Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 37: Bức cung
CÓ SPOIL NHẸ
Thứ đồ kia ghé vào mép giường đang muốn động đậy có người tốc độ càng nhanh hơn nó –––– trong nháy mắt giường đệm trống không, Ô Hành Tuyết đã biến mất không còn bóng dáng.
Cặp mắt trắng dã kia chớp một cái, bay nhanh qua giường đệm, lướt qua hai phía, quét đến phía giường...... đều không tìm được một chút dấu vết của Ô Hành Tuyết.
Tròng mắt kia xoay chuyển cực nhanh, mí mắt dường như không bọc hết được nó, phía bên cạnh phiếm chút xanh đen, giống như là bị thối rữa. Nếu xoay chuyển nhanh hơn một chút quả thật nó có thể rơi ra khỏi hốc mắt.
Nó đang muốn ngẩng đầu tìm phía trước, một tiếng nói lại nhẹ nhàng vang lên phía sau: "Ta ở sau lưng ngươi."
Nó thình lình cứng đờ, tròng mắt trắng dã vẫn không nhúc nhích. Tích tắc sau ngón tay nó cong lên muốn bạo khởi! Lại cảm thấy mệnh môn sau cổ mình và da đầu bị người nào đó túm lấy.
Cái tay kia như sương như băng, còn lạnh hơn cả người chết.
Một trận trời đất quay cuồng, nó bị người nào đó hung hăng kéo túm quăng ngã trên mặt đất. Đôi tay mềm mại giữ mệnh môn của nó đã chuyển sang yết hầu.
Nó giãy giụa dữ dội, sức lực lớn đến mức sàn nhà bị đập mạnh vang lên tiếng đùng đùng rồi nứt ra thành nhiều đường mảnh.
Nhưng bàn tay trắng tinh mảnh khảnh kia không có chút sứt mẻ.
Nó cảm nhận được sát ý bừng bừng từ bàn tay đó.
Thứ đồ kia ghé vào mép giường đang muốn động đậy có người tốc độ càng nhanh hơn nó –––– trong nháy mắt giường đệm trống không, Ô Hành Tuyết đã biến mất không còn bóng dáng.
Cặp mắt trắng dã kia chớp một cái, bay nhanh qua giường đệm, lướt qua hai phía, quét đến phía giường...... đều không tìm được một chút dấu vết của Ô Hành Tuyết.
Tròng mắt kia xoay chuyển cực nhanh, mí mắt dường như không bọc hết được nó, phía bên cạnh phiếm chút xanh đen, giống như là bị thối rữa. Nếu xoay chuyển nhanh hơn một chút quả thật nó có thể rơi ra khỏi hốc mắt.
Nó đang muốn ngẩng đầu tìm phía trước, một tiếng nói lại nhẹ nhàng vang lên phía sau: "Ta ở sau lưng ngươi."
Nó thình lình cứng đờ, tròng mắt trắng dã vẫn không nhúc nhích. Tích tắc sau ngón tay nó cong lên muốn bạo khởi! Lại cảm thấy mệnh môn sau cổ mình và da đầu bị người nào đó túm lấy.
Cái tay kia như sương như băng, còn lạnh hơn cả người chết.
Một trận trời đất quay cuồng, nó bị người nào đó hung hăng kéo túm quăng ngã trên mặt đất. Đôi tay mềm mại giữ mệnh môn của nó đã chuyển sang yết hầu.
Nó giãy giụa dữ dội, sức lực lớn đến mức sàn nhà bị đập mạnh vang lên tiếng đùng đùng rồi nứt ra thành nhiều đường mảnh.
Nhưng bàn tay trắng tinh mảnh khảnh kia không có chút sứt mẻ.
Nó cảm nhận được sát ý bừng bừng từ bàn tay đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất