofa, “Đưa rồi ạ.”
Dù gì cũng nuôi từ bé đến nhớn nên ba Khúc còn lạ gì Khúc Úc Sơn, vừa thấy cái biểu hiện này của hắn, ông liền biết ngay chắc chắn có chuyện gì rồi.
“Sao thế? Ai chọc mày?” Ba Khúc bưng cốc trà Câu kỷ tử, ngồi xuống bên cạnh Khúc Úc Sơn.
“Đâu có ạ.” Khúc Úc Sơn lảng sang chuyện khác, “Tối ăn gì thế ba?”
“Đều là món mày thích đó con.” Đáng tiếc là ba Khúc chỉ bị lái chủ đề được một chốc. Lúc ăn cơm, ông lại nhắc đến câu chuyện vừa rồi, còn hỏi Khúc Úc Sơn bao giờ Thôi Nịnh học xong quân sự để đến đây ăn cơm.
“Ba, sao ba cứ nhắc đến Thôi Nịnh mãi thế ạ?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Ba Khúc đáp: “Ba hỏi thằng bé không phải là vì mày à, nói ba coi, có phải hai đứa bay lại cãi nhau rồi không? Nọ ba bẩu mày mang đồ cho Thôi Nịnh đã thấy cái mặt mày cau có rồi, hôm nay trông còn khắm hơn, lúc đỏ lúc trắng, mày định hát tuồng à con?”
Lần này đúng thật là cãi nhau, cơ mà…
Khúc Úc Sơn nào có mặt dày mà bảo với ba lý do hắn giận Thôi Nịnh là do bị nằm dưới rồi bị đó đó chứ?
Nói ra chỉ tổ cho thấy hắn quá là bụng dạ hẹp hòi.
Nhưng hắn đúng thực là vì chuyện này mà phát giận.
Khúc Úc Sơn không muốn nói thật, ba Khúc cũng đành từ bỏ.
Ăn tối xong, Khúc Úc Sơn đang đọc tạp chí tài chính số mới trong phòng thì di động bỗng dưng đổ chuông.
Là Thôi Nịnh gửi tin nhắn tới.
“Úc Úc, em tới biệt thự rồi, anh có thể gặp em một lúc được không ạ?”
Khúc Úc Sơn dừng ngón tay trên bàn phím một hồi, cuối cùng không trả lời. Một lúc sau, cửa phòng hắn bị gõ vài tiếng.
Lần này là giọng Thôi Nịnh phát ra từ ngoài cửa, Khúc Úc Sơn đoán hơn nửa chính ba hắn đã mở cửa cho cậu vào.
“Úc Úc ơi.” Thôi Nịnh gọi.
Khúc Úc Sơn coi như điếc.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng động vẳng đến từ bên ngoài cửa sổ.
Khúc Úc Sơn còn chưa kịp phản ứng, cửa sổ đã bị một bàn tay đẩy ra. Khoảnh khắc thấy mặt Thôi Nịnh ló vào, hắn bàng hoàng trợn mắt. Tầng hắn ở cao đến tận mấy mét lận, Thôi Nịnh leo lên kiểu quái gì vậy? Không sợ chết hả trời?
Khúc Úc Sơn vội vã bước tới cửa sổ kéo cậu vào.
Ngay khi chân Thôi Nịnh tiếp đất, Khúc Úc Sơn liền quát ầm cả lên: “Cậu bị điên à? Sao lại làm ra chuyện nguy hiểm như thế được hả? Tiệc sinh nhật lần trước cậu cũng leo cửa sổ khách sạn, không sợ ngã xuống thành nhân thịt bánh bao nát bét hả?”
Thôi Nịnh bị quát cho im re, không dám ho he tiếng nào, đợi Khúc Úc Sơn quay đi, cậu mới lại bước tới rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Khúc Úc Sơn, “Tại em muốn gặp anh.”
“Muốn gặp tôi là có thể leo lên cửa sổ cao như thế hả?” Khúc Úc Sơn ngoảnh lại lườm cậu.
Mặc dù bị mắng nhưng Thôi Nịnh lại thấy vui cực kỳ, có điều cậu cũng không dám lộ vẻ mừng rỡ này, mà chỉ ỉu xìu xìu nhận sai, “Em sai rồi Úc Úc, lần sau em sẽ không leo thế nữa, nhưng anh đừng tránh mặt em nữa nhé.” Ngắt một lát, thanh âm trở nên trầm thấp, “Nếu anh vẫn còn tức vì chuyện hôm đó, vậy hôm nay em sẽ để cho anh làm.”
Ánh mắt Khúc Úc Sơn thoắt cái biến đổi, nhanh chóng liếc sang Thôi Nịnh, cứ thấy có mùi là lạ quanh đây, “Cậu lại định giở trò gì?”
Thôi Nịnh lắc đầu, “Không có đâu ạ, em nói thật mà Úc Úc, em thật sự cho anh làm, làm bao nhiêu lần cũng được.”
Thấy cậu nói chân thành như thế cũng khiến Khúc Úc Sơn có phần rung rinh, lại bỗng bắt gặp vẻ xinh đẹp và trẻ trung động lòng người dưới ánh đèn của Thôi Nịnh. Một lát sau, hai má Khúc Úc Sơn lặng im đỏ lựng, hắn hếch cằm chỉ vào toilet, “Cậu vào tắm trước đi.”
Thôi Nịnh nghe lời đi tắm, để đảm bảo cuộc phản công tối nay thành công rực rỡ, Khúc Úc Sơn bèn tìm kiếm công cụ phụ trợ cho mình. Hôm nay hắn quyết định sẽ chặn mồm Thôi Nịnh lại, cả tay chân cũng trói gô luôn.
Bằng cách đó, hắn không tin Thôi Nịnh còn có thể lật hắn lại được.
Hắn nhất định phải phản công!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất