Chương 11: Nụ Cười Quá Lâu Chưa Hiện Hình
"Thưa cậu chủ, đây là tài liệu về thông tin của người sát thủ ban sáng, mời cậu xem qua"
Dạ Minh Triết liền cầm lấy tập tài liệu mà quản gia Lý mày mò. Mộtkhi đã người chọc tức Dạ Minh Triết thì anh chắc chắn sẽ ghi nhớ dù chỉ là chi tiết nhỏ, hình ảnh mái tóc vàng xoăn lấp lánh, đôi mắt cáo xanh ngọc cứ như in hằn vào trí nhớ. Anh lật từng trang xem qua
Nữ sát thủ có biệt danh là lisha, li trong line là ánh sáng bởi mái tóc vàng kim bẩm sinh, nó được miêu tả là một thứ xinh đẹp và quyến rũ, một đặc điểm nhận dạng mỗi khi một ai đó nhắc đến tên nữ sát thủ lisha. Còn sha trong sharp là sắc xảo vì nhờ đôi mắt cáo uy quyền. Tóm lại biệt danh này chỉ để nói lên ngoại hình đặc biệt và hiếm có của ả ta
Tiếng tăm của lisha đều gây khiếp sợ vì ả đã quá quen với hình ảnh máu me be bét, máu lạnh vô cảm nhìn người chết không chút biến sắc và đặc biệt là thực lực của lisha không phải hạng xoàng. Chỉ cần có nhiệm vụ và thù lao hậu hĩnh thì kêu ả giết ai cũng được, tra tấn ai cũng không phải vấn đề lớn
Tên thật là Lý Thương Thư. Sinh ra và lớn lên ở một ngôi nhà yên bình ở bang Los Angerles, Mý yên bình. Cha người Trung, mẹ người Mỹ. Cha làm đặc vụ cục điều tra Liên Bang, hay còn gọi là FBI. Mẹ thì là một chủ cửa hàng thức ăn nhỏ trên con phố. Tuy nhiên hạnh phúc có được lâu, vào một ngày người mẹ xinh đẹp của Thương Thư lại bị chính người chồng đầu ấp tai gối bắt giữ và bị buộc tội bắn chết nhiều các danh nhân
Vì chỉ là đọc thông tin tự tìm kiếm nên chẳng ai hiểu rõ được cảm giác lúc đó như thế nào nhưng chắc chắn ai cũng sẽ biết được nó tuyệt vọng và đau khổ đến dường nào. Chắc đồng thời đó cũng là lí do khiến ả ta trở thành một sát thủ giết người không gớm tay
"Hết rồi sao, nhưng mà tôi đang thắc mắc lí do gì khiến cô ta phải âm mưu ám sát Nhược Khê, có lẽ ai đó đã thuê cô ta nhưng mà là ai mới được chứ ?" - Dạ Minh Triết đầu óc nhức nhối đến xù cả tóc
"Cậu chủ nhưng dù thế nào cũng phải đảm bảo sự an toàn của phu nhân, để mặc phu nhân nguy hiểm như vậy tôi không yên tâm chút nào"
"Tôi biết rồi, về chuyện bảo đảm an toàn cho Nhược Khê thì tôi đã nhờ đến một người đặc biệt, cậu ta chắc sắp đến rồi đấy" - Dạ Minh Triết vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay
Đột nhiên quản gia Lý hai vai rung rung, còn tay thì phải che miệng quay đầu sang chỗ khác mà bật cười. Thật không hiểu nổi người già, Dạ Minh Triết không dám tức giận hay cau có với quản gia Lý bởi ông chính là người thân thiết cũng như đã tiếp quản vai trò của một người mẹ nuôi nấng anh lớn lên để có đủ lông đủ cánh như bây giờ, anh luôn tôn trọng người cha thứ hai này rất nhiều. Dạ Minh Triết gặn hỏi
"Có gì khiến cho ông cười sao quản gia Lý ?" - Dạ Minh Triết
"Chỉ là lâu lắm rồi tôi mới thấy nhiều cảm xúc của cậu đến vậy, trước kia chỉ là sự tức giận nhưng bây giờ lại đa dạng hơn, nó khiến tôi không nhịn nổi, nếu được thì cho tôi mạo mụi hỏi một câu"
"Được chứ, ông cứ hỏi" - Dạ Minh Truêts có chút ái ngại
"Có phải Đỗ phu nhân rất giống phu nhân quá cố đúng không ạ ?"
Từ ngày đầu tiên gặp mặt quản gia Lý cũng phải ngỡ ngàng vì Nhược Khê có một khí chất toát ra cực kì giống Dạ phu nhân quá cố, nó làm ông không thể ngừng liên tưởng đến phu nhân quá cố. Dạ Minh Triết nghe xong câu hỏi cũng phải ngẫm nghĩ, quả thật Đỗ Nhược Khê cứ như một cái bóng của người mẹ quá cố đã từng yêu thương, chăm sóc anh nhưng không phải là hoàn toàn giống, hai người họ quá khác biệt về hoàn cảnh
Nếu Nhược Khê từ bé đến lớn sống bằng những trận đòn thập tử nhất sinh, có một tuổi thơ bất hạnh thì trái ngược với mẹ Dạ Minh Triết là bà được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, hạnh phúc và đầy ắp tiếng cười, tuổi thơ được nuôi nấng đàng hoàng
Trong đầu Dạ Minh Triết một lần nữa hiện lên hình ảnh Đỗ Nhược Khê nhưng bên cạnh đó lại là người mẹ dịu hiền của anh, hai người giống nhau quá, nó khiến anh ngỡ như mình uống say đến hoa cả mắt. Dạ Minh Triết hiện lên một nụ cười mỉm dịu dàng mà quá lâu chưa hiện hình với quản gia Lý rồi nói
"Có lẽ vậy rồi, nó làm tôi tưởng mình uống say không đấy, à mà tửu lượng của tôi cũng chẳng uống được quá 3 ly rượu đâu chứ" - Dạ Minh Triết tự đùa mà cũng tự cười luôn
Đến cả quản gia Lý chăm sóc cậu bấy lâu cũng phải căng mắt ngạc nhiên vì Dạ Minh Triết đang cười đó sao ?
Dạ Minh Triết liền cầm lấy tập tài liệu mà quản gia Lý mày mò. Mộtkhi đã người chọc tức Dạ Minh Triết thì anh chắc chắn sẽ ghi nhớ dù chỉ là chi tiết nhỏ, hình ảnh mái tóc vàng xoăn lấp lánh, đôi mắt cáo xanh ngọc cứ như in hằn vào trí nhớ. Anh lật từng trang xem qua
Nữ sát thủ có biệt danh là lisha, li trong line là ánh sáng bởi mái tóc vàng kim bẩm sinh, nó được miêu tả là một thứ xinh đẹp và quyến rũ, một đặc điểm nhận dạng mỗi khi một ai đó nhắc đến tên nữ sát thủ lisha. Còn sha trong sharp là sắc xảo vì nhờ đôi mắt cáo uy quyền. Tóm lại biệt danh này chỉ để nói lên ngoại hình đặc biệt và hiếm có của ả ta
Tiếng tăm của lisha đều gây khiếp sợ vì ả đã quá quen với hình ảnh máu me be bét, máu lạnh vô cảm nhìn người chết không chút biến sắc và đặc biệt là thực lực của lisha không phải hạng xoàng. Chỉ cần có nhiệm vụ và thù lao hậu hĩnh thì kêu ả giết ai cũng được, tra tấn ai cũng không phải vấn đề lớn
Tên thật là Lý Thương Thư. Sinh ra và lớn lên ở một ngôi nhà yên bình ở bang Los Angerles, Mý yên bình. Cha người Trung, mẹ người Mỹ. Cha làm đặc vụ cục điều tra Liên Bang, hay còn gọi là FBI. Mẹ thì là một chủ cửa hàng thức ăn nhỏ trên con phố. Tuy nhiên hạnh phúc có được lâu, vào một ngày người mẹ xinh đẹp của Thương Thư lại bị chính người chồng đầu ấp tai gối bắt giữ và bị buộc tội bắn chết nhiều các danh nhân
Vì chỉ là đọc thông tin tự tìm kiếm nên chẳng ai hiểu rõ được cảm giác lúc đó như thế nào nhưng chắc chắn ai cũng sẽ biết được nó tuyệt vọng và đau khổ đến dường nào. Chắc đồng thời đó cũng là lí do khiến ả ta trở thành một sát thủ giết người không gớm tay
"Hết rồi sao, nhưng mà tôi đang thắc mắc lí do gì khiến cô ta phải âm mưu ám sát Nhược Khê, có lẽ ai đó đã thuê cô ta nhưng mà là ai mới được chứ ?" - Dạ Minh Triết đầu óc nhức nhối đến xù cả tóc
"Cậu chủ nhưng dù thế nào cũng phải đảm bảo sự an toàn của phu nhân, để mặc phu nhân nguy hiểm như vậy tôi không yên tâm chút nào"
"Tôi biết rồi, về chuyện bảo đảm an toàn cho Nhược Khê thì tôi đã nhờ đến một người đặc biệt, cậu ta chắc sắp đến rồi đấy" - Dạ Minh Triết vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay
Đột nhiên quản gia Lý hai vai rung rung, còn tay thì phải che miệng quay đầu sang chỗ khác mà bật cười. Thật không hiểu nổi người già, Dạ Minh Triết không dám tức giận hay cau có với quản gia Lý bởi ông chính là người thân thiết cũng như đã tiếp quản vai trò của một người mẹ nuôi nấng anh lớn lên để có đủ lông đủ cánh như bây giờ, anh luôn tôn trọng người cha thứ hai này rất nhiều. Dạ Minh Triết gặn hỏi
"Có gì khiến cho ông cười sao quản gia Lý ?" - Dạ Minh Triết
"Chỉ là lâu lắm rồi tôi mới thấy nhiều cảm xúc của cậu đến vậy, trước kia chỉ là sự tức giận nhưng bây giờ lại đa dạng hơn, nó khiến tôi không nhịn nổi, nếu được thì cho tôi mạo mụi hỏi một câu"
"Được chứ, ông cứ hỏi" - Dạ Minh Truêts có chút ái ngại
"Có phải Đỗ phu nhân rất giống phu nhân quá cố đúng không ạ ?"
Từ ngày đầu tiên gặp mặt quản gia Lý cũng phải ngỡ ngàng vì Nhược Khê có một khí chất toát ra cực kì giống Dạ phu nhân quá cố, nó làm ông không thể ngừng liên tưởng đến phu nhân quá cố. Dạ Minh Triết nghe xong câu hỏi cũng phải ngẫm nghĩ, quả thật Đỗ Nhược Khê cứ như một cái bóng của người mẹ quá cố đã từng yêu thương, chăm sóc anh nhưng không phải là hoàn toàn giống, hai người họ quá khác biệt về hoàn cảnh
Nếu Nhược Khê từ bé đến lớn sống bằng những trận đòn thập tử nhất sinh, có một tuổi thơ bất hạnh thì trái ngược với mẹ Dạ Minh Triết là bà được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, hạnh phúc và đầy ắp tiếng cười, tuổi thơ được nuôi nấng đàng hoàng
Trong đầu Dạ Minh Triết một lần nữa hiện lên hình ảnh Đỗ Nhược Khê nhưng bên cạnh đó lại là người mẹ dịu hiền của anh, hai người giống nhau quá, nó khiến anh ngỡ như mình uống say đến hoa cả mắt. Dạ Minh Triết hiện lên một nụ cười mỉm dịu dàng mà quá lâu chưa hiện hình với quản gia Lý rồi nói
"Có lẽ vậy rồi, nó làm tôi tưởng mình uống say không đấy, à mà tửu lượng của tôi cũng chẳng uống được quá 3 ly rượu đâu chứ" - Dạ Minh Triết tự đùa mà cũng tự cười luôn
Đến cả quản gia Lý chăm sóc cậu bấy lâu cũng phải căng mắt ngạc nhiên vì Dạ Minh Triết đang cười đó sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất